Tan Chảy
-
Chương 4
Một tháng sau đó, tức tháng 5, lần đầu tiên tôi với cậu nhóc cùng nhau đi ra ngoài mua đồ ăn. Hành vi của cậu nhóc mang đầy tính bản năng người mẹ, tôi không còn sức phỉ nhổ nữa rồi.
Ở trước cửa, nó chỉnh lại quần áo cho tôi, trên đường đi, giúp tôi thắt lại dây giày, nắm tay dắt tôi qua đường, lúc ăn gắp rau cho tôi, đi chợ mua thức ăn thì nghiêm túc nói với tôi “Không được ăn kiêng”, nhìn thấy khu vui chơi quay sang hỏi tôi “Có muốn chơi không?”
Thật ra, vốn dĩ tôi phải mất cảm giác rồi.
Vấn đề là, vì cái quái quỷ gì mà lại gặp phải một số cô gái thần bí đứng bên cạnh ríu rít “Ôi trời, mày xem niên hạ kìa” “Thật moe chênh lệch chiều cao” “Ư ư kém tuổi nhau kìa” “Anh em hả! Em trai tuyệt đối là công!”…
Tôi, một người trưởng thành có tôn nghiêm bị một cậu con trai thơ ngây chăm sóc… Nghe có thấu chỗ nào không!!!
“A Cảnh? Đay là miếng thịt cuối cùng rồi, muốn ăn không?”
Một miếng thịt thơm phức huơ huơ trước mặt tôi. Tôi quyết định trước hết tạm thời lảng tránh những vấn đề triết học cao thâm kia, há miệng ăn cái đã. Hô. Ăn ngon thật. Tôi lập tức dùng ánh mắt nói với cậu nhóc lần sau phải làm như thế tại nhà cho tôi. Nó ngay lập tức đáp lại bằng nụ cười.
“Ây da, anh bạn, em trai cậu tốt với cậu thật đó! Phúc phận tu luyện từ đâu cơ chứ. Cậu nhìn em trai người ta đi, lúc nào cũng muốn tranh giành với anh trai, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đứa trẻ hiểu chuyện chăm sóc như vậy đấy…”
“…” Tôi đã nằm trong trạng thái choáng đầu, không cách nào đáp lời được.
Cậu nhóc ngồi đối diện tôi được tán thưởng thì lại đỏ mặt, nhăn nhó hồi lâu, thậm chí còn ám muội chạm nhẹ vào chân tôi, rồi mới nở nụ cười xán lạn nói với bác gái: “Dì à, cháu không phải em trai anh ấy, cháu là người…”
Tôi còn đang thơ thẩn ngoài vũ trụ ngay tức khắc bị nó kéo về Trái Đất, sợ đến mức nhanh chóng nhét đống thịt viên vào miệng nó, quay sang cười hì hì với bác gái: “Nó là bạn tốt từ thời mặc quần liền đũng với cháu! Anh em tốt… Ha ha… Ha ha ha.”
Bác gái tỏ vẻ rất hiểu tình nghĩa của anh em chúng tôi, cho chúng tôi thêm hai chén cơm nữa.
Tôi thấp giọng nói cậu nhóc: “Ai bảo em nói lung tung, anh cũng không phải kẻ ái nhi, không phải kiểu…”
Còn chưa kịp nói ra ba chữ “quan hệ đó” thì cậu nhóc đã nuốt thịt viên xuống, kích động nhìn tôi: “Cái gì… Quần liền đũng là cái gì?”
Tôi không hề nghĩ ngợi: “Mặc chung một quần, ý chỉ quan hệ rất tốt.”
Kết quả nhóc con đỏ cả người, hệt như con tôm luộc: “Thật ra… Em còn chưa nghĩ đến chuyện cùng anh… Em tưởng anh chỉ tiếp nhận kiểu yêu Plato (*)… Nhưng nếu anh đồng ý, em vẫn có thể…”
(*) Kiểu yêu Plato: Hay còn gọi là tình yêu lãng mạn đơn thuần, tình yêu trên tinh thần, bài xích tình yêu nhục dục, đặt theo tên nhà Triết học phương Tây Plato.
Plato em gái cậu!
Ai mau đến giúp tôi bắt cái tên người ngoài hành tinh này đi đi!
Ở trước cửa, nó chỉnh lại quần áo cho tôi, trên đường đi, giúp tôi thắt lại dây giày, nắm tay dắt tôi qua đường, lúc ăn gắp rau cho tôi, đi chợ mua thức ăn thì nghiêm túc nói với tôi “Không được ăn kiêng”, nhìn thấy khu vui chơi quay sang hỏi tôi “Có muốn chơi không?”
Thật ra, vốn dĩ tôi phải mất cảm giác rồi.
Vấn đề là, vì cái quái quỷ gì mà lại gặp phải một số cô gái thần bí đứng bên cạnh ríu rít “Ôi trời, mày xem niên hạ kìa” “Thật moe chênh lệch chiều cao” “Ư ư kém tuổi nhau kìa” “Anh em hả! Em trai tuyệt đối là công!”…
Tôi, một người trưởng thành có tôn nghiêm bị một cậu con trai thơ ngây chăm sóc… Nghe có thấu chỗ nào không!!!
“A Cảnh? Đay là miếng thịt cuối cùng rồi, muốn ăn không?”
Một miếng thịt thơm phức huơ huơ trước mặt tôi. Tôi quyết định trước hết tạm thời lảng tránh những vấn đề triết học cao thâm kia, há miệng ăn cái đã. Hô. Ăn ngon thật. Tôi lập tức dùng ánh mắt nói với cậu nhóc lần sau phải làm như thế tại nhà cho tôi. Nó ngay lập tức đáp lại bằng nụ cười.
“Ây da, anh bạn, em trai cậu tốt với cậu thật đó! Phúc phận tu luyện từ đâu cơ chứ. Cậu nhìn em trai người ta đi, lúc nào cũng muốn tranh giành với anh trai, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đứa trẻ hiểu chuyện chăm sóc như vậy đấy…”
“…” Tôi đã nằm trong trạng thái choáng đầu, không cách nào đáp lời được.
Cậu nhóc ngồi đối diện tôi được tán thưởng thì lại đỏ mặt, nhăn nhó hồi lâu, thậm chí còn ám muội chạm nhẹ vào chân tôi, rồi mới nở nụ cười xán lạn nói với bác gái: “Dì à, cháu không phải em trai anh ấy, cháu là người…”
Tôi còn đang thơ thẩn ngoài vũ trụ ngay tức khắc bị nó kéo về Trái Đất, sợ đến mức nhanh chóng nhét đống thịt viên vào miệng nó, quay sang cười hì hì với bác gái: “Nó là bạn tốt từ thời mặc quần liền đũng với cháu! Anh em tốt… Ha ha… Ha ha ha.”
Bác gái tỏ vẻ rất hiểu tình nghĩa của anh em chúng tôi, cho chúng tôi thêm hai chén cơm nữa.
Tôi thấp giọng nói cậu nhóc: “Ai bảo em nói lung tung, anh cũng không phải kẻ ái nhi, không phải kiểu…”
Còn chưa kịp nói ra ba chữ “quan hệ đó” thì cậu nhóc đã nuốt thịt viên xuống, kích động nhìn tôi: “Cái gì… Quần liền đũng là cái gì?”
Tôi không hề nghĩ ngợi: “Mặc chung một quần, ý chỉ quan hệ rất tốt.”
Kết quả nhóc con đỏ cả người, hệt như con tôm luộc: “Thật ra… Em còn chưa nghĩ đến chuyện cùng anh… Em tưởng anh chỉ tiếp nhận kiểu yêu Plato (*)… Nhưng nếu anh đồng ý, em vẫn có thể…”
(*) Kiểu yêu Plato: Hay còn gọi là tình yêu lãng mạn đơn thuần, tình yêu trên tinh thần, bài xích tình yêu nhục dục, đặt theo tên nhà Triết học phương Tây Plato.
Plato em gái cậu!
Ai mau đến giúp tôi bắt cái tên người ngoài hành tinh này đi đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook