Tận cùng nỗi nhớ
Chương 47:

Sau "bữa sáng" như thế, hơn một giờ lại trôi qua.

Đàn Mạt ngây thơ giống như giẫm phải bông, bị người đàn ông xấu xa hoàn toàn chi phối.

Cuối cùng, cô mệt đến mức không chịu nổi, được bế dậy một lần nữa. Tạ Kỳ Thâm nhìn điện thoại đã ngừng đếm thời gian từ lâu, khàn giọng nói bên tai cô, giọng điệu trêu chọc:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Hai phút hai mươi tám giây."

"Bảo bối sao lại không kiên trì được đến ba phút vậy?"

Đàn Mạt nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của mình, mặt đỏ như nước dưa hấu, khóc đến mức muốn tự vùi mình xuống:

"Hu hu hu Tạ Kỳ Thâm, em không muốn làm lành với anh nữa..."

Người đàn ông cắn vành tai cô, mang theo âm thanh dục vọng chiếm giữ rất mạnh:

"Còn chê anh già không, hửm?"

"Mấy thằng nhóc mà em nói có thể làm cho em thành như vậy giống anh sao?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn Mạt bị lời nói của anh làm cho đỏ ửng cả mặt.

Vào những lúc thế này sao ham muốn thắng bại của đàn ông lại mạnh mẽ như vậy...

Ngượng ngùng đến mức không muốn phản ứng lại anh. Ý cười của Tạ Kỳ Thâm lại càng sâu, dịu dàng dỗ dành cô, cuối cùng Đàn Mạt nhìn đồng hồ báo thức trên tường, giả vờ tức giận:

"Đã sắp mười một giờ, em đói muốn chết rồi..."

Không suy nghĩ đến cái bụng của cô gái nhỏ, người đàn ông áy náy, sờ đầu cô: "Đi nào, đi rửa mặt rồi ăn cơm."

Tạ Kỳ Thâm bế cô lên, vượt qua mặt đất lộn xộn, đi đến phòng tắm, hơi đứng đắn hỏi cô: "Có mệt không? Có khó chịu không?"

Đàn Mạt ôm lấy cổ anh, hừ nhẹ một tiếng:

"Anh nói thử xem, tổng giám đốc Tạ lợi hại như vậy ai mà chịu nổi..."

Cô gái nhỏ có làn da mịn màng, ngày thường chỉ sờ nhẹ đã đau. Từ tối hôm qua đến lúc nãy, cho dù lúc đầu anh vẫn thương hoa tiếc ngọc, những cuối cùng sau đó vẫn là không khống chế được.

Nói như vậy người đàn ông nào nghe xong mà không thấy thèm khát. Anh ôm cô càng chặt hơn, đè lại ý muốn trong đầu, hôn hôn tai cô, cuối cùng đau lòng nói:

"Anh xin lỗi, lát nữa để anh xem thử."

Đi vào phòng tắm, Đàn Mạt được ôm đến bồn rửa mặt ngồi xuống, chịu đựng sự xấu hổ được kiểm tra kỹ càng một lần, cũng may không nghiêm trọng lắm, chỉ cần người nào đó đừng làm càn nữa là được.

Sau khi tắm rửa, Đàn Mạt lại nghĩ đến cuộc điện thoại sáng nay của Tạ Kỳ Thâm và Đàn Chi Uyển, trong lòng lo lắng: "Tạ Kỳ Thâm, liệu Đàn Chi Uyển có tới tìm anh làm phiền hay không..."


"Sao vậy?"

"Chủ yếu là em không muốn bởi vì chút chuyện này mà làm ảnh hưởng đến công việc của anh."

"Đừng lo, không trái pháp luật, cùng lắm chỉ là cạnh tranh thương mại." Tạ Kỳ Thâm cười khẽ: "Cô ta còn có thể như thế nào trước mặt anh?"

Anh nói tiếp: "Nếu mấy ngày này bố mẹ em tìm anh hỏi về chuyện này, anh sẽ trao đổi."

"Vâng..."

Phỏng chừng với tính cách này của Đàn Chi Uyển, sớm muộn gì cũng trở về giậm chân trước mặt bố mẹ.

Nhưng mà Đàn Mạt cũng không phải thánh mẫu. Cô rất cảm kích công ơn nuôi dạy của bố Đàn mẹ Đàn, nhưng mà Đàn Chi Uyển chèn ép nhục mạ cô từng ấy năm tới bây giờ, và cả đêm mưa hôm đó ở biệt thự nhà họ Đàn, Đàn Chi Uyển còn nói những lời ghê tởm như vậy, bây giờ cô không thể xin tha thứ cho Đàn Chi Uyển được.

Nhưng mà theo như lời Tạ Kỳ Thâm, cô rất dễ bị bắt nạt, cho nên Đàn Chi Uyển không hề sợ hãi. Đàn Mạt có thể chấp nhận việc Đàn Chi Uyển không thích cô, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho việc đối phương chà đạp tôn nghiêm của cô hết lần này đến lần khác.

Nếu bây giờ Tạ Kỳ Thâm muốn xử lí, bọn họ là vợ chồng, cô cũng hoàn toàn tin tưởng anh, để cho anh chia sẻ tất cả mọi chuyện với cô.

Sau khi rửa mặt xong, Đàn Mạt kiễng mũi chân ngửa đầu nhìn anh, mắt sáng cong cong:

"Tạ Kỳ Thâm, hôn."

Khóe môi của người đàn ông cong lên, thuận thế ôm chặt cô, hôn xuống.

Sau một lúc lâu, cô được đặt lên bồn rửa mặt, cảm thấy bầu không khí không thích hợp lắm, sợ người nào đó lại làm bậy, hơi thở của cô gái nhỏ mỏng manh, cuối cùng mặt đỏ tai hồng đẩy anh: "Tạ Kỳ Thâm anh kiềm chế một chút đi..."

Tinh lực của người này dùng không hết hay sao?

Đàn Mạt biết Tạ Kỳ Thâm không phải là mọt sách nhã nhặn yếu đuối, tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng về phương diện vận động lại dồi dào thiên bẩm.

Thời trung học khi quen biết anh, anh chính là đội trưởng đội bóng rổ của trường Đại học F, còn thông thạo các loại bóng. Trên bóng lúc đổ mồ hôi, đường cong cơ bắp săn chắt lộ ra hoóc môn nam tính quyến rũ, rõ ràng nhìn qua, khụ khụ... rất có thể lực, rất biết chơi.

Lúc ấy cô nghe thấy rất nhiều nữ sinh si mê anh nói đùa Tạ Kỳ Thâm nhất định rất mạnh, nếu có được một đêm với anh, có thể ngày hôm sau sẽ phải dựa tường mà đi.

Nhưng mà bốn năm đại học, không một nữ sinh nào có thể thực hiện ý nghĩ này, chỉ có thể ảo tưởng trong lòng.

Nhưng mà bây giờ, Đàn Mạt đã cảm nhận được.

... Quả thật đúng như lời của các cô ấy.

Tạ Kỳ Thâm rũ mắt nhìn cô, thấp giọng nói: "Đừng sợ, không quấy rầy em nữa."

Sao cô lại không tin tưởng như vậy chứ...

Vẻ mặt cô đề phòng, làm người đàn ông cười nhẹ, sau đó dắt tay cô: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài."

Hai người trở về phòng ngủ, Đàn Mạt chú ý tới cái gì đó, lông mi dài động đậy: "Cái đó, ga giường có cần phải..."


Tạ Kỳ Thâm cười khẽ:

"Có em ở đây, có thể không thay sao?"

Đàn Mạt nhớ đến việc tính giờ sáng nay, đỏ hết cả mặt: "Còn không phải bởi vì anh..."

Người đàn ông cười xoa đầu cô: "Anh đi thay."

Đàn Mạt nhìn anh đi thu dọn, xấu hổ phải quay đầu đi, đến bên cạnh thu dọn lại cái hộp trên tủ, bỏ vào ngăn kéo, cuối cùng lại đếm thửu.

Nhiều vô số, lại ít đi hơn nửa hộp.

Bỗng nhiên Đàn Mạt cảm giác thắt lưng đau âm ỉ.

Người ta nói đàn ông tốt sau ba mươi tuổi có thể xuống dốc, rốt cuộc Tạ Kỳ Thâm đã tích lũy sức lực trong bao lâu vậy! Hơn nữa có người nói, đàn ông như vậy thường có mũi khá lớn.

Đàn Mạt yên lăng quay đầu nhìn cái mũi cao thẳng của người nào đó.

Ừm, đúng là không lừa mình...

Đàn Mạt xấu hổ đến mức không đợi được, mử cửa phòng ngủ, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng.

Đến phòng khác, ai ngờ cô lại nhìn thấy dì giúp việc đang quét dọn. Dì giúp việc nhìn thấy cô đã lâu không gặp, vì biết Đàn Mạt sẽ trở về, không ngạc nhiên lắm, thể hiện ý cười: "Mợ chủ."

Đàn Mạt cười chào hỏi, dì giúp việc không khỏi tò mò:

"Lúc trước cậu chủ và mợ chủ..."

Đàn Mạt mỉm cười: "Lúc trước bọn cháu cãi nhau một chút, bây giờ đã làm lành rồi."

"Làm lành là tốt rồi, làm lành là tốt rồi." Dì giúp việc cũng mừng thay họ: "Mấy ngày trước mợ chủ dọn đi, đã dọa chết chúng tôi rồi."

Đàn Mạt cười cười, sau đó Tạ Kỳ Thâm từ trong phòng đi tới, nửa ôm Đàn Mạt, nói với dì giúp việc:

"Dì Triệu, đợi lát nữa dì lấy ga giường trong máy giặt ra phơi nắng một lát, còn đồ của Mạt Mạt thu dọn xong thì để ở phòng cháu, về sau đó sẽ là phòng ngủ chính."

Dì giúp việc liếc thấy dấu đỏ trên cổ Đàn Mạt, trong nháy mắt đã đoán được xảy ra chuyện gì, lại nghĩ đã sắp đến mười hai giờ, cũng may bà ấy đã từng gặp đủ loại chuyện trên đời nên đoán được nhất định là tiểu biệt thắng tân hôn, vội vàng bình tĩnh cười đáp lại:

"Được."

Đàn Mạt chú ý tới biểu cảm của dì giúp việc, sắc mặt lại đỏ lên:

Hu hu, xấu hổ chết mất...

Sau đó Tạ Kỳ Thâm kéo cô: "Xuống lầu ăn cơm."


Đàn Mạt kìm nén sự ngại ngùng, đi cùng anh xuống lầu.

Nhìn thấy trang trí trong nhà, lại nhớ tới khung cảnh trong biệt thự, đột nhiên bây giờ cảm giác thân thuộc lại trở nên rõ ràng hơn.

Bởi vì hiện tại, suy nghĩ "chỉ ở lại đây hai năm" đã thay đổi rồi.

Từ nay về sau, đây là nhà của cô và Tạ Kỳ Thâm, sẽ không bao giờ thay đổi nữa.

Sở dĩ lúc trước Đàn Mạt dọn khỏi biệt thự nhà họ Đàn, là bởi vì cô biết Đàn Chi Uyển vẫn luôn nói riêng với bố mẹ, đợi Đàn Mạt tốt nghiệp đại học sẽ bắt cô dọn khỏi nhà, cho nên mấy năm nay, cho dù là nhà họ Đàn, cũng không thể cho cô cảm giác an toàn.

Nhưng mà bây giờ ở bên cạnh Tạ Kỳ Thâm, cô sẽ không sợ nữa.

Đàn Mạt ấn vào lúm đồng tiền, người bên cạnh chú ý, cũng cười theo: "Vui như vậy?"

Cô nhướng mày, lắc lắc cánh tay: "Không có, chỉ là cảm giác ở trong nhà mình, vô cùng thoải mái."

Đi đến phòng ăn dưới lầu, Đàn Mạt vốn muốn ngồi phía đối diện Tạ Kỳ Thâm, lại bị người đàn ông kéo đến ngồi lên người. Cô vội vàng muốn đứng lên, cơ thể lại bị đè xuống:

"Xấu hổ cái gì? Không phải vừa nãy mới nói ở nhà sao?"

Cô đảo mắt nhìn đầu bếp đang bận rộn ở bên cạnh, quay đầu lại đối diện với vẻ mặt tươi cười của Tạ Kỳ Thâm, đỏ mặt không thôi:

"Tạ Kỳ Thâm, anh có thể chú ý một chút không..."

"Anh ôm vợ của anh, có vấn đề gì à?"

Cô hừ nhẹ một tiếng, rốt cuộc là nhà của mình, cũng muốn thoải mái một chút, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, bị anh đút bữa sáng cho.

Ăn một bữa vô cùng đơn giản cũng thân mật như vậy.

Quả nhiên ở bên cạnh người mình yêu, lúc nào cũng đều rất vui vẻ.

Ăn xong, buổi trưa ở bên ngoài không hề nóng bức, thời tiết lại rất trong lành.

Đàn Mạt đi qua phòng khách, đột nhiên lại nhớ ra gì đó: "Đúng rồi Tạ Kỳ Thâm, em nhớ là anh đã lắp một cái xích đu cho em?"

Người đàn ông lười biếng dựa trên sô pha, mỉm cười nhìn cô gái nhỏ ngây thơ:

"Ừm, muốn ngồi xích đu sao?"

Cô gật đầu như giã tỏi, anh thuận tiện đưa cô đi.

Đổi lại nếu là người bình thường, có thể làm cho tổng giám đốc Tạ trăm công nghìn việc cùng chơi xích đu, quả thật là điều viển vông. Nhưng mà trước nay anh đều vui lòng làm những việc nhỏ này với Đàn Mạt.

Cô ngồi xong, người đàn ông ở phía sau đẩy giúp cô. Gió nhẹ lướt qua mái T0C dài, Đàn Mạt ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Hồi nhỏ, thời gian vui vẻ nhất trong ấn tượng của cô là bố mẹ thường cùng cô chơi xích đu, cho nên mỗi lần chỉ cần chơi xích đu, cô đều rất vui vẻ.

Bây giờ, là Tạ Kỳ Thâm ở bên cô.

Mọi thứ đều tốt đẹp giống như trong tưởng tượng.

Cô chơi đủ rồi, nhảy xuống khỏi xích đu. Tạ Kỳ Thâm đưa cô đến ghế dài có lều che nắng bên cạnh ngồi xuống, mấy dì giúp việc mang hoa quả và đồ uống tới, Đàn Mạt rụt rè thưởng thức buổi trà chiều.

Giữa lúc đó Tạ Kỳ Thâm nhận được điện thoại của nhân viên tập đoàn, xử lí xong công việc, sau khi cúp điện thoại, Đàn Mạt nhìn người bên cạnh:


"Gần đây việc đẩy mạnh hợp tác giữa Vân Thông và Cao Sáng thế nào rồi?"

Tạ Kỳ Thâm đặt điện thoại lên bàn, nắm tay cô: "Đã đi vào quỹ đạo, bây giờ hai bên đang tiến hành chia sẻ kỹ thuật, nghiên cứu phát triển AirPy Cao Sáng đời thứ ba. Nếu đời thứ ba có thể thuận lợi đưa ra thị trường, sẽ vượt qua sản phẩm của T0C, trở thành máy bay không người lái dân dụng có kỹ thuật tiên tiến nhất."

Đàn Mạt kinh ngạc: "Mục tiêu cạnh tranh của các anh là T0C?"

"Nếu không thì sao?" Giọng điệu của người đàn ông thản nhiên: "Nếu đã muốn làm thì phải làm trước, còn không thì chi bằng không làm."

Đây quả nhiên là việc Tạ Kỳ Thâm đã quả quyết và theo đuổi.

Đàn Mạt cười: "Em tin tưởng anh, T0C là cái gì, sau này nhất định máy bay không người lái của Trung Quốc chúng ta sẽ đứng đầu thế giới."

Cô vẫn tin tưởng, việc Cao Sáng đánh bại T0C nhất định chỉ là vấn đề thời gian.

ts nói: "Từ đầu năm nay, anh đã chính thức tiến hành đổi mới ở Cao Sáng."

Tạ Kỳ Thâm nói chuyện với cô và phương án đổi mới, nói tới môi trường nội bộ hiện tại của tập đoàn trở nên rất hỗn loạn. Bởi vì rất nhiều người không đủ can đảm để đặt cược vào triển vọng phát triển của Cao Sáng sau khi đổi mới. Nhưng mà phương pháp của Tạ Kỳ Thâm rất cương quyết, nhất định sẽ tiến hành đổi mới.

Đàn Mạt nghe xong, khẽ cau mày, nghĩ một chút rồi nói:

"Em cảm thấy việc đổi mới là cần thiết, bây giờ nhiều công ty sản xuất máy bay không người lái ở nước ta giống như những nhà lắp ráp linh kiện, nếu không có kỹ thuật tốt sẽ luôn bị người khác áp đảo. Nếu thực sự muốn phá vỡ thế độc quyền của T0C, cũng chỉ có thể nghĩ ra sản phẩm có kỹ thuật tốt hơn."

Tạ Kỳ Thâm đáp: "T0C cảm thấy bản thân sẽ luôn đứng đầu thế giới, nhưng đúng là bởi vì kỹ thuật của bọn họ, mới có cơ sở để kiêu ngạo, cho nên chúng chỉ có thể phát triển từ công nghệ khó nhất và quan trọng nhất."

Đàn Mạt gật đầu, cuối cùng cô cười: "Tạ Kỳ Thâm, không ngờ anh lại chủ động nói với em về chuyện của tập đoàn đấy."

"Vợ anh thông minh như vậy, không thể hỏi ý kiến một chút được sao?"

Đàn Mạt nhếch khóe môi, kiên định nhìn anh: "Anh có dũng khí làm, em sẽ luôn ủng hộ anh, em tin là Cao Sáng sẽ ngày càng tốt hơn."

Tạ Kỳ Thâm xoa đầu cô, dịu dàng nhìn cô.

"Ừm, qua một thời gian, AirPy đời thứ ba sẽ chính thức đưa ra thị trường, mọi thứ sẽ được quyết định."

Một lát sau, hai người ăn trái cây xong rồi quay về phòng.

Đàn Mạt nhớ lại một chuyện, nhanh chóng đưa ví da thủ công lúc trước đã chuẩn bị cho anh: "Này, cứ luôn quên tặng quà sinh nhật cho ai đó. Bánh kem và bữa tối lại không có, quà tặng coi như là tấm lòng đi."

Tạ Kỳ Thâm rất coi trọng chất lượng cuộc sống, đồ đạc thường ngày dùng đều rất tinh xảo, nhìn thoáng qua chất liệu là có thể phân biệt hàng tốt xấu: "Đắt tiền lắm đúng không?"

"Cũng được, gần sáu con số."

Đàn Mạt cười, mắt cong cong: "Nhưng mà cũng không hề tiếc, dù sao em cũng là phú bà."

Tạ Kỳ Thâm bị cô chọc cười: "Cảm ơn em, anh rất thích."

Lúc anh ở bên ngoài cần dùng tiền mặt, ví da cũng rất tôn lên thân phận, nhưng mà chủ yếu là đồ của cô gái nhỏ tặng, anh đều thích.

Cô cười nói: "Không cần cảm ơn, sau này phú bà bao nuôi anh."

"Ừm, lấy tiền của anh bao nuôi anh."



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương