Tam Thế
-
Quyển 1 - Chương 5-4: Ngoại truyện 3. Ngọc Thất (nhất)
Tương truyền từ thời khai sơn lập quốc, có một vị trưởng tăng đã tiên đoán rằng Yến quốc sẽ sụp đổ trong tay một cặp song sinh trong hoàng tộc. Chính vì vậy mà Yến quốc luôn coi song sinh là điềm gở, nếu trong hoàng tộc có người sinh đôi, thì cho dù là thai long phượng, song long hay song phượng, đều phải giữ một bỏ một. Trải qua mấy trăm năm, quan niệm đó cũng dần bị mai một, nhưng nỗi lo của các đời Yến vương không vì thế mà tiêu tan, tuy bây giờ không nhất thiết phải giữ một bỏ một, nhưng nếu trong hoàng tộc có người sinh đôi, thì trong cặp song sinh đó chỉ có một người được chọn. Người được chọn thì được coi là đứa con của thánh thần, là niềm tự hào của trời đất, sinh ra để được người người xưng tụng, tôn sùng; người còn lại thì chẳng khác nào kẻ thừa thãi, sinh ra để bị coi thường, tồn tại để bị lợi dụng. Ta và Tiểu Diệp cũng không ngoại lệ. Và trong hai người bọn ta, ta chính là người được chọn.
Mọi người thường nói ta và Tiểu Diệp tuy là tỷ muội song sinh, nhưng trừ bỏ dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia ra, bọn ta chẳng còn điểm nào tương đồng. Ta cũng thấy vậy. Chẳng qua chỉ chào đời cách nhau một khắc, vậy mà không chỉ tính tình, tài năng, sở thích, mà ngay cả số phận và cách đối xử của mọi người với bọn ta cũng khác nhau một trời một vực. Muội ấy giỏi võ, giỏi kiếm thuật; ta lại tinh thông cầm kỳ thi họa, thiên văn địa lý. Muội ấy thích kiếm thuật, ta lại mê ca vũ. Muội ấy bị người khác coi thường, khinh miệt, luôn thui thủi một mình, chẳng có ai bầu bạn; ta lại là tâm điểm của đám đông, luôn được mọi người vây quanh, được người khác tôn sùng, xưng tụng. Muội ấy có thể tự do ra vào trong cung, có thể đi đến bất cứ nơi nào muội ấy muốn, có thể làm bất kỳ việc gì muội ấy thích, giống như chú chim nhỏ sải cánh giữa bầu trời bao la. Còn ta lại chỉ có thể quanh quẩn ở một góc của hoàng cung, bị gò bó, bị ép buộc, làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt người khác, phải xem xét nó có phù hợp với thân phận của mình hay không, thật chẳng khác nào con chim hoàng anh bị nhốt trong chiếc lồng sơn son thếp vàng để mua vui cho thiên hạ, chỉ có thể dõi theo chú chim nhỏ tự do bay lượn giữa trời xanh biển biếc mà âm thầm khát khao trong lòng.
Tiểu Diệp luôn nói bản thân muội ấy kém cỏi, vô dụng, hoàn toàn trái ngược với vị tỷ tỷ gần như hoàn hảo là ta. Nhưng ta lại không nghĩ vậy. Tuy không tinh thông cầm kỳ thi họa, thiên văn địa lý nhưng bù lại, muội ấy lại rất giỏi võ, rất giỏi kiếm thuật, luận về mặt này, cả Yến vương cung không ai sánh bằng muội ấy. Mọi người coi thường muội ấy chỉ vì muội ấy không phải người được chọn, chỉ vì đây là Yến quốc, một quốc gia lấy văn làm gốc, trọng văn khinh võ mà thôi. Nếu sinh ra ở một quốc gia nào khác, tỷ như Tề quốc chẳng hạn, nhất định muội ấy sẽ trở thành một vị nữ tướng tài ba, danh chấn thiên hạ, khiến quân địch chỉ cần nghe tên đã toát mồ hôi lạnh, uy danh không hề thua kém Ánh Dương quận chúa Nghi Hàm của Tề quốc.
Thế nhưng, đó chỉ là “nếu”, chỉ là một giả thiết được đặt ra. Tiểu Diệp là người Yến quốc, đó là sự thật không bao giờ thay đổi.
Tiểu Diệp từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, có lẽ cuộc sống trong chốn cung đình đầy rẫy những mưu mô toan tính đã góp phần tạo nên tính cách đó của muội ấy. Đối với những lời đàm tiếu của thế nhân, muội ấy coi như không nghe, coi như không thấy, khiến chúng không thể làm vấy bẩn con người muội ấy như bao nữ nhân chốn hậu cung. Nhưng dù sao muội ấy cũng là con người, lại là nữ nhi, sức chịu đựng cũng có giới hạn, vậy nên đã có không ít lần muội ấy sà vào lòng ta, đem mọi ấm ức muội ấy thường phải chịu đựng kể cho ta nghe, nói bằng giọng pha chút tủi hờn khiến người nghe não lòng. Những lúc như vậy ta chỉ biết ôm muội ấy vào lòng, dỗ dành an ủi để muội ấy nín khóc, trong lòng lại thầm nghĩ rằng ta mệt mỏi vì phải gánh trên vai quá nhiều trọng trách, muội ấy buồn vì không được công nhận, bị người khác khinh miệt, coi thường, xét cho cùng thì cả hai tỷ muội bọn ta, chẳng ai sung sướng hơn ai.
Còn nhớ năm bọn ta chín tuổi, có một lần Tề quốc mở tiệc mừng thọ thái hậu, ta đã xin phụ vương cho ta dẫn Tiểu Diệp theo. Nhiều năm sau nghĩ lại ta vẫn còn nhớ như in gương mặt tươi cười rạng rỡ và vẻ hào hứng, phấn khích dâng đầy trong mắt muội ấy khi bọn ta đặt chân lên lãnh thổ Tề quốc năm đó. Đây là lần đầu tiên muội ấy được tham dự một bữa tiệc, hơn nữa đây không phải một bữa tiệc bình thường mà là lễ mừng thọ thái hậu của một cường quốc, phấn khích là lẽ đương nhiên. Ban đầu thì không có rắc rối nào phát sinh, mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng ngay lúc lễ mừng thọ diễn ra thì ta lại chẳng nhìn thấy muội ấy đâu cả. Hoàng cung Tề quốc rộng lớn vô cùng, đây lại là lần đầu tiên muội ấy đến Tề quốc, ta sợ muội ấy bị lạc nên vội vàng đi tìm, cuối cùng lại thấy muội ấy đang gục đầu ngồi khóc trong lãnh cung đã bỏ trống nhiều năm của Tề quốc.
Lúc ta tìm thấy Tiểu Diệp, muội ấy đang vùi mặt vào hai đầu gối, đôi vai bé nhỏ cứ rung lên liên tục, dáng vẻ cô đơn đó khiến ta không khỏi đau lòng. Ta bước lại gần, khẽ gọi muội ấy: “Tiểu Diệp?”.
Nghe thấy có người khác gọi mình, muội ấy từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt loang loáng ướt phản chiếu bóng hình ta trong đó, lát sau muội ấy sà vào lòng ta như đã làm bao lần, tiếng thút thít khe khẽ vang bên tai ta.
Ta giơ tay ôm lấy tấm lưng bé nhỏ ấy, đợi muội ấy nín khóc mới kéo muội ấy ra khỏi ngực mình. Ta nhìn thẳng vào mắt muội ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”. Mới đầu muội ấy còn rất hào hứng, nôn nóng muốn tham dự bữa tiệc cơ mà, vậy tại sao bây giờ lại trốn ở đây khóc lóc một mình?
Tiểu Diệp nhìn ta, khóe mắt vẫn còn vệt nước lấp lánh, giọng vẫn nghẹn ngào nức nở như phải chịu tủi cực rất lớn: “Muội đã nói tỷ đừng đem muội theo rồi mà. Muội chỉ là một công chúa kém cỏi, vô dụng, không xứng đáng có mặt ở đây, sự xuất hiện của muội chỉ làm mất mặt tỷ, mất mặt Yến quốc mà thôi”.
Ta giơ tay lau đi vệt nước ở khóe mắt muội ấy, lờ mờ hiểu được chuyện đã xảy ra: “Sao tự dưng lại nói những lời này? Có ai đã nói gì với muội sao?”.
Nghe ta hỏi vậy, muội ấy khẽ cắn môi dưới, ngập ngừng một lát rồi mới trả lời: “Là Ánh Dương quận chúa Nghi Hàm. Nàng ta nói muội vô dụng, kém cỏi, chỉ là cái bóng của tỷ, là vết nhơ của Yến quốc. Nàng ta sỉ nhục muội ngay trước mặt các quan khách, ắt hẳn mọi người ở đó bây giờ rất coi thường muội. Muội không có đủ tư cách, cũng không còn mặt mũi nào để tham dự lễ mừng thọ đó nữa”. Lời vừa dứt giọng đã nghẹn ngào, mắt lại long lanh ngấn nước: “Tại sao mọi người ai ai cũng coi thường muội? Chẳng lẽ vô dụng, kém cỏi là lỗi của muội sao? Muội cũng đâu muốn bản thân trở nên như thế”.
Bọn ta vốn là một cặp song sinh, tâm linh tương thông. Muội muội đau lòng, người làm tỷ tỷ như ta đương nhiên cũng cảm thấy xót xa. Ta vừa xoa đầu muội ấy vừa dịu dàng an ủi: “Không đâu. Tiểu Diệp của ta rất tài giỏi mà. Muội giỏi võ, lại giỏi kiếm thuật, sao lại có thể vô dụng, kém cỏi được chứ?”.
Tiểu Diệp lắc đầu: “Nhưng bọn họ lại không nghĩ vậy”. Vùi đầu vào ngực ta, muội ấy nói tựa như thì thầm, giọng tủi thân xen lẫn ước ao: “Nếu người xuất hiện lúc đó là tỷ, chắc chắn vị quận chúa kia sẽ không dám nói như vậy. Muội muốn trở thành một người như tỷ, cho dù chỉ bằng một nửa của tỷ thôi muội cũng mãn nguyện rồi”.
Tay đang xoa đầu muội ấy của ta đột nhiên khựng lại, ánh mắt hướng về phía chân trời xa xăm, ta khẽ nhếch môi, lặp lại lời muội ấy nói trong vô thức: “Người như ta ư?”. Giọng bỗng trở nên buồn thảm, chất chứa nỗi thống khổ chỉ mình ta hay: “Làm một người như ta… không vui vẻ sung sướng như muội tưởng đâu”.
Đúng là chẳng sung sướng chút nào. Mọi người chỉ biết ta là ái nữ của đương kim Yến vương, sinh ra đã mang thân phận cao quý khó ai bì kịp, cả đời sống trong nhung lụa phú quý, chẳng phải lo nghĩ điều gì, sống một cuộc sống mà tất cả mọi người đều mơ ước; thế nhân chỉ nhìn thấy ánh hào quang rực rỡ bao quanh ta, chỉ biết ghen tị, ngưỡng mộ ta mà không hề hay biết phía sau ánh hào quang đó là trách nhiệm đè nặng trên vai ta; không hề biết rằng thứ mà ta căm ghét nhất chính là cuộc sống gò bó, chật hẹp, hoàn toàn phụ thuộc vào người khác này, và từ khi ý thức được điều đó, không lúc nào ta không mong ước được thoát khỏi danh hiệu “người được chọn”, “đứa con của thánh thần”, “niềm tự hào của trời đất”; được sống một cuộc sống thoải mái, tự do, không lo âu phiền muộn, cuộc sống mà bất kỳ người bình thường nào cũng có thể có.
Tiểu Diệp phải chịu nhiều khổ sở vì không phải là “người được chọn”, ta cũng chẳng sung sướng gì hơn. Vì phụ vương tuổi cao sức yếu, các ca ca đệ đệ không có tài trị quốc, thái tử vẫn còn quá nhỏ, ta lại là “người được chọn”, vậy nên ngay từ khi còn nhỏ ta đã phải cố gắng gấp bội các công chúa hoàng tử khác, phải cố gắng học cách quản lý mọi chuyện trong thiên hạ, cai trị Yến quốc như một quân vương thực thụ, bởi thứ đè nặng trên vai ta không chỉ là trách nhiệm của một công chúa mà còn là bổn phận của một quân vương. Ta không biết mọi người khao khát cuộc sống của ta, hào quang của ta như thế nào, ta chỉ cảm thấy sống như vậy thật mệt mỏi, khó chịu đến ngạt thở, trọng trách trên vai ngày càng lớn khiến ta nhiều lần ngã gục, rất lâu sau này nghĩ lại, ngay đến ta còn không thể tin rằng lúc đó, với sức chịu đựng của một đứa trẻ, lại là nữ nhi, ta lại có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề đó trong một khoảng thời gian dài như vậy. Ta không biết mọi người khát khao cái danh hiệu “người được chọn”, “đứa con của thánh thần”, “niềm tự hào của trời đất” mà ta có được ngay từ khi sinh ra như thế nào, ta chỉ cảm thấy căm ghét chúng, bởi vì chúng mà bao nỗ lực cố gắng của ta bị người khác phủ nhận, tài năng của ta, sắc đẹp của ta, mọi thứ ta có đều bị xem là “thiên phú”, chứ không phải nhờ nỗ lực cố gắng mà có được. Hồi ta còn nhỏ, có lần Yến quốc mở tiệc chiêu đãi vương tôn, quý tộc các nước, vì muốn làm mẫu hậu vui lòng, vì muốn phụ vương tự hào về ta, nở mày nở mặt trước văn võ bá quan, vương tôn quý tộc các nước nên mặc dù ban ngày phải học lễ nghĩa nữ công, thiên văn địa lý và những thứ mà một quân vương tương lai phải học, mặc dù phải học nhiều đến nỗi ngay cả thời gian nghỉ ngơi uống một chén trà cũng không có, ta vẫn thức trắng mấy đêm liền để học múa, để hoàn thiện điệu múa của mình sao cho hoàn hảo nhất; vậy mà ngoại trừ những lời trầm trồ khen ngợi của các quan khách, cuối cùng chỉ có thể đổi lại ánh nhìn hờ hững của mẫu hậu, một câu nói dửng dưng lạnh nhạt của phụ vương thản nhiên phủ nhận tất cả: “Quả là đứa con của thánh thần, niềm tự hào của trời đất”. Có đôi lúc ta làm sai chuyện gì, cho dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt như đánh rơi một chén trà hay quên một điệu múa, mọi người lại tỏ ra vô cùng thất vọng, như thể ta đã phạm phải tội ác tày trời vậy, như thể ta không phải là một Ngọc Thất hoàn hảo mà họ muốn. Sống như vậy… có được coi là sống không? Cuộc sống như vậy… có phải là rất vui vẻ, rất sung sướng hay không?
Nhiều khi nghĩ đến chuyện Tiểu Diệp muốn trở thành một người như ta, còn ta lại ước được sống một cuộc sống tự do, thoải mái như muội ấy, ta lại cảm thấy nực cười. Nhưng những lời đó ta cũng chỉ có thể tự nhủ với lòng, bởi vì Tiểu Diệp cũng chẳng sung sướng hơn ta là bao, nói ra chỉ khiến muội ấy càng thêm phiền muộn mà thôi. Để muội ấy khỏi nghi ngờ, ta nhanh chóng khôi phục dáng vẻ tươi cười thường ngày, đánh lạc hướng bằng một ý định táo bạo: “Muội muốn trở thành một người như ta? Vậy thì hôm nay chúng ta đổi chỗ cho nhau đi, muội trở thành ta, ta trở thành muội. Chỉ trong ngày hôm nay thôi, có được không?”.
Trước đề nghị đó của ta, thoạt đầu muội ấy tròn mắt ngạc nhiên, sau lại nhanh chóng gật đầu đồng ý, ánh mắt tràn ngập ước ao kia thập phần kiên định.
Sau đó bọn ta nhanh chóng tráo đổi y phục, thế chỗ cho nhau. Ta vận y phục của muội ấy dạo chơi khắp hoàng cung Tề quốc, muội ấy dùng thân phận của ta trở về tham dự yến tiệc. Ngoại trừ dung mạo và nỗi khổ chẳng ai nhìn thấu, ta và muội ấy còn có một điểm tương đồng mà ngay cả phụ vương cũng không hề hay biết, đó là tài bắt chước người khác. Bọn ta có thể bắt chước từng hành động, lời nói, cử chỉ của một người mới gặp được một lần, huống hồ lần này đối phương còn là tỷ muội song sinh của mình, gắn bó với nhau suốt bao năm qua, huống hồ chỉ trong thời gian yến tiệc diễn ra, vậy nên ta hoàn toàn không cần lo lắng kế hoạch sẽ bại lộ.
Chính trong lần ta dùng thân phận của Tiểu Diệp để dạo chơi khắp hoàng cung Tề quốc ấy, ta đã gặp Hạo Thiên, vị hoàng tử bị thế nhân coi thường năm đó, vị thái tử tài đức vẹn toàn sau này.
Lần đầu ta gặp chàng là ở trước cửa tẩm điện của Hoa phi, phi tần được Tề vương sủng ái nhất bấy giờ, lúc chàng chỉ là một hoàng tử hữu danh vô thực, đang bị con của các phi tần khác khi dễ. Điện Thanh Loan, nơi tổ chức yến tiệc đang ồn ào náo nhiệt là vậy, ở đây lại lặng ngắt như tờ, vắng vẻ hiu quạnh, ngoài ta ra chỉ còn vài ba cung nữ, hai vị hoàng tử của Tề quốc và chàng. Dựa vào cảnh tượng ta thấy được lúc đó và những lời đồn đại về vị hoàng tử hữu danh vô thực này, ta có thể lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ nhân cơ hội Hoa phi tham dự yến tiệc nên không có mặt ở đây mà hai vị hoàng tử kia buông lời nhục mạ chàng, lấy chuyện đánh đập chàng làm thú vui, còn mấy cung nữ kia một phần vì e dè hai vị hoàng tử, một phần lại vui mừng khi thấy người khác gặp nạn nên chỉ đứng một bên xì xào bàn tán, cười đùa khúc khích, như thể đang thể hiện sự coi thường, khinh miệt của chúng đối với vị hoàng tử tội nghiệp. Quả nhiên, lại gần thêm một chút là ta có thể nghe thấy giọng nói tỏ rõ sự khinh thường của vị hoàng tử áo xanh: “Hừ, đúng là vô dụng, nhu nhược y như mẫu phi ngươi vậy. Ngay cả một chút phản kháng cũng không có”.
Vị hoàng tử áo đỏ tiếp lời: “Loại người chỉ có thể làm nam sủng của người khác, chỉ có thể sống bám vào nữ nhân như ngươi không xứng có chung một nửa dòng máu với bọn ta, chỉ đáng bị thế nhân coi thường, bị vạn người chà đạp”.
Đám cung nữ đứng bên che miệng cười phụ họa.
Mặc dù bị người khác buông lời nhục mạ, vị hoàng tử tên gọi Hạo Thiên kia lại như không hề để tâm, đôi mắt vẫn lạnh như tro tàn, như băng tuyết ngàn năm không tan, lại có vẻ tĩnh lặng như hồ nước sâu thẳm không một gợn sóng, nhưng ẩn sâu dưới vẻ băng lạnh, tĩnh lặng đó lại là ngọn lửa mang tên thù hận, không cam chịu, không khuất phục vẫn luôn rừng rực cháy, chưa bao giờ tàn lụi. Ánh nhìn mang hai tầng băng hỏa tương khắc đó khiến ta có ấn tượng mạnh mẽ với chàng ngay từ lần gặp đầu tiên, cảnh ngộ của chàng khiến ta chợt nhớ đến Tiểu Diệp, tiểu muội đáng thương vừa kiên cường vừa yếu đuối của ta. Hạo Thiên và Tiểu Diệp đều bị thế nhân coi thường, bị người khác miệt thị, nhưng hai người khác nhau ở chỗ, đối với những lời đàm tiếu của thế nhân, muội ấy coi như không nghe, coi như không thấy, bởi “mắt không thấy, tâm không phiền”. Còn chàng lại khác. Bề ngoài thì tỏ ra nhu nhược, yếu đuối, không quan tâm người khác nghĩ gì, nói gì, thực chất lại là một người thù dai nhớ lâu, có ân báo ân, có oán báo oán. Người khác nói gì về chàng, chàng đều đem những lời đó khắc ghi trong lòng, biến chúng thành ngọn lửa hận thù vẫn luôn cháy rừng rực ẩn sâu trong tầng tầng lớp lớp băng lạnh kia; cách mà họ đối xử với chàng, những chuyện mà họ làm với chàng, chàng đều ghi nhớ, để rồi một ngày nào đó khi có cơ hội, chàng nhất định sẽ trả lại gấp bội những gì chàng phải chịu đựng. Thân phận càng thấp kém, càng bị thế nhân coi thường, dã tâm và tham vọng càng lớn, người như vậy không phải sinh ra đã mang mệnh đế vương, mà là do hoàn cảnh nuôi dưỡng thành bá chủ thiên hạ. Đó là toàn bộ ấn tượng của ta về chàng trong lần gặp đầu tiên.
Nãy giờ ta còn đang mải mê đánh giá vị hoàng tử không hề đơn giản này, vừa hoàn hồn thì thấy hai vị hoàng tử kia lại tiếp tục đánh đập chàng. Hai vị hoàng tử kia vừa nhìn là biết thường xuyên tập võ, Hạo Thiên lại gầy gò ốm yếu như vậy, ta sợ cơ thể chàng không chịu nổi nên chưa kịp suy nghĩ gì đã vội vàng xông ra che chắn cho chàng. Cú đạp của vị hoàng tử áo đỏ khiến bụng ta đau nhói, trước sự ngạc nhiên của tất cả những người có mặt ở đây, ta lần đầu tiên không màng đến hình tượng mà trợn tròn mắt quát: “Thân là nam nhi, là hoàng tử của một cường quốc, lại bắt nạt một người không có khả năng phản kháng, như vậy còn ra thể thống gì?”. Nói đến đây, lửa giận của ta lại bốc lên ngùn ngụt, giọng không khỏi cao thêm mấy phần, ngữ khí tỏ rõ sự khinh thường: “Hừ, lại còn bày đặt lên giọng dạy đời người khác, làm như các ngươi không sống nhờ nữ nhân ấy! Vậy các ngươi sinh ra từ đâu, chui ra từ hòn đá chắc? Còn nữa, nếu không dựa vào mẫu phi của các ngươi, các ngươi còn có thể đứng ở đây mà khi dễ người khác hay không?”.
Trước lời phản bác hùng hồn của ta, vị hoàng tử áo xanh nhất thời nghẹn họng, chẳng nói được câu nào ngoại trừ mấy chữ: “Ngươi… ngươi…”, một hồi lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh, nói được câu hoàn chỉnh: “Ngươi là ai? Sao dám xen vào chuyện của bọn ta?”.
Hừ, mấy lời thoại cũ mèm, chẳng lẽ hắn không thể nói mấy câu mới mẻ hơn sao? Ta không trả lời, mày vẫn nhướng cao.
Thực tế chứng minh ta không cần mở miệng cũng có người trả lời thay, chính là vị hoàng tử áo đỏ vừa đạp trúng bụng ta. Hắn chỉ một tay vào ta, “a” một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ta nhớ ra rồi! Ngươi chính là người bị biểu muội Nghi Hàm sỉ nhục trong yến tiệc mừng thọ thái hậu!”.
Ta nhìn cánh tay đang chỉ vào mình, thầm hừ lạnh trong lòng: “Ngươi chỉ trỏ lung tung cái gì, rõ là đồ bất lịch sự!”. Nghe lời hắn nói, ta mới nhớ ra bản thân đang mang thân phận của Tiểu Diệp, bèn cau mày đáp trả: “Vậy thì sao?”.
Nghe vậy, vị hoàng tử áo xanh lập tức cười khẩy: “Ngươi chính là Diệp Thất, nàng công chúa kém cỏi, vô dụng của Yến quốc? Chẳng trách vì sao ngươi lại đứng ra bảo vệ tên tiểu tử này, cả hai ngươi đều giống nhau, đều thấp kém ti tiện, đều bị thế nhân coi thường”.
Thấy người đứng sau vẫn không có động tĩnh gì, ta cũng học cách cười khẩy đáp trả vị hoàng tử áo xanh, giọng nói không chỉ lạnh lùng mà còn tràn ngập khinh thường: “Coi thường? Người đáng bị coi thường phải là ngươi mới đúng. Khi dễ một người không có khả năng phản kháng, ngươi thậm chí còn không đáng mặt nam nhi chứ đừng nói gì đến hoàng tử một nước!”. Không để hắn kịp phản ứng, ta lại tiếp tục: “Còn nữa, đừng quên Hạo Thiên là đệ đệ của ngươi, trong người chàng dù sao cũng có một nửa dòng máu giống ngươi, là huyết mạch hoàng gia của Đại Tề. Ngươi nói chàng ti tiện, thấp kém, phải chăng là đang tự hạ thấp chính mình, sỉ nhục huyết mạch hoàng gia của Tề quốc?”.
Vị hoàng tử áo xanh nghe ta nói vậy thì giận run người, thấy không thể nói lại được liền muốn động thủ, trực tiếp dạy ta một bài học. Nhưng tay vừa giơ lên đã bị vị hoàng tử áo đỏ ngăn lại: “Nhị ca, tuyệt đối không được động thủ. Dù sao nàng ta cũng là người Yến quốc, nếu huynh ra tay đánh nàng ta, ngộ nhỡ tin này đồn ra ngoài, chẳng phải chúng ta sẽ mất hết thể diện sao?”.
Thấy vị hoàng tử áo xanh vẫn bừng bừng lửa giận, nộ khí trong mắt vẫn chưa tan, ta lại đổ thêm dầu vào lửa, tiếp tục khiêu khích. Mặc dù ta không biết võ công, khi thấy hắn định động thủ thì lòng có đôi chút hoảng loạn, nhưng vì mẫu hậu đã dạy lòng càng hoảng loạn, càng không được tỏ ra yếu thế trước mặt kẻ thù, vậy nên ta càng nhướng mày ngạo nghễ, giọng cũng bất chợt cao lên: “Đánh đi! Thử đánh ta đi! Ngươi dám đánh ta, ta liền la lên gọi tất cả mọi người đến xem ngươi ức hiếp một nha đầu bằng tuổi muội muội mình như thế nào, để xem ai mới là người bị coi thường đây!”.
Ngọn lửa phẫn nộ vừa mới dịu đi một chút trong nháy mắt lại bốc lên ngùn ngụt, vị hoàng tử áo đỏ thấy tình hình không ổn, lập tức kéo áo người mà hắn gọi là nhị ca, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nhị ca, huynh đừng nóng giận. Nha đầu đó được xưng tụng là thiên tài võ thuật, chúng ta không đánh lại nàng ta đâu. Ngộ nhỡ nàng ta làm to chuyện lên thì khổ, chúng ta về thôi, tiếp tục dây dưa sẽ chuốc lấy phiền phức đấy”.
Dường như lời nói của vị hoàng tử áo đỏ rất có trọng lượng đối với nhị ca hắn. Nghe hắn nói vậy, vị hoàng tử áo xanh quả thực không hề động thủ, chỉ trừng mắt nhìn ta, ta cũng thản nhiên trừng mắt đáp trả. Nơi ánh mắt bọn ta giao nhau cơ hồ tóe ra tia lửa, tỏa ra bốn phía. Sau một hồi nhìn nhau không chớp mắt như vậy, ngay lúc ta cảm thấy đau mắt muốn bỏ cuộc thì vị hoàng tử áo xanh đột nhiên siết chặt tay, đè thấp giọng, gằn từng tiếng: “Coi như ngươi may mắn, lần này ta tha cho ngươi”.
Lần theo ánh mắt của hắn, ta biết hắn đang nói với người phía sau lưng ta, Hạo Thiên. Chẳng để ta kịp phản ứng, hắn đã xoay người rời đi, vị hoàng tử áo đỏ thở phào một hơi rồi nhanh chóng bước theo, chỉ còn đám cung nữ nhìn ta mà xì xào bàn tán. Ta trợn mắt nhìn chúng, hai tay chống hông, cao giọng quát: “Còn không mau biến đi, muốn ta móc mắt các ngươi chắc?”.
Nghe vậy, đám cung nữ làu bàu vài tiếng rồi cũng nhanh chóng tản ra, trước khi chúng rời khỏi ta còn loáng thoáng nghe được một câu: “Đi thôi. Nha đầu đó hung dữ quá!”.
“Đồ nhiều chuyện!” Ta nhìn bóng lưng chúng rời đi, không kìm được mà hừ lạnh một tiếng. Lại nhớ đến người vẫn im lặng từ đầu đến cuối, ta vội vàng ngồi xuống xem xét vết thương của chàng. Nhìn gương mặt tuấn mỹ đầy vết thâm tím, lòng ta đột nhiên đau nhói. Ta rút từ trong ống tay áo một chiếc khăn tay màu tím lau vết máu còn đọng trên khóe môi chàng, điều bất ngờ là chàng không tỏ vẻ phản đối hành động của ta, hoặc có lẽ là không còn sức ngăn cản.
Im lặng hồi lâu, lát sau chàng lên tiếng trước, khóe môi nhếch lên tựa như giễu cợt: “Người Yến ai cũng hung dữ như ngươi sao?”.
Ta thản nhiên trả lời: “Đương nhiên là không, cũng phải tùy người thôi. Đối với người cần hung dữ thì hãy hung dữ, với người cần dịu dàng thì hãy dịu dàng. Tỷ như đối với mấy người vừa rồi, không thể không hung dữ, bằng không chúng sẽ được nước lấn tới”. Ngón tay ta lướt nhẹ qua vết bầm gần mắt chàng, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”.
Chàng lắc đầu, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ý giễu cợt đã chẳng còn: “Ta quen rồi”.
Ta nhìn người trước mặt hồi lâu, không kìm được mà thốt ra: “Tại sao?”.
Chàng cau mày, nhưng vì động đến vết bầm gần mắt nên lập tức giãn ra: “Tại sao cái gì?”.
Ta kiên nhẫn hỏi lại: “Tại sao ngươi không phản kháng? Nếu ngươi phản kháng, ít ra bọn chúng sẽ không quá đáng như vậy”.
Chàng nhếch môi hỏi lại ta: “Có thể phản kháng được sao? Trong chốn hậu cung bẩn thỉu xấu xa này, ta thân cô thế cô, không có thế lực hậu thuẫn, chúng lại là những người ngồi trên cao, tiền quyền không thiếu, muốn phản kháng cũng không được. Hơn nữa, nếu ta phản kháng, bọn chúng sẽ trút giận lên mẫu phi của ta. Người vốn yếu đuối như vậy, hẳn là sẽ chịu không nổi”.
Ta nhíu mày: “Vậy nên ngươi mới cố gắng chịu đựng tất cả… chính là để không liên lụy đến mẫu phi ngươi sao?”.
Chàng không trả lời.
Đắn đo cân nhắc một hồi, cuối cùng ta vẫn hỏi chàng câu này: “Ngươi… ngươi có hận Hoa phi không?”.
Nhắc đến Hoa phi, sắc mặt chàng lập tức sa sầm, đôi mắt lại lạnh như tro tàn, giọng lạnh tanh, không trực tiếp trả lời câu hỏi của ta mà đáp lại bằng một câu hỏi khác: “Nếu ngươi là ta, ngươi có hận ả không?”.
Lần này đến lượt ta trầm mặc.
Chàng cũng không đợi ta trả lời mà lại tiếp tục lên tiếng, tựa như đang nói với chính bản thân mình, giọng lạnh nhạt dửng dưng nhưng lại khiến người nghe não lòng: “Hận hay không hận cũng giống nhau cả thôi, cũng chẳng thể thay đổi được gì”.
Ta vội tiếp lời: “Vậy tại sao ngươi không lợi dụng ả để đoạt lại những gì ngươi đáng có?”.
Chàng khó hiểu nhìn ta: “Ngươi nói cái gì?”.
Dùng chiếc khăn tay màu tím nhạt nhẹ nhàng lau đi vệt máu ở lòng bàn tay đầy vết trầy xước của chàng, ta nói tiếp: “Phụ vương ngươi là đế vương của một cường quốc, trong người ngươi có một nửa dòng máu hoàng gia, ngươi cũng là hoàng tử, vậy tại sao các ca ca đệ đệ của ngươi có thể sống trong vinh hoa phú quý, nhung ấm lụa êm cả đời, còn ngươi lại phải chịu cảnh bị thế nhân coi thường, bị vạn người chà đạp, ngay cả một nô tỳ thấp kém cũng không bằng? Ngươi hoàn toàn có thể thoát khỏi cuộc sống khổ cực này bằng cách lợi dụng Hoa phi, lợi dụng sự yêu thích của Hoa phi đối với ngươi để từng bước, từng bước tạo ra thế lực cho riêng mình. Dù sao thì ả cũng là phi tần đang được phụ vương ngươi sủng ái nhất, nếu ngươi muốn đạt được mục đích thì lợi dụng ả là lựa chọn hợp lý nhất, và nếu ngươi muốn lợi dụng ả thì nên lợi dụng ngay bây giờ, chứ chờ đến lúc ả thất sủng thì chẳng còn gì để mà lợi dụng nữa”.
Chàng không nói gì, chỉ cầm chiếc khăn màu tím nhạt của ta, những ngón tay thon dài lặng lẽ siết chặt.
Thấy chàng không trả lời, ta tiếp tục lên tiếng: “À, ngươi cũng không cần cảm thấy áy náy khi lợi dụng Hoa phi đâu. Ả lợi dụng ngươi để thỏa mãn dục vọng của ả, ngươi lợi dụng ả để đứng vững trong chốn cung đình bẩn thỉu nhơ nhớp này, kể ra cũng là công bằng lắm rồi. Vậy nên…”.
Ta còn chưa kịp nói hết, chàng đã thản nhiên ngắt lời: “Tại sao lại nói với ta những lời này? Ngươi là đang thương hại ta sao?”.
Vì bị xen ngang đột ngột như vậy nên phải mất một lúc lâu ta mới phản ứng lại: “Đó là ta muốn tốt cho ngươi thôi. Để có thể sinh tồn trong chốn cung đình hiểm ác, có tham vọng và dã tâm thôi chưa đủ, còn phải biết che giấu nó, không để người khác dễ dàng nhìn thấu. Điểm này ngươi làm chưa tốt. Tuy vẻ ngoài nhu nhược, yếu đuối, không dám phản kháng có thể che lấp phần nào thù hận, dã tâm cùng tham vọng của ngươi, nhưng đó là với những người tâm không sâu, mưu không hiểm như mấy kẻ khi dễ ngươi vừa rồi, còn đối với những người đã quen với tình người ấm lạnh trong hậu cung, chỉ cần nhìn đôi mắt của ngươi là có thể nhận ra ngay. Bên cạnh đó còn cần thế lực hậu thuẫn để ngươi có thể đứng vững trong chốn cung đình hiểm ác, từ đó đạt được những gì ngươi muốn”. Ngừng một lát, nghĩ một hồi, ta nói tiếp: “Ta muốn tốt với ngươi nên mới nói cho ngươi những chuyện này, còn việc ta đối với ngươi thương hại hay đồng cảm, ta không biết, ngươi cũng không cần biết, bởi chuyện đó không quan trọng”.
Chàng chưa vội trả lời, chăm chú nhìn ta hồi lâu. Ta nhìn bóng hình mình phản chiếu trong đôi mắt hắc bạch phân minh kia, không hiểu sao tim lại lạc đi một nhịp. Qua một hồi nhìn nhau lâu như vậy, chàng đột nhiên mở miệng, ánh mắt dần trở nên nhu hòa: “Cảm ơn”.
Ta nhất thời không tin vào điều mà tai mình nghe thấy, tròn mắt nhìn chàng, sau một hồi lâu mới thốt ra được một chữ: “Hả?”.
Chàng trừng mắt nhìn ta: “Tai ngươi có vấn đề sao?”.
“Có ai vừa cảm ơn xong lại quay ra hỏi tai người ta có vấn đề không hả?” Ta bĩu môi, lại muốn trêu chọc chàng một chút, bởi vậy mới nói rằng: “Chỉ nói cảm ơn thôi thì chưa đủ cho ta thấy thành ý của ngươi. Nếu thực sự muốn cảm ơn ta, chi bằng ngươi hãy lấy thân báo đáp đi”.
Ánh mắt chàng lộ rõ vẻ khó hiểu: “Ý ngươi là gì? Muốn gả cho ta?”.
Ta nhướng mày đáp trả: “Sao có thể? Rõ ràng là ngươi lấy thân báo đáp mà, cho nên phải là ngươi gả cho ta mới đúng chứ”.
Ta vốn chỉ định trêu chọc chàng một chút, nào ngờ chàng lại đồng ý: “Như nhau cả thôi”. Chàng vịn tay vào tường từ từ đứng dậy, đến bây giờ ta mới nhận ra chàng thấp hơn ta một cái đầu. Chàng nói, giọng nhẹ như gió thoảng: “Cứ quyết định vậy đi. Đợi đến lúc không còn ai có thể tranh giành ngôi vị đế vương với ta, ta sẽ dùng kiệu hoa dát vàng khảm ngọc tám người khiêng cùng một đoàn rước dâu rầm rộ đến đón ngươi”.
Không ngờ chàng lại hùa theo trò đùa của ta, ta ngẩn người, lại ngây ngốc như cũ: “Hả?”.
Dường như chẳng hề để ý đến vẻ ngạc nhiên của ta, chàng khẽ mỉm cười, nói tựa như thì thầm: “Vẫn còn non lắm”. Ngừng một lát, ý cười trong mắt dần dần biến mất, giọng lại lạnh nhạt như lúc đầu gặp mặt: “Được rồi, Hoa phi sắp trở về, nếu để ả nhìn thấy ta ở cùng ngươi thì không hay đâu. Ngươi cũng trở về đi”.
Chẳng đợi ta trả lời, chàng đã xoay người, bước từng bước trở về tẩm điện của Hoa phi. Nhìn dáng đi khập khiễng của chàng, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Này, ngươi còn chưa trả khăn tay cho ta!”.
Nghe ta nói vậy, khi đến cửa tẩm điện chàng hơi dừng lại, nghiêng người nhìn ta, khóe môi khẽ nhếch tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, đôi mắt vốn lạnh như tro tàn giờ sóng sánh đào hoa, như muốn nhấn chìm linh hồn người ta trong đó: “Đối với ngươi, đây có thể chỉ là một trò đùa, nhưng với ta đó lại là một lời hứa bằng danh dự của nam nhân. Lần tiếp theo gặp lại sẽ là lúc ta thực hiện lời hứa của mình. Hẹn gặp lại, Thất Thất”.
Nhìn đôi mắt sóng sánh đào hoa cùng nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc của chàng, nghe chàng gọi hai tiếng “Thất Thất”, nơi sâu thẳm tận cùng trong lòng ta bỗng có gì đó nảy mầm, một cảm xúc kỳ lạ âm thầm lan tỏa trong tim. Và rất lâu rất lâu sau này, ta mới biết cảm xúc kỳ lạ đó chính là thích, là yêu.
Trong đầu không ngừng vọng đi vọng lại câu mà chàng nói trước khi biến mất trước cửa tẩm điện: “Đối với ngươi, đây có thể chỉ là một trò đùa, nhưng với ta đó lại là một lời hứa bằng danh dự của nam nhân”. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, đối với ta, có lẽ đó cũng không đơn giản chỉ là một trò đùa, và sau lần gặp mặt vị hoàng tử không hề đơn giản này, ta đã đánh mất cả trái tim.
Mọi người thường nói ta và Tiểu Diệp tuy là tỷ muội song sinh, nhưng trừ bỏ dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia ra, bọn ta chẳng còn điểm nào tương đồng. Ta cũng thấy vậy. Chẳng qua chỉ chào đời cách nhau một khắc, vậy mà không chỉ tính tình, tài năng, sở thích, mà ngay cả số phận và cách đối xử của mọi người với bọn ta cũng khác nhau một trời một vực. Muội ấy giỏi võ, giỏi kiếm thuật; ta lại tinh thông cầm kỳ thi họa, thiên văn địa lý. Muội ấy thích kiếm thuật, ta lại mê ca vũ. Muội ấy bị người khác coi thường, khinh miệt, luôn thui thủi một mình, chẳng có ai bầu bạn; ta lại là tâm điểm của đám đông, luôn được mọi người vây quanh, được người khác tôn sùng, xưng tụng. Muội ấy có thể tự do ra vào trong cung, có thể đi đến bất cứ nơi nào muội ấy muốn, có thể làm bất kỳ việc gì muội ấy thích, giống như chú chim nhỏ sải cánh giữa bầu trời bao la. Còn ta lại chỉ có thể quanh quẩn ở một góc của hoàng cung, bị gò bó, bị ép buộc, làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt người khác, phải xem xét nó có phù hợp với thân phận của mình hay không, thật chẳng khác nào con chim hoàng anh bị nhốt trong chiếc lồng sơn son thếp vàng để mua vui cho thiên hạ, chỉ có thể dõi theo chú chim nhỏ tự do bay lượn giữa trời xanh biển biếc mà âm thầm khát khao trong lòng.
Tiểu Diệp luôn nói bản thân muội ấy kém cỏi, vô dụng, hoàn toàn trái ngược với vị tỷ tỷ gần như hoàn hảo là ta. Nhưng ta lại không nghĩ vậy. Tuy không tinh thông cầm kỳ thi họa, thiên văn địa lý nhưng bù lại, muội ấy lại rất giỏi võ, rất giỏi kiếm thuật, luận về mặt này, cả Yến vương cung không ai sánh bằng muội ấy. Mọi người coi thường muội ấy chỉ vì muội ấy không phải người được chọn, chỉ vì đây là Yến quốc, một quốc gia lấy văn làm gốc, trọng văn khinh võ mà thôi. Nếu sinh ra ở một quốc gia nào khác, tỷ như Tề quốc chẳng hạn, nhất định muội ấy sẽ trở thành một vị nữ tướng tài ba, danh chấn thiên hạ, khiến quân địch chỉ cần nghe tên đã toát mồ hôi lạnh, uy danh không hề thua kém Ánh Dương quận chúa Nghi Hàm của Tề quốc.
Thế nhưng, đó chỉ là “nếu”, chỉ là một giả thiết được đặt ra. Tiểu Diệp là người Yến quốc, đó là sự thật không bao giờ thay đổi.
Tiểu Diệp từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, có lẽ cuộc sống trong chốn cung đình đầy rẫy những mưu mô toan tính đã góp phần tạo nên tính cách đó của muội ấy. Đối với những lời đàm tiếu của thế nhân, muội ấy coi như không nghe, coi như không thấy, khiến chúng không thể làm vấy bẩn con người muội ấy như bao nữ nhân chốn hậu cung. Nhưng dù sao muội ấy cũng là con người, lại là nữ nhi, sức chịu đựng cũng có giới hạn, vậy nên đã có không ít lần muội ấy sà vào lòng ta, đem mọi ấm ức muội ấy thường phải chịu đựng kể cho ta nghe, nói bằng giọng pha chút tủi hờn khiến người nghe não lòng. Những lúc như vậy ta chỉ biết ôm muội ấy vào lòng, dỗ dành an ủi để muội ấy nín khóc, trong lòng lại thầm nghĩ rằng ta mệt mỏi vì phải gánh trên vai quá nhiều trọng trách, muội ấy buồn vì không được công nhận, bị người khác khinh miệt, coi thường, xét cho cùng thì cả hai tỷ muội bọn ta, chẳng ai sung sướng hơn ai.
Còn nhớ năm bọn ta chín tuổi, có một lần Tề quốc mở tiệc mừng thọ thái hậu, ta đã xin phụ vương cho ta dẫn Tiểu Diệp theo. Nhiều năm sau nghĩ lại ta vẫn còn nhớ như in gương mặt tươi cười rạng rỡ và vẻ hào hứng, phấn khích dâng đầy trong mắt muội ấy khi bọn ta đặt chân lên lãnh thổ Tề quốc năm đó. Đây là lần đầu tiên muội ấy được tham dự một bữa tiệc, hơn nữa đây không phải một bữa tiệc bình thường mà là lễ mừng thọ thái hậu của một cường quốc, phấn khích là lẽ đương nhiên. Ban đầu thì không có rắc rối nào phát sinh, mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng ngay lúc lễ mừng thọ diễn ra thì ta lại chẳng nhìn thấy muội ấy đâu cả. Hoàng cung Tề quốc rộng lớn vô cùng, đây lại là lần đầu tiên muội ấy đến Tề quốc, ta sợ muội ấy bị lạc nên vội vàng đi tìm, cuối cùng lại thấy muội ấy đang gục đầu ngồi khóc trong lãnh cung đã bỏ trống nhiều năm của Tề quốc.
Lúc ta tìm thấy Tiểu Diệp, muội ấy đang vùi mặt vào hai đầu gối, đôi vai bé nhỏ cứ rung lên liên tục, dáng vẻ cô đơn đó khiến ta không khỏi đau lòng. Ta bước lại gần, khẽ gọi muội ấy: “Tiểu Diệp?”.
Nghe thấy có người khác gọi mình, muội ấy từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt loang loáng ướt phản chiếu bóng hình ta trong đó, lát sau muội ấy sà vào lòng ta như đã làm bao lần, tiếng thút thít khe khẽ vang bên tai ta.
Ta giơ tay ôm lấy tấm lưng bé nhỏ ấy, đợi muội ấy nín khóc mới kéo muội ấy ra khỏi ngực mình. Ta nhìn thẳng vào mắt muội ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”. Mới đầu muội ấy còn rất hào hứng, nôn nóng muốn tham dự bữa tiệc cơ mà, vậy tại sao bây giờ lại trốn ở đây khóc lóc một mình?
Tiểu Diệp nhìn ta, khóe mắt vẫn còn vệt nước lấp lánh, giọng vẫn nghẹn ngào nức nở như phải chịu tủi cực rất lớn: “Muội đã nói tỷ đừng đem muội theo rồi mà. Muội chỉ là một công chúa kém cỏi, vô dụng, không xứng đáng có mặt ở đây, sự xuất hiện của muội chỉ làm mất mặt tỷ, mất mặt Yến quốc mà thôi”.
Ta giơ tay lau đi vệt nước ở khóe mắt muội ấy, lờ mờ hiểu được chuyện đã xảy ra: “Sao tự dưng lại nói những lời này? Có ai đã nói gì với muội sao?”.
Nghe ta hỏi vậy, muội ấy khẽ cắn môi dưới, ngập ngừng một lát rồi mới trả lời: “Là Ánh Dương quận chúa Nghi Hàm. Nàng ta nói muội vô dụng, kém cỏi, chỉ là cái bóng của tỷ, là vết nhơ của Yến quốc. Nàng ta sỉ nhục muội ngay trước mặt các quan khách, ắt hẳn mọi người ở đó bây giờ rất coi thường muội. Muội không có đủ tư cách, cũng không còn mặt mũi nào để tham dự lễ mừng thọ đó nữa”. Lời vừa dứt giọng đã nghẹn ngào, mắt lại long lanh ngấn nước: “Tại sao mọi người ai ai cũng coi thường muội? Chẳng lẽ vô dụng, kém cỏi là lỗi của muội sao? Muội cũng đâu muốn bản thân trở nên như thế”.
Bọn ta vốn là một cặp song sinh, tâm linh tương thông. Muội muội đau lòng, người làm tỷ tỷ như ta đương nhiên cũng cảm thấy xót xa. Ta vừa xoa đầu muội ấy vừa dịu dàng an ủi: “Không đâu. Tiểu Diệp của ta rất tài giỏi mà. Muội giỏi võ, lại giỏi kiếm thuật, sao lại có thể vô dụng, kém cỏi được chứ?”.
Tiểu Diệp lắc đầu: “Nhưng bọn họ lại không nghĩ vậy”. Vùi đầu vào ngực ta, muội ấy nói tựa như thì thầm, giọng tủi thân xen lẫn ước ao: “Nếu người xuất hiện lúc đó là tỷ, chắc chắn vị quận chúa kia sẽ không dám nói như vậy. Muội muốn trở thành một người như tỷ, cho dù chỉ bằng một nửa của tỷ thôi muội cũng mãn nguyện rồi”.
Tay đang xoa đầu muội ấy của ta đột nhiên khựng lại, ánh mắt hướng về phía chân trời xa xăm, ta khẽ nhếch môi, lặp lại lời muội ấy nói trong vô thức: “Người như ta ư?”. Giọng bỗng trở nên buồn thảm, chất chứa nỗi thống khổ chỉ mình ta hay: “Làm một người như ta… không vui vẻ sung sướng như muội tưởng đâu”.
Đúng là chẳng sung sướng chút nào. Mọi người chỉ biết ta là ái nữ của đương kim Yến vương, sinh ra đã mang thân phận cao quý khó ai bì kịp, cả đời sống trong nhung lụa phú quý, chẳng phải lo nghĩ điều gì, sống một cuộc sống mà tất cả mọi người đều mơ ước; thế nhân chỉ nhìn thấy ánh hào quang rực rỡ bao quanh ta, chỉ biết ghen tị, ngưỡng mộ ta mà không hề hay biết phía sau ánh hào quang đó là trách nhiệm đè nặng trên vai ta; không hề biết rằng thứ mà ta căm ghét nhất chính là cuộc sống gò bó, chật hẹp, hoàn toàn phụ thuộc vào người khác này, và từ khi ý thức được điều đó, không lúc nào ta không mong ước được thoát khỏi danh hiệu “người được chọn”, “đứa con của thánh thần”, “niềm tự hào của trời đất”; được sống một cuộc sống thoải mái, tự do, không lo âu phiền muộn, cuộc sống mà bất kỳ người bình thường nào cũng có thể có.
Tiểu Diệp phải chịu nhiều khổ sở vì không phải là “người được chọn”, ta cũng chẳng sung sướng gì hơn. Vì phụ vương tuổi cao sức yếu, các ca ca đệ đệ không có tài trị quốc, thái tử vẫn còn quá nhỏ, ta lại là “người được chọn”, vậy nên ngay từ khi còn nhỏ ta đã phải cố gắng gấp bội các công chúa hoàng tử khác, phải cố gắng học cách quản lý mọi chuyện trong thiên hạ, cai trị Yến quốc như một quân vương thực thụ, bởi thứ đè nặng trên vai ta không chỉ là trách nhiệm của một công chúa mà còn là bổn phận của một quân vương. Ta không biết mọi người khao khát cuộc sống của ta, hào quang của ta như thế nào, ta chỉ cảm thấy sống như vậy thật mệt mỏi, khó chịu đến ngạt thở, trọng trách trên vai ngày càng lớn khiến ta nhiều lần ngã gục, rất lâu sau này nghĩ lại, ngay đến ta còn không thể tin rằng lúc đó, với sức chịu đựng của một đứa trẻ, lại là nữ nhi, ta lại có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề đó trong một khoảng thời gian dài như vậy. Ta không biết mọi người khát khao cái danh hiệu “người được chọn”, “đứa con của thánh thần”, “niềm tự hào của trời đất” mà ta có được ngay từ khi sinh ra như thế nào, ta chỉ cảm thấy căm ghét chúng, bởi vì chúng mà bao nỗ lực cố gắng của ta bị người khác phủ nhận, tài năng của ta, sắc đẹp của ta, mọi thứ ta có đều bị xem là “thiên phú”, chứ không phải nhờ nỗ lực cố gắng mà có được. Hồi ta còn nhỏ, có lần Yến quốc mở tiệc chiêu đãi vương tôn, quý tộc các nước, vì muốn làm mẫu hậu vui lòng, vì muốn phụ vương tự hào về ta, nở mày nở mặt trước văn võ bá quan, vương tôn quý tộc các nước nên mặc dù ban ngày phải học lễ nghĩa nữ công, thiên văn địa lý và những thứ mà một quân vương tương lai phải học, mặc dù phải học nhiều đến nỗi ngay cả thời gian nghỉ ngơi uống một chén trà cũng không có, ta vẫn thức trắng mấy đêm liền để học múa, để hoàn thiện điệu múa của mình sao cho hoàn hảo nhất; vậy mà ngoại trừ những lời trầm trồ khen ngợi của các quan khách, cuối cùng chỉ có thể đổi lại ánh nhìn hờ hững của mẫu hậu, một câu nói dửng dưng lạnh nhạt của phụ vương thản nhiên phủ nhận tất cả: “Quả là đứa con của thánh thần, niềm tự hào của trời đất”. Có đôi lúc ta làm sai chuyện gì, cho dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt như đánh rơi một chén trà hay quên một điệu múa, mọi người lại tỏ ra vô cùng thất vọng, như thể ta đã phạm phải tội ác tày trời vậy, như thể ta không phải là một Ngọc Thất hoàn hảo mà họ muốn. Sống như vậy… có được coi là sống không? Cuộc sống như vậy… có phải là rất vui vẻ, rất sung sướng hay không?
Nhiều khi nghĩ đến chuyện Tiểu Diệp muốn trở thành một người như ta, còn ta lại ước được sống một cuộc sống tự do, thoải mái như muội ấy, ta lại cảm thấy nực cười. Nhưng những lời đó ta cũng chỉ có thể tự nhủ với lòng, bởi vì Tiểu Diệp cũng chẳng sung sướng hơn ta là bao, nói ra chỉ khiến muội ấy càng thêm phiền muộn mà thôi. Để muội ấy khỏi nghi ngờ, ta nhanh chóng khôi phục dáng vẻ tươi cười thường ngày, đánh lạc hướng bằng một ý định táo bạo: “Muội muốn trở thành một người như ta? Vậy thì hôm nay chúng ta đổi chỗ cho nhau đi, muội trở thành ta, ta trở thành muội. Chỉ trong ngày hôm nay thôi, có được không?”.
Trước đề nghị đó của ta, thoạt đầu muội ấy tròn mắt ngạc nhiên, sau lại nhanh chóng gật đầu đồng ý, ánh mắt tràn ngập ước ao kia thập phần kiên định.
Sau đó bọn ta nhanh chóng tráo đổi y phục, thế chỗ cho nhau. Ta vận y phục của muội ấy dạo chơi khắp hoàng cung Tề quốc, muội ấy dùng thân phận của ta trở về tham dự yến tiệc. Ngoại trừ dung mạo và nỗi khổ chẳng ai nhìn thấu, ta và muội ấy còn có một điểm tương đồng mà ngay cả phụ vương cũng không hề hay biết, đó là tài bắt chước người khác. Bọn ta có thể bắt chước từng hành động, lời nói, cử chỉ của một người mới gặp được một lần, huống hồ lần này đối phương còn là tỷ muội song sinh của mình, gắn bó với nhau suốt bao năm qua, huống hồ chỉ trong thời gian yến tiệc diễn ra, vậy nên ta hoàn toàn không cần lo lắng kế hoạch sẽ bại lộ.
Chính trong lần ta dùng thân phận của Tiểu Diệp để dạo chơi khắp hoàng cung Tề quốc ấy, ta đã gặp Hạo Thiên, vị hoàng tử bị thế nhân coi thường năm đó, vị thái tử tài đức vẹn toàn sau này.
Lần đầu ta gặp chàng là ở trước cửa tẩm điện của Hoa phi, phi tần được Tề vương sủng ái nhất bấy giờ, lúc chàng chỉ là một hoàng tử hữu danh vô thực, đang bị con của các phi tần khác khi dễ. Điện Thanh Loan, nơi tổ chức yến tiệc đang ồn ào náo nhiệt là vậy, ở đây lại lặng ngắt như tờ, vắng vẻ hiu quạnh, ngoài ta ra chỉ còn vài ba cung nữ, hai vị hoàng tử của Tề quốc và chàng. Dựa vào cảnh tượng ta thấy được lúc đó và những lời đồn đại về vị hoàng tử hữu danh vô thực này, ta có thể lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ nhân cơ hội Hoa phi tham dự yến tiệc nên không có mặt ở đây mà hai vị hoàng tử kia buông lời nhục mạ chàng, lấy chuyện đánh đập chàng làm thú vui, còn mấy cung nữ kia một phần vì e dè hai vị hoàng tử, một phần lại vui mừng khi thấy người khác gặp nạn nên chỉ đứng một bên xì xào bàn tán, cười đùa khúc khích, như thể đang thể hiện sự coi thường, khinh miệt của chúng đối với vị hoàng tử tội nghiệp. Quả nhiên, lại gần thêm một chút là ta có thể nghe thấy giọng nói tỏ rõ sự khinh thường của vị hoàng tử áo xanh: “Hừ, đúng là vô dụng, nhu nhược y như mẫu phi ngươi vậy. Ngay cả một chút phản kháng cũng không có”.
Vị hoàng tử áo đỏ tiếp lời: “Loại người chỉ có thể làm nam sủng của người khác, chỉ có thể sống bám vào nữ nhân như ngươi không xứng có chung một nửa dòng máu với bọn ta, chỉ đáng bị thế nhân coi thường, bị vạn người chà đạp”.
Đám cung nữ đứng bên che miệng cười phụ họa.
Mặc dù bị người khác buông lời nhục mạ, vị hoàng tử tên gọi Hạo Thiên kia lại như không hề để tâm, đôi mắt vẫn lạnh như tro tàn, như băng tuyết ngàn năm không tan, lại có vẻ tĩnh lặng như hồ nước sâu thẳm không một gợn sóng, nhưng ẩn sâu dưới vẻ băng lạnh, tĩnh lặng đó lại là ngọn lửa mang tên thù hận, không cam chịu, không khuất phục vẫn luôn rừng rực cháy, chưa bao giờ tàn lụi. Ánh nhìn mang hai tầng băng hỏa tương khắc đó khiến ta có ấn tượng mạnh mẽ với chàng ngay từ lần gặp đầu tiên, cảnh ngộ của chàng khiến ta chợt nhớ đến Tiểu Diệp, tiểu muội đáng thương vừa kiên cường vừa yếu đuối của ta. Hạo Thiên và Tiểu Diệp đều bị thế nhân coi thường, bị người khác miệt thị, nhưng hai người khác nhau ở chỗ, đối với những lời đàm tiếu của thế nhân, muội ấy coi như không nghe, coi như không thấy, bởi “mắt không thấy, tâm không phiền”. Còn chàng lại khác. Bề ngoài thì tỏ ra nhu nhược, yếu đuối, không quan tâm người khác nghĩ gì, nói gì, thực chất lại là một người thù dai nhớ lâu, có ân báo ân, có oán báo oán. Người khác nói gì về chàng, chàng đều đem những lời đó khắc ghi trong lòng, biến chúng thành ngọn lửa hận thù vẫn luôn cháy rừng rực ẩn sâu trong tầng tầng lớp lớp băng lạnh kia; cách mà họ đối xử với chàng, những chuyện mà họ làm với chàng, chàng đều ghi nhớ, để rồi một ngày nào đó khi có cơ hội, chàng nhất định sẽ trả lại gấp bội những gì chàng phải chịu đựng. Thân phận càng thấp kém, càng bị thế nhân coi thường, dã tâm và tham vọng càng lớn, người như vậy không phải sinh ra đã mang mệnh đế vương, mà là do hoàn cảnh nuôi dưỡng thành bá chủ thiên hạ. Đó là toàn bộ ấn tượng của ta về chàng trong lần gặp đầu tiên.
Nãy giờ ta còn đang mải mê đánh giá vị hoàng tử không hề đơn giản này, vừa hoàn hồn thì thấy hai vị hoàng tử kia lại tiếp tục đánh đập chàng. Hai vị hoàng tử kia vừa nhìn là biết thường xuyên tập võ, Hạo Thiên lại gầy gò ốm yếu như vậy, ta sợ cơ thể chàng không chịu nổi nên chưa kịp suy nghĩ gì đã vội vàng xông ra che chắn cho chàng. Cú đạp của vị hoàng tử áo đỏ khiến bụng ta đau nhói, trước sự ngạc nhiên của tất cả những người có mặt ở đây, ta lần đầu tiên không màng đến hình tượng mà trợn tròn mắt quát: “Thân là nam nhi, là hoàng tử của một cường quốc, lại bắt nạt một người không có khả năng phản kháng, như vậy còn ra thể thống gì?”. Nói đến đây, lửa giận của ta lại bốc lên ngùn ngụt, giọng không khỏi cao thêm mấy phần, ngữ khí tỏ rõ sự khinh thường: “Hừ, lại còn bày đặt lên giọng dạy đời người khác, làm như các ngươi không sống nhờ nữ nhân ấy! Vậy các ngươi sinh ra từ đâu, chui ra từ hòn đá chắc? Còn nữa, nếu không dựa vào mẫu phi của các ngươi, các ngươi còn có thể đứng ở đây mà khi dễ người khác hay không?”.
Trước lời phản bác hùng hồn của ta, vị hoàng tử áo xanh nhất thời nghẹn họng, chẳng nói được câu nào ngoại trừ mấy chữ: “Ngươi… ngươi…”, một hồi lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh, nói được câu hoàn chỉnh: “Ngươi là ai? Sao dám xen vào chuyện của bọn ta?”.
Hừ, mấy lời thoại cũ mèm, chẳng lẽ hắn không thể nói mấy câu mới mẻ hơn sao? Ta không trả lời, mày vẫn nhướng cao.
Thực tế chứng minh ta không cần mở miệng cũng có người trả lời thay, chính là vị hoàng tử áo đỏ vừa đạp trúng bụng ta. Hắn chỉ một tay vào ta, “a” một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ta nhớ ra rồi! Ngươi chính là người bị biểu muội Nghi Hàm sỉ nhục trong yến tiệc mừng thọ thái hậu!”.
Ta nhìn cánh tay đang chỉ vào mình, thầm hừ lạnh trong lòng: “Ngươi chỉ trỏ lung tung cái gì, rõ là đồ bất lịch sự!”. Nghe lời hắn nói, ta mới nhớ ra bản thân đang mang thân phận của Tiểu Diệp, bèn cau mày đáp trả: “Vậy thì sao?”.
Nghe vậy, vị hoàng tử áo xanh lập tức cười khẩy: “Ngươi chính là Diệp Thất, nàng công chúa kém cỏi, vô dụng của Yến quốc? Chẳng trách vì sao ngươi lại đứng ra bảo vệ tên tiểu tử này, cả hai ngươi đều giống nhau, đều thấp kém ti tiện, đều bị thế nhân coi thường”.
Thấy người đứng sau vẫn không có động tĩnh gì, ta cũng học cách cười khẩy đáp trả vị hoàng tử áo xanh, giọng nói không chỉ lạnh lùng mà còn tràn ngập khinh thường: “Coi thường? Người đáng bị coi thường phải là ngươi mới đúng. Khi dễ một người không có khả năng phản kháng, ngươi thậm chí còn không đáng mặt nam nhi chứ đừng nói gì đến hoàng tử một nước!”. Không để hắn kịp phản ứng, ta lại tiếp tục: “Còn nữa, đừng quên Hạo Thiên là đệ đệ của ngươi, trong người chàng dù sao cũng có một nửa dòng máu giống ngươi, là huyết mạch hoàng gia của Đại Tề. Ngươi nói chàng ti tiện, thấp kém, phải chăng là đang tự hạ thấp chính mình, sỉ nhục huyết mạch hoàng gia của Tề quốc?”.
Vị hoàng tử áo xanh nghe ta nói vậy thì giận run người, thấy không thể nói lại được liền muốn động thủ, trực tiếp dạy ta một bài học. Nhưng tay vừa giơ lên đã bị vị hoàng tử áo đỏ ngăn lại: “Nhị ca, tuyệt đối không được động thủ. Dù sao nàng ta cũng là người Yến quốc, nếu huynh ra tay đánh nàng ta, ngộ nhỡ tin này đồn ra ngoài, chẳng phải chúng ta sẽ mất hết thể diện sao?”.
Thấy vị hoàng tử áo xanh vẫn bừng bừng lửa giận, nộ khí trong mắt vẫn chưa tan, ta lại đổ thêm dầu vào lửa, tiếp tục khiêu khích. Mặc dù ta không biết võ công, khi thấy hắn định động thủ thì lòng có đôi chút hoảng loạn, nhưng vì mẫu hậu đã dạy lòng càng hoảng loạn, càng không được tỏ ra yếu thế trước mặt kẻ thù, vậy nên ta càng nhướng mày ngạo nghễ, giọng cũng bất chợt cao lên: “Đánh đi! Thử đánh ta đi! Ngươi dám đánh ta, ta liền la lên gọi tất cả mọi người đến xem ngươi ức hiếp một nha đầu bằng tuổi muội muội mình như thế nào, để xem ai mới là người bị coi thường đây!”.
Ngọn lửa phẫn nộ vừa mới dịu đi một chút trong nháy mắt lại bốc lên ngùn ngụt, vị hoàng tử áo đỏ thấy tình hình không ổn, lập tức kéo áo người mà hắn gọi là nhị ca, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nhị ca, huynh đừng nóng giận. Nha đầu đó được xưng tụng là thiên tài võ thuật, chúng ta không đánh lại nàng ta đâu. Ngộ nhỡ nàng ta làm to chuyện lên thì khổ, chúng ta về thôi, tiếp tục dây dưa sẽ chuốc lấy phiền phức đấy”.
Dường như lời nói của vị hoàng tử áo đỏ rất có trọng lượng đối với nhị ca hắn. Nghe hắn nói vậy, vị hoàng tử áo xanh quả thực không hề động thủ, chỉ trừng mắt nhìn ta, ta cũng thản nhiên trừng mắt đáp trả. Nơi ánh mắt bọn ta giao nhau cơ hồ tóe ra tia lửa, tỏa ra bốn phía. Sau một hồi nhìn nhau không chớp mắt như vậy, ngay lúc ta cảm thấy đau mắt muốn bỏ cuộc thì vị hoàng tử áo xanh đột nhiên siết chặt tay, đè thấp giọng, gằn từng tiếng: “Coi như ngươi may mắn, lần này ta tha cho ngươi”.
Lần theo ánh mắt của hắn, ta biết hắn đang nói với người phía sau lưng ta, Hạo Thiên. Chẳng để ta kịp phản ứng, hắn đã xoay người rời đi, vị hoàng tử áo đỏ thở phào một hơi rồi nhanh chóng bước theo, chỉ còn đám cung nữ nhìn ta mà xì xào bàn tán. Ta trợn mắt nhìn chúng, hai tay chống hông, cao giọng quát: “Còn không mau biến đi, muốn ta móc mắt các ngươi chắc?”.
Nghe vậy, đám cung nữ làu bàu vài tiếng rồi cũng nhanh chóng tản ra, trước khi chúng rời khỏi ta còn loáng thoáng nghe được một câu: “Đi thôi. Nha đầu đó hung dữ quá!”.
“Đồ nhiều chuyện!” Ta nhìn bóng lưng chúng rời đi, không kìm được mà hừ lạnh một tiếng. Lại nhớ đến người vẫn im lặng từ đầu đến cuối, ta vội vàng ngồi xuống xem xét vết thương của chàng. Nhìn gương mặt tuấn mỹ đầy vết thâm tím, lòng ta đột nhiên đau nhói. Ta rút từ trong ống tay áo một chiếc khăn tay màu tím lau vết máu còn đọng trên khóe môi chàng, điều bất ngờ là chàng không tỏ vẻ phản đối hành động của ta, hoặc có lẽ là không còn sức ngăn cản.
Im lặng hồi lâu, lát sau chàng lên tiếng trước, khóe môi nhếch lên tựa như giễu cợt: “Người Yến ai cũng hung dữ như ngươi sao?”.
Ta thản nhiên trả lời: “Đương nhiên là không, cũng phải tùy người thôi. Đối với người cần hung dữ thì hãy hung dữ, với người cần dịu dàng thì hãy dịu dàng. Tỷ như đối với mấy người vừa rồi, không thể không hung dữ, bằng không chúng sẽ được nước lấn tới”. Ngón tay ta lướt nhẹ qua vết bầm gần mắt chàng, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”.
Chàng lắc đầu, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ý giễu cợt đã chẳng còn: “Ta quen rồi”.
Ta nhìn người trước mặt hồi lâu, không kìm được mà thốt ra: “Tại sao?”.
Chàng cau mày, nhưng vì động đến vết bầm gần mắt nên lập tức giãn ra: “Tại sao cái gì?”.
Ta kiên nhẫn hỏi lại: “Tại sao ngươi không phản kháng? Nếu ngươi phản kháng, ít ra bọn chúng sẽ không quá đáng như vậy”.
Chàng nhếch môi hỏi lại ta: “Có thể phản kháng được sao? Trong chốn hậu cung bẩn thỉu xấu xa này, ta thân cô thế cô, không có thế lực hậu thuẫn, chúng lại là những người ngồi trên cao, tiền quyền không thiếu, muốn phản kháng cũng không được. Hơn nữa, nếu ta phản kháng, bọn chúng sẽ trút giận lên mẫu phi của ta. Người vốn yếu đuối như vậy, hẳn là sẽ chịu không nổi”.
Ta nhíu mày: “Vậy nên ngươi mới cố gắng chịu đựng tất cả… chính là để không liên lụy đến mẫu phi ngươi sao?”.
Chàng không trả lời.
Đắn đo cân nhắc một hồi, cuối cùng ta vẫn hỏi chàng câu này: “Ngươi… ngươi có hận Hoa phi không?”.
Nhắc đến Hoa phi, sắc mặt chàng lập tức sa sầm, đôi mắt lại lạnh như tro tàn, giọng lạnh tanh, không trực tiếp trả lời câu hỏi của ta mà đáp lại bằng một câu hỏi khác: “Nếu ngươi là ta, ngươi có hận ả không?”.
Lần này đến lượt ta trầm mặc.
Chàng cũng không đợi ta trả lời mà lại tiếp tục lên tiếng, tựa như đang nói với chính bản thân mình, giọng lạnh nhạt dửng dưng nhưng lại khiến người nghe não lòng: “Hận hay không hận cũng giống nhau cả thôi, cũng chẳng thể thay đổi được gì”.
Ta vội tiếp lời: “Vậy tại sao ngươi không lợi dụng ả để đoạt lại những gì ngươi đáng có?”.
Chàng khó hiểu nhìn ta: “Ngươi nói cái gì?”.
Dùng chiếc khăn tay màu tím nhạt nhẹ nhàng lau đi vệt máu ở lòng bàn tay đầy vết trầy xước của chàng, ta nói tiếp: “Phụ vương ngươi là đế vương của một cường quốc, trong người ngươi có một nửa dòng máu hoàng gia, ngươi cũng là hoàng tử, vậy tại sao các ca ca đệ đệ của ngươi có thể sống trong vinh hoa phú quý, nhung ấm lụa êm cả đời, còn ngươi lại phải chịu cảnh bị thế nhân coi thường, bị vạn người chà đạp, ngay cả một nô tỳ thấp kém cũng không bằng? Ngươi hoàn toàn có thể thoát khỏi cuộc sống khổ cực này bằng cách lợi dụng Hoa phi, lợi dụng sự yêu thích của Hoa phi đối với ngươi để từng bước, từng bước tạo ra thế lực cho riêng mình. Dù sao thì ả cũng là phi tần đang được phụ vương ngươi sủng ái nhất, nếu ngươi muốn đạt được mục đích thì lợi dụng ả là lựa chọn hợp lý nhất, và nếu ngươi muốn lợi dụng ả thì nên lợi dụng ngay bây giờ, chứ chờ đến lúc ả thất sủng thì chẳng còn gì để mà lợi dụng nữa”.
Chàng không nói gì, chỉ cầm chiếc khăn màu tím nhạt của ta, những ngón tay thon dài lặng lẽ siết chặt.
Thấy chàng không trả lời, ta tiếp tục lên tiếng: “À, ngươi cũng không cần cảm thấy áy náy khi lợi dụng Hoa phi đâu. Ả lợi dụng ngươi để thỏa mãn dục vọng của ả, ngươi lợi dụng ả để đứng vững trong chốn cung đình bẩn thỉu nhơ nhớp này, kể ra cũng là công bằng lắm rồi. Vậy nên…”.
Ta còn chưa kịp nói hết, chàng đã thản nhiên ngắt lời: “Tại sao lại nói với ta những lời này? Ngươi là đang thương hại ta sao?”.
Vì bị xen ngang đột ngột như vậy nên phải mất một lúc lâu ta mới phản ứng lại: “Đó là ta muốn tốt cho ngươi thôi. Để có thể sinh tồn trong chốn cung đình hiểm ác, có tham vọng và dã tâm thôi chưa đủ, còn phải biết che giấu nó, không để người khác dễ dàng nhìn thấu. Điểm này ngươi làm chưa tốt. Tuy vẻ ngoài nhu nhược, yếu đuối, không dám phản kháng có thể che lấp phần nào thù hận, dã tâm cùng tham vọng của ngươi, nhưng đó là với những người tâm không sâu, mưu không hiểm như mấy kẻ khi dễ ngươi vừa rồi, còn đối với những người đã quen với tình người ấm lạnh trong hậu cung, chỉ cần nhìn đôi mắt của ngươi là có thể nhận ra ngay. Bên cạnh đó còn cần thế lực hậu thuẫn để ngươi có thể đứng vững trong chốn cung đình hiểm ác, từ đó đạt được những gì ngươi muốn”. Ngừng một lát, nghĩ một hồi, ta nói tiếp: “Ta muốn tốt với ngươi nên mới nói cho ngươi những chuyện này, còn việc ta đối với ngươi thương hại hay đồng cảm, ta không biết, ngươi cũng không cần biết, bởi chuyện đó không quan trọng”.
Chàng chưa vội trả lời, chăm chú nhìn ta hồi lâu. Ta nhìn bóng hình mình phản chiếu trong đôi mắt hắc bạch phân minh kia, không hiểu sao tim lại lạc đi một nhịp. Qua một hồi nhìn nhau lâu như vậy, chàng đột nhiên mở miệng, ánh mắt dần trở nên nhu hòa: “Cảm ơn”.
Ta nhất thời không tin vào điều mà tai mình nghe thấy, tròn mắt nhìn chàng, sau một hồi lâu mới thốt ra được một chữ: “Hả?”.
Chàng trừng mắt nhìn ta: “Tai ngươi có vấn đề sao?”.
“Có ai vừa cảm ơn xong lại quay ra hỏi tai người ta có vấn đề không hả?” Ta bĩu môi, lại muốn trêu chọc chàng một chút, bởi vậy mới nói rằng: “Chỉ nói cảm ơn thôi thì chưa đủ cho ta thấy thành ý của ngươi. Nếu thực sự muốn cảm ơn ta, chi bằng ngươi hãy lấy thân báo đáp đi”.
Ánh mắt chàng lộ rõ vẻ khó hiểu: “Ý ngươi là gì? Muốn gả cho ta?”.
Ta nhướng mày đáp trả: “Sao có thể? Rõ ràng là ngươi lấy thân báo đáp mà, cho nên phải là ngươi gả cho ta mới đúng chứ”.
Ta vốn chỉ định trêu chọc chàng một chút, nào ngờ chàng lại đồng ý: “Như nhau cả thôi”. Chàng vịn tay vào tường từ từ đứng dậy, đến bây giờ ta mới nhận ra chàng thấp hơn ta một cái đầu. Chàng nói, giọng nhẹ như gió thoảng: “Cứ quyết định vậy đi. Đợi đến lúc không còn ai có thể tranh giành ngôi vị đế vương với ta, ta sẽ dùng kiệu hoa dát vàng khảm ngọc tám người khiêng cùng một đoàn rước dâu rầm rộ đến đón ngươi”.
Không ngờ chàng lại hùa theo trò đùa của ta, ta ngẩn người, lại ngây ngốc như cũ: “Hả?”.
Dường như chẳng hề để ý đến vẻ ngạc nhiên của ta, chàng khẽ mỉm cười, nói tựa như thì thầm: “Vẫn còn non lắm”. Ngừng một lát, ý cười trong mắt dần dần biến mất, giọng lại lạnh nhạt như lúc đầu gặp mặt: “Được rồi, Hoa phi sắp trở về, nếu để ả nhìn thấy ta ở cùng ngươi thì không hay đâu. Ngươi cũng trở về đi”.
Chẳng đợi ta trả lời, chàng đã xoay người, bước từng bước trở về tẩm điện của Hoa phi. Nhìn dáng đi khập khiễng của chàng, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Này, ngươi còn chưa trả khăn tay cho ta!”.
Nghe ta nói vậy, khi đến cửa tẩm điện chàng hơi dừng lại, nghiêng người nhìn ta, khóe môi khẽ nhếch tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, đôi mắt vốn lạnh như tro tàn giờ sóng sánh đào hoa, như muốn nhấn chìm linh hồn người ta trong đó: “Đối với ngươi, đây có thể chỉ là một trò đùa, nhưng với ta đó lại là một lời hứa bằng danh dự của nam nhân. Lần tiếp theo gặp lại sẽ là lúc ta thực hiện lời hứa của mình. Hẹn gặp lại, Thất Thất”.
Nhìn đôi mắt sóng sánh đào hoa cùng nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc của chàng, nghe chàng gọi hai tiếng “Thất Thất”, nơi sâu thẳm tận cùng trong lòng ta bỗng có gì đó nảy mầm, một cảm xúc kỳ lạ âm thầm lan tỏa trong tim. Và rất lâu rất lâu sau này, ta mới biết cảm xúc kỳ lạ đó chính là thích, là yêu.
Trong đầu không ngừng vọng đi vọng lại câu mà chàng nói trước khi biến mất trước cửa tẩm điện: “Đối với ngươi, đây có thể chỉ là một trò đùa, nhưng với ta đó lại là một lời hứa bằng danh dự của nam nhân”. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, đối với ta, có lẽ đó cũng không đơn giản chỉ là một trò đùa, và sau lần gặp mặt vị hoàng tử không hề đơn giản này, ta đã đánh mất cả trái tim.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook