Tam Thê Tứ Thiếp
-
Chương 81
Sư đệ của Đệ Ngũ Vũ, "Địa Thần Thông" Liễu Dịch Viễn, nhân xưng Bách Hiểu Sanh, trong giang hồ rất được tôn kính, qua miệng Ngụy Vô Song lại như tên A Tam A Tứ nào đó. Hắn rất tức giận, vung tay gõ Ngụy Vô Song một cái.
"Vô lễ! Đã biết lão phu là ai còn không mau bái kiến!"
Ngụy Vô Song còn đang ghi hận hắn lúc nãy "chọc ghẹo" Kỳ Nhi, tiến lên cúi đầu có lệ, miễn cưỡng gọi, "Sư thúc..."
Liễu Dịch Viễn lấy ra một thứ, "Sư phụ ngươi bảo ta mang cho ngươi!"
Nhặt lên xem thì là một quyển sách nhỏ, ghi chép tâm pháp khẩu quyết và một vài chiêu thức tâm đắc của sư phụ, có thể xem là một quyển võ công bí tịch.
"Cứ theo quyển sách này mà luyện, về sau sẽ có tiến bộ lớn."
"Đa tạ sư thúc!"
" Tiểu tử" Liễu Dịch Viễn nhìn về phía Kỳ Nhi hỏi, "Ngươi cứ mang theo đứa trẻ này đi khắp nơi như thế à?"
"Ý sư thúc muốn nói..."
"Đừng giả vờ ngớ ngẩn, ngươi có biết tại sao bao nhiêu người muốn giết hắn như vậy không?"
"Ta biết..."
"Biết? Ngươi biết được bao nhiêu?"
Ngụy Vô Song im lặng, nắm lấy tay Kỳ Nhi.
Liễu Dịch Viễn cũng không có tâm trạng trêu đùa, thở dài nói, "Ngươi cũng biết sự tình không đơn giản như vậy? Sư phụ ngươi..."
"Ta biết! Cho nên sư phụ mới bảo sư thúc phải vất vả mang quyển sách này đến cho ta." Kỳ Nhi là do sư phụ trao cho hắn, ngày hắn rời khỏi đồi mộ sư phụ nói rằng muốn trục xuất hắn khỏi sư môn, nhãn thần thật sự nghiêm túc. Hắn không muốn theo đuổi chuyện của Kỳ Nhi, cũng không muốn theo đuổi chuyện của sư phụ.
"Tiểu tử, ngươi phải nhớ kỹ [Xích Luyện Tam Thần Thông] không phải hư danh."
"Sư thúc có chuyện gì xin nói thẳng!"
"Lão phu không nhiều lời với ngươi, chỉ khuyên một câu, [Thiên Thần Thông] không giống như [Địa Thần Thông] hay [Quỷ Thần Thông]."
"Sư bá..." Ngụy Vô Song cười khổ, lại có thêm một vị [Thiên Thần Thông].
"Tiểu tử," Liễu Dịch Viễn phiền muộn gọi một tiếng, từ từ nói, "Chuyện này không liên quan đến lão phu..."
"Tạ ơn sư thúc!" Không hiểu tại sao lại nói tạ ơn, chỉ cảm thấy phải nói như vậy.
"Sư phụ của ngươi... Ngươi đừng trách hắn..."
"Ta không trách." Sự tình vẫn chưa minh bạch, cho dù đã minh bạch hắn cũng sẽ không trách sư phụ. Một ngày là thầy, cả đời là thầy.
"Nếu muốn minh bạch, ngươi đi hỏi tên mọi rợ Nam Lương ngươi vừa kết giao mấy hôm nay sẽ biết!"
"Mọi rợ Nam Lương? Ai?" Ngụy Vô Song kì quái hỏi.
Liễu Dịch Viễn cười trộm, trêu chọc nói, "Chính là mỹ nhân cả người đều màu tím kia, ngươi quên rồi à?"
"Sư thúc đang nói... Đàm?"
"Ôi, Đàm, gọi mới thân thiết làm sao!" Khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Nhi càng nhìn càng thích, "Hay đứa bé này cho ta đi!"
"Kỳ Nhi chúng ta đi!"
- ---------
Hai người từ biệt Liễu Dịch Viễn đi hồi lâu, Kỳ Nhi vẫn không nói một tiếng, trầm mặc hơn cả lúc trước, Ngụy Vô Song kể chuyện vui cho nó nghe cũng không làm được gì.
Thảm lá dưới chân nghe sàn sạt, nó bước đi nhanh, bỏ lại Ngụy Vô Song ở phía sau. Ngụy Vô Song cũng không đuổi theo, chỉ giữ khoảng cách có thể nhìn thấy được.
"Ngươi không biết gì cả!" Nó bỗng nhiên dừng lại, nhỏ giọng nói, "Ngươi không biết gì cả, ngươi không sợ chết, chẳng lẽ ngươi không sợ chết trong tay..." Đứa trẻ bảy tám tuổi đã có suy nghĩ của một lão nhân bảy mươi tuổi, bảo hắn làm sao không lo lắng.
Bước nhanh lên phía trước, "Sẽ không! Có quan hệ với sư phụ hắn sẽ không..."
"Ngụy Vô Song ngươi đứng lại!"
Nghe lời dừng bước.
"Ta với ngươi không thân chẳng quen, hảo tâm của ngươi, ân tình của ngươi, ta chỉ có thể nói cảm ơn, dừng lại đi!"
Khuôn mặt của Ngụy Vô Song giãn ra, cười gượng, "Kỳ Nhi còn nhỏ, Ngụy đại ca còn muốn nuôi ngươi lớn lên, dừng lại không được."
"Không hiểu..."
"Kỳ Nhi chỉ có Ngụy đại ca là người thân, ngươi lại đẹp như vậy, rời khỏi Ngụy đại ca sẽ gặp phải mấy tên lão nhân xem ngươi là nữ nhi mà khi dễ đấy." Chậm lại bước chân, nói "Đi thôi!"
"Ngươi đừng hối hận..."
- ---------
Đi về hướng nam vài dặm đường, đã thấy thân ảnh màu tím đứng đợi từ lúc nào.
Dung nhan anh tuấn dần dần rõ ràng trước mắt, trái tim u ám cũng trở nên trong trẻo. Người vừa xuống ngựa hắn liền hỏi, "Ngụy huynh có khỏe không?"
Ngụy Vô Song cười với hắn, ôm Kỳ Nhi xuống ngựa, nói, "Nhìn thấy ngươi là vui rồi, Đàm!"
"Có chuyện gì?"
"Không có gì! Chỉ là nhớ ngươi với mấy vò rượu."
Hải Đàm cũng nghĩ là thật, nhàn nhạt cười nói, "Cái này thì khó! Ta không mang rượu theo. Phải chờ mấy ngày nữa!"
"Không sao! Đối ẩm với Đàm, nước lã cũng say." Tên này không biết học ở đâu mấy câu nịnh bợ như vậy.
- ---------
"Thiên Thần Thông? Ở Trung Nguyên các ngươi gọi hắn thế này à..." Hải Đàm hớp một ngụm rượu, vén mấy sợi tóc vừa rơi xuống ngực.
"Chẳng lẽ ở Nam Lương hắn còn có biệt hiệu khác?"
"Không có biệt hiệu gì cả. Nam Lương không gọi người khác bằng biệt hiệu như Trung Nguyên. Ngươi muốn biết ta nói cho ngươi, lúc Hải Kỳ Nhi vừa ra đời, người gọi hắn là yêu nghiệt chính là vị [Thiên Thần Thông] này."
"Chỉ vì một câu nói của hắn?" Ngụy Vô Song bình thản nói, nhưng tay siết chặt chén rượu, rượu sái cả ra ngoài.
"Ta nói rồi. Có những chuyện người Trung Nguyên xem là hoang đường nhưng Nam Lương thì không. Thiên tử của Nam Lương không phải là Hoàng đế, mà do Thiên Thần Thông cùng Hải Phượng Hoàng nắm quyền. Đó là nguyên nhân tại sao ngay cả Hải Phượng Hoàng cũng không thể cứu được Kỳ Nhi."
"Kỳ Nhi tại sao lại sợ hắn? Kỳ Nhi là thân nhân của Hải Phương Hoàng không phải sao?"
"Ngươi không biết rồi, hắn suốt đời xem chuyện thiên hạ là trách nhiệm của mình, Hải Kỳ Nhi bị xem là yêu nghiệt hại nước hại dân hắn làm sao có thể bỏ qua."
Ngụy Vô Song cầm lấy bình rượn toàn bộ đổ vào miệng, mắng to, "Yêu nghiệt? Hại nước hại dân? Hoang đường!"
Hải Đàm từ tốn nhấp một ngụm, "Hoang đường à? Mỗi năm cứ đến sinh thần của hắn thì thiên tai ập xuống, đừng nói là trùng hợp, thế gian có rất nhiều chuyện kì lạ, cũng có thể hắn thật sự là yêu..."
"Câm miệng!" Ngụy Vô Song gầm lên một tiếng, xốc lấy cổ áo Hải Đàm, nhưng đầu óc đã say khướt, lảo đảo ngã vào lòng hắn rồi bất động.
"Về phòng nghỉ ngơi đi!"
"Về phòng, về phòng, Kỳ Nhi đang chờ ta... về..." Giãy giụa đứng dậy, loạng choạng bước về phòng.
Hải Đàm không tiến lên dìu hắn, cứ nhìn theo đến khi không còn thấy hắn nữa. Kỳ Nhi, Kỳ Nhi, Hải Kỳ Nhi ngươi quả thật là yêu nghiệt.
- ---------
Vừa bước vào phòng, Ngụy Vô Song vội vã ôm lấy Kỳ Nhi. Kỳ Nhi đang mơ màng ngủ, bị hắn ôm liền tỉnh lại.
"Sư phụ... sư phụ... Kỳ Nhi..." Không quan tâm mỗi ngày đều phải đổ máu, không quan tâm Kỳ Nhi có phải yêu nghiệt hay không, không quan tâm Thiên Thần Thông là ai, cũng không hận sư phụ... Hắn chỉ trách sư phụ, trách sư phụ tại sao lại là Quỷ Thần Thông, tại sao lại là sư đệ của người kia...
Một lúc lâu, Kỳ Nhi đưa tay vuốt ve khuôn mặt ẩm ướt của hắn, nhẹ giọng tự nói.
... Sau này ngươi muốn cái gì, ta đều mang đến cho ngươi...
"Vô lễ! Đã biết lão phu là ai còn không mau bái kiến!"
Ngụy Vô Song còn đang ghi hận hắn lúc nãy "chọc ghẹo" Kỳ Nhi, tiến lên cúi đầu có lệ, miễn cưỡng gọi, "Sư thúc..."
Liễu Dịch Viễn lấy ra một thứ, "Sư phụ ngươi bảo ta mang cho ngươi!"
Nhặt lên xem thì là một quyển sách nhỏ, ghi chép tâm pháp khẩu quyết và một vài chiêu thức tâm đắc của sư phụ, có thể xem là một quyển võ công bí tịch.
"Cứ theo quyển sách này mà luyện, về sau sẽ có tiến bộ lớn."
"Đa tạ sư thúc!"
" Tiểu tử" Liễu Dịch Viễn nhìn về phía Kỳ Nhi hỏi, "Ngươi cứ mang theo đứa trẻ này đi khắp nơi như thế à?"
"Ý sư thúc muốn nói..."
"Đừng giả vờ ngớ ngẩn, ngươi có biết tại sao bao nhiêu người muốn giết hắn như vậy không?"
"Ta biết..."
"Biết? Ngươi biết được bao nhiêu?"
Ngụy Vô Song im lặng, nắm lấy tay Kỳ Nhi.
Liễu Dịch Viễn cũng không có tâm trạng trêu đùa, thở dài nói, "Ngươi cũng biết sự tình không đơn giản như vậy? Sư phụ ngươi..."
"Ta biết! Cho nên sư phụ mới bảo sư thúc phải vất vả mang quyển sách này đến cho ta." Kỳ Nhi là do sư phụ trao cho hắn, ngày hắn rời khỏi đồi mộ sư phụ nói rằng muốn trục xuất hắn khỏi sư môn, nhãn thần thật sự nghiêm túc. Hắn không muốn theo đuổi chuyện của Kỳ Nhi, cũng không muốn theo đuổi chuyện của sư phụ.
"Tiểu tử, ngươi phải nhớ kỹ [Xích Luyện Tam Thần Thông] không phải hư danh."
"Sư thúc có chuyện gì xin nói thẳng!"
"Lão phu không nhiều lời với ngươi, chỉ khuyên một câu, [Thiên Thần Thông] không giống như [Địa Thần Thông] hay [Quỷ Thần Thông]."
"Sư bá..." Ngụy Vô Song cười khổ, lại có thêm một vị [Thiên Thần Thông].
"Tiểu tử," Liễu Dịch Viễn phiền muộn gọi một tiếng, từ từ nói, "Chuyện này không liên quan đến lão phu..."
"Tạ ơn sư thúc!" Không hiểu tại sao lại nói tạ ơn, chỉ cảm thấy phải nói như vậy.
"Sư phụ của ngươi... Ngươi đừng trách hắn..."
"Ta không trách." Sự tình vẫn chưa minh bạch, cho dù đã minh bạch hắn cũng sẽ không trách sư phụ. Một ngày là thầy, cả đời là thầy.
"Nếu muốn minh bạch, ngươi đi hỏi tên mọi rợ Nam Lương ngươi vừa kết giao mấy hôm nay sẽ biết!"
"Mọi rợ Nam Lương? Ai?" Ngụy Vô Song kì quái hỏi.
Liễu Dịch Viễn cười trộm, trêu chọc nói, "Chính là mỹ nhân cả người đều màu tím kia, ngươi quên rồi à?"
"Sư thúc đang nói... Đàm?"
"Ôi, Đàm, gọi mới thân thiết làm sao!" Khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Nhi càng nhìn càng thích, "Hay đứa bé này cho ta đi!"
"Kỳ Nhi chúng ta đi!"
- ---------
Hai người từ biệt Liễu Dịch Viễn đi hồi lâu, Kỳ Nhi vẫn không nói một tiếng, trầm mặc hơn cả lúc trước, Ngụy Vô Song kể chuyện vui cho nó nghe cũng không làm được gì.
Thảm lá dưới chân nghe sàn sạt, nó bước đi nhanh, bỏ lại Ngụy Vô Song ở phía sau. Ngụy Vô Song cũng không đuổi theo, chỉ giữ khoảng cách có thể nhìn thấy được.
"Ngươi không biết gì cả!" Nó bỗng nhiên dừng lại, nhỏ giọng nói, "Ngươi không biết gì cả, ngươi không sợ chết, chẳng lẽ ngươi không sợ chết trong tay..." Đứa trẻ bảy tám tuổi đã có suy nghĩ của một lão nhân bảy mươi tuổi, bảo hắn làm sao không lo lắng.
Bước nhanh lên phía trước, "Sẽ không! Có quan hệ với sư phụ hắn sẽ không..."
"Ngụy Vô Song ngươi đứng lại!"
Nghe lời dừng bước.
"Ta với ngươi không thân chẳng quen, hảo tâm của ngươi, ân tình của ngươi, ta chỉ có thể nói cảm ơn, dừng lại đi!"
Khuôn mặt của Ngụy Vô Song giãn ra, cười gượng, "Kỳ Nhi còn nhỏ, Ngụy đại ca còn muốn nuôi ngươi lớn lên, dừng lại không được."
"Không hiểu..."
"Kỳ Nhi chỉ có Ngụy đại ca là người thân, ngươi lại đẹp như vậy, rời khỏi Ngụy đại ca sẽ gặp phải mấy tên lão nhân xem ngươi là nữ nhi mà khi dễ đấy." Chậm lại bước chân, nói "Đi thôi!"
"Ngươi đừng hối hận..."
- ---------
Đi về hướng nam vài dặm đường, đã thấy thân ảnh màu tím đứng đợi từ lúc nào.
Dung nhan anh tuấn dần dần rõ ràng trước mắt, trái tim u ám cũng trở nên trong trẻo. Người vừa xuống ngựa hắn liền hỏi, "Ngụy huynh có khỏe không?"
Ngụy Vô Song cười với hắn, ôm Kỳ Nhi xuống ngựa, nói, "Nhìn thấy ngươi là vui rồi, Đàm!"
"Có chuyện gì?"
"Không có gì! Chỉ là nhớ ngươi với mấy vò rượu."
Hải Đàm cũng nghĩ là thật, nhàn nhạt cười nói, "Cái này thì khó! Ta không mang rượu theo. Phải chờ mấy ngày nữa!"
"Không sao! Đối ẩm với Đàm, nước lã cũng say." Tên này không biết học ở đâu mấy câu nịnh bợ như vậy.
- ---------
"Thiên Thần Thông? Ở Trung Nguyên các ngươi gọi hắn thế này à..." Hải Đàm hớp một ngụm rượu, vén mấy sợi tóc vừa rơi xuống ngực.
"Chẳng lẽ ở Nam Lương hắn còn có biệt hiệu khác?"
"Không có biệt hiệu gì cả. Nam Lương không gọi người khác bằng biệt hiệu như Trung Nguyên. Ngươi muốn biết ta nói cho ngươi, lúc Hải Kỳ Nhi vừa ra đời, người gọi hắn là yêu nghiệt chính là vị [Thiên Thần Thông] này."
"Chỉ vì một câu nói của hắn?" Ngụy Vô Song bình thản nói, nhưng tay siết chặt chén rượu, rượu sái cả ra ngoài.
"Ta nói rồi. Có những chuyện người Trung Nguyên xem là hoang đường nhưng Nam Lương thì không. Thiên tử của Nam Lương không phải là Hoàng đế, mà do Thiên Thần Thông cùng Hải Phượng Hoàng nắm quyền. Đó là nguyên nhân tại sao ngay cả Hải Phượng Hoàng cũng không thể cứu được Kỳ Nhi."
"Kỳ Nhi tại sao lại sợ hắn? Kỳ Nhi là thân nhân của Hải Phương Hoàng không phải sao?"
"Ngươi không biết rồi, hắn suốt đời xem chuyện thiên hạ là trách nhiệm của mình, Hải Kỳ Nhi bị xem là yêu nghiệt hại nước hại dân hắn làm sao có thể bỏ qua."
Ngụy Vô Song cầm lấy bình rượn toàn bộ đổ vào miệng, mắng to, "Yêu nghiệt? Hại nước hại dân? Hoang đường!"
Hải Đàm từ tốn nhấp một ngụm, "Hoang đường à? Mỗi năm cứ đến sinh thần của hắn thì thiên tai ập xuống, đừng nói là trùng hợp, thế gian có rất nhiều chuyện kì lạ, cũng có thể hắn thật sự là yêu..."
"Câm miệng!" Ngụy Vô Song gầm lên một tiếng, xốc lấy cổ áo Hải Đàm, nhưng đầu óc đã say khướt, lảo đảo ngã vào lòng hắn rồi bất động.
"Về phòng nghỉ ngơi đi!"
"Về phòng, về phòng, Kỳ Nhi đang chờ ta... về..." Giãy giụa đứng dậy, loạng choạng bước về phòng.
Hải Đàm không tiến lên dìu hắn, cứ nhìn theo đến khi không còn thấy hắn nữa. Kỳ Nhi, Kỳ Nhi, Hải Kỳ Nhi ngươi quả thật là yêu nghiệt.
- ---------
Vừa bước vào phòng, Ngụy Vô Song vội vã ôm lấy Kỳ Nhi. Kỳ Nhi đang mơ màng ngủ, bị hắn ôm liền tỉnh lại.
"Sư phụ... sư phụ... Kỳ Nhi..." Không quan tâm mỗi ngày đều phải đổ máu, không quan tâm Kỳ Nhi có phải yêu nghiệt hay không, không quan tâm Thiên Thần Thông là ai, cũng không hận sư phụ... Hắn chỉ trách sư phụ, trách sư phụ tại sao lại là Quỷ Thần Thông, tại sao lại là sư đệ của người kia...
Một lúc lâu, Kỳ Nhi đưa tay vuốt ve khuôn mặt ẩm ướt của hắn, nhẹ giọng tự nói.
... Sau này ngươi muốn cái gì, ta đều mang đến cho ngươi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook