Nàng chờ mãi mà sao chẳng có gì khác thường, vừa mở mắt ra thì đập vào mắt nàng là cảnh tượng, Âu Dương Liểt đỡ cho nàng một chưởng này, thời gian như chậm lại.
Lạc Nhi ngồi bật dậy hét to:
"Liệt!"
Thân thể Âu Dương Liệt bị một chưởng kia đánh trọng thương, mạnh mẽ rơi xuống mặt đất.
Lạc Nhi vội chạy lại chỗ hắn, nước mắt lại rơi mà không lường được, nàng khổ sổ kêu gào:
"Liệt.

Ngươi không được xảy ra chuyện gì? Có nghe chưa? Liệt! Liệt!"
Hắn thống khổ nhìn nàng rồi mỉm cười: "Đừng ngốc như vậy chứ! Ta là ma Vương, không chết được đâu."
Miệng thì nói như vậy nhưng hắn biết, thời gian của hắn còn rất ít, rất ít....
Lạc Nhi lắc đầu liên tục: "Ngươi lừa ta! Bị thương đến như thế này mà còn nói không sao, ta ghét ngươi!"
Vừa nói nàng vừa khóc thét lên.
Liệt đưa tay lên như muốn chạm vào mặt nàng lần cuối, Lạc Nhi thấy vậy liền cầm lấy tay hắn để sát vào mặt mình, hắn cười thỏa mãn: "Ta không sao mà!"

Nàng ôm Liệt trong vòng tay của mình liên tục nói xin lỗi nàng nợ Liệt, đời này kiếp này, nàng đã nợ Liệt quá nhiều, nàng rất sợ, sợ hắn sẽ bỏ nàng mà đi, nàng rất sợ...
* * *
Bên phía Lãnh Thần Phong cũng chẳng hơn gì Âu Dương Liệt, nói đi nói lại hắn chẳng qua cũng chỉ là một người phàm, không đủ nổi lực để đấu với vạn ma quân này, hắn bất lực phi xuống khỏi rồng thiên, vừa hay đáp xuống một ngọn núi có tên là Núi vô đáy, trùng hợp gặp Lạc Nhi và ma Vương đang bị thương ở đó, hắn liền nghĩ muốn giết ma Vương, giương thanh bảo kiếm lên hướng Âu Dương Liệt chém tới.
Lạc Nhi tức giận hét to:
"Chàng dừng tay lại cho ta!"
Dường như Lãnh Thần Phong bỏ ngoài tai lời nói của nàng mũi kiếm vẫn lao thẳng tới, nàng không còn cách nào khác để bảo vệ Liệt, nên cầm ngay chủy đao nhỏ của Liệt cắt ngang mũi kiếm của Lãnh Thần Phong, đây là nàng hết cách nên mới phải đấu với hắn, thực chất tâm của nàng vẫn còn rất yêu hắn, rất yêu...
Lãnh Thần Phong nghiêng người tránh đi mũi đao của Lạc Nhi, hắn trầm giọng:
"Vì cái gì?"
Nàng lơ đãng đáp: "Vì Liệt là người thân của ta, chàng không được làm hại hắn."
"Còn ta là gì của nàng?"
Lạc Nhi vô thức cười to, cười trong đau khổ, cười không nước mắt, bước chân loạng choạng tiến lại gần Lãnh Thần Phong:
"Ngươi...!Ngươi là gì của ta sao? Câu này phải do ta hỏi ngươi mới đúng! Ngươi xem ta là gì chứ! Nói đi! Ta một lòng một dạ yêu ngươi, tâm của ta chỉ hướng về một mình ngươi, nhưng là ngươi chưa bao giờ ngó màn tới, không đúng sao?"
Lãnh Thần Phong bất ngờ ôm lấy Lạc Nhi vào lòng, mà phía sau lưng kia, Liệt chứng kiến một màng này, hắn chỉ mong, trước lúc hắn chết đi, Lạc Nhi có thể đến với tình yêu ngàn năm của nàng, đến với Lãnh Thần Phong đễ hắn hảo hỏa chăm sóc cho nàng, Âu Dương Liệt ta quả thật bất lực rồi!
Lãnh Thần Phong nghẹn ngào nói: "Ta xin lỗi, ta thật sự yêu nàng."
Lạc Nhi vô thức nói: "Lúc ngươi đâm ta một kiếm, ta đau lắm ngươi biết không? Không phải ngươi nói ta thấp hèn, ngươi không thể yêu ta sao? Ngươi không phải cố chấp mà là nhẫn tâm, ngươi nhẫn tâm giết chết tình yêu của ta, ngươi nghe thấy không? Ngươi giết chết tình yêu của ta, ta hận ngươi!"
Vừa nói nàng vừa khóc bi thương làm cho lời nói thập phần yếu ớt.
Lãnh Thần Phong ấp úng: "Tin ta một lần nữa! Có được không?"
Lạc Nhi đang định nói tiếp thì bất ngờ phía sau Lãnh Thần Phong Âu Dương Phùng tưởng hắn đứng một mình không nghĩ tới bên phong đó người hắn đang ôm là Lạc Nhi nên đánh ngay một chưởng tới chỗ Lãnh Thần Phong, Lạc Nhi xoay ngươi và một lần nữa đỡ cho Lãnh Thần Phong một chưởng chí mạng này, Âu Dương Phùng trợn to mắt nhìn Lạc Nhi, hắn cứng đờ cả bàn tay, hắn viết nữ nhân này là người mà ca ca hắn hết mực yêu thương, là người mà ca ca hắn sống chết bảo vệ, bây giờ hắn lại...
Âu Dương Liệt và Lãnh Thần Phong là lớn: "Lạc Nhi!"
Sau khi nhận một chưởng đó Lạc Nhi đẩy mạnh Lãnh Thần Phong vào bên trong, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống vách núi, hai mắt nhắm nghiền lại không mong đợi gì thêm, nàng biết, lần này sẽ không ai cứu được nàng, không ai cứu được nàng bởi đây là núi vô đáy, sâu cả trăm vạn trượng, khó có ngươi còn sống khi rơi xuống dưới đây mà hầu như không ai sống sót khi rơi xuống đây.
Nàng đợi, đợi cái chết đến với mình.
Chỉ vì thời khắc ấy hoàn mỹ như hoa Quỳnh nở rộ
Ta và người, một lần đổi thay sâu nặng nghìn đời
Ánh mắt dịu dàng người trao năm đó
Là kiếp nạn hay mối lương duyên

Mảnh trăng giữa trời dệt nên dải tương tư trường cửu
Dung nhan mang thâm tình khuynh đảo thế gian
Thay thế cả một giang sơn gấm vóc
Cạn một chén, say một hồi
Mỉm cười dõi theo vận mệnh chốn hồng trần
Hoa tuyết phiêu bồng, chôn vùi cơ đồ đế nghiệp
Sau khi từ biệt, chỉ mòn mỏi chờ được tương phùng
Nến đỏ nhớ thương ai mà đêm đêm trằn trọc soi sáng
Ngàn lệ rơi
Muôn cánh buồm ra đi không trở lại
Giờ chia xa, đành níu áo người trong giấc mộng
Vì ai mà tâm loạn, thầm niệm hai tiếng bình an
Tóc đen nhuộm trắng gió sương phong trần
Hẹn ước tới kiếp sau
Sau khi từ biệt, chỉ mòn mỏi chờ được tương phùng
Nỗi tương tư vây kín bốn phương trời
Nhìn khắp thế gian

Thiên vạn sơn thủy cũng chỉ là vô nghĩa
Giờ phân ly, chỉ còn được níu áo người trong giấc mộng
Lặng lẽ nắm tay người, lòng không hề oán hận
Thế gian vô thường
Ta hẹn ước tại kiếp sau
Mộng thành đôi...
Xin hẹn tới kiếp sau...!
Trích bài hát Kiếp Sau.
Lạc Nhi lơ đãng nói: "Ta là đóa bỉ ngạn ngàn năm, ngàn năm thương nhớ, ngàn năm si tình.

Bỉ ngạn ta ngàn năm nay nhờ chàng mà nếm thử biết bao mùi vị mặn nộng, đắng cay của nhân thế, có lẽ chúng ta có nợ chứ không có duyên.

Vĩnh biệt chàng! Lãnh Thần Phong.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương