Tần Ca
-
Chương 15: Xuất chinh
Rốt cuộc được hãnh diện hò hét một hồi, tiểu tử lòng dạ tiểu nhân hẹp hòi nào đó mấy ngày nay vô cùng vui vẻ, nhìn cái gì cũng đều thấy tốt đẹp. Ngay cả Lý Tư luôn làm hắn vừa thấy đã khó chịu cũng đột nhiên giống như xương rồng (nguyên tác: Tiên nhân chưởng) nở hoa, trông thuận mắt hơn rất nhiều.
Tâm tình mà tốt thì sẽ không thèm thấy trước tương lai nhàm chán, vì vậy tâm tình của Phù Tô còn ở trong trạng thái phấn khởi cho đến giao thừa.
Tổ tiên truyền xuống quy củ, sáng ngày đầu tháng giêng quân vương phải dẫn hậu cung cùng triều thần đến tổ miếu dâng hương, sau đó quân vương hồi cung nghỉ ngơi, tất cả quan lại trở về nhà chuẩn bị, chờ đợi giờ thân mang theo gia quyến vào cung tham gia cung yến (tiệc toàn hoàng cung) đầu năm.
Cuối giờ thân toàn bộ mọi người phải có mặt, giờ dậu quân vương mang theo chúng phi đến tuyên bố yến hội bắt đầu. Mà yến hội kéo dài liên tục đến giờ tuất thì chấm dứt, giờ hợi mọi người phải rời cung không được ở lại.
Từ sáng sớm Phù Tô bị thị nữ trưởng tẩm cung Doanh Chính từ trong chăn đào lên, còn đang hoảng hốt đã bị đuổi về chỗ Cơ Uyển, mặc quần áo đi đến thái miếu tế tổ, mà tế tổ trùng hợp lại là chuyện mà Phù Tô có cảm giác mâu thuẫn nhất.
Cũng không phải hắn bất kính với tổ tiên hiện tại, chủ yếu là chịu không được mỗi lần tế tổ đều phải quỳ mãi ở bên ngoài.
Đầu tiên là đọc chiếu văn, tiếp đó là đến nghi thức cầu phúc của Vu sư, sau đó mọi người còn phải quỳ ở bên ngoài chờ quân vương một mình tiến vào dâng hương cầu tổ tiên phù hộ tử tôn.
Ngồi trong xe ngựa đã độn mười lớp chăn, Phù Tô vẫn bị xóc điên đến nỗi cái mông muốn nở hoa. May mắn đây là hành tẩu trong cung vững hơn nhiều so với sỏi đá trên đường, nếu như là đi trên đường núi Phù Tô vô cùng hoài nghi không biết xe hay là người sẽ bị xóc điên đến tan nát trước.
Nhìn Cơ Uyển không thể không bị xóc nảy mà vẫn giữ được tư thế ngồi cao nhã bên cạnh, Phù Tô trong nội tâm bội phục, hắn thậm chí còn hoài nghi có phải là chỗ ngồi của tiểu mỹ nhân mẫu thân nhà hắn khác với chỗ ngồi của hắn hay không.
Xe vừa đi một hồi Phù Tô đã muốn mất nửa cái mạng nhỏ, tế tổ xong hắn về thẳng chỗ Cơ Uyển, cơm trưa cũng không ăn liền leo lên giường mà ngủ.
Sau khi kết thúc cung yến tối nay ở đại điện mọi người ở hậu cung còn phải cùng Tần vương Doanh Chính cử hành gia yến (tiệc dành cho người trong nhà) cho đến khi tiếng chuông gác đêm vang lên. Vì vậy tất cả chủ tử các viện tế tổ trở về lập tức sau khi ăn cơm xong là nằm ngủ, để tránh buổi tối ngáp liên tục xấu mặt hoặc là gật gà gật gù, bị người khác đoạt mất cơ hội trước mặt quân vương.
Bởi vậy tuy là ngày đầu tháng giêng, nhưng trong hậu cung lại yên tĩnh vô cùng, vì dạ yến (tiệc tối) mà ngay cả trong nội cung cung nga thái giám cũng đều thừa dịp chủ tử nghỉ ngơi không cần đến bọn họ mà nhắm mắt trong chốc lát.
So với mọi người rảnh rỗi trong hậu cung, Doanh Chính vừa hồi cung liền tìm vài cận thần mưu sự. Cuộc chiến sáu nước ngay từ đầu đã không thể dừng lại, cho nên phải đề phòng hết thảy lỡ có chuyện xảy ra bọn họ cũng có chỗ chuẩn bị, chuyện gì cũng có thể ứng phó.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, còn có hai canh giờ chính là cung yến, vì vậy Doanh Chính cho mọi người tự hồi phủ chuẩn bị, để tránh lầm canh giờ.
Đợi mọi người lần lượt rời đi, Doanh Chính ngẩng đầu nhìn lướt qua cửa, mở miệng gọi Mông Điềm một chân đã bước ra ngoài.
“Đại vương có gì phân phó?” Thu hồi chân ngoài cửa, Mông Điềm trở lại nội điện, cung kính đứng ở phía dưới.
Ý bảo Triệu Cao ra ngoài cửa trông coi, chờ nội điện không có người ngoài rồi Doanh Chính mới nói: “Buổi tối tiến cung thì ngươi đến Cần Mẫn điện, mang luôn Hàn Phi đến. Hôm nay dù sao cũng không phải ngày thường, quả nhân cũng không muốn làm khó hắn.” Thấy Mông Điềm vẻ mặt mừng rỡ, Doanh Chính hừ lạnh: “Quả nhân có thể đảm bảo với ngươi, nếu như Hàn Phi còn không thức thời tại dạ yến nói cái gì đó làm mất hứng, quả nhân tuyệt không chần chừ dùng máu của hắn tăng thêm “không khí vui vẻ”. Ngươi cẩn thận mà trông nom cái miệng của hắn.”
Nghĩ đến Hàn Phi, Doanh Chính không được hoà nhã lắm, cái loại có tài lại không vì mình sử dụng này, cái loại không đổi được ích lợi gì này hắn từ trước đến nay sẽ không lãng phí lương thực. Nếu như không phải nghĩ đến Mông Điềm, hắn đã sớm sai người đem tên kia ném ra ngoài chém.
“Mông Điềm thay mặt Hàn Phi tạ Đại vương ân điển.” Nghe Doanh Chính muốn đem người đã nhốt non nửa năm thả ra, Mông Điềm kích động cực kỳ.
“Được rồi, sau yến ngươi đem hắn trở lại trong phủ của ngươi luôn, xuất chinh thì cứ mang theo. Có điều ngày khải hoàn trở lại ngươi cũng phải bắt hắn mang về cho ta, nếu để cho quả nhân biết ngươi một mình đem hắn thả…” Ánh mắt lập tức phát lạnh, sát khí từ trên người Doanh Chính tỏa ra, làm cho thân thể Mông Điềm kinh nghiệm sa trường cũng nhịn không được mà run lên.
Từ ngày quen biết, Mông Điềm đã cho rằng nếu không phải thân phận không cho phép, người này thân là quân vương nếu so với hắn và Vương Bí còn thích hợp rong ruổi chiến trường, chỉ huy thiên quân vạn mã hơn nhiều: “Thỉnh Đại vương yên tâm, Mông Điềm nhất định ghi nhớ lời Đại vương phân phó.” Qùy xuống hai tay chắp lại nâng lên đỉnh đầu trịnh trọng nói ra.
Doanh Chính chăm chú nhìn Mông Điềm: “Mấy ngày trước Tô nhi sai người làm cho hắn bộ đồ mới, ra cửa thì theo Triệu Cao đến lấy, buổi tối bảo hắn mặc đến dự tiệc cho Tô nhi vui vẻ.” Sau đó khoát khoát tay bảo Mông Điềm lui ra.
“Tuân chỉ, thần cáo lui.”
Lúc chỉ còn một mình, Doanh Chính đang ngồi ở ghế liền đứng lên đi đến địa đồ bên cạnh nhìn một lúc lâu, sau đó mới rời nội điện thảo luận chính sự hướng đến nơi ở của Cơ Uyển.
………
Ở ngoài viện trừng mắt với nội thị đang muốn cao giọng truyền báo xong, Doanh Chính tiến vào sân trong, vung phất ống tay áo bỏ qua lễ của cung nhân trong nội viện đang nhẹ tay nhẹ chân trang trí chuẩn bị, đi vào nội thất (phòng trong).
Đi vào bên trong nhìn qua, thấy trên giường hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang ngủ Doanh Chính đưa tay cho cung nga tháo xuống mũ miện vướng bận trên đầu cùng miện phục, thấp giọng hỏi: “Phu nhân ngủ từ lúc nào?”
“Đã một canh giờ, có cần nô tỳ gọi phu nhân dậy hầu hạ Đại vương?” Lục Ngạc nhẹ giọng hỏi lại.
“Không cần, quả nhân cũng chỉ muốn nằm một lát.” Nói xong khoác áo đi vào phòng trong, đứng ở bên giường tự cân nhắc mình phải làm như thế nào mới không đánh thức hai người trên giường.
Giường rất lớn, đủ để nằm ba nam nhân trưởng thành. Nhưng Cơ Uyển nằm ở bên ngoài, Phù Tô nằm ở chính giữa, chỉ còn chỗ ở bên trong, cho nên Doanh Chính muốn lên giường nhất định sẽ đánh thức hai người kia. Vì vậy Tần vương bệ hạ vĩ đại chỉ có thể nhẹ tay nhẹ chân rón rén trên mặt giường, nhưng vẫn đánh thức Cơ Uyển ngủ ở bên ngoài dậy.
Cảm thấy trên giường trầm xuống Cơ Uyển lập tức mở mắt ra, đang cảm thấy người kia đi từng bước nhỏ rất kỳ lạ, rồi hiểu rõ cười nói: “Đại vương đến đây sao không cho người đánh thức nô tì?” Thanh âm rất nhỏ.
Rốt cuộc đem người nhiễu tỉnh Doanh Chính cười: “Quả nhân chính là muốn tới nghỉ ngơi một lát.” Lướt qua hài tử còn đang ngủ Doanh Chính nằm xuống bên cạnh: “Cách yến hội còn có chút thời gian, tỷ tỷ ngủ tiếp một lát.”
Gật gật đầu, Cơ Uyển vuốt mái tóc dài về một bên cười nằm xuống, kéo chăn sang cho Doanh Chính, vươn tay qua Phù Tô đã ngủ thành hình chữ đại (大) kéo một cánh tay vào, cũng khép lại hai chân đang giang rộng ra của hắn, cho Doanh Chính một chỗ trống.
Nhìn hài tử hé ra hợp lại cái miệng nhỏ nhắn cùng ngạo nghễ ưỡn cái mũi nhỏ, Doanh Chính cười nói: “Tô nhi càng ngày càng giống tỷ tỷ.”
“Nhưng mà mặt mày lại càng ngày càng giống Đại vương, ngay cả tư thế và giờ ngủ cũng đều một dạng.” Cơ Uyển che miệng cười nói.
“Đêm nay quả nhân về bên này ngủ, ngày mai chính là sinh nhật Tô nhi.”
“Được.”
Sợ quấy rầy người đã ngủ đến thiên hôn địa ám, Doanh Chính và Cơ Uyển không nói thêm gì nữa đều tự nằm xong, để dành tinh thần cho tốt mà chờ buổi tối cùng hài tử nghe chuông mừng năm mới.
………
Làm người bình thường cả đời, Phù Tô chưa bao giờ nghĩ tới mình có một ngày cũng có thể dẫn dắt một phong trào mới. Từ lúc mỹ nhân mẫu thân của hắn khoác lên trang phục kết hợp phong cách Tiên Tần và triều Hán, trong đó lại mang một chút ý phục sức Đường triều đi vào đại điện liền trở thành tiêu điểm cho mọi người chú ý, mà trang điểm đơn giản càng khiến cho Cơ Uyển vốn dĩ hình dạng và khí chất đều xuất chúng càng thêm vô song.
Đem tất cả “ánh mắt ghen ghét” góp nhặt cả đêm chuyển thành “hâm mộ”, Phù Tô tự đắc vui mừng. Hắn đưa miếng thịt đã tách khỏi xương tới bên miệng Cơ Uyển cả đêm chưa ăn gì: “Nương ăn đi, cái này ăn thật ngon.”
Nữ tử xung quanh đều đem mặt bôi thành giống như bạch diện lệ quỷ (quỷ mặt trắng), mặc dù là tục lệ thời đại này nhưng Phù Tô vẫn không tiếp thu được cái kiểu trang điểm mà hễ thân thể run lên liền rơi ra phấn đó, vì vậy từ nhỏ đã không cho phép Cơ Uyển phục sức như thế, quá mức dọa người dễ dàng gặp ác mộng. Cho nên giữa một vòng nữ nhân trang điểm đậm đặc nhìn không ra là mặt người, Cơ Uyển trang điểm trang nhã chẳng khác gì thể hiện được mỹ mạo thật sự của mình.
Há miệng ăn thịt hài tử đưa lên bên miệng, Cơ Uyển tiếp nhận bình nước bằng gỗ đặt trong đĩa từ cung nhân sau lưng rót một chén nước trong cho Phù Tô, dặn dò: “Lát nữa còn có gia yến, Tô nhi không nên ăn quá no bụng.” Vươn tay vỗ vỗ cái bụng đã phình ra của Phù Tô.
Thôi đi, gia yến còn có thể ăn cái rắm.
Nghĩ đến cảnh gia yến chính là một vòng nữ nhân hoa lá cành phấp phới ở trước mặt một người nam nhân lục đục với nhau, mà một đám “huynh đệ” ngày thường gặp mặt cũng chỉ gật nhẹ cái đầu còn giả ra một bộ huynh hữu đệ cung mà Phù Tô thấy phiền, chẳng muốn nhìn mặt những người này, cũng chẳng rảnh quan tâm mấy người râu ria không quan trọng đó.
Nghĩ tới những chuyện như thế Phù Tô lập tức mất khẩu vị, cầm lấy khăn vải bên cạnh bàn xoa xoa tay. Nhìn lên trên lên tòa chỉ thấy Doanh Chính một người ngồi đó, thoạt nhìn thật sự có chút đáng thương.
Vốn bên cạnh hắn còn có vương hậu, chỉ tiếc người này thân thể quá yếu, ngồi không bao lâu đã được người đỡ xuống dưới. Bằng không thần sắc có bệnh của nàng đúng là ảnh hưởng hào khí lễ mừng năm mới, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Nghĩ đến buổi chiều lúc mình tỉnh lại vừa vặn nhìn thấy hai người nào đó, người này buộc tóc cho người kia, người kia vẽ mày cho người này, Phù Tô có chút tiếc hận giữa hai người lại không tồn tại tình yêu nam nữ, thật sự lãng phí.
Thấy hài tử đã phát chán, lại không cùng các huynh đệ khác nói chuyện, Cơ Uyển liền sai người mang Phù Tô ra ngoài đi dạo.
………
Đi lòng vòng hai lượt bên ngoài đại điện, lúc ngang qua hồ nước Phù Tô sai người từ trong hồ bắt lên một con rùa đen nhỏ cho mình, bắt đầu hưởng thụ đặc quyền.
Lấy dây thừng buộc đuôi con rùa, Phù Tô ngồi xổm bên cạnh bờ nhìn nó mang theo dây thừng bơi trong nước, nhìn không bao lâu lại một phát kéo nó lên, làm đi làm lại chơi đến phát ngán.
“Đại…Đại…Đại vương tử…”
Lúc Phù Tô bắt đầu chán chịu không nổi thì một thanh âm quen thuộc vang lên.
“Phu tử?” Có chút kinh ngạc sao ở chỗ này lại gặp Hàn Phi, Phù Tô vội vàng đứng thẳng người lên ném dây thừng trong tay đi, mặc cho con rùa đen nhỏ mang theo dây thừng còn buộc trên đuôi bò vào trong nước biến mất không thấy nữa.
Hôm nay Hàn Phi mặc trên người một áo choàng ngắn màu lam, được may tỉ mỉ, hoa văn trên mặt cũng rất đặc biệt, đó là lúc Phù Tô chuẩn bị quần áo cho Cơ Uyển thì cố ý làm cho Hàn Phi. Hắn sợ Hàn Phi bị phụ vương keo kiệt của mình cố ý bỏ quên, giao thừa cô đơn một mình đợi tại Cần Mẫn điện.
“Phu tử lễ mừng năm mới hảo.” Phù Tô xoay người cúi đầu.
“Không dám…Không…” Hài tử trước mặt chẳng những không oán hận mình, lại còn vì mình làm bộ đồ mới, nghĩ đến bản thân Hàn Phi mặt hơi đỏ lên: “Lần…lần trước…ta…rất quá đáng…”
“Phu tử nói quá lời, ta và ngài chỉ là lập trường bất đồng thôi, nói cho cùng ngài cũng không phải thật lòng muốn đẩy ta vào hầm lửa kia.” Phù Tô căn bản không có thù Hàn Phi, chỉ cảm thấy Hàn Phi là một trong những người mà ráng hiểu được tâm của họ thôi cũng quá mệt mỏi.
Cuối ba mươi đầu bốn mươi tuổi vốn nên là những năm mà nam nhân thể hiện ra mị lực thành thục cùng thành công, nhưng nam nhân một lòng lo nước lo dân này vẫn hai bàn tay trắng như không có cả sắc máu. Cho dù là cổ nhân dưỡng sinh không bằng người hiện đại, vẫn không mấy ai sớm bạc đầu, những quan viên trên đại điện kia ai cũng qua tuổi năm mươi còn mặt mày hồng hào, một đầu tóc đen. “Phụ vương không cho phép Tô nhi đến Cần Mẫn điện, không biết những tháng này phu tử thân thể có tốt không.”
“Tạ ơn…Tạ ơn…Đại vương…tử quan tâm.” Hàn Phi cúi đầu lên tiếng.
“Yến tàn rồi phu tử còn trở lại Cần Mẫn điện?”
“Không, Đại vương…chấp thuận…cho tại hạ đến…đến…chỗ…Mông tướng quân…”
Phù Tô có chút sững sờ không biết Hàn Phi đến chỗ Mông Điềm làm cái gì, có điều nghĩ đến Hàn Phi bị nhốt một mình trong Cần Mẫn điện quả thật cô đơn thì cũng không muốn, chỉ là không biết phụ vương hắn từ khi nào lại thiện lương như thế: “Đến chỗ đó cũng tốt, miễn cho phu tử một mình tại dị quốc tịch mịch.” Nhìn Hàn Phi nghe được mình nói hai chữ “dị quốc” liền mặt tái nhợt đi, Phù Tô thở dài.
Nghĩ nghĩ tìm từ, Phù Tô cẩn trọng nói: “Phu tử kiến thức rộng rãi, Tô nhi đứng ở xa với tới không được, nhưng xin đừng chê ta tuổi còn nhỏ, ta có những chuyện cũng tương đối hiểu được. Tuy phu tử biết rõ không thể làm điều gì, vẫn vì tồn vong của Hàn quốc thà rằng hy sinh tính mạng, hành vi này quả làm cho người kính nể, có điều Tô nhi muốn biết phu tử làm tất cả chuyện này đến tột cùng là vì con dân Hàn quốc hay là vương thất Hàn quốc.”
Lời của Phù Tô ý nói Hàn Phi làm hắn khó hiểu, trong mắt hắn thế gian này không có tồn vong của vương thất nào đáng nói bằng con dân.
Thấy Hàn Phi nghi hoặc, Phù Tô tiếp tục nói: “Không nói hy sinh ai bảo tồn ai, chỉ nói hôm nay Đại vương Hàn quốc vô năng, dân chúng trôi giạt khắp nơi, bụng ăn không no thế nhưng hắn lại còn muốn vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân nịnh nọt Đại Tần cùng với dành cho chính mình hưởng lạc, phu tử nhiều lần góp ý với Hàn vương lại đổi được kết cục gì? Triều đình như vậy còn đáng giá cho phu tử vì nó mà hy sinh? Hàn Quốc dù vong nhưng dân chúng còn đó, phu tử còn sống thì có thể giúp bọn họ cải thiện cuộc sống chán nản, an cư lạc nghiệp, đây là tạo phúc cho dân, là sống vì hậu thế. Còn như nếu phu tử một lòng muốn chết, thì chỉ có thể lấy được cái mỹ danh sau khi chết mà thôi.”
“Phu tử một lòng muốn chết theo Tô nhi là cổ hủ cực kỳ, thậm chí trong mắt Tô nhi hành vi của phu tử chỉ là vì cầu một hư danh “cao thượng”. “Thiên hạ đại đồng”, phu tử không cần vì bốn chữ “huyết mạch vương thất” mà bỏ qua những sinh linh sống trên vùng đất đó, cái nào nặng cái nào nhẹ phu tử hẳn là hiểu, chẳng lẽ những đạo lý to tát phu tử viết đều là lời nói suông? Như thế thì thư của phu tử Tô nhi không xem cũng được, người viết thư không vì dân suy nghĩ, “dân” ở trong thư người viết lại ở đâu mà ra?”
Nhận ra mình hôm nay nói nhảm quá nhiều, Phù Tô hướng người đã ngốc ra đứng trơ đó cúi đầu, rồi vội vàng xoay người rời đi. Đi được trăm mét lòng của hắn cứ “bang bang” nhảy dồn dập, hắn cũng không biết mình lại nói ra được những lời này khi chỉ là một người ở hậu thế cả ngàn năm sau.
Vỗ vỗ ngực hít sâu một hơi, vừa bước thêm một bước Phù Tô liền thấy trước mắt nhảy ra một người. Nhìn rõ người đến rồi hắn vội vã nuốt tiếng hét muốn thốt ra xuống, để tránh gọi tới thị vệ tạo thành hỗn loạn: “Lý đại nhân đột nhiên xuất hiện là có việc gấp sao? Hẳn là đi tìm phụ vương?”
Lý Tư như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào Phù Tô, nếu như không phải chính tai nghe nhất định hắn sẽ không tin những lời đại nghịch bất đạo mà lại có lý kia là xuất phát miệng đứa nhỏ ngày mai mới lên bảy tuổi này.
Bị Lý Tư nhìn đến run người, Phù Tô hắng giọng nói: “Lý đại nhân nếu như không có chuyện gì bổn vương tử phải về đại điện.” Nhìn Lý Tư còn không nói lời nào, trong nội tâm Phù Tô mắng một tiếng “bệnh tâm thần” rồi đi lên phía trước.
“Lý Tư tạ ơn điện hạ đã khuyên bảo sư huynh.” Thở dài hướng Phù Tô cúi đầu.
“Cái gì?” Phù Tô nghi hoặc.
“Nếu như sư huynh vẫn là khư khư cố chấp, vì Hàn thị vương tôn mà cố ý muốn liên hợp các nước kháng Tần, đại vương tử sẽ làm như thế nào?”
Lời của Lý Tư làm cho Phù Tô trong nháy mắt hiện ra phản ứng chân thật nhất. Biểu lộ nhanh đến mức thân là người trong cuộc cũng không phát giác ra là không ổn, chỉ có thể đứng đối diện mặc cho người rất giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện như Lý Tư thấy rõ ràng rành mạch, đầu tiên hắn cả kinh rồi lập tức thoải mái nói: “Tạ ơn đại vương tử chỉ giáo.” Nói xong quay đầu rời đi, để lại một mình Phù Tô đứng đó ngơ ngác.
Cái này là sao? Ta đã nói cái gì? Gãi gãi đầu, Phù Tô chắp tay sau đít vung chân đi về hướng đại điện, chờ nghênh đón sinh nhật của mình.
Mà những lời của Phù Tô nói cùng Hàn Phi, Lý Tư đã được báo lại đầy đủ cho Doanh Chính đang ở trên đại điện cùng đủ loại quan lại uống rượu. Nghe xong trên khuôn mặt ẩn sau rèm của Doanh Chính nhìn không ra bất luận tâm tình gì, chỉ thoáng nhìn về vị trí trống không bên cạnh Cơ Uyển.
………
Mùa xuân năm Tần vương thứ mười sáu (năm 231 TCN), Tần vương Doanh Chính phong Mông Điềm làm tướng chỉ huy công Hàn, đại quân từ Hàm Dương xuất phát đến tụ hợp cùng quân Tần ở biên cảnh Hàn quốc.
Đứng ở trên đài quan vọng nhìn theo thân ảnh phía xa của đại quân, Phù Tô rất muốn hỏi, một văn nhân như Hàn Phi đi theo làm cái gì? Chẳng lẽ đi làm “dê bò” cúng tế? Hắn thập phần khó hiểu.
Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt bàn tay to lớn của Doanh Chính cùng trở lại chỗ Cơ Uyển, đứng ở ngoài viện đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười của hai nữ tử, khiến cho Phù Tô hiếu kỳ. Ngày thường trong nội viện này cũng không có ai thăm viếng, không biết hôm nay là ai có thể làm cho mỹ nhân mẫu thân của hắn cười đến vui vẻ như vậy.
Nhìn ra Phù Tô nghi hoặc, Doanh Chính nói: “Đi vào nhìn một cái chẳng phải sẽ biết là ai sao, nói không chừng là Đại mỹ nhân đó. Tô nhi cần phải chịu đựng, ngàn vạn lần đừng làm mất thể diện Đại Tần vương tử.” Lời này chọc cho Phù Tô tức giận đến mức sắc mặt một hồi hồng, một hồi trắng, lại một hồi đen.
.
.
.
— oOo —
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook