Tận cùng nỗi nhớ
-
Chương 13:
Ngoài cửa sổ, ánh nắng nhè nhẹ.
Đàn Mạt đi ra khỏi biệt thự, gọi xe về chung cư.
Khi ngồi trong xe, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi ức trong quá khứ không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vừa ra đời đã bị bố mẹ ruột vứt bỏ, nhưng cô lại may mắn được nhận nuôi. Tuổi thơ của cô chứa rất nhiều sự ấm áp và niềm vui ở trong ngôi nhà này, bởi vì bố Đàn và mẹ Đàn rất thương yêu cô.
Đàn Mạt vẫn luôn nhớ ngày hôm đó, khi Đàn Chi Uyển khóc nháo đòi bố mẹ đưa cô đi, cô nghe thấy bố Đàn kiên quyết nói với bà nội Đàn: “Con sẽ không đưa Mạt Mạt đi đâu, con bé cũng là con gái của con!”
Tình cảm của con người rất phức tạp.
Đàn Mạt không biết những lời vừa rồi bố Đàn nói với cô có phải là lùi một bước để tiến hai bước hai không, hay đó là tình cảm chân thực của ông, nhưng cô biết ông rất để tâm đến Vân Thông mà ông đã dùng tâm huyết cả đời để dựng nên, cũng đúng là rất thương yêu cô.
Đàn Mạt cụp mắt dựa vào cửa sổ, gió thổi bay mái tóc dài như tơ lụa của cô.
Nửa tiếng sau, cô trở về đến chung cư.
Cô đi ra ban công, nhìn nhiều dãy núi cao cao ở phía xa. Một lúc lâu sau, cô lấy điện thoại ra gọi vào một số điện thoại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy giây sau, bên kia nghe máy, giọng nói đàn ông thành thục trầm thấp truyền đến:
“Alo.”
Nghe thấy giọng của anh, tim Đàn Mạt siết lại, gò má bỗng nhiên nóng lên, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ anh có tiện nghe máy không?”
Trong phòng làm việc của chủ tịch, người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc ra hiệu cho quản lý cấp cao tạm dừng báo cáo, quản lý cấp cao gật đầu rời đi, Tạ Kỳ Thâm đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, giọng nói nhẹ nhàng: “Ừm, tiện.”
Đàn Mạt hít sâu một hơi, vài giây sau, cô bình tĩnh mở miệng:
“Tạ Kỳ Thâm…”
“Em đồng ý liên hôn với anh.”
Trong ống nghe đột nhiên chìm vào yên lặng, đến tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Đàn Mạt hơi trắng, tim đập như trống. Trong lúc im lặng, giọng nói trầm như sạn ở bên kia cuối cùng cũng truyền đến: “Nghĩ kỹ rồi?”
“Vâng.”
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì thân phận được nhận nuôi mà cô đã phải chịu biết bao nhiêu lời cười nhạo, mà cũng bởi vì khi không cô nhận được bao nhiêu lợi ích ở nhà họ Đàn nên cô không cách nào ngẩng đầu lên được. Trong những năm bố Đàn và mẹ Đàn nuôi lớn cô, cho dù Đàn Chi Uyển có đối xử với cô thế nào, trong lòng cô cũng rất cảm kích bọn họ, lần liên hôn này coi như là cô báo đáp lại nhà họ Đàn vậy.
Nhưng mà Đàn Mạt cũng không có tinh thần dâng hiến vĩ đại như vậy, ở phương diện khác, cô cũng là nghĩ cho bản thân mình, dù sao Tạ Kỳ Thâm đề nghị liên hôn cũng là vì lợi ích, như vậy mọi người đều lấy được cái mình cần, cô cũng không thiệt thòi.
Đàn Mạt nói xong, phản ứng của người đàn ông ở bên kia đầu dây rất bình tĩnh: “Vậy thì khi nào có thời gian hai nhà chúng ta gặp mặt, chính thức bàn về chuyện này.”
“Vâng.”
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Đàn Mạt hơi ngẩn ra, hơi lo sợ: “Bây giờ anh muốn đến tìm em à?”
Mắt Tạ Kỳ Thâm ánh lên nụ cười: “Nếu như em muốn, cũng không phải là không thể.”
Đàn Mạt thẹn thùng: “Em đâu có nói như vậy.”
Người đàn ông nghiêm túc hơn, nói hôm nay tập đoàn phải mở cuộc họp quan trọng, sợ là không cách nào rời đi được, anh sẽ sắp xếp thời gian, đến lúc đó liên lạc với cô sau.
Đàn Mạt đồng ý, không muốn làm phiền anh nữa nên cúp máy.
Sau đó, cô muốn thông báo một tiếng, nên gọi cho bố Đàn…
“Bố, con vừa nói với Tạ Kỳ Thâm rồi.”
Mấy phút sau, ở đầu bên kia điện thoại, bố Đàn sau khi biết được chuyện xảy ra thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Được, vậy nếu hai đứa đã nói với nhau rồi, bố cũng sẽ gọi điện thoại cho chủ tịch Tạ…”
Sau khi nói xong, mẹ Đàn ở bên cạnh bố Đàn tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Mạt Mạt đã đồng ý rồi à? Không phải mấy hôm trước nó còn không chịu sao? Có phải ông lại đi ép con bé không?”
Bố Đàn tỏ ra bất đắc dĩ: “Mạt Mạt cũng đâu có ở nhà, tôi làm sao nói được? Tôi vốn cũng cảm thấy chuyện liên hôn này không còn hy vọng rồi, ai biết con bé lại thay đổi ý kiến, quan trọng là hai đứa nhỏ đã quen biết từ trước kia rồi, nên cũng dễ chấp nhận nhau mà.”
“Nhưng tôi vẫn chưa biết con người của cậu Tạ Kỳ Thâm của nhà họ Tạ này như thế nào, Mạt Mạt vẫn còn nhỏ, chuyện lớn đời người cứ như vậy mà quyết định, tôi cứ luôn cảm thấy không yên lòng.”
Mẹ Đàn càng để tâm đến cảm nhận của Đàn Mạt hơn, có liên hôn thành công hay không bà không quan tâm, biết làm sao khi người làm chủ trong nhà là bố Đàn.
“Chuyện kết hôn có thể bàn tính lâu dài mà, thằng bé Tạ Kỳ Thâm đó rất tài giỏi, bây giờ cũng rất có địa vị trên thương trường.” Bố Đàn đè thấp giọng: “Nói thẳng ra, tôi cũng không ngờ nhà họ Tạ có thể chọn trúng Đàn Mạt.”
“Ông nói chuyện kiểu gì thế? Con gái của tôi không xứng với cậu ta sao?”
“Phải phải phải, người bình thường làm gì có cơ hội liên hôn với nhà họ Đàn chúng ta chứ.”
Hai người đang nói, Đàn Chi Uyển đi vào phòng khách nghe thấy, đầu mày hơi nhíu lại: “Bố mẹ, hai người đang nói gì vậy?”
Bố Đàn cười rạng rỡ: “Vừa rồi em gái con gọi điện thoại đến, nói là đã đồng ý chuyện liên hôn với Tạ Kỳ Thâm rồi.”
Tròng mắt Đàn Chi Uyển hơi kinh ngạc:
“Đàn Mạt đồng ý rồi?”
“Đúng vậy, ôi, đây đúng là một chuyện vui lớn mà.”
Bố Đàn đi gọi điện thoại. Đàn Chi Uyển đứng yên tại chỗ, mùi vị ghen tức tràn lan trong lòng, xoay người đi về phòng, khẽ hừ: “Đây mà là chuyện vui lớn gì chứ.”
Không phải chỉ là liên hôn thôi sao, ai biết được khi nào thì sẽ ly hôn chứ.
Lấy lợi ích để trao đổi, lợi dụng xong thì sẽ gạt bỏ thôi, Đàn Chi Uyển không cần đoán cũng biết cuộc liên hôn này chắc chắn sẽ chẳng kéo dài được bao lâu.
…
Ngày hôm sau khi chuyện liên hôn được quyết định, buổi sáng Đàn Mạt vừa học xong ở trường, thì nhận được tin nhắn của Tạ Kỳ Thâm:
[Tối mai gặp, tôi đã thông báo cho bố tôi và bố mẹ em rồi.]
Đàn Mạt căng thẳng đến đầu ngón tay hơi co rút, sau đó trả lời: [Vâng.]
Trên đường đến nhà ăn cùng bạn cùng phòng, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh như vừa gột rửa, khẽ thở dài một tiếng, vẫn hơi chưa chấp nhận được hiện thực này.
Cô còn chưa tốt nghiệp nữa, sao lại sắp phải kết hôn rồi hu hu hu…
Trong lòng cô buồn rầu, nhưng vẫn kịp tiêu hoá.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau Đàn Mạt không có tiết học, đợi trong chung cư.
Buổi sáng cô chỉnh sửa xong đoạn video ẩm thực đăng lên tài khoản, buổi chiều sau khi ngủ trưa dậy, tin nhắn của Tạ Kỳ Thâm đã đến, thông báo với cô nội dung tường tận hơn: [Năm giờ chiều em xuống lầu, Ôn Thành sẽ đến đón em, tôi sẽ đi thẳng từ tập đoàn, vẫn đang họp.]
Cô đồng ý.
Đến lúc chạng vạng, Đàn Mạt xuống lầu, khi đi ra khỏi chung cư, Ôn Thành đang đứng đợi bên cạnh xe vừa nhìn một cái đã thấy cô…
Hôm nay cô mặc bộ váy dài màu xanh nhạt khác thường, bên ngoài khoác áo gió, da trắng môi đỏ, giống như toả ra sức sống xinh đẹp và trong trẻo nhất trong mùa đông lá vàng, đẹp đến mức khiến người ta không nở rời mắt.
Đàn Mạt đi đến trước mặt anh ta, Ôn Thành gật đầu: “Cô Đàn, Tổng giám đốc Tạ bảo tôi đón cô đến Thiên Sơn Thuỷ, anh ấy vừa đến rồi.”
“Được.”
Lúc này đang là giờ cao điểm biểu chiều, trên đường hơi kẹt xe.
Nửa tiếng sau, chiếc xe cuối cùng cũng đến câu lạc bộ Thiên Sơn Thuỷ.
Đàn Mạt nhìn thời gian, bây giờ vẫn còn một lúc mới đến thời gian hẹn gặp giữa hai nhà. Sau khi đi vào câu lạc bộ, Ôn Thành nói với cô: “Tổng giám đốc Tạ bảo tôi đưa cô đến chỗ của anh ấy ngồi trước.”
Đàn Mạt vẫn nhớ đây là chỗ của Tạ Kỳ Thâm.
Cô được dẫn xuyên qua hành lang uốn lượn cổng vòm màu đỏ thẫm, hòn non bộ khắp nơi, kiến trúc mang phong cách Tô Châu sang trọng và cổ kính.
Đàn Mạt nhớ lần đầu tiên cô đến đây là để bàn chuyện hợp tác máy bay không người lái với người của TOC, hôm đó cô còn chém gió về Tạ Kỳ Thâm vài câu, ai biết cô lại bất ngờ gặp lại anh ở đây, nghĩ lại vẫn thấy thật quê.
Ai biết hôm nay lần thứ hai đến, cô và Tạ Kỳ Thâm đã sắp liên hôn rồi.
Xuyên qua hành lang dài, Đàn Mạt được dẫn vào một đình nghỉ rất cao, gió khẽ thổi lá liễu bay bay, bờ hồ bên cạnh phản chiếu ánh sáng, mặt hồ gợn nước lăn tăn.
Cô đang ngắm phong cảnh, một giây sau đảo mắt nhìn lên đình nghỉ, người đàn ông mặc tây trang giày da đã đi xuống, lưu manh giả danh tri thức mà đeo cặp kính gọng vàng, dáng vẻ đầy cao quý.
Tạ Kỳ Thâm vừa gọi xong cú điện thoại bàn công việc, đi đến trước mặt cô. Đàn Mạt nghĩ đến việc sắp phải kết hôn với anh, tim cô gợn sóng một cách căng thẳng, bất giác né ánh nhìn của anh. Người đàn ông thấy vậy, cong khoé môi:
“Sao vậy, rất căng thẳng à?”
“Không có…”
“Trông em giống như sắp hy sinh anh dũng vậy.”
Cô gái nhỏ liếc anh một cái: “Không phải chỉ là liên hôn thôi sao, cũng đâu đến mức như vậy.”
Đàn Mạt bày ra dáng vẻ thoải mái: “Tạ Kỳ Thâm, em cũng cho anh quyền từ chối bất kỳ lúc nào, nếu bây giờ anh hối hận thì cũng có thể nói với em.”
Ánh mắt của Tạ Kỳ Thâm rơi lên người cô:
“Không đâu.”
Đàn Mạt hơi ngẩn ra, trong lòng bỗng chốc hiểu rõ.
Nhà tư bản mà, có thể có được lợi ích thì đương nhiên anh sẽ không hối hận rồi.
Tạ Kỳ Thâm nói: “Đi thôi, chúng ta đến phòng bao trước.”
“Vâng.”
Trên đường đi, Đàn Mạt căng thẳng ma sát lòng bàn tay, bắt đầu suy nghĩ lung tung: “Tạ Kỳ Thâm, có phải bố anh rất nghiêm không?”
Mặc dù là liên hôn thương mại, nhưng khi phải gặp mặt người lớn thì cô vẫn rất căng thẳng…
Tạ Văn Tông là doanh nhân nổi tiếng, tiếp nhận Cao Sáng từ tay bố mình, đưa tập đoàn từng bước phát triển từ khi còn ở dưới đáy, là một người hô mưa gọi gió trên thương trường.
Người đàn ông đáp: “Đúng là rất nghiêm, em chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”
“Hả…”
Đàn Mạt khóc không ra nước mắt, nhưng đã đi đến phòng bao rồi, Tạ Kỳ Thâm đẩy cửa ra đi vào trong, thì thấy Tạ Văn Tông vừa đến.
Tạ Kỳ Thâm gọi một tiếng, Tạ Văn Tông không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ gật đầu, khí thế mạnh mẽ vững vàng của một người bề trên.
Đàn Mạt đi theo bên cạnh Tạ Kỳ Thâm, căng thẳng đến lòng bàn tay đổ mồ hôi, ngoan ngoãn mở miệng:
“Chào bác trai.”
Sau đó Tạ Văn Tông quay đầu qua nhìn cô, trên mặt bỗng chốc mang theo ý cười hòa nhã: “Lâu rồi không gặp, Mạt Mạt đã lớn vậy rồi, thật là càng ngày càng xinh đẹp.”
???
Đàn Mạt ngẩn người nhìn Tạ Kỳ Thâm một cái, ngoan ngoãn đáp lời: “Cháu cũng rất lâu không gặp bác trai rồi…”
Tạ Kỳ Thâm ở bên cạnh, đáy mắt thoáng lướt qua ý cười.
Rất nhanh sau đó, bố Đàn và mẹ Đàn cũng đã đến. Người lớn hai nhà chào hỏi nhau, sau đó Tạ Kỳ Thâm nhìn về phía bố Đàn và mẹ Đàn, mở miệng một cách ôn hoà: “Chào bác trai bác gái.”
“Ôi…”
Mẹ Đàn nghe nói trước giờ tính tình của Tạ Kỳ Thâm lạnh nhạt vô tình, nhưng không ngờ lại lễ phép như vậy, trong lòng bà hơi bối rối.
Hai nhà cùng ngồi xuống bàn ăn, Tạ Kỳ Thâm ngồi bên cạnh Đàn Mạt, lấy khăn cho cô, hỏi cô muốn uống gì.
Tạ Văn Tông thấy con trai mình săn sóc như vậy, cười cười: “Hai đứa nhỏ ngồi cùng nhau cũng rất xứng đôi đấy nhỉ.”
Bố Đàn cười: “Đúng vậy, trai tài gái sắc, đúng là trời sinh một cặp.”
Đàn Mạt nghe vậy, đột nhiên bị nghẹn, Tạ Kỳ Thâm ở bên cạnh dùng khăn ướt lau khoé môi cho cô, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Uống chậm chút.”
Đàn Mạt: ???
Anh còn diễn nữa?
Thực đơn được đưa lên, Tạ Văn Tông nói: “Hai đứa muốn ăn cái gì thì gọi đi.”
“Con ăn gì cũng được, để Mạt Mạt gọi món cô ấy thích là được.”
“Thật là chiều nó mà…”
Mấy người lớn đều bật cười.
Làm gì có bầu không khí nghiêm túc của cuộc liên hôn thương mại.
Đàn Mạt cười khan nhận lấy thực đơn, nhân lúc người lớn đang trò chuyện, cô che nửa bên mặt, xấu hổ trừng Tạ Kỳ Thâm, sắc mặt hơi đỏ: “Anh có thể nghiêm túc chút không, đừng diễn nữa, như vậy trông rất giả đấy có biết không!”
Tạ Kỳ Thâm rót một ly trà, mày hơi nhướng lên: “Tôi diễn cái gì?”
“Anh…”
Đàn Mạt tức đến đánh anh một cái ở dưới gầm bàn, người lớn ở đối diện nghe thấy tiếng động: “Sao vậy, hai đứa đang thì thầm cái gì đó?”
Tạ Kỳ Thâm nhìn vào gương mặt xấu hổ quẫn bách của Đàn Mạt, đáy mắt lướt qua ý cười nhạt, chậm rãi mở miệng:
“Không có gì.”
“Chỉ là con và Mạt Mạt vừa bàn xem nên tổ chức hôn lễ vào lúc nào.”
Đàn Mạt: ???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook