─ ─||| đây là…… Đến tột cùng xảy ra chuyện gì……

Hai vị lão cha mặt bị kéo lệch, nhìn Hoắc đồng học đang vùi đầu khổ tính, vẻ mặt kinh ngạc cùng khó hiểu.

Đứa nhỏ này…… vừa mới hảo hảo lại bỗng nhiên nhảy ra một câu nói gở, rồi tiếp theo lại là ở nơi đó viết cái gì?

‘0’ cái miệng, hai gia tử chỉ Hoắc Mẫn Lăng đang liều mạng tính công thức, lần đầu tiên trước mặt người khác luống cuống như vậy……

“A…… Ha ha…… Ách, cha, này…… Mẫn Lăng lại phạm tật xấu …… chính là…… chính là thực thích đọc sách như vậy ……” Phương đại thiếu khó có được cũng lộ ra biểu tình xấu hổ như thế, cười gượng, kinh hồn táng đảm một bên nhìn phụ thân mình một bên giải thích. Hừ, quản hắn, hắn vốn chính là bị Hoắc Mẫn Lăng có tật xấu này hấp dẫn, tật xấu đáng yêu như vậy, thật sự là làm cho người ta hoài niệm……

Khóe miệng kéo ra một cái tươi cười, Phương thiếu tà mị nhìn qua, lặng lẽ nhìn lén vẻ mặt chuyên chú của Hoắc Mẫn Lăng, ý cười càng lúc càng lớn.

“Đúng đúng đúng, chính là thực thích đọc sách……” Hàn Kì cũng cường cười gật đầu theo, tay đặt ở trên gối không tự giác sờ lên thắt lưng Hoắc Mẫn Lăng, khẽ ấn nhu, xúc cảm mềm dẻo làm cho hắn có bao nhiêu tưởng niệm……

Ai nha, này xú tiểu tử, càng ngày càng hảo ôm……

Bên môi cất giấu ý cười, Hàn đại thiếu vừa lòng nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng, nhìn đến tròng mắt đều sắp rớt ra.

“Xú tiểu tử! Cẩn thận tròng mắt của ngươi!” Hàn Tĩnh Dương ở đối diện nhìn bộ dạng ‘Hùng’ lăm le người ta của con mình…… theo phản xạ giương miệng, vẻ mặt khiếp sợ, sao hắn chưa gặp qua biểu tình sắc mị mị của tiểu tử này như thế…… Ai nha nha nha…… Thật sự là làm mất cái mặt già nua của hắn! Người không biết còn tưởng rằng là di truyền từ lão cha nó a……

“Ân? A……” Hàn Kì bị trận rống giận này sợ tới mức lập tức phục hồi tinh thần lại, tay chống cằm liền bối rối sờ lên mắt mình, đợi đến khi đụng đến tròng mắt mình còn hảo hảo ở trong mắt, mới hiểu được là Hàn Tĩnh Dương đang trêu hắn, long mâu nhíu lại, buồn bực cho phụ thân mình một cái xem thường.

“Phương Vu Hi!” Phương Lôi nhắm mắt lại, nhẫn nhịn trên trán chậm rãi nổi lên gân xanh, lãnh liệt cứng rắn quát.

“A? Cái gì?” Phương Vu Hi run run một cái, phượng nhãn bối rối chuyển hướng về phía phụ thân tựa hồ thực khó chịu, một lòng đặt lên trước. Mà tay ở bên thắt lưng lại đang cố gắng đẩy cái móng vuốt của Hàn Kì đang đặt ở trên lưng Hoắc Mẫn Lăng ra.

“Ngươi nhìn bộ dáng ngươi xem hiện tại giống cái gì?! Uổng cho ngươi vẫn là đại thiếu gia! Thật sự là mất mặt Phương gia chúng ta!” Phương Lôi bỗng nhiên chụp xuống cái bàn trúc, ánh mắt vẫn nhẹ nhàng mở giờ lại trừng trừng đáng sợ, hai má tức giận đến đều run lên, cổ họng thở gấp, gân xanh nhập vào trong áo làm cho Phương Vu Hi nguyên bản còn tâm tình không tồi thoáng chốc lại thùy hạ mày.

“Cha…… Này có cái gì…… Ta là đại thiếu gia, đối với ngươi cũng là người a! Ta thích Mẫn Lăng, kia lại như thế nào?!” Phương Vu Hi thở sâu, mạnh mẽ đứng dậy, cố lấy dũng khí nhìn phụ thân mình.

“Như thế nào?!” ‘Bính’ một tiếng, bàn trúc đáng thương lại bị Phương Lôi hung hăng vỗ một cái, đồng dạng đứng lên, Phương Lôi rống lên nhìn đứa con cư nhiên dám lớn tiếng đối với mình như thế, trên mặt nổi lên một tia cười lạnh.

Nhưng mà nói câu này xong, Phương Lôi lại không có câu tiếp theo.

“Đúng vậy, sẽ như thế nào?” Một bên Hàn Tĩnh Dương cũng vì hành động của lão bằng hữu cảm thấy khó hiểu, trương cái miệng tò mò nhìn Phương Lôi, muốn nghe hắn giải thích một chút. (=]]]]]] ta hiểu Hàn Kì vì sao đần như thế rồi =]]])

= =|||…… Này gia khỏa…… thật là tai họa của hắn……

Phương Lôi buồn bực liếc nhìn Hàn Tĩnh Dương vẻ mặt còn đang mê hoặc, hắn nào biết sẽ như thế nào……

Kỳ thật…… kỳ thật hắn cũng không phải rất muốn quản nhiều chuyện của con, vốn chỉ muốn nhìn hồ ly tinh nào mê hoặc con mình, không nghĩ tới chính là một tiểu nam hài bình bình phàm phàm như thế……

Nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng lễ phép lại thực ngoan, tâm Phương Lôi nguyên lai cứng rắn như thiết thoáng chốc liền nhuyễn xuống dưới, tuy rằng là bộ dạng không có cái gì đẹp …… Nhưng ánh mắt này…… còn có cái loại hơi thở thuần phác cùng an tường này…… sao lại……bỗng nhiên làm cho hắn nhớ tới một người……

Nghi hoặc mà kinh ngạc quan sát Hoắc Mẫn Lăng đang cúi mặt, ánh mắt Phương Lôi mơ hồ không ngừng, vẻ mặt không nắm bắt được kia làm Phương Vu Hi cảnh giác che người bảo vệ tiểu gia khỏa của hắn.

“Di? Tĩnh Dương…… Ngươi nói…… đứa nhỏ này có phải rất giống một người hay không a?” Phương Lôi suy tư thật lâu sau, bỗng nhiên vỗ xuống vai Hàn Tĩnh Dương, chỉ hướng về phía Hoắc Mẫn Lăng.

“Ân?” Hàn Tĩnh Dương đang dùng ánh mắt mắng con bỗng sửng sốt, cũng theo ngón tay Phương Lôi chỉ qua, nãy giờ hắn cũng không liếc mắt nhìn qua Hoắc Mẫn Lăng, lúc này nhìn kỹ hơn nữa vì lời nói của Phương Lôi, hốt nhiên cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường kia giống như đã từng quen biết……

“Di?…… Đúng vậy…… Hắn……” Hàn Tĩnh Dương kinh ngạc mở to hai mắt, ngón trỏ nâng lên, chỉ khuôn mặt của Hoắc Mẫn Lăng, bắt đầu vô thố đẩu động (run rẩy), ngay khi miệng hé ra đang muốn muốn nói cái gì thì cửa trúc bỗng chốc bị người thô lỗ một cước đạp mở!

“X!! Ai dám khi dễ cháu ta?!!” Hoắc lão gia tử không hình tượng mở lớn chân, hai tay xoa thắt lưng, hung thần ác sát xông vào. (Boss về =]]]]]])

Còn chưa có đứng vững, mặt lửa giận xông lên đã bị lưỡng đạo tiếng la kinh ngạc làm cho sợ tới mức thoáng chốc không còn hình tượng……

“Sư phụ!?” (O.o)

“Sư phụ?!”

Phương Lôi cùng Hàn Tĩnh Dương cơ hồ là cùng nhảy dựng lên, hai gương mặt ổn trọng hôm nay đã không biết là lần thứ mấy hiện ra biểu tình khoa trương, hai ngón tay chỉ Hoắc Mẫn Lăng sửa thành chỉ hướng về phía Hoắc Chấn Nguyên, bộ dáng kích động làm nhị thiếu kinh ngạc không thôi, càng làm cho cằm bọn họ suýt đứt đoạn là xưng hô của lão ba đối Hoắc lão gia tử ── Gì? Sư phụ?!!!

“Ân?”─ ─|||| Hoắc Chấn Nguyên bỗng chốc sửng sờ tại chỗ, còn chưa hoàn hồn nhìn hai trung niên nam nhân hưng phấn muốn chết đang hướng hắn đánh tới.

“Sư phụ!! Thật tốt quá!! Đồ nhi nhớ ngài muốn chết!” Một phen dã man túm qua Hoắc lão gia tử niên thọ đã cao của chúng ta, hai người ôm vị lão nhân vẫn như cũ cường tráng, kích động không ngừng kêu ‘Sư phụ sư phụ’ ……

“A…… A…… Các ngươi là…… Tiểu Lôi và Tĩnh Dương……” Hoắc lão gia tử bị ôm lấy lại tinh thần tránh khỏi cái ôm của hai người, kinh ngạc nhìn hai gương mặt có điểm quen mắt, quan sát một trận mới cuối cùng nhận ra hai người kia ── đại đồ đệ cùng nhị đồ đệ của hắn!!!

Hử?……= =||| Gì?!!

Nhị thiếu ‘0’ miệng, cằm rơi trên đất còn tiếp tục ngây ngốc, bốn con mắt đã không còn tiêu cự nhìn ba người đang kích động ôm nhau kia……

Cái gì…… Cái gì…… Ba ba bọn họ là đồ đệ của gia gia Mẫn Lăng? Gia gia Mẫn Lăng là sư phụ của cha bọn hắn?…… Này…… Này rất rất rất hí kịch hóa đi?! Sao lại có chuyện tình cờ như thế?!!

Mà Hoắc Mẫn Lăng bị liên tiếp tiếng ồn ào đánh thức bất mãn ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ vừa chuyển, mê mang nhìn gia gia mình đang cùng Phương bá bá và Hàn bá bá tán chuyện……

Ân? Xảy ra chuyện gì?……

…………

……………………

Nhìn tình cảnh kỳ quái trước mắt, thật sự lười nghĩ, thùy hạ mắt, Hoắc Mẫn Lăng lại nhìn về phía sách của mình……

Quên đi, hắn vẫn là tiếp tục đọc sách đi…………

Mà ba người đứng ở cửa càng tán gẫu càng hứng chí, cuối cùng lại lã chã rơi lệ?!= =||……

Đại khái là nhớ lại chuyện thương tâm gì đó thời dĩ vãng đi…………

Làm đến khi nhị thiếu chờ đến sắp ngủ luôn thì ba người mới dời về phía bàn trúc.

“Nói như thế…… Mẫn Lăng là con của tam sư đệ?” Phương Lôi khiếp sợ không nhỏ, khó trách hắn cảm thấy Hoắc Mẫn Lăng nhìn quen mắt, nguyên lai……

“Ân.” Hoắc Chấn Nguyên điểm nhẹ đầu, đau lòng nhìn về phía đứa cháu đang vùi đầu hí bút.

“Khó trách cảm thấy nhìn quen mắt a……” Hàn Tĩnh Dương cũng gật gật đầu, lại xoay người, nhìn nhìn Hoắc Mẫn Lăng, càng xem càng cảm thấy giống người kia, nguyên lai là con y!

“Sư phụ a, sao ngài lại không ở chỗ cũ a? Ta cùng Tĩnh Dương có đi tìm ngài, lại tìm không thấy. Vì cái gì phải dời đi a? Nơi đó không tốt sao?” Phương Lôi đỡ Hoắc Chấn Nguyên, nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, sư phụ, những năm gần đây chúng ta luôn luôn tìm tin tức của người……” Hàn Tĩnh Dương gật gật đầu, ân cần vì Hoắc Chấn Nguyên bóp vai.

“A…… Từ sau khi cha Mẫn Lăng đi cùng mẹ nó gặp chuyện không may ta liền rời đi…… Mỗi lần ngồi ở nơi đó, luôn nhìn vật nhớ người a…… Không khỏi một trận thương tâm…… Như vậy, còn không bằng sớm rời đi nơi thương tâm kia……” Hoắc Chấn Nguyên cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu. Hai mắt thật sâu nhìn về phía đứa cháu nho nhỏ đã trở thành cô nhi, trong mắt tràn đầy áy náy.

Phương Lôi cùng Hàn Tĩnh Dương cũng theo nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng, không khỏi cũng ai thán khẩu khí.

Ánh mắt bỗng nhiên lướt đến nhị thiếu còn đang kinh ngạc nhìn bọn họ, chân mày hai người thoáng dựng thẳng, yêu thương trong mắt đối với Hoắc Mẫn Lăng thoáng chốc biến lạnh xuống.[= =||| tiểu Hoắc được sủng ái a~~]

“Được rồi, người lớn nói chuyện tiểu hài tử không cần ở bên cạnh nghe, mang…… Ách…… Mẫn Lăng vào buồng trong đi……” Lạnh lùng quát lớn, chỉ có tới lúc đọc hai chữ ‘Mẫn Lăng’ mới ôn nhu xuống, không đợi nhị thiếu kháng nghị liền mỗi người xách con mình, ném đến buồng trong, mà Hoắc Mẫn Lăng thì…… Nếu là bị nhị thiếu ôm, vậy còn không bằng cũng bị ném vào theo đi ~~~

Sao thân sinh cùng phi thân sinh bỗng nhiên nhiều khác biệt như thế, tuy rằng đối với phụ thân bất công như vậy cảm thấy bất mãn, nhưng vừa nghĩ đến nếu là ‘Cách ly’ như vậy không phải có ý tứ cuối cùng cũng có thể cùng tiểu gia khỏa chung sống một phòng?

Nhị thiếu bị ném đến buồng trong còn tức đầy mình biểu tình bỗng nhiên biến đổi, nhìn Hoắc Mẫn Lăng cũng bị ném vào bên người, đột nhiên cảm thấy này tuyệt đối là một cơ hội hảo hảo hảo hảo!! Thiên đại thiên đại hảo!!!!

Bọn họ có thể cùng Mẫn Lăng giải thích!!

Mà Hoắc Mẫn Lăng ngồi bẹp trên mặt đất cũng từ trong trạng thái chìm đắm trong sương mù tỉnh người lại, chậm rãi đi lên, thản nhiên nhìn quét buồng trong, nhu nhu ánh mắt còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh.

Bên người bỗng nhiên truyền đến hơi thở ấm áp, Hoắc Mẫn Lăng vừa nhấc đầu, dư quang nơi khóe mắt nhất thời nhìn đến hai người đang ngồi ở bên người, còn có hai khuôn mặt tuấn tú thâm tình làm cho hắn buồn bực…………

Sao đây?

“Mẫn Lăng……” Phương Vu Hi thùy hạ mắt, cúi đầu gọi một tiếng, muốn bắt lấy cánh tay đặt ở trên kia, tiếc rằng đầu ngón tay vừa mới chạm được ngón tay thon nhỏ liền trơ mắt nhìn tiểu gia khỏa giật mình một cái thu trở về.

Hoắc Mẫn Lăng tĩnh hai mắt, ngốc lăng nhìn Phương đại hội trưởng vẻ mặt thương tâm, trong ngực chà xát cánh tay bị đụng tới, thân mình xê dịch về sau.

“Này! Xú tiểu tử!” Trên trán bỗng nhiên bị người hung hăng mổ một cái, Hoắc Mẫn Lăng sửng sốt, giây tiếp theo đã bị người nắm hai má. Vách tường trong khoang miệng thoáng cái đã bị ép, cảm giác đau như xé rách.

“Làm gì cứ một bộ dáng thấy chúng ta tựa như thấy lang vậy a? Cứ như chúng ta sẽ đối với ngươi làm ra chuyện gì……” Hàn Kì ngồi xếp bằng dưới đất, lạp xả (kéo) khuôn mặt nhỏ nhắn mỏng manh, buồn bực phát oán. Nhìn Hoắc Mẫn Lăng hiện tại đối với bọn họ lảng tránh cùng lạnh nhạt như thế, Hàn Kì cũng vừa là hối hận vừa là hổ thẹn, nhưng ngẫm lại này cũng không phải biện pháp a, chẳng lẽ mặc cho Hoắc Mẫn Lăng cứ như vậy vẫn không để ý tới bọn họ sao? Khó mà làm được……

Chuyện vốn cũng đã làm đấy thôi……Hoắc Mẫn Lăng rớt ra bộ móng vuốt sói của Hàn Kì đang tàn phá mặt hắn, không nói mà chỉ nghĩ như vậy.

Bên người có sói, vậy còn sao có thể tiếp tục ngồi đây a, Hoắc Mẫn Lăng nhanh chóng ngồi dậy, ngay cả tro bụi trên áo cũng chưa phủi, đã muốn ở trước mắt hai con lang lục quang lòe lòe chạy ra buồng trong.

Hừ…… Sao có khả năng……

Hắn nhanh thì hai con lang so với hắn còn nhanh hơn, hai người vội vàng từ nửa ngồi thẳng đứng dậy, cánh tay dài chụp tới phía trước, ôm lấy cái eo nhỏ kia, Hoắc Mẫn Lăng không hề dự phòng lòng bàn chân một cái không xong, đương nhiên thuận lý thành chương (tự nhiên/hợp lý) liền từ trước ngã về sau.

“A! Mẫn Lăng!” Nhìn tiểu gia khỏa sắp té ngã, nhị thiếu ở phía sau đương nhiên là sợ tới mức không nhẹ, vội vàng đứng lên, hai tay giang rộng nhắm ngay thân mình ngã xuống kia, ầm một cái ba người nặng nề mà ngã xuống.

Nhị thiếu đương nhiên là làm dệm thịt cho Hoắc Mẫn Lăng, ngã vào hai cái lồng ngực quen thuộc, kí ức không trọn vẹn làm cho Hoắc Mẫn Lăng dấy lên nhiều điểm sợ hãi, đêm hôm đó giao triền cùng kết hợp như đèn kéo quân, mỗi một đoạn ngắn ùa về làm cho hắn không tự giác lại bối rối, chống đỡ tay muốn từ trên người nhị thiếu ngồi dậy, Hoắc Mẫn Lăng vẫn cúi đầu, không nói một câu.

“Mẫn Lăng!” Nhẫn nhịn đau đớn trên người, nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng lại muốn đi, nhị thiếu cư nhiên ăn ý đồng thời ngẩng người, mỗi người một bên kéo lại tay Hoắc Mẫn Lăng, tiếp đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đem Hoắc Mẫn Lăng lật một cái đưa hắn đặt ở dưới thân, mà hai cánh tay kia đương nhiên là kéo đến trên đầu, cột lấy cổ tay, miễn cho xổ ra cái ‘Hoắc gia quyền’, vậy bọn họ còn không chết thảm ~~~

Đúng rồi, còn có đôi chân kia……= =|| xông ra cái ‘Hoắc gia chân’ thì bọn họ cũng đừng muốn sống ……

Nghĩ thế, chân dài khóa nhanh, mỗi người phân đến kẹp ở mỗi bên chân.

Cứ như vậy, tiểu gia khỏa đáng thương bị hai người mỗi người chia cắt một bên, chặt chẽ đặt ở trên sàng.

“Ngô……” bị người ngăn chặn như vậy không thể động, Hoắc Mẫn Lăng đương nhiên bất mãn hướng lên trên căm tức, vừa ngẩng lên nhìn không ngờ phát hiện hai khuôn mặt tuấn tú làm cho người ta mê mẩn đang ở trên không chặt chẽ bao vây hắn, nhiệt khí thản nhiên quanh quẩn ở trong không gian nho nhỏ bị nhị thiếu tạo thành, xuy phất ở trên mặt Hoắc Mẫn Lăng.

“Mẫn Lăng, ngươi trước hết nghe chúng ta giải thích được không? Không cần đi…… Nếu…… nếu ngươi cảm thấy không thể nhận…… Vậy ngươi lại đi được không?…… Nhưng là…… Ta không muốn ngươi không tiếp thụ…… Ta…… Ngươi hãy nghe ta nói được không?” Phương Vu Hi nhìn Hoắc Mẫn Lăng dưới thân mặt lo lắng nói, càng nói lại càng lộn xộn.

“Tiểu Tứ mắt, hảo, hãy nghe ta nói, ta vì chuyện của ngày đó giải thích, nhưng…… chúng ta không phải cố ý …… Chính là, chính là bởi vì ngày đó ngươi trúng dược, chúng ta cũng không biết nên làm sao, cho nên…… cho nên liền thuận lý thành chương …… Thực xin lỗi…… Ta biết ngươi không để ý tới chúng ta là vì chúng ta đối với ngươi tạo thành thương tổn………… Ngươi tin tưởng chúng ta được không?” biểu tình của Hàn Kì mang chút thản nhiên sầu bi, đôi con ngươi thâm thúy tràn đầy một loại chân thành áy náy, còn có một loại…… cảm tình thật sâu mà Hoắc Mẫn Lăng không hiểu……

Không đợi hắn theo lời nói của Hàn Kì suy tư tỉnh ngộ, một đạo giọng nam dễ nghe lại hơn chút khàn khàn tiếp theo ở bên tai hắn vang lên……

“Mẫn Lăng, ngươi biết không? Lần đầu tiên khi nhìn thấy ngươi, ta đem ngươi kéo đến trong lòng, ngươi thì sao? Lại đối với hành động như vậy của ta không hề phản ứng nga…… Khi đó, ta còn cho rằng cảm giác của ta đối với ngươi bất quá chỉ là liên hệ chưa có xuất hiện giữa học sinh và hội trưởng….. Sau đến a…… Ta nghĩ rất nhiều lần, cũng hiểu được rất nhiều lần, nguyên lai bắt đầu từ khi đó…… ta đã động tâm ……” Phương Vu Hi tự cố tự nói, nói đến một nửa bỗng nhiên cúi đầu cười, lát sau đầy dũng khí nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng,“Cho nên đêm đó ta mới có thể muốn ngươi a…… Mẫn Lăng, ta hiểu được ngươi vẫn bởi vì chuyện đêm đó mà đối với chúng ta như vậy…… Là chúng ta sai rồi, không để ý cảm thụ của ngươi, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn…… Nhưng lúc này vừa thấy đến bộ dáng của ngươi, ta…… ta có chết cũng không thể khống chế chính mình! Biết không? Nếu giữa chúng ta và ngươi chính là bằng hữu…… Cho dù có như thế nào…… đêm đó chúng ta cũng sẽ không muốn ngươi…… Nhưng là bởi vì ta đối với ngươi động tâm, ta thích ngươi! Mẫn Lăng! Ta rất thích thích ngươi! Ta thích Hoắc Mẫn Lăng! Phương Vu Hi thích Hoắc Mẫn Lăng! Cho nên…… Hắn mới muốn chiếu cố y cả đời……” thanh âm đầy nhịp điệu đến cuối cùng lại bỗng nhiên mềm nhẹ xuống, khàn khàn thản nhiên, một cái đầu chôn vào hõm cổ Hoắc Mẫn Lăng, nhẹ nhàng hô hấp.

Chiếu cố…… cả đời……

Chịu khiếp sợ lớn nhất hẳn là người được nhận thổ lộ đi, Hoắc Mẫn Lăng nghiêng nhìn nửa bên mặt bên cổ, cái đầu nhỏ kêu loạn một mảnh, chiếu cố…… này…… không phải là chồng nói với vợ sao?…… Vì cái gì…… Di…… (sáng dạ đột xuất a)

Tuy rằng trăm tư không thể giải, nhưng không thể phủ nhận là trái tim hắn thế nhưng bởi vì một chuỗi dài chân tình thổ lộ trực tiếp như vậy mà nhảy lên cấp tốc…… Dường như…… sao dường như lại vui vẻ?

Lỗ tai đỏ lên, Hoắc Mẫn Lăng cắn môi dưới, muốn đem tươi cười đã nổi lên trên khóe miệng cắn trở về, đôi mắt nhỏ lại thùy hạ, bắt đầu tự hỏi hắn nên làm sao đây…… Thình lình xảy ra thổ lộ như vậy, thật sự…… làm cho hắn không có chủ ý……

“Hừ… Chớ thất hồn… còn có bổn thiếu gia a……” trên chóp mũi bỗng nhiên bị người nhéo một cái, Hoắc Mẫn Lăng mê hoặc quay đầu, chậm rãi nhìn Hàn Kì ở bên kia, nghịch hướng ánh sáng nên một nửa khuôn mặt dễ nhìn kia đều ẩn vào trong bóng tối, nhưng còn có thể thấy thần tuyến (đường nét) mang ái muội tươi cười mê người.

“Tiểu Tứ mắt, ngươi nghe bổn thiếu gia là được rồi nga……” thanh âm khàn khàn mà thấp trầm càng ngày càng dựa vào gần bên tai mình, từ tính mà mang khiêu khích, Hàn Kì mỉm cười tiến gần sát tiểu gia khỏa đáng yêu, trong mắt lóe một loại trêu tức, nhưng khó có được lúc thật sự sáng rọi,“Ta a, sẽ không nói giống họ Phương như vậy, ta chỉ muốn nói cho ngươi, bổn thiếu gia a, thích ngươi……”

Nghe người khác nói với mình thì rất nhiều, nhưng chính mình nói cũng là lần đầu tiên, ba chữ thổ lộ cuối cùng (ba chữ wo ai ni =]]) làm cho Hàn Kì quẫn bách, không được tự nhiên giảo lộng ngón tay, hắn hiện tại mới biết được, nguyên lai thổ lộ là một chuyện khó như thế, đặc biệt là khi chờ đợi đáp lại…… tim hắn đập rất nhanh, a, dường như sắp vỡ tan …… thở ra…… hít vào…… thả lỏng a……

Buồng trong nho nhỏ lập tức trở nên im lặng, Hoắc Mẫn Lăng bởi vì tay bị ép lên đỉnh, hơn nữa bị hai người áp cho nên tạm thời không động đậy, mà hai vị đại thiếu gia sau khi thông báo xong đều nghiêng người nằm, tự tựa đầu chôn ở giữa khe hở cùng Hoắc Mẫn Lăng, mỗi người còn lại một bàn tay nhẹ nhàng mà khoát lên trên lưng Hoắc Mẫn Lăng, cao thấp giao triền, dưới cánh tay đang truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng hô hấp phập phồng thong thả……

Trời ạ, sao còn chưa có thanh âm…… Hắn sắp khẩn trương chết rồi……

Phương Vu Hi phát biểu đầu tiên xong hiện tại đã là mặt đỏ tai hồng, oa ở khe hở, phượng nhãn nhìn lỗ tai của Hoắc Mẫn Lăng, bàn tay cố tình thoải mái khoát lên trên bụng tiểu gia khỏa nhưng trong lòng bàn tay đã tràn đầy chất dính mồ hôi, mà yên tĩnh như thế, hắn đem tiếng tim mình đập dồn dập nghe được nhất thanh nhị sở (rõ ràng)! Nếu có thể…… Hắn không muốn lại có lần thổ lộ thứ hai như vậy ……

Sao lại còn chưa nói chuyện? Chẳng lẽ là…… là không vui sao?

Hồi lâu nghe không được Hoắc Mẫn Lăng nói chuyện, ngọn lửa hy vọng của Hàn Kì dần dần bắt đầu đong đưa, trong đầu hiện lên kết cục thương cảm, không khỏi cười khổ……

Nhận mệnh đi…… Người ta chính là không thích ngươi…… lại không có cái gì…… thương tâm như vậy làm cái gì……

Ô!= =! Hắn chính là thương tâm thì có sao?! Tiểu Tứ mắt! Ngươi sao lại vứt bỏ được bổn thiếu gia?! Không được! Ngươi không cần lặng yên a!! Ta không cần ngươi cự tuyệt ta!!!

Khẽ cắn môi, Hàn Kì vẫn là không muốn nhận kết quả như vậy, long mâu ủy khuất cong cong, tay khoát lên trên bụng Hoắc Mẫn Lăng nắm chặt, quả muốn lập tức nâng tay đem tiểu gia khỏa này ôm đến rồi dùng sức cọ y, cọ đến khi y đáp ứng hắn mới thôi!!

Ngay lúc Hàn Kì cố lấy dũng khí chuẩn bị thực hành kế hoạch ‘Làm nũng’ của hắn, cửa buồng trong bỗng nhiên bị người lôi kéo, ba vị đại nhân rõ ràng xuất hiện ở cạnh cửa.

“A?!” Hàn Kì kêu sợ hãi một tiếng, duy trì động tác nguyên lai, ngơ ngác nhìn ba người bỗng nhiên xông tới kia. Phương Vu Hi oa ở một bên nghe được tiếng vang cũng ngẩng đầu lên theo, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy ba gương mặt đang giương mắt trừng khẩu ngốc cực kỳ khiếp sợ, khuôn mặt hồng hồng bỗng chốc trở nên trắng loá. Mà Hoắc Mẫn Lăng đương nhiên không biết là có cái gì, bất quá tư thế hiện tại này của hắn, ít nhiều làm cho hắn vẫn là có điểm không thoải mái.

“A?! Các ngươi sẽ không phải muốn cường công tiểu Lăng đi?” Hoắc lão gia tử  lấy lại tinh thần nhanh nhất, nhìn ba người tư thế ái muội trên sàng, ngón tay chỉ đứa cháu mình chính giữa bị đặt ở phía dưới, đem kết luận mình nghĩ đến trước tiên nói ra.

“Ân?”

“Ách?”

Ý thức được tư thế hiện tại quả thật quá mức ái muội, nhị thiếu còn ở trong ngốc lăng vội vàng buông lỏng ra Hoắc Mẫn Lăng dưới thân, đều tự ngồi xuống một bên, sửa sang lại bộ dáng chật vật.

Cuối cùng được giải khai, Hoắc Mẫn Lăng ở giữa chậm rãi ngồi dậy, chà xát cổ tay bị nắm đến sinh đau, lại chống đỡ sàng đứng lên.

“Gia gia, Phương bá bá, Hàn bá bá, ta đi trước.” biểu tình đạm mạc, lễ phép hướng về phía ba vị trưởng bối hành lễ, Hoắc Mẫn Lăng vội vàng ly khai phòng ở, lưu lại nhị thiếu lưu luyến cùng không tha nhìn bóng dáng hắn mà ngây người.

“ Hai tên xú tiểu tử ác ngươi! Vừa rồi muốn làm cái gì?!” Vừa thấy Hoắc Mẫn Lăng ly khai phòng ở, Hoắc Chấn Nguyên lập tức quay đầu lại, căm tức nhị thiếu còn rướn cổ không ngừng nhìn ngoài cửa.

“A?”

Hai người đồng thời bị dọa hoàn hồn, xấu hổ nhìn hai lão nhân cùng một lão lão nhân một bộ dáng không nói lời thật sẽ không buông tha bọn họ……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương