Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh
Chương 2: Cùng Nhau Về Nhà Thôi…



Bạch Sâm nhớ, con trai lớn nhà họ Lâm tên là Lâm Nhược Tiêu, lúc này, anh ta đang cau mày đi đến phía Bạch Sâm và Lâm Nhược Quân, cô rất muốn bỏ chạy, nhưng tay vừa cựa quậy một chút thì đã bị Lâm Nhược Quân nắm chặt lại,Bạch Sâm nhìn những ngón tay thong dài trắng trẻo đặt trên cánh tay của mình, đành phải tiếp tục ngồi bên cạnh anh.

Chú ý đến chi tiết này,Lâm Nhược Tiêu lại càng nhíu mày, sau đó, anh ta xem Bạch Sâm như không khí, đi thẳng đến chỗ Lâm Nhược Quân, hỏi: “ Nhược Quân?”
Lâm Nhược Quân hoàn toàn không để ý đến anh ta, giật giật cánh tay Bạch Sâm, nói: “Chú này là ai vậy?”
Lâm Nhược Tiêu: “…”
Chú …Bạch Sâm suýt nữa thì bật cười ra tiếng, nhưng nhìn gương mặt u ám của Lâm Nhược Tiêu, cô cảm thấy nếu cô dám cười, chắc chắn sẽ bị giết ngay lập tức, đành nhịn lại, hắng giọng nói: “Đừng nói lung tung, anh ta là anh của anh …”
Lâm Nhược Quân kinh ngạc nói: “Hả? Mami sinh đến hai đứa con sao?”
Lâm Nhược Tiêu: “…”
Lần này,Lâm Nhược Tiêu nhìn thẳng vào Bạch Sâm.

Bạch Sâm suýt nữa đã bị hù chết rồi.


Bạch Sâm lắp ba lắp bắp giải thích: “… Không phải tôi sinh, tôi làm sao mà sinh được, tôi còn chưa có bồ mà lấy đâu ra con T.

T”
Rốt cuộc cô đã trêu phải ai thế này? Huhu…
Lâm Nhược Tiêu nói: “Nhược Quân? Đừng phá phách nữa, ngay cả anh chú cũng không nhận ra sao?”
Nét mặt Lâm Nhược Quân tỏ ý “Chú nghĩ tôi là ngốc sao?” nhìn cô: “Mami cũng nói chú không phải do Mami tôi sinh ra rồi, sao chú lại là anh của tôi được.


Lâm Nhược Tiêu liếc Bạch Sâm một cái.

Bạch Sâm: “T_T…”
Chẳng lẽ kêu cô nói “Đúng vậy, anh ta là anh của anh, hai người đều do tôi sinh ra”…Sao?
Nếu dám nói vậy, chắc chắn Lâm Nhược Tiêu sẽ giết cô … Sau đó quẳng thi thể của cô xuống biển, giống như bọn mafia trong những bộ phim truyền hình hay nói vậy … Cô bây giờ nói cái gì cũng sai, không nói càng sai thêm!
Lâm Nhược Tiêu nói với Bạch Sâm: “ cô ta là … Bác sĩ đó?”
Giọng nói của anh ta lạnh như băng, cô cảm tưởng như mình vừa đụng vào một tảng đá lớn vậy.

“À … ừm.

” Bạch Sâm sợ hãi đáp, cẩn thận tránh xa tảng đá này.

Lâm Nhược Tiêu nói: “Phiền cô, bỏ tay khỏi em trai của tôi.


Phiền phức ở đây rõ ràng cô cũng không muốn mà …Bạch Sâm lập tức nghe lời, kéo tay của Lâm Nhược Quân ra, cũng cố gắng rút tay mình ra …

Lâm Nhược Quân mím môi không dám khóc, nhưng vẫn không chịu buông, cuối cùng đành ra đoàn sát thủ, nước mắt ngân ngấn nói: “Mami…”
Bạch Sâm lập tức xụi lơ.

Gương mặt này, đúng là có hại cho nhân gian …
Nói thật ra, mỗi lần Lâm Nhược Quân dùng gương mặt đẹp trai đến vô tội này nhìn cô, Bạch Sâm sẽ lập tức nghĩ đến loài chó Samoyed nhỏ con xinh xắn, luôn mở to đôi mắt đen nhánh ra nhìn mình … Trên đời này, có lẽ không có ai có thể chống cự được ánh mắt này …
Lâm Nhược Quân bất mãn nhìn Lâm Nhược Tiêu: “Sao chú lại chia rẽ mối quan hệ mẹ con của chúng tôi hả?”
Lâm Nhược Tiêu: “…”
Một lúc sau, anh ta thở dài, nói với Bạch Sâm: “Xin hỏi, cô có thể từ chức không?”
Bạch Sâm: “…”
Có thể giải thích chuyện này một chút được không vậy?
Liên quan gì đến cô chứ? Tại sao vô duyên vô cớ lại muốn cô từ chức chứ? Khó khăn lắm cô mới làm việc được ở, cũng làm việc ở đây lâu lắm rồi, chẳng lẽ chỉ vì hai anh em này mà từ chức ư?! Vì một người … không bình thường thế này, mà bị đuổi ra khỏi bệnh viện sao? Bây giờ là thế kỉ 21 rồi, là xã hội có pháp luật, cho dù là xã hội đen cũng không được cường thế như vậy!
Bạch Sâm ưỡn ngực, không sợ hãi nói: “Tại sao?! Tôi mới là người vô tội mà?!”
Lâm Nhược Tiêu thản nhiên nói: “Cô Lâm, chắc cô hiểu nhầm ý của tôi rồi, ý tôi là từ chức ở bệnh viện này, sau đó chăm sóc riêng cho em trai của tôi.


Bạch Sâm: “…”
Cô sững sờ: “Chăm sóc … chăm sóc riêng em trai của anh?”
Lâm Nhược Tiêu gật đầu nói: “Em trai của tôi bây giờ không thể không có cô rồi, tôi hi vọng trước khi nó nhớ lại mọi chuyện thì cô có thể chăm sóc cho nó.


Bạch Sâm quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Quân đang nắm góc áo của mình, chăm chú nghe hai người nói chuyện, cảm thấy do dự vô cùng.

Lâm Nhược Tiêu tiếp tục lên tiếng: “Ăn ở do họ Lâm chúng tôi lo, một tháng … Tạm thời là ba mươi vạn đi, mấy thứ phí khác thì cứ trực tiếp nói với tôi.



Bạch Sâm: “…”
Bao ăn bao ở, tiền lương mỗi năm ba mươi vạn, đừng nói là sau này còn tăng lương nữa …Bạch Sâm như nhìn thấy một núi tiền trước mắt, đang tỏa ra ánh hào quang rực sáng, cười đùa đi về phía cô …
Bạch Sâm hoàn toàn bị núi tiền này đầu độc, đang định gật đầu, chợt nhìn thấy đám vệ sĩ The Matrix đứng đằng sau Lâm Nhược Tiêu.

… Đúng rồi, họ Lâm là xã hội đen mà … = =
Giống như bị dội cả một gáo nước lạnh,Bạch Sâm lập tức tỉnh táo lại, nếu cô vào họ Lâm làm việc thì phải từng giây từng phút ở cạnh Lâm Nhược Quân, vậy lỡ như có người muốn gây bất lợi với họ Lâm… Vậy chẳng phải cô cũng bị liên lụy sao? Hơn nữa, lỡ như cô không cẩn thận, biết những điều không nên biết, vậy còn bi kịch hơn.

Cho nên,Bạch Sâm hít sâu một hơi, từ từ, từ từ lắc đầu: “Không… Tôi, tôi từ chối.


Lâm Nhược Tiêu nhíu mày: “Từ chối?”
Bạch Sâm gật đầu, đang định thao thao bất tuyệt rằng mình sẽ không bị tiền bạc dụ dỗ,Lâm Nhược Tiêu lại nói: “Tôi có cho cô lựa chọn sao?”
Bạch Sâm: “…”
Đây là … ý gì thế …?
Bạch Sâm ngơ ngác nhìn Lâm Nhược Tiêu: “Hả?”
Lâm Nhược Tiêu nói: “Tôi chỉ báo với cô thôi.


Sau đó hắn nhìn người đàn ông ngu ngốc đang đứng bên cạnh, nói: “Nói với viện trưởng một tiếng, tôi muốn làm thủ tục xuất viện cho Nhược Quân, dù sao cô ta cũng là bác sĩ sẽ không có vấn đề gì!”.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương