Tận cùng nỗi nhớ
-
Chương 48:
Thành phố Lệ vào đầu tháng ba, ban đêm vẫn hơi lạnh, gió nhẹ thổi qua, đèn đường hắt xuống mặt đất những vầng sáng như lòng đỏ trứng gà.
Lúc này, bên cạnh chiếc Rolls-Royce, Đàn Mạt nhỏ xinh quấn một chiếc áo khoác dày rộng, bị Tạ Kỳ Thâm mạnh mẽ giữ trong lòng, nụ hôn rơi xuống đôi môi đỏ mọng không để lại một chút chỗ trống nào, lập tức phủ kín toàn bộ ý thức và hô hấp của cô.
Không hề sợ bị người khác nhìn thấy, cực kì cao ngạo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cằm của Đàn Mạt bị nâng lên, không thể trốn được, ngẩng đầu nhận lấy sự sự chiếm đoạt cực kì hư hỏng của Tạ Kỳ Thâm, đầu ngón tay lập tức nắm chặt lấy quần áo của anh, trong đầu giống như có pháo hoa nổ tung.
Cả gương mặt cô đỏ lên đến mức sắp rỉ máu, sự căng thẳng và xấu hổ xông lên đỉnh đầu hết lần này đến lần khác, bị hôn đến mức khẽ lên tiếng nức nở.
Sau một lúc lâu, người đàn ông ôm Đàn Mạt, xoay người, đưa lưng về phía Diệp Dao.
Mang theo ham muốn chiếm giữ, anh trùm kín toàn bộ người cô gái nhỏ trong chiếc áo khoác, chỉ để một mình anh nhìn thấy.
Nhìn từ xa xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Đàn Mạt vẫn bị hôn.
Mang theo tình ý dịu dàng, giấu đầu hở đuôi.
Ở một phía khác, Diệp Dao nhìn thấy Đàn Mạt đi về phía Tạ Kỳ Thâm, kinh ngạc đến mức nhất thời quên mất việc phải rời đi, sau đó thì nhìn thấy hình ảnh Tạ Kỳ Thâm ôm Đàn Mạt vào trong ngực hôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn ông sao lại không hiểu đàn ông được.
Điều này rõ ràng là đang tuyên bố chủ quyền trước mặt cậu ta.
Đầu óc Diệp Dao sụp đổ, sắc mặt dần trở nên khó coi, nhìn thấy bộ dạng Đàn Mạt cam tâm tình nguyện ở trong lòng người đàn ông, cậu ta nắm chặt nắm đấm, giống như đối thủ thất bại nhìn thấy kẻ địch nâng cúp, vừa thảm hại vừa xấu hổ, sau đó xoay người rời đi.
Xung quanh im ắng, tiếng côn trùng kêu rất nhỏ.
Sau một lúc lâu, bên cạnh chiếc Rolls-Royce, rốt cuộc Tạ Kỳ Thâm cũng dừng lại nụ hôn này.
Bốn phía không có một ai đi qua.
Ánh trăng ở trên cao, chỉ còn lại mặt hồ gợn sóng róc rách.
Tạ Kỳ Thâm mở mắt ra, tựa vào trán của Đàn Mạt, nặng nề thở hắt ra, nhìn đôi mắt ngấn nước của cô, giọng nói khàn khàn:
"Cậu ta đi rồi."
Cả gương mặt Đàn Mạt như bị luộc chín, không dám ngẩng đầu, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại:
"Tạ Kỳ Thâm, sao anh lại thích ghen như vậy..."
Đáy mắt anh tối đen:
"Có biết anh đã nhịn cậu ta bao lâu rồi không?"
Từ hôm đi đăng kí kết hôn đó, nhìn thấy Diệp Dao tặng hoa cho cô, sau đó lại gọi điện thoại hẹn cô đi đón giao thừa, người đàn ông vô cùng ghen tị nhưng lại nhẫn nại không bộc phát ra. Bây giờ thân phận cuối cùng cũng đã danh chính ngôn thuận, đương nhiên phải chặt đứt hi vọng của người nào đó.
Đàn Mạt nhìn bộ dạng ghen tuông của anh, không khỏi buồn cười.
Bỗng nhiên cô cảm thấy mình ghen vớ vẩn với Tống Nhiên Hạ cũng không tính là gì.
Cô cong môi, nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm:
"Tạ Kỳ Thâm anh đúng là ngốc, em không thích Diệp Dao, anh ghen cái gì, vả lại lúc nãy em cũng đã nói với cậu ta anh là bạn trai của em rồi."
Đôi mắt sáng của cô đầy vẻ ranh mãnh, đầu ngón tay kéo cà vạt của anh: "Sớm biết như vậy thời trung học em đã gần gũi với những nam sinh khác rồi. Anh vừa mới ghen một lần đã chịu không nổi, nói không chừng em có thể phát hiện anh thích em sớm hơn một chút."
Người đàn ông cười khẽ, hạ tầm mắt xuống, ấn cô vào trong lòng:
"Ừm, em biết sớm một chút, cũng sẽ bị anh xử lí sớm hơn một chút."
"..."
Nếu lúc trước anh không ra nước ngoài, hai người hợp tình hợp lí mà ở bên nhau, không chừng cô gái nhỏ vừa vào đại học đã bị anh làm hư rồi.
Những lời ẩn ý của anh dừng bên tai Đàn Mạt, làm cô đỏ hết cả mặt, thầm mắng người đàn ông già một câu lưu manh ở trong lòng. Cuối cùng anh mở cửa sau xe:
"Đi thôi, lên xe trước đã."
Anh sợ cô đứng trong gió lâu sẽ bị cảm, đỡ cô đi tới.
Hai người ngồi ghế sau xe, lúc này Đàn Mạt mới phản ứng được là tài xế đang ở đây, nhất thời trong đầu như có sét đánh.
Hu hu hu xấu hổ chết mất!
Nhưng mà tài xế như đã được huấn luyện chuyên nghiệp, vô cùng bình tĩnh, còn thả màn chắn ở ghế sau xuống, rồi khởi động xe vững vàng chạy về phía trước.
Đàn Mạt nhớ tới lần trước bị Tạ Kỳ Thâm hôn ở trong xe, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện gì đó, luôn cảm thấy tài xế đang phòng bị trước lần thứ hai, càng thêm xấu hổ, ở trên xe vẫn duy trì khoảng một mét với anh, không để cho việc đó được thực hiện.
Yết hầu của người đàn ông trượt lên xuống, nhìn cô: "Có bản lĩnh thì có thể trốn anh cả một đêm."
Qua một lát, xe đã chạy về biệt thự.
Đàn Mạt cố ý muốn đùa với anh, trước tiên mở cửa xe, nhanh chóng xuống xe, chạy vào biệt thự.
Ai ngờ lúc đưa vân tay vào cửa, hệ thống giống như bị hỏng báo sai dấu vân tay, vài giây sau, cô cảm nhận được Tạ Kỳ Thâm đã đi tới.
Cô đang muốn trốn, một tay người đàn ông đã tóm được cô, tay kia thì mở khóa vân tay, sau đó ôm cô đi vào biệt thự, cong khóe môi: "Chạy ma được à?"
Đàn Mạt hét lên, ôm cổ anh:
"Anh muốn làm gì..."
"Em nói xem anh muốn làm gì?"
Người đàn ông càng nhấn mạnh một chữ trong đó.
Đàn Mạt nhìn anh, thấy được đáp án từ hình ảnh phản chiếu trong mắt anh, mặt đỏ tim đập.
Từ lối vào đi tới phòng khách, Tạ Kỳ Thâm ôm cô ngồi trên sô pha.
Cơ thể cô bị lòng bàn tay nắm chặt, môi của người đàn ông lại phủ lên.
Đàn Mạt trốn cũng trốn không thoát, đã bị nhấn vào trong ngực.
Trong biệt thự không có một bóng người, chỉ còn lại ánh trăng chiếu vào, Đàn Mạt trở nên chủ động, bám vào vai anh, kề sát vào.
Hai ngày nay vừa mới tiếp xúc với sự ngọt ngào mới mẻ, hai người đều có chút hương vị, tình cảm ngày càng nồng đậm, dường như không thấy mệt mỏi chút nào.
Đang hôn, đột nhiên điện thoại của Tạ Kỳ Thâm lại vang lên.
Người đàn ông đang hứng, đương nhiên không có ý muốn nhận điện thoại, nhưng tiếng chuông thật sự khiến Đàn Mạt tim đập nhanh, đỏ mặt, vài giây sau cô đẩy nhẹ anh ra, như một con cá nhỏ cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành:
"Tạ Kỳ Thâm, anh nhận điện thoại trước đã, lỡ có việc gì..."
Tạ Kỳ Thâm cau mày, hầu kết lăn lăn, kìm nén sự thiếu kiên nhẫn trong lòng, vừa cầm điện thoại vừa ôm cô.
Anh nhìn điện thoại, phát hiện ra là Tuân Hoắc.
Tạ Kỳ Thâm cầm lên và ấn loa ngoài, một giọng nói phát ra từ đầu bên kia: "A lô, A Thâm?"
Anh mở miệng, hắng giọng khàn khàn: "Có chuyện gì?"
Đàn Mạt còn muốn nghe giọng nói ở đầu dây bên kia, nhưng ai biết người đàn ông lại bắt đầu làm chuyện xấu, đầu óc Đàm Mặc run lên thình thịch, nghĩ đến việc đầu dây bên kia có người, cô sợ hãi cắn chặt môi không dám phát tiếng, muốn bỏ chạy lại không chạy được, xấu hổ đến mức toàn thân lập tức đỏ bừng.
Tuân Hoắc không biết chuyện gì đang xảy ra, tiếp đó hỏi: "A Thâm, cuối tuần này cậu có kế hoạch gì chưa, có rảnh không?"
"Làm sao vậy?"
"Là hôn lễ lần trước của Ngũ Nguyên, đám bạn chúng ta không phải đã hẹn một ngày rảnh rỗi ra ngoài chơi sao?"
Tuân Hoắc cười: "Anh trai tôi gần đây vừa mới tiếp nhận một nhà máy rượu, cảnh vật rất đẹp, vừa hay chúng ta đến đó chơi đi? Ở đó còn có thể đua ngựa, đánh golf, giống như đi nghỉ ở sơn trang vậy."
Tạ Kỳ Thâm nhếch môi: "Cậu muốn chúng tôi đi xem xét việc làm ăn của anh cậu à?"
"Cũng đúng, ai lại không muốn để tổng giám đốc Tạ đến xem một chút chứ?" Tiếng cười của Tuân Hoắc càng sâu: "Đùa thôi, qua đó chơi chi phí đều để tôi lo. Tôi nghĩ bây giờ cậu và nữ thần Tống đều đã về nước, mấy người bạn phát triển ở thành phố Lệ chúng ta sau này có thể gặp gỡ nhau thường xuyên hơn."
Tuân Hoắc ở đầu dây bên kia đang nói, ở đầu bên này, Đàn Mạt lại bị người đàn ông bắt nạt. Sau một lúc ánh mắt đỏ lên, đôi môi đỏ mọng không nhịn được kêu ra một tiếng: "Ưm..."
Tuân Hoắc nghe được âm thanh thì dừng lại, nghi hoặc:
"Tiếng gì vậy?"
Đàn Mạt: Tôi chui xuống đất chết đây hu hu hu...
Tim cô đập như trống, xấu hổ đến mức sắp chui xuống đất rồi, bắt gặp ánh mắt cười tủm tỉm của Tạ Kỳ Thâm, anh hản nhiên nói:
"Không có gì, trong nhà có nuôi mèo, đang chơi."
Đàn Mạt: ?
Lúc này Tạ Kỳ Thâm thật sự không quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài cô gái nhỏ, nói với đầu bên kia điện thoại, lời ít ý nhiều: "Ngày mai rồi nói sau."
"Được."
Tuân Hoắc ở đầu bên kia đã đoán được tất cả, cười ha ha trong lòng.
Lại còn trong nhà đang nuôi mèo? Coi anh ta là tên ngốc không biết đầu bên kia điện thoại đang làm gì à!
Tuân theo ý nghĩ buổi tối không quấy rầy chuyện vui của vợ chồng người ta, thức thời rời đi, trêu chọc nói: "Được, ngày mai lại nói, tôi không quấy rầy nữa, cậu cứ từ từ chơi với mèo đi ha."
Đàn Mạt: "..."
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Kỳ Thâm ném điện thoại lên sô pha, Đàn Mạt tức giận đánh anh: "Nhất định Tuân Hoắc đã phát hiện rồi..."
Lòng bàn tay của người đàn ông nắm lấy bàn tay cô, tiếng cười bí ẩn phát ra từ cổ họng: "Không sao, người ta cảm thấy rất bình thường."
"Bình thường cái đầu anh, Tạ Kỳ Thâm anh hư lắm, không để ý tới anh nữa..."
Đàn Mạt mắng nhưng giọng lại mềm mại giống như làm nũng, Tạ Kỳ Thâm sao có thể nhịn được nữa, bế cô lên đi lên lầu, giọng nói khàn khàn, cắn càng tai cô:
"Được, đợi lát nữa rồi nói xem có để ý anh không."
"Ưm..."
...
Trời càng về khuya, đồng hồ trên tường đã chỉ mười một giờ.
Chỉ có một ngọn đèn thắp sáng trong hành lang trên tầng hai.
Trong phòng ngủ chính tối om, cô gái nhỏ giống như ngâm mình trong nước được người đàn ông bế vững vàng, đi vào phòng tắm.
Tắm rửa rồi đi ra, phát hiện đã không thể ngủ trên giường được nữa, Tạ Kỳ Thâm lại ôm Đàn Mạt đến phòng ngủ bên cạnh.
Nằm xuống lần nữa, Đàn Mạt đắp chăn bông, Tạ Kỳ Thâm ôm cô, xoa xoa đỉnh đầu cô, nhẹ giọng hỏi:
"Có mệt không?"
Cô gái nhỏ nằm trong lòng anh, rầm rì: "Chân của em muốn rã ra rồi..."
Người đàn ông cười khẽ bên tai cô: "Lúc nãy tựa vào gương cũng đứng không vững, sao lại vô dụng như vậy hửm?"
Đàn Mạt nhớ lại lúc nãy, xấu hổ lúng túng: "Vốn dĩ lúc đó không còn sức nữa mà..."
Anh cười nói: "Vậy vẫn là muốn anh ôm em chứ?"
"Vâng..." Đàn Mạt vùi gương mặt đã nóng bừng, ngượng ngùng nhìn anh: "Không cho anh nói..."
Anh cười: "Được, không nói nữa."
Đàn Mạt hừ nhẹ một tiếng, ngẩng mặt lên: "Anh hạ nhiệt độ của lò sưởi xuống một chút đi."
"Nóng lắm à?"
Cô trừng mắt với anh: "Trên người anh nóng bao nhiêu anh không biết sao?"
Cơ thể của người đàn ông vào mùa đông ấm áp giống như lò sưởi, lại vừa mới kết thúc chuyện đó, cô không muốn vừa tắm xong lại đổ mồ hôi đâu.
Sau khi điều chỉnh nhiệt độ rồi quay lại, Tạ Kỳ Thâm nghiêng người ôm cô vào lòng, nhìn cô, nhẹ nhàng móc đuôi tóc của cô, nói về chuyện vừa rồi, nói vài câu lại khiến Đàn Mạt đỏ mặt.
Ôi, xem như bây giờ cô đã biết mình không thể chơi với đàn ông già, đặc biệt là những người đã kìm nén nhiều năm như vậy.
Sau khi chuyển chủ đề một lúc, Đàn Mạt nghĩ về chuyện xảy ra ở trường tối nay: "Phỏng chừng sau khi Diệp Dao biết em đã có bạn trai, từ nay sẽ không đến tìm em nữa."
Lúc trước cô nghĩ thái độ của mình đối với cậu ta đã quá rõ ràng, ai ngờ đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định.
Tạ Kỳ Thâm thản nhiên nói: "Ừm, hy vọng sau này sẽ không bị ai đó coi là anh trai nữa."
Đàn Mạt nhớ lại lần Diệp Dao gọi điện rủ cô đi chơi đêm giao thừa. Lúc đó người đàn ông nói là người nhà, cô thuận miệng nói đó là anh trai cô.
Đàn Mạt không nhịn được cười, ôm lấy cổ anh: "Em sai rồi mà..."
Hai người đang thân mật, đột nhiên Đàn Mạt nghe điện thoại ở đầu giường đổ chuông, cầm lên thì ra là lại là bố Đàn.
Bố mẹ hiếm khi gọi cho cô muộn như vậy, Đàn Mạt nghi ngờ cho Tạ Kỳ Thâm xem màn hình điện thoại rồi ngồi dậy, nghe điện thoại, bật loa ngoài: "A lô, bố ạ?"
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: "Đàn Mạt, con ngủ chưa? "
"Chưa bố, đã khuya rồi, có chuyện gì vậy ạ?
"Không có việc gì, bố chỉ muốn hỏi con một chuyện..."
Tạ Kỳ Thâm ngồi dậy, kéo cô vào trong lòng. Đàn Mạt nghe thấy bố Đàn muốn nói rồi lại thôi, quay đầu nhìn Tạ Kỳ Thâm, đã đoán ra được chuyện gì:
"Bố, bố muốn hỏi về chuyện của chị con sao?"
Cô vừa dứt lời, đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ chửi rủa chói tai, hình như cách micro rất xa, nhưng rõ ràng có thể nghe được. "Đàn Mạt, cô là cái thứ gì vậy! Cô chỉ là một đứa được gửi đến nhà tôi nuôi, mà lại dám để Tạ Kỳ Thâm đối xử với tôi như vậy."
Giọng nói tức giận cuồng loạn, và ngay lập tức rõ ràng đó là ai.
Trong phòng sách của biệt thự nhà họ Đàn, bố Đàn quay đầu nhìn Đàn Chi Uyển, lập tức giận tái mặt:
"Đàn Chi Uyển, con câm miệng cho bố, con đang nói cái gì vậy!"
"Bố, vậy mà bố vẫn còn bao che cho cô ta!"
Đàn Chi Uyển trừng mắt, khóe mắt nứt ra, cô muốn xông tới giật điện thoại nhưng bị mẹ Đàn ở bên cạnh ngăn lại: "Uyển Uyển, con bình tĩnh một chút..."
"Đừng quậy nữa, ngoan ngoãn ngồi trong phòng sách đi!"
Bố Đàn vô cùng tức giận, đi thẳng ra khỏi phòng sách, đóng sầm cửa.
Sau khi bình tĩnh lại, ông áy náy nói với đầu dây bên kia: "Mạt Mạt, vừa rồi những lời chị con nói không phải con đã nghe được rồi chứ? Con đừng tức giận..."
Đầu dây bên kia, Đàn Mạt còn chưa kịp tức giận, người đàn ông bên cạnh vì những lời chửi rủa của Đàn Chi Uyển mà sắc mặt đã lạnh đi.
Đàn Mạt cầm tay anh ý muốn trấn an, tai cô đã tê dại khi nghe những lời đó, nhàn nhạt đáp: "Không sao đâu bố, bố muốn hỏi con về chuyện Tạ Kỳ Thâm đã làm với chị sao?"
Bố Đàn thở dài: "Mạt Mạt con đừng hiểu làm, bố gọi cho con không phải có ý muốn bao che cho Uyển Uyển, mà là muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chị con luôn nói là con ghét con bé cố ý bảo Tạ Kỳ Thâm trả thù nó, nhưng bố biết con không phải là người như thế."
Tình yêu thương của bố Đàn đối với hai cô con gái đều như nhau, tuy rằng ông bao dung sự kiêu ngạo ương bướng của Đàn Chi Uyển nhiều hơn một chút, nhưng mấy năm nay ông cũng biết Đàn Mạt ở nhà chịu oan ức rất nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook