Edit: Lavender - Blue

"Ừ, ta biết rồi, khổ cực các con."

Sau khi trò chuyện xong, Cam phu nhân nghiêng đầu qua nhìn đội ngũ giám sát bà an bài bên cạnh Cam Nhĩ Toàn, vừa mới truyền về tin tức.

Liếc thấy con mèo cọ bên chân làm nũng, bà trìu mến ôm nó lên trên đùi, tay thon nhẹ nhàng vuốt bộ lông trắng như tuyết.

Giọng nói êm tai hỏi mèo yêu, "Bảo bảo ơi, con nói xem ta có nên nói tin tức này cho Nhĩ Toàn không?"

Mèo con chỉ tự liếm chân mình.

Giọng đẹp đẽ nói tiếp có chút oán trách nói: "Nhưng, lần trước thằng nhóc này nói không cần ta giúp vội nha." Đối mắt thông minh chợt thoáng qua một chút hứng thú, "Cũng đúng, chuyện thú vị như vậy, sao có thể nói ngay cho Nhĩ Toàn nhỉ, ngược lại ta còn muốn nhìn xem nó có thể phát hiện được gì, nếu như ngay cả điều này cũng không phát hiện được, thật sự đáng bị đánh đít rồi."

Bên chân lại có một con mèo cạ vào làm nũng, Cam phu nhân cũng ôm lấy nó đặt trên đùi mình, nhìn hai con gần như giống nhau như đúc khó có thể nhận ra con mèo nào, vừa nghĩ thoáng qua, đôi môi hiện lên một tiếng cười.

"Ta còn là bà già nhiều tuổi nữa chứ, về phần những thứ khác, liền xem bản thân nó. A, thật khiến cho người ta mong đợi, không biết kết quả cuối cùng sẽ là như thế nào?"

*********

Người đàn ông tỉnh lại, cảm thấy bàn tay trái truyền đến cảm giác mềm mại, và ấm áp, nhẹ nhàng hé mở mí mắt, mong muốn thấy bàn tay cầm tay mình, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lên, khi hình bóng xinh đẹp đầy lo lắng chiếu vào mắt thì cánh môi gợi lên nụ cười.

Phát hiện cô gái bên cạnh ngẩng đầu lên, anh nhanh nhẹn nhắm mắt lại.

Khuất Lam Sơ yếu ớt thở dài một tiếng, ngước mắt nhìn người đàn ông tài giỏi tuấn tú đang ngủ mê man, duỗi ngón tay vẽ theo đường nét trên mặt của anh.

Thật là nhột! Cam Nhĩ Toàn rất muốn nhịn, nhưng động tác của cô rất nhẹ giống như gãi nhột mình, rốt cuộc anh không nhịn được lộ ra nụ cười.

"Anh đã tỉnh?" Cô cuống quít rút tay về.

Anh mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt là gương mặt trong sáng xinh đẹp, giả bộ vô cùng kinh ngạc, "A, Lam Lam, em trở lại?"

"Ừ, có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?" Cô lạnh nhạt nói, trong ánh mắt mơ hồ ẩn chứa tâm tư phức tạp.

Khó chịu chỗ nào? Bỗng nhiên sực nhớ ra gì đó, anh đột nhiên đau đớn đánh trên ngực, rên rỉ nói: "Đau chết mất, chết tiệt cái tên đáng chết kia dám đánh lén ta...có phải nội tạng của mình bị vỡ mất rồi không?"

"Thật rất đau sao?" Anh Lam Thanh có giúp anh kiểm tra qua, không phải nói anh ấy không có chuyện gì sao? 

"Ừ, anh cảm thấy giống như mình sắp chết." Anh cầm thật chặt tay của cô, dựa vào trước ngực cô, lỗ mũi tham lam hít sâu hương thơm duy nhất thuộc về cô.

Nhìn thấy anh nhăn mắt khép chân mày lại, trong lòng cô nhói đau, "Anh chờ một chút, tôi đi tìm bác sĩ tới."

Mặt chôn ở trước bộ ngực mềm mại của cô, anh nhỏ giọng nói: "Không cần, em đừng đi Lam Lam, tình hình của anh anh biết rõ, anh sợ rằng mình không chống đỡ nỗi tới đó, em hãy nghe anh nói, anh có đôi lời muốn nói cho em biết."

Cẩn thận phát hiện đầu đang dựa trước ngực cô di chuyển cọ lung tung, Khuất Lam Sơ nheo mắt, trong tròng mắt  bắn ra một tia rét lạnh, giọng nói lạnh lẽo hỏi: "Nói cái gì?"

"Đời anh có một nguyện vọng lớn nhất, chính là hi vọng có thể có con với em, em có nguyện ý trước khi anh chết giúp anh đạt thành tâm nguyện này không?"

"Cam Nhĩ Toàn." Cô nhỏ giọng gọi.

"Hả?" Hiếm khi cô gọi anh dịu dàng như vậy, anh ngẩng đầu lên.

"Anh muốn chết, bây giờ tôi sẽ thành toàn cho anh." Xách cái đầu đang dựa trước ngực cô ra, cô lạnh lùng bẻ ngón tay.

"...... Không, anh còn chưa muốn chết, " Cam Nhĩ Toàn đùa giỡn ôm hông của cô "Anh còn muốn nhìn thấy ngày kết tinh tình yêu của chúng ta chào đời, nhìn nó lớn lên."

"Anh đừng nằm mơ!" Cô lạnh lùng hà khắc cắt đứt vọng tưởng của anh, "Sẽ không có chuyện như vậy xảy ra."

Sẽ không sao?Anh cười híp mắt liếc nhìn bóng lưng cô bỏ đi sau cánh cửa, ha ha, mới vừa rồi không biết là ai có khuôn mặt buồn rầu lo lắng cho anh nhỉ.

*********

Ánh mặt trời buổi chiều làm sáng khoảng chân trời tuyệt đẹp, hơi ấm nhàn nhạt kia làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Trong gió mát thổi tới có hương thơm hoa cỏ, Khuất Lam Sơ nheo mắt hưởng thụ cảm giác yên tĩnh giờ phút này.

Chợt một hồi tiếng chân chạy tới, cô ngước mắt nhìn sang, nhìn thấy Cam Nhĩ Toàn cưỡi tuấn mã màu đen trở lại.

Sau buổi trưa hôm nay, anh liền ở trong trường ngựa này, cùng hai huấn luyện viên cưỡi ngựa riêng lẻ vừa cưỡi ngựa vừa đua, sau khi đua cũng khá vui vẻ.

Kỹ thuật đua ngựa của anh cực kỳ phức tạp, không thua gì cao bồi chuyên nghiệp, vả lại cưỡi trên lưng ngựa, kỵ trang mặc toàn thân màu đen khiến tư thế của anh oai hùng tỏa sáng, đẹp trai và thanh lịch, sau khi anh bước lên ngựa, một số chị em phụ nữ trong trường đua thường xuyên liếc nhìn anh.

Nhưng dường như anh không phát hiện những đôi mắt chăm chú đó, ngược lại thỉnh thoảng lại cười hì hì nhìn cô, nháy mắt ra hiệu với cô..... Phóng điện.

Cô ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt sáng lạng rực rỡ, cánh môi mềm mại gợi lên nụ cười yếu ớt.

Cam Nhĩ Toàn xuống ngựa, đưa ngựa nhỏ cho huấn luyện viên dắt đi,vứt nhẹ dây thừng tronmg tay đi về phía cô.

"Như thế nào, tốt không?" Cô đứng dưới trời chiều, ánh nắng màu vàng kim nhẹ nhàng bao quanh người, khiến cho gương mặt của cô càng thêm mê người quyến rũ, đôi mắt đen của anh thưởng thức nhìm cô chăm chú.

"Không tồi." Khuất Lam Sơ liếc anh một cái, keo kiệt cả xưng hô.

"Chỉ là không tồi?" Cam Nhĩ Toàn rất không hài lòng với đánh giá như vậy, "Em quên lúc đầu vì sao anh gọi em tới?"

Cô lạnh nhạt không kinh ngạc, không quan tâm đến lời nói của anh, đáp lời, "Đây chẳng qua là vận khí của anh tốt."

"Đó là thực lực."

Cô kêu lên một tiếng, có vẻ như không chấp nhận.

Hai người sóng vai đi về phía bãi đậu xe.

"Tại sao em không dám cỡi ngựa?" Anh lấy tay vuốt lại mái tóc của cô. Vốn là muốn dạy cô cỡi ngựa, nhưng cô kiên quyết từ chối, chỉ nói anh tự cỡi.

Cô khẽ nghiêng người tránh tay của anh, giọng lạnh nhạt nói: "Không phải tôi không dám cưỡi, chỉ là không muốn khi dễ những sinh vật đáng thương kia, lúc nhỏ bọn nó không phải sinh ra cho loài người cưỡi."

Cam Nhĩ Toàn duỗi xoay tay lại, mắt khẽ híp, mỉm cười nói: "Thì ra là trong mắt em, anh vừa khi dễ con ngựa kia."

"Đây chẳng qua là cái nhìn của cá nhân tôi, anh không cần phải để ý"

Anh khẽ cưới, ngắm nhìn cô."Khi nào thì em trờ nên khiêm tốn như thế chứ hả?"

Đột nhiên một hồi tiếng chuông vang lên, là di động của anh.

"Này, Văn Văn, có chuyện gì không? Hôm nay tôi không có ý định quay trở lại trường, có người tặng đồ cho tôi? Ngày mai tối ghé xem, là thứ gì mà homn6 nay tôi nhất định phải ghé về hả? Được, được, tôi trở về một chuyến là được."

Cất điện thoại, anh nói với cô: "Lam Lam, chúng ta về trường học trước đi, Văn Văn nói có người gửi con vật cho anh, muốn anh phải trở lại một chuyến."

Đi ô-tô trở lại trường học, Cổ Văn Văn vừa nhìn thấy anh liền nói: "Đồ để lại ở trong phòng làm việc chủ tịch, ngài vào xem liền hiểu, tôi phải tan ca." Vì giúp anh trông nom mấy con vật đó chờ anh trở về, thế mà cô đã muộn giờ tan làm một tiếng rồi.

Nghi ngờ đi về phòng làm việc của mình, Cam Nhĩ Toàn đẩy cửa ra, đã nhìn thấy một đống màu trắng như tuyết đặt trên bàn làm việc của mình.

"Tại sao có thể có mèo?" Sau khi anh lại thấy một đống màu trắng khác con mèo trắng như tuyết vẫn ung dung ngồi trên ghế của anh, kêu meo meo meo meo.

"Không phải là mèo của mẹ nuôi, Bảo Bảo Bối Bối sao?" Anh đến gần bàn làm việc, lấy hai cái lồng trên bàn làm việc, phía trên có một tờ giấy. 

Anh chau đầu chân mày lại mở tờ giấy ra, chỉ thấy phía trên viết đơn giản ba hàng chữ ——

Con trai, bảo bối mẹ yêu tạm thời nhờ con chăm sóc, nếu có tổn thương gì, hỏi tội con.

Trước đừng hỏi tại sao, sau này con sẽ cảm ơn mẹ con đấy.

Người mẹ dịu dàng nhất trong  lịch sử.

"Thật sự là mèo của mẹ! Bà làm sao không giải thích lại đưa hai con mèo này ném qua chỗ mình chứ?" Cam Nhĩ Toàn đọc tờ giấy xong, mặt đen sì.

Phát hiện một con mèo nhỏ từ trên bàn làm việc của anh nhảy xuống, sẽ chạy ra ngoài phòng làm việc, anh vội vã nhào qua bắt trở lại, mắt thấy một con khác cũng chạy về phía cửa, anh gấp gáp kêu: "Lam Lam, mau giúp anh bắt nó, không để cho nó chạy đi."

Hai con mèo này là sủng vật mẹ yêu, nếu làm mất thì phiền toái rất lớn.

Khuất Lam Sơ chần chờ không hề cử động.

"Lam Lam, nhanh lên một chút, nó sắp đi ra ngoài." Thấy cô vẫn klhong6 nhúc nhích, anh nhét con mèo đang cầm vào trong tay cô, sải bước đuổi theo, con mèo đang chạy phía trước kịp thời bị bắt trở lại.

Anh đi vào nhìn thấy con mèo trắng như tuyết khác bị Khuất Lam Sơ nhét vào trong lồng tre.

Anh cũng định cầm con mèo trên tay nhét vào lồng tre, buồn bực nghĩ tới mẹ đột nhiên mang ha con mèo mình yêu thích tới cho anh rốt cuộc là có mục d9cih21 gì?

Nghĩ không ra  hành động quỷ dị của bà, anh quyết định từ bỏ suy đoán dụng ý của bà, trực tiếp cầm điện thoại lên gọi hỏi tương đối nhanh hơn.

"Mẹ, con không rãnh chăm sóc hai con mèo yêu của mẹ, bây giờ mang về trả lại cho mẹ."

"Nếu như bây giờ con mang về, mẹ đảm bảo sau này nhất định con sẽ hối hận." Giọng nói mềm mại dễ nghe nói như đinh chém sắt.

"Con sẽ hối hận?" Nghe được lời thề son sắt của mẹ, Cam Nhĩ Toàn tò mò hỏi: "Mẹ, trong hồ lô của mẹ rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Thiên cơ bất khả lộ, tóm lại tốt nhất con nên chăm sóc cho Bảo Bảo Bối Bối, đối với con chỉ có lợi không có hại. Cứ như vậy nha..., mẹ với ba con chuẩn bị ra ngoài."

"Chờ một chút......" Nghe trong loa truyền đến âm thanh cúp máy, anh cúp máy, quay đầu nói: "Lam Lam, mẹ anh nói bà......" Liếc nhìn cô cau mày nhìn chằm chằm mèo trong lồng, anh đột nhiên dừng lời nói, đồi lời hỏi: "Em không thích mèo sao?"

"Không có." Cô lắc tay, cô dị ứng với lông động vật, không muốn tới gần quá bọn nó."Phải đi sao?"

"Ừ."

Thấy cô dẫn đầu đi ra ngoài, anh tới nhấc hai con mèo trên bàn đi theo sai lưng cô, như có điều suy nghĩ  tha65nj trọng nhìn bóng lưng cô.

Kể từ ngày đó sau khi tỉnh lại, hai ngày nay anh luôn có cảm giác kỳ lạ, hình như có chỗ nào không đúng lắm.

"Lam Lam, ngày đó em đuổi tên kia đi như thế nào?" Ngồi lên xe, đặt hai con mèo ở ghế sau, Cam Nhĩ Toàn hỏi.

"Tên nào?" Không đầu không đuôi, cô không hiểu anh muốn chỉ người nào.

"Chính là tên âm hiểm cầm roi da đó, ngày đó hắn thừa dịp anh chưa kịp chuẩn bị, thình lình nhảy ra đánh lén anh...nhất thời anh không tránh được, hắn ta hèn hạ đánh một quyền, sau đó, em đánh thế nào mà hắn chạy vậy?"

Chợt hiểu ra người anh nói là Khuất Lam Tranh, cô nhẹ nhàng lắc đầu."Tôi không có đánh lại hắn, bởi vì sau đó có người tới, anh ta mới bỏ đi."

Thấy anh đột nhiên nghiêng người qua, nhìn chằm chằm cô một lúc, cô nhẹ nhíu mày, "Anh nhìn cái gì?"

"Không có gì." Thu hồi ánh mắt, Cam Nhĩ Toàn cảm thấy buồn cười vì ý nghĩ cừa thoáng qua trong đầu, anh thật sự hoài nghi người ngồi bên cạnh mình lúc này không phải là Lam Lam, mà là người khác.

*********

"Chậc chậc, sự kiện làm mọi người vui vẻ, quả nhiên là mặt mày hớn hở, nhìn đuôi mắt cậu còn có nụ cười kìa."

"Nhĩ Toàn, không cần giễu cợt tôi." Đoạn Khâm Kỳ dịu dàng cười một tiếng  cầu xin tha thứ, trong lòng biết Cam Nhĩ Toàn đại khái đã biết được cái gì, anh cũng không cần giấu giếm.

"Cain tên kia đâu?" Anh nhận lấy tách trà, hớp một hớp, tò mò hỏi.

"Cậu ta đã trở lại."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương