Tam Thế
-
Quyển 3 - Chương 15: Tam thế: Cửu vĩ bạch hồ - Đứa trẻ ấy
Tim Trấn Viễn nhói lên một cái, không phải đau khổ mà vì quá hạnh phúc. Cuối cùng thì mò mẫm trên con đường bị bóng đêm bao phủ bấy lâu, chàng cũng nhìn thấy ánh sáng của hy vọng dù nó mong manh vô cùng, giọng cũng vì quá xúc động mà khàn đặc: “Có phải mỗi ngày trôi qua, nàng lại tha thứ cho ta nhiều hơn một chút?”.
Nàng buột miệng: “Ừ”.
Chàng để nàng nhìn thẳng vào mắt mình để thấy trong đó toàn là bóng hình của ai kia: “Vậy thì ta sẽ ở lại đây cho đến khi nào nàng hết giận, sẵn lòng tha thứ cho ta”.
Đã gần trăm năm trôi qua kể từ ngày Mạc Trọng biến mất, vậy mà nỗi đau khi phải trông thấy người mình yêu tan thành tro bụi ngay trước mắt mình vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Những lúc thấy tôi ngẩn người nhớ về quá khứ, Phong My lại hỏi: “Cô có trách ta không? Có trách ta vì không đến kịp lúc, lại không cho cô giết hắn báo thù?”.
Tôi lắc đầu trả lời: “Không. Cô ngăn tôi lại cũng chỉ vì muốn tốt cho tôi mà thôi, hơn nữa cô cũng giải hắn về Minh Giới rồi trừng trị thích đáng rồi. Số mệnh đã an bài, đến kịp thì cũng thay đổi được gì chứ?”.
Phong My lại nói: “Nhưng nếu không hạ phàm làm người, có thể bây giờ cô sẽ không đau khổ như thế”.
Tôi cũng đáp: “Nhưng nếu không thử làm người thì tôi sẽ không bao giờ được nếm trải những cảm xúc kỳ diệu ấy, sẽ không học được nhiều điều đến vậy”. Nếu thế tôi sẽ chỉ là một con hồ ly hết ăn lại ngủ, cuộc sống dài đằng đẵng này sẽ chỉ là vô nghĩa.
Khi Mạc Trọng tan biến, kết giới bao quanh rừng đào cũng chẳng còn, hoa đào bỗng chốc tàn lụi. Cảnh tượng hoang tàn đó gợi tôi nhớ đến sự ra đi của một người. Để tự dối gạt bản thân, tôi đã giăng kết giới bao trùm khu rừng để hoa đào luôn nở, còn tôi thì ở đây đợi chàng về cùng ngắm hoa.
Khi Mạc Trọng còn sống, tôi từng hứa sẽ học cách ủ rượu hoa đào để chàng thưởng thức, đáng tiếc rượu còn chưa ủ xong thì người đã đi rồi. Chỉ còn mình tôi ở lại nơi này, thỉnh thoảng uống rượu ngắm hoa, đắm chìm trong quá khứ. Giữa lúc nửa tỉnh nửa say tôi mới thấm được sự cô độc mà chàng từng nếm trải. Nhắm mắt lại là bên tai như văng vẳng tiếng cười cùng tiếng đàn vọng về từ quá khứ, nhưng mở mắt ra lại chỉ nghe thấy âm thanh vang vọng từ một trái tim trống không. Đắm chìm trong giấc mộng có chàng rồi tỉnh lại trong hiện thực tàn khốc.
Ủ xong mẻ rượu đầu tiên, tôi liền chọn ra một bình mang đến cho Tiếu Ngư thưởng thức. Tiếu Ngư là con cá vảy bạc ánh lam trong hồ sen của Phật tổ, hấp thụ linh khí trời đất cùng tinh hoa nhật nguyệt mà biến thành hình người. Tuy xuất thân từ hồ sen của Phật tổ nhưng lại trở thành “người” ủ rượu ngon nhất Thiên Giới. Nàng ấy đã chỉ cho tôi những bí quyết để ủ rượu ngon, chuỗi phật châu tôi đang đeo cũng là của nàng ấy tặng, vốn là chuỗi phật châu được Phật tổ ban phước, quý giá vô cùng nhưng nàng ấy lại chẳng ngại ngần tặng tôi. Trong một lần cưỡi mây đạp gió tôi đã vô tình đánh rơi nó xuống trần, không ngờ khi đầu thai làm người lại tìm thấy vật đã đánh mất bấy lâu.
Tiếu Ngư rót một chén rượu ngửi một lát, nhấp một ngụm rồi tấm tắc khen: “Rượu cô ủ thơm lắm, vị cũng rất ngon, như vậy thì có thể khiến người cô yêu mê mệt rồi. Thế nào, đã tìm thấy chàng chưa?”.
Tôi chán nản trả lời: “Vẫn chưa. Tìm một người giữa đất trời rộng lớn chẳng khác nào mò kim đáy biển”.
“Ta từng hỏi Bạch Linh giúp cô nhưng đáng tiếc, nàng ấy không thể tiết lộ vì làm vậy sẽ phạm vào luật trời.” Nói xong Tiếu Ngư an ủi tôi: “Đừng lo. Nếu hai người thực sự có duyên thì sớm muộn gì cũng gặp lại”.
“Được rồi. Không nói chuyện đó nữa. Gần đây tôi có nghe Phong My nói cô muốn hạ phàm chơi một chuyến, không biết có đúng không?” Thấy nàng ấy gật đầu, tôi liền mỉm cười nói tiếp: “Vậy thì cô hãy thử đi, nhất định cô sẽ có một trải nghiệm tuyệt vời”.
Sau đó tôi còn nói chuyện với Tiếu Ngư thêm một lúc lâu nữa rồi mới trở về rừng đào. Vừa bước qua kết giới tôi đã nhìn thấy một đứa trẻ nằm ngất ở đó, áo trắng loang lổ máu cùng bụi bẩn, chỗ nào trên người cũng có vết thương, nặng nhất là ở mắt. Cảnh tượng này làm tôi nhớ đến lần tôi vô tình lạc vào rừng đào, bị rắn cắn rồi được sư phụ cứu, khiến tôi chẳng thể ngoảnh mặt làm ngơ. Tôi đành bế đứa trẻ đó vào nhà, lau người, băng bó vết thương rồi mặc quần áo sạch cho nó. Lau mặt cho nó xong tôi mới phát hiện đứa trẻ này có nét khá giống với Mạc Trọng, thoạt nhìn chỉ khoảng mười tuổi, hệt như phiên bản thu nhỏ của chàng. Hai người họ giống nhau thật hay chỉ là do tôi tưởng tượng ra vì quá nhung nhớ?
Đứa trẻ này bất tỉnh khá lâu, đến tận lúc hái thuốc trở về rồi sắc xong thuốc nó mới tỉnh dậy. Lúc tôi bưng bát thuốc vào thì thấy nó bất ngờ bật dậy rồi rên lên một tiếng đau đớn, đưa tay chạm vào dải băng quanh mắt. Tôi ngồi xuống bên giường, mở miệng nói: “Mắt ngươi sẽ không thể nhìn thấy trong một thời gian dài, nếu không còn nơi nào để đi thì hãy ở lại đây, ta sẽ chăm sóc”.
Nó có chút sợ sệt hỏi lại: “Ngươi đã cứu ta?”.
“Hỏi thừa! Nếu ta không cứu ngươi thì giờ ngươi đã ở dưới suối vàng rồi.” Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ừ. Tên ngươi là gì?”.
Nó trả lời: “Trấn Viễn”.
Tôi lại hỏi: “Ngươi là tiên thai, đúng không? Cha hoặc mẹ ngươi là tiên, đúng hơn là hồ tiên?”. Tôi ngửi thấy mùi đồng loại trên người nó.
“Hồ tiên gì chứ, chỉ là một yêu quái hạ đẳng mà thôi. Chính vì có mẹ là yêu quái nên ta mới bị dân làng coi thường và đuổi đi, mới bị một yêu quái khác đuổi bắt rồi lạc vào nơi này!”
Tôi liền giơ tay gõ nhẹ vào trán Trấn Viễn, khẽ mắng: “Dù gì cũng là người sinh ra ngươi, không được hỗn láo như thế!”. Tôi, kẻ cứu nó cũng là hồ tiên đây này. Hồ tiên cũng là thần tiên, còn hồ yêu mới là yêu quái chuyên mê hoặc con người để hút sinh khí tu luyện. Nhưng thấy nó ghét hồ ly như vậy, tôi cũng không tiện nói rõ thân phận của mình, chỉ giới thiệu: “Ta tên là Vô Tuyết. Nơi đây chỉ có mình ta, ngươi muốn ở lại bao lâu cũng được. Còn giờ thì uống thuốc đi”.
Từ đó, rừng đào nơi tôi ở có thêm một người, cuộc sống cũng nhờ vậy mà bớt tẻ nhạt. Hằng ngày tôi đều sắc thuốc thay băng cho Trấn Viễn. Nó sinh ra đã mang một nửa dòng máu là tiên, thuốc tôi sắc vốn tốt, hằng ngày tôi lại lén truyền cho nó một chút linh lực nên nó hồi phục rất nhanh, trừ vết thương ở mắt. Tôi vốn không thích giặt giũ, lại ngại dùng phép thuật nên đều cho Trấn Viễn mặc áo đen. Hằng ngày đều là tôi đảm nhiệm công việc nấu ăn. Trấn Viễn rất thích ăn cá, còn hồ ly như tôi lại thích nhất là gà, vậy nên bữa cơm bây giờ phong phú hơn lúc trước rất nhiều.
Ngoài việc sắc thuốc thay băng nấu ăn, tôi còn dạy nó kiếm thuật. Ban đầu khi nghe tôi nói vậy, Trấn Viễn có hỏi: “Không nhìn thấy cũng luyện kiếm được sao?”.
“Đương nhiên là có. Có nhiều người còn bịt mắt luyện kiếm nữa kìa, làm vậy các giác quan khác sẽ nhạy bén hơn.”
Trấn Viễn không có kiếm, tôi liền giao cho nó thanh kiếm Mạc Trọng từng dùng. Dạy kiếm thuật cho người bình thường đã khó chứ nói chi đến một đứa trẻ không nhìn thấy gì, nhưng cũng may là nó rất có tư chất nên tôi không phải quá vất vả. Chỉ trong một thời gian ngắn nó đã tiến bộ vượt bậc, thậm chí còn vượt qua tôi khi mới học kiếm pháp. Có một lần tôi đi hái vài trái đào mọng trở về vẫn thấy Trấn Viễn đang say mê luyện kiếm, bèn hô: “Tạm nghỉ chút đi. Hôm nay ngươi đã tập nhiều đến mức chỉ đứng ngoài nhìn thôi ta cũng thấy mệt rồi”.
Nó tay thì nghe lời tra kiếm vào vỏ, miệng lại không quên bắt bẻ nói: “Ngươi đâu đứng ngoài nhìn suốt mà có nhiều lúc bỏ đi chơi đấy chứ. Lúc nãy cũng vậy, ngươi vừa trở về đúng không?”.
Tôi sửng sốt hỏi lại: “Sao ngươi biết?”. Rõ ràng tôi đã dùng đến phép thuật, rời đi không tiếng động rồi mà.
“Ta có thể cảm nhận được ánh mắt cùng sự hiện diện của ngươi.” Trấn Viễn ngẩng đầu, hướng về phía tôi mà nói: “Hiện giờ ngươi đang ngồi vắt vẻo trên cây đào đối diện với ta, đúng không?”.
Tôi “ừ” một tiếng trả lời, dùng tay áo lau mấy quả đào xong liền chọn một quả ném về phía Trấn Viễn, nó lập tức giơ tay ra chụp. Thấy vậy, tôi hài lòng nói: “Mấy quả đào này mọng lắm. Ăn đi cho đỡ khát”.
Ăn xong, Trấn Viễn mệt mỏi nằm dưới tán hoa đào, gối đầu lên đùi tôi, hỏi: “Vô Tuyết, ngươi sống ở đây đã lâu chưa?”.
Tôi phủi đi cánh hoa rơi trên trán nó, dịu dàng trả lời: “Từ rất lâu rồi, trước khi ngươi sinh ra cơ”.
“Ngươi vẫn luôn sống một mình sao?”
“Trước đây thì còn có một người nữa. Chính chàng là người đã dạy ta kiếm thuật, và giờ ta lại đem những gì mình học được từ chàng truyền cho ngươi.” Ngừng một lát, lại nói: “Có chàng thì dù phải sống trong rừng sâu, tách biệt với mọi người, ta cũng không cảm thấy cô đơn”.
“Dường như đó là người rất quan trọng đối với ngươi, vậy nên khi người đó không còn, ngươi nhất định sẽ cảm thấy cô đơn. Nhưng đừng buồn”, nó nhoẻn cười, “Vì từ giờ đã có ta ở bên ngươi rồi”.
Khoảnh khắc ấy, khoảng trống trong tim tôi bấy lâu nay bỗng nhiên được lấp đầy, như tìm thấy hạnh phúc đã đánh mất. Có lẽ trong khoảng thời gian qua tôi đã cô đơn đến mức chỉ một lời nói ngây thơ của trẻ nhỏ cũng có thể làm tôi vui lòng.
Trấn Viễn lại lên tiếng: “Kiếm pháp chúng ta giống nhau như vậy, ngươi không sợ sao?”.
“Sợ gì? Sợ ngươi dùng kiếm giết ta?” Tôi là hồ ly đã tu luyện mấy ngàn năm, dù nó có là tiên thai thì cũng không thể dễ dàng giết tôi được, trừ phi là tôi tự nguyện. Hơn nữa: “Ta tin ngươi không phải loại người vong ân bội nghĩa”.
Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ Trấn Viễn lại nghiêm túc hứa hẹn: “Cả đời này, cho dù là bây giờ hay về sau thì ta cũng tuyệt đối không chĩa kiếm về phía ngươi”.
“Chỉ mong sau này ngươi sẽ không quên lời hứa đó.”
Gần đây hình như Phong My đang bận chuyện gì đó. Nàng ấy không ghé thăm tôi, tôi đến Minh Giới cũng chẳng thấy nàng ấy. Cũng may là có Trấn Viễn bầu bạn nên tôi không cảm thấy quá buồn chán. Thỉnh thoảng nổi hứng tôi lại ép nó cùng uống rượu, tửu lượng của cả hai nhờ vậy mà tốt lên rõ rệt.
Thời gian dần trôi, mắt Trấn Viễn cũng dần hồi phục, giờ đây nó đã có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh vật trước mắt, kể cả tôi. Nó nói rằng: “Dù mắt có hồi phục thì ta vẫn sẽ ở lại nơi này, dù ngươi có trở nên già yếu thì ta cũng không ghét bỏ ngươi đâu”.
Vậy là nó không có ý định rời đi. Dù trong lòng rất cảm động nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng: “Câu đó phải là ta nói mới đúng”. Tôi là hồ tiên, đâu già rồi chết nhanh như người bình thường. Nhưng cũng may Trấn Viễn là tiên thai, tôi lại rót linh lực cho nó thường xuyên nên chỉ cần nó chuyên tâm tu luyện, nó sẽ được trường sinh như tôi. Như vậy, chúng tôi sẽ không phải nếm trải nỗi đau chia ly như Mạc Trọng và Dung Tĩnh.
“Nếu ngươi muốn nhìn thấy ta thì phải nhanh hồi phục.” Đến lúc đó nhìn thấy rồi, tôi sẽ nói cho nó biết thân phận thực sự của tôi, sẽ hóa giải thù hận trong lòng nó.
Đáng tiếc, mộng tưởng còn chưa thành sự thật, biến cố đã xảy ra.
Một hôm tôi dẫn Trấn Viễn vào thành mua quần áo, đồ ăn cùng thuốc. Lúc mua thuốc xong, tôi chợt nhìn thấy một người có bóng lưng rất giống Mạc Trọng, bèn dặn Trấn Viễn đứng yên ở đó rồi đuổi theo người kia. Vất vả lắm tôi mới vượt qua được đám đông để đến gần người đó, nhưng niềm vui còn chưa dâng đầy trong tim đã bị một giọng nói xa lạ dập tắt: “Cô nương có chuyện gì sao?”.
Tôi nhìn người hoàn toàn xa lạ đứng trước mắt, thất vọng trả lời: “Xin lỗi. Là tôi nhầm người”. Thì ra đây không phải người tôi muốn tìm mà chỉ có bóng lưng giống chàng thôi. Vậy là như giống mấy lần trước. Tôi chán nản trở về quán thuốc ban đầu thì chẳng thấy bóng dáng Trấn Viễn, hỏi mấy người xung quanh thì họ đều bảo nó đã đi theo một nam tử mặc áo bào màu xám. Tôi đành dùng đến phép thuật nhưng vẫn không cảm nhận được khí tức của Trấn Viễn, rõ ràng là có ai đó cố tình làm vậy. Hết cách, tôi đành trở lại rừng đào.
Hôm nay tôi vốn định trở về sẽ nấu một bữa thịnh soạn cho cả hai, vậy mà giờ lại trở về một mình. Tôi vốn định mấy ngày nữa sẽ tháo băng cho Trấn Viễn, vậy mà giờ chẳng biết người đã đi đâu. Trấn Viễn chợt đến, khuấy động cuộc sống vô vị tẻ nhạt của tôi rồi đột ngột rời đi, để tôi lại một mình.
Khi còn đang buồn rầu thất vọng, tôi bỗng cảm nhận được có ai đó vừa bước qua kết giới. Nghĩ đó có thể là Trấn Viễn, tôi liền vui vẻ xông ra ngoài, nhưng niềm vui còn chưa kịp thành hình đã lập tức tan biến. Tôi nhìn vị Thiếu Quân xinh đẹp lạnh lùng của Minh Giới đang đứng trước mặt mình, ngạc nhiên gọi thử: “Phong My?”.
Nghe tiếng tôi gọi, nàng ấy liền ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp vốn lạnh lùng giờ thoáng nét bối rối, trong đôi mắt vốn vô hồn giờ ánh lên những cảm xúc chẳng thể gọi tên. Nàng ấy trả lời: “Vô Tuyết, ta nhớ rồi. Cuối cùng ta cũng nhớ lại được”.
Khi tôi quen Phong My, nàng ấy đã là Thiếu Quân của Minh Giới với ký ức trống không. Hình như nàng đã quên hết những chuyện xảy ra trong quá khứ, mà kẻ biết chuyện cũng không được phép nhắc nàng nhớ lại. Phong My cũng từng thử nhiều cách nhưng vẫn không nhớ lại được, ký ức trống rỗng khiến trái tim cũng xuất hiện một khoảng trống lớn không thể nào lấp đầy. Vậy ký ức đã mất của nàng là gì, nhờ đâu mà nàng nhớ lại được?
Tôi rót cho Phong My một chén trà nóng để nàng ấy bình tĩnh lại, một lúc lâu sau nàng ấy mới lên tiếng: “Đến tận bây giờ ta mới biết kẻ xóa ký ức và không cho phép người khác nhắc ta nhớ lại là Thiên Hậu”.
“Thiên Hậu? Tại sao bà ta lại làm như vậy?” Đúng là trước giờ Thiên Hậu vốn không ưa Phong My, nhưng nếu chỉ không ưa thôi thì sao phải làm đến vậy?
“Vì người Thiên Hậu từng yêu đã cứu ta thoát khỏi thiên kiếp, chấp nhận từ bỏ tiên tịch.”
“Vậy nhờ đâu mà cô nhớ lại được?”
“Ta đã đến nhờ người không chịu sự sai khiến của Thiên Hậu, người mà chỉ cần thổi sáo cũng giúp ta nhớ lại quá khứ.”
“Phong Thần Huyền Minh?”
Phong My gật đầu trả lời: “Ừ. Giờ đã nhớ lại rồi thì ta sẽ đi tìm chàng, dù có mất bao lâu đi nữa. Đến đây ta mới hiểu được cảm giác của cô khi đi tìm người mình yêu giữa đất trời rộng lớn, chẳng khác nào mò kim đáy biển”.
Nghe nàng ấy nói đến đây, ta chợt nhớ đến Trấn Viễn: “Nửa năm trước có một đứa trẻ bị thương lạc vào rừng đào, chẳng biết có phải vì quá nhớ nhung Mạc Trọng hay không mà tôi thấy nó rất giống chàng. À phải rồi, tên đứa trẻ ấy là Trấn Viễn”.
“Trấn Viễn?” Phong My ngẩng phắt đầu, ánh mắt vụt sáng: “Mấy ngày trước ta vô tình nhìn thấy trong sổ Thiên Mệnh của Bạch Linh, người cô yêu đầu thai kiếp này với tên Trấn Viễn. Sao rồi, đứa trẻ ấy đâu?”.
Nghe nàng ấy nói thế, tôi chỉ cảm thấy lòng bị chìm trong băng lạnh, một lúc sau mới run run trả lời: “Phong My… Tôi lại để lỡ, lại mất chàng rồi…”.
Nàng buột miệng: “Ừ”.
Chàng để nàng nhìn thẳng vào mắt mình để thấy trong đó toàn là bóng hình của ai kia: “Vậy thì ta sẽ ở lại đây cho đến khi nào nàng hết giận, sẵn lòng tha thứ cho ta”.
Đã gần trăm năm trôi qua kể từ ngày Mạc Trọng biến mất, vậy mà nỗi đau khi phải trông thấy người mình yêu tan thành tro bụi ngay trước mắt mình vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Những lúc thấy tôi ngẩn người nhớ về quá khứ, Phong My lại hỏi: “Cô có trách ta không? Có trách ta vì không đến kịp lúc, lại không cho cô giết hắn báo thù?”.
Tôi lắc đầu trả lời: “Không. Cô ngăn tôi lại cũng chỉ vì muốn tốt cho tôi mà thôi, hơn nữa cô cũng giải hắn về Minh Giới rồi trừng trị thích đáng rồi. Số mệnh đã an bài, đến kịp thì cũng thay đổi được gì chứ?”.
Phong My lại nói: “Nhưng nếu không hạ phàm làm người, có thể bây giờ cô sẽ không đau khổ như thế”.
Tôi cũng đáp: “Nhưng nếu không thử làm người thì tôi sẽ không bao giờ được nếm trải những cảm xúc kỳ diệu ấy, sẽ không học được nhiều điều đến vậy”. Nếu thế tôi sẽ chỉ là một con hồ ly hết ăn lại ngủ, cuộc sống dài đằng đẵng này sẽ chỉ là vô nghĩa.
Khi Mạc Trọng tan biến, kết giới bao quanh rừng đào cũng chẳng còn, hoa đào bỗng chốc tàn lụi. Cảnh tượng hoang tàn đó gợi tôi nhớ đến sự ra đi của một người. Để tự dối gạt bản thân, tôi đã giăng kết giới bao trùm khu rừng để hoa đào luôn nở, còn tôi thì ở đây đợi chàng về cùng ngắm hoa.
Khi Mạc Trọng còn sống, tôi từng hứa sẽ học cách ủ rượu hoa đào để chàng thưởng thức, đáng tiếc rượu còn chưa ủ xong thì người đã đi rồi. Chỉ còn mình tôi ở lại nơi này, thỉnh thoảng uống rượu ngắm hoa, đắm chìm trong quá khứ. Giữa lúc nửa tỉnh nửa say tôi mới thấm được sự cô độc mà chàng từng nếm trải. Nhắm mắt lại là bên tai như văng vẳng tiếng cười cùng tiếng đàn vọng về từ quá khứ, nhưng mở mắt ra lại chỉ nghe thấy âm thanh vang vọng từ một trái tim trống không. Đắm chìm trong giấc mộng có chàng rồi tỉnh lại trong hiện thực tàn khốc.
Ủ xong mẻ rượu đầu tiên, tôi liền chọn ra một bình mang đến cho Tiếu Ngư thưởng thức. Tiếu Ngư là con cá vảy bạc ánh lam trong hồ sen của Phật tổ, hấp thụ linh khí trời đất cùng tinh hoa nhật nguyệt mà biến thành hình người. Tuy xuất thân từ hồ sen của Phật tổ nhưng lại trở thành “người” ủ rượu ngon nhất Thiên Giới. Nàng ấy đã chỉ cho tôi những bí quyết để ủ rượu ngon, chuỗi phật châu tôi đang đeo cũng là của nàng ấy tặng, vốn là chuỗi phật châu được Phật tổ ban phước, quý giá vô cùng nhưng nàng ấy lại chẳng ngại ngần tặng tôi. Trong một lần cưỡi mây đạp gió tôi đã vô tình đánh rơi nó xuống trần, không ngờ khi đầu thai làm người lại tìm thấy vật đã đánh mất bấy lâu.
Tiếu Ngư rót một chén rượu ngửi một lát, nhấp một ngụm rồi tấm tắc khen: “Rượu cô ủ thơm lắm, vị cũng rất ngon, như vậy thì có thể khiến người cô yêu mê mệt rồi. Thế nào, đã tìm thấy chàng chưa?”.
Tôi chán nản trả lời: “Vẫn chưa. Tìm một người giữa đất trời rộng lớn chẳng khác nào mò kim đáy biển”.
“Ta từng hỏi Bạch Linh giúp cô nhưng đáng tiếc, nàng ấy không thể tiết lộ vì làm vậy sẽ phạm vào luật trời.” Nói xong Tiếu Ngư an ủi tôi: “Đừng lo. Nếu hai người thực sự có duyên thì sớm muộn gì cũng gặp lại”.
“Được rồi. Không nói chuyện đó nữa. Gần đây tôi có nghe Phong My nói cô muốn hạ phàm chơi một chuyến, không biết có đúng không?” Thấy nàng ấy gật đầu, tôi liền mỉm cười nói tiếp: “Vậy thì cô hãy thử đi, nhất định cô sẽ có một trải nghiệm tuyệt vời”.
Sau đó tôi còn nói chuyện với Tiếu Ngư thêm một lúc lâu nữa rồi mới trở về rừng đào. Vừa bước qua kết giới tôi đã nhìn thấy một đứa trẻ nằm ngất ở đó, áo trắng loang lổ máu cùng bụi bẩn, chỗ nào trên người cũng có vết thương, nặng nhất là ở mắt. Cảnh tượng này làm tôi nhớ đến lần tôi vô tình lạc vào rừng đào, bị rắn cắn rồi được sư phụ cứu, khiến tôi chẳng thể ngoảnh mặt làm ngơ. Tôi đành bế đứa trẻ đó vào nhà, lau người, băng bó vết thương rồi mặc quần áo sạch cho nó. Lau mặt cho nó xong tôi mới phát hiện đứa trẻ này có nét khá giống với Mạc Trọng, thoạt nhìn chỉ khoảng mười tuổi, hệt như phiên bản thu nhỏ của chàng. Hai người họ giống nhau thật hay chỉ là do tôi tưởng tượng ra vì quá nhung nhớ?
Đứa trẻ này bất tỉnh khá lâu, đến tận lúc hái thuốc trở về rồi sắc xong thuốc nó mới tỉnh dậy. Lúc tôi bưng bát thuốc vào thì thấy nó bất ngờ bật dậy rồi rên lên một tiếng đau đớn, đưa tay chạm vào dải băng quanh mắt. Tôi ngồi xuống bên giường, mở miệng nói: “Mắt ngươi sẽ không thể nhìn thấy trong một thời gian dài, nếu không còn nơi nào để đi thì hãy ở lại đây, ta sẽ chăm sóc”.
Nó có chút sợ sệt hỏi lại: “Ngươi đã cứu ta?”.
“Hỏi thừa! Nếu ta không cứu ngươi thì giờ ngươi đã ở dưới suối vàng rồi.” Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ừ. Tên ngươi là gì?”.
Nó trả lời: “Trấn Viễn”.
Tôi lại hỏi: “Ngươi là tiên thai, đúng không? Cha hoặc mẹ ngươi là tiên, đúng hơn là hồ tiên?”. Tôi ngửi thấy mùi đồng loại trên người nó.
“Hồ tiên gì chứ, chỉ là một yêu quái hạ đẳng mà thôi. Chính vì có mẹ là yêu quái nên ta mới bị dân làng coi thường và đuổi đi, mới bị một yêu quái khác đuổi bắt rồi lạc vào nơi này!”
Tôi liền giơ tay gõ nhẹ vào trán Trấn Viễn, khẽ mắng: “Dù gì cũng là người sinh ra ngươi, không được hỗn láo như thế!”. Tôi, kẻ cứu nó cũng là hồ tiên đây này. Hồ tiên cũng là thần tiên, còn hồ yêu mới là yêu quái chuyên mê hoặc con người để hút sinh khí tu luyện. Nhưng thấy nó ghét hồ ly như vậy, tôi cũng không tiện nói rõ thân phận của mình, chỉ giới thiệu: “Ta tên là Vô Tuyết. Nơi đây chỉ có mình ta, ngươi muốn ở lại bao lâu cũng được. Còn giờ thì uống thuốc đi”.
Từ đó, rừng đào nơi tôi ở có thêm một người, cuộc sống cũng nhờ vậy mà bớt tẻ nhạt. Hằng ngày tôi đều sắc thuốc thay băng cho Trấn Viễn. Nó sinh ra đã mang một nửa dòng máu là tiên, thuốc tôi sắc vốn tốt, hằng ngày tôi lại lén truyền cho nó một chút linh lực nên nó hồi phục rất nhanh, trừ vết thương ở mắt. Tôi vốn không thích giặt giũ, lại ngại dùng phép thuật nên đều cho Trấn Viễn mặc áo đen. Hằng ngày đều là tôi đảm nhiệm công việc nấu ăn. Trấn Viễn rất thích ăn cá, còn hồ ly như tôi lại thích nhất là gà, vậy nên bữa cơm bây giờ phong phú hơn lúc trước rất nhiều.
Ngoài việc sắc thuốc thay băng nấu ăn, tôi còn dạy nó kiếm thuật. Ban đầu khi nghe tôi nói vậy, Trấn Viễn có hỏi: “Không nhìn thấy cũng luyện kiếm được sao?”.
“Đương nhiên là có. Có nhiều người còn bịt mắt luyện kiếm nữa kìa, làm vậy các giác quan khác sẽ nhạy bén hơn.”
Trấn Viễn không có kiếm, tôi liền giao cho nó thanh kiếm Mạc Trọng từng dùng. Dạy kiếm thuật cho người bình thường đã khó chứ nói chi đến một đứa trẻ không nhìn thấy gì, nhưng cũng may là nó rất có tư chất nên tôi không phải quá vất vả. Chỉ trong một thời gian ngắn nó đã tiến bộ vượt bậc, thậm chí còn vượt qua tôi khi mới học kiếm pháp. Có một lần tôi đi hái vài trái đào mọng trở về vẫn thấy Trấn Viễn đang say mê luyện kiếm, bèn hô: “Tạm nghỉ chút đi. Hôm nay ngươi đã tập nhiều đến mức chỉ đứng ngoài nhìn thôi ta cũng thấy mệt rồi”.
Nó tay thì nghe lời tra kiếm vào vỏ, miệng lại không quên bắt bẻ nói: “Ngươi đâu đứng ngoài nhìn suốt mà có nhiều lúc bỏ đi chơi đấy chứ. Lúc nãy cũng vậy, ngươi vừa trở về đúng không?”.
Tôi sửng sốt hỏi lại: “Sao ngươi biết?”. Rõ ràng tôi đã dùng đến phép thuật, rời đi không tiếng động rồi mà.
“Ta có thể cảm nhận được ánh mắt cùng sự hiện diện của ngươi.” Trấn Viễn ngẩng đầu, hướng về phía tôi mà nói: “Hiện giờ ngươi đang ngồi vắt vẻo trên cây đào đối diện với ta, đúng không?”.
Tôi “ừ” một tiếng trả lời, dùng tay áo lau mấy quả đào xong liền chọn một quả ném về phía Trấn Viễn, nó lập tức giơ tay ra chụp. Thấy vậy, tôi hài lòng nói: “Mấy quả đào này mọng lắm. Ăn đi cho đỡ khát”.
Ăn xong, Trấn Viễn mệt mỏi nằm dưới tán hoa đào, gối đầu lên đùi tôi, hỏi: “Vô Tuyết, ngươi sống ở đây đã lâu chưa?”.
Tôi phủi đi cánh hoa rơi trên trán nó, dịu dàng trả lời: “Từ rất lâu rồi, trước khi ngươi sinh ra cơ”.
“Ngươi vẫn luôn sống một mình sao?”
“Trước đây thì còn có một người nữa. Chính chàng là người đã dạy ta kiếm thuật, và giờ ta lại đem những gì mình học được từ chàng truyền cho ngươi.” Ngừng một lát, lại nói: “Có chàng thì dù phải sống trong rừng sâu, tách biệt với mọi người, ta cũng không cảm thấy cô đơn”.
“Dường như đó là người rất quan trọng đối với ngươi, vậy nên khi người đó không còn, ngươi nhất định sẽ cảm thấy cô đơn. Nhưng đừng buồn”, nó nhoẻn cười, “Vì từ giờ đã có ta ở bên ngươi rồi”.
Khoảnh khắc ấy, khoảng trống trong tim tôi bấy lâu nay bỗng nhiên được lấp đầy, như tìm thấy hạnh phúc đã đánh mất. Có lẽ trong khoảng thời gian qua tôi đã cô đơn đến mức chỉ một lời nói ngây thơ của trẻ nhỏ cũng có thể làm tôi vui lòng.
Trấn Viễn lại lên tiếng: “Kiếm pháp chúng ta giống nhau như vậy, ngươi không sợ sao?”.
“Sợ gì? Sợ ngươi dùng kiếm giết ta?” Tôi là hồ ly đã tu luyện mấy ngàn năm, dù nó có là tiên thai thì cũng không thể dễ dàng giết tôi được, trừ phi là tôi tự nguyện. Hơn nữa: “Ta tin ngươi không phải loại người vong ân bội nghĩa”.
Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ Trấn Viễn lại nghiêm túc hứa hẹn: “Cả đời này, cho dù là bây giờ hay về sau thì ta cũng tuyệt đối không chĩa kiếm về phía ngươi”.
“Chỉ mong sau này ngươi sẽ không quên lời hứa đó.”
Gần đây hình như Phong My đang bận chuyện gì đó. Nàng ấy không ghé thăm tôi, tôi đến Minh Giới cũng chẳng thấy nàng ấy. Cũng may là có Trấn Viễn bầu bạn nên tôi không cảm thấy quá buồn chán. Thỉnh thoảng nổi hứng tôi lại ép nó cùng uống rượu, tửu lượng của cả hai nhờ vậy mà tốt lên rõ rệt.
Thời gian dần trôi, mắt Trấn Viễn cũng dần hồi phục, giờ đây nó đã có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh vật trước mắt, kể cả tôi. Nó nói rằng: “Dù mắt có hồi phục thì ta vẫn sẽ ở lại nơi này, dù ngươi có trở nên già yếu thì ta cũng không ghét bỏ ngươi đâu”.
Vậy là nó không có ý định rời đi. Dù trong lòng rất cảm động nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng: “Câu đó phải là ta nói mới đúng”. Tôi là hồ tiên, đâu già rồi chết nhanh như người bình thường. Nhưng cũng may Trấn Viễn là tiên thai, tôi lại rót linh lực cho nó thường xuyên nên chỉ cần nó chuyên tâm tu luyện, nó sẽ được trường sinh như tôi. Như vậy, chúng tôi sẽ không phải nếm trải nỗi đau chia ly như Mạc Trọng và Dung Tĩnh.
“Nếu ngươi muốn nhìn thấy ta thì phải nhanh hồi phục.” Đến lúc đó nhìn thấy rồi, tôi sẽ nói cho nó biết thân phận thực sự của tôi, sẽ hóa giải thù hận trong lòng nó.
Đáng tiếc, mộng tưởng còn chưa thành sự thật, biến cố đã xảy ra.
Một hôm tôi dẫn Trấn Viễn vào thành mua quần áo, đồ ăn cùng thuốc. Lúc mua thuốc xong, tôi chợt nhìn thấy một người có bóng lưng rất giống Mạc Trọng, bèn dặn Trấn Viễn đứng yên ở đó rồi đuổi theo người kia. Vất vả lắm tôi mới vượt qua được đám đông để đến gần người đó, nhưng niềm vui còn chưa dâng đầy trong tim đã bị một giọng nói xa lạ dập tắt: “Cô nương có chuyện gì sao?”.
Tôi nhìn người hoàn toàn xa lạ đứng trước mắt, thất vọng trả lời: “Xin lỗi. Là tôi nhầm người”. Thì ra đây không phải người tôi muốn tìm mà chỉ có bóng lưng giống chàng thôi. Vậy là như giống mấy lần trước. Tôi chán nản trở về quán thuốc ban đầu thì chẳng thấy bóng dáng Trấn Viễn, hỏi mấy người xung quanh thì họ đều bảo nó đã đi theo một nam tử mặc áo bào màu xám. Tôi đành dùng đến phép thuật nhưng vẫn không cảm nhận được khí tức của Trấn Viễn, rõ ràng là có ai đó cố tình làm vậy. Hết cách, tôi đành trở lại rừng đào.
Hôm nay tôi vốn định trở về sẽ nấu một bữa thịnh soạn cho cả hai, vậy mà giờ lại trở về một mình. Tôi vốn định mấy ngày nữa sẽ tháo băng cho Trấn Viễn, vậy mà giờ chẳng biết người đã đi đâu. Trấn Viễn chợt đến, khuấy động cuộc sống vô vị tẻ nhạt của tôi rồi đột ngột rời đi, để tôi lại một mình.
Khi còn đang buồn rầu thất vọng, tôi bỗng cảm nhận được có ai đó vừa bước qua kết giới. Nghĩ đó có thể là Trấn Viễn, tôi liền vui vẻ xông ra ngoài, nhưng niềm vui còn chưa kịp thành hình đã lập tức tan biến. Tôi nhìn vị Thiếu Quân xinh đẹp lạnh lùng của Minh Giới đang đứng trước mặt mình, ngạc nhiên gọi thử: “Phong My?”.
Nghe tiếng tôi gọi, nàng ấy liền ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp vốn lạnh lùng giờ thoáng nét bối rối, trong đôi mắt vốn vô hồn giờ ánh lên những cảm xúc chẳng thể gọi tên. Nàng ấy trả lời: “Vô Tuyết, ta nhớ rồi. Cuối cùng ta cũng nhớ lại được”.
Khi tôi quen Phong My, nàng ấy đã là Thiếu Quân của Minh Giới với ký ức trống không. Hình như nàng đã quên hết những chuyện xảy ra trong quá khứ, mà kẻ biết chuyện cũng không được phép nhắc nàng nhớ lại. Phong My cũng từng thử nhiều cách nhưng vẫn không nhớ lại được, ký ức trống rỗng khiến trái tim cũng xuất hiện một khoảng trống lớn không thể nào lấp đầy. Vậy ký ức đã mất của nàng là gì, nhờ đâu mà nàng nhớ lại được?
Tôi rót cho Phong My một chén trà nóng để nàng ấy bình tĩnh lại, một lúc lâu sau nàng ấy mới lên tiếng: “Đến tận bây giờ ta mới biết kẻ xóa ký ức và không cho phép người khác nhắc ta nhớ lại là Thiên Hậu”.
“Thiên Hậu? Tại sao bà ta lại làm như vậy?” Đúng là trước giờ Thiên Hậu vốn không ưa Phong My, nhưng nếu chỉ không ưa thôi thì sao phải làm đến vậy?
“Vì người Thiên Hậu từng yêu đã cứu ta thoát khỏi thiên kiếp, chấp nhận từ bỏ tiên tịch.”
“Vậy nhờ đâu mà cô nhớ lại được?”
“Ta đã đến nhờ người không chịu sự sai khiến của Thiên Hậu, người mà chỉ cần thổi sáo cũng giúp ta nhớ lại quá khứ.”
“Phong Thần Huyền Minh?”
Phong My gật đầu trả lời: “Ừ. Giờ đã nhớ lại rồi thì ta sẽ đi tìm chàng, dù có mất bao lâu đi nữa. Đến đây ta mới hiểu được cảm giác của cô khi đi tìm người mình yêu giữa đất trời rộng lớn, chẳng khác nào mò kim đáy biển”.
Nghe nàng ấy nói đến đây, ta chợt nhớ đến Trấn Viễn: “Nửa năm trước có một đứa trẻ bị thương lạc vào rừng đào, chẳng biết có phải vì quá nhớ nhung Mạc Trọng hay không mà tôi thấy nó rất giống chàng. À phải rồi, tên đứa trẻ ấy là Trấn Viễn”.
“Trấn Viễn?” Phong My ngẩng phắt đầu, ánh mắt vụt sáng: “Mấy ngày trước ta vô tình nhìn thấy trong sổ Thiên Mệnh của Bạch Linh, người cô yêu đầu thai kiếp này với tên Trấn Viễn. Sao rồi, đứa trẻ ấy đâu?”.
Nghe nàng ấy nói thế, tôi chỉ cảm thấy lòng bị chìm trong băng lạnh, một lúc sau mới run run trả lời: “Phong My… Tôi lại để lỡ, lại mất chàng rồi…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook