Tam Thiếu Nhà Họ Cam Thích Nói Giỡn
-
Chương 2-3
Đó là. . . . . .
“Dừng xe.”
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn xuống xe ở đây, hai tiếng nữa tôi sẽ tự về.”
Anh không hỏi nguyên nhân nữa, bảo tài xế tắc xi dừng xe lại.
“Vậy tôi đưa Á Trúc đến khách sạn trước, lát nữa cô trực tiếp đến trường tìm tôi.”
“Được.” Sau khi trả lời một tiếng, cô đẩy cửa xe ra, bước chân vội vã.
Tắc xi lần nữa lên đường, Cam Nhĩ Toàn ngồi ở ghế trước nhìn chằm chằm kính chiếu hậu bên phải, không lâu, liền nhìn thấy cô đi vào một tòa nhà.
“Cái đó, Cam tiên sinh, còn bao lâu nữa chúng ta mới đến khách sạn?” Ôn Á Trúc ngồi ở ghế sau lên tiếng nhẹ nhàng.
“Có lẽ khoảng mười phút nữa.” Nhìn thấy trong mắt cô lộ ra vẻ căng thẳng, anh trấn an nói: “Một mình cô ở sẽ có chút không quen, đợi khi Lam Lam trở lại, tôi sẽ nhờ cô ấy tối nay ở lại khách sạn với cô.”
“Cám ơn.” Ôn Á Trúc xấu hổ nói cám ơn. Từ lúc có trí nhớ tới nay, cô chưa bao giờ rời khỏi em trai cô, một bước đi tới một nơi đối với cô là hoàn toàn xa lạ, thật sự khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù không hối hận lúc đầu mình gạt em trai để tự mình tới đây ở, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có chút sợ hãi lo lắng.
Cô không biết sẽ có chuyện gì đang chờ cô ở đây.
Giọng nói ấm áp của Cam Nhĩ Toàn lại vang lên: “Á Trúc, đừng lo lắng, có vấn đề gì hoặc cần gì, bất cứ lúc nào cô cũng có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ dùng hết khả năng có thể giải quyết giúp cô.”
Cô nở nụ cười yếu ớt, “Cám ơn anh, Cam tiên sinh, sau này có thể có rất nhiều chuyện tôi sẽ làm phiền anh.”
“Cô cứ mở miệng, không cần khách khí với tôi.” Anh cho cô một nụ cười làm người ta an tâm.
Ôn Á Trúc nói tiếp: “Cam tiên sinh, dường như tình cảm của anh và Khuất tiểu thư rất tốt.”
Anh cười nhẹ, “Từ đâu mà cô nhìn thấy tình cảm của tôi và cô ấy rất tốt?”
Cô nghiêng gương mặt dịu dàng nhỏ nhắn, suy nghĩ một chút mới nói;”Á, tôi không nói nhìn thấy, là cảm giác, tôi cảm thấy được anh rất thương cô ấy.”
Cam Nhĩ Toàn đùa giỡn hừ nhẹ một tiếng.
Nghe anh hừ một tiếng từ chối cho ý kiến, cô nghi ngờ hỏi: “Không phải như vậy sao?”
Anh không trả lời thẳng, chỉ mỉm cười nói: “Trực giác của phụ nữ từ trước đến giờ rất chính xác.”
Đưa cô đến khách sạn, sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Cam Nhĩ Toàn đón tắc xi trở lại tòa nhà lúc nãy Khuất lam Sơ đi vào.
Nghênh đón anh là màu sắc rực rỡ chói mắt, cũng làm cho anh cảm thấy có chút ngoài mong đợi.
Nơi đây là một phòng triễn lãm hoa lan, các loại hoa lan đẳng cấp ganh đua sắc đẹp bày đầy phòng triễn lãm.
Anh không hiểu về hoa lan, không thể đánh giá hoa lan nào tốt hoa lan nào kém, chỉ lọt vào trong tầm mắt, cho dù là màu trắng, màu vàng, màu hồng, màu tím, màu đỏ, mỗi một đóa đều có vẻ ngoài riêng, xinh tươi động lòng người.
Giống như. . . . . . Cô ấy. Gương mặt cô một chút lạnh lùng, nhưng khi cô xấu hổ hoặc đỏ mặt , vẫn đẹp hơn so với hoa.
Tùy ý nhìn hơn hai trăm bình hoa bày trong phòng triễn lãm, Cam Nhĩ Toàn không có ý định tốn tiền ở đây, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn các vị khách ngắm hoa như đi tuần tra.
“Chậu hoa Phalaenopsis này là chậu cuối cùng của hoa lan đoạt giải tác phẩm xuất sắc năm ngoái, giá của nó ít nhất hai trăm vạn, nếu không phải cần tiền gấp, tôi tuyệt đối sẽ không bán thứ yêu thích một trăm năm mươi vạn.”
“Tôi chỉ có thể mua một trăm vạn.”
Có giọng nói mặc cả truyền vào trong tai, Cam Nhĩ Toàn liếc một cái, ánh mắt quét nhẹ trong lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa hàng cách đó năm trăm mét.
Khuất Lam Sơ dừng chân trước chậu hoa lan, biểu cảm khó chịu như đè nén cảm giác cực kỳ tức giận, anh có chút kinh ngạc.
Sau một lúc lâu, cô tức giận rời khỏi phòng triễn lãm, thậm chí không phát hiện được anh.
Anh ngắm nhìn bóng lưng của cô giây lát, tò mò đến gần nơi cô vừa mới dừng lại.
Trên bảng tên màu trắng trên bàn viết tên loại hoa lan này—— lãnh hương (Phalaenopsis).
Ánh mắt anh nhìn xuống màu trắng thoát tục của hoa lan, cảm thấy cái tên này hình như rất thích hợp với nó.
Thấy anh chăm chú thưởng thức hoa lan, cô gái phụ trách triển lãm hoa lan cách đó không xa đi tới lên tiếng giơi thiệu.
“Chậu hoa Lan Hồ Điệp này là tác phẩm xuất sắc năm ngoái, bất kỳ màu sắc, cánh hoa, hay hình dáng, mùi thơm của nó, cũng gần như hoàn mỹ không có khiếm khuyết, là một chậu hoa lan hiếm, anh đến gần nó một chút có thể thấy, có thể ngửi được mùi hương thanh khiết nhàn nhạt xông vào mũi. “
Cam Nhĩ Toàn cúi mặt xuống, một luồng mùi hương thanh nhã thoảng thoảng lượn lờ ở cánh mũi, hỏi.
“Bao nhiêu tiền?”
“Hai trăm vạn.”
*********
Khuất Lam Sơ mang tức giận trở lại đại học Á Văn, vừa bước vào phòng chủ tịch, khi một màu tuyết trắng đập vào mắt thì cô sững sờ kinh ngạc.
“ Phalaenopsis tại sao lại ở chỗ này? !”
“Như thế nào, chậu hoa lan Hồ Điệp Lan này rất đẹp chứ.” Cam Nhĩ Toàn vô tư cười hỏi.
“Làm sao anh biết cây hoa lan này?” Cô ngạc nhiên hỏi. Không thể nào, hơn một tiếng trước rõ ràng nó vẫn còn được đặt trong phòng triển lãm, tại sao bây giờ lại chạy đến trong phòng làm việc của anh ta rồi hả?
“Thích không?” Anh không trả lời mà hỏi lại.
“. . . . . .” Anh lại còn hỏi cô có thích hoa lan Phalaenopsis không?
“Dừng xe.”
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn xuống xe ở đây, hai tiếng nữa tôi sẽ tự về.”
Anh không hỏi nguyên nhân nữa, bảo tài xế tắc xi dừng xe lại.
“Vậy tôi đưa Á Trúc đến khách sạn trước, lát nữa cô trực tiếp đến trường tìm tôi.”
“Được.” Sau khi trả lời một tiếng, cô đẩy cửa xe ra, bước chân vội vã.
Tắc xi lần nữa lên đường, Cam Nhĩ Toàn ngồi ở ghế trước nhìn chằm chằm kính chiếu hậu bên phải, không lâu, liền nhìn thấy cô đi vào một tòa nhà.
“Cái đó, Cam tiên sinh, còn bao lâu nữa chúng ta mới đến khách sạn?” Ôn Á Trúc ngồi ở ghế sau lên tiếng nhẹ nhàng.
“Có lẽ khoảng mười phút nữa.” Nhìn thấy trong mắt cô lộ ra vẻ căng thẳng, anh trấn an nói: “Một mình cô ở sẽ có chút không quen, đợi khi Lam Lam trở lại, tôi sẽ nhờ cô ấy tối nay ở lại khách sạn với cô.”
“Cám ơn.” Ôn Á Trúc xấu hổ nói cám ơn. Từ lúc có trí nhớ tới nay, cô chưa bao giờ rời khỏi em trai cô, một bước đi tới một nơi đối với cô là hoàn toàn xa lạ, thật sự khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù không hối hận lúc đầu mình gạt em trai để tự mình tới đây ở, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có chút sợ hãi lo lắng.
Cô không biết sẽ có chuyện gì đang chờ cô ở đây.
Giọng nói ấm áp của Cam Nhĩ Toàn lại vang lên: “Á Trúc, đừng lo lắng, có vấn đề gì hoặc cần gì, bất cứ lúc nào cô cũng có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ dùng hết khả năng có thể giải quyết giúp cô.”
Cô nở nụ cười yếu ớt, “Cám ơn anh, Cam tiên sinh, sau này có thể có rất nhiều chuyện tôi sẽ làm phiền anh.”
“Cô cứ mở miệng, không cần khách khí với tôi.” Anh cho cô một nụ cười làm người ta an tâm.
Ôn Á Trúc nói tiếp: “Cam tiên sinh, dường như tình cảm của anh và Khuất tiểu thư rất tốt.”
Anh cười nhẹ, “Từ đâu mà cô nhìn thấy tình cảm của tôi và cô ấy rất tốt?”
Cô nghiêng gương mặt dịu dàng nhỏ nhắn, suy nghĩ một chút mới nói;”Á, tôi không nói nhìn thấy, là cảm giác, tôi cảm thấy được anh rất thương cô ấy.”
Cam Nhĩ Toàn đùa giỡn hừ nhẹ một tiếng.
Nghe anh hừ một tiếng từ chối cho ý kiến, cô nghi ngờ hỏi: “Không phải như vậy sao?”
Anh không trả lời thẳng, chỉ mỉm cười nói: “Trực giác của phụ nữ từ trước đến giờ rất chính xác.”
Đưa cô đến khách sạn, sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Cam Nhĩ Toàn đón tắc xi trở lại tòa nhà lúc nãy Khuất lam Sơ đi vào.
Nghênh đón anh là màu sắc rực rỡ chói mắt, cũng làm cho anh cảm thấy có chút ngoài mong đợi.
Nơi đây là một phòng triễn lãm hoa lan, các loại hoa lan đẳng cấp ganh đua sắc đẹp bày đầy phòng triễn lãm.
Anh không hiểu về hoa lan, không thể đánh giá hoa lan nào tốt hoa lan nào kém, chỉ lọt vào trong tầm mắt, cho dù là màu trắng, màu vàng, màu hồng, màu tím, màu đỏ, mỗi một đóa đều có vẻ ngoài riêng, xinh tươi động lòng người.
Giống như. . . . . . Cô ấy. Gương mặt cô một chút lạnh lùng, nhưng khi cô xấu hổ hoặc đỏ mặt , vẫn đẹp hơn so với hoa.
Tùy ý nhìn hơn hai trăm bình hoa bày trong phòng triễn lãm, Cam Nhĩ Toàn không có ý định tốn tiền ở đây, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn các vị khách ngắm hoa như đi tuần tra.
“Chậu hoa Phalaenopsis này là chậu cuối cùng của hoa lan đoạt giải tác phẩm xuất sắc năm ngoái, giá của nó ít nhất hai trăm vạn, nếu không phải cần tiền gấp, tôi tuyệt đối sẽ không bán thứ yêu thích một trăm năm mươi vạn.”
“Tôi chỉ có thể mua một trăm vạn.”
Có giọng nói mặc cả truyền vào trong tai, Cam Nhĩ Toàn liếc một cái, ánh mắt quét nhẹ trong lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa hàng cách đó năm trăm mét.
Khuất Lam Sơ dừng chân trước chậu hoa lan, biểu cảm khó chịu như đè nén cảm giác cực kỳ tức giận, anh có chút kinh ngạc.
Sau một lúc lâu, cô tức giận rời khỏi phòng triễn lãm, thậm chí không phát hiện được anh.
Anh ngắm nhìn bóng lưng của cô giây lát, tò mò đến gần nơi cô vừa mới dừng lại.
Trên bảng tên màu trắng trên bàn viết tên loại hoa lan này—— lãnh hương (Phalaenopsis).
Ánh mắt anh nhìn xuống màu trắng thoát tục của hoa lan, cảm thấy cái tên này hình như rất thích hợp với nó.
Thấy anh chăm chú thưởng thức hoa lan, cô gái phụ trách triển lãm hoa lan cách đó không xa đi tới lên tiếng giơi thiệu.
“Chậu hoa Lan Hồ Điệp này là tác phẩm xuất sắc năm ngoái, bất kỳ màu sắc, cánh hoa, hay hình dáng, mùi thơm của nó, cũng gần như hoàn mỹ không có khiếm khuyết, là một chậu hoa lan hiếm, anh đến gần nó một chút có thể thấy, có thể ngửi được mùi hương thanh khiết nhàn nhạt xông vào mũi. “
Cam Nhĩ Toàn cúi mặt xuống, một luồng mùi hương thanh nhã thoảng thoảng lượn lờ ở cánh mũi, hỏi.
“Bao nhiêu tiền?”
“Hai trăm vạn.”
*********
Khuất Lam Sơ mang tức giận trở lại đại học Á Văn, vừa bước vào phòng chủ tịch, khi một màu tuyết trắng đập vào mắt thì cô sững sờ kinh ngạc.
“ Phalaenopsis tại sao lại ở chỗ này? !”
“Như thế nào, chậu hoa lan Hồ Điệp Lan này rất đẹp chứ.” Cam Nhĩ Toàn vô tư cười hỏi.
“Làm sao anh biết cây hoa lan này?” Cô ngạc nhiên hỏi. Không thể nào, hơn một tiếng trước rõ ràng nó vẫn còn được đặt trong phòng triển lãm, tại sao bây giờ lại chạy đến trong phòng làm việc của anh ta rồi hả?
“Thích không?” Anh không trả lời mà hỏi lại.
“. . . . . .” Anh lại còn hỏi cô có thích hoa lan Phalaenopsis không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook