Tán Đổ Ảnh Đế
-
Chương 56: Phiên ngoại: Chu Gia Thành (2)
Ông chủ quán vốn là thế hệ trước, không có tư tưởng cởi mở của giới trẻ nên bị lời nói của Chu Gia Thành dọa sợ. Bạn trai ư?
Ông không dám ừ hử câu gì, đành ngượng ngùng quay lại làm tiếp đồ ăn.
Thật không thú vị. Chu Gia Thành miệng ngậm tăm nhìn chăm chăm vào siêu thị, vẫn chưa thấy người đi ra.
“Aiz, ông chủ quán, Khang Lỗi ngày nào cũng tới đây ăn cơm à?”
Nhìn qua liền biết Chu Gia Thành tuổi không lớn, thế mà nói chuyện thật không có trên dưới. Nhưng ông cũng vẫn gật đầu, “Ừ, hôm nào cũng đến ăn. Đồ trong thành phố tốn nhiều tiền lắm, đồ ở đây giá rẻ hơn nhiều.” Nghĩ một chút, ông lại hỏi, “Thanh niên, hai người là…người yêu thật hả?”
“Đúng thế. Bọn tôi yêu nhau.” Chu Gia Thành đang mải nói chuyện nên không để ý thấy túi tiền đằng sau quần đang có động tĩnh. Gã theo thói quen định lấy tiền thì lại chạm phải một bàn tay, gã kêu to, “Trộm!”
Người bị gã bắt tay chính là một đứa nhỏ, cả người đều dính bẩn. Chu Gia Thành ghê sợ liền rút tay về, không quên đẩy thằng bé ngã xuống đất, “Trước mặt ông đây mà lại dám giở trò ăn cắp?!”
“Em không ăn trộm. Ví tiền của anh rơi xuống đất, là em nhặt giúp anh đất chứ!” Thằng bé bị dọa sợ, khóc toáng lên.
Ông chủ ngước mặt lên, nhìn thấy thằng bé bị bắt liền nói, “Thành niên, cậu xem, nó cũng không trộm được đồ của cậu, thôi thì thả nó đi đi.”
“Sao thế? Là người thân của ông à?” Chu Gia Thành một chân vẫn đè lên người thằng bé.
Ông chủ quán nhìn mà không đành lòng, nhẫn nại giải thích, “Nhà thằng bé này kinh tế không được tốt cho lắm, còn nợ một khoản lớn. Năm nay bố thằng bé lại vừa mới mất. Thấy nó đáng thương nên thỉnh thoảng tôi cũng cho nó ăn miễn phí. Dù sao nó cũng chỉ là trẻ nhỏ, thôi thả nó đi đi.”
“Ồ, nợ bao nhiêu?”
Ông chủ xòe 5 ngón tay lên, “50 vạn.”
Chu Gia Thành thở hắt một hơi, 50 vạn, số tiền này trước kia chẳng là gì đối với hắn.
“Mẹ nó đâu rồi?”
“Bệnh nặng rồi.”
“…” Chu Gia Thành chậm rãi bỏ chân ra cho thằng bé đứng lên. Vừa bỏ ra thằng bé lập tức định chuồn đi, “Ấy ấy, ông đã cho mày đi chưa hả?”
“Hu hu, đừng đánh cháu.” Thằng bé sợ hãi nên khóc càng dữ hơn, mặt mũi càng lem luốc. Chu Gia Thành không chịu nổi, đành để cho thằng bé ngồi lên ghế. Nhận lấy bát đồ ăn từ tay ông chủ đưa tới trước mặt nó.
Thế giới này vốn có rất nhiều bất công. Có người sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, ví dụ như gã, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, là một Phú nhị đại thích làm gì thì làm. Lại có người trời sinh đã phải sống ở dưới đáy xã hội, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Bà giúp việc của nhà gã có lần còn bảo, “Đây là số mệnh.”
“Nói đi, vì sao mày phải đi ăn trộm?” Gã gõ gõ ngón tay lên bàn.
Thằng bé biết mình làm sai, bèn cúi đầu đáp, “Em đói quá…”
Bộ dạng thằng nhóc rất gầy, Chu Gia Thành nhìn mà thấy phiền lòng. Gã mở ví tiền ra rút ra hai tờ tiền, lại bắt gặp thằng nhóc đang dè dặt nhìn trộm mình. Gã dúi tiền cho nó, lần đầu tiên làm chuyện tốt, cảm giác thật lạ. “Về nhà đưa tiền cho mẹ của mày, biết chưa?”
Thằng nhóc chưa bao giờ từng thấy nhiều tiền như vậy, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
Mẹ nó, sao bọn trẻ con này phiền thế không biết?!
Gã xoa xoa tay, đang nghĩ xem có nên an ủi thằng nhóc một chút không. Đây chắc cũng là làm việc tốt nhỉ? Trong lòng đang cảm thấy có chút vui vẻ thì đột nhiên xuất hiện một người sát phong cảnh.
“A, người anh em, trên người toàn là hàng hiệu này. Bọn anh đây cũng không có tiền, xuất tiền ra giúp bọn anh tí nhở.”
Quán ăn nhỏ rất hỗn tạp, không biết mấy thằng côn đồ này xuất hiện trong quán từ lúc nào nữa. Chu Gia Thành nhìn tên côn đồ đứng trước mặt mình, trang phục dị hợm, tóc tai nhuộm xanh nhuộm đỏ. Thật xấu!
“Quỳ xuống gọi tao một tiếng ông nội thì tao cho.” Đối với loại người như vậy, Chu Gia Thành không muốn nhiều lời.
Tên cầm đầu vỗ mạnh xuống bàn, “Mày tỏ vẻ cái gì. Không chừng trên người mày toàn là hàng giả.”
Nghe thật chướng tai. Chu nhị thiếu hắn từ bao giờ lại phải dùng hàng giả vậy? Trong lòng gã tràn đầy bất mãn, không động thủ đã là nhân nhượng cực hạn của gã rồi. Gã lại quay lại nói với thằng nhóc, “Ăn đi!” Sau đó quay đầu nói với một đám côn đồ trông có vẻ nhỏ tuổi hơn gã, “Biết thế nào là đồ thật không hả? Giá trị quần áo tao đang mặc trên người, sợ là chúng mày có làm cả đời cũng chẳng kiếm đủ tiền để mua. Các em trai, đừng có lấy kiến thức nông cạn của mình ra dọa người nữa.”
Quần áo trên người tên cầm đầu toàn là đồ rẻ tiền. Gã nhìn cũng không muốn nhìn.
Thằng nhóc ngồi yên chứng kiến mọi chuyện, cực kỳ sợ hãi. Nhưng thấy Chu Gia Thành vừa nãy cho mình nhiều tiền như thế, có vẻ không giống người xấu nên nó cố gắng trấn định cầm đũa bắt đầu ăn.
“Mày muốn chết hả?” Bị mất mặt, tên cầm đầu cầm đũa định đánh Chu Gia Thành.
Chu Gia Thành mặt lạnh lùng, gã đứng lên tung chân đá tên cầm đầu. Muốn động thủ với gã sao? Mơ đi.
Ngồi bên kia có 6 người nữa, thấy đồng bọn biị đánh liền chạy đến bao vây Chu Gia Thành.
Chu Gia Thành đánh cho bọn chúng một trận, khiến tất cả ngã xuống dưới đất. Gã ra tay rất nhanh, sức lực tuy không dùng quá mạnh nhưng cũng đủ để đối phó với đám côn đồ này. Bàn ghế đều đã cũ, không chịu nổi va chạm nên có cái còn bị gãy, đèn trong quán cũng bị vỡ.
“Mẹ nó, đánh chúng mày thật đúng là bẩn tay.” Xoay xoay cổ tay nhìn đám người đang kêu đau dưới đất.
“Các người làm gì thế hả? Tôi báo cảnh sát rồi đấy nhé.” Ông chủ thấy đồ đạc trong quán bị đập phá, mắt đỏ lên như muốn xông lên liều mạng.
Người dân sống xung quanh đứng ngoại tụ tập xem đánh nhau, không vào khuyên ngăn một câu.
Chu Gia Thành đá đá tên cầm đầu, “Mày còn thích đánh nữa không hả?”
Ông chủ vội bắt lấy cánh tay Chu Gia Thành, “Đền tiền!”
“Dựa vào cái gì chứ? Cũng không phải do tôi động thủ trước.”
“Cậu sao có thể như vậy, đánh người đập phá đồ mà vẫn còn ngang ngược.” Mấy bác gái đứng ngoài mỗi người thêm một câu.
Mấy cái miệng này thật đáng ghét. Chu Gia Thành lười cãi nhau với mấy bà thím. Gã đưa tay định rút ví tiền ra thì lại không thấy đâu.
Quay đầu lại nhìn, thằng nhóc đang ngồi kia chỉ vào hai tên đang muốn chạy. Chu Gia Thành lập tức đạp một cước lấy lại ví tiền, “Bố mẹ mày không dạy chúng mày rằng không phải đồ của mình thì không được lấy à?”
6 chọi 1, thế mà 1 vẫn thắng. Động tĩnh bên này rất lớn, Khang Lỗi thanh toán tiền trong siêu thị xong, không yên lòng đi ra ngoài xem có chuyện gì. Thấy Chu Gia Thành đang đứng giữa đám người liền vội vàng xách đồ chạy tới gần.
Hôm nay Chu Gia Thành nói 1 câu rất đúng, 1 ngày vợ chồng, tình nghĩa trăm năm. Chu Gia Thành tuy rất bỉ ổi nhưng sau này đã thu liễm không ít. Nếu gã xảy ra chuyện gì ở chỗ này, người trong nhà gã nhất định sẽ không buông tha cho cậu.
Cân nhắc một chút, Khang Lỗi quay trở lại gửi đồ vào trong siêu thị, sau đó quay lại chen vào trong đám người kéo đám người bị đang nằm dưới đất vào cùng một chôx.
Lúc vừa kéo xong thì cảnh sát tới. Tất cả bị chở về đồn. Việc đánh nhau này cả hai bên cùng có phần, cảnh sát chia khoản bồi thường ra theo tỉ lệ 2:8, “Đùa kiểu mẹ gì thế?” Chu Gia Thành bực bội, tiền không còn bao nhiêu đành phải để Khang Lỗi ứng tiền ra.
—-
“Tôi bị đuổi ra khỏi nhà rồi, không có chỗ ở, giờ cũng chẳng còn tiền.”
“Liên quan gì đến tôi chứ?!”
“Sao lại không liên quan?” Chu Gia Thành cắn môi giữ cậu, “Tôi đã nói với người trong nhà rồi. Tôi muốn sống cùng cậu.”
Khang Lỗi tựa như vừa gặp quỷ, gạt tay Chu Gia Thành ra, “Anh đùa cái gì thế hà?”
“Mẹ nó, ai đùa với cậu. Để đến được đây tôi còn phải đi vay tiền người khác kia kìa.”
Khang Lỗi học chuyên ngành mát tính, làm lập trình viên rất khổ. Cậu từng một lần ảo tưởng về tương lai của mình với Chu Gia Thành, nhưng sự thật thật tàn khốc. Cậu nhìn Chu Gia Thành. “Tôi thấy chúng ta không thể ở bên nhau.”
“Trịnh Thế Bân với Hồ Loạn đều đã come out rồi kia kìa. Vì sao chúng ta lại không thể ở bên nhau chứ? Huống hồ có ai bảo cậu theo tôi thì phải tốn tiền mua nhà đâu.”
Khang Lỗi ngây người, “Ở bên nhau thì ít nhất tính cách phải hợp nhau. Chúng ta thì hoàn toàn không hợp. Hơn nữa, tôi cũng không hầu nổi anh.”
Ánh đèn đường mờ ảo, khung cảnh đều không rõ ràng. Chu Gia Thành đứng yên nhìn bóng dáng Khang Lỗi, cơ thể cậu rắn chắc, tấm lưng dày rộng, thời tiết không hề nóng mà mặt gã lại đỏ bừng cả lên, “Cậu đã sớm muốn rời đi rồi có phải không?”
Khang Lỗi không quay đầu lại, đáp, “Phải.”
“Không ngờ tôi náo loạn cả buổi sáng, cuối cùng lại chỉ là trò cười trong mắt cậu?” Gã đuổi theo cản Khang Lỗi, sáng bị ăn tát, chiều lại phải đánh nhau, Chu Gia Thành tức giận túm áo Khang Lỗi, “Cậu chơi tôi?”
“Tùy anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Nếu cuối cùng nhất định phải chịu đau lòng, chẳng thà lúc này cắt đứt sớm cho rồi. Khang Lỗi đẩy tay Chu Gia Thành ra, ánh mắt quyết tuyệt.
“Vậy vì sao cậu phải giúp tôi?”
“Anh là người nhà Chu gia. Nếu bị thương ở chỗ này, không phải là tôi sẽ bị trách tội sao.” Cậu lộ ra một nụ cười sâu xa.
“Nhưng tôi đã quen có cậu rồi.” Chu Gia Thành đỏ mắt. Trước kia gã từng theo đuổi một em hoa hậu của một trường học, suốt hai tháng tặng hoa, bám theo cô ta, cuối cùng đến khi chính thức qua lại được chưa đến nửa tháng thì gã lại chán.
“Ngày đó là tôi sai rồi. Tôi không nên nói những lời kia. Nhưng tôi đã xin lỗi cậu rồi cơ mà.” Chu Gia Thành quệt mắt. Thói quen thật đáng sợ, gã không khống chế được lại rơi vào thế yếu.
Chu Gia Thành vẫn luôn rất xem thường mấy đứa con gái bám mãi không chịu đi. Cảm thấy bọn họ quấn lấy mình chỉ vì lợi ích tiền tài. Không ngờ lúc này gã lại trở thành loại người mà mình vẫn ghét. “Là tôi hèn. Làm gì có hạng người nào mà tôi lại không tìm được chứ. Thiếu cậu tôi cũng chẳng sao cả.”
“Vậy chúc anh hạnh phúc.” Khang Lỗi cười chua sót, không quay đầu lại lấy một lần.
Lời vừa nói ra miệng, Chu Gia Thành lập tức hối hận. Đã tìm được người hòa hợp được với mình cả về thể xác lẫn tinh thần rồi, rất khó có thể phát sinh quan hệ với người khác.
Người cũng đi rồi, gã quay đầu nhìn xung quanh, thật tối. Gã đi đến chỗ quán ăn vừa rồi, ở đây đã sớm đóng cửa. Hiện giờ trên người gã không tiền, không điện thoại, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, gã cười giễu mình một tiếng.
Ai lại ngờ được, Chu Gia Thành phong lưu lại có ngày phải ngồi chật vật dưới đất với cái bụng đói meo chứ.
“Anh.” Phía sau vang lên một tiếng gọi.
Chu Gia Thành còn chưa quay đầu lại thì trước mắt đã xuất hiện ví tiền đã mất của mình. Bàn tay đang cầm ví trông rất bẩn. “Ví tiền của anh này.”
Trong đầu gã xuất hiện đủ mọi suy nghĩ phức tạp, gã đưa tay ra nhận lấy ví, gã biết trong ví này có không ít thứ giá trị, “Sao nhóc vẫn còn ở đây?” Buổi tối trời hơi lạnh, thằng bé mặc quần áo mỏng manh, gã nhìn mà thấy thương.
Thằng bé lau nước mũi, nhỏ giọng bảo, “Em chờ anh. Ví tiền là của anh mà.”
“Nếu anh mày không xuất hiện thì nhóc định làm gì?” Gã bật cười hỏi.
“Em nghe được anh bảo là anh quen biết với anh kia, ngày mai em có thể đưa ví tiền cho anh kia.”
“Bên trong này có rất nhiều tiền, chỉ cần nhóc cầm lấy là có thể chữa được bệnh cho mẹ nhóc đó.”
Thằng bé lắc đầu, “Không được, mẹ bảo làm sai phải biết sửa. Trộm đồ là chuyện không nên làm.”
Chu Gia Thành muốn cười nhưng lại không cười nổi.
Thằng bé muốn đưa gã về xem nhà nó, gã không phản đối. “Nhà” mà nhóc nói chính là một căn nhà cực kỳ tồi tàn. Gã không dám bước vào trong, đưa thằng bé đến trước cửa, gã hỏi, “Nhóc tên gì?”
“Em tên là Cổ Xuân.”
Chu Gia Thành nhìn thằng bé vào trong nhà, ngửi mùi tanh tưởi quanh người mình, trầm mặc một hồi. Gã vô thức đi trên đường, tìm đại một khách sạn để ở. Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, gã không còn hơi sức đâu mà nghĩ nữa, rất nhanh chóng mà chìm vào giấc ngủ.
Chu Gia Thành thành thành thật thật đến công ty mấy ngày liền nhưng Khang Lỗi chưa từng cho hắn lấy nửa ánh mắt.
Gã đột nhiên cảm thấy rất chán ghét bản thân, nói đúng hơn gã cảm thấy đây không phải mình vậy.
Kết thúc rồi, theo lẽ thường gã đương nhiên phải phủi mông chạy lấy người, ở đây làm gì có cái gì để lưu luyến chứ?
Rốt cuộc có thứ gì để mà lưu luyến. Chu Gia Thành tự hỏi lòng mình, gã nhoài đầu lên bàn, không cử động. Tới giờ ăn cơm sẽ có một người phụ nữ đến gọi gã, người này diện mạo không tồi, nếu là trước kia gã đã tiếp cận ngay lập tức rồi.
—
Chu Gia Thành ôm người nọ vào lòng, động tác cứ thuận theo thân thể chi phối, nhưng đại não lại chẳng tập trung cho nổi. Tay gã xoa lên môi đối phương.
Cô gái nháy mắt đỏ bừng mặt, ở trong lòng gã đung đưa người, không biết nên làm thế nào. Nhìn ở gần thế này, Chu Gia Thành thật đúng là rất đẹp trai.
Gã cố gắng đẩy suy nghĩ linh tinh trong đầu, bắt đầu nổi ý muốn trêu đùa cô gái này một phen. Nếu như không có Khang Lỗi vào đưa nước thì nhất định chuyện này sẽ càng vui vẻ hơn nữa.
Khang Lỗi cầm cốc nước, đứng hình một chút, sau đó lại coi như không thấy gì mà cầm cốc nước đi ra. Toàn bộ quá trình mi mắt đều chưa động lấy một tí gì.
Nhìn gương mặt đầy ý xuân của cô gái trong lòng, gã thầm than thở.
—
Không bao lâu sau, Khang Lỗi thấy quản lý đang dọn dẹp văn phòng kia, cậu đi lên hỏi, “Chu Gia Thành đổi phòng khác à?”
“Ôi dào, đổi cái gì mà đổi. Người ta là kẻ có tiền, không thích chơi ở công ty chúng ta nữa nên về rồi.”
Khang Lỗi lặng lẽ quay trở lại chỗ làm việc, bắt đầu làm việc như bình thường. Đây mới thật sự là Chu Gia Thành. Chơi chán rồi sẽ quay lưng bỏ đi, mọi chuyện lại trở về điểm xuất phát.
Khang Lỗi tập trung hoàn thành xong hạng mục của mình, cuối cùng cậu cũng vượt qua bao nhiêu người được nhận vào làm chính thức. Mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên cùng hâm mộ. Hôm nay không cần tăng ca, đồng nghiệp vỗ vai cậu, bảo, “Quản lý bảo tối nay đi hát làm tiệc ăn mừng, cậu đi không?”
“Tôi không đi đâu. Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút. Mắt tôi căng lắm rồi.” Khang Lỗi xoa bóp bả vai đang đau mỏi của mình, chỉ mong được mau mau nằm lên giường.
“Được, vậy cậu về nghỉ sớm đi.”
Khang Lỗi đi lên phía trước, nhìn một đồng nghiệp của mình đang kề tai thầm thì với một cô gái. Chuyện yêu đương trong công ty không bị cấm. Bộ dáng cậu không tồi, cũng không ít người bật đèn xanh với cậu nhưng cậu không có hứng thú gì.
Tới quán ăn mình thường đến, ông chủ thấy cậu liền gật đầu, “Tôi biết rồi, vẫn như cũ chứ gì.”
“Anh.”
Khang Lỗi nhìn thằng bé, hỏi, “Em là…”
Ông chủ quay đầu trả lời cậu, “Là thằng bé định trộm đồ đợt trước đấy.”
Khang Lỗi đưa tay xách ôm thằng bé lên, “Mới một thời gian không gặp mà trông khác quá nhỉ. Tiểu quỷ, em trúng xổ số đấy hở?”
“Nó được người ta nhận nuôi đấy. Mà cũng không biết có phải là nhận nuôi không nữa. Tóm lại là do bạn của cậu chăm sóc.”
“Bạn của cháu?” Ở chỗ này cậu làm gì có bạn, tất cả mọi người đều có nhà ở trong nội thành. Khang Lỗi xoa xoa tóc của Cổ Xuân. Nhìn đồ mặc trên người thằng bé trông rất có giá trị, thân hình cây trúc cũng không còn khó coi nữa.
“Cái cậu kia không phải là bạn trai của cậu hả?” Ông chủ nhìn sắc mặt cậu có hơi lạ, liền tự biết mình nói sai rồi, “Ây dào, chắc bây giờ bạn bè với nhau toàn nói đùa kiểu này.”
Chẳng lẽ Chu Gia Thành vẫn chưa rời đi…
“Người nhận nuôi em đang ở đâu?”
Cổ Xuân đưa tay lên quệt miệng, “Anh ấy bảo anh ấy không biết nấu cơm, nên tối nào cũng đưa em tới đây ăn rồi mới về nhà.”
“Anh ta tới đón em?”
Thằng bé lắc đầu, “Chỗ của bọn em ở ngay đường kia kìa. Anh ấy có lúc thì rất tốt, có lúc lại rất hung dữ. Quần áo cũng không biết giặt. Đáng xấu hổ.”
Khang Lỗi không nói gì. Chu Gia Thành đúng là kẻ dở hơi, không nghĩ ra vì sao gã lại nhận nuôi một thằng bé xa lạ thế này. Ăn xong thì cũng đã gần 9 giờ. Thấy thằng bé vẫn ở trong quán, cậu hỏi ông chủ thì mới biết thằng bé đã ở đây đợi được một lúc lâu rồi.
“Tôi sắp phải đóng cửa rồi. Cậu xem, hay là cậu đưa giúp thằng bé về nhà được không?”
Ông chủ khó xử bảo. Thật ra khoảng trước 8 rưỡi một chút là ông cũng đã có thể đóng cửa rồi, nhưng hôm này không hiểu sao thằng bé này lại đứng đợi ở đây lâu như thế, lại nghĩ quan hệ của Khang Lỗi với cậu thanh niên kia cũng không tồi nên mới nhờ Khang Lỗi.
Thằng bé đã ngáp ngắn ngáp dài, Khang Lỗi do dự một chút, cuối cùng đành đưa nó về đến trước cửa nhà.
Đến nơi thằng bé lại cứ quấn quýt Khang Lỗi không cho đi, còn bảo mình sợ tối. Khang Lỗi nhớ rõ trước kia thằng bé này toàn đi ăn xin ở trong bóng tối mà.
“Đàn ông mà còn sợ tối.”
Cổ Xuân cúi thấp đầu, “Trong nhà có mùi kinh lắm. Em không ngủ được.”
Có lẽ đây mới là nguyên nhân thực sự khiến thằng bé nán lại quán ăn kia lâu như thế. Cổ Xuân cẩn thận đi vào mở cửa, kéo tay Khang Lỗi vào, “Anh ơi anh dạy em cách dùng máy giặt nhé.”
Khang Lỗi vừa vào liền ngửi thấy mùi rượu, dưới đất cũng toàn là quần áo bẩn. Cổ Xuân ngoan ngoan ngồi xuống thu quần áo vào trong rổ. Không cẩn thận gây ra tiếng động, khiến người đang nằm trên sofa tỉnh dậy.
“Đi rót cho anh mày cốc nước.”
“Vâng.” Cổ Xuân đáp một tiếng rồi đi ra lấy nước cho Chu Gia Thành.
Khang Lỗi lạnh mặt nhìn cảnh tượng trước mặt, nhận lấy cốc nước từ tay Cổ Xuân, tiến lên đổ thẳng lên người Chu Gia Thành. Bị hắt nước lên người, Chu Gia Thành liền bật dậy. “Mẹ nó,làm cái gì thế?”
Lúc thấy người trước mắt là ai, gã ngẩn cả người. Đẩy người Khang Lỗi ra một bên, một tay xoa xoa tóc. “Cút đi.”
Gã tới trước mặt Cổ Xuân, ngồi xuống, bực bội hỏi thằng bé, “Sao lại đưa cậu ta về đây?”
“Quần áo bẩn rồi.” Cổ Xuân chìa ra quần áo vừa mới mua chưa được bao lâu đã bị dính bẩn.
“Để kia đi, tí anh mày giặt.” Chu Gia Thành đứng lên, phớt lờ Khang Lỗi, đi thẳng vào phòng ngủ thay quần áo.
Cổ Xuân vẫn có cảm giác sợ đối với Chu Gia Thành. Thằng bé đợi người đã vào hẳn trong phòng ngủ rồi mới chậm rãi nhặt tiếp quần áo ở dưới đất lên.
Khang Lỗi cầm chổi, hai ba cái đã quét sạch sẽ. Quần áo nhét hết vào máy giặt, thằng nhóc rất hiếu kì với chiếc máy giặt này. Nó quên luôn người đang ở bên cạnh, chỉ nhích tới gần chăm chú nhìn máy giặt hoạt động.
Khang Lỗi đi vào trong phòng ngủ, nhìn Chu Gia Thành đang mặc quần áo, đầu tóc gọn gàng, bộ dạng này nhìn là biết gã đang chuẩn bị đi ra ngoài săn gái.
“Sao lại nhận nuôi nó?”
“Sao cậu vẫn chưa đi thế?” Chu Gia Thành không kiên nhẫn nói, tay đang run mà miệng vẫn còn cố nói, “Thấy nó đáng thương nên làm việc tích đức thôi.”
“Anh có biết cách nuôi một đứa bé không hả? Chu Gia Thành, đã làm thì làm đến cùng, anh có thể chú ý dạy dỗ nó được không hả?”
Chu Gia Thành mặc kệ, “Cậu là cái thá gì mà lên mặt dạy tôi. Sao tôi lại không thể dạy dỗ nó chứ!?”
“Phòng đầy mùi rượu như thế, thằng bé làm sao ở nổi. Anh để tay lên ngực tự hỏi mình xem rốt cuộc anh có đang nuôi dạy nó hay không đi.” Khang Lỗi tiến một bước, Chu Gia Thành lại lùi một bước.
“Đừng có chắn đường của tôi!” Chu Gia Thành dùng sức đẩy cậu ra. Hai mắt đầy phẫn nộ. Chỉ có hôm nay gã không may uống rượu nhiều một chút, thế mà lại bị Khang Lỗi bắt gặp được.
“Anh muốn ra ngoài làm gì?”
Khang Lỗi dựa người vào cửa, hỏi như đang thẩm vấn.
Chu Gia Thành túm áo Khang Lỗi, cười nói, “Đi ra ngoài…thượng đàn ông.”
Khang Lỗi tay nắm thành quyền, không hiểu sao lại thấy cực kỳ tức giận.
Chu Gia Thành cười vừa phóng đãng lại rất giống tên thần kinh, “Khang Lỗi, tôi rất thích cái biểu tình muốn đánh mà không thể đánh này của cậu.” Gã vỗ vỗ lên mặt cậu vài cái, trong lòng cực kỳ sảng khoái, “Cậu dám động vào tôi một ngón tay, tôi sẽ khiến cậu không bò dậy được.”
Khang Lỗi mạnh mẽ áp gã lên cửa. Chu Gia Thành bị áp người rất khó chịu. “Cậu vào được công ty này cũng không dễ dàng nhỉ. Tôi khuyên cậu hiện tại nên buông tay ra, nếu không tôi không dám cam đoan ngày mai sẽ có chuyện gì đâu.”
Chu Gia Thành thấy Khang Lỗi nổi điên lại càng khoái chí, “Ông đây phất tay một cái là đã có một đống người nằm ra để cho ông thượng. Ông đây không cần cậu, ông đây chán ghét cậu.”
“Đồ cặn bã.”
Chu Gia Thành tỉnh bơ đáp, “Cảm ơn đã khen.”
Dùng sức giãy ra, Chu Gia Thành nhắm mắt lại để tâm tình bớt căng thẳng. Gã lại định giãy dụa tiếp thì môi đột nhiên bị cắn lấy.
Mẹ nó, chảy máu rồi!
Bàn tay thô ráp quen thuộc bắt đầu theo tiết tấu mà xoa nắn lão nhị của gã. Đã lâu rồi gã không làm, chỉ mấy cái xoa nắn, lão nhị của gã đã đứng thẳng dậy.
Chu Gia Thành ngượng quá, tay kia đưa lên tát Khang Lỗi một cái, “Cậu lên cơn thần kinh à? Cậu coi tôi là cái mẹ gì vậy?”
Cái tát khiến Khang Lỗi lấy lại ý thức.
“Anh thiếu đàn ông đến thế cơ à?” Khang Lỗi rủ mắt.
Trong đầu gã có một giọng nói, bảo gã phải thể hiện sự tức giận của mình, lại có một giọng nói khác khuyên gã đừng nên tự tìm chết nữa. Chu Gia Thành giữ lấy quần áo trên người mình, “Liên quan đếch gì đến cậu.” Hai chân gã dính chặt vào nhau, nhằm che giấu phản ứng dọa người phía dưới thân.
Khang Lỗi đưa tay xuống giữa hai chân gã. tay chọc chọc vào lão nhị của gã, càng chọc thứ đó càng cứng, “Mới chỉ chạm vài cái mà nó đã thế này rồi.”
“Đây là phản ứng bình thường của đàn ông.” Gã thực sự muốn rời đi, nếu không e là sẽ xảy ra chuyện mất, gã không biết liệu mình có làm ra hành động phóng đãng nào không.
Nhưng Khang Lỗi áp gã rất chặt. Mặt cậu lạnh, nhưng hành động của cậu một chút cũng không lạnh. Chu Gia Thành há hốc mồm thở dốc, tay chân đang giãy dụa cũng trở nên bất lực. Đầu Khang Lỗi dần đi xuống, cảm giác ấm áp mềm mại bao lấy lão nhị của mình khiến gã run rẩy kịch liệt, hai chân run run không đứng vững được.
Kinh hãi cùng khoái cảm hòa vào nhau, hơn nữa cũng đã lâu rồi gã chưa làm lên lần này bắn ra rất nhanh.
“Ưm…” Người bị áp lên tường, tay của gã cũng bị cố định ở phía trên đầu. Tư thế này khiến gã thật thẹn thùng, gã không kìm được, đang định phun ra mấy lời mắng chửi.
Tựa như đã nhìn thấu dự tính của Chu Gia Thành, Khang Lỗi lạnh lùng nói, “Cổ Xuân đang ở bên ngoài. Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.”
Nghe xong lời này, Chu Gia Thành oán hận lườm Khang Lỗi. Tay của Khang Lỗi nhanh chóng chen vào trong cái miệng nhỏ đằng sau. Sắc mặt Khang Lỗi vẫn bình tĩnh, không gề có bộ dạng động tình, gã đỏ mắt, giọng nói trở nên bi ai, “Cậu có ý gì hả? Tôi nhớ rõ chúng ta đã không còn gì rồi cơ mà.”
Khang Lỗi không để ý đến gã, nắm lấy lão nhị của mình xâm nhập vào bên trong mềm mại, dò tìm điểm có có thể khiến Chu Gia Thành phát điên, mạnh mẽ ra vào. Chu Gia Thành cố gằng đè lại tiếng thở dốc, gã vẫn nhớ bên ngoài còn có một đứa bé tuổi còn nhỏ.
Khang Lỗi dùng lực xoa nắn thắt lưng của Chu Gia Thành. Cậu nhắm mắt cảm thụ cảm giác cực lạc kia, “Tôi sẽ thỏa mãn anh, đừng ra ngoài tìm người khác nữa.” Nói xong lại dùng sức đẩy thật mạnh vào.
“A!” Chu Gia Thành không nhịn được hét thất thanh một tiếng. Khang Lỗi biết trước nên liền lấy tay bịt miệng gã lại, ngón tay của cậu bị gã cắn đến phát đau. Khang Lỗi kề sát mặt vào, vừa vặn có thể nhìn thấy đôi mắt đang ậng nước của gã. Cơn tức giận lúc đầu dần tiêu tan, trong lòng cậu mềm nhũn. Cậu ôm chặt eo gã, vuốt ve nói, “Đừng ra ngoài chơi bời nữa.”
“Lão tử muốn ra ngoài…làm công…a…” Chu Gia Thành cắn mạnh tay Khang Lỗi, nức nở bảo, “Sao cậu lại như thế chứ? Lúc tôi đuổi theo cậu thì cậu lại không cần. Chơi tôi như thế vui lắm đúng không? Giờ tôi không cần cậu nữa…”
Không đợi gã nói xong, Khang Lỗi quay người gã lại, để gã đối diện với mặt mình. Để chân gã quấn lấy thắt lưng mình. Chu Gia Thành che miệng, “Thằng bé..A….còn ở ngoài đấy…”
“Chỗ này của anh nói cho tôi biết nó đang rất hưng phấn.” Khang Lỗi mặt vẫn bình tĩnh như thế. Cậu nâng mặt Chu Gia Thành lên, nước mắt của gã chảy lên mu bàn tay cậu, cậu liền lè lưỡi ra liếm.
“Nếu bây giờ anh vẫn còn muốn tôi thì tôi sẽ ở lại. Nếu không muốn nữa, tôi lập tức sẽ rời đi ngay.”
Chu Gia Thành do dự một chút. Khang Lỗi không động thân nữa, đứng yên đợi câu trả lời của gã.
Ông không dám ừ hử câu gì, đành ngượng ngùng quay lại làm tiếp đồ ăn.
Thật không thú vị. Chu Gia Thành miệng ngậm tăm nhìn chăm chăm vào siêu thị, vẫn chưa thấy người đi ra.
“Aiz, ông chủ quán, Khang Lỗi ngày nào cũng tới đây ăn cơm à?”
Nhìn qua liền biết Chu Gia Thành tuổi không lớn, thế mà nói chuyện thật không có trên dưới. Nhưng ông cũng vẫn gật đầu, “Ừ, hôm nào cũng đến ăn. Đồ trong thành phố tốn nhiều tiền lắm, đồ ở đây giá rẻ hơn nhiều.” Nghĩ một chút, ông lại hỏi, “Thanh niên, hai người là…người yêu thật hả?”
“Đúng thế. Bọn tôi yêu nhau.” Chu Gia Thành đang mải nói chuyện nên không để ý thấy túi tiền đằng sau quần đang có động tĩnh. Gã theo thói quen định lấy tiền thì lại chạm phải một bàn tay, gã kêu to, “Trộm!”
Người bị gã bắt tay chính là một đứa nhỏ, cả người đều dính bẩn. Chu Gia Thành ghê sợ liền rút tay về, không quên đẩy thằng bé ngã xuống đất, “Trước mặt ông đây mà lại dám giở trò ăn cắp?!”
“Em không ăn trộm. Ví tiền của anh rơi xuống đất, là em nhặt giúp anh đất chứ!” Thằng bé bị dọa sợ, khóc toáng lên.
Ông chủ ngước mặt lên, nhìn thấy thằng bé bị bắt liền nói, “Thành niên, cậu xem, nó cũng không trộm được đồ của cậu, thôi thì thả nó đi đi.”
“Sao thế? Là người thân của ông à?” Chu Gia Thành một chân vẫn đè lên người thằng bé.
Ông chủ quán nhìn mà không đành lòng, nhẫn nại giải thích, “Nhà thằng bé này kinh tế không được tốt cho lắm, còn nợ một khoản lớn. Năm nay bố thằng bé lại vừa mới mất. Thấy nó đáng thương nên thỉnh thoảng tôi cũng cho nó ăn miễn phí. Dù sao nó cũng chỉ là trẻ nhỏ, thôi thả nó đi đi.”
“Ồ, nợ bao nhiêu?”
Ông chủ xòe 5 ngón tay lên, “50 vạn.”
Chu Gia Thành thở hắt một hơi, 50 vạn, số tiền này trước kia chẳng là gì đối với hắn.
“Mẹ nó đâu rồi?”
“Bệnh nặng rồi.”
“…” Chu Gia Thành chậm rãi bỏ chân ra cho thằng bé đứng lên. Vừa bỏ ra thằng bé lập tức định chuồn đi, “Ấy ấy, ông đã cho mày đi chưa hả?”
“Hu hu, đừng đánh cháu.” Thằng bé sợ hãi nên khóc càng dữ hơn, mặt mũi càng lem luốc. Chu Gia Thành không chịu nổi, đành để cho thằng bé ngồi lên ghế. Nhận lấy bát đồ ăn từ tay ông chủ đưa tới trước mặt nó.
Thế giới này vốn có rất nhiều bất công. Có người sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, ví dụ như gã, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, là một Phú nhị đại thích làm gì thì làm. Lại có người trời sinh đã phải sống ở dưới đáy xã hội, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Bà giúp việc của nhà gã có lần còn bảo, “Đây là số mệnh.”
“Nói đi, vì sao mày phải đi ăn trộm?” Gã gõ gõ ngón tay lên bàn.
Thằng bé biết mình làm sai, bèn cúi đầu đáp, “Em đói quá…”
Bộ dạng thằng nhóc rất gầy, Chu Gia Thành nhìn mà thấy phiền lòng. Gã mở ví tiền ra rút ra hai tờ tiền, lại bắt gặp thằng nhóc đang dè dặt nhìn trộm mình. Gã dúi tiền cho nó, lần đầu tiên làm chuyện tốt, cảm giác thật lạ. “Về nhà đưa tiền cho mẹ của mày, biết chưa?”
Thằng nhóc chưa bao giờ từng thấy nhiều tiền như vậy, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
Mẹ nó, sao bọn trẻ con này phiền thế không biết?!
Gã xoa xoa tay, đang nghĩ xem có nên an ủi thằng nhóc một chút không. Đây chắc cũng là làm việc tốt nhỉ? Trong lòng đang cảm thấy có chút vui vẻ thì đột nhiên xuất hiện một người sát phong cảnh.
“A, người anh em, trên người toàn là hàng hiệu này. Bọn anh đây cũng không có tiền, xuất tiền ra giúp bọn anh tí nhở.”
Quán ăn nhỏ rất hỗn tạp, không biết mấy thằng côn đồ này xuất hiện trong quán từ lúc nào nữa. Chu Gia Thành nhìn tên côn đồ đứng trước mặt mình, trang phục dị hợm, tóc tai nhuộm xanh nhuộm đỏ. Thật xấu!
“Quỳ xuống gọi tao một tiếng ông nội thì tao cho.” Đối với loại người như vậy, Chu Gia Thành không muốn nhiều lời.
Tên cầm đầu vỗ mạnh xuống bàn, “Mày tỏ vẻ cái gì. Không chừng trên người mày toàn là hàng giả.”
Nghe thật chướng tai. Chu nhị thiếu hắn từ bao giờ lại phải dùng hàng giả vậy? Trong lòng gã tràn đầy bất mãn, không động thủ đã là nhân nhượng cực hạn của gã rồi. Gã lại quay lại nói với thằng nhóc, “Ăn đi!” Sau đó quay đầu nói với một đám côn đồ trông có vẻ nhỏ tuổi hơn gã, “Biết thế nào là đồ thật không hả? Giá trị quần áo tao đang mặc trên người, sợ là chúng mày có làm cả đời cũng chẳng kiếm đủ tiền để mua. Các em trai, đừng có lấy kiến thức nông cạn của mình ra dọa người nữa.”
Quần áo trên người tên cầm đầu toàn là đồ rẻ tiền. Gã nhìn cũng không muốn nhìn.
Thằng nhóc ngồi yên chứng kiến mọi chuyện, cực kỳ sợ hãi. Nhưng thấy Chu Gia Thành vừa nãy cho mình nhiều tiền như thế, có vẻ không giống người xấu nên nó cố gắng trấn định cầm đũa bắt đầu ăn.
“Mày muốn chết hả?” Bị mất mặt, tên cầm đầu cầm đũa định đánh Chu Gia Thành.
Chu Gia Thành mặt lạnh lùng, gã đứng lên tung chân đá tên cầm đầu. Muốn động thủ với gã sao? Mơ đi.
Ngồi bên kia có 6 người nữa, thấy đồng bọn biị đánh liền chạy đến bao vây Chu Gia Thành.
Chu Gia Thành đánh cho bọn chúng một trận, khiến tất cả ngã xuống dưới đất. Gã ra tay rất nhanh, sức lực tuy không dùng quá mạnh nhưng cũng đủ để đối phó với đám côn đồ này. Bàn ghế đều đã cũ, không chịu nổi va chạm nên có cái còn bị gãy, đèn trong quán cũng bị vỡ.
“Mẹ nó, đánh chúng mày thật đúng là bẩn tay.” Xoay xoay cổ tay nhìn đám người đang kêu đau dưới đất.
“Các người làm gì thế hả? Tôi báo cảnh sát rồi đấy nhé.” Ông chủ thấy đồ đạc trong quán bị đập phá, mắt đỏ lên như muốn xông lên liều mạng.
Người dân sống xung quanh đứng ngoại tụ tập xem đánh nhau, không vào khuyên ngăn một câu.
Chu Gia Thành đá đá tên cầm đầu, “Mày còn thích đánh nữa không hả?”
Ông chủ vội bắt lấy cánh tay Chu Gia Thành, “Đền tiền!”
“Dựa vào cái gì chứ? Cũng không phải do tôi động thủ trước.”
“Cậu sao có thể như vậy, đánh người đập phá đồ mà vẫn còn ngang ngược.” Mấy bác gái đứng ngoài mỗi người thêm một câu.
Mấy cái miệng này thật đáng ghét. Chu Gia Thành lười cãi nhau với mấy bà thím. Gã đưa tay định rút ví tiền ra thì lại không thấy đâu.
Quay đầu lại nhìn, thằng nhóc đang ngồi kia chỉ vào hai tên đang muốn chạy. Chu Gia Thành lập tức đạp một cước lấy lại ví tiền, “Bố mẹ mày không dạy chúng mày rằng không phải đồ của mình thì không được lấy à?”
6 chọi 1, thế mà 1 vẫn thắng. Động tĩnh bên này rất lớn, Khang Lỗi thanh toán tiền trong siêu thị xong, không yên lòng đi ra ngoài xem có chuyện gì. Thấy Chu Gia Thành đang đứng giữa đám người liền vội vàng xách đồ chạy tới gần.
Hôm nay Chu Gia Thành nói 1 câu rất đúng, 1 ngày vợ chồng, tình nghĩa trăm năm. Chu Gia Thành tuy rất bỉ ổi nhưng sau này đã thu liễm không ít. Nếu gã xảy ra chuyện gì ở chỗ này, người trong nhà gã nhất định sẽ không buông tha cho cậu.
Cân nhắc một chút, Khang Lỗi quay trở lại gửi đồ vào trong siêu thị, sau đó quay lại chen vào trong đám người kéo đám người bị đang nằm dưới đất vào cùng một chôx.
Lúc vừa kéo xong thì cảnh sát tới. Tất cả bị chở về đồn. Việc đánh nhau này cả hai bên cùng có phần, cảnh sát chia khoản bồi thường ra theo tỉ lệ 2:8, “Đùa kiểu mẹ gì thế?” Chu Gia Thành bực bội, tiền không còn bao nhiêu đành phải để Khang Lỗi ứng tiền ra.
—-
“Tôi bị đuổi ra khỏi nhà rồi, không có chỗ ở, giờ cũng chẳng còn tiền.”
“Liên quan gì đến tôi chứ?!”
“Sao lại không liên quan?” Chu Gia Thành cắn môi giữ cậu, “Tôi đã nói với người trong nhà rồi. Tôi muốn sống cùng cậu.”
Khang Lỗi tựa như vừa gặp quỷ, gạt tay Chu Gia Thành ra, “Anh đùa cái gì thế hà?”
“Mẹ nó, ai đùa với cậu. Để đến được đây tôi còn phải đi vay tiền người khác kia kìa.”
Khang Lỗi học chuyên ngành mát tính, làm lập trình viên rất khổ. Cậu từng một lần ảo tưởng về tương lai của mình với Chu Gia Thành, nhưng sự thật thật tàn khốc. Cậu nhìn Chu Gia Thành. “Tôi thấy chúng ta không thể ở bên nhau.”
“Trịnh Thế Bân với Hồ Loạn đều đã come out rồi kia kìa. Vì sao chúng ta lại không thể ở bên nhau chứ? Huống hồ có ai bảo cậu theo tôi thì phải tốn tiền mua nhà đâu.”
Khang Lỗi ngây người, “Ở bên nhau thì ít nhất tính cách phải hợp nhau. Chúng ta thì hoàn toàn không hợp. Hơn nữa, tôi cũng không hầu nổi anh.”
Ánh đèn đường mờ ảo, khung cảnh đều không rõ ràng. Chu Gia Thành đứng yên nhìn bóng dáng Khang Lỗi, cơ thể cậu rắn chắc, tấm lưng dày rộng, thời tiết không hề nóng mà mặt gã lại đỏ bừng cả lên, “Cậu đã sớm muốn rời đi rồi có phải không?”
Khang Lỗi không quay đầu lại, đáp, “Phải.”
“Không ngờ tôi náo loạn cả buổi sáng, cuối cùng lại chỉ là trò cười trong mắt cậu?” Gã đuổi theo cản Khang Lỗi, sáng bị ăn tát, chiều lại phải đánh nhau, Chu Gia Thành tức giận túm áo Khang Lỗi, “Cậu chơi tôi?”
“Tùy anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Nếu cuối cùng nhất định phải chịu đau lòng, chẳng thà lúc này cắt đứt sớm cho rồi. Khang Lỗi đẩy tay Chu Gia Thành ra, ánh mắt quyết tuyệt.
“Vậy vì sao cậu phải giúp tôi?”
“Anh là người nhà Chu gia. Nếu bị thương ở chỗ này, không phải là tôi sẽ bị trách tội sao.” Cậu lộ ra một nụ cười sâu xa.
“Nhưng tôi đã quen có cậu rồi.” Chu Gia Thành đỏ mắt. Trước kia gã từng theo đuổi một em hoa hậu của một trường học, suốt hai tháng tặng hoa, bám theo cô ta, cuối cùng đến khi chính thức qua lại được chưa đến nửa tháng thì gã lại chán.
“Ngày đó là tôi sai rồi. Tôi không nên nói những lời kia. Nhưng tôi đã xin lỗi cậu rồi cơ mà.” Chu Gia Thành quệt mắt. Thói quen thật đáng sợ, gã không khống chế được lại rơi vào thế yếu.
Chu Gia Thành vẫn luôn rất xem thường mấy đứa con gái bám mãi không chịu đi. Cảm thấy bọn họ quấn lấy mình chỉ vì lợi ích tiền tài. Không ngờ lúc này gã lại trở thành loại người mà mình vẫn ghét. “Là tôi hèn. Làm gì có hạng người nào mà tôi lại không tìm được chứ. Thiếu cậu tôi cũng chẳng sao cả.”
“Vậy chúc anh hạnh phúc.” Khang Lỗi cười chua sót, không quay đầu lại lấy một lần.
Lời vừa nói ra miệng, Chu Gia Thành lập tức hối hận. Đã tìm được người hòa hợp được với mình cả về thể xác lẫn tinh thần rồi, rất khó có thể phát sinh quan hệ với người khác.
Người cũng đi rồi, gã quay đầu nhìn xung quanh, thật tối. Gã đi đến chỗ quán ăn vừa rồi, ở đây đã sớm đóng cửa. Hiện giờ trên người gã không tiền, không điện thoại, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, gã cười giễu mình một tiếng.
Ai lại ngờ được, Chu Gia Thành phong lưu lại có ngày phải ngồi chật vật dưới đất với cái bụng đói meo chứ.
“Anh.” Phía sau vang lên một tiếng gọi.
Chu Gia Thành còn chưa quay đầu lại thì trước mắt đã xuất hiện ví tiền đã mất của mình. Bàn tay đang cầm ví trông rất bẩn. “Ví tiền của anh này.”
Trong đầu gã xuất hiện đủ mọi suy nghĩ phức tạp, gã đưa tay ra nhận lấy ví, gã biết trong ví này có không ít thứ giá trị, “Sao nhóc vẫn còn ở đây?” Buổi tối trời hơi lạnh, thằng bé mặc quần áo mỏng manh, gã nhìn mà thấy thương.
Thằng bé lau nước mũi, nhỏ giọng bảo, “Em chờ anh. Ví tiền là của anh mà.”
“Nếu anh mày không xuất hiện thì nhóc định làm gì?” Gã bật cười hỏi.
“Em nghe được anh bảo là anh quen biết với anh kia, ngày mai em có thể đưa ví tiền cho anh kia.”
“Bên trong này có rất nhiều tiền, chỉ cần nhóc cầm lấy là có thể chữa được bệnh cho mẹ nhóc đó.”
Thằng bé lắc đầu, “Không được, mẹ bảo làm sai phải biết sửa. Trộm đồ là chuyện không nên làm.”
Chu Gia Thành muốn cười nhưng lại không cười nổi.
Thằng bé muốn đưa gã về xem nhà nó, gã không phản đối. “Nhà” mà nhóc nói chính là một căn nhà cực kỳ tồi tàn. Gã không dám bước vào trong, đưa thằng bé đến trước cửa, gã hỏi, “Nhóc tên gì?”
“Em tên là Cổ Xuân.”
Chu Gia Thành nhìn thằng bé vào trong nhà, ngửi mùi tanh tưởi quanh người mình, trầm mặc một hồi. Gã vô thức đi trên đường, tìm đại một khách sạn để ở. Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, gã không còn hơi sức đâu mà nghĩ nữa, rất nhanh chóng mà chìm vào giấc ngủ.
Chu Gia Thành thành thành thật thật đến công ty mấy ngày liền nhưng Khang Lỗi chưa từng cho hắn lấy nửa ánh mắt.
Gã đột nhiên cảm thấy rất chán ghét bản thân, nói đúng hơn gã cảm thấy đây không phải mình vậy.
Kết thúc rồi, theo lẽ thường gã đương nhiên phải phủi mông chạy lấy người, ở đây làm gì có cái gì để lưu luyến chứ?
Rốt cuộc có thứ gì để mà lưu luyến. Chu Gia Thành tự hỏi lòng mình, gã nhoài đầu lên bàn, không cử động. Tới giờ ăn cơm sẽ có một người phụ nữ đến gọi gã, người này diện mạo không tồi, nếu là trước kia gã đã tiếp cận ngay lập tức rồi.
—
Chu Gia Thành ôm người nọ vào lòng, động tác cứ thuận theo thân thể chi phối, nhưng đại não lại chẳng tập trung cho nổi. Tay gã xoa lên môi đối phương.
Cô gái nháy mắt đỏ bừng mặt, ở trong lòng gã đung đưa người, không biết nên làm thế nào. Nhìn ở gần thế này, Chu Gia Thành thật đúng là rất đẹp trai.
Gã cố gắng đẩy suy nghĩ linh tinh trong đầu, bắt đầu nổi ý muốn trêu đùa cô gái này một phen. Nếu như không có Khang Lỗi vào đưa nước thì nhất định chuyện này sẽ càng vui vẻ hơn nữa.
Khang Lỗi cầm cốc nước, đứng hình một chút, sau đó lại coi như không thấy gì mà cầm cốc nước đi ra. Toàn bộ quá trình mi mắt đều chưa động lấy một tí gì.
Nhìn gương mặt đầy ý xuân của cô gái trong lòng, gã thầm than thở.
—
Không bao lâu sau, Khang Lỗi thấy quản lý đang dọn dẹp văn phòng kia, cậu đi lên hỏi, “Chu Gia Thành đổi phòng khác à?”
“Ôi dào, đổi cái gì mà đổi. Người ta là kẻ có tiền, không thích chơi ở công ty chúng ta nữa nên về rồi.”
Khang Lỗi lặng lẽ quay trở lại chỗ làm việc, bắt đầu làm việc như bình thường. Đây mới thật sự là Chu Gia Thành. Chơi chán rồi sẽ quay lưng bỏ đi, mọi chuyện lại trở về điểm xuất phát.
Khang Lỗi tập trung hoàn thành xong hạng mục của mình, cuối cùng cậu cũng vượt qua bao nhiêu người được nhận vào làm chính thức. Mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên cùng hâm mộ. Hôm nay không cần tăng ca, đồng nghiệp vỗ vai cậu, bảo, “Quản lý bảo tối nay đi hát làm tiệc ăn mừng, cậu đi không?”
“Tôi không đi đâu. Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút. Mắt tôi căng lắm rồi.” Khang Lỗi xoa bóp bả vai đang đau mỏi của mình, chỉ mong được mau mau nằm lên giường.
“Được, vậy cậu về nghỉ sớm đi.”
Khang Lỗi đi lên phía trước, nhìn một đồng nghiệp của mình đang kề tai thầm thì với một cô gái. Chuyện yêu đương trong công ty không bị cấm. Bộ dáng cậu không tồi, cũng không ít người bật đèn xanh với cậu nhưng cậu không có hứng thú gì.
Tới quán ăn mình thường đến, ông chủ thấy cậu liền gật đầu, “Tôi biết rồi, vẫn như cũ chứ gì.”
“Anh.”
Khang Lỗi nhìn thằng bé, hỏi, “Em là…”
Ông chủ quay đầu trả lời cậu, “Là thằng bé định trộm đồ đợt trước đấy.”
Khang Lỗi đưa tay xách ôm thằng bé lên, “Mới một thời gian không gặp mà trông khác quá nhỉ. Tiểu quỷ, em trúng xổ số đấy hở?”
“Nó được người ta nhận nuôi đấy. Mà cũng không biết có phải là nhận nuôi không nữa. Tóm lại là do bạn của cậu chăm sóc.”
“Bạn của cháu?” Ở chỗ này cậu làm gì có bạn, tất cả mọi người đều có nhà ở trong nội thành. Khang Lỗi xoa xoa tóc của Cổ Xuân. Nhìn đồ mặc trên người thằng bé trông rất có giá trị, thân hình cây trúc cũng không còn khó coi nữa.
“Cái cậu kia không phải là bạn trai của cậu hả?” Ông chủ nhìn sắc mặt cậu có hơi lạ, liền tự biết mình nói sai rồi, “Ây dào, chắc bây giờ bạn bè với nhau toàn nói đùa kiểu này.”
Chẳng lẽ Chu Gia Thành vẫn chưa rời đi…
“Người nhận nuôi em đang ở đâu?”
Cổ Xuân đưa tay lên quệt miệng, “Anh ấy bảo anh ấy không biết nấu cơm, nên tối nào cũng đưa em tới đây ăn rồi mới về nhà.”
“Anh ta tới đón em?”
Thằng bé lắc đầu, “Chỗ của bọn em ở ngay đường kia kìa. Anh ấy có lúc thì rất tốt, có lúc lại rất hung dữ. Quần áo cũng không biết giặt. Đáng xấu hổ.”
Khang Lỗi không nói gì. Chu Gia Thành đúng là kẻ dở hơi, không nghĩ ra vì sao gã lại nhận nuôi một thằng bé xa lạ thế này. Ăn xong thì cũng đã gần 9 giờ. Thấy thằng bé vẫn ở trong quán, cậu hỏi ông chủ thì mới biết thằng bé đã ở đây đợi được một lúc lâu rồi.
“Tôi sắp phải đóng cửa rồi. Cậu xem, hay là cậu đưa giúp thằng bé về nhà được không?”
Ông chủ khó xử bảo. Thật ra khoảng trước 8 rưỡi một chút là ông cũng đã có thể đóng cửa rồi, nhưng hôm này không hiểu sao thằng bé này lại đứng đợi ở đây lâu như thế, lại nghĩ quan hệ của Khang Lỗi với cậu thanh niên kia cũng không tồi nên mới nhờ Khang Lỗi.
Thằng bé đã ngáp ngắn ngáp dài, Khang Lỗi do dự một chút, cuối cùng đành đưa nó về đến trước cửa nhà.
Đến nơi thằng bé lại cứ quấn quýt Khang Lỗi không cho đi, còn bảo mình sợ tối. Khang Lỗi nhớ rõ trước kia thằng bé này toàn đi ăn xin ở trong bóng tối mà.
“Đàn ông mà còn sợ tối.”
Cổ Xuân cúi thấp đầu, “Trong nhà có mùi kinh lắm. Em không ngủ được.”
Có lẽ đây mới là nguyên nhân thực sự khiến thằng bé nán lại quán ăn kia lâu như thế. Cổ Xuân cẩn thận đi vào mở cửa, kéo tay Khang Lỗi vào, “Anh ơi anh dạy em cách dùng máy giặt nhé.”
Khang Lỗi vừa vào liền ngửi thấy mùi rượu, dưới đất cũng toàn là quần áo bẩn. Cổ Xuân ngoan ngoan ngồi xuống thu quần áo vào trong rổ. Không cẩn thận gây ra tiếng động, khiến người đang nằm trên sofa tỉnh dậy.
“Đi rót cho anh mày cốc nước.”
“Vâng.” Cổ Xuân đáp một tiếng rồi đi ra lấy nước cho Chu Gia Thành.
Khang Lỗi lạnh mặt nhìn cảnh tượng trước mặt, nhận lấy cốc nước từ tay Cổ Xuân, tiến lên đổ thẳng lên người Chu Gia Thành. Bị hắt nước lên người, Chu Gia Thành liền bật dậy. “Mẹ nó,làm cái gì thế?”
Lúc thấy người trước mắt là ai, gã ngẩn cả người. Đẩy người Khang Lỗi ra một bên, một tay xoa xoa tóc. “Cút đi.”
Gã tới trước mặt Cổ Xuân, ngồi xuống, bực bội hỏi thằng bé, “Sao lại đưa cậu ta về đây?”
“Quần áo bẩn rồi.” Cổ Xuân chìa ra quần áo vừa mới mua chưa được bao lâu đã bị dính bẩn.
“Để kia đi, tí anh mày giặt.” Chu Gia Thành đứng lên, phớt lờ Khang Lỗi, đi thẳng vào phòng ngủ thay quần áo.
Cổ Xuân vẫn có cảm giác sợ đối với Chu Gia Thành. Thằng bé đợi người đã vào hẳn trong phòng ngủ rồi mới chậm rãi nhặt tiếp quần áo ở dưới đất lên.
Khang Lỗi cầm chổi, hai ba cái đã quét sạch sẽ. Quần áo nhét hết vào máy giặt, thằng nhóc rất hiếu kì với chiếc máy giặt này. Nó quên luôn người đang ở bên cạnh, chỉ nhích tới gần chăm chú nhìn máy giặt hoạt động.
Khang Lỗi đi vào trong phòng ngủ, nhìn Chu Gia Thành đang mặc quần áo, đầu tóc gọn gàng, bộ dạng này nhìn là biết gã đang chuẩn bị đi ra ngoài săn gái.
“Sao lại nhận nuôi nó?”
“Sao cậu vẫn chưa đi thế?” Chu Gia Thành không kiên nhẫn nói, tay đang run mà miệng vẫn còn cố nói, “Thấy nó đáng thương nên làm việc tích đức thôi.”
“Anh có biết cách nuôi một đứa bé không hả? Chu Gia Thành, đã làm thì làm đến cùng, anh có thể chú ý dạy dỗ nó được không hả?”
Chu Gia Thành mặc kệ, “Cậu là cái thá gì mà lên mặt dạy tôi. Sao tôi lại không thể dạy dỗ nó chứ!?”
“Phòng đầy mùi rượu như thế, thằng bé làm sao ở nổi. Anh để tay lên ngực tự hỏi mình xem rốt cuộc anh có đang nuôi dạy nó hay không đi.” Khang Lỗi tiến một bước, Chu Gia Thành lại lùi một bước.
“Đừng có chắn đường của tôi!” Chu Gia Thành dùng sức đẩy cậu ra. Hai mắt đầy phẫn nộ. Chỉ có hôm nay gã không may uống rượu nhiều một chút, thế mà lại bị Khang Lỗi bắt gặp được.
“Anh muốn ra ngoài làm gì?”
Khang Lỗi dựa người vào cửa, hỏi như đang thẩm vấn.
Chu Gia Thành túm áo Khang Lỗi, cười nói, “Đi ra ngoài…thượng đàn ông.”
Khang Lỗi tay nắm thành quyền, không hiểu sao lại thấy cực kỳ tức giận.
Chu Gia Thành cười vừa phóng đãng lại rất giống tên thần kinh, “Khang Lỗi, tôi rất thích cái biểu tình muốn đánh mà không thể đánh này của cậu.” Gã vỗ vỗ lên mặt cậu vài cái, trong lòng cực kỳ sảng khoái, “Cậu dám động vào tôi một ngón tay, tôi sẽ khiến cậu không bò dậy được.”
Khang Lỗi mạnh mẽ áp gã lên cửa. Chu Gia Thành bị áp người rất khó chịu. “Cậu vào được công ty này cũng không dễ dàng nhỉ. Tôi khuyên cậu hiện tại nên buông tay ra, nếu không tôi không dám cam đoan ngày mai sẽ có chuyện gì đâu.”
Chu Gia Thành thấy Khang Lỗi nổi điên lại càng khoái chí, “Ông đây phất tay một cái là đã có một đống người nằm ra để cho ông thượng. Ông đây không cần cậu, ông đây chán ghét cậu.”
“Đồ cặn bã.”
Chu Gia Thành tỉnh bơ đáp, “Cảm ơn đã khen.”
Dùng sức giãy ra, Chu Gia Thành nhắm mắt lại để tâm tình bớt căng thẳng. Gã lại định giãy dụa tiếp thì môi đột nhiên bị cắn lấy.
Mẹ nó, chảy máu rồi!
Bàn tay thô ráp quen thuộc bắt đầu theo tiết tấu mà xoa nắn lão nhị của gã. Đã lâu rồi gã không làm, chỉ mấy cái xoa nắn, lão nhị của gã đã đứng thẳng dậy.
Chu Gia Thành ngượng quá, tay kia đưa lên tát Khang Lỗi một cái, “Cậu lên cơn thần kinh à? Cậu coi tôi là cái mẹ gì vậy?”
Cái tát khiến Khang Lỗi lấy lại ý thức.
“Anh thiếu đàn ông đến thế cơ à?” Khang Lỗi rủ mắt.
Trong đầu gã có một giọng nói, bảo gã phải thể hiện sự tức giận của mình, lại có một giọng nói khác khuyên gã đừng nên tự tìm chết nữa. Chu Gia Thành giữ lấy quần áo trên người mình, “Liên quan đếch gì đến cậu.” Hai chân gã dính chặt vào nhau, nhằm che giấu phản ứng dọa người phía dưới thân.
Khang Lỗi đưa tay xuống giữa hai chân gã. tay chọc chọc vào lão nhị của gã, càng chọc thứ đó càng cứng, “Mới chỉ chạm vài cái mà nó đã thế này rồi.”
“Đây là phản ứng bình thường của đàn ông.” Gã thực sự muốn rời đi, nếu không e là sẽ xảy ra chuyện mất, gã không biết liệu mình có làm ra hành động phóng đãng nào không.
Nhưng Khang Lỗi áp gã rất chặt. Mặt cậu lạnh, nhưng hành động của cậu một chút cũng không lạnh. Chu Gia Thành há hốc mồm thở dốc, tay chân đang giãy dụa cũng trở nên bất lực. Đầu Khang Lỗi dần đi xuống, cảm giác ấm áp mềm mại bao lấy lão nhị của mình khiến gã run rẩy kịch liệt, hai chân run run không đứng vững được.
Kinh hãi cùng khoái cảm hòa vào nhau, hơn nữa cũng đã lâu rồi gã chưa làm lên lần này bắn ra rất nhanh.
“Ưm…” Người bị áp lên tường, tay của gã cũng bị cố định ở phía trên đầu. Tư thế này khiến gã thật thẹn thùng, gã không kìm được, đang định phun ra mấy lời mắng chửi.
Tựa như đã nhìn thấu dự tính của Chu Gia Thành, Khang Lỗi lạnh lùng nói, “Cổ Xuân đang ở bên ngoài. Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.”
Nghe xong lời này, Chu Gia Thành oán hận lườm Khang Lỗi. Tay của Khang Lỗi nhanh chóng chen vào trong cái miệng nhỏ đằng sau. Sắc mặt Khang Lỗi vẫn bình tĩnh, không gề có bộ dạng động tình, gã đỏ mắt, giọng nói trở nên bi ai, “Cậu có ý gì hả? Tôi nhớ rõ chúng ta đã không còn gì rồi cơ mà.”
Khang Lỗi không để ý đến gã, nắm lấy lão nhị của mình xâm nhập vào bên trong mềm mại, dò tìm điểm có có thể khiến Chu Gia Thành phát điên, mạnh mẽ ra vào. Chu Gia Thành cố gằng đè lại tiếng thở dốc, gã vẫn nhớ bên ngoài còn có một đứa bé tuổi còn nhỏ.
Khang Lỗi dùng lực xoa nắn thắt lưng của Chu Gia Thành. Cậu nhắm mắt cảm thụ cảm giác cực lạc kia, “Tôi sẽ thỏa mãn anh, đừng ra ngoài tìm người khác nữa.” Nói xong lại dùng sức đẩy thật mạnh vào.
“A!” Chu Gia Thành không nhịn được hét thất thanh một tiếng. Khang Lỗi biết trước nên liền lấy tay bịt miệng gã lại, ngón tay của cậu bị gã cắn đến phát đau. Khang Lỗi kề sát mặt vào, vừa vặn có thể nhìn thấy đôi mắt đang ậng nước của gã. Cơn tức giận lúc đầu dần tiêu tan, trong lòng cậu mềm nhũn. Cậu ôm chặt eo gã, vuốt ve nói, “Đừng ra ngoài chơi bời nữa.”
“Lão tử muốn ra ngoài…làm công…a…” Chu Gia Thành cắn mạnh tay Khang Lỗi, nức nở bảo, “Sao cậu lại như thế chứ? Lúc tôi đuổi theo cậu thì cậu lại không cần. Chơi tôi như thế vui lắm đúng không? Giờ tôi không cần cậu nữa…”
Không đợi gã nói xong, Khang Lỗi quay người gã lại, để gã đối diện với mặt mình. Để chân gã quấn lấy thắt lưng mình. Chu Gia Thành che miệng, “Thằng bé..A….còn ở ngoài đấy…”
“Chỗ này của anh nói cho tôi biết nó đang rất hưng phấn.” Khang Lỗi mặt vẫn bình tĩnh như thế. Cậu nâng mặt Chu Gia Thành lên, nước mắt của gã chảy lên mu bàn tay cậu, cậu liền lè lưỡi ra liếm.
“Nếu bây giờ anh vẫn còn muốn tôi thì tôi sẽ ở lại. Nếu không muốn nữa, tôi lập tức sẽ rời đi ngay.”
Chu Gia Thành do dự một chút. Khang Lỗi không động thân nữa, đứng yên đợi câu trả lời của gã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook