Tam Tai Giáng Thế
-
Chapter 24: Người Bị Thế Gian Chối Bỏ (2)
Tôi không thể tận hưởng bữa tiệc.
Nhìn mọi người cười nói vui vẻ như vậy, tôi cảm thấy thật lạc lõng.
Như thể tôi không thuộc về nơi này vậy.
Không ai dám đến gần tôi, và khi tôi cố gắng bắt chuyện với ai đó, họ sẽ khéo léo né tôi ra.
Tôi đáng sợ đến thế à...?
Không...
'Mình không thuộc về nơi đây.'
Sau khi trải qua nhiều chuyện, tôi có thể chắc chắn một điều.
Chính thế giới này...
Nó đang chối bỏ sự tồn tại của tôi.
...Hay là tôi chối bỏ nó? Tôi cũng không chắc nữa.
"Uhh..."
Có lẽ thay vì lãng phí thời gian ở lại bữa tiệc, tôi nên dành thời gian để
luyện tập và trau dồi khả năng thứ hai của mình.
Nghĩ vậy, tôi nhấp một ngụm nước rồi đi về phía lối ra.
Chẳng còn lý do gì buộc tôi phải ở lại.
"Phải rồi..."
Bởi vì tôi không hợp với những nơi như thế này.
***
"Anh nghĩ sao về việc kết nạp vào gia tộc của chúng tôi? Chắc chắn chúng tôi sẽ đối xử với anh tốt hơn Evenus."
"Đầu tiên, chúng tôi sẽ trả lương cho anh nhiều tiền hơn họ. Ngoài ra, chúng tôi sẽ miễn nghĩa vụ hiệp sĩ và hết lòng hỗ trợ anh."
"Nếu anh muốn tiếp tục làm hiệp sĩ,thậm chí chúng tôi sẽ thăng chức cho anh lên làm chỉ huy. Chỉ cần một lời nói của chúng tôi, việc đó sẽ được thực hiện ngay lập tức."
Leon thản nhiên nhấp một ngụm đồ uống, thứ gì đó được gọi là 'Amorena'.
'.....Vị như cứt vậy.'
Quá đắng so với khẩu vị của anh.
"Hãy cân nhắc lời đề nghị của chúng tôi. Chúng tôi sẽ trợ cấp cho anh nhiều hơn tất cả những gì mà gia tộc Evenus có thể. Và anh không cần phải lo lắng về hậu quả đâu. Chúng tôi lo liệu được—"
"Xin lỗi nhé."
"Uh... này!"
Đặt ly trà xuống, Leon quay người rời đi.
Anh bắt đầu thấy mệt mỏi khi phải nghe đi nghe lại những lời đề nghị đó.
Không chỉ có thế. Cả nơi này nữa... Tất tần tật về nó.
Thật ngột ngạt.
"...Lần thứ bao nhiêu rồi?"
Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, anh quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ở thân hình quen thuộc kia, và sau đó, anh thản nhiên đáp lời.
"Tính cả cái vừa rồi... Hình như là 9."
".....Nhiều hơn tôi nghĩ."
Evelyn gãi má. Cô mặc một chiếc váy trắng trang trọng, trang trí bằng đồ trang sức và phụ kiện màu tím, vẻ ngoài của cô ấy thu hút ánh nhìn của rất nhiều người tham dự.
Thật khó để nổi bật vì hầu hết các học viên có mặt đều xinh trai đẹp gái, nhưng chỉ có một số ít mới thực sự nổi bật giữa đám đông.
Evelyn là một trong những người như thế.
"Có lẽ không nhiều bằng số lần cậu được mời đi chơi đâu."
"Cậu thích xát muối vào vết thương của tôi à?"
Leon khẽ nhún vai.
"Cậu là người bắt đầu trước mà."
"Ừ, phải..."
Evelyn gật đầu, đôi lông mày của cô khẽ cau lại. Và ngay sau đó, cô ấy cất lời,
"Cậu không hề cân nhắc đến lời đề nghị của họ sao...? Theo tôi biết thì chúng có vẻ khá tốt đó. Tốt hơn cho cậu rất nhiều so với hiện tại."
"Chắc thế..."
"Nhưng tại sao?"
"...Tôi không thể đi được."
Gia tộc Evenus.
Suy nghĩ của Leon về họ khá phức tạp. Họ không thực sự đối xử tốt với anh.
Chỉ khi tài năng của anh bắt đầu nở rộ, thái độ của họ mới chịu thay đổi. Vậy nên là trước đó... Anh vẫn chỉ là một người hầu.
Một người mà họ sẵn sàng vứt bỏ đi bất cứ lúc nào.
Những vết thương trong quá khứ vẫn còn khắc sâu trong tâm trí anh, không một ngày nào là anh không nhớ tới nó. Ngay cả bây giờ đây... Anh vẫn liên tục nhắc nhở bản thân về những ngày xưa cũ.
Và với những suy nghĩ ấy, anh đã mơ hồ nói thêm,
"....Chưa phải lúc này."
"Tôi hiểu rồi."
Như thể đã mong đợi câu trả lời như vậy, Evelyn gật đầu và không đề cập đến vấn đề này nữa.
Cô ấy biết đây là một vấn đề nhạy cảm.
"Hm?"
Biểu cảm của Evelyn thay đổi và đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào khoảng không. Leon cũng nhìn theo hướng nhìn của cô và trưng ra biểu cảm tương tự.
Julien, con trai cả của gia tộc vừa được nhắc đến, xuất hiện ở cuối hành lang.
Hắn cũng là một trong số ít người nổi bật. Mọi cử động và hành vi của hắn đều thu hút ánh nhìn của những người có mặt xung quanh.
"Cậu ta đã thay đổi rất nhiều..."
Evelyn bắt đầu nói khi mắt cô dõi theo dáng hình ấy.
"Mặc dù cậu ta vẫn cư xử như trước, nhưng có lẽ đã có những biến chuyển rõ rệt. Có phải tôi là người duy nhất nhận ra những thay đổi kia không?"
"...Đã năm năm trôi qua kể từ lần cuối cậu gặp ngài ấy."
Leon trả lời một cách dứt khoát.
"Vậy nên, việc ngài ấy thay đổi chỉ là điều hiển nhiên."
"Tôi đoán là cậu nói đúng, nhưng mà..."
Evelyn nheo mắt lại khi ánh mắt cô tiếp tục dõi theo bóng dáng của Julien.
"....Không phải Julien là kiểu người thích được chú ý sao? Sao trông giống như cậu ấy sắp rời đi vậy?"
"Rời đi à?"
Cuối cùng, khuôn mặt của Leon cũng có sự thay đổi, và điều khiến anh ngạc nhiên là mọi chuyện diễn ra đúng như Evelyn dự đoán.
Julien, người đã đi đến cửa hội trường, đang đưa tay lấy chiếc áo khoác nỉ của mình.
Hành động của hắn đã thu hút sự chú ý của nhiều người tham dự.
"Cậu ta đang làm gì thế?"
"Anh ấy quên thứ gì đó trong túi áo khoác sao...?"
Phản ứng của mọi người cũng dễ hiểu thôi.
Sự kiện vừa mới bắt đầu nhưng hắn đã rời đi.
Biểu cảm của những người tham dự rất khác nhau. Nhưng tất cả đều cho rằng hành động của hắn thật vô nghĩa.
Điều này đặc biệt đúng với Leon, anh liền đặt ly nước xuống.
"...."
"Cậu cũng định rời đi à?"
"....Ừ."
Anh ta không còn lựa chọn nào khác.
Nhiệm vụ của anh là bảo vệ Julien. Dù anh không chắc tại sao hắn lại hành động như thế, anh cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo.
Trước khi đi, anh đứng lại nhìn Evelyn trong giây lát.
"Tôi hy vọng cậu thích buổi họp mặt này."
Và sau những lời cuối cùng đó, anh ta bước đi theo Julien.
Sau khi anh rời đi, ánh mắt của Evelyn dõi theo bóng lưng cả hai người.
Cô đặt ly nước trên tay xuống bàn và khẽ lẩm bẩm.
".....Có gì đó không ổn."
***
"Huuu..."
Gió thổi tạt vào mặt tôi khi tôi rời khỏi địa điểm tổ chức.
Tôi cảm thấy thật thoải mái và tự do sau khi bỏ lại bữa tiệc.
Áp lực đến từ những ánh nhìn...
Bầu không khí ngột ngạt...
Tất cả đã biến mất.
Cuối cùng tôi cũng có thể hít thở bình thường trở lại.
"Tốt hơn rồi."
".....Sao ngươi lại rời đi sớm thế?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng. Không cần quay lại nhìn tôi cũng biết đó là ai.
"Ta thấy thật lãng phí thời gian nếu ở lại nơi đó."
"Ngươi đã rất cố gắng nhỉ? Ta không ngờ là ngươi đáng sợ đến mức ai cũng né ngươi như né tà đấy."
Thế hả...?
Tôi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Chắc là hắn nói đúng.
"Có lẽ vậy."
Nhưng mà...
“Mấy vụ như này... Ta nghĩ mình không hợp với chúng."
Cả cơ thể lẫn tâm trí tôi đều chối bỏ nó.
"Thật ngột ngạt. Ta không nghĩ mình có thể ở lại nơi đó lâu hơn được."
"Haaa..."
Lần đầu tiên kể từ khi gặp Leon, tôi nghe thấy hắn thở dài. Tôi sửng sốt quay lại và thấy hắn đang day trán.
Cuối cùng, với vẻ mặt cam chịu, hắn ta đành chào thua.
"Thành thật mà nói, ta cũng thấy vậy."
Tôi nhướn mày vì ngạc nhiên trước câu trả lời của hắn.
Hắn cũng cảm thấy thế sao?
"Gì?"
"Không, không có gì..."
Tôi lắc đầu và quay đi nhìn theo hướng khác.
"Ta rất vui vì chúng ta đồng quan điểm."
Tôi mỉm cười và xoa bóp vai. Sau đó, không ngoảnh lại, tôi đi theo con đường trở về Haven.
Quãng đường trở về không xa lắm.
Nó chỉ là một đoạn đi bộ rất ngắn ngủi. Đường đi cũng rất đẹp mắt. Không có tòa nhà nào xung quanh đây cả, và nó đã mang lại cho tôi một khung cảnh tuyệt vời để ngắm nhìn.
Trong suốt thời gian đó, hai chúng tôi đều im lặng.
Thường thì chúng tôi cũng chẳng trò chuyện mấy, nên là bây giờ, tôi với hắn đều chỉ dành thời gian ngắm nhìn trời sao.
Mọi chuyện vẫn tiếp diễn cho đến khi...
"..."
Chân tôi dừng lại.
"Có gì đó không ổn..."
Con đường vốn phải ngắn ngủi bỗng trở nên dài vô cùng. Lẽ ra chỉ mất 5-10 phút đi bộ để trở lại nhưng dường như thời gian đã trôi qua nhiều hơn.
Tôi quay đầu lại định nói với Leon thì toàn thân tôi cứng đờ lại.
"Này, ngươi có—Uh?"
Lòng tôi chùng xuống và nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.
"....."
Tôi đang ở một mình.
Leon đã không còn ở đó nữa.
Chuyện gì đã xảy ra…?
Tôi thề là khi nãy tôi vẫn còn cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Vậy thì hắn đã biến mất từ lúc nào?
"Hooo..."
Tôi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại nỗi lo đang trào dâng trong lòng.
Sự hoảng loạn bắt đầu xuất hiện, nhưng tôi đã nhanh chóng kìm nén nó.
"May là mình đã chuẩn bị tinh thần trước phòng cho những trường hợp như thế này..."
Mặc dù mới chớm nở, tôi vẫn không để nỗi sợ hãi làm lu mờ đi tâm trí mình. Tôi có thể kiểm soát đợi bản thân.
Và ngay khi tôi vừa kịp bình tĩnh lại…
Blink—
"...!"
Thế giới thay đổi chỉ sau một cái chớp mắt.
Con đường quen thuộc đã biến mất, thay vào đó là một khu rừng rậm rạp.
Cây cối bao quanh tôi từ mọi phía trong khi mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời.
Nơi này là…
Nhịp tim của tôi, vốn đang bình tĩnh lại, đã bắt đầu đập dữ dội.
Ba... Thump! Ba... Thump!
Nó vang lên mạnh mẽ trong tâm trí tôi, lấn át mọi suy nghĩ của tôi.
"Nơi này..."
Một khung cảnh quen thuộc.
Một khung cảnh mà tôi vẫn nhớ như in ngay cả khi một tuần đã trôi qua sau lần đó.
“Ảo cảnh."
Chỉ có một từ duy nhất thoát ra khỏi miệng tôi, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể nói về hoàn cảnh của mình.
Nơi này, những cái cây, vầng trăng lơ lửng trên bầu trời... Tất cả đều giống hệt ảo cảnh mà tôi đã thấy vào tuần trước.
"Không thể nào..."
Một phần trong tôi muốn phủ nhận tình huống hiện tại. Phủ nhận rằng chuyện này không thể xảy ra được, thế nhưng...
Nhìn vào cảnh tượng trước mắt, tôi biết đây chính là sự thật.
Thực tế mà tôi phải trải qua.
"Chết tiệt."
Tôi chửi thề trong khi tim tôi càng đập mạnh hơn nữa.
Nó đập mạnh đến nỗi mà người ta không thể tưởng tượng nổi.
Và nỗi sợ mà tôi đang cố gắng kìm nén lại một lần nữa trỗi dậy trong lòng tôi.
Bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi...
Hơi thở của tôi trở nên nặng nề...
Và tâm trí tôi bắt đầu trở nên bấn loạn.
"...Mình phải đi."
Nhưng ngay cả thế, tôi vẫn có thể giữ được lý trí.
Tôi chưa bao giờ phải chịu đựng nhiều như vậy một cách vô ích cả.
‘'Hãy thử suy nghĩ xem.'
Tôi vẫn còn nhớ rõ ảo cảnh ấy.
Từng chi tiết dù chỉ nhỏ nhất vẫn còn in sâu vào tiềm thức tôi.
'Trong ảo cảnh, mình đã đi theo một hướng nhất định...'
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi chạy theo hướng đó trước khi đụng độ một kẻ đội mũ trùm đầu, và sau đó, hắn đã giết tôi.
Tôi nhìn xung quanh và tìm kiếm thông tin hữu ích.
Cuối cùng, tôi đã tìm ra được hướng đi.
"Kẻ đội mũ trùm đầu ở đằng đó."
Vậy là rõ ràng rồi.
Giờ thì sao...?
Bỏ chạy à?
Có vẻ nó sẽ là quyết định hợp lý nhất. Tôi vẫn còn yếu, và chắc chắn bất kỳ ai gây ra việc này đều mạnh hơn tôi.
Chưa kể đến việc tôi vẫn không thể sử dụng được ma thuật khác... Ma thuật liên quan đến chiến đấu duy nhất mà tôi sở hữu.
Thế nên, vào lúc này...
Tôi hoàn toàn vô dụng.
Một bao cát biết đi.
"Giá như..."
Tôi nghiến chặt hàm và nhìn chằm chằm vào tay mình. Một cảm giác thất vọng sâu sắc dâng trào trong tôi khi tôi quan sát nó.
Nhưng tôi gạt cảm xúc đó sang bên.
Chưa phải bây giờ.
Sau khi xử lý hết thông tin, tôi quay đầu nhìn về hướng ngược lại so với ký ức của mình và bắt đầu bỏ chạy.
Rustle—
Hiện tại…
Đây là lựa chọn duy nhất của tôi.
#Vi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook