Năm mươi nghìn năm sau...
Lạc Nhi đứng dưới cầu Nại Hà, nghĩ về hình dáng của chàng của mấy nghìn năm trước, tuấn mĩ, cao ngạo, đôi mắt đó hết mực bi thương, đã năm mươi nghìn năm rồi nàng chưa được thấy mặt chàng, chỉ thấy loáng thoáng bóng lưng của chàng đi qua hoàng tuyền, phía trên cầu Nại Hà.

Lạc Nhi ước gì mình có thể ở ngay trên đó, ôm chầm lấy chàng và nói rằng.
Ta yêu chàng...!Yêu chàng rất nhiều, yêu từ ánh mắt đầu tiên chàng nhìn ta, yêu chàng từ năm mươi nghìn năm trước, và bây giờ cũng vậy!
Nhưng Lạc Nhi biết điều đó là không thể.
Lạc Nhi bất giác ngẩng đầu nhìn lên phía trên cầu Nại Hà thì bắt gặp ánh mắt thân quen ngày nào, chàng đang đứng đó và nhìn Lạc Nhi, nàng ngạc nhiên và mừng rỡ biết bao, liền nở một nụ cười thật tươi, Lạc Nhi vô thức cất tiếng hát:
Ngộ kiến nhĩ đích mi nhãn.
Như thanh phong minh nguyệt.
Tại tự tằng tương thức đích phàm thế gian.
Cố phán lưu liên, như thời quang các thiển.
Thị trọng phùng diệc như sơ kiến.
Triền miên khiển quyển, hữu nhĩ đích tư niệm.
Ôn noãn tại ngã chưởng tâm mạn diên...

Bạch y nam tử đứng trên cầu lắng nghe Lạc Nhi hát say đắm, quyến luyến không muốn rời đi.

Mạnh Bà bước tới, vỗ nhẹ vai bạch y nam tử:
"Nên đi thôi!"
Bạch y nam tử giật mình quay đầu lại, tò mò về người con gái phía dưới rồi hỏi:
"Nàng ấy là ai vậy? Sao nàng lại ở dưới cầu Nại Hà này?"
Mạnh Bà ngạc nhiên nhìn xuống dưới cầu, bắt gặp Lạc Nhi đang hát, dường như Mạnh Bà đã quên rằng năm mươi nghìn năm trước, có một đóa hoa si tình đã nguyện chờ dưới cầu Nại Hà vạn năm để đổi lại trăm năm trên trần gian.

Bà Bà thở dài:
"Ngươi nói con bé."
Bà Bà vừa nói vừa chỉ xuống dưới chỗ Lạc Nhi.
"Ừm."
"À, đó là đóa hoa bỉ ngạn duy nhất của hoàng tuyền tu luyện thành người, năm mươi nghìn năm trước, con bé yêu si mê một vong linh, trong khi hắn không biết về sự tồn tại của con bé nhưng con bé vẫn chọn chờ dưới cầu Nại Hà vạn năm để đổi lại trăm năm nhìn thấy người đó."
Bạch y nam tử trong lòng cảm động vô cùng cũng vừa ngưỡng mộ người nam tử đó, chàng đâu biết rằng người đó chính là mình.
Chàng thương tiếc nói:
"Ta thật ngưỡng mộ nam tử đó!"
Mạnh Bà gượng cười ngâm nga:
"Tình si, si tình, ưu thương, thương đau."
Sau đó quay đi.
"Đến giờ rồi, đi thôi, hỏi nhiều quá làm gì để rồi sau khi luân hồi ngươi cũng quên hết."
Rồi Bà Bà và bạch y nam tử quay đi bỏ mặc cô gái đáng thương dưới cầu Nại Hà.

Nàng vô ý rơi lệ, chàng lại đi rồi.
Ba nghìn năm nữa lại trôi qua, trời đất thiên địa thay đổi, thiên tộc và ma tộc đại chiến, hoàng tuyền lại đón thêm cả trăm vong linh ra vào, Mạnh Bà bận rộn nhiều hơn, ít khi đến thăm Lạc Nhi làm nàng cô đơn rất nhiều, Lạc Nhi ngồi đếm từng vong linh đi qua để bớt vô vị.
"Một
Hai
Ba

Bốn
Năm
* * *
Chín mươi bảy
Chín mươi tám
Chín mươi chín
Oa.

Nghìn năm nay chưa bao giờ có nhiều người chết như vậy, là dịch bệnh hay chiến tranh đây, Ãy..

Còn người thứ một trăm đâu rồi? Chỉ chín mươi chín người thôi sao, ồ..."
Đang mãi suy nghĩ vẫn vơ thì lại có thêm một vong linh đang đi trên cầu Nại Hà, Lạc Nhi giật mình cười thích thú:
"A! Một trăm, hoàn hảo!"
Nam tử đang đi trên cầu kia thoáng nhìn xuống dưới cầu thì ngạc nhiên, trợn to mắt, miệng lẩm bẩm:
"Hoa yêu? Bỉ ngạn hoa yêu?"
Như nhìn thấy cả kho châu báu, nam tử mặc bộ hắc y kia hỏi:
"Ngươi là bỉ ngạn hoa yêu."
Lạc Nhi giật mình nhìn hắn, ngồi bật dậy, tò mò nhìn nam tử kia đáp lại:

"Ngươi là ai? Sao ngươi biết ta là hoa yêu."
Nam tử kia dường như nhận được câu trả lời như ý, ngửa mặt lên trời cười thật to, sau đó lại nói:
"Ta là đế vương của ma tộc, hoa yêu ơi hoa yêu! Ta kiếm ngươi lâu như vậy, không ngờ ngươi lại ở ngay dưới cầu Nại Hà này, ha ha! Ông trời không phụ lòng người mà! Ha ha...!Xem ra chuyến này ta đi không lãng phí."
"Ngươi kiếm ta làm gì?" Lạc Nhi khó hiểu đứng bật dậy hỏi cho ra lẽ.
Âu Dương Liệt phấn khởi nói:
"Nghìn năm trước, sư thần của ta có nói dưới hoàng tuyền có một loại hoa yêu, đó là đóa hoa duy nhất tu thành người dưới hoàng tuyền, một tinh linh khó tìm của trời đất, máu của nó là diệu dược, hoa của nó là thần đan, lá của nó là sức mạnh ngươi xem nếu có ngươi trong tay, thiên tộc dám đối đầu với ta hay không? Tiếc rằng ta đến hoàng tuyền tìm ngươi mấy nghìn năm nay đều không thấy! Ra là ngươi ở đây."
Lạc Nhi ngạc nhiên vô cùng, không ngờ bản thân mình lại quý hiếm đến vậy, thảo nào Bà Bà không cho nàng lên nhân gian, vạn năm chờ dưới hoàng tuyền chỉ là cái cớ để níu chân nàng lại.

Không có chuyện nàng được phép đến nhân gian, việc này nguy hiểm vô cùng.
Âu Dương Liệt dùng nội lực kéo Lạc Nhi từ từ lên từ cầu Nại Hà, Mạnh Bà từ Mạnh Bà trang cảm nhận được lập tức chạy ra:
"Vong linh to gan kia, thả nàng ấy xuống! Ngươi dám quấy nhiễu chốn hoàng tuyền của lão bà ta, ngươi chán sống rồi."
Âu Dương Liệt thu nội lực lại, cười thật to:
"Ha ha...!Ngươi nghĩ mình có bản lĩnh đó sao, Mạnh Bà." Nói xong quay mặt lại đối diện với Mạnh Bà.
Mạnh Bà giật mình lùi về phía sau vài bước lẩm bẩm: "Ma...!Ma vương.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương