Tam Tai Giáng Thế
Chapter 25: Người Bị Thế Gian Chối Bỏ (3)

Vì tầm nhìn bị che khuất bởi bóng tối, tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được chỉ là âm thanh.

Rustle--

Tiếng những bụi cây chuyển động ngang qua tôi.

"Haaa... Haaa..."

Âm thanh hơi thở của tôi.

Crunch... Crunch...

Tiếng lạo xạo của đôi chân tôi giẫm lên những tán lá bên dưới.

Tôi đã chạy được bao lâu rồi...?

Lúc này tôi không còn nhớ gì nữa.

.....Tôi đã chạy nhiều đến nỗi chân tôi bắt đầu đau và phổi tôi khô rát. Những câu hỏi như, 'Mình đã chạy đủ xa chưa? Mình đã an toàn chưa? Mình có thể dừng lại được chưa?' liên tục tràn ngập tâm trí tôi khi tôi vẫn tiếp tục chạy về phía trước.

Tâm trí tôi lung lay mãnh liệt.

'Liệu kết cục sẽ lại y chang với ảo cảnh...? Mình sẽ phải chết sao?'

"Haaa..."

Tôi hít một hơi thật sâu và dừng bước.

Tôi không sợ chết.

Tôi đã từng trải qua cái chết rồi.

Không có gì đáng sợ cả.

Thậm chí, nó còn giải thoát cho tôi khỏi những nỗi đau.

Nhưng...

"Không phải theo cách này."

Đây không phải là cách mà tôi muốn chết.

Không chỉ thế... Việc tôi không sợ chết không có nghĩa là tôi mong chờ cái chết.

Có những điều mà tôi muốn làm.

Có một người mà tôi muốn gặp lại.

Tôi không thể để mình chết như thế được.

Và với những suy nghĩ ấy, tôi ngồi phịch xuống đất.

Chạy trốn không còn là lựa chọn tốt cho tôi nữa. Tôi nhận ra điều đó sau khi chạy liên tục trong suốt thời gian qua. Việc tiếp tục chỉ khiến tôi mất hết đi thể lực mà thôi.

Chắc chắn, nó đã câu thêm cho tôi chút thời gian.

Nhưng...

Thế thì sao chứ? Trì hoãn cái chết? Hay là đợi ai đó đến ứng cứu ư...?

Ai cơ chứ?

Chẳng ích gì khi bám víu vào một mộng tưởng hão huyền. Người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng vào lúc này là chính bản thân tôi.

Để sống sót thoát khỏi nơi này...

Tôi phải tự lực cánh sinh.

"Hoooo..."

Tôi hít một hơi thật sâu và đưa tay về phía trước.

Một dòng chảy quen thuộc di chuyển xuống từ bụng tôi khi một vòng tròn ma thuật bắt đầu được hình thành.

“.....Hãy thành công đi.”

Đó là hy vọng duy nhất của tôi.

***

"Đây là đâu...?"

Leon cau mày và quan sát xung quanh.

Dường như anh đang ở trong một khu rừng rậm rạp. Còn chính xác là ở đâu thì... anh không biết được. Và anh cũng không có thời gian để tìm hiểu về nó.

Anh đảo mắt nhìn quanh và cất tiếng gọi.

"Thiếu gia?"

Chẳng có lời hồi đáp nào cả.

Đúng như mong đợi...

Anh đang ở một mình.

Biểu cảm của Leon trở nên nghiêm trọng khi nghĩ đến điều đó. Không phải vì anh đang lo cho Julien. Anh không biết rõ về sức mạnh mà hắn nắm giữ.

Anh và hắn thì ai mới là người mạnh hơn?

.....Leon không chắc chắn lắm.

Nhưng anh không có thời gian để nghĩ về chuyện đó. Sắc mặt anh thay đổi ngay khi cảm nhận được thứ gì đó đang đến. Anh giậm nhẹ chân xuống đất và đẩy mình lui về sau.

BANG--!

Ngay khi cơ thể anh di chuyển, chỗ đứng vừa rồi đã phát nổ ngay tức khắc.

Những mảnh vụn đất bay tứ tung, khói bụi mù mịt che khuất đi tầm nhìn của Leon.

"Chậc."

Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Khi đám bụi mù tan đi, một bóng người to lớn đội mũ trùm đầu màu đen xuất hiện, thản nhiên cầm một chiếc rìu trên vai.

"...Ngươi nhanh nhẹn hơn ta nghĩ đấy."

Hắn ta bắt đầu nói, và bầu không khí rung chuyển theo từng thanh âm.

Mắt Leon nheo lại, anh từ từ rút kiếm ra khỏi hông.

SHIIIIIING--!

Anh vừa quan sát xung quanh vừa lên tiếng.

"Đây là đâu? Và ngươi là ai?"

Nhưng thay vì trả lời anh, tên đội mũ trùm đầu chỉ xoa cằm.

"Họ nói ngươi là một kẻ xuất chúng. Và đúng như mong đợi... Ngươi thực sự rất khác biệt. Ta không ngờ ngươi lại điềm tĩnh đến thế trong tình huống này đấy."

"...."

Leon vẫn im lặng.

Anh cẩn thận quan sát xung quanh. Những khu vực mà anh có thể trốn thoát trong trường hợp không thể xử lý được kẻ thù, những lợi thế mà anh có thể sử dụng, v.v...

Tất cả đều gói gọn trong tầm mắt của anh.

"Ta hiểu ngươi đang cố làm gì."

Leon thoáng nhìn thấy một nụ cười gằn ẩn dưới lớp mũ trùm đầu.

"Thật đáng khen. Quan sát địa hình để gia tăng lợi thế cho mình. Tìm lối thoát hiểm trong trường hợp không thể chiến thắng... Ta có thể hiểu ngươi đang cố làm gì. Nhưng mà..."

BANG--!

Dậm chân xuống đất, bóng người đội mũ trùm đầu biến mất khỏi vị trí của mình, rồi xuất hiện trở lại ngay trước mặt Leon chỉ trong vòng chưa đầy một giây.

Hắn ta thì thầm, cầm rìu bằng cả hai tay.

"Giống như anh chàng kia... Hai người không có lối thoát nào đâu..."

Swooosh--

Và hắn vung tay xuống.

***

Đã bao lâu rồi...?

Một tiếng? Hai tiếng? Ba tiếng? Hay một ngày?

Tôi đã không còn để ý tới thời gian nữa.

Tôi không hề di chuyển trong suốt thời gian qua và tập trung hoàn toàn vào vòng tròn ma thuật trước mặt.

Thế nhưng...

Một rune.

Hai rune.

Ba rune...

.

.

.

Tám rune...

Chín rune...

Mười rune...

Mười một rune...

Tzzz--!

"Kh...!"

Tôi vẫn...

Không...

Có...

Bất kì...

Tiến triển nào.

Ngay cả sau ngần ấy thời gian!!

Sau khi đã làm mọi thứ có thể...!

"Chết tiệt... Tại sao?! Tại sao...!"

Có phải tôi đã quá vội vàng? Có phải thế không...?

'Theo những gì mình biết, người ta chỉ mất vài giờ để học cách sử dụng một ma thuật mới...'

Miễn là họ có tài năng.

Đó là những thông tin mà tôi tìm được trong hai tuần qua.

Thế nhưng...?

Tzzz--!

"Tại sao...?"

Tại sao tôi vẫn không thể học được nó?

Tôi cần thêm thời gian sao?

Nhưng tôi làm đéo gì có thời gian chứ.

Đây là điều duy nhất tôi có thể làm. Những sức mạnh khác không giúp ích được gì trong việc chiến đấu chống lại kẻ đó.

Không còn cách nào khác cả.

Nó là lựa chọn duy nhất của tôi.

"H-haaa..."

Hơi thở của tôi đang dần trở nên đứt đoạn.

Tôi bực tức ngửa cổ lên và hướng mắt về bầu trời đêm.

Đây là giới hạn của tôi sao...?

Không, nếu tôi có nhiều thời gian hơn.

Sau đó... Sau đó thì...

"Kh..."

Tôi khẽ gọi màn hình trạng thái.

Một cửa sổ lớn hiện ra trong tầm mắt của tôi.

Loại: Nguyên tố [Lời nguyền]

Tại sao...

Tại sao tôi có thể nắm bắt Ma thuật Cảm xúc dễ dàng như thế, nhưng với loại ma thuật này thì vấp phải muôn trùng khó khăn?

Là do trình độ của tôi chưa đủ?

...Hay là vì tôi thực sự không có khả năng hiểu được loại ma thuật này?

Một lần nữa, tôi lại nhớ đến sự thật đó.

Tôi không thuộc về thế giới này.

"Đúng vậy... Mình chỉ là một thực thể ngẫu nhiên bị đưa vào nơi này mà thôi."

Lý do tôi phải vật lộn nhiều đến thế

Tại sao việc học hỏi lại khó khăn với tôi đến vậy...

Nó chẳng liên quan gì tới tài năng cả.

Tôi...

Chỉ đơn giản là không thể học nó.

Thế giới này...

Tôi mỉm cười cay đắng.

"...Nó đang chối bỏ mình."

Haha.

Thật nực cười.

Nhưng mà...

Ngay cả khi thế giới chối bỏ tôi.

Tôi cũng chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc phải tiếp tục.

"...Lại lần nữa."

Tôi nhìn chằm chằm vào tay mình và truyền mana từ bụng lên.

Một dòng chảy quen thuộc len lỏi trong cơ thể tôi.

Một rune...

Hai rune...

Ba rune...

Năm rune...

.

.

.

.

Tzzz--!

Tôi lại thất bại.

Thất bại.

Và thất bại.

Cứ thế lặp đi lặp lại không hồi kết.

Drip... Drip...

Máu liên tục chảy xuống từ mũi tôi, còn mắt tôi thì càng lúc càng mờ đi.

Tôi mệt mỏi.

Mệt mỏi vì việc luyện tập vô nghĩa không đem lại tý tiến triển nào.

Nó luôn dừng lại ở con số mười một.

Chỉ còn thiếu duy nhất một rune nữa là vòng tròn ma thuật sẽ hoàn tất.

Thế nhưng...

Tzzz--!

Có vẻ như bước cuối cùng đó là điều không thể.

Những suy nghĩ về việc từ bỏ dần dần sinh ra trong tâm trí tôi.

'...Thật vô nghĩa.'

"Đúng rồi..."

Tzzz--!

"Tại sao mình phải tốn thời gian..."

Tzzz--!

"Làm điều này..."

Tzzz--!

".... Trong khi nó chẳng có tý tiến triển gì hết?"

Tôi hạ tay xuống và nhắm nghiền mắt lại.

Lượng mana dự trữ của tôi đã gần như cạn kiệt và cơ thể tôi thì kiệt sức.

"Cuối cùng... mình chỉ đang đấu tranh một cách vô nghĩa."

Là vì tài năng của tôi không đủ? Rằng tôi đã theo đuổi một mục tiêu không tưởng ư?

Nếu tôi có nhiều thời gian hơn...

Có lẽ tôi sẽ thử cách khác.

Nhưng tôi đã hết thời gian mất rồi.

"Khụ...! Khụ...!"

Bàn tay tôi nhuốm đầy máu trong khi phổi thì khô rát.

Tôi có thể cảm nhận được kết thúc của mình đang đến gần.

Và như thể ông trời muốn khẳng định kết luận kia, cây cối xung quanh chợt rung chuyển.

Rustle--!

Một bóng người đội mũ trùm đầu xuất hiện từ phía sau bụi cây.

"Thì ra ngươi trốn ở đây. Ngươi đã trốn rất kỹ đấy, suýt nữa thì ta đã bỏ cuộc rồi. May thay, ta có thể lần theo dấu vết của ngươi thông qua mùi hương cơ thể.”

Sự điềm tĩnh của hắn.

Giọng nói của hắn...

Tất cả đều giống như trong ảo cảnh.

Cuối cùng, hắn ta dừng lại và nhìn chằm chằm vào tôi.

"...Hả?"

Hắn có vẻ ngạc nhiên.

"Trông kìa? Ta biết là ngươi yếu từ dấu hiệu mana của ngươi rồi, nhưng ta không ngờ rằng ngươi lại yếu đuối đến mức này đấy--"

"....Thế à?"

Với chút sức lực còn lại, tôi nói với giọng khàn khàn và cố gắng đứng dậy, chạy nhanh ra khỏi khu vực đó.

"Hoho? Đó có phải là ma thuật cảm xúc của ngươi không?"

Giọng nói bình tĩnh của tên đội mũ trùm đầu vang lên từ phía sau lưng tôi.

"Không tệ... Không tệ chút nào. Ngực ta như thể bị kim chích vào ấy. Thật sự... Quả là một sức mạnh thú vị. May là ta đã có chuẩn bị trước."

Rustle--

Tôi chạy băng qua khu rừng, những cành cây thô ráp cứa vào da tôi.

Bụi rậm thì cào vào chân tôi và gây ra những vết cắt đau nhói khắp người.

Nhưng tôi mặc kệ nó.

Một rune...

Hai rune...

Khi đang chạy, tôi cố gắng tập trung sự chú ý vào bàn tay.

Những chữ rune từ từ chồng chất lên nhau.

Tzzz--!

Nhưng ngay cả trong tình huống này, thất bại vẫn là điều không thể tránh khỏi.

Tôi nghiến răng và tiếp tục chạy.

Thật vô vọng.

Dường như Ma thuật Cảm xúc của tôi không thể tác động đến hắn. Tôi cũng không thể dùng được ma thuật khác và thể lực của tôi thì sắp cạn kiệt.

"Haaa... Haaa..."

Chân tôi bắt đầu run rẩy.

Crash...

Và tôi ngã úp mặt xuống đất.

"Ukh...!"

Tôi cố gắng lê mình trên mặt đất để đứng dậy.

Nhưng…

Thud.

Tôi không thể đứng lên được.

Mồ hôi chảy ròng ròng từ hai bên mặt tôi, ngực tôi càng trở nên nóng rát hơn trước kia.

Phổi tôi như đang bốc cháy vậy.

"....Mệt rồi à?"

Người đàn ông đội mũ trùm đầu xuất hiện phía sau tôi, bối rối trước tình cảnh mà tôi đang mắc phải.

Đoạn, tôi xoay người lại và đối mặt với hắn.

"Ta cứ ngỡ là ngươi sẽ phải đấu tranh nhiều hơn, Sao Đen à. Rốt cuộc, những tin đồn về ngươi đã bị phông bạt quá mức. Ngươi--"

Dần dà, tôi không còn để ý tới lời hắn nói nữa.

Ánh mắt tôi dán vào hình xăm cỏ bốn lá trên cánh tay phải.

Vẫn còn nó...

Tôi đã giữ nó lại cho khoảnh khắc này.

Hy vọng cuối cùng của tôi.

Chính vì thế...

Tôi đưa tay ra và chạm vào hình xăm.

Lại thêm một lần nữa.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dựa dẫm vào khả năng này.

Thế nhưng…

Liệu tôi có xoay chuyển nổi tình thế hay không...?

 

#Vi

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương