Tận cùng nỗi nhớ
Chương 12:

Đàn Mạt nghe thấy, đáy lòng sửng sốt, nổi lên trận gió lớn.

Cô không ngờ sẽ đợi được những câu nói này của Tạ Kỳ Thâm, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.

Trong biệt thự yên tĩnh một lúc, cô nghe thấy anh hỏi:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Thế nào, có muốn suy nghĩ một chút không?”

Đầu Đàn Mạt choáng váng, nói không nên lời, sau đó người đàn ông nhẹ giọng nói: “Tôi đã ký tên lên bản thỏa thuận kết hôn này rồi, bây giờ quyền quyết định nằm trong tay em. Không cần gấp gáp, em cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ xong rồi thì trả lời tôi.”

Đàn Mạt ậm ừ một tiếng, nhận thấy bản thoả thuận:

“Em, em muốn về nhà.”

Bây giờ đầu cô rất loạn, hơi muốn trốn khỏi đây.

“Để tài xế đưa em về.”

Tầm mắt Tạ Kỳ Thâm nhìn xuống: “Cổ chân còn đau không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đỡ hơn nhiều rồi…”

Cô vừa dứt lời, Tạ Kỳ Thâm lại cúi người lần nữa, bế ngang cô lên đi ra ngoài, bước chân vững vàng.

Đầu mũi Đàn Mạt đụng vào lồng ngực của anh, tim đập loạn xạ: “Tạ Kỳ Thâm, anh thả em xuống!”

“Được.”

Cảm nhận được anh sắp buông tay ra, ngón tay thon mảnh trắng trẻo níu chặt lấy áo sơ mi tây trang của anh, rút vào trong lòng anh, giọng nói nỉ non như chú mèo nhỏ: “Đừng…”

Không phải chứ, làm gì có ai thả người ta xuống như vậy!

Tạ Kỳ Thâm cụp mắt nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, hầu kết hơi nhúc nhích, ôm cô càng vững hơn.

Sau đó Đàn Mạt được đặt lên xe, cô cảm nhận được trợ lý và tài xế đều đang nhìn mình, cô vừa xấu hổ vừa tức giận quay mặt đi, không nhìn người nào đó nữa.


Ôn Thành lặng lẽ gõ lên thành xe đè lại khoé môi, cung kính nói: “Tổng giám đốc Tạ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô Đàn an toàn về đến nhà.”

“Ừm.”

Cửa xe đóng lại.

Chiếc xe từ từ lái ra khỏi Hải Từ Thành.

Cơ thể Đàn Mạt từ từ thả lỏng, nhìn thấy Ôn Thành xoay người, đưa một túi thuốc cho cô: “Cô Đàn, đây là thuốc trị bong gân mà Tổng giám đốc Tạ vừa dặn tôi mua, trên đó có hướng dẫn sử dụng.”

Đàn Mạt ngây ra rồi nhận lấy: “Anh ấy còn dặn dò anh chuyện này à?”

“Đương nhiên, tổng giám đốc Tạ rất quan tâm đến cô đấy.”

Đàn Mạt ồ một tiếng, không để câu nói dỗ người này vào lòng.

Nhưng đốm lửa nhỏ trong lòng lại bất giác bị dập tắt.

Nửa tiếng sau, Đàn Mạt được đưa về biệt thự nhà họ Đàn.

Trong phòng khách, bố Đàn háo hức mong chờ mà nhìn Đàn Mạt, vội vàng bước lên đón: “Mạt Mạt, con về rồi à…”

Mẹ Đàn ở bên cạnh chú ý đến cái chân bong gân của cô: “Chân của con sao vậy? Bị trật à?”

“Vâng…”

“Nào, mau ngồi xuống.”

Mẹ Đàn quan tâm hỏi han, bố Đàn cũng đến gần: “Mạt Mạt, chân con không sao chứ? Đúng rồi, con và Kỳ Thâm nói chuyện thế nào rồi? Đã đồng ý chưa? Nó rất quan tâm đến chuyện liên hôn của tụi con, vừa về đã nói muốn tìm con.”

Đàn Mạt nhìn thấy mặt bố mình đầy ý cười, đáy mắt tối đi: “Không có.”

“Hả? Nó nói cái gì?”

Mẹ Đàn khẽ chậc: “Ôi được rồi, ông không quan tâm câu nào đến vết thương trên chân Mạt Mạt, chỉ biết nói về chuyện liên hôn!”

“Tôi cũng quan tâm vết thương của Mạt Mạt mà, bố giúp con mát xa nhé?”


Đàn Mạt lắc đầu: “Bố, mẹ, con muốn đi nghỉ ngơi ạ.”

“Được, mẹ Trương, bà dìu Mạt Mạt lên đi.”

Bố Đàn muốn truy hỏi thì bị mẹ Đàn ngăn lại: “Bỏ đi, nếu Mạt Mạt thật sự không bằng lòng thì đừng ép buộc con bé…”

Ở bên kia, Đàn Mạt được dìu lên trên lầu.

Đến trước cửa phòng ngủ, mẹ Trương rời đi, cửa phòng bên cạnh mở ra, Đàn Chi Uyển đi ra.

Cô ta cố tình tỏ ra thuận miệng hỏi: “Tối nay Tạ Kỳ Thâm nói gì với cô vậy?”

Đàn Mạt nghĩ đến chuyện tối nay, vẻ mặt hơi lạnh đi:

“Chị muốn nói gì?”

“Cô đừng nghĩ nhiều quá, ngay từ đầu tôi đã không có hứng thú với chuyện liên hôn, hơn nữa bố lại thương tôi nên mới không muốn tuỳ tiện đem cuộc hôn nhân của con gái ruột của mình để đổi lấy lợi ích.”

“Vậy chị hỏi xong chưa?”

“Tôi chỉ là khuyên cô hãy nắm lấy cơ hội này, nhân lúc Tạ Kỳ Thâm bằng lòng với lựa chọn thứ hai là cô để liên hôn, thì mau chóng gả vào nhà giàu thì tốt hơn. Dù sao tương lai nhà họ Đàn sẽ không cho cô gì hết đâu, cô đừng hòng mơ tưởng đến tài sản của nhà họ Đàn.”

Đàn Mạt nở nụ cười thờ ơ: “Chị, tôi phát hiện chị rất thích hợp diễn một loại kịch.”

Đàn Chi Uyển ngẩn ra: “Cái gì?”

“Kịch một vai đó.”

Đàn Mạt mỉm cười: “Mỗi ngày trong đầu đều thêu dệt ra thế giới nội tâm của người khác, còn tưởng đó là thật, làm đến không biết mệt.”

Sắc mặt của Đàn Chi Uyển cứng lại, thấy Đàn Mạt mỉm cười: “Cảm ơn ý kiến của chị, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Cửa đóng lại, sắc mặt của Đàn Chi Uyển không che giấu được nữa, đột nhiên sụp đổ, sự chua xót xông vào lòng.

Sau khi vào phòng, cuối cùng bên tai Đàn Mạt cũng yên tĩnh lại.


Đi đến bên giường, trong đầu cô vô cùng hỗn loạn, cúi đầu nhìn túi thuốc đang cầm trong tay.

Những lời của Tạ Kỳ Thâm lại vang lên bên tai cô lần nữa.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ qua, có một ngày Tạ Kỳ Thâm lại đưa ra yêu cầu muốn cưới cô, cho dù chỉ là một cuộc liên hôn giả.

Người này rốt cuộc đang có ý định gì…

Cơ thể Đàn Mạt ngã ra sau, chìm vào chăn bông mềm mại.



Sau khi Tạ Kỳ Thâm tìm cô nói chuyện, mấy ngày sau đó anh cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa, giống như muốn cho cô đủ thời gian để suy nghĩ.

Cuối tuần, Kỷ Thư đến nhà tìm cô, hỏi tình hình nói chuyện của hai người tối hôm đó: “Tạ Kỳ Thâm đã nói gì với cậu vậy?”

“Anh ấy… đưa ra điều kiện liên hôn với tớ.”

Đàn Mạt thuật lại nội dung trò chuyện, Kỷ Thư kinh ngạc: “Mẹ nó, Tạ Kỳ Thâm định cho cậu nhiều tài sản như vậy sau khi kết hôn à? Vừa có cổ phần vừa có nhà cửa, có thể có thêm một ông tổng mắt mù nào như vậy bằng lòng cưới tớ không!”

“… Kỷ Thư cậu có thể có chút tiền đồ không?”

“Mạt Mạt nếu cậu không gả thì tớ gả đấy!”

Đàn Mạt cười: “Được, để tớ nói với Tạ Kỳ Thâm một tiếng, bảo anh ấy cân nhắc đến nhà họ Kỷ một chút.”

“Đừng đùa nữa, tớ nói đùa thôi.” Kỷ Thư cười quay lại chủ đề: “Nếu Tạ Kỳ Thâm đã nói như vậy, cậu nghĩ thế nào? Có đồng ý không?”

“… Tớ không biết.”

Thực ra cô cũng không hiểu rõ lòng mình lắm, chỉ cảm thấy cán cân trong lòng hình như đang từ từ lệch sang một bên, suy nghĩ từ chối ban đầu bắt đầu bị dao động rồi.

Đàn Mạt cụp mắt véo véo lỗ tai của con gấu trong lòng: “Tớ vẫn chưa hiểu tại sao anh ấy nói chỉ chọn tớ.”

“Nếu như là… vì thích cậu thì sao?”

Đàn Mạt lập tức phủ định: “Không thể nào.”

“Tại sao lại không thể nào? Cục cưng nhà chúng ta vừa xinh đẹp lại đáng yêu như vậy mà.”

Đàn Mạt bình tĩnh trần thuật sự thật: “Trước đây anh ấy đã không có cảm giác gì với tớ, sau này ra nước ngoài sáu năm, bây giờ trở về còn chưa đến một tháng, sao có thể thích tớ được?”


Kỷ Thư gãi đầu, nghĩ cũng phải.

“Vậy có khi nào là vì giao tình giữa hai người không? So với việc kết hôn với người lạ, không bằng kết hôn với một người quen, như vậy sau khi kết hôn cũng dễ chung sống hơn.”

Lý do này cũng là cách giải thích hợp lý nhất mà Đàn Mạt có thể nghĩ ra.

“Theo tớ thấy cậu so đo nhiều như vậy làm gì, nhiều lợi ích đang bày ra trước mắt như vậy, tại sao lại không đồng ý chứ? Dù sao sau khi kết hôn cũng đâu cần cậu làm bảo mẫu hầu hạ anh ấy, cũng đâu cần cậu sinh con cho anh ấy, chỉ kết hôn giả trong hai năm đã có thể kiếm được mấy trăm triệu, tại sao lại không đồng ý chứ? Đổi lại là tớ tớ sẽ gả ngay!”

Chỉ xét về mặt vật chất thì cuộc liên hôn này đúng là rất thơm ngon.

“Hơn nữa từ bề ngoài, thân phận đến địa vị của Tạ Kỳ Thâm đều không thể bắt bẻ, bao nhiêu phụ nữ hết người này đến người khác đều muốn xông lên, gả cho anh ấy không thiệt thòi đâu. Kiểu người muốn người phụ nữ nào mà không có như anh ấy, có thể có mưu đồ gì từ trên người cậu chứ?”

Kỷ Thư trêu ghẹo: “Dù sao tớ là người rất coi trọng vật chất, bây giờ thời đại này ly hôn rồi cũng có thể gả ra ngoài, liên hôn cũng đâu phải là chuyện gì đáng sợ như lên núi đao xuống biển lửa, cậu coi xung quanh chúng ta cũng có rất nhiều cô tiểu thư liên hôn mà.”

Kỷ Thư thò đến trước mặt cô, một câu đã nói trúng tim đen:

“Hơn nữa cậu hãy thừa nhận đi, Mạt Mạt, ít nhất trong đáy lòng cậu không hề phản cảm với Tạ Kỳ Thâm, nếu không cậu vốn dĩ chẳng cần xoắn xuýt.”

Đàn Mạt nghe thấy, tâm tư không ngừng nổi lên bong bóng như đồ uống có gas, không nói nên lời.

Nhưng cuối cùng Kỷ Thư vẫn bày tỏ là sẽ tôn trọng ý kiến của cô, bảo cô tự mình đưa ra quyết định là được.

Chạng vạng tối, Kỷ Thư không ở lại ăn cơm mà trở về nhà. Buổi tối Đàn Mạt tắm rửa xong thì nhận được tin nhắn từ chủ của ngôi nhà bên cạnh, nói là nhà đã tu sửa xong rồi, sẽ không ồn ào nữa.

Cô định dọn về chung cư, nói với mẹ Đàn một tiếng, bà biết gần đây cô ở nhà không thoải mái, nên cũng đồng ý.

Sáng ngày hôm sau, Đàn Mạt ở trong phòng thu dọn hành lý. Trước khi đi, bố Đàn vào phòng, đưa cho cô một hộp thịt bò sốt: “Món con thích ăn nhất đó, cầm về để trong tủ lạnh, có thể ăn mấy ngày đó.”

“Cảm ơn bố.”

Bố Đàn nhìn dáng vẻ hơi xa cách của cô, thở dài một hơi: “Mạt Mạt, bố biết con đang giận bố, cảm thấy bố lợi dụng hôn nhân của con để thúc đẩy sự phát triển của tập đoàn. Bố thừa nhận là bố có ý đồ riêng, nhưng không phải bởi vì con không phải con gái ruột của bố mà bố làm như vậy, thực ra ở trong lòng bố, con và Uyển Uyển đều như nhau, làm sao bố có thể bán con đi được.”

Đàn Mạt cụp mặt, đầu mũi hơi chua xót.

Bố Đàn nói một đống, cuối cùng nói:

“Tối qua bố đã nói chuyện với mẹ con, bố quyết định rồi… bố sẽ tôn trọng quyết định của con, sẽ không ép con liên hôn nữa.”

Đàn Mạt ngây ra, nhìn về phía bố Đàn, thấy ông bởi vì lo chuyện của tập đoàn mà hai bên tóc mai đã bạc đi tất nhiều.

Cô im lặng không nói, cổ họng hơi khô đắng.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương