Tầm Thần Tuyệt Lộ
Chương 5: “Job”

Một không gian khác hiện ra trước mắt, cây cối xanh mát, mùi hương thơm ngọt, phía trên là miệng hang khổng lồ bao trọn bầu trời mây trắng, nắng xuyên vào làm sáng bừng cả thềm hang. Toàn bộ Bất Trị Khu không số được xây dựng dưới lòng một hang động thiên nhiên cực lớn, được khai phá vào đầu thế kỷ 21 bởi Bách Việt Quốc, và đặt bí danh là ‘Eden’. Đủ rộng lớn để tạo thành hệ sinh thái độc lập, đủ sâu để né tránh các biện pháp dò tìm tối tân, và đủ phức tạp để tẩu thoát an toàn khi cần thiết.

‘Redzone’ nhằm ám chỉ mấy công trình bên trong màn thuỷ tinh, nằm cách biệt với khu dân cư, và ở gần miệng hang phía ngoài nhất. Cả cái động thiên khổng lồ này chỉ là một nhánh khác đâm ra phía biển Đông, cùng trực thuộc hệ thống sơn động Eden, bên ngoài được thiên nhiên nguỵ trang khéo léo, miệng hang lại được bố trí ‘Fog’ - công nghệ tạo ảo tượng tối tân của riêng Bách Việt Quốc - dựa trên nền không khí ẩm ướt vốn sẵn có, nhằm ẩn đi những cảnh vật trong hang. Toà nhà Bộ Tổng Tham Mưu có tất cả bảy Chuyên khu, bố trí như sáu cánh xoè ra và một khu ở giữa, nhìn từ trên cao rất đồng dạng với một mô hình nguyên tử sơ khai khổng lồ.

Gã hướng Chuyên khu số Một đi tới, từ xa đã trông thấy một cô gái đứng nơi lối vào, đang chăm chú đọc tài liệu.

“Tiên, em đến sớm vậy?” Lạc Thạch cất tiếng chào.

Mái tóc đen dài buộc cao, cặp mắt thông minh thu hút phía sau đôi kính tròn, những đường cong mơ hồ dưới lớp áo bảo hộ Nano mỏng manh, tựa như trái thanh xuân chín mọng, không quá khó hiểu khi nàng là mục tiêu săn đón của cơ số thiếu niên ở đây.

“Em đến từ sáng nay rồi, tranh thủ đọc kết quả phân tích thông số trong Lò Thử nghiệm cao tần mấy ngày gần đấy, khá khả quan”. Mắt không rời khỏi tập tài liệu, nàng đáp thờ ơ như thể quá quen với gã thanh niên trước mặt.

Lạc Thạch bước lên bục tròn cạnh nơi lối vào, quá trình mặc áo Nano diễn ra tự động, gã cũng uể oải đáp lại.

“Anh linh cảm hôm nay sẽ có thu hoạch đấy, mình vào thôi, anh xong rồi”.

...

Chiều tối, trong Bất Trị Khu này hoàn toàn không thể nhìn thấy bầu trời, chỉ có những bóng đèn sáng li ti trên vách hang được bố trí một cách khéo léo, tạo cảm giác mọi vật đều đang được tắm trong ánh trăng bạc phếch.

Gã mới trở về phòng mình sau nửa ngày ở Chuyên khu số Một, miệng ngậm điếu Thức thần thảo đang cháy đỏ, tay mân mê một mặt dây chuyền màu vàng hình cầu tròn xoe, kích cỡ không hơn nắp chai bia là mấy.

“Thất bại”, gã lầm bầm, “nhưng thu hoạch cũng khá bất ngờ. Cứu được một bước ở giữa, vô tình lấy được ‘cái này’. Hài, phụ phẩm này đúng là kỳ tích, nhưng đáng tiếc, chi phí và tác dụng hoàn toàn không tương xứng”.

Cái được gọi là Ngũ Phân Điện Toán, thực chất là cuộc chạy đua tìm ra được trạng thái thứ năm của vật chất. TUE dường như có hướng đi mới, tin tình báo gần đây cho biết họ đã ở giai đoạn thực nghiệm. Tính Lạc Thạch không phải quá quan tâm đến thời đại và thế sự, vì gã hiểu sự nhỏ bé của bản thân, kết cục cho thời đại Khoa Kỹ đã định, tuổi thọ gã quá ngắn để có thể cứu lấy tràng cảnh này. Chung quy đó cũng là sự lựa chọn của Nhân loại, thất bại trong việc tìm ra trường sinh vĩnh viễn, dẫn đến con đường Bài Thần, giao cả trí tuệ lẫn sinh mạng của bản thân cho máy móc, chỉ để thoả ước mong tồn tại mãi mãi cùng vũ trụ. Nhưng gã tò mò, với khả năng của mình liệu có chiến thắng được các khoa học gia bên phía đối lập? Đối với gã, chiến thắng cá nhân còn hưng phấn hơn cả tranh chấp thời cuộc, đốt cháy nhiệt huyết cho đối thủ xứng tầm vẫn ý nghĩa hơn giúp sức kéo dài hơi tàn của Nhân loại.

Lạc Thạch đã có kiến giải của riêng mình về trạng thái thứ năm của vật chất, chỉ tiếc thất bại ở bước cuối cùng trong việc tạo ra nó.

“Mình tin là mình đi đúng hướng”, gã khẽ siết chặt mặt dây, ánh mắt hướng lên trần phòng, ra lệnh. “Job, gửi lên Tư duy lập thể đi!”

Các đèn chiếu bố trí ở mấy góc phòng khởi động, hình ảnh lập thể dần hiện lên lơ lửng. Gã nheo mắt hít một hơi thật sâu, chăm chú nhìn vào vũ trụ tinh đồ đang xoay vần.

“‘Vật chất tối’, chiếm giữ hơn chín mươi chín phần trăm kết cấu của vũ trụ”, Lạc Thạch bắt đầu lẩm nhẩm theo thói quen mỗi khi tập trung tư duy, “Hành tinh, thiên hà, lỗ đen, các thứ vừa vặn chỉ chiếm trong gần một phần trăm còn lại. Ngoài ra, bốn dạng tính chất đều đã được loài người tìm ra, bằng chứng cho sự tồn tại của chúng, đều hiện diện trong các vật thể hữu hình này, nhưng chưa có ngoại lệ, không tìm thấy dạng thứ năm. Thiếu mất hình mẫu để quan sát và phân tích, mò mẫm thế này...”

Theo dòng suy nghĩ của gã mà Job mô phỏng lại, thể hiện diến biến của tư duy ra thành hình ảnh lập thể hết sức trực quan.

“Mình đã bỏ qua cái gì đây...”

“Ngu muội, hắc hắc”, lại tiếng cười khịt mũi đáng ghét, Mục tử chen vào phá tan sự tập trung của Lạc Thạch, khiến gã phải ghé mắt nhìn “Ngươi phân tách thương khung vũ trụ theo định kiến Nhân loại, trong khi Vũ trụ này thâm áo, hoàn mỹ không được phép tách rời a”.

Trong đầu gã nổ vang, đồng thời các thiên hà, hành tinh lập thể đang lơ lửng trước mắt cũng chói loà, vặn vẹo biến mất, thay vào đó là một trái cầu nhỏ xíu, đen ngòm. Gã lấy tay che đi mắt phải, mắt trái trợn ra, đồng tử rút nhỏ, lần nữa tập trung cao độ.

“Job, chạy thử đi!”

Khối cầu xoay loạn, bên cạnh thi nhau xuất hiện rất nhiều công thức, con số, ký tự toán học.

“Ánh sáng mang hai tính chất, hạt và sóng. Liệu có thể nào, tương ứng với chúng là ‘vật chất’ và ‘phi vật chất’ hay không? Nên phán đoán của mình, ‘phi vật chất’ phải chăng đồng thời cũng chính là trạng thái thứ năm? Logic rất vững chắc, cái thiếu là hoàn cảnh để xảy ra. Phi vật chất nên được hiểu là ‘không tồn tại vật chất’ hay là dạng ‘sóng’ của ánh sáng đây? Tình huống nào sẽ dẫn đến khả năng phát sinh ra bước chuyển đổi giữa các trạng thái?”.

Suy nghĩ của gã được Job viết cả ra, nhằm lưu trữ lại những ý tưởng bộc phát nhất thời. Con người về cơ bản, ghi nhớ bằng hình ảnh tốt hơn nhiều so với mặt chữ, Lạc Thạch lại bẩm sinh là bậc thầy trong vấn đề này, nên cách gã tư duy quả thật cũng chẳng giống ai. Với sự hỗ trợ của ‘Job’ - SmartMate do một tay Lạc Thạch xây dựng - mọi ý tưởng loé lên đều được ghi lại, và tự động phát triển tiếp, phân nhánh bằng tư duy được lập trình sẵn, mô phỏng theo trí tuệ của chính gã, trả lại rất nhiều hệ quả khác nhau có thể xảy ra. Việc của gã bù lại ‘đơn giản’ hơn rất nhiều, ghi nhớ tất cả các giả thuyết, sau đó tự sàng lọc, và tìm những đáp án khả thi nhất. Kỹ năng thiên phú đặc biệt, ‘Ghi nhớ thần tốc’ được phát huy tới mức tối đa.

“Gia tốc đi, Job! Nhân mười lần lên”. Lạc Thạch hét lớn, đồng thời cũng ngồi bật dậy, sửa sang tư thế, hít thêm một hơi Thức thần thảo thật dài, đoạn mắt trái trợn ra điên cuồng, từng tia máu nổi lên trông hết sức dị hợm.

“Chế độ nghiêm túc, chơi luôn này!!!”

Khối cầu lập thể lơ lửng quay nhanh chóng mặt, tất cả các sự kiện phát sinh đều được phóng to ra, hiện lên ở từng góc trước mắt gã hết sức rõ ràng.

“Vũ trụ song song xuất hiện, sai, bỏ qua”. Gã không tự chủ nói lớn thành tiếng, kèm theo căng thẳng tột độ đang đè lên não bộ.

“Ngân hà sụp đổ, sai, bỏ qua!”

“Lỗ đen hình thành, khả dĩ, giữ lại!”

“Lỗ sâu xuất hiện, sai, bỏ qua!”

...

Liên tiếp những hình ảnh lướt qua, giọng Lạc Thạch cũng vang lên không ngừng, mồ hôi bắt đầu ướt sũng chỗ ngồi, mắt gã đã dàn dụa, mờ dần đi. Ba mươi phút là cực hạn để duy trì trạng thái này.

Cả căn phòng nhỏ cũng nóng lên trông thấy, chính là do Job hoạt động hết công suất mà toả ra nhiệt lượng rất lớn.

“Dừng, dừng, Job, dừng lại!!!”

Gã ngã vật ra, mắt nhắm nghiền, miệng há to đớp mấy ngụm không khí, lòng bàn tay hé ra rướm máu, hằn lên vết bấu. Áp lực của ‘Ghi nhớ thần tốc cực hạn’ không hề dễ chịu một chút nào.

“Lỗ đen... Ánh sáng không thoát ra được, vì trọng lực, hay vì lí do gì khác? Lí do đến giờ loài người chưa ‘đổ bộ’ được lên hố đen, là vì không tìm được vật liệu nào khả dĩ, mà dưới trọng lực của nó, không bị biến dạng và xé rách. Vậy môi trường vật chất quanh hố đen sẽ là cái dạng gì đây? Plasma? Hạt? Sóng? Thứ có thể giam giữ được ánh sáng...”

Một loạt câu hỏi loé lên trong đầu gã, đồng thời cũng được Job cẩn thận viết lại.

“Giam cầm Quang Tử, thì chỉ có Quang Tử thôi, sao phải khó nghĩ như vậy, hắc hắc”. Mỗi lần cái tiếng cười giễu cợt của Mục tử vang lên, là gã lại có chút giật mình, liền mở mắt để xem cái ‘ông cụ non’ này lại định đâm thọt mình cái gì.

“Quả nhiên”, miệng gã từ há hốc thở, lập tức kéo ra tận mang tai, mặc dù không còn hơi sức để nói, Job vẫn đang tận tuỵ ‘giúp’ gã. “Môi trường vật chất quanh Lỗ đen, rất có thể là phi vật chất dạng sóng thuần tuý, tức là đã hoàn toàn ở vào trạng thái thứ năm, không còn giống như ánh sáng nửa sóng nửa hạt. Do đó, hoàn toàn logic khi cho rằng, bản thân ánh sáng chính là bước chuyển đổi trạng thái giữa vật chất và phi vật chất”.

Ý tưởng trong đầu tuôn ra ào ạt, nụ cười cũng vẫn chưa tắt trên môi. Gã biết mình đã đi đúng hướng, bởi ‘linh cảm thiên tài’ đang mỉm cười với gã.

“‘Tần số dao động sóng’ là lời giải thích hợp lý cho ‘tính chất đặc trưng’ của vật chất ở trạng thái này. Môi trường càng ‘đặc’, lực cản phát sinh tất nhiên càng lớn, ánh sáng vì có tính chất của sóng, nên đã nửa bước ở vào trạng thái thứ năm, liền chịu lực cản của môi trường một cách rất rõ rệt, tới nỗi không thể trực tiếp ‘xuyên’ qua, mà ‘kẹt’ lại đâu đó quanh Lỗ Đen. Tiếp theo thì đơn giản rồi, chỉ còn những con toán nhằm tìm ra Hằng Số phụ thuộc, và công thức liên hệ giữa ‘Tần Số’ và ‘Tính Đặc Chất’ nữa mà thôi...”

Đến đây thì có vẻ Lạc Thạch đã dừng tư duy, việc còn lại là của Job, ‘nó’ sẽ phân tích tất cả các trường hợp có thể xảy ra dựa trên đo lường thực tế, từng bước giựa vào tính toán để kiến tạo lại môi trường xung quanh Lỗ Đen, lợi dụng sức mạnh của tư duy để mô phỏng những điều không tưởng.

‘Tư duy’ chính là việc giải bài toán xác suất trong suy nghĩ, liên tục giả lập, liên tục chọn ‘có’ hoặc ‘không’, rồi cứ thế dự đoán và phát triển, càng nhiều tham số chi tiết, lại càng đưa ra kết quả chính xác. Cách Lạc Thạch xây dựng AI của Job cũng là như vậy, ‘nó’ cũng bắt đầu ghi nhận từng kết quả của tất cả các trường hợp khả dĩ đo lường được. Nếu tất cả đều đúng trong gần như vô hạn khả năng kiểm nghiệm dựa trên thực tế, ‘giả thuyết’ lúc đó mới có thể thông qua, trở thành ‘lý thuyết’ được mọi người công nhận. Việc này có thể tốn hàng đống thời gian, dù Job đã là đời cuối của thế hệ Tam Phân Điện Toán.

Lạc Thạch cũng không ngồi nghỉ quá lâu, một lúc sau thì gã đã làm nóng xong bữa tối. Trên đường từ Bộ Tổng Tham Mưu về, gã có ghé qua Bếp Chung để lấy thêm vài khẩu phần ăn, không thì bây giờ cũng chẳng còn hơi sức đâu mà lết ra ngoài.

Mục tử từ nãy đến giờ cũng vẫn im lặng, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Thức ăn dở ẹc như bao lần, nhưng nhanh chóng bị Lạc Thạch nuốt gọn.

“Phù”, gã thở ra một hơi, sau khi nuốt chửng hai viên ‘Nước sạch’. “Chuyện gì? Mày có ý kiến gì à?”

Châm lên một hơi Thức Thần Thảo lúc đang no bụng, tuyệt đối là cảm giác thiên đường, khoan khoái dễ chịu vô cùng, gã chìa điếu thuốc ra hua hua trước mắt Mục tử.

Mục tử lại chao quanh làn khói mấy vòng, rồi mới từ từ viết ra.

“Không gì a, cái thứ ‘Cực tốc ghi nhớ’ ngươi nên ít dùng. Chỉ là, Mục gia gia tán thưởng Nhân loại ngươi, ‘Nhất châm kiến huyết biểu thiên tài’. Hảo tiểu tử a...” Không hiểu nó học đâu ra cái icon giơ ngón tay cái, ra vẻ giáo sư khen sinh viên sau này tương lai sáng lạn.

‘Nhất châm kiến huyết’, ý chỉ xem một lần là nhìn ra trọng điểm. Cái này ngoài vận may lựa chọn xác suất chính xác ra, thì còn lại có thể luyện tập được. Kiến thức của Lạc Thạch rất phong phú, từ rất nhiều yếu tố để nhận định, mới có thể nâng cao tỉ lệ chọn một lần đúng luôn.

Thực ra thì, nếu chăm chỉ thu nhập tri thức rộng rãi, thì ai cũng có thể làm được, nhưng nhanh chóng đưa ra phương hướng chính xác hay không, thì lại phụ thuộc vào tốc độ tư duy của từng người. Từ bao năm nay, Lạc Thạch đã quá quen với việc thực hành tư duy kiểu như vậy, gã liên tục phá vỡ các giới hạn của bản thân về mặt này, khiến nó tiến hoá thành một loai năng lực hiếm thấy.

“Nhanh nhất trên đời này là ý niệm”, với gã, thì đúng là như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương