Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên
-
Chương 27: Chính là như Thế tử mong muốn
Mấy ngày sau đó, đúng là rất khó nhìn thấy bóng dáng hai người trong Xuân Hồi viện.
Mỗi ngày Thanh Linh đều dẫn nàng ra ngoài.
Đông Sơn có cao lầu, Thanh Linh dẫn nàng lên lầu ngắm cảnh, ở trong lầu khui bình nữ nhi hồng hai mươi tám năm, hai người ngồi đối diện uống say, cảnh núi yên bình, gió mát nhẹ thổi qua, Thanh Linh hỏi nàng, Quận chúa có cảm thấy yên bình không, Thành Ngọc cảm thấy đúng là rất yên bình.
Tây Giao có bích hồ, Thanh Linh dẫn nàng đi thuyền du hồ, bởi vì giữa hồ có sen xanh, lại nghe trên thuyền hoa bên cạnh có nữ tử hát tiểu khúc, giữa hương trà lượn lờ, Thanh Linh hỏi nàng, Quận chúa có cảm thấy vui vẻ không, Thành Ngọc cảm thấy tất nhiên là vui vẻ.
Thanh Linh là người rất thú vị, lại có chủ ý, mang nàng đi khắp nơi tìm niềm vui, Thành Ngọc dần dần đối với chuyện Quý Minh Phong buông xuống một chút, không nhớ tới hắn nữa.
Mười ngày nháy mắt trôi qua. Sau mười ngày, Thành Ngọc lại lần nữa nghe người ta nhắc tới Quý Minh Phong.
Đó là một buổi sáng sớm, không gian đắm chìm trong màn sương, Thành Ngọc bởi vì đuổi theo tiên hạc bay ra khỏi Xuân Hồi viện, vô ý gặp hai nha hoàn đang thì thầm to nhỏ bên cạnh núi giả. Tiểu nha hoàn nói, vài ngày trước Quý thế tử đã xuất môn một chuyến.
Qúy thế tử xuất môn, lúc trở về có mang theo một vị kiều khách, cô nương này nhan sắc như ngọc, nguyệt mạo hoa mày, chẳng qua là Thế tử bảo vệ nàng quá mức nghiêm ngặt, cho nên không biết lai lịch như nào.
Thành Ngọc đứng sau núi giả nghĩ, hai tháng trước Quý thế tử từ núi Khởi La nhặt được nàng mang về, hai tháng sau Quý thế tử không biết từ nơi nào nhặt được một cô nương khác mang trở lại. Quý thế tử nhìn thì lạnh lùng, đoan túc nghiêm khắc, không nghĩ tới lại hay cứu khổ cứu nạn, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, rất có duyên nhặt được cô nương.
Đỉnh đầu có tiếng chim vỗ cánh, nàng phục hồi tinh thần, tiếp tục rảo bước đuổi theo tiên hạc.
Một ngày này là mùng bảy tháng tư.
Mùng bảy của tháng tư, Thành Ngọc nghe người ta nhắc tới Quý thế tử. Không ngờ ngày hôm sau, nàng liền gặp được Quý thế tử.
Ngày hôm đó là mùng tám tháng tư, ngày mùng tám tháng tư là ngày phật đản. Ngày phật đản, cần bái phật, giỗ tổ, bố thí tăng lữ, đi đến Thiền viện ngoài thành tham gia tắm phật, ăn chay, vân vân.
Nhưng năm nay Thành Ngọc không ở kinh thành, cho nên mọi chuyện đều không cần làm, nàng liền cả ngày ở trên đường phố đi dạo. Đi dạo đến lúc mặt trời lặn phía tây, nghe nói đầu hạ chính là thời điểm rượu mới ủ thành, hai mươi bốn tửu lầu trong Hạm thành đồng thời đem bán rượu mới ủ vào đầu giờ Tuất ngày hôm nay, mỗi nhà cất rượu lại ra một hương vị, tinh thần nàng cực kỳ phấn chấn, kéo Thanh Linh đi quán rượu giết thời gian.
Hai người đi dọc con phố bán rượu, quán nào cũng ghé vào uống thử một ít, lúc uống tới nhà thứ mười hai, Thanh Linh vẫn bình thường, nhưng nàng đã có chút phiêu phiêu, trên đường đi dạo cho tỉnh rượu, lại đụng phải Tần Tố Mi đang nhíu chặt mày ngồi ở cửa hàng trang sức cách vách.
Tần cô nương nhìn thấy nàng, cặp mắt liền sáng lên, vội vàng gọi: "Quận chúa." Cong người hành lễ với nàng, tư thế có chút không tự nhiên.
Tần cô nương xuất môn, là muốn đưa dù cho Quý thế tử đang uống trà ở Việt Bắc Trai. Tần cô nương hành lễ không được tự nhiên, chính là bởi vì trên đường vội vã đi tới, chân phải bị trẹo. Tần cô nương vội vã xuất môn, cũng không mang theo nha hoàn, đau chân, nên không có ai thay nàng đưa dù cũng không ai giúp đỡ nàng đi tới y quán, nàng chỉ đành ngồi rầu rĩ ở cửa hàng trang sức quen thuộc. Thấy Thành Ngọc như thấy cứu tinh, năn nỉ nàng giúp nàng ta đi một chuyến, đưa dù cho Thế tử, tránh cho hắn trên đường về gặp mưa. Chuyện chỉ có như vậy.
Thành Ngọc ngẩng đầu nhìn trời, đúng là có từng đám mây đen đang chậm chạp kéo tới, là dấu hiệu sắp mưa.
Nàng đáp ứng Tần cô nương, còn không nghĩ tới chuyện quay lại báo Thanh Linh một tiếng, đã đi thẳng tới Việt Bắc Trai.
Nếu Thành Ngọc tỉnh táo, đối với chuyện này quá nửa là nàng sẽ không xử lý như vậy, nhưng lúc này nàng uống rượu đến mức có chút hồ đồ, tuy biết Quý Minh Phong không muốn gặp nàng, nhưng dưới kích thích của rượu, nàng lại nghĩ, nàng không phải cố ý đi gặp Quý Minh Phong, nàng chỉ giúp Tần cô nương đưa dù, sư xuất hữu danh a (1), Quý thế tử chắc cũng sẽ thông cảm với nàng.
(1): xuất quân ra có tiếng, nghĩa là vì có điều tiếng gì mới đem quân đi đánh giặc vậy
Thành Ngọc ôm dù, đi dọc đường Thanh Viễn, mơ hồ đi thêm hai con đường nữa, rốt cuộc tìm được Việt Bắc Trai. Thị nữ đón cửa đi lên nhã thất của Quý Minh Phong giúp nàng truyền đạt, mời nàng ở dưới lầu chờ một chút, nàng chẳng muốn đợi, liền theo đuôi thị nữ lên lầu hai, trực tiếp đi đến Lan thất.
Thị nữ vừa gõ cửa Lan thất, nàng đã như u hồn ôm hai cây dù nhẹ nhàng bước qua, một tay đẩy cửa, khẽ cau mày: "Ta cùng Thế tử ca ca từ khi nào lại trở nên xa lạ như vậy, ta chỉ thay Tần cô nương tới đưa dù, không cần qua nhiều người truyền đạt như vậy."
Nhưng không có ai đáp lại.
Quý thế tử luôn không thích đáp lại nàng, mười ngày trước hắn còn coi nàng như người vô hình, lúc này không phản ứng cũng trong dự liệu của nàng. Nàng xoa trán ngẩng đầu lên: "Thế tử ca ca ngươi không cần như vậy, ta..." Một chữ "ta" mắc ở cổ họng.
Lúc này nàng mới phát hiện đứng bên trong cửa không phải Quý thế tử, mà là một cô nương xinh đẹp. Cô nương một thân bạch y giả trang nam tử, nhưng mũi cao mắt sâu, lông mày tựa trăng lưỡi liềm, đôi môi đỏ mọng, dung nhan đẹp lộng lẫy, không giống tướng mạo người Hán, là một nữ tử di tộc.
Thành Ngọc sửng sốt một chút: "Nga, đi nhầm." Vừa nói vừa quay đầu lại, nhìn thị nữ đứng yên bên cạnh, nói, "Là ngươi dẫn ta tới a," nàng nghi ngờ, "Ngươi không đi nhầm chứ?"
Thị nữ đang muốn đáp lời, nữ tử bạch y sau cửa đã mở miệng: "Đây chính là Hồng Ngọc quận chúa?"
Thành Ngọc quay đầu: "Cô nương là..." Ngay vào lúc này, thanh niên một thân huyền y từ sâu trong phòng chậm rãi đi tới, chắn trước mặt nữ tử bạch y, ánh mắt lãnh đạm quét qua Thành Ngọc, không hề do dự, giơ tay đóng cửa. Thành Ngọc vội vàng chen một nửa người vào, "Thế tử ca ca cứ đóng cửa, đè chết ta đi."
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, Quý Minh Phong không cố đóng cửa nữa, nhưng hắn cũng không nhìn nàng, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Hải bá nói còn chưa đủ rõ ràng sao?" Hải bá chính là lão quản sự trong Cự Sương viện.
Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng Thành Ngọc vừa nghe liền hiểu.
Quý Minh Phong không coi nàng như người vô hình nữa, nàng cảm thấy đây là một sự tiến bộ, nhưng những lời này của Quý thế tử lại có chút không tốt, nàng ngẩng đầu nhìn Quý Minh Phong một cái: "Thế tử ca ca..." Quý Minh Phong cũng nhìn nàng, trong mắt hoàn toàn không có cảm xúc, nghe được bốn chữ Thế tử ca ca, còn hơi nhíu mày. Nàng liền cảm thấy không ổn, mặc dù có chút say, nhưng cũng không còn ngang ngạch giống như vừa rồi, nàng chán nản cúi đầu, ngập ngừng nói: "Hải bá chỉ nói, không cho ta đi nam thư phòng." Lại vội nói, "Ta đâu có đi tới nam thư phòng."
"Ngươi luôn luôn thông minh" Quý Minh Phong đáp lời nàng, âm thanh bình tĩnh, "Dĩ nhiên biết rõ suy một mà ra ba, hiểu được lời nói không đi nam thư phòng là có ý gì."
Nàng dĩ nhiên biết, nhưng lại nghiêm túc lắc đầu: "Ta không thông minh, ta không biết."
Lần này Quý Minh Phong trầm mặc một hồi, một lúc lâu sau, hắn nhìn Thành Ngọc chằm chằm: "Không được xuất hiện trước mặt ta, ý này, khó hiểu như vậy sao?"
Trà lâu Việt Bắc Trai này, so với những trà lâu khác mà Thành Ngọc thường đi dạo lúc ở Bình An thành, có một chỗ bất đồng, đó là Việt Bắc Trai vô cùng yên tĩnh. Trong lầu không có chỗ ngồi bên ngoài, mà chỉ có nhã thất, các khách nhân cũng không thích ồn ào, nên đám người tiểu nhị đi tới đi lui, cũng hết sức nhẹ nhàng, nói năng nhỏ nhẹ, vì vậy lúc các trà hữu cùng phòng không nói chuyện với nhau, trong lầu sẽ chỉ nghe thấy âm thanh đàn cổ vọng ra từ sau bức màn trúc tại lầu hai. Lúc này Thành Ngọc chính là chỉ nghe thấy tiếng đàn kia. Nàng còn nghe ra cầm sư đang gảy chính là khúc Thu phong từ.
Quý Minh Phong vẫn nhìn nàng, ánh mắt hết sức lãnh đạm.
Quý Minh Phong hỏi nàng như vậy khó hiểu lắm sao.
Thật ra thì không khó hiểu chút nào. Nàng rất thông mình, ý hắn là gì, nàng tất nhiên đã hiểu.
Nhưng lúc này nàng không khỏi lẩm bẩm: "Đúng là khó hiểu." Lại nghiêm túc lập lại lần nữa, "Đúng là khó hiểu như vậy." Sau đó nàng nhìn thấy chân mày Quý Minh Phong cau lại, cau mày vì phiền não và không vui, nàng nghĩ. Chỉ trong nháy mắt, hình ảnh hắn cau mày trước mắt nàng trở nên mơ hồ. Nàng lập tức biết mình đang khóc.
Nàng rất rõ ràng tại sao mình khóc. Nàng luôn biết rõ Quý Minh Phong không muốn nàng xuất hiện trước mặt hắn, có thể hắn nhìn nàng cũng thấy phiền, nhưng chẳng qua chỉ là nàng nghĩ trong lòng như vậy, cũng không cảm thấy quá chân thực. Mà lúc này nghe Quý Minh Phong chính miệng nói ra, đột nhiên cảm nhận được một cách chân thực nhất, giống như có vô vàn chiếc kim nhỏ đâm vào tim nàng. Nàng không kịp đề phòng cảm thấy đau đớn này. Nàng vốn sợ đau, cho nên nàng đã khóc.
Nhưng hiển nhiên Quý Minh Phong không hiểu được thương tâm của nàng, hắn nhẹ giọng mắng nàng: "Đừng có như tiểu hài tử như thế, không thuận ý một chút liền khóc, ngươi cũng đã mười sáu tuổi rồi."
Đúng rồi, hắn chán ghét nàng, vì vậy ngay cả thương tâm của nàng hắn cũng không chịu được.
Nàng đột nhiên cảm thấy tức giận. Nàng đã nói với Thanh Linh con người chính là như vậy, một người đột nhiên ghét một người khác, có thể không vì lý do gì, nhưng thật ra nàng vẫn muốn có một lý do. Tại sao hắn đột nhiên ghét nàng như vậy, ngay cả một chút cơ hội cũng không cho nàng. Hắn đúng là người không chút lý lẽ.
Tức giận chưa từng có đột kích nàng, nàng dùng sức ném hai cây dù trúc màu tím xuống trước mặt Quý Minh Phong, dùng hết khí lực rống hắn: "Ta chính là tiểu hài tử đó! Ta chính là đồ ngốc đó! Ta căn bản không biết ngươi đang nói gì cả! Ta thương tâm thì ta khóc, chẳng lẽ cũng không được sao!"
Lời nói lộn xộn, chính nàng còn không biết mình đang nói gì, nhưng Quý Minh Phong giống như bị nàng làm cho hóa đá, nhất thời không lên tiếng.
Nước mắt không ngừng rơi xuống ngăn lại tầm mắt nàng, nàng không nhìn rõ biểu tình của Quý Minh Phong, nhưng trong lòng nàng vẫn còn ôm một chút hy vọng không rõ, hy vọng nhìn ra một chút thần sắc không đành lòng của hắn. Nàng không vọng tưởng hắn vì thương tâm của nàng mà cảm thấy đau lòng, nàng luôn luôn lạc quan, lại thích dỗ dành, vì vậy chỉ cần một chút thương hại là được rồi.
Nàng cố gắng lau nước mắt, dùng ống tay áo lau một hồi.
Sau khi cố gắng lau hết nước mắt, nàng mới nhìn rõ biểu tình hai người trước mặt nàng: Đập vào mắt đầu tiên chính là nữ tử bạch y đứng bên cạnh Quý Minh Phong. Thần sắc nữ tử này mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt quan sát nàng năm phần khinh thường năm phần thương hại. Rồi sau đó mới là Quý Minh Phong, Quý Minh Phong vẫn nhăn mày, nhận ra nàng đã ngừng khóc, hắn giơ tay lên xoa trán: "Tối nay ngươi nháo đủ rồi, trở về đi."
Không được xuất hiện trước mặt ta.
Đừng có như tiểu hài tử.
Ngươi nháo đủ rồi, trở về đi.
Thành Ngọc sợ run một lúc, đột nhiên cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều chẳng có chút ý nghĩa nào, lại càng chán ghét. Nàng trước giờ hiếm khi ưu sầu như vậy, phần lớn thời gian đều cảm thấy thế gian này thật tươi đẹp, không hề biết chán ghét là gì, tối nay đột nhiên nghĩ tới, cái từ chán ghét trên đời này, đúng là tâm tình của mình bây giờ.
Nàng yên lặng hồi lâu. Sau đó, nhẹ giọng nói: "Đúng, ta cần về rồi." Nàng uể oải, "Tối nay ta đúng là có chút nực cười, dây dưa lâu như vậy, thật sự thất lễ, chắc là vì đã uống chút rượu." Nàng ngẩng đầu lên, "Thế tử đừng phiền não, bây giờ ta cảm thấy thanh tỉnh rồi, tối nay," nàng hơi mím môi một cái, "khiến Thế tử cùng vị cô nương này chê cười rồi." Nàng không nói những lời nói nhõng nhẽo cùng thất thường như trước kia, nàng hiện tại lại giống như đại cô nương, đoan nghiêm, khéo léo, còn khách khí.
Quý Minh Phong giật giật môi, nhưng cuối cùng, hắn cũng không nói gì.
Thành Ngọc cũng không chú ý tới, giống như suy nghĩ gì đó, nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nói: "Cứ như vậy đi, ta đi đây." Nói xong thực sự xoay người dời đi.
Đi đến tận cầu thang, nàng mới nghe Quý Minh Phong ở sau lưng nàng mở miệng: "Cứ như vậy, là như thế nào?"
Nàng dừng bước, nhưng không xoay người lại, mà ngửa đầu nhìn xà nhà, giống như đang suy nghĩ, cuối cùng nàng nói: "Chính là như mong muốn của Thế tử." Sau đó nàng đi xuống lầu. Trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân cộc cộc cộc, không nhanh không chậm, là dáng đi cao môn quý nữ nên có.
Nàng không gọi hắn Thế tử ca ca nữa.
Từ sau hôm đó, Thành Ngọc cũng không gọi Quý Minh Phong là Thế tử ca ca nữa.
Sau khi Chu Cẩn mang nàng về Bình An thành, nàng lại hoàn toàn quên luôn cách xưng hô này.
Đêm đó ở Hạm thành mưa to gió lớn, Thành Ngọc trở về phủ đã là canh ba, quay đầu mới phát hiện Thanh Linh vẫn đi theo sau nàng một đoạn xa, trong cơn mưa hai người đều ướt đẫm.
Gã sai vặt mở cửa sợ hãi nhìn chằm chằm nàng, đến khi tầm mắt buông xuống, lời nói trở nên không lưu loát: "Quận, Quận chúa, đây là..." nàng theo ánh mắt hắn nhìn xuống, thấy trên phân nửa váy nàng đều bị dính bùn, mép giày cũng dính bẩn, nhưng mũi dầy lại dính nửa cánh hoa màu hồng, dưới ánh đèn trên tay gã sai vặt, màu sắc lại trở nên diễm lệ.
Là lúc ở trên đường Thanh Viễn bị ngã. Nàng nhớ ra.
Mùa hè mưa tới cũng nhanh, lúc nàng ra khỏi Việt Bắc Trai không bao lâu, trời liền mưa như trút nước. Ra khỏi đường Thanh Viễn, nàng mới phát hiện mình đi nhầm hướng, vì vậy lại quay trở lại.
Lúc gần đến Việt Bắc Trai, lại nhìn thấy Quý Minh Phong đang dẫn nữ tử bạch y ra khỏi trà lâu. Nàng chợt dừng bước, từ xa nhìn Quý thế tử bung dù bước ra khỏi mái hiên, sau đó nghiêng dù một chút, nữ tử bạch y một tay vén quần bước vào trong dù, động tác nhỏ đó cho thấy nàng ta chưa có thói quen giả trang nam tử, Quý thế tử nghiêng dù về phía cô nương kia. Hai người dùng chung dù bước đi trong mưa.
Thành Ngọc đứng dưới mua rùng mình một cái, đợi bọn họ đi xa, nàng mới lần nữa cất bước. Cả người bị lạnh run rẩy, không cẩn thận ngã một cái, ánh mắt chạm đất, mới phát hiện hoa lựu hai bên đường bị cơn mưa tháng tư này làm rơi rụng khá nhiều.
Những cây hoa lựu đập vào mắt nàng đều hình dáng thiếu niên nam nữ ủ rũ trong mưa, mà những đóa hoa nàng có thể nhìn thấy lại chỉ là những bông hoa đỏ rơi loạn trên mặt đất. Khung cảnh tiêu điều như vậy, khiến nàng cũng có chút tiêu điều. Nàng ngồi trên đất một lúc, cũng không biết mình đang nghĩ gì, cho đến khi hắt hơi một cái, mới đứng lên, phân biệt phương hướng, đi về vương phủ.
Chính là có một đoạn nhạc đêm như vậy.(2)
(2): Một phép ẩn dụ cho một sự kiện tạm thời đã xảy ra trong quá trình phát triển của vấn đề: Vẫn còn một vài tình tiết trong vấn đề này cần được giải thích.
Ngay đêm đó, Thanh Linh hầu hạ Thành Ngọc tắm nước nóng, lại cho nàng uống một chén canh gừng đầy, đưa cho nàng một viên an thần hương rất có công dụng, nàng một đêm ngủ ngon lành, đến khi mở mắt ra đã là giờ Tỵ ngày hôm sau.
Trong phòng chỉ có tiếng mưa đập vào cửa sổ, Thành Linh ngồi trước giường, thấy nàng tỉnh lại, nhẹ giọng nói: "Thế nhân có câu nói, tất cả những điều trong quá khứ đã trôi qua như ngày hôm qua, những điều trong tương lai chỉ bắt đầu từ hôm nay, Quận chúa hôm qua ủy khuất một trận, khóc lóc một trận, lại dìm mưa một trận, mọi chuyện hôm qua, Quận chúa hy vọng nó đã qua hay vẫn tiếp tục?"
Thành Ngọc ngáp một cái, bình tĩnh nói: "Ta hy vọng mọi chuyện ngày hôm qua coi như đã qua."
Mỗi ngày Thanh Linh đều dẫn nàng ra ngoài.
Đông Sơn có cao lầu, Thanh Linh dẫn nàng lên lầu ngắm cảnh, ở trong lầu khui bình nữ nhi hồng hai mươi tám năm, hai người ngồi đối diện uống say, cảnh núi yên bình, gió mát nhẹ thổi qua, Thanh Linh hỏi nàng, Quận chúa có cảm thấy yên bình không, Thành Ngọc cảm thấy đúng là rất yên bình.
Tây Giao có bích hồ, Thanh Linh dẫn nàng đi thuyền du hồ, bởi vì giữa hồ có sen xanh, lại nghe trên thuyền hoa bên cạnh có nữ tử hát tiểu khúc, giữa hương trà lượn lờ, Thanh Linh hỏi nàng, Quận chúa có cảm thấy vui vẻ không, Thành Ngọc cảm thấy tất nhiên là vui vẻ.
Thanh Linh là người rất thú vị, lại có chủ ý, mang nàng đi khắp nơi tìm niềm vui, Thành Ngọc dần dần đối với chuyện Quý Minh Phong buông xuống một chút, không nhớ tới hắn nữa.
Mười ngày nháy mắt trôi qua. Sau mười ngày, Thành Ngọc lại lần nữa nghe người ta nhắc tới Quý Minh Phong.
Đó là một buổi sáng sớm, không gian đắm chìm trong màn sương, Thành Ngọc bởi vì đuổi theo tiên hạc bay ra khỏi Xuân Hồi viện, vô ý gặp hai nha hoàn đang thì thầm to nhỏ bên cạnh núi giả. Tiểu nha hoàn nói, vài ngày trước Quý thế tử đã xuất môn một chuyến.
Qúy thế tử xuất môn, lúc trở về có mang theo một vị kiều khách, cô nương này nhan sắc như ngọc, nguyệt mạo hoa mày, chẳng qua là Thế tử bảo vệ nàng quá mức nghiêm ngặt, cho nên không biết lai lịch như nào.
Thành Ngọc đứng sau núi giả nghĩ, hai tháng trước Quý thế tử từ núi Khởi La nhặt được nàng mang về, hai tháng sau Quý thế tử không biết từ nơi nào nhặt được một cô nương khác mang trở lại. Quý thế tử nhìn thì lạnh lùng, đoan túc nghiêm khắc, không nghĩ tới lại hay cứu khổ cứu nạn, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, rất có duyên nhặt được cô nương.
Đỉnh đầu có tiếng chim vỗ cánh, nàng phục hồi tinh thần, tiếp tục rảo bước đuổi theo tiên hạc.
Một ngày này là mùng bảy tháng tư.
Mùng bảy của tháng tư, Thành Ngọc nghe người ta nhắc tới Quý thế tử. Không ngờ ngày hôm sau, nàng liền gặp được Quý thế tử.
Ngày hôm đó là mùng tám tháng tư, ngày mùng tám tháng tư là ngày phật đản. Ngày phật đản, cần bái phật, giỗ tổ, bố thí tăng lữ, đi đến Thiền viện ngoài thành tham gia tắm phật, ăn chay, vân vân.
Nhưng năm nay Thành Ngọc không ở kinh thành, cho nên mọi chuyện đều không cần làm, nàng liền cả ngày ở trên đường phố đi dạo. Đi dạo đến lúc mặt trời lặn phía tây, nghe nói đầu hạ chính là thời điểm rượu mới ủ thành, hai mươi bốn tửu lầu trong Hạm thành đồng thời đem bán rượu mới ủ vào đầu giờ Tuất ngày hôm nay, mỗi nhà cất rượu lại ra một hương vị, tinh thần nàng cực kỳ phấn chấn, kéo Thanh Linh đi quán rượu giết thời gian.
Hai người đi dọc con phố bán rượu, quán nào cũng ghé vào uống thử một ít, lúc uống tới nhà thứ mười hai, Thanh Linh vẫn bình thường, nhưng nàng đã có chút phiêu phiêu, trên đường đi dạo cho tỉnh rượu, lại đụng phải Tần Tố Mi đang nhíu chặt mày ngồi ở cửa hàng trang sức cách vách.
Tần cô nương nhìn thấy nàng, cặp mắt liền sáng lên, vội vàng gọi: "Quận chúa." Cong người hành lễ với nàng, tư thế có chút không tự nhiên.
Tần cô nương xuất môn, là muốn đưa dù cho Quý thế tử đang uống trà ở Việt Bắc Trai. Tần cô nương hành lễ không được tự nhiên, chính là bởi vì trên đường vội vã đi tới, chân phải bị trẹo. Tần cô nương vội vã xuất môn, cũng không mang theo nha hoàn, đau chân, nên không có ai thay nàng đưa dù cũng không ai giúp đỡ nàng đi tới y quán, nàng chỉ đành ngồi rầu rĩ ở cửa hàng trang sức quen thuộc. Thấy Thành Ngọc như thấy cứu tinh, năn nỉ nàng giúp nàng ta đi một chuyến, đưa dù cho Thế tử, tránh cho hắn trên đường về gặp mưa. Chuyện chỉ có như vậy.
Thành Ngọc ngẩng đầu nhìn trời, đúng là có từng đám mây đen đang chậm chạp kéo tới, là dấu hiệu sắp mưa.
Nàng đáp ứng Tần cô nương, còn không nghĩ tới chuyện quay lại báo Thanh Linh một tiếng, đã đi thẳng tới Việt Bắc Trai.
Nếu Thành Ngọc tỉnh táo, đối với chuyện này quá nửa là nàng sẽ không xử lý như vậy, nhưng lúc này nàng uống rượu đến mức có chút hồ đồ, tuy biết Quý Minh Phong không muốn gặp nàng, nhưng dưới kích thích của rượu, nàng lại nghĩ, nàng không phải cố ý đi gặp Quý Minh Phong, nàng chỉ giúp Tần cô nương đưa dù, sư xuất hữu danh a (1), Quý thế tử chắc cũng sẽ thông cảm với nàng.
(1): xuất quân ra có tiếng, nghĩa là vì có điều tiếng gì mới đem quân đi đánh giặc vậy
Thành Ngọc ôm dù, đi dọc đường Thanh Viễn, mơ hồ đi thêm hai con đường nữa, rốt cuộc tìm được Việt Bắc Trai. Thị nữ đón cửa đi lên nhã thất của Quý Minh Phong giúp nàng truyền đạt, mời nàng ở dưới lầu chờ một chút, nàng chẳng muốn đợi, liền theo đuôi thị nữ lên lầu hai, trực tiếp đi đến Lan thất.
Thị nữ vừa gõ cửa Lan thất, nàng đã như u hồn ôm hai cây dù nhẹ nhàng bước qua, một tay đẩy cửa, khẽ cau mày: "Ta cùng Thế tử ca ca từ khi nào lại trở nên xa lạ như vậy, ta chỉ thay Tần cô nương tới đưa dù, không cần qua nhiều người truyền đạt như vậy."
Nhưng không có ai đáp lại.
Quý thế tử luôn không thích đáp lại nàng, mười ngày trước hắn còn coi nàng như người vô hình, lúc này không phản ứng cũng trong dự liệu của nàng. Nàng xoa trán ngẩng đầu lên: "Thế tử ca ca ngươi không cần như vậy, ta..." Một chữ "ta" mắc ở cổ họng.
Lúc này nàng mới phát hiện đứng bên trong cửa không phải Quý thế tử, mà là một cô nương xinh đẹp. Cô nương một thân bạch y giả trang nam tử, nhưng mũi cao mắt sâu, lông mày tựa trăng lưỡi liềm, đôi môi đỏ mọng, dung nhan đẹp lộng lẫy, không giống tướng mạo người Hán, là một nữ tử di tộc.
Thành Ngọc sửng sốt một chút: "Nga, đi nhầm." Vừa nói vừa quay đầu lại, nhìn thị nữ đứng yên bên cạnh, nói, "Là ngươi dẫn ta tới a," nàng nghi ngờ, "Ngươi không đi nhầm chứ?"
Thị nữ đang muốn đáp lời, nữ tử bạch y sau cửa đã mở miệng: "Đây chính là Hồng Ngọc quận chúa?"
Thành Ngọc quay đầu: "Cô nương là..." Ngay vào lúc này, thanh niên một thân huyền y từ sâu trong phòng chậm rãi đi tới, chắn trước mặt nữ tử bạch y, ánh mắt lãnh đạm quét qua Thành Ngọc, không hề do dự, giơ tay đóng cửa. Thành Ngọc vội vàng chen một nửa người vào, "Thế tử ca ca cứ đóng cửa, đè chết ta đi."
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, Quý Minh Phong không cố đóng cửa nữa, nhưng hắn cũng không nhìn nàng, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Hải bá nói còn chưa đủ rõ ràng sao?" Hải bá chính là lão quản sự trong Cự Sương viện.
Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng Thành Ngọc vừa nghe liền hiểu.
Quý Minh Phong không coi nàng như người vô hình nữa, nàng cảm thấy đây là một sự tiến bộ, nhưng những lời này của Quý thế tử lại có chút không tốt, nàng ngẩng đầu nhìn Quý Minh Phong một cái: "Thế tử ca ca..." Quý Minh Phong cũng nhìn nàng, trong mắt hoàn toàn không có cảm xúc, nghe được bốn chữ Thế tử ca ca, còn hơi nhíu mày. Nàng liền cảm thấy không ổn, mặc dù có chút say, nhưng cũng không còn ngang ngạch giống như vừa rồi, nàng chán nản cúi đầu, ngập ngừng nói: "Hải bá chỉ nói, không cho ta đi nam thư phòng." Lại vội nói, "Ta đâu có đi tới nam thư phòng."
"Ngươi luôn luôn thông minh" Quý Minh Phong đáp lời nàng, âm thanh bình tĩnh, "Dĩ nhiên biết rõ suy một mà ra ba, hiểu được lời nói không đi nam thư phòng là có ý gì."
Nàng dĩ nhiên biết, nhưng lại nghiêm túc lắc đầu: "Ta không thông minh, ta không biết."
Lần này Quý Minh Phong trầm mặc một hồi, một lúc lâu sau, hắn nhìn Thành Ngọc chằm chằm: "Không được xuất hiện trước mặt ta, ý này, khó hiểu như vậy sao?"
Trà lâu Việt Bắc Trai này, so với những trà lâu khác mà Thành Ngọc thường đi dạo lúc ở Bình An thành, có một chỗ bất đồng, đó là Việt Bắc Trai vô cùng yên tĩnh. Trong lầu không có chỗ ngồi bên ngoài, mà chỉ có nhã thất, các khách nhân cũng không thích ồn ào, nên đám người tiểu nhị đi tới đi lui, cũng hết sức nhẹ nhàng, nói năng nhỏ nhẹ, vì vậy lúc các trà hữu cùng phòng không nói chuyện với nhau, trong lầu sẽ chỉ nghe thấy âm thanh đàn cổ vọng ra từ sau bức màn trúc tại lầu hai. Lúc này Thành Ngọc chính là chỉ nghe thấy tiếng đàn kia. Nàng còn nghe ra cầm sư đang gảy chính là khúc Thu phong từ.
Quý Minh Phong vẫn nhìn nàng, ánh mắt hết sức lãnh đạm.
Quý Minh Phong hỏi nàng như vậy khó hiểu lắm sao.
Thật ra thì không khó hiểu chút nào. Nàng rất thông mình, ý hắn là gì, nàng tất nhiên đã hiểu.
Nhưng lúc này nàng không khỏi lẩm bẩm: "Đúng là khó hiểu." Lại nghiêm túc lập lại lần nữa, "Đúng là khó hiểu như vậy." Sau đó nàng nhìn thấy chân mày Quý Minh Phong cau lại, cau mày vì phiền não và không vui, nàng nghĩ. Chỉ trong nháy mắt, hình ảnh hắn cau mày trước mắt nàng trở nên mơ hồ. Nàng lập tức biết mình đang khóc.
Nàng rất rõ ràng tại sao mình khóc. Nàng luôn biết rõ Quý Minh Phong không muốn nàng xuất hiện trước mặt hắn, có thể hắn nhìn nàng cũng thấy phiền, nhưng chẳng qua chỉ là nàng nghĩ trong lòng như vậy, cũng không cảm thấy quá chân thực. Mà lúc này nghe Quý Minh Phong chính miệng nói ra, đột nhiên cảm nhận được một cách chân thực nhất, giống như có vô vàn chiếc kim nhỏ đâm vào tim nàng. Nàng không kịp đề phòng cảm thấy đau đớn này. Nàng vốn sợ đau, cho nên nàng đã khóc.
Nhưng hiển nhiên Quý Minh Phong không hiểu được thương tâm của nàng, hắn nhẹ giọng mắng nàng: "Đừng có như tiểu hài tử như thế, không thuận ý một chút liền khóc, ngươi cũng đã mười sáu tuổi rồi."
Đúng rồi, hắn chán ghét nàng, vì vậy ngay cả thương tâm của nàng hắn cũng không chịu được.
Nàng đột nhiên cảm thấy tức giận. Nàng đã nói với Thanh Linh con người chính là như vậy, một người đột nhiên ghét một người khác, có thể không vì lý do gì, nhưng thật ra nàng vẫn muốn có một lý do. Tại sao hắn đột nhiên ghét nàng như vậy, ngay cả một chút cơ hội cũng không cho nàng. Hắn đúng là người không chút lý lẽ.
Tức giận chưa từng có đột kích nàng, nàng dùng sức ném hai cây dù trúc màu tím xuống trước mặt Quý Minh Phong, dùng hết khí lực rống hắn: "Ta chính là tiểu hài tử đó! Ta chính là đồ ngốc đó! Ta căn bản không biết ngươi đang nói gì cả! Ta thương tâm thì ta khóc, chẳng lẽ cũng không được sao!"
Lời nói lộn xộn, chính nàng còn không biết mình đang nói gì, nhưng Quý Minh Phong giống như bị nàng làm cho hóa đá, nhất thời không lên tiếng.
Nước mắt không ngừng rơi xuống ngăn lại tầm mắt nàng, nàng không nhìn rõ biểu tình của Quý Minh Phong, nhưng trong lòng nàng vẫn còn ôm một chút hy vọng không rõ, hy vọng nhìn ra một chút thần sắc không đành lòng của hắn. Nàng không vọng tưởng hắn vì thương tâm của nàng mà cảm thấy đau lòng, nàng luôn luôn lạc quan, lại thích dỗ dành, vì vậy chỉ cần một chút thương hại là được rồi.
Nàng cố gắng lau nước mắt, dùng ống tay áo lau một hồi.
Sau khi cố gắng lau hết nước mắt, nàng mới nhìn rõ biểu tình hai người trước mặt nàng: Đập vào mắt đầu tiên chính là nữ tử bạch y đứng bên cạnh Quý Minh Phong. Thần sắc nữ tử này mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt quan sát nàng năm phần khinh thường năm phần thương hại. Rồi sau đó mới là Quý Minh Phong, Quý Minh Phong vẫn nhăn mày, nhận ra nàng đã ngừng khóc, hắn giơ tay lên xoa trán: "Tối nay ngươi nháo đủ rồi, trở về đi."
Không được xuất hiện trước mặt ta.
Đừng có như tiểu hài tử.
Ngươi nháo đủ rồi, trở về đi.
Thành Ngọc sợ run một lúc, đột nhiên cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều chẳng có chút ý nghĩa nào, lại càng chán ghét. Nàng trước giờ hiếm khi ưu sầu như vậy, phần lớn thời gian đều cảm thấy thế gian này thật tươi đẹp, không hề biết chán ghét là gì, tối nay đột nhiên nghĩ tới, cái từ chán ghét trên đời này, đúng là tâm tình của mình bây giờ.
Nàng yên lặng hồi lâu. Sau đó, nhẹ giọng nói: "Đúng, ta cần về rồi." Nàng uể oải, "Tối nay ta đúng là có chút nực cười, dây dưa lâu như vậy, thật sự thất lễ, chắc là vì đã uống chút rượu." Nàng ngẩng đầu lên, "Thế tử đừng phiền não, bây giờ ta cảm thấy thanh tỉnh rồi, tối nay," nàng hơi mím môi một cái, "khiến Thế tử cùng vị cô nương này chê cười rồi." Nàng không nói những lời nói nhõng nhẽo cùng thất thường như trước kia, nàng hiện tại lại giống như đại cô nương, đoan nghiêm, khéo léo, còn khách khí.
Quý Minh Phong giật giật môi, nhưng cuối cùng, hắn cũng không nói gì.
Thành Ngọc cũng không chú ý tới, giống như suy nghĩ gì đó, nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nói: "Cứ như vậy đi, ta đi đây." Nói xong thực sự xoay người dời đi.
Đi đến tận cầu thang, nàng mới nghe Quý Minh Phong ở sau lưng nàng mở miệng: "Cứ như vậy, là như thế nào?"
Nàng dừng bước, nhưng không xoay người lại, mà ngửa đầu nhìn xà nhà, giống như đang suy nghĩ, cuối cùng nàng nói: "Chính là như mong muốn của Thế tử." Sau đó nàng đi xuống lầu. Trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân cộc cộc cộc, không nhanh không chậm, là dáng đi cao môn quý nữ nên có.
Nàng không gọi hắn Thế tử ca ca nữa.
Từ sau hôm đó, Thành Ngọc cũng không gọi Quý Minh Phong là Thế tử ca ca nữa.
Sau khi Chu Cẩn mang nàng về Bình An thành, nàng lại hoàn toàn quên luôn cách xưng hô này.
Đêm đó ở Hạm thành mưa to gió lớn, Thành Ngọc trở về phủ đã là canh ba, quay đầu mới phát hiện Thanh Linh vẫn đi theo sau nàng một đoạn xa, trong cơn mưa hai người đều ướt đẫm.
Gã sai vặt mở cửa sợ hãi nhìn chằm chằm nàng, đến khi tầm mắt buông xuống, lời nói trở nên không lưu loát: "Quận, Quận chúa, đây là..." nàng theo ánh mắt hắn nhìn xuống, thấy trên phân nửa váy nàng đều bị dính bùn, mép giày cũng dính bẩn, nhưng mũi dầy lại dính nửa cánh hoa màu hồng, dưới ánh đèn trên tay gã sai vặt, màu sắc lại trở nên diễm lệ.
Là lúc ở trên đường Thanh Viễn bị ngã. Nàng nhớ ra.
Mùa hè mưa tới cũng nhanh, lúc nàng ra khỏi Việt Bắc Trai không bao lâu, trời liền mưa như trút nước. Ra khỏi đường Thanh Viễn, nàng mới phát hiện mình đi nhầm hướng, vì vậy lại quay trở lại.
Lúc gần đến Việt Bắc Trai, lại nhìn thấy Quý Minh Phong đang dẫn nữ tử bạch y ra khỏi trà lâu. Nàng chợt dừng bước, từ xa nhìn Quý thế tử bung dù bước ra khỏi mái hiên, sau đó nghiêng dù một chút, nữ tử bạch y một tay vén quần bước vào trong dù, động tác nhỏ đó cho thấy nàng ta chưa có thói quen giả trang nam tử, Quý thế tử nghiêng dù về phía cô nương kia. Hai người dùng chung dù bước đi trong mưa.
Thành Ngọc đứng dưới mua rùng mình một cái, đợi bọn họ đi xa, nàng mới lần nữa cất bước. Cả người bị lạnh run rẩy, không cẩn thận ngã một cái, ánh mắt chạm đất, mới phát hiện hoa lựu hai bên đường bị cơn mưa tháng tư này làm rơi rụng khá nhiều.
Những cây hoa lựu đập vào mắt nàng đều hình dáng thiếu niên nam nữ ủ rũ trong mưa, mà những đóa hoa nàng có thể nhìn thấy lại chỉ là những bông hoa đỏ rơi loạn trên mặt đất. Khung cảnh tiêu điều như vậy, khiến nàng cũng có chút tiêu điều. Nàng ngồi trên đất một lúc, cũng không biết mình đang nghĩ gì, cho đến khi hắt hơi một cái, mới đứng lên, phân biệt phương hướng, đi về vương phủ.
Chính là có một đoạn nhạc đêm như vậy.(2)
(2): Một phép ẩn dụ cho một sự kiện tạm thời đã xảy ra trong quá trình phát triển của vấn đề: Vẫn còn một vài tình tiết trong vấn đề này cần được giải thích.
Ngay đêm đó, Thanh Linh hầu hạ Thành Ngọc tắm nước nóng, lại cho nàng uống một chén canh gừng đầy, đưa cho nàng một viên an thần hương rất có công dụng, nàng một đêm ngủ ngon lành, đến khi mở mắt ra đã là giờ Tỵ ngày hôm sau.
Trong phòng chỉ có tiếng mưa đập vào cửa sổ, Thành Linh ngồi trước giường, thấy nàng tỉnh lại, nhẹ giọng nói: "Thế nhân có câu nói, tất cả những điều trong quá khứ đã trôi qua như ngày hôm qua, những điều trong tương lai chỉ bắt đầu từ hôm nay, Quận chúa hôm qua ủy khuất một trận, khóc lóc một trận, lại dìm mưa một trận, mọi chuyện hôm qua, Quận chúa hy vọng nó đã qua hay vẫn tiếp tục?"
Thành Ngọc ngáp một cái, bình tĩnh nói: "Ta hy vọng mọi chuyện ngày hôm qua coi như đã qua."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook