Tam Sinh Tam Thế Chiết Cẩm Thư
-
Chương 5: Đèn kết phách vỡ
Edit: Lily_Carlos
Bạch Thiển đều đã tới, không lâu nữa Mặc Uyên sẽ tỉnh lại chỉ là còn thiếu thần chi thảo mà thôi! Bạch Thiển sẽ trở lại mượn đèn kết phách……
Doanh Châu đảo, khi Cẩm Thư tới đoàn người Huyền Nữ đã kinh động đến tứ đại thần thú. Cẩm Thư gọi đàn tỳ bà ra lấy tiếng đàn tạm thời khống chế thần thú nhưng cũng chỉ có thể duy trì trong chốc lát.
Nàng chỉ tơi lấy thần chi thảo mà thôi nên cũng không cần phải thu phục thần thú.
“Cẩn thận!” Bỗng nhiên Ly Kính hô to, Cẩm Thư quay đầu lại thì thấy một con thần thú trong đó đã mất khống chế lao đến chỗ Cẩm Thư.
Cẩm Thư lui ra sau mấy bước, nàng gọi tỳ bà ra muốn khống chế thần thú lại lần nữa nhưng nàng phát hiện ra không có tác dụng……
Thần thú phun một đoàn hỏa về phía Cẩm Thư, Cẩm Thư thấy thế phi thân đến không trung, cự thạch phía sau chỗ nàng vừa đừng bỗng nhiên nổ tung, Cẩm Thư vừa rơi xuống đất thì nhìn thấy một thanh kiếm lóe sáng trước mắt nàng.
Lúc nàng không kịp phản ứng thì thần thú nhanh chóng đánh tới, nàng rút ngay trường kiếm trước mắt ra quay lại đánh trả.
“Phụt ~” Cẩm Thư phun ra mọt ngụm máu tươi, nàng nhíu mày như thế này không được……
Trong bàn tay của Cẩm Thư bỗng xuất hiện một hình quái dị, có 4 góc cạnh, cửu vỹ hồ 4 phương là diễn sinh dị bảo của đèn kết phách. Có lực lượng không thể tưởng tượng được, bên trong có không gia kỳ dị to lớn như có thể chứa vạn vật.
Mở ra cửu vỹ hồ 4 phía hình thành một cái động không đáy, đặt đối diện 4 con thần thú nhưng lại không thu được 4 con cùng một lúc dù sao bốn con thần thú này thừa nhận một nửa tu vi của phụ thần, hai con thần thú giãy dụa bên trong tứ phương cửu vỹ hồ ly lấp lánh ánh sáng kim sắc, chợt nhỏ lại chợt to.
Lúc này Cẩm Thư đang vật lộn với hai con thần thú còn lại, lúc này tứ phương cửu vỹ hồ ly lại nhả hai con kia ra. Cẩm Thư nhíu mày chẳng lẽ không được sao? Nàng cầm kiếm chỉ và hai con thần thú đang giãy dụa hồi lâu dưới đất, một lúc sau hai con thần thú đã hôi phi yêu diệt.
Cẩm Thư chậm rãi hạ xuống mặt đất, hai con thần thú còn lại thân thể quái dị giống như phi hổ nhưng tựa như rất có linh khí, nó nhìn Cẩm Thư hai giây lại đánh về phía nàng, nàng lắc mình một cái tránh thoát.
Bỗng nhiên trước mắt nàng như hiện ra một quyển kiếm phổ, ánh mắt Cẩm Thư sáng ngời nàng bay lên giữa không trung tung trường kiếm để tạo kiếm trận vây khốn một con thần thú trong đó, một con khác cũng vồ đến bên cạnh Cẩm Thư nên cũng rơi vào kiếm trận, kiếm trận vừa được thu lại hai con thần thú đã hôi phi yêu diệt…
Ngoài động “Thái Tử điện hạ……”
“Là ai kinh động tứ đại thần thú?”
“Là, là Dực quân và Dực hậu!”
Cẩm Thư dùng kiếm chống xuống đất đỡ người dậy, nàng vừa thu tứ phương cửu vỹ hồ ly chuẩn bị đi lấy thần chi thảo thì nghe thấy giọng nói của Dạ Hoa, nàng suy nghĩ một lát lại ẩn thân rời đi.
Lúc Dạ Hoa tiến vào thì thấy một mảnh hỗn độn, nhiều vết máu loang lổ……
Tây Hải.
“A Thư!” Chiết Nhan như là cảm giác được cái gì bỗng nhiên kinh hô: “Nàng ấy đang êm đẹp ở thiên cung mà có thể sảy ra chuyện gì chứ?”
Chiết Nhan hiểu được tình cảm của bản thân tất nhiên sẽ không bỏ nàng, đêm nào đó hai trăm năm trước, Chiết Nhan từng trộm lẻn vào tẩm cung của Cẩm Thư trộm thả lên người nàng một đạo pháp khí, một khi tính mạng của Cẩm Thư bị uy hiếp nó sẽ chắn cho Cẩm Thư một lần đồng thời sẽ báo cho hắn biết.
Cẩm Thư cố chống đỡ về đến thiên cũng, khi nàng đi đến sân viện tẩm cung của nàng thì nàng phun một ngụm máu rồi ngất xỉu……
“Chiết Nhan thượng thần sao ngài lại tới đây?” Tân Nô vừa chuẩn bị về tẩm cung của Cẩm Thư thì đụng phải Chiết Nhan đang vội vã đến.
“Công chúa đâu?” Chiết Nhan hỏi.
“Công chúa?” lâu lắm rồi chưa gọi như vậy Tân Nô có hơi ngây ngốc: “Hả! Nương nương? Nương nương ở trong tẩm cung ạ.”
Chiết Nhan vội vàng mở cửa vào thì phát hiện Cẩm Thư đã ngất xỉu trên mặt đất, tuy toàn thân cô phủ kín hoa đào nhưng vẫn không thể che dấu được vết máu: “A Thư!”
Gió thổi bay hoa đào trên mặt đất cũng thổi bay lớp hoa đào trên trường kiếm Cẩm Thư mang về, hiện ra bộ dáng thật sự của kiếm: Thất tinh Long Uyên kiếm?
Cẩm Thư chậm rãi mở mắt che lại ngực ngồi dậy, nàng nhìn thấy bóng dáng của Chiết Nhan ngồi trước đèn bên cửa sổ thì trong lòng lại có chút an ủi, nàng chưa kịp mở miệng Chiết Nhan đã dành nói: “Sao đang hảo hảo chờ ở thiên cung lại bị thương nặng đến vậy?”
Giọng điệu của Chiết Nhan giống như đang trách cứ tại sao nàng không ngoan ngoãn ở thiên cung mà lại chạy ra ngoài, nhưng Cẩm Thư lại chỉ cho rằng hắn chỉ đang lo lắng cho nàng.
“Chỉ luyện công thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma mà thôi!” Lúc này Cẩm Thư không hề nghĩ Chiết Nhan đã nhìn ra cái gì.
“Còn muốn giấu ta?” Hắn vừa mới nghe tỳ nữ của Cẩm Thư nói, Dạ Hoa lãnh ý chỉ đi Doanh Châu đảo, Chiết Nhan đi đến trước mặt Cẩm Thư: “Theo ta đi.”
Thiên cung này là gông xiềng của Cẩm Thư, chỉ có hắn mới có thể mang nàng thoát khỏi cái nơi này.
“Tại sao không cho ta uống nước vong xuyên?” vong xuyên thủy của Chiết Nhan tất nhiên sẽ tốt hơn thiên cung.
“Chẳng lẽ ngươi nên nhớ rõ sao? Ngươi đừng quên ban đầu cũng là ngươi muốn.”
“Chậm, tất cả đều đã chậm.” Cẩm Thư cúi đầu.
“Cùng ta trở về!”
“Chỉ cần ngươi không bức ta uống nước vong xuyên.”
“Bao giờ ngươi suy nghĩ kỹ thì đến tìm ta.” Hắn đánh cuộc rằng nhất định nàng sẽ đến tìm hắn.
Cẩm Thư che ngực, trong cơ thể lưu chuyển một cổ tiên khí làm nàng cảm nhận được sự ấm áp, nàng nghĩ lại làm sao để kết thúc ân oán giữa nàng và Dạ Hoa Bạch Thiển!
Cũng không biết qua bao lâu, Mặc Uyên tỉnh, Dạ Hoa hạ phàm lịch kiếp, nhưng thương thế của nàng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, lúc này Bạch Thiển lại tìm tới……
“Khụ khụ khụ……” Bạch Thiển vừa mới bước vào thì đã ngửi thấy mùi thuốc.
Nhìn thấy Cẩm Thư đang uống thuốc mới châm chọc cười: “Ha ~ thật đúng là báo ứng!”
“Bái kiến Bạch Thiển thượng thần.” Tân Nô bên cạnh lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Thứ cho Cẩm Thư bệnh nặng trong người, không thể hành lễ với Bạch Thiển thượng thần.” Giọng nói của Cẩm Thư.
“Được rồi, hôm nay ta cũng không muốn nói nhiều, hôm nay ta đến muốn tỳ nữ này.”
“Thượng thần? Nương nương cứu nô tỳ!” Tân Nô chột dạ vội vàng cầu cứu Cẩm Thư.
“Không biết nàng phạm gì sai, còn phiền thượng thần chạy đến nơi này một chuyến?”
“Năm đó tỳ nữ này của ngươi lừa bổn thượng thần nhảy tru tiên đài, hôm nay ta đến đòi nợ.”
“Cái gì? Ngươi là Tố Tố?” Tân Nô hoảng sợ mà nhìn Bạch Thiển, trong lòng có khổ mà khó nói thành lời, rõ ràng đó là mệnh lệnh của thiên quân.
Vừa nghe thấy như vậy Cẩm Thư đã hiểu rõ, vốn là chuyện nàng làm qua đây lại là Tân Nô làm.
“Không biết trắc phi có giao người hay không?”
“Nương nương……” Tân Nô sợ hãi lui về phía Cẩm Thư.
“Tốt xấu nàng cũng hầu hạ ta 300 năm, cho dù là tỳ nữ ta cũng không thể bất cận nhân tình như vậy?”
“Nói như vậy, ngươi không chịu thả người?” Bạch Thiển mở ra ngọc thanh Côn Luân phiến: “Vậy đừng trách ta không khách khí!”
Bạch Thiển dùng sức quạt một quạt về phía Cẩm Thư, Tân Nô bị thổi vào tường lăn xuống đất ngất xỉu, mà cả người Cẩm Thư bị quạt dính lên ghế dựa.
“A Thư! Tiểu ngũ, ngươi quá phận.” Bạch Chân vội vàng chạy tới thấy vậy nhíu mày đến bên cạnh Cẩm Thư, nhìn đến khóe miệng nàng có vết máu không khỏi có chút lo lắng, vài ngày trước nghe thấy nàng luyện công tẩu hỏa nhập ma thương thế còn chưa khỏi hẳn lại bị tiểu ngũ đả thương: “A Thư, ngươi không sao chứ?”
“Còn tốt! Làm Bạch Thiển thượng thần thất vọng rồi, ta chưa chết được.”
Hai người đối lập khí thế, làm Bạch Chân khó xử, cũng có chút đau đầu.
“Tứ ca…… Ta chỉ muốn tỳ nữ của nàng mà nàng lại không cho, nên ta đâu còn biện pháp nào?” Bạch Thiển quát.
“Người ngươi cũng làm bị thương rồi ngươi còn muốn thế nào nữa? Uy lực của Ngọc thanh Côn Luân phiến ngươi không phải không biết, chỉ là một cái tỳ nữ nho nhỏ không chết cũng tàn phế.”
“Hừ ~” Bạch Thiển nhìn thoáng qua Tân Nô nằm kia đẩy cửa mà đi.
“A Thư, về bắc hoang với ta đi! Ta lo lắng ngươi cứ tiếp tục như vậy cũng không sống nổi mất.”
Cẩm Thư cười khẽ: “Bắc hoang không phải không có gì sao?”
“Ngươi muốn cái gì ta cũng có thể tìm về cho ngươi, bắc hoang vẽ không phải trống không nữa.”
Đúng thật giống như một lời thổ lộ, nàng cũng không dám nói những lời ngả ngớn kia nữa: “Bạch Chân, có một bằng hữu như ngươi ta rất vui.”
“Bằng hữu?” Quan hệ của bọn họ chỉ đến đây sao? “A Thư……”
Có lẽ Bạch Chân sẽ là một hảo trượng phu, nhưng đối với nàng mà nói người đó chỉ có thể là bạn tốt……
Tác giả có lời muốn nói: Cho cái bàn tay vàng, bằng không chính là Cẩm Thư ngốc nghếch đi chịu chết.
Bạch Thiển đều đã tới, không lâu nữa Mặc Uyên sẽ tỉnh lại chỉ là còn thiếu thần chi thảo mà thôi! Bạch Thiển sẽ trở lại mượn đèn kết phách……
Doanh Châu đảo, khi Cẩm Thư tới đoàn người Huyền Nữ đã kinh động đến tứ đại thần thú. Cẩm Thư gọi đàn tỳ bà ra lấy tiếng đàn tạm thời khống chế thần thú nhưng cũng chỉ có thể duy trì trong chốc lát.
Nàng chỉ tơi lấy thần chi thảo mà thôi nên cũng không cần phải thu phục thần thú.
“Cẩn thận!” Bỗng nhiên Ly Kính hô to, Cẩm Thư quay đầu lại thì thấy một con thần thú trong đó đã mất khống chế lao đến chỗ Cẩm Thư.
Cẩm Thư lui ra sau mấy bước, nàng gọi tỳ bà ra muốn khống chế thần thú lại lần nữa nhưng nàng phát hiện ra không có tác dụng……
Thần thú phun một đoàn hỏa về phía Cẩm Thư, Cẩm Thư thấy thế phi thân đến không trung, cự thạch phía sau chỗ nàng vừa đừng bỗng nhiên nổ tung, Cẩm Thư vừa rơi xuống đất thì nhìn thấy một thanh kiếm lóe sáng trước mắt nàng.
Lúc nàng không kịp phản ứng thì thần thú nhanh chóng đánh tới, nàng rút ngay trường kiếm trước mắt ra quay lại đánh trả.
“Phụt ~” Cẩm Thư phun ra mọt ngụm máu tươi, nàng nhíu mày như thế này không được……
Trong bàn tay của Cẩm Thư bỗng xuất hiện một hình quái dị, có 4 góc cạnh, cửu vỹ hồ 4 phương là diễn sinh dị bảo của đèn kết phách. Có lực lượng không thể tưởng tượng được, bên trong có không gia kỳ dị to lớn như có thể chứa vạn vật.
Mở ra cửu vỹ hồ 4 phía hình thành một cái động không đáy, đặt đối diện 4 con thần thú nhưng lại không thu được 4 con cùng một lúc dù sao bốn con thần thú này thừa nhận một nửa tu vi của phụ thần, hai con thần thú giãy dụa bên trong tứ phương cửu vỹ hồ ly lấp lánh ánh sáng kim sắc, chợt nhỏ lại chợt to.
Lúc này Cẩm Thư đang vật lộn với hai con thần thú còn lại, lúc này tứ phương cửu vỹ hồ ly lại nhả hai con kia ra. Cẩm Thư nhíu mày chẳng lẽ không được sao? Nàng cầm kiếm chỉ và hai con thần thú đang giãy dụa hồi lâu dưới đất, một lúc sau hai con thần thú đã hôi phi yêu diệt.
Cẩm Thư chậm rãi hạ xuống mặt đất, hai con thần thú còn lại thân thể quái dị giống như phi hổ nhưng tựa như rất có linh khí, nó nhìn Cẩm Thư hai giây lại đánh về phía nàng, nàng lắc mình một cái tránh thoát.
Bỗng nhiên trước mắt nàng như hiện ra một quyển kiếm phổ, ánh mắt Cẩm Thư sáng ngời nàng bay lên giữa không trung tung trường kiếm để tạo kiếm trận vây khốn một con thần thú trong đó, một con khác cũng vồ đến bên cạnh Cẩm Thư nên cũng rơi vào kiếm trận, kiếm trận vừa được thu lại hai con thần thú đã hôi phi yêu diệt…
Ngoài động “Thái Tử điện hạ……”
“Là ai kinh động tứ đại thần thú?”
“Là, là Dực quân và Dực hậu!”
Cẩm Thư dùng kiếm chống xuống đất đỡ người dậy, nàng vừa thu tứ phương cửu vỹ hồ ly chuẩn bị đi lấy thần chi thảo thì nghe thấy giọng nói của Dạ Hoa, nàng suy nghĩ một lát lại ẩn thân rời đi.
Lúc Dạ Hoa tiến vào thì thấy một mảnh hỗn độn, nhiều vết máu loang lổ……
Tây Hải.
“A Thư!” Chiết Nhan như là cảm giác được cái gì bỗng nhiên kinh hô: “Nàng ấy đang êm đẹp ở thiên cung mà có thể sảy ra chuyện gì chứ?”
Chiết Nhan hiểu được tình cảm của bản thân tất nhiên sẽ không bỏ nàng, đêm nào đó hai trăm năm trước, Chiết Nhan từng trộm lẻn vào tẩm cung của Cẩm Thư trộm thả lên người nàng một đạo pháp khí, một khi tính mạng của Cẩm Thư bị uy hiếp nó sẽ chắn cho Cẩm Thư một lần đồng thời sẽ báo cho hắn biết.
Cẩm Thư cố chống đỡ về đến thiên cũng, khi nàng đi đến sân viện tẩm cung của nàng thì nàng phun một ngụm máu rồi ngất xỉu……
“Chiết Nhan thượng thần sao ngài lại tới đây?” Tân Nô vừa chuẩn bị về tẩm cung của Cẩm Thư thì đụng phải Chiết Nhan đang vội vã đến.
“Công chúa đâu?” Chiết Nhan hỏi.
“Công chúa?” lâu lắm rồi chưa gọi như vậy Tân Nô có hơi ngây ngốc: “Hả! Nương nương? Nương nương ở trong tẩm cung ạ.”
Chiết Nhan vội vàng mở cửa vào thì phát hiện Cẩm Thư đã ngất xỉu trên mặt đất, tuy toàn thân cô phủ kín hoa đào nhưng vẫn không thể che dấu được vết máu: “A Thư!”
Gió thổi bay hoa đào trên mặt đất cũng thổi bay lớp hoa đào trên trường kiếm Cẩm Thư mang về, hiện ra bộ dáng thật sự của kiếm: Thất tinh Long Uyên kiếm?
Cẩm Thư chậm rãi mở mắt che lại ngực ngồi dậy, nàng nhìn thấy bóng dáng của Chiết Nhan ngồi trước đèn bên cửa sổ thì trong lòng lại có chút an ủi, nàng chưa kịp mở miệng Chiết Nhan đã dành nói: “Sao đang hảo hảo chờ ở thiên cung lại bị thương nặng đến vậy?”
Giọng điệu của Chiết Nhan giống như đang trách cứ tại sao nàng không ngoan ngoãn ở thiên cung mà lại chạy ra ngoài, nhưng Cẩm Thư lại chỉ cho rằng hắn chỉ đang lo lắng cho nàng.
“Chỉ luyện công thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma mà thôi!” Lúc này Cẩm Thư không hề nghĩ Chiết Nhan đã nhìn ra cái gì.
“Còn muốn giấu ta?” Hắn vừa mới nghe tỳ nữ của Cẩm Thư nói, Dạ Hoa lãnh ý chỉ đi Doanh Châu đảo, Chiết Nhan đi đến trước mặt Cẩm Thư: “Theo ta đi.”
Thiên cung này là gông xiềng của Cẩm Thư, chỉ có hắn mới có thể mang nàng thoát khỏi cái nơi này.
“Tại sao không cho ta uống nước vong xuyên?” vong xuyên thủy của Chiết Nhan tất nhiên sẽ tốt hơn thiên cung.
“Chẳng lẽ ngươi nên nhớ rõ sao? Ngươi đừng quên ban đầu cũng là ngươi muốn.”
“Chậm, tất cả đều đã chậm.” Cẩm Thư cúi đầu.
“Cùng ta trở về!”
“Chỉ cần ngươi không bức ta uống nước vong xuyên.”
“Bao giờ ngươi suy nghĩ kỹ thì đến tìm ta.” Hắn đánh cuộc rằng nhất định nàng sẽ đến tìm hắn.
Cẩm Thư che ngực, trong cơ thể lưu chuyển một cổ tiên khí làm nàng cảm nhận được sự ấm áp, nàng nghĩ lại làm sao để kết thúc ân oán giữa nàng và Dạ Hoa Bạch Thiển!
Cũng không biết qua bao lâu, Mặc Uyên tỉnh, Dạ Hoa hạ phàm lịch kiếp, nhưng thương thế của nàng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, lúc này Bạch Thiển lại tìm tới……
“Khụ khụ khụ……” Bạch Thiển vừa mới bước vào thì đã ngửi thấy mùi thuốc.
Nhìn thấy Cẩm Thư đang uống thuốc mới châm chọc cười: “Ha ~ thật đúng là báo ứng!”
“Bái kiến Bạch Thiển thượng thần.” Tân Nô bên cạnh lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Thứ cho Cẩm Thư bệnh nặng trong người, không thể hành lễ với Bạch Thiển thượng thần.” Giọng nói của Cẩm Thư.
“Được rồi, hôm nay ta cũng không muốn nói nhiều, hôm nay ta đến muốn tỳ nữ này.”
“Thượng thần? Nương nương cứu nô tỳ!” Tân Nô chột dạ vội vàng cầu cứu Cẩm Thư.
“Không biết nàng phạm gì sai, còn phiền thượng thần chạy đến nơi này một chuyến?”
“Năm đó tỳ nữ này của ngươi lừa bổn thượng thần nhảy tru tiên đài, hôm nay ta đến đòi nợ.”
“Cái gì? Ngươi là Tố Tố?” Tân Nô hoảng sợ mà nhìn Bạch Thiển, trong lòng có khổ mà khó nói thành lời, rõ ràng đó là mệnh lệnh của thiên quân.
Vừa nghe thấy như vậy Cẩm Thư đã hiểu rõ, vốn là chuyện nàng làm qua đây lại là Tân Nô làm.
“Không biết trắc phi có giao người hay không?”
“Nương nương……” Tân Nô sợ hãi lui về phía Cẩm Thư.
“Tốt xấu nàng cũng hầu hạ ta 300 năm, cho dù là tỳ nữ ta cũng không thể bất cận nhân tình như vậy?”
“Nói như vậy, ngươi không chịu thả người?” Bạch Thiển mở ra ngọc thanh Côn Luân phiến: “Vậy đừng trách ta không khách khí!”
Bạch Thiển dùng sức quạt một quạt về phía Cẩm Thư, Tân Nô bị thổi vào tường lăn xuống đất ngất xỉu, mà cả người Cẩm Thư bị quạt dính lên ghế dựa.
“A Thư! Tiểu ngũ, ngươi quá phận.” Bạch Chân vội vàng chạy tới thấy vậy nhíu mày đến bên cạnh Cẩm Thư, nhìn đến khóe miệng nàng có vết máu không khỏi có chút lo lắng, vài ngày trước nghe thấy nàng luyện công tẩu hỏa nhập ma thương thế còn chưa khỏi hẳn lại bị tiểu ngũ đả thương: “A Thư, ngươi không sao chứ?”
“Còn tốt! Làm Bạch Thiển thượng thần thất vọng rồi, ta chưa chết được.”
Hai người đối lập khí thế, làm Bạch Chân khó xử, cũng có chút đau đầu.
“Tứ ca…… Ta chỉ muốn tỳ nữ của nàng mà nàng lại không cho, nên ta đâu còn biện pháp nào?” Bạch Thiển quát.
“Người ngươi cũng làm bị thương rồi ngươi còn muốn thế nào nữa? Uy lực của Ngọc thanh Côn Luân phiến ngươi không phải không biết, chỉ là một cái tỳ nữ nho nhỏ không chết cũng tàn phế.”
“Hừ ~” Bạch Thiển nhìn thoáng qua Tân Nô nằm kia đẩy cửa mà đi.
“A Thư, về bắc hoang với ta đi! Ta lo lắng ngươi cứ tiếp tục như vậy cũng không sống nổi mất.”
Cẩm Thư cười khẽ: “Bắc hoang không phải không có gì sao?”
“Ngươi muốn cái gì ta cũng có thể tìm về cho ngươi, bắc hoang vẽ không phải trống không nữa.”
Đúng thật giống như một lời thổ lộ, nàng cũng không dám nói những lời ngả ngớn kia nữa: “Bạch Chân, có một bằng hữu như ngươi ta rất vui.”
“Bằng hữu?” Quan hệ của bọn họ chỉ đến đây sao? “A Thư……”
Có lẽ Bạch Chân sẽ là một hảo trượng phu, nhưng đối với nàng mà nói người đó chỉ có thể là bạn tốt……
Tác giả có lời muốn nói: Cho cái bàn tay vàng, bằng không chính là Cẩm Thư ngốc nghếch đi chịu chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook