Tần Cảnh Ký
-
Chương 38
Tần Cảnh đần ra đủ một hồi, còn Việt Trạch mười phần tự nhiên đến ghế bên cạnh Doãn Thiên Dã ngồi xuống, tựa tiếu phi tiếu liếc Tần Cảnh ở đối diện một cái, tiện đà nghiêng đầu hỏi Doãn Thiên Dã:
"Chuyện quan trọng gì? Anh sắp kết hôn à?"
Tần Cảnh:... Người này mỗi lần gặp mặt đều không giống lần trước, so với lần đầu tiên gặp cũng quá là không giống đi!
Bất quá, cũng đúng, con người đều như vậy, đối mặt với những người khác nhau, sẽ có những biểu hiện khác nhau. Nơi này chỉ có Doãn Thiên Dã cũng một cái người trầm mặc như tường làm nền là cô, Việt Trạch đương nhiên là ở trạng thái buông lỏng.
"Kết hôn thì sẽ không báo cho chú!" Doãn Thiên Dã cũng không phải dạng đứng đắn.
Việt Trạch cười cười, đột nhiên nhìn liếc sang Tần Cảnh, rõ ràng là cười, ánh mắt lại có cảm giác sắc nhọn: "Nghe nói cô muốn sang làm đạo diễn cho Thịnh Hạ?"
"Ừ!"
"Cố gắng nhé!"
Đây là cái loại đối thoại không dinh dưỡng gì thế này!
Tần Cảnh không còn từ gì để nói, bạn nhỏ Việt Trạch, lúc bạn nhìn Doãn Thiên Dã ánh mắt ôn nhu mà lưu luyến như thế, đến lúc nhìn tôi liền âm trầm ; nói chuyện với anh ta giọng điệu mềm nhẹ lại lười nhác như vậy, nói chuyện với tôi liền chuyển lạnh lùng không tự nhiên!
Tôi mới là nữ giới nhé, được chưa!
Hơn nữa, tôi cũng đâu có cướp đàn ông của anh!
Chả liên quan!
Tần Cảnh ngơ ngẩn, rất muốn nói: nếu không tôi tránh đi một chút trước nhé, cho các anh tự nhiên. Lời trong đầu còn chưa nói ra miệng, hai người này đã coi thường cô, bắt đầu tự nhiên luôn.
Đầu tiên là Doãn Thiên Dã đơn giản rõ ràng nắm điểm chính nói một chút tình huống hiện tại, sau đó Việt Trạch hỏi: "Anh nghĩ ra cách gì?"
"Chúng ta thu mua lại Trường Ninh!" Doãn tiểu cặn bã giọng điệu bình thản như là đang nói "Chúng ta đi mua cây kẹo que đi!" vậy
"Chỉ là thu mua sao? Hừ, anh còn đang nghĩ chuyện khác đúng không?" Việt tiểu cặn bã giọng điệu cảm giác như là nói "Hóa ra trên đời còn có kẹo que vị xà phòng a!"
"..." Tần Cảnh không thể đỡ được, hai người này lòng có linh tê thế là muốn làm sao?
Doãn tiểu cặn bã giảo hoạt nhếch môi, trong tròng mắt tối đen hiện lên tia âm lãnh: "Khiến cổ phần trên tay cô ta biến thành giấy lộn hết thì thế nào?"
Việt tiểu cặn bã sờ sờ cằm, khóe môi cong lên một tia hứng thú dạt dào: "Anh là nói phá sập Trường Ninh hả?"
Trước lúc đó, Tần Cảnh còn không kìm được xuất thần, thầm than hai người trước mặt này dung nhan yên tĩnh mà sinh động có thể nói là hoàn mỹ. Mà câu nói nhẹ nhàng thoải mái này của Việt Trạch, khiến Tần Cảnh lập tức phục hồi tinh thần lại, khẩn trương nói: "Các người muốn làm gì?"
Lần này, hai người đàn ông đối diện đồng loạt quay sang nhìn cô, khóe môi đều ẩn chứa ý cười.
Tần Cảnh đột nhiên phát hiện, câu nói này tựa hồ có nghĩa khác, lập tức mặt đỏ đến tận mang tai.
May là bọn họ cũng không có định đùa cô.
Việt Trạch gõ ngón tay trên mặt bàn, chậm rì rì giải thích: "Thiên Dã vốn tính toán, có lẽ có thể sáng lập một công ty nhỏ, lập tức thu hết cổ phiếu trôi nổi còn lại, ra vẻ muốn thu lại Trường Ninh. Dẫn Tập Vi Lam mắc câu, đem cổ phần bán cho chúng ta. Đương nhiên, Tập Vi Lam cũng không phải đần độn, cô ta sẽ nghĩ muốn biết tập đoàn đứng sau lưng là ai. Cô ta biết Doãn thị, chắc chắn sẽ không bán; thế nhưng, nếu nói lấy danh nghĩa của nhà tôi để thu mua, sẽ không bị cô ta hoài nghi! Cho nên, Thiên Dã mới gọi tôi đến đây!"
"Bất quá, " Doãn Thiên Dã lành lạnh nhếch môi, tiếp lời Việt Trạch, "Như vậy quá tiện nghi cho cô ta! Không bằng, đem cổ phần trên tay em cũng ném qua trước, một mặt thu mua cổ phiếu trôi nổi khác, một mặt tạo tin đồn, nói Tần gia buông tha cho Trường Ninh, chuyển đầu tư vào sản nghiệp khác. Đến lúc đó cổ phiếu sẽ xuống giá cực thấp, cổ phần trên tay em đều đổi chủ, cô ta nhất định cũng sẽ kinh hoảng thất thố mặc giá thấp bán tháo! Nếu lý tưởng, phần của cô ta, đều sẽ bị bọn anh thu lại, cuối cùng, trở lại trên tay em!"
Tần Cảnh nhịn không được chân run, hai người trước mặt này mà nổi cơn hung ác, quả thật đáng sợ a!
"Vậy..." Tần Cảnh nhíu mày, "Nếu như không lý tưởng?"
Hai người trước mặt giống như đồng thời nhướng mày, trăm miệng một lời: "Sẽ không có chuyện không lý tưởng!"
"A!" Cô vẫn có chút do dự, "Nếu nói làm như vậy, sẽ tổn hại đến ích lợi của các cổ đong khác a! Đối với hình tượng của Trường Ninh cũng không tốt, vạn nhất, giá sụt thấp thật thì làm thế nào?"
Advertisement / Quảng cáo
Doãn tiểu cặn bã giọng điệu trầm, tự tin không cho nghi ngờ: "Chúng ta trước cứ thu mua cổ phiếu của cổ đông bán tháo khi giá xuống, đợi xong hết mọi chuyện, lấy một nửa giá bán tháo lúc trước bán lại cho họ. Đối với bên ngoài chỉ cần giải thích, đây là chiêu bài tẩy trong nội bộ công ty."
Việt tiểu cặn bã giọng điệu nhẹ nhàng, bình tĩnh mà đen tối bất minh: "Ngã giá càng thảm, Tập Vi Lam tổn thất càng nhiều. Hơn nữa, không quan tâm giá dìm xuống thế nào, có hai người chúng tôi chống đỡ cho cô, Trường Ninh tuyệt đối không sao!"
Hai người anh đến tôi đi, mỗi người một câu, phân công rõ ràng, nhẹ nhàng thoải mái.
Cuối cùng, Doãn Thiên Dã phong đạm vân khinh làm lời tổng kết: "Nguyên vẹn không sứt mẻ 60%, sẽ nguyên đai nguyên kiện trở lại trên tay em!"
Nhưng Tần Cảnh toàn thân có chút run rẩy rất nhỏ, cũng không phải bởi vì lo lắng hay sợ hãi, mà nhìn hai người đàn ông trước mặt ánh mắt bình bình đạm đạm lại dị thường kiên nghị, cô không thể không tin tưởng họ.
Chỉ là cô có chút kinh ngạc, thêm có chút giật mình.
Cô chưa từng nghĩ Doãn Thiên Dã có thể có một mặt mạnh mẽ như thế, không ngờ được anh cũng sẽ bất chấp hết thảy đả kích, bỏ qua tất cả bức đối thủ đến tuyệt cảnh.
Tần Cảnh còn đang nghĩ, điện thoại Doãn Thiên Dã vang lên, hình như là tổ biên kịch, anh đi ra ngoài nghe điện thoại, trong phòng được bao chỉ thừa lại Tần Cảnh và Việt Trạch.
Không khí nhất thời biến thành có chút quái dị.
Việt Trạch đương nhiên nội lực thâm hậu hơn cô, một phòng lúng túng thế này đối với y không có tạo thành xi nhê ảnh hưởng hay không thích.
Tần Cảnh thì cảm thấy mười phần khó chịu, cô nhìn chòng chọc giấy ăn một hồi lâu, cảm thấy này loại an tĩnh quỷ dị thực là *rape* 囧 chết người, mới nâng mắt nhìn y, nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh!"
Việt Trạch đạm đạm cười: "Lần này không chỉ là vì Thiên Dã, hơn nữa, tôi không phải đã nói tôi thật sự xin lỗi hai người sao?"
"Hai người" là cái ý gì...
Tần Cảnh lúng túng cười cười, không có nói tiếp.
Không ngờ, Việt Trạch đột nhiên tâm huyết dâng trào: "Vì sao cô lại tin tưởng chúng tôi sẽ giúp cô nhỉ, hình như, hai người cũng đâu phải đang có hẹn hò đâu? Không sợ bọn tôi lừa hết cổ phần của cô sao?"
"Không buồn cười chỗ nào hết!" Tần Cảnh lườm y một cái, "Nếu như Doãn Thiên Dã lừa tôi, tôi sẽ giết anh ta; nếu là anh lừa tôi, tôi vẫn là giết anh ta!"
Việt Trạch hừ ra một tiếng cười khinh đạm, không nói thêm gì nữa, nhưng cả người đều là thư giãn thích ý.Sau cơm chiều là kèm với câu được câu chăng tán gẫu, nhàn nhạt, vui vẻ, đã xong.
Sau đó, Tần Cảnh dựa theo lời dặn của Doãn Thiên Dã, 30% Trường Ninh trong tay toàn bộ vứt cho cái công ty bất động sản mới Việt Trạch quản lý, mà cái công ty này đồng thời cũng đang thu mua cổ phiếu trôi nổi của Trường Ninh với số lượng lớn, ngay cả 10% trên tay Tô Hiền 10% cũng bị hút sang. Một thời gian sau thì bịa xôn xao tin đồn nhảm Trường Ninh đổi chủ.
Cái công ty tài chính lúc trước thu mua Trường Ninh cũng biết đối thủ lai lịch không nhỏ, lập tức từ bỏ thu mua, lấy giá thấp ném ra, giá cổ phiếu dìm xuống đáy, giảm đến hơn 50%.
Tin tức công ty sắp phá sản cũng không chân mà chạy.
Đến khi Tập Vi Lam nghe nói, đã là một mảnh hỗn loạn. Cũng giống như dự đoán của Doãn Thiên Dã và Việt Trạch, Tập Vi Lam không có bất kỳ đầu óc buôn bán đến khi đó liền hoảng loạn, vội vàng tìm đến công ty trong tay Việt Trạch muốn bán cổ phần.
Nhưng cái công ty này chỉ chịu lấy 30% giá gốc thu về, nói cách khác là nhẹ nhàng thoải mái bốc hơi hơn trăm triệu a!
Tập Vi Lam đương nhiên không chịu, nhưng cổ phần trên tay cô ta quá nhiều, trong tình trạng thị trường hỗn loạn như thế, căn bản bán ra không được. Sau cũng chỉ có thể lần nữa tìm tới đây.
Nhưng lần này, công ty ra giá là 20% giá gốc.
Tập Vi Lam choáng váng mặt mày, còn chuẩn bị đi tìm đường khác, người giao dịch nói: lầu sau cô mà đến, thì chỉ còn 10%, mà đến lúc công ty phá sản, 1% cũng không còn.
Tập Vi Lam không hiểu nổi: chẳng lẽ các người muốn đánh sập Trường Ninh, thu mua cổ phần trên tay Tần Cảnh cũng là lấy của các ngươi một số lớn tiền mà!
Người giao dịch giải thích nói: ân oán hào môn, có người nguyện ý mất mấy tỉ đánh sập Tần gia, chúng tôi cái công ty vô danh tiểu tốt này còn không phải chỉ có thể làm cây đứng chắn đỡ đạn cho sao?
Tập Vi Lam triệt để tuyệt vọng, lại liên hệ cho Tần Chính không được, chỉ có thể nhịn đau đem 30% Trường Ninh lấy 20% giá gốc vô cùng vô cùng ít bán đi.
Trận phong ba này duy trì không đến một tuần lễ, đã trở lại bình tĩnh.
Mấy ngày qua, Tần Cảnh tận lực tránh Tập Vi Lam, cho nên ngày nào cũng ở trong nhà.
Mãi cho đến một ngày nào đó, Doãn Thiên Dã trở về sớm hơn bình thường, vừa vào cửa, đã đưa cho cô một tập văn kiện, cười sung sướng mà thỏa mãn: "Tần Cảnh, đáp ứng với em rồi nhé, 60%, nguyên đai nguyên kiện, trở về!"
Tần Cảnh lập tức từ trên ghế sofa bò lên, nhận lấy tập văn kiện mở ra xem, các loại văn kiện khế ước chứng minh, quả nhiên là 60% Trường Ninh, không thừa không thiếu.
Ngày nào cũng nhốt trong nhà, muốn nói không lo lắng, là không thể.
Cô lo lắng Tập Vi Lam gắt gao nắm không chịu buông tay, sợ Trường Ninh như vậy sẽ đi xuống rồi sụp đổ mất. Chính là, Việt Trạch và Doãn Thiên Dã chọn dùng tư thế mưa rền gió cuốn như thế, đến ngay cả thương nhân bình thường thương cũng sợ, càng không nói Tập Vi Lam này là người không rành thương trường, phòng tuyến tâm lý đương nhiên sẽ sụp đổ trong gang tấc.
Sau một thời gian ngắn, sấm rền gió cuốn, suýt tý nữa Trường Ninh đến sập, lại làm nó khởi tử hồi sinh, cổ phần đổi chủ, hai người này thật lợi hại đến đâu a!
Tần Cảnh gắt gao ôm lấy xấp giấy tờ hơi mỏng, rốt cục an tâm. 60%, thật tốt, Trường Ninh vĩnh viễn đều là của ba ba, vĩnh viễn sẽ không bị người ta cướp đi!
"Đúng rồi, cổ đông khác thì sao?"
Doãn Thiên Dã nhìn cô vui vẻ như vậy, nụ cười cũng tự nhiên ôn nhu: "Yên tâm, 10% của Tô Hiền trở về như cũ. Về phần những người khác, chắc muốn đợi "lời đồn" lắng xuống, giá cổ phiếu tăng trở lại, mọi người mới mua vào lần nữa đi! Cho dù như thế, chúng ta cũng sẽ không bạc đãi cổ đông trước kia."
"Thế thì tốt!" Tần Cảnh khoa trương áp mặt cọ xát văn kiện, giống như con chó nhỏ đáng yêu.
Lúc đó, Doãn Thiên Dã ngồi ở trên ghế sofa gần đó, nhìn cô, đột nhiên động lòng, buồn rầu mà nói: "Nó là chết, tôi mới là sống, em chẳng lẽ không sang cọ tôi sao?"
Trong lòng Tần Cảnh tràn đầy hưng phấn và cảm kích, đang rất vui mừng, lúc này liền ngoan ngoãn bổ nhào qua, quỳ ở trên thảm trải sàn trước ghế sofa, tiến đến bên mặt Doãn Thiên Dã, cọ xát qua lại trên gò má anh.
Anh vừa từ bên ngoài vào, gò má ấm ấm, nóng nóng; mà cô vẫn ở trong phòng điều hòa, gò má lành lạnh, mềm mại ; vuốt ve qua lại nhẹ nhàng, độ âm của người nay với người kia đều khắc vào lòng.
Doãn Thiên Dã lòng khẽ động, không thể kiềm chế đón lấy cô, nhẹ nhàng quay đầu sang, thế là, môi anh, vừa vặn gặp phải môi cô.
"Chuyện quan trọng gì? Anh sắp kết hôn à?"
Tần Cảnh:... Người này mỗi lần gặp mặt đều không giống lần trước, so với lần đầu tiên gặp cũng quá là không giống đi!
Bất quá, cũng đúng, con người đều như vậy, đối mặt với những người khác nhau, sẽ có những biểu hiện khác nhau. Nơi này chỉ có Doãn Thiên Dã cũng một cái người trầm mặc như tường làm nền là cô, Việt Trạch đương nhiên là ở trạng thái buông lỏng.
"Kết hôn thì sẽ không báo cho chú!" Doãn Thiên Dã cũng không phải dạng đứng đắn.
Việt Trạch cười cười, đột nhiên nhìn liếc sang Tần Cảnh, rõ ràng là cười, ánh mắt lại có cảm giác sắc nhọn: "Nghe nói cô muốn sang làm đạo diễn cho Thịnh Hạ?"
"Ừ!"
"Cố gắng nhé!"
Đây là cái loại đối thoại không dinh dưỡng gì thế này!
Tần Cảnh không còn từ gì để nói, bạn nhỏ Việt Trạch, lúc bạn nhìn Doãn Thiên Dã ánh mắt ôn nhu mà lưu luyến như thế, đến lúc nhìn tôi liền âm trầm ; nói chuyện với anh ta giọng điệu mềm nhẹ lại lười nhác như vậy, nói chuyện với tôi liền chuyển lạnh lùng không tự nhiên!
Tôi mới là nữ giới nhé, được chưa!
Hơn nữa, tôi cũng đâu có cướp đàn ông của anh!
Chả liên quan!
Tần Cảnh ngơ ngẩn, rất muốn nói: nếu không tôi tránh đi một chút trước nhé, cho các anh tự nhiên. Lời trong đầu còn chưa nói ra miệng, hai người này đã coi thường cô, bắt đầu tự nhiên luôn.
Đầu tiên là Doãn Thiên Dã đơn giản rõ ràng nắm điểm chính nói một chút tình huống hiện tại, sau đó Việt Trạch hỏi: "Anh nghĩ ra cách gì?"
"Chúng ta thu mua lại Trường Ninh!" Doãn tiểu cặn bã giọng điệu bình thản như là đang nói "Chúng ta đi mua cây kẹo que đi!" vậy
"Chỉ là thu mua sao? Hừ, anh còn đang nghĩ chuyện khác đúng không?" Việt tiểu cặn bã giọng điệu cảm giác như là nói "Hóa ra trên đời còn có kẹo que vị xà phòng a!"
"..." Tần Cảnh không thể đỡ được, hai người này lòng có linh tê thế là muốn làm sao?
Doãn tiểu cặn bã giảo hoạt nhếch môi, trong tròng mắt tối đen hiện lên tia âm lãnh: "Khiến cổ phần trên tay cô ta biến thành giấy lộn hết thì thế nào?"
Việt tiểu cặn bã sờ sờ cằm, khóe môi cong lên một tia hứng thú dạt dào: "Anh là nói phá sập Trường Ninh hả?"
Trước lúc đó, Tần Cảnh còn không kìm được xuất thần, thầm than hai người trước mặt này dung nhan yên tĩnh mà sinh động có thể nói là hoàn mỹ. Mà câu nói nhẹ nhàng thoải mái này của Việt Trạch, khiến Tần Cảnh lập tức phục hồi tinh thần lại, khẩn trương nói: "Các người muốn làm gì?"
Lần này, hai người đàn ông đối diện đồng loạt quay sang nhìn cô, khóe môi đều ẩn chứa ý cười.
Tần Cảnh đột nhiên phát hiện, câu nói này tựa hồ có nghĩa khác, lập tức mặt đỏ đến tận mang tai.
May là bọn họ cũng không có định đùa cô.
Việt Trạch gõ ngón tay trên mặt bàn, chậm rì rì giải thích: "Thiên Dã vốn tính toán, có lẽ có thể sáng lập một công ty nhỏ, lập tức thu hết cổ phiếu trôi nổi còn lại, ra vẻ muốn thu lại Trường Ninh. Dẫn Tập Vi Lam mắc câu, đem cổ phần bán cho chúng ta. Đương nhiên, Tập Vi Lam cũng không phải đần độn, cô ta sẽ nghĩ muốn biết tập đoàn đứng sau lưng là ai. Cô ta biết Doãn thị, chắc chắn sẽ không bán; thế nhưng, nếu nói lấy danh nghĩa của nhà tôi để thu mua, sẽ không bị cô ta hoài nghi! Cho nên, Thiên Dã mới gọi tôi đến đây!"
"Bất quá, " Doãn Thiên Dã lành lạnh nhếch môi, tiếp lời Việt Trạch, "Như vậy quá tiện nghi cho cô ta! Không bằng, đem cổ phần trên tay em cũng ném qua trước, một mặt thu mua cổ phiếu trôi nổi khác, một mặt tạo tin đồn, nói Tần gia buông tha cho Trường Ninh, chuyển đầu tư vào sản nghiệp khác. Đến lúc đó cổ phiếu sẽ xuống giá cực thấp, cổ phần trên tay em đều đổi chủ, cô ta nhất định cũng sẽ kinh hoảng thất thố mặc giá thấp bán tháo! Nếu lý tưởng, phần của cô ta, đều sẽ bị bọn anh thu lại, cuối cùng, trở lại trên tay em!"
Tần Cảnh nhịn không được chân run, hai người trước mặt này mà nổi cơn hung ác, quả thật đáng sợ a!
"Vậy..." Tần Cảnh nhíu mày, "Nếu như không lý tưởng?"
Hai người trước mặt giống như đồng thời nhướng mày, trăm miệng một lời: "Sẽ không có chuyện không lý tưởng!"
"A!" Cô vẫn có chút do dự, "Nếu nói làm như vậy, sẽ tổn hại đến ích lợi của các cổ đong khác a! Đối với hình tượng của Trường Ninh cũng không tốt, vạn nhất, giá sụt thấp thật thì làm thế nào?"
Advertisement / Quảng cáo
Doãn tiểu cặn bã giọng điệu trầm, tự tin không cho nghi ngờ: "Chúng ta trước cứ thu mua cổ phiếu của cổ đông bán tháo khi giá xuống, đợi xong hết mọi chuyện, lấy một nửa giá bán tháo lúc trước bán lại cho họ. Đối với bên ngoài chỉ cần giải thích, đây là chiêu bài tẩy trong nội bộ công ty."
Việt tiểu cặn bã giọng điệu nhẹ nhàng, bình tĩnh mà đen tối bất minh: "Ngã giá càng thảm, Tập Vi Lam tổn thất càng nhiều. Hơn nữa, không quan tâm giá dìm xuống thế nào, có hai người chúng tôi chống đỡ cho cô, Trường Ninh tuyệt đối không sao!"
Hai người anh đến tôi đi, mỗi người một câu, phân công rõ ràng, nhẹ nhàng thoải mái.
Cuối cùng, Doãn Thiên Dã phong đạm vân khinh làm lời tổng kết: "Nguyên vẹn không sứt mẻ 60%, sẽ nguyên đai nguyên kiện trở lại trên tay em!"
Nhưng Tần Cảnh toàn thân có chút run rẩy rất nhỏ, cũng không phải bởi vì lo lắng hay sợ hãi, mà nhìn hai người đàn ông trước mặt ánh mắt bình bình đạm đạm lại dị thường kiên nghị, cô không thể không tin tưởng họ.
Chỉ là cô có chút kinh ngạc, thêm có chút giật mình.
Cô chưa từng nghĩ Doãn Thiên Dã có thể có một mặt mạnh mẽ như thế, không ngờ được anh cũng sẽ bất chấp hết thảy đả kích, bỏ qua tất cả bức đối thủ đến tuyệt cảnh.
Tần Cảnh còn đang nghĩ, điện thoại Doãn Thiên Dã vang lên, hình như là tổ biên kịch, anh đi ra ngoài nghe điện thoại, trong phòng được bao chỉ thừa lại Tần Cảnh và Việt Trạch.
Không khí nhất thời biến thành có chút quái dị.
Việt Trạch đương nhiên nội lực thâm hậu hơn cô, một phòng lúng túng thế này đối với y không có tạo thành xi nhê ảnh hưởng hay không thích.
Tần Cảnh thì cảm thấy mười phần khó chịu, cô nhìn chòng chọc giấy ăn một hồi lâu, cảm thấy này loại an tĩnh quỷ dị thực là *rape* 囧 chết người, mới nâng mắt nhìn y, nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh!"
Việt Trạch đạm đạm cười: "Lần này không chỉ là vì Thiên Dã, hơn nữa, tôi không phải đã nói tôi thật sự xin lỗi hai người sao?"
"Hai người" là cái ý gì...
Tần Cảnh lúng túng cười cười, không có nói tiếp.
Không ngờ, Việt Trạch đột nhiên tâm huyết dâng trào: "Vì sao cô lại tin tưởng chúng tôi sẽ giúp cô nhỉ, hình như, hai người cũng đâu phải đang có hẹn hò đâu? Không sợ bọn tôi lừa hết cổ phần của cô sao?"
"Không buồn cười chỗ nào hết!" Tần Cảnh lườm y một cái, "Nếu như Doãn Thiên Dã lừa tôi, tôi sẽ giết anh ta; nếu là anh lừa tôi, tôi vẫn là giết anh ta!"
Việt Trạch hừ ra một tiếng cười khinh đạm, không nói thêm gì nữa, nhưng cả người đều là thư giãn thích ý.Sau cơm chiều là kèm với câu được câu chăng tán gẫu, nhàn nhạt, vui vẻ, đã xong.
Sau đó, Tần Cảnh dựa theo lời dặn của Doãn Thiên Dã, 30% Trường Ninh trong tay toàn bộ vứt cho cái công ty bất động sản mới Việt Trạch quản lý, mà cái công ty này đồng thời cũng đang thu mua cổ phiếu trôi nổi của Trường Ninh với số lượng lớn, ngay cả 10% trên tay Tô Hiền 10% cũng bị hút sang. Một thời gian sau thì bịa xôn xao tin đồn nhảm Trường Ninh đổi chủ.
Cái công ty tài chính lúc trước thu mua Trường Ninh cũng biết đối thủ lai lịch không nhỏ, lập tức từ bỏ thu mua, lấy giá thấp ném ra, giá cổ phiếu dìm xuống đáy, giảm đến hơn 50%.
Tin tức công ty sắp phá sản cũng không chân mà chạy.
Đến khi Tập Vi Lam nghe nói, đã là một mảnh hỗn loạn. Cũng giống như dự đoán của Doãn Thiên Dã và Việt Trạch, Tập Vi Lam không có bất kỳ đầu óc buôn bán đến khi đó liền hoảng loạn, vội vàng tìm đến công ty trong tay Việt Trạch muốn bán cổ phần.
Nhưng cái công ty này chỉ chịu lấy 30% giá gốc thu về, nói cách khác là nhẹ nhàng thoải mái bốc hơi hơn trăm triệu a!
Tập Vi Lam đương nhiên không chịu, nhưng cổ phần trên tay cô ta quá nhiều, trong tình trạng thị trường hỗn loạn như thế, căn bản bán ra không được. Sau cũng chỉ có thể lần nữa tìm tới đây.
Nhưng lần này, công ty ra giá là 20% giá gốc.
Tập Vi Lam choáng váng mặt mày, còn chuẩn bị đi tìm đường khác, người giao dịch nói: lầu sau cô mà đến, thì chỉ còn 10%, mà đến lúc công ty phá sản, 1% cũng không còn.
Tập Vi Lam không hiểu nổi: chẳng lẽ các người muốn đánh sập Trường Ninh, thu mua cổ phần trên tay Tần Cảnh cũng là lấy của các ngươi một số lớn tiền mà!
Người giao dịch giải thích nói: ân oán hào môn, có người nguyện ý mất mấy tỉ đánh sập Tần gia, chúng tôi cái công ty vô danh tiểu tốt này còn không phải chỉ có thể làm cây đứng chắn đỡ đạn cho sao?
Tập Vi Lam triệt để tuyệt vọng, lại liên hệ cho Tần Chính không được, chỉ có thể nhịn đau đem 30% Trường Ninh lấy 20% giá gốc vô cùng vô cùng ít bán đi.
Trận phong ba này duy trì không đến một tuần lễ, đã trở lại bình tĩnh.
Mấy ngày qua, Tần Cảnh tận lực tránh Tập Vi Lam, cho nên ngày nào cũng ở trong nhà.
Mãi cho đến một ngày nào đó, Doãn Thiên Dã trở về sớm hơn bình thường, vừa vào cửa, đã đưa cho cô một tập văn kiện, cười sung sướng mà thỏa mãn: "Tần Cảnh, đáp ứng với em rồi nhé, 60%, nguyên đai nguyên kiện, trở về!"
Tần Cảnh lập tức từ trên ghế sofa bò lên, nhận lấy tập văn kiện mở ra xem, các loại văn kiện khế ước chứng minh, quả nhiên là 60% Trường Ninh, không thừa không thiếu.
Ngày nào cũng nhốt trong nhà, muốn nói không lo lắng, là không thể.
Cô lo lắng Tập Vi Lam gắt gao nắm không chịu buông tay, sợ Trường Ninh như vậy sẽ đi xuống rồi sụp đổ mất. Chính là, Việt Trạch và Doãn Thiên Dã chọn dùng tư thế mưa rền gió cuốn như thế, đến ngay cả thương nhân bình thường thương cũng sợ, càng không nói Tập Vi Lam này là người không rành thương trường, phòng tuyến tâm lý đương nhiên sẽ sụp đổ trong gang tấc.
Sau một thời gian ngắn, sấm rền gió cuốn, suýt tý nữa Trường Ninh đến sập, lại làm nó khởi tử hồi sinh, cổ phần đổi chủ, hai người này thật lợi hại đến đâu a!
Tần Cảnh gắt gao ôm lấy xấp giấy tờ hơi mỏng, rốt cục an tâm. 60%, thật tốt, Trường Ninh vĩnh viễn đều là của ba ba, vĩnh viễn sẽ không bị người ta cướp đi!
"Đúng rồi, cổ đông khác thì sao?"
Doãn Thiên Dã nhìn cô vui vẻ như vậy, nụ cười cũng tự nhiên ôn nhu: "Yên tâm, 10% của Tô Hiền trở về như cũ. Về phần những người khác, chắc muốn đợi "lời đồn" lắng xuống, giá cổ phiếu tăng trở lại, mọi người mới mua vào lần nữa đi! Cho dù như thế, chúng ta cũng sẽ không bạc đãi cổ đông trước kia."
"Thế thì tốt!" Tần Cảnh khoa trương áp mặt cọ xát văn kiện, giống như con chó nhỏ đáng yêu.
Lúc đó, Doãn Thiên Dã ngồi ở trên ghế sofa gần đó, nhìn cô, đột nhiên động lòng, buồn rầu mà nói: "Nó là chết, tôi mới là sống, em chẳng lẽ không sang cọ tôi sao?"
Trong lòng Tần Cảnh tràn đầy hưng phấn và cảm kích, đang rất vui mừng, lúc này liền ngoan ngoãn bổ nhào qua, quỳ ở trên thảm trải sàn trước ghế sofa, tiến đến bên mặt Doãn Thiên Dã, cọ xát qua lại trên gò má anh.
Anh vừa từ bên ngoài vào, gò má ấm ấm, nóng nóng; mà cô vẫn ở trong phòng điều hòa, gò má lành lạnh, mềm mại ; vuốt ve qua lại nhẹ nhàng, độ âm của người nay với người kia đều khắc vào lòng.
Doãn Thiên Dã lòng khẽ động, không thể kiềm chế đón lấy cô, nhẹ nhàng quay đầu sang, thế là, môi anh, vừa vặn gặp phải môi cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook