Dọc theo đường đi ngoạn nháo náo loạn đã lâu, thưởng thức phong cảnh bên đường, ngắt cỏ dại đáng yêu, ba người cơ hồ vẫn ngoạn đến chạng vạng mới chậm rãi đi trở về ‘Trúc ốc’.

Tịch dương nhẹ nghiêng, chiếu xạ trên thân thể ba người đang trở về sau khi đùa tận hứng, lóe sáng mà lại ấm áp ái muội.

Đẩy ra cửa trúc, Hoắc Mẫn Lăng phất tay đuổi đi một đàn gà bay loạn muốn xuất môn, lại xoay người khép cửa lại.

Nhìn hành động tự nhiên mà bình thường này của hắn, không biết vì cái gì làm cho Phương Vu Hi trong lòng thoáng động, đột nhiên giơ tay ôm lấy Hoắc Mẫn Lăng còn chưa kịp đứng vững.

Trên gương mặt xinh đẹp toát ý cười, khoát lên trên lưng Hoắc Mẫn Lăng, như là bằng hữu đang trêu đùa, hoặc như là người yêu làm nũng.

Hàn Kì cũng cười quấn lấy tay Hoắc Mẫn Lăng, không chút nào để ý Phương Vu Hi vòng qua cái cổ kia mà chỉ kéo cánh tay nhỏ bé ở lòng bàn tay từng chút từng chút thưởng thức.

Ba người được cho là chuyện trò vui vẻ, tuy rằng Hoắc Mẫn Lăng vẫn là không thích nói chuyện, vẫn là không có biểu tình, nhưng nhị thiếu vẫn thực vui vẻ đối với hắn líu ríu không yên.

Mà một màn vô cùng thân thiết này, vừa lúc bị Hoắc Chấn Nguyên mới từ phòng trong đi ra đụng phải.

“Tiểu Lăng.” Đôi mắt ưng thoáng trầm, Hoắc Chấn Nguyên lạnh lùng kêu lên đứa cháu của mình.

Ba người đang giao cảnh tán gẫu thân mật nghe được tiếng kêu, không hẹn mà cùng hướng về hành lang cao nửa người nhìn lại, chỉ thấy Hoắc Chấn Nguyên đang chắp tay sau lưng đứng ở cạnh cửa, biểu tình trên mặt cứng rắn mà cổ quái.

Nhị thiếu vừa thấy người đến là Hoắc Chấn Nguyên, gương mặt nguyên bản đang dương quang sáng lạn lập tức bị trắng xanh thay thế, hai ánh mắt mê người cảnh giác mà lo lắng nhìn Trình Giảo Kim bỗng nhiên nhảy từ đâu ra.

“Lại đây một chút.” Vẫn như trước là mệnh lệnh không có cảm tình, Hoắc Chấn Nguyên lại nhẹ nhàng nhìn ba người liếc mắt một cái, nói vừa xong liền xoay người đi vào phòng trong tối om.

Hoắc Mẫn Lăng vừa nghe lập tức mềm nhẹ mà chậm rãi bỏ tay Phương Vu Hi đang vòng ở trên cổ hắn xuống, nghe lời đi hướng đến cái phòng kia.

“Các ngươi tự mình trở về trước đi……” Đi được vài bước lại xoay người qua, từ tốn nhìn hai người sắc mặt không tốt lắm.

“Mẫn Lăng……” Không biết sao lại có dự cảm bất hảo, Phương Vu Hi theo bản năng gọi lại bóng dáng kia, nhìn thấy hắn quay đầu, trong lòng tuy rằng quay cuồng khó chịu, nhưng cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Ngô, các ngươi đi trước đi, ta đi nơi đó của a gia một chút.” Hoắc Mẫn Lăng còn chưa nhận thấy được tâm tình lo lắng của hai người, nghĩ rằng họ còn muốn tiếp tục đi chơi nên chỉ đành phải xin lỗi chỉ chỉ phòng ở của Hoắc Chấn Nguyên, cho thấy lời của gia gia cũng không thể không nghe.

Nói cho hết lời, phất phất tay xem như ‘Tái kiến’, sau đó đi nhanh nhảy lên hành lang, vội vàng bước vào trong phòng Hoắc Chấn Nguyên, còn không quên xoay tay đóng cửa lại.

Nhìn thấy cánh cửa mỏng manh khép lại, bóng dáng nhỏ gầy cũng hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, hai người đứng ở đình viện tâm tình dị thường phức tạp……

Bởi vì bọn họ nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Hoắc Chấn Nguyên, bởi vì bọn họ đã bị Hoắc Chấn Nguyên làm khó dễ qua, bởi vì bọn họ sợ……

Hoắc Chấn Nguyên sẽ ngăn cản Hoắc Mẫn Lăng cùng bọn họ lui tới……

Bọn họ còn sợ, bọn họ trong lúc này sẽ bị đuổi ra ‘Trúc ốc’……

Hảo tâm tình mới vừa rồi đã không còn bóng dáng, hai người chậm rãi lê bước hướng đến phòng của Hoắc Mẫn Lăng, thỉnh thoảng lo lắng quay đầu nhìn căn phòng chưa bao giờ cảm thấy thu hút kia.

Phía sau, tựa hồ có một thứ không biết vẻ lo lắng đó, hướng bọn họ cười lạnh……

Đóng cửa lại, trong phòng cũng thực tối, tịch dương đối diện ấm áp chiếu vào trên mặt Hoắc Mẫn Lăng.

Hoắc Chấn Nguyên ngồi ở ghế trúc ngay cửa, đưa lưng về ánh mặt trời, nhìn không tới vẻ mặt của hắn.

“A gia, có việc sao?” Hoắc Mẫn Lăng cung kính ngồi xuống đối diện Hoắc Chấn Nguyên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thẳng gương mặt vì bóng đen bao trùm mà không rõ, có chút tò mò.

“…………” Lặng yên, Hoắc Chấn Nguyên nhìn đứa cháu chủ động hỏi, nhưng không có trả lời.

Đôi môi cứng rắn khẽ mân, không biết suy nghĩ cái gì.

“Tiểu Lăng a…… A gia muốn hỏi ngươi mấy vấn đề……” Hoắc Chấn Nguyên vẫn là mở miệng, thanh âm thong thả mà khàn khàn, làm cho lão nhân này tựa hồ trong một cái chớp mắt đã già đi rất nhiều.

Gật gật đầu, Hoắc Mẫn Lăng ngồi thẳng thân thể, tĩnh tâm chờ đợi gia gia ra câu hỏi.

“Ân…… Chính là, ngươi cùng hai người bạn cùng phòng của ngươi ở chung đã bao lâu?” Hoắc Chấn Nguyên biểu tình cổ quái ái muội, một đôi mắt ưng không quá tự tại đảo qua tôn nhi (cháu) của mình.

“Một học kỳ.” Hoắc Mẫn Lăng cơ hồ không chút do dự bật thốt lên câu trả lời.

Sau khi nghe được lời nói của Hoắc Mẫn Lăng, Hắc Chấn Nguyên trong mắt xẹt qua một tia sáng không dễ phát hiện, lập tức lại trở nên ảm đạm, thân mình nghiêng nghiêng, thật cẩn thận na đến bên cạnh đứa cháu.

Lấy tư thái bề dưới nói chuyện,= =|||…… Không biết đối với nhị thiếu mà nói có tính là phá hư hay không a?

“Vậy gia gia hỏi ngươi, bọn họ có đối với ngươi động thủ động cước hay không?” Hoắc Chấn Nguyên lướt nhìn dáng người dưới lớp áo trắng đoan chính của đứa cháu từ trên xuống, vẻ mặt kỳ dị.

“Không có a, bọn họ đều đánh không lại tiểu Lăng ……” Hoắc Mẫn Lăng lắc lắc đầu,= =|| ra là hắn đem câu động thủ động cước lý giải thành luận võ, trên mặt còn hướng Hoắc Chấn Nguyên giơ lên một cái biểu tình yên tâm.

A gia thật sự là rất quan tâm Hoắc gia quyền, cư nhiên còn muốn hướng hắn truy vấn thắng thua…… Nhưng hắn cũng không có làm cho a gia thất vọng nga……

“Ngốc chết được đi! A gia hỏi ngươi cái này làm gì!” Hoắc Chấn Nguyên buồn bực liền kí cho bổn (ngốc) tôn tử này một cái thô bạo. Lớn đầu như vậy vẫn không sáng dạ như thế…… Vậy sau này làm sao đây?

Vô tội trúng một cái cốc, Hoắc Mẫn Lăng sờ cục u trên đầu, chậm rãi nâng lên mắt, khó hiểu nhìn gia gia của mình.

Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hắn nói sai rồi? Nhưng mà…… trừ bỏ cái này a gia còn có thể hỏi cái gì a?

Thấy ánh mắt Hoắc Mẫn Lăng thập phần hoang mang phóng đến, Hoắc Chấn Nguyên cũng không biết chính mình sao lại dưỡng ra đứa cháu ngốc như thế,= =|| xem cái bộ dáng kia, chính là cái gì cũng đều không hiểu……

Trời ạ, vậy sau này phải làm sao?

Một phen kéo qua Hoắc Mẫn Lăng, đem tôn tử kiềm vào trong ngực, Hoắc Chấn Nguyên khụ một tiếng, một bộ dáng phải bất cứ giá nào, cúi đầu, kéo dài cái miệng tiến đến bên tai Hoắc Mẫn Lăng, quỷ dị hỏi:“Chính là…… Bọn họ có hay không sờ ngươi?”

Trời ạ, một lão nhân như hắn lại phải nói ra  lời nói quỷ sắc như vậy ~~~~ thật sự là xấu hổ chết hắn ~ ~~![= =|| này gia gia……]

Nét mặt già nua nổi lên chút đỏ hồng,= =|| nhìn sao cũng thấy dâm loạn……

“Ân?” Bỗng nhiên nghe được gia gia nói như vậy, Hoắc Mẫn Lăng trong lúc nhất thời không phản ứng lại, chờ lặng yên một đoạn mới bừng tỉnh đại ngộ từ trong lòng gia gia ngồi dậy.

Hai mắt trong suốt nhìn Hoắc Chấn Nguyên biểu tình là lạ, suy tư xong mới nói:“A gia nói là cách y phục sờ a? Hay là trực tiếp ở mặt trong quần áo sờ?” (hự!)

Hoắc Chấn Nguyên vừa nghe,‘Ầm’ một tiếng, cằm lập tức rơi trên đất.

Hắn không phải vì sự thật mà kinh người, mà là vì đứa cháu của mình cư nhiên còn phân loại thuyết minh, hơn nữa dường như còn không có chuyện vẻ mặt kinh hoảng……

“Ách…… Cái kia……” Hoắc Chấn Nguyên sờ cằm lo lắng xong, bỗng nhiên nói,“Tốt nhất…… Hai cái đều nói một chút đi…… Đầu tiên nói ở mặt trong quần áo sờ làm sao đi…… Hắn bắt đầu trước như thế nào?”

Hoắc Mẫn Lăng sửng sốt, ngơ ngác nhìn gia gia, rồi mới lại rất thành ý hỏi:“A gia muốn hỏi là Phương hội trưởng hay là Hàn hội trưởng?”

“Ân…… Hỏi trước cái tên thoạt nhìn háo sắc nhất đi……” Hoắc Chấn Nguyên ở trong đầu lo lắng, cuối cùng lựa chọn Hàn đại hội trưởng đáng thương của chúng ta……= =|| hắn thoạt nhìn cũng rất háo sắc sao?

“Hàn hội trưởng nha……” Hoắc Mẫn Lăng cư nhiên cũng lĩnh ngộ nhanh chóng, gật gật đầu, suy nghĩ lại nhớ tới ngày nào đó say rượu……

“Buổi tối hôm đó nga, Hàn hội trưởng uống rượu rồi sau đó tiểu Lăng đã bị hắn áp đến trên giường……” Chi tiết nhiều quá nên Hoắc Mẫn Lăng thật sự lười nói đến, thế là liền lấy từng chi tiết đại khái mà tổng kết khái quát, nói vừa mới một nửa đã bị Hoắc gia gia hô hấp bắt đầu dồn dập ngăn cản lại.

“Chờ một chút, tiểu Lăng, hắn là làm sao áp ngươi?”

“Ân, cả người áp xuống.”

“Không phải, a gia nói là tư thế cơ thể…… Ách, không đúng, là tư thế……” Hoắc Chấn Nguyên đột nhiên phát giác mình nói sai rồi, vội vàng sửa miệng đem ‘Tư thế cơ thể’ đổi thành ‘Tư thế’.

“Tư thế nha?…… Ân…… Hắn ở mặt trên, tiểu Lăng ngay tại phía dưới a. Rồi sau đó hắn đem tay tiểu Lăng áp lên trên cùng……” Hoắc Mẫn Lăng vừa nói, ánh mắt vừa ngắm hướng đỉnh đầu của mình.

“Đợi đợi…… Ngươi nói đem tay ngươi áp đến trên đầu?” râu bạc của Hoắc Chấn Nguyên thiếu chút nữa bay lên, hai mắt trừng trừng, kích động nhìn đứa cháu không hiểu ra sao của mình.

“Mấy tay?”

“Hắn là một tay, tiểu Lăng là hai.”

“Cái gì? Một tay liền đem hai tay ngươi chế trụ? Vậy còn một tay khác đâu?”

“Còn có một tay liền hướng vào trong quần áo sờ loạn, cũng không biết hắn vì cái gì…… bất quá tay của Hàn hội trưởng hảo nóng a……” Hoắc Mẫn Lăng như trước vẫn là không muốn tìm hiểu chuyện mê loạn ngày đó rốt cuộc là việc gì, chính là đôi mắt nhỏ vừa nhấc, rõ ràng phát hiện mặt của gia gia mình đã trướng thành sắc màu đỏ thẫm……

“A gia, ngươi xảy ra chuyện gì?”

“= =|| không có gì…… Có điểm cao huyết áp……”

“Vậy…… Nghỉ ngơi?”

“Bỏ đi bỏ đi…… Tiểu Lăng, ngươi tiếp tục nói, hắn còn làm ra cái chuyện gì không? Chính là…… Cắn miệng ngươi, Vv……”

Vừa nghe thấy lời nói của Hoắc Chấn Nguyên, Hoắc Mẫn Lăng bình thản lập tức thoáng hiện một chút thần sắc kính nể. A gia thật là lợi hại nga! Sao lại biết được rõ ràng như thế a?[= =|| chỉ có ngươi không biết mà thôi……]

“Có a, hắn cắn thật sự đau nga, còn không nhả ra, vốn tiểu Lăng cũng muốn cắn ngược lại hắn ……” Hoắc Mẫn Lăng nhớ tới cái hôn sâu ngày đó, trong lòng hiện nay bỗng nhiên nảy lên một cỗ cảm giác là lạ.

“Ngô? A a a…… Vậy rồi sau đó?” Hoắc Chấn Nguyên vừa nghe thấy tôn tử của mình cư nhiên muốn chủ động, một đôi lão nhãn lập tức mở to như quả địa cầu, trợn mắt há hốc mồm mà hỏi chuyện sau đó.

“Sau đó? Nhưng mà tiểu Lăng sẽ không cắn, cho nên lại bỏ quên……” Hoắc Mẫn Lăng có điểm hổ thẹn gãi gãi đầu, ngượng ngùng nhìn về phía gia gia của mình.

“Ta tức chết! Thật sự là ngốc chết đi được!! Ta sao lại có loại bổn tôn tử ngươi a!!? Thật sự là ngốc đến cực điểm!!! Ngốc ngốc ngốc ~~!” Vừa nghe Hoắc Mẫn Lăng cư nhiên ngay cả ‘Cắn’ cũng không làm, Hoắc Chấn Nguyên nhịn xuống xúc động đánh người, vươn ngón trỏ hung hăng mổ lên cái đầu nhỏ chỉ biết đến sách tham khảo kia.

Hoắc Mẫn Lăng lui thân mình, cắn môi dưới, đáng thương hề hề mặc gia gia xỉ đầu mình, trong hai mắt trong suốt lộ vẻ vô tận khuyết thiếu.

Hắn cũng không biết mà……

Thật sự là thực xin lỗi a gia nga……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương