Tam Thiếu Cứu Vớt Cô Nàng Mồ Côi
-
Chương 13
Cứ như vậy lòng cô xao xuyến, nhịp tim cô lại đập nhanh không dứt.
Anh tựa như ánh mặt trời ấm áp, sưởi ấm cho cô, trong lòng cô vốn lạnh như băng nhưng anh đã chiếu vào một tia sáng, để cho cô có thể hi vọng giữa những đau khổ, cảm nhận được sự cưng chiều......
Đấy là hạnh phúc và cô cũng muốn có nó.
Cô còn nhớ rõ, ngày đó cô còn hoài nghi nguyên nhân anh quan tâm đến cô như vậy là do Tử Bình nhờ cậy, cho nên cô không thể đau khổ, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì đây là điều không thể.
Không phải là Tử Bình không thể nhờ anh giúp, mà không phải là bọn họ đang tìm hiểu, cô biết anh thật sự coi cô là bạn bè cho nên mới quan tâm tới cô như vậy, cố gắng làm cho cô vui vẻ, vì cô giải quyết mọi phiền não.
Coi như là Tử Bình nhờ cậy anh, cô cũng không nên hoài nghi lòng tốt của anh đối với cô, sẽ không ai nguyện ý vì một người xa lạ tốn nhiều thời gian như vậy, cô tin tưởng anh thật sự coi cô là bạn, thật sự muốn giúp cô.
Suy nghĩ như thế, trong lòng cô không khỏi dấy lên cảm xúc áy náy, nếu như có thể thì cô hi vọng có thể nói lời xin lỗi với anh, nhưng liệu còn có cơ hội sao?
Nhìn ánh trăng sáng, cô cầu mong anh có thể hiểu được tâm ý của mình.
Yên lặng nửa ngày, cô lại không khỏi bật cười vì sự ngu đần của mình, nếu làm như thế mà có thể đạt được mục đích thì con người cần gì phải sử dụng ngôn ngữ nữa đây.
Tiếng nhạc du dương quen thuộc vang lên, cô ngẩn người ra một chút, mới nhớ là hôm nay mình quên tắt điện thoại di động, đã hơn mười một giờ khuya rồi, ai lại tìm cô muộn thế này đây?
Cầm điện thoại di động lên, chưa kịp nhìn là ai gọi, cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nghe điện thoại, mặc dù tiếng chuông cô để không lớn, nhưng đã nửa đêm rồi, cô sợ ảnh hưởng tới người khác.
“A lô.” Cô tự nhiên hạ thấp giọng.
“Ách, xin lỗi, đánh thức cô sao?” Anh chẳng qua là muốn gọi điện một chút, vốn nghĩ rằng điện thoại cô sẽ tắt máy, không ngờ là điện thoại lại thông, như vậy cũng tốt, anh liền trực tiếp hẹn gặp cô.
Nghe được thanh âm, Long Duyệt hơi bất ngờ, là Thượng Quan Liệt.
“Tam ca, tôi ...... tôi chưa ngủ.” Cô hít thở sâu một hơi sau đó mới trả lời.
Tại sao lại là anh, cô đang nằm mộng sao?
“Trễ như thế còn chưa ngủ, đang làm gì thế?” Thượng Quan Liệt theo trực giác hỏi ra, không phát hiện là mình khẽ nhíu mày, nói ra những lời quan tâm đến cô như vậy.
“Ách.... ...” Muốn cô trả lời thế nào, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.
“Cô ngủ sớm một chút đi, biết không, mọi người nếu đi ngủ lúc mười một giờ, như thế thì mới có thể khỏe mạnh.” Cô đã gầy yếu như thế lại còn không chăm sóc mình thật tốt, thật là để cho anh phải suy nghĩ, liền không nhịn được muốn nói một vài lời.
“Tôi biết.” Cô nghẹn ngào, nghe được lời anh quan tâm như vậy trong lòng thật ấm áp.
“Sao vậy?” Thanh âm của cô nghe tựa hồ có chút kì quái.
“Không có gì, Tam ca, tôi....... tôi có lời muốn nói với anh.” Quyết định, nếu anh đã chủ động gọi điện thoại tìm cô như thế, cô dĩ nhiên cũng lên lấy dũng khí để nói lời xin lỗi với anh.
“Ừ, cô muốn nói gì?” Thượng Quan Liệt thật tò mò, cô vậy mà lại chủ động có lời muốn nói với anh, đây không phải là lúc cô bày tỏ lòng mình với anh sao?
“Tôi.......tôi muốn trực tiếp nói với anh.” Lời nói ra khỏi miệng, cô chủ động hẹn anh, mặc dù mặt đỏ như gấc, nhưng cô cũng lấy hết dũng khí để nói ra.
“Tốt, tôi cũng có chút việc muốn nói với cô.” Thượng Quan Liệt ánh mắt lấp lánh, suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định.
“Gì?” Anh, anh , anh muốn cùng cô nói chuyện gì?
“Vậy ngày mai cô có rảnh không? Có tiết học ở trường không?”
“Trường học.... .... trường học thì không, đã kết thúc thi cuối kì rồi.” Cô khẩn trương, anh muốn cùng cô nói chuyện gì đây?
“Tốt lắm, trưa mai chúng ta ăn cơm cùng nhau đi.” Nghĩ tới chuyện phiền lòng sắp được giải quyết, tâm trạng Thượng Quan Liệt tốt hơn rất nhiều.
“... ........Được.” Gần đây người trong nhà đang bận rộn chuyện của công ty, việc chú ý đến cô cũng giảm đi rất nhiều, cô đi ra ngoài cũng không làm sao cả, hơn nữa cô cũng chưa nói cho bọn họ biết là cô đã được nghỉ hè.
“Vậy ngày mai, mười hai giờ hai mươi tôi sẽ đi đón cô, cô ở chỗ nào chờ tôi?” Thượng Quan Liệt nhớ tới vì anh mà cô bị người nhà trách phạt cho nên anh không nên trực tiếp đến Long gia.
“Không cần, tôi, tôi tự mình đi, chúng ta cứ hẹn địa điểm là được rồi.”
“Ừ, cũng được, chúng ta hẹn ở nhà hàng Tinh Vân đi, cô biết chỗ đó chứ?”
“Tôi biết.” Sẽ phải gặp mặt sao? Cô thật không dám tin tưởng, cô vẫn có thể gặp anh, anh lại vẫn muốn tìm cô, muốn quan tâm cô.
Chẳng lẽ lại do ông trời ban thưởng làm cho vận may của cô kéo dài hơn một chút sao?
“Ừ, vậy ngủ sớm một chút đi, ngày mai gặp.” Nói xong những điều nên nói, Thượng Quan Liệt liền muốn cúp điện thoại.
“Đợi đã, Tam ca.” Cô không nghĩ gì bật thốt lên, chẳng qua là không muốn nói lời tạm biệt dễ dàng như thế, thật vất vả mới có thể nghe được thanh âm của anh.
“Có việc gì vậy?” Thượng Quan Liệt không nhịn được, nhưng anh nhìn đồng hồ, vẫn là cô nên lên giường đi ngủ đi thôi.
“Ách, tôi.... ...” Gọi anh lại, cô mới phát hiện ra là không biết nên nói gì với anh, càng đỏ mặt, cô sao lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?
“Sao thế?” Thượng Quan Liệt quan tâm hỏi, thanh âm của cô có vẻ gấp gáp hơn.
Long Duyệt đi ra mở cửa sổ, muốn cho gió nhẹ thổi tan không khí ngại ngùng, thuận tiện làm cho đầu óc thanh tỉnh một chút để tìm ra đề tài nói chuyện.
Ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời đầy sao lấp lánh, tối nay trời không mây, bầu trời một màu chàm, hơn nữa hôm nay gần ngày rằm nên trăng cũng tròn hơn.
Vừa nghĩ thế, “Tam ca, anh có thấy được trăng hôm nay rất sáng không?”
“Trăng sáng?” Thượng Quan Liệt buồn bực. Nhưng anh vẫn đi về phía cửa sổ mở ra, “Có nhìn thấy, trăng sáng thế nào?”
“Hôm nay trăng rất là đẹp.”
“Ừ.” Rất sáng nhưng anh không có cảm giác nhiều, đại khái là không có tâm trạng để ngắm trăng. Từ trước đến giờ anh chỉ thích mặt trời.
“Nếu như không có ánh đèn, nói vậy trăng lại càng đẹp hơn.” Cô nói lên cảm nghĩ của mình.
“Sao lại nói lời ngốc thế, đèn điện là do con người phát minh ra, nếu không có đèn thì sẽ rất nhiều chuyện sẽ không làm được.”
“Ừ, tôi chỉ nói thế thôi, nhìn trăng hôm nay đẹp như thế, không ngăn được suy nghĩ này, có lẽ là tôi bị trăng sáng đầu độc.” Cô dĩ nhiên hiểu đèn điện rất quan trọng, làm cho con người bớt sợ hãi đêm tối hơn.
Lời của cô làm cho Quan Liệt nhìn thẳng vào ánh trăng, càng nhìn kỹ càng thấy trăng tối nay thật đẹp, ngay cả anh cũng không nhịn được nhìn lâu một chút, chẳng lẽ ngay cả anh cũng bị đầu độc sao?
“Ừ, khuya rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Anh lắc lắc đầu, thu hồi ánh mắt, nên ngủ thôi.
“Ừ, Tam ca ngủ ngon.” Lưu luyến không muốn nói tạm biệt, nhưng cô cũng không dám làm phiền anh nữa.
Thỏa mãn nhìn trăng sáng trên trời, nụ cười của cô ngày càng tươi hơn.
Hôm nay anh và cô cùng nhau ngắm trăng đó. Mặc dù là ở hai nơi, nhưng cùng một thời điểm cũng làm cho cô cảm thấy thật hạnh phúc.
Đóng cửa sổ lại, mỉm cười bước vào mộng đẹp, cô nhất định, nhất định sẽ không quên tối nay.
“Xin lỗi, chờ lâu chưa?” Thượng Quan Liệt vừa đi đến gần nhà hàng Tinh Vân đã nhìn thấy Long Duyệt đứng ở cửa.
“Không lâu, tôi cũng vừa mới tới.” Long Duyệt xẩu hổ, nhìn anh mỉm cười, anh thoạt nhìn còn tỏa ra sức quyến rũ tứ phía, đặc biệt là khi anh đeo kính râm, luôn là một loại nguy hiểm nhưng lại hấp dẫn người khác, nhưng thật may là cô cũng không quá lúng túng.
“Chúng ta đi vào thôi.” Thượng Quan Liệt lấy kính râm xuống, đi thẳng vào trong nhà hàng.
Phục vụ dẫn hai người tới một góc yên tĩnh, nhìn ra khu bồn hoa trước nhà hàng, bên phải có ánh mặt trời chiếu nghiêng, làm cho vị trí này có đầy đủ ánh sáng nhưng cũng không quá chói mắt.
Thượng Quan Liệt và Long Duyệt chia ra ngồi xuống, bởi vì cái bàn này chỉ có ba chỗ ngồi cho nên Thượng Quan Liệt lựa chọn vị trí ngồi bên cạnh cô để không chắn ánh sáng.
“Muốn ăn gì thì cứ gọi, cô bây giờ gầy quá, phải ăn nhiều một chút.” Thượng Quan Liệt cầm thực đơn lên nói với cô.
Vừa mới liếc nhìn cô một cái, thấy cô có vẻ không tự nhiên, thật không biết cô ấy thường ăn những gì.
“Vâng.” Cô nhẹ nhàng hưởng ứng, biết là anh đang quan tâm cô.
Gọi món xong, đồ ăn sẽ đưa lên sau, mà hai người đều ngầm đồng ý là ăn cơm xong sẽ nói chuyện nên khoảng thời gian ngắn này cũng không ai nói gì.
Trong chốc lát, Thượng Quan Liệt đã ăn xong bữa cơm, anh vốn là người ăn nhanh, so với Long Duyệt thì phải là ăn cực nhanh.
Anh nhướng mày nhìn cô ăn một chút, cảm giác thấy ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ vì vậy anh lại gọi phục vụ mang thêm chút điểm tâm, quyết định tốt nhất là nên nuôi cô béo lên.
“Chờ một chút nữa đồ ăn mang lên, cô hãy ăn hết nhé.” Gọi món xong anh nói với cô.
“Khụ, khụ, cái gì?” Cô kinh ngạc trợn mắt, cô tưởng đó là những thứ anh muốn ăn, gọi nhiều như thế cô làm sao mà ăn hết được?
“Cô không nghe nhầm, cô rất gầy, cũng phải ăn nhiều một chút.”
“Nhưng là.... .....”
“Không có nhưng là, chưa ăn hết thì không được về.” Thượng Quan Liệt cố chấp nói, việc anh đã quyết thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Cô nhìn anh một cách kì cục, sao lại có người như thế? Cô thật sự không ăn hết nhiều như vậy.
Tuy nghĩ như thế, nhưng nhìn thấy nét mặt cương quyết của anh, trong lòng cô rất mâu thuẫn lại có cảm giác được một tia ngọt ngào.
“Đừng nhìn tôi, mau ăn đi.” Thượng Quan Liệt thúc giục cô ăn nhanh hơn, nếu cô ăn với tốc độ như vậy thì còn lâu mới xong được bữa cơm này.
Long Duyệt không có ý kiến gì, cúi đầu cố gắng ăn, nếu cô phải ăn nhiều đồ như vậy, thì tốt nhất là nên ăn nhanh hơn.
Thượng Quan Liệt thừa dịp cô ăn cơm, nghĩ tới cách để nói ra điều muốn nói.
Ngày đó anh và Vân sau khi nói về suy nghĩ của mình, anh thừa nhận là anh có cảm tình với cô, mặc dù là cảm giác ban đầu không phải là thế, nhưng anh cũng không muốn chọn cách trốn tránh, đấy không phải là tác phong của anh, thói quen của anh là phải giải quyết vấn đề chứ không để buồn bực ở trong lòng.
Hơn nữa Vân đã nói một câu giúp anh tỉnh ngộ, anh cũng không muốn sau này phải hối hận.
Cũng đúng, nếu không thử thì làm sao biết được kết quả sẽ như thế nào.
Mặc dù đã có kinh nghiệm yêu đương, tình yêu của anh luôn tan vỡ, nhưng cũng không thể phủ nhận, anh đã từng trải qua những thời khắc vui vẻ, hơn nữa anh quen biết với những người không hợp, nên tình yêu không thành, anh hi vọng lần này, kết quả sẽ tốt đẹp hơn.
Quan trọng nhất là, anh không muốn sau này về già vì những chuyện này mà hối hận, ngay cả bước đầu tiên cũng chưa thử qua cho nên anh cho mình thêm một cơ hội nữa.
Sau khi quyết định hành động, anh trước sau vẫn quyết tâm vì vậy anh hẹn Long Duyệt ra ngoài chính là muốn nói cho cô biết suy nghĩ của anh.
Anh cũng không loại trừ khả năng mình sẽ bị từ chối, nếu bị từ chối anh cũng không thấy hổ thẹn vì mình đã nói ra.
“Tiểu Duyệt.” Thượng Quan Liệt đột nhiên chăm chú nhìn cô, nói thẳng suy nghĩ trong lòng.
Cô giật mình.
“Tam.... Tam ca?” Cô nuốt xuống đồ ăn trong miệng, anh không phải đang suy nghĩ chuyện gì sao? Vừa mới nhìn thấy bộ dạng anh chăm chú suy nghĩ, tự nhiên nhìn cô chằm chằm, hơn nữa ánh mắt này làm cô không chống đỡ được.
“Anh có cảm tình với em.”
Anh tựa như ánh mặt trời ấm áp, sưởi ấm cho cô, trong lòng cô vốn lạnh như băng nhưng anh đã chiếu vào một tia sáng, để cho cô có thể hi vọng giữa những đau khổ, cảm nhận được sự cưng chiều......
Đấy là hạnh phúc và cô cũng muốn có nó.
Cô còn nhớ rõ, ngày đó cô còn hoài nghi nguyên nhân anh quan tâm đến cô như vậy là do Tử Bình nhờ cậy, cho nên cô không thể đau khổ, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì đây là điều không thể.
Không phải là Tử Bình không thể nhờ anh giúp, mà không phải là bọn họ đang tìm hiểu, cô biết anh thật sự coi cô là bạn bè cho nên mới quan tâm tới cô như vậy, cố gắng làm cho cô vui vẻ, vì cô giải quyết mọi phiền não.
Coi như là Tử Bình nhờ cậy anh, cô cũng không nên hoài nghi lòng tốt của anh đối với cô, sẽ không ai nguyện ý vì một người xa lạ tốn nhiều thời gian như vậy, cô tin tưởng anh thật sự coi cô là bạn, thật sự muốn giúp cô.
Suy nghĩ như thế, trong lòng cô không khỏi dấy lên cảm xúc áy náy, nếu như có thể thì cô hi vọng có thể nói lời xin lỗi với anh, nhưng liệu còn có cơ hội sao?
Nhìn ánh trăng sáng, cô cầu mong anh có thể hiểu được tâm ý của mình.
Yên lặng nửa ngày, cô lại không khỏi bật cười vì sự ngu đần của mình, nếu làm như thế mà có thể đạt được mục đích thì con người cần gì phải sử dụng ngôn ngữ nữa đây.
Tiếng nhạc du dương quen thuộc vang lên, cô ngẩn người ra một chút, mới nhớ là hôm nay mình quên tắt điện thoại di động, đã hơn mười một giờ khuya rồi, ai lại tìm cô muộn thế này đây?
Cầm điện thoại di động lên, chưa kịp nhìn là ai gọi, cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nghe điện thoại, mặc dù tiếng chuông cô để không lớn, nhưng đã nửa đêm rồi, cô sợ ảnh hưởng tới người khác.
“A lô.” Cô tự nhiên hạ thấp giọng.
“Ách, xin lỗi, đánh thức cô sao?” Anh chẳng qua là muốn gọi điện một chút, vốn nghĩ rằng điện thoại cô sẽ tắt máy, không ngờ là điện thoại lại thông, như vậy cũng tốt, anh liền trực tiếp hẹn gặp cô.
Nghe được thanh âm, Long Duyệt hơi bất ngờ, là Thượng Quan Liệt.
“Tam ca, tôi ...... tôi chưa ngủ.” Cô hít thở sâu một hơi sau đó mới trả lời.
Tại sao lại là anh, cô đang nằm mộng sao?
“Trễ như thế còn chưa ngủ, đang làm gì thế?” Thượng Quan Liệt theo trực giác hỏi ra, không phát hiện là mình khẽ nhíu mày, nói ra những lời quan tâm đến cô như vậy.
“Ách.... ...” Muốn cô trả lời thế nào, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.
“Cô ngủ sớm một chút đi, biết không, mọi người nếu đi ngủ lúc mười một giờ, như thế thì mới có thể khỏe mạnh.” Cô đã gầy yếu như thế lại còn không chăm sóc mình thật tốt, thật là để cho anh phải suy nghĩ, liền không nhịn được muốn nói một vài lời.
“Tôi biết.” Cô nghẹn ngào, nghe được lời anh quan tâm như vậy trong lòng thật ấm áp.
“Sao vậy?” Thanh âm của cô nghe tựa hồ có chút kì quái.
“Không có gì, Tam ca, tôi....... tôi có lời muốn nói với anh.” Quyết định, nếu anh đã chủ động gọi điện thoại tìm cô như thế, cô dĩ nhiên cũng lên lấy dũng khí để nói lời xin lỗi với anh.
“Ừ, cô muốn nói gì?” Thượng Quan Liệt thật tò mò, cô vậy mà lại chủ động có lời muốn nói với anh, đây không phải là lúc cô bày tỏ lòng mình với anh sao?
“Tôi.......tôi muốn trực tiếp nói với anh.” Lời nói ra khỏi miệng, cô chủ động hẹn anh, mặc dù mặt đỏ như gấc, nhưng cô cũng lấy hết dũng khí để nói ra.
“Tốt, tôi cũng có chút việc muốn nói với cô.” Thượng Quan Liệt ánh mắt lấp lánh, suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định.
“Gì?” Anh, anh , anh muốn cùng cô nói chuyện gì?
“Vậy ngày mai cô có rảnh không? Có tiết học ở trường không?”
“Trường học.... .... trường học thì không, đã kết thúc thi cuối kì rồi.” Cô khẩn trương, anh muốn cùng cô nói chuyện gì đây?
“Tốt lắm, trưa mai chúng ta ăn cơm cùng nhau đi.” Nghĩ tới chuyện phiền lòng sắp được giải quyết, tâm trạng Thượng Quan Liệt tốt hơn rất nhiều.
“... ........Được.” Gần đây người trong nhà đang bận rộn chuyện của công ty, việc chú ý đến cô cũng giảm đi rất nhiều, cô đi ra ngoài cũng không làm sao cả, hơn nữa cô cũng chưa nói cho bọn họ biết là cô đã được nghỉ hè.
“Vậy ngày mai, mười hai giờ hai mươi tôi sẽ đi đón cô, cô ở chỗ nào chờ tôi?” Thượng Quan Liệt nhớ tới vì anh mà cô bị người nhà trách phạt cho nên anh không nên trực tiếp đến Long gia.
“Không cần, tôi, tôi tự mình đi, chúng ta cứ hẹn địa điểm là được rồi.”
“Ừ, cũng được, chúng ta hẹn ở nhà hàng Tinh Vân đi, cô biết chỗ đó chứ?”
“Tôi biết.” Sẽ phải gặp mặt sao? Cô thật không dám tin tưởng, cô vẫn có thể gặp anh, anh lại vẫn muốn tìm cô, muốn quan tâm cô.
Chẳng lẽ lại do ông trời ban thưởng làm cho vận may của cô kéo dài hơn một chút sao?
“Ừ, vậy ngủ sớm một chút đi, ngày mai gặp.” Nói xong những điều nên nói, Thượng Quan Liệt liền muốn cúp điện thoại.
“Đợi đã, Tam ca.” Cô không nghĩ gì bật thốt lên, chẳng qua là không muốn nói lời tạm biệt dễ dàng như thế, thật vất vả mới có thể nghe được thanh âm của anh.
“Có việc gì vậy?” Thượng Quan Liệt không nhịn được, nhưng anh nhìn đồng hồ, vẫn là cô nên lên giường đi ngủ đi thôi.
“Ách, tôi.... ...” Gọi anh lại, cô mới phát hiện ra là không biết nên nói gì với anh, càng đỏ mặt, cô sao lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?
“Sao thế?” Thượng Quan Liệt quan tâm hỏi, thanh âm của cô có vẻ gấp gáp hơn.
Long Duyệt đi ra mở cửa sổ, muốn cho gió nhẹ thổi tan không khí ngại ngùng, thuận tiện làm cho đầu óc thanh tỉnh một chút để tìm ra đề tài nói chuyện.
Ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời đầy sao lấp lánh, tối nay trời không mây, bầu trời một màu chàm, hơn nữa hôm nay gần ngày rằm nên trăng cũng tròn hơn.
Vừa nghĩ thế, “Tam ca, anh có thấy được trăng hôm nay rất sáng không?”
“Trăng sáng?” Thượng Quan Liệt buồn bực. Nhưng anh vẫn đi về phía cửa sổ mở ra, “Có nhìn thấy, trăng sáng thế nào?”
“Hôm nay trăng rất là đẹp.”
“Ừ.” Rất sáng nhưng anh không có cảm giác nhiều, đại khái là không có tâm trạng để ngắm trăng. Từ trước đến giờ anh chỉ thích mặt trời.
“Nếu như không có ánh đèn, nói vậy trăng lại càng đẹp hơn.” Cô nói lên cảm nghĩ của mình.
“Sao lại nói lời ngốc thế, đèn điện là do con người phát minh ra, nếu không có đèn thì sẽ rất nhiều chuyện sẽ không làm được.”
“Ừ, tôi chỉ nói thế thôi, nhìn trăng hôm nay đẹp như thế, không ngăn được suy nghĩ này, có lẽ là tôi bị trăng sáng đầu độc.” Cô dĩ nhiên hiểu đèn điện rất quan trọng, làm cho con người bớt sợ hãi đêm tối hơn.
Lời của cô làm cho Quan Liệt nhìn thẳng vào ánh trăng, càng nhìn kỹ càng thấy trăng tối nay thật đẹp, ngay cả anh cũng không nhịn được nhìn lâu một chút, chẳng lẽ ngay cả anh cũng bị đầu độc sao?
“Ừ, khuya rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Anh lắc lắc đầu, thu hồi ánh mắt, nên ngủ thôi.
“Ừ, Tam ca ngủ ngon.” Lưu luyến không muốn nói tạm biệt, nhưng cô cũng không dám làm phiền anh nữa.
Thỏa mãn nhìn trăng sáng trên trời, nụ cười của cô ngày càng tươi hơn.
Hôm nay anh và cô cùng nhau ngắm trăng đó. Mặc dù là ở hai nơi, nhưng cùng một thời điểm cũng làm cho cô cảm thấy thật hạnh phúc.
Đóng cửa sổ lại, mỉm cười bước vào mộng đẹp, cô nhất định, nhất định sẽ không quên tối nay.
“Xin lỗi, chờ lâu chưa?” Thượng Quan Liệt vừa đi đến gần nhà hàng Tinh Vân đã nhìn thấy Long Duyệt đứng ở cửa.
“Không lâu, tôi cũng vừa mới tới.” Long Duyệt xẩu hổ, nhìn anh mỉm cười, anh thoạt nhìn còn tỏa ra sức quyến rũ tứ phía, đặc biệt là khi anh đeo kính râm, luôn là một loại nguy hiểm nhưng lại hấp dẫn người khác, nhưng thật may là cô cũng không quá lúng túng.
“Chúng ta đi vào thôi.” Thượng Quan Liệt lấy kính râm xuống, đi thẳng vào trong nhà hàng.
Phục vụ dẫn hai người tới một góc yên tĩnh, nhìn ra khu bồn hoa trước nhà hàng, bên phải có ánh mặt trời chiếu nghiêng, làm cho vị trí này có đầy đủ ánh sáng nhưng cũng không quá chói mắt.
Thượng Quan Liệt và Long Duyệt chia ra ngồi xuống, bởi vì cái bàn này chỉ có ba chỗ ngồi cho nên Thượng Quan Liệt lựa chọn vị trí ngồi bên cạnh cô để không chắn ánh sáng.
“Muốn ăn gì thì cứ gọi, cô bây giờ gầy quá, phải ăn nhiều một chút.” Thượng Quan Liệt cầm thực đơn lên nói với cô.
Vừa mới liếc nhìn cô một cái, thấy cô có vẻ không tự nhiên, thật không biết cô ấy thường ăn những gì.
“Vâng.” Cô nhẹ nhàng hưởng ứng, biết là anh đang quan tâm cô.
Gọi món xong, đồ ăn sẽ đưa lên sau, mà hai người đều ngầm đồng ý là ăn cơm xong sẽ nói chuyện nên khoảng thời gian ngắn này cũng không ai nói gì.
Trong chốc lát, Thượng Quan Liệt đã ăn xong bữa cơm, anh vốn là người ăn nhanh, so với Long Duyệt thì phải là ăn cực nhanh.
Anh nhướng mày nhìn cô ăn một chút, cảm giác thấy ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ vì vậy anh lại gọi phục vụ mang thêm chút điểm tâm, quyết định tốt nhất là nên nuôi cô béo lên.
“Chờ một chút nữa đồ ăn mang lên, cô hãy ăn hết nhé.” Gọi món xong anh nói với cô.
“Khụ, khụ, cái gì?” Cô kinh ngạc trợn mắt, cô tưởng đó là những thứ anh muốn ăn, gọi nhiều như thế cô làm sao mà ăn hết được?
“Cô không nghe nhầm, cô rất gầy, cũng phải ăn nhiều một chút.”
“Nhưng là.... .....”
“Không có nhưng là, chưa ăn hết thì không được về.” Thượng Quan Liệt cố chấp nói, việc anh đã quyết thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Cô nhìn anh một cách kì cục, sao lại có người như thế? Cô thật sự không ăn hết nhiều như vậy.
Tuy nghĩ như thế, nhưng nhìn thấy nét mặt cương quyết của anh, trong lòng cô rất mâu thuẫn lại có cảm giác được một tia ngọt ngào.
“Đừng nhìn tôi, mau ăn đi.” Thượng Quan Liệt thúc giục cô ăn nhanh hơn, nếu cô ăn với tốc độ như vậy thì còn lâu mới xong được bữa cơm này.
Long Duyệt không có ý kiến gì, cúi đầu cố gắng ăn, nếu cô phải ăn nhiều đồ như vậy, thì tốt nhất là nên ăn nhanh hơn.
Thượng Quan Liệt thừa dịp cô ăn cơm, nghĩ tới cách để nói ra điều muốn nói.
Ngày đó anh và Vân sau khi nói về suy nghĩ của mình, anh thừa nhận là anh có cảm tình với cô, mặc dù là cảm giác ban đầu không phải là thế, nhưng anh cũng không muốn chọn cách trốn tránh, đấy không phải là tác phong của anh, thói quen của anh là phải giải quyết vấn đề chứ không để buồn bực ở trong lòng.
Hơn nữa Vân đã nói một câu giúp anh tỉnh ngộ, anh cũng không muốn sau này phải hối hận.
Cũng đúng, nếu không thử thì làm sao biết được kết quả sẽ như thế nào.
Mặc dù đã có kinh nghiệm yêu đương, tình yêu của anh luôn tan vỡ, nhưng cũng không thể phủ nhận, anh đã từng trải qua những thời khắc vui vẻ, hơn nữa anh quen biết với những người không hợp, nên tình yêu không thành, anh hi vọng lần này, kết quả sẽ tốt đẹp hơn.
Quan trọng nhất là, anh không muốn sau này về già vì những chuyện này mà hối hận, ngay cả bước đầu tiên cũng chưa thử qua cho nên anh cho mình thêm một cơ hội nữa.
Sau khi quyết định hành động, anh trước sau vẫn quyết tâm vì vậy anh hẹn Long Duyệt ra ngoài chính là muốn nói cho cô biết suy nghĩ của anh.
Anh cũng không loại trừ khả năng mình sẽ bị từ chối, nếu bị từ chối anh cũng không thấy hổ thẹn vì mình đã nói ra.
“Tiểu Duyệt.” Thượng Quan Liệt đột nhiên chăm chú nhìn cô, nói thẳng suy nghĩ trong lòng.
Cô giật mình.
“Tam.... Tam ca?” Cô nuốt xuống đồ ăn trong miệng, anh không phải đang suy nghĩ chuyện gì sao? Vừa mới nhìn thấy bộ dạng anh chăm chú suy nghĩ, tự nhiên nhìn cô chằm chằm, hơn nữa ánh mắt này làm cô không chống đỡ được.
“Anh có cảm tình với em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook