Tâm Thuỷ Dao
Chương 66

Nguyên lai, vì người mình yêu sinh hạ đứa nhỏ là hạnh phúc như thế. Tuy rằng lúc sinh sản vô cùng đau đớn, nhưng khi nhìn thấy đứa con huyết mạch của hai người kia ngủ ở bên cạnh hắn, cảm giác hạnh phúc liền tràn đầy.

“Hãn Triệt, ngươi cẩn thận nhìn một cái, Thao nhi lớn lên rất giống cha a.”

Cả ngày đến chỗ Bạch Hãn Triệt tiêu khiển qua ngày, Lưu Tích Tứ vừa ăn táo vừa nói, đệ đệ Lưu Thiên Tứ ở trên thảm dày đi tới đi lui, thỉnh thoảng “i i a a” kêu lên.

Bạch Tang Vận nghe vậy để sát vào, qua một lát, hắn cười rộ lên: “Giống Triệt nhi, nhất là mắt mũi thế kia.”

Lưu Tích Tứ lắc đầu: “Cha, giống ngài, đúng không, Hãn Triệt.”

Bạch Hãn Triệt cẩn thận nhìn nửa ngày, rồi nhìn về phía phụ thân: “Cha, con cũng cảm thấy rất giống ngài.” Bạch Tang Vận ôm lấy tôn tử, vỗ nhẹ, trên mặt lộ ra thần sắc nhu hoà, quả thật là giống hắn.

“Cha, Thao nhi không chỉ có bộ dáng giống ngài, tính tình cũng giống ngài, không khóc không nháo.” Lưu Tích Tứ nựng đệ đệ, nhìn cháu nói.

Bạch Tang Vận đem đứa nhỏ đang ngủ say thả lại giường: “Tính tình giống Vận Tranh cùng Vận Vanh, hai người bọn họ không thích khóc nháo.” Tiếp theo, sắc mặt hắn hơi hơi nghiêm túc, “Hãn Triệt, Thao nhi hiện giờ chỉ có cái tên, Vận Tranh cùng Vận Vanh còn chưa thương lượng hảo cho nó mang họ người nào?”

“Cái này mà còn phải thương lượng sao? Thao nhi là trưởng tôn, thì phải là Thái tử, đương nhiên là họ Lưu. Còn con của ta liền họ Lam.” Lưu Tích Tứ nói.

“Triệt nhi?” Bạch Tang Vận vẫn là muốn nghe ý của đứa con.

Bạch Hãn Triệt nhìn phụ thân, nghĩ nghĩ nói: “Cha, việc này Vận Tranh cùng Vận Vanh nói chờ Thao nhi lớn hơn một chút mới quyết định.” Hắn che giấu ý tưởng chân chính của hai người kia.

Lưu Tích Tứ nói tiếp: “Là muốn xem Thao nhi thích hợp chưởng quản triều đình hay là vận phường?”

Bạch Hãn Triệt gật gật đầu.

Bạch Tang Vận không đồng ý nói: “Triệt nhi, vô luận là Lưu, hay là Lam, phụ hoàng cùng phụ vương con cũng sẽ không để ý. Thế nhưng các con phải nghĩ đến hoàng gia gia, Thao nhi là hoàng trưởng tôn đầu tiên của người. Sau này đứa con của Tích Tứ sinh ra, nếu là nam, liền họ Lam, nếu là nữ, liền họ Lưu.”

“Đúng, ta đồng ý với cha.” Lưu Tích Tứ nói, “Họ của phụ vương sẽ không bị chặt đứt huyết mạch, cùng lắm thì sau này ta cùng Hãn Triệt lại sinh thêm là được.”

“Ha hả, ” Bạch Tang Vận nở nụ cười, “Tích Tứ nhi không phải sợ đau nhất?”

Lưu Tích Tứ cười nhướng mày: “Đau liền cắn Ly Nghiêu, da hắn rất dày.”

Bạch Hãn Triệt cũng cười rộ lên, hắn nhìn về phía Lưu Thiên Tứ đang cao hứng đi lại trên mặt đất, cuối cùng quyết định không nói cho phụ thân biết chân tướng. Nghĩ đến ngày đó chính mình sinh sản, hắn vội vàng nói: “Tích Tứ, ngày đó ngươi không nên vào. Ngươi có thân dựng, thấy cái loại hồng này, không tốt.”

Bạch Tang Vận cũng nói: “Tích Tứ nhi, ngày đó phụ thân sơ sót, nên cho ngươi đi ra ngoài.”

Nào biết, Lưu Tích Tứ cười gian: “Cha, Hãn Triệt, là ta cố ý.”

“Cố ý?”

Lưu Tích Tứ để sát vào hai người: ” Hoàng gia chúng ta không phải không có công chúa sao? Nếu nói gặp loại hồng này không tốt, ta liền càng muốn nhìn, nói không chừng đứa nhỏ trong bụng tựu thành  công chúa.”

Bạch Tang Vận vừa nghe, không biết nên khóc hay cười, bất đắc dĩ đối đứa con nói: “Nào có loại cách nói này. Chỉ có cách nói nếu người có thai thấy cái loại hồng này, có thể vọt thai khí, đối đứa nhỏ không tốt.”

Lưu Tích Tứ nhăn mặt, khịt khịt cái mũi: “Đây đều là những người đó nói bậy, nhìn con xem có chỗ nào không tốt không? Cha, nhà chúng ta đều là hoàng tử, cho nên nhất định phải có một công chúa.”

“Thôi thôi, không nên thấy thì cũng đã thấy rồi, ngày thường con phải cẩn thận một chút, đừng giống như trước kia chạy nhảy nhiều như vậy.” Bạch Tang Vận ôm lấy Lưu Thiên Tứ đang dụi mắt, hống bé ngủ, “Triệt nhi, về họ của Thao nhi tuy nói là do các ngươi làm chủ, nhưng ý của cha là nên cho nó mang họ Lưu, làm cho hoàng gia gia cao hứng.”

“Cha, con sẽ cùng bọn họ nói.”

Bạch Tang Vận gật đầu, cúi đầu nhìn thấy đứa con trong ngực đã muốn ngủ, hắn đem tiểu Dụ Đầu với khoé miệng chảy nước dãi đặt ở bên cạnh Thao nhi, thúc cháu hai đứa ngủ đến dị thường hương vị ngọt ngào.

“Cha, Dụ Đầu mơ thấy ăn cái gì nha? Nhìn nó cười kìa.” Lưu Tích Tứ yêu thương lau nước dãi trên khoé miệng đệ đệ, hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn mang cười của nó.

“Chắc là trong mộng đang uống sữa nha.” Bạch Hãn Triệt nhẹ nắm bàn tay thịt đô đô của Dụ Đầu, luyến tiếc không buông. Làm cho Dụ Đầu đương Thái tử...... Sợ là sẽ vất vả a.

Đêm đó, Bạch Hãn Triệt cùng Lưu Vận Tranh, Lam Vận Vanh nói ra ý của phụ thân. Hai người suy nghĩ thật lâu, đồng ý cho đứa nhỏ sửa quay về họ Lưu, nhưng Thái tử như trước vẫn là dành cho Lưu Thiên Tứ. Đối với việc này, Bạch Hãn Triệt không có gì dị nghị, chính là hắn không đành lòng nhìn Dụ Đầu chịu khổ, hai người kia nói sớm đã suy tính trước sau, phải từ nhỏ bồi dưỡng Lưu Thao cùng đứa con trong bụng Lưu Tích Tứ trở thành phụ tá cho Lưu Thiên Tứ, làm cho tương lai nó là một hoàng đế nhàn tản. Tóm lại, ngôi vị hoàng đế là của Lưu Thiên Tứ.

Mà ba tháng sau, Lưu Thiên Tứ được chẩn đoán trời sinh là một si nhân. Tin dữ này suýt nữa đánh  gục Bạch Tang Vận, càng làm cho cả hoàng gia lâm vào cực độ bi thương.

Trong Vĩnh Hoài Cung, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh thống khổ ôm Bạch Hãn Triệt, ngày thường hai người dị thường cao ngạo lãnh đạm, trên mặt hiện nay là nước mắt hối hận. Bạch Hãn Triệt cũng là cực độ bi thương cùng tự trách, hắn phóng túng cho chính mình khóc, vì đệ đệ bảo bối đáng yêu lại cực kỳ đáng thương của hắn.

“Hoàng Thượng, Vương gia, Hầu gia, Quốc Công đến đây.”

Vừa nghe phụ thân đến đây, ba người vội vàng thay đổi sắc mặt, xuống giường.

“Cha.”

Nhìn thấy người vừa vào, ba người quỳ gối trên mặt đất.

“Mau đứng lên.” Ôm Lưu Thiên Tứ mới vừa tỉnh ngủ, Bạch Tang Vận tiến lên làm cho ba đứa nhỏ đứng lên.

“A, a.” Trát trát mắt to, Lưu Thiên Tứ vươn tay muốn ca ca ôm. Bạch Hãn Triệt vội vàng đứng dậy ôm lấy bé, gắt gao ôm lấy.

“Cha, sao ngài lại đến đây? Có việc cứ cho người đến truyền lời là được.” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh dìu phụ thân gầy đi rất nhiều ngồi xuống.

“Dụ Đầu tỉnh, đông ngắm tây nhìn, thấy vậy, ta liền dẫn nó lại đây.” Trong lòng Bạch Tang Vận đau đớn, bất quá hắn nhẫn không ở trước mặt đứa con lộ ra.

“A, a, phốc, phốc.” Phun nước miếng phao phao, Lưu Thiên Tứ vẫn im lặng nhìn chằm chằm đứa cháu nằm ở tiểu giường.

“Triệt nhi, cho Dụ Đầu cùng Thao nhi ngoạn đi.” Bạch Tang Vận ra tiếng, Bạch Hãn Triệt đem Lưu Thiên Tứ phóng tới tiểu giường. Mới vừa đem bé bỏ vào, Lưu Thiên Tứ liền đem miệng đầy nước dãi cạ cạ vào trên mặt cháu.

“Khanh khách......” Cao hứng cười. Lưu Thao vươn tay bắt lấy tóc Lưu Thiên Tứ, Lưu Thiên Tứ vui mừng kêu lên.

Nhìn bộ dáng thiên chân khả ái của bé, Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh rốt cuộc nhịn không được chảy nước mắt.

“Triệt nhi, Vận Tranh, Vận Vanh, các con lại đây.”

Ba người đi đến bên cạnh phụ thân ngồi xuống.

Bạch Tang Vận đối ba đứa con thống khổ không thôi khẽ cười.

“Triệt nhi, Vận Tranh, Vận Vanh, ” nhìn đứa con nhỏ đang cùng đứa cháu vui đùa, Bạch Tang Vận bình thản mở miệng, “Dụ Đầu nó...... Là sai lầm của phụ thân.”

“Cha! Không phải ngài, là.....”

Nâng tay trấn an mấy đứa con kích động, Bạch Tang Vận lộ ra nụ cười kiên cường.

“Dụ Đầu nó, có lẽ đời này chỉ là một đứa trẻ. Nhưng cha cũng không lo lắng, nó có các con, có Thao nhi, sau này có thể còn có những đứa cháu khác yêu thương nó, bảo hộ nó. Cha biết, các con xem Dụ Đầu như con của chính mình mà yêu thương, cha yên tâm.”

“Cha......” Bạch Hãn Triệt nắm chặt tay phụ thân, nếu không phải hắn, Dụ Đầu, sẽ không......

“Triệt nhi, chúng ta khổ sở, Dụ Đầu cũng sẽ thương tâm. Nếu sự tình đã tới tình trạng này rồi, chúng ta đây liền càng không thể bi thương. Cái gì cũng đều không biết, đối Dụ Đầu mà nói cũng không phải chuyện không tốt. ‘ Phúc hoạ sở y, hoạ chi phúc sở phục ’, Dụ Đầu sinh ở hoàng gia, lại có các con yêu nó, nó cả đời này sẽ hạnh phúc an khang. Hãn Triệt, Vận Tranh, Vận Vanh, nếu các ngươi thật sự cho rằng Dụ Đầu có phúc khí, vậy mỗi ngày đều phải vui vẻ, rồi mới cùng với cha, yêu nó, thương nó, làm cho nó cả đời không hề đau khổ.”

“Cha, con thề, nhất định sẽ không để cho Dụ Đầu chịu một tia uỷ khuất nào.” Lưu Vận Tranh quỳ xuống, trịnh trọng nói. Tiếp theo Lam Vận Vanh cũng quỳ xuống.

“Cha, con nghe ngài.” Lau khô lệ, Bạch Hãn Triệt đứng dậy đem Lưu Thiên Tứ cười đến thoải mái bế đứng lên. Nhanh tiếp theo, trên mặt lại bị cạ dính đầy nước dãi.

Bạch Hãn Triệt yêu thương không thôi hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn thịt hồ hồ của đệ đệ, Dụ Đầu không chỉ phải được các ca ca yêu, còn phải được các cháu bảo hộ, vì Dụ Đầu, vì phụ thân, hắn cũng muốn sinh thêm một đứa con nữa.

Ba năm sau, Hiển Thân vương phủ,

“Hãn Triệt, ngươi thật sự đã nghĩ kỹ?”

Lấy qua một lọ dược, Lưu Tích Tứ hỏi.

“Ân.” Lấy qua dược, Bạch Hãn Triệt cẩn thận thu hảo, “Thao nhi đã muốn ba tuổi, cũng đã đến lúc sinh cho Dụ Đầu thêm một đứa cháu.”

Lưu Tích Tứ đạt được mục đích sinh một công chúa, hiện giờ trong hoàng thất, đồng lứa với Lưu Thao chỉ có mỗi nó là hoàng tử, Bạch Hãn Triệt tính toán sinh thêm một đứa, bất quá phải giấu hai người kia trước.

Lưu Tích Tứ thở dài: “Hãn Triệt, ta thật bội phục ngươi, ta là không muốn sinh nữa đâu.” Người nào đó mạnh miệng nói thế, không biết đến cuối năm, hắn dùng thủ đoạn lại bắt buộc Ly Nghiêu, cho hắn thêm một đứa con.

Bạch Hãn Triệt chỉ cười cười, hắn không phải không sợ đau, nhưng là dòng họ phụ vương đến nay không người kế thừa, hoàng gia gia vừa mới mất, Dụ Đầu lại bệnh nặng một hồi, hắn muốn sinh thêm một đứa nhỏ, cho hoàng gia một ít không khí vui mừng.

Từ quý phủ Lưu Tích Tứ trở về, vừa mới tiến ốc, phía sau liền truyền đến cực nhanh tiếng bước chân, vội vàng xoay người lại, tiếp được tiểu bảo bối vọt vào tới.

“A, a......”

Một tiểu gia khoả đô miệng ôm lấy hắn, trên mắt tiệp còn có bọt nước.

“Dụ Đầu.” Đau lòng đem tiểu gia khoả ôm lấy, Bạch Hãn Triệt ôm sát bảo bối gầy đi rất nhiều. Theo sau bé cùng vào là một nam hài mặt không chút thay đổi, lại cực kỳ xinh đẹp.

“Cha, hoàng thúc lại đi đến nơi của thái hoàng gia gia.” Lưu Thao ngửa đầu đối phụ thân nói, cầm trên tay một một nửa quả quýt mà hoàng thúc ăn còn thừa.

“Dụ Đầu, Tiểu Tứ ca ca làm cho ngươi một ít thức ăn rất ngon, Triệt ca ca uy ngươi ăn?” Ôm tiểu gia khoả đi đến bên cạnh bàn, Bạch Hãn Triệt cầm lấy một khối điểm tâm.

Lưu Thiên Tứ lắc đầu, ôm Triệt ca ca cúi đầu lại bắt đầu khóc. Bạch Hãn Triệt vội vàng dỗ dành bé, ở trong phòng đi lại.

“Hoàng thúc, Thao nhi cùng ngươi đi xem cá.”

Lắc đầu, Lưu Thiên Tứ muốn hoàng gia gia.

“Hoàng thúc, Thao nhi cùng ngươi đi nhìn thái hoàng gia gia.” Lưu Thao vươn tay, Lưu Thiên Tứ nhìn nó, đá chân phải xuống dưới.

“Thao nhi, mang hoàng thúc đi tới chỗ hoàng gia gia đi.” Bạch Hãn Triệt đối đứa con nói.

“Cha, con sẽ chiếu cố hảo tiểu hoàng thúc.” Thản nhiên đối phụ thân nói, Lưu Thao mang Lưu Thiên Tứ đi đến chỗ ở lúc sinh tiền của hoàng gia gia.

“A, a.” Nắm chặt tay cháu, Lưu Thiên Tứ kêu lên. Lưu Thao vững vàng bước đi, dắt hảo tiểu hoàng thúc mà trước lúc lâm chung thái hoàng gia gia đã phó thác cho nó.

Nhìn thân ảnh hai người con trai đi xa, Bạch Hãn Triệt lấy ra dược, nuốt xuống. Hoàng gia gia nói rất đúng, tiểu Dụ Đầu một chút cũng không si, cái gì bé đều biết, cái gì cũng hiểu được, chỉ là không nói mà thôi.

Thay đổi xiêm y, Bạch Hãn Triệt đi Dưỡng Hợp Cung vấn an phụ thân, sau đó sẽ cùng phụ thân mang Dụ Đầu ra cung giải sầu, nhìn Dụ Đầu ngày một ngày gầy đi, hắn đau lòng.

Nhìn người ghé vào trên giường thái hoàng gia gia, tâm tình rất kém, Lưu Thao năm ấy ba tuổi canh giữ ở phía sau bé, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.

Đêm khuya, bị gây sức ép hồi lâu Bạch Hãn Triệt lại một chút cũng không có buồn ngủ. Hắn tỉnh, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh đương nhiên biết. Ôm lấy hắn, Lưu Vận Tranh hỏi: “Hãn Triệt, có tâm sự?”

Lam Vận Vanh bế mắt, vuốt ve hắn: “Chính là Dụ Đầu hôm nay vừa khóc?”

Bạch Hãn Triệt chậm rãi nói: “Hôm nay ta cùng cha mang Dụ Đầu ra cung giải sầu, Dụ Đầu cùng một người thảo quả quýt ăn. Trả lại cho người ta một tảng đá mắt mèo.”

“Ai?!” Lam Vận Vanh lập tức mở con ngươi.

“Không biết, một người đi ngang qua. Dụ Đầu ở bên cửa sổ nhìn thấy hắn, bỏ chạy đi xuống lấy quả quýt trong tay người đó, Dụ Đầu rất thích người nọ, còn làm cho người nọ ôm.” Tiểu Dụ Đầu của bọn họ tuy rằng rất thích cười, nhưng rất ít cho người xa lạ ôm.

“Vận Vanh, đi thăm dò người nọ.”

“Ân.”

Bạch Hãn Triệt thở dài: “Người nọ chỉ là đi ngang qua, sợ là gặp sự, ta thấy hắn chất chứa nhiều tâm sự. Các ngươi quá mức cẩn thận rồi.”

“Đó là Dụ Đầu!” Lam Vận Vanh ôm sát hắn, “Vạn nhất người nọ đối Dụ Đầu nổi lên lòng xấu xa.” Dụ Đầu của bọn họ chính là thiên hạ đệ nhất động lòng người.

Bạch Hãn Triệt cười rộ lên: “Các ngươi nói cũng có đạo lý. Bất quá ta thấy Dụ Đầu thật sự là thích người nọ.” Thấy hai người khẩn trương, hắn nắm chặt tay hai người, “Vận Tranh, Vận Vanh, có chuyện...... ta đã quên cáo chi các ngươi.”

“Chuyện gì?” Hai người nghĩ đến cái người mà Dụ Đầu thích, trong lòng không chút thoải mái.

“Ta hôm nay uống thuốc.”

“Thuốc?” Hai người khẩn trương, “Không thoải mái? Kêu thái y chưa?” Nói xong định sai người đi gọi thái y.

“Là ‘ sinh tử dược ’.”

“......!! Hãn Triệt!”

Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh “tạch” một cái ngồi dậy.

Cười nhìn hai người, Bạch Hãn Triệt sờ bụng: “Nơi này, lại có đứa nhỏ.”

“Hãn Triệt......” Hai người vừa mừng vừa sợ.

“Vận Tranh, Vận Vanh, lúc trước ta vốn định ăn hai khoả dược, sinh hai người con trai, kết quả Vận Vanh chỉ lấy cho ta một viên, ta lại sợ, liền...... Nhưng ta đã hạ quyết tâm, ít nhất phải sinh hai đứa, hiện giờ Thao nhi ba tuổi, chúng ta nên sinh thêm đứa nữa.”

“Hãn Triệt, ” hai người xoa mặt hắn, “Ngươi sinh Thao nhi bị tội, này liền......”

“Không, ” Bạch Hãn Triệt kiên định nói, “Ta nên vì các ngươi sinh đứa con, vì phụ thân sinh tôn tử, vì Dụ Đầu sinh cháu. Vận Tranh, Vận Vanh, không cần khuyên ta, ta không sợ đau.”

Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh chăm chú nhìn vợ chính mình trở nên so với vài năm trước ngày càng kiên cường, khoé miệng gợi lên: “Hãn Triệt, ngươi đã muốn đứa nhỏ, chúng ta há có thể nào không cho.” Vài năm nay, tâm tình bọn họ cũng thay đổi rất nhiều.

“Đêm nay nhất định có thể hoài thượng?” Lưu Vận Tranh cúi đầu, hôn lên Bạch Hãn Triệt.

“Không biết.” Đáp lại nụ hôn.

“Vậy thì đêm nay đừng ngủ.” Lam Vận Vanh thoát y.

“Cũng tốt.” Lưu Vận Tranh đồng ý.

Bạch Hãn Triệt chính là dịu ngoan mặc cho bọn họ cởi áo hắn, vuốt ve hai người bên cạnh. Từng bất an cùng uỷ khuất hắn sớm quên mất, hiện giờ, hắn chỉ thầm nghĩ sinh thật nhiều con cho bọn họ.

“Hãn Triệt, sinh một công chúa đi, Ly nhi rất nghịch, một chút tính tình nữ nhân gia đều không có.” Trước khi tiến vào, Lưu Vận Tranh nói.

“Kia chỉ có thể, ông trời, làm chủ.”

Cắn lấy vai Lam Vận Vanh, hắn thừa nhận hai người cùng tiến vào.

“Công chúa, lúc này khẳng định là công chúa.” Lam Vận Vanh chắc nịch.

“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Lưu Vận Tranh từ phía sau hôn lên lưng Bạch Hãn Triệt.

“Hãn Triệt, ngươi là của ta.”

“Cũng là của ta.”

” Sinh nữ nhi cho chúng ta.”

“Ân...... Hảo......”

Ánh nến trong phòng một lần nữa được châm lên, hắt ra ảnh ngược trên tường, ba người kề sát cùng một chỗ.

Ngươi là của chúng ta!

Không được đối người khác cười!

Cùng với chúng ta ngủ!

“Hãn Triệt...... Sinh nữ nhi cho chúng ta.”

“Vận Tranh, Vận Vanh......”

Nữ nhi? Vì sao hắn lại cảm thấy, vẫn là con trai?***** CHÍNH VĂN HOÀN *****

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương