Tam Sinh Mộng Cảnh
-
Chương 2: Đóa hoa Mẫu Đơn
Tịch Nhan nhìn bàn cờ rồi bật cười: “Ta lại thua nữa rồi, kì nghệ của chàng thật cao, ta theo không kịp.”
Một nụ cười thoáng qua mắt Vô Ưu, Tịch Nhan nhìn thấy, tim bất giác loạn nhịp. Nàng vội vàng quay đi che dấu sự bối rối trong mắt.
“Ta sẽ thường xuyên không ở nhà, thuốc sẽ đặt trên bàn mỗi buổi tối, nàng nhớ uống đầy đủ.” Vô Ưu nói, ánh mắt của chàng cũng dịu đi rất nhiều. “Nàng đừng chạy lung tung, nội thương chưa đỡ thì nên nằm nghỉ nhiều.”
Tịch Nhan gật đầu đáp lại, nhìn theo bóng chàng vội xuống núi. Có thể chàng chuẩn bị cho việc lấy Mẫu Đơn trên trán nàng xuống.
Nằm trong nhà một mình, Tịch Nhan có chút buồn chán. Vô Ưu giữ đúng lời, chàng thường về ban đêm sắc thuốc đưa đến cho nàng nhưng không để nàng nói câu gì đã mất hút. Thương thế của nàng dần tốt hơn trước rất nhiều, còn bông Mẫu Đơn trên trán, nó cũng không tác oai tác quái nữa. Nàng có cảm giác nó đang rời khỏi mình.
Tịch Nhan uống xong thuốc, khép hờ mắt. Nàng tinh tường nhận thấy có gì khác lạ, mày hơi nhíu lại rồi dãn ra, bình thản ra lệnh:
“Đến rồi thì vào đi, ngươi biết trong phòng chỉ có mình ta thôi mà.”
Ngoài cửa lóe lên một cái. Bóng đen di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã dừng trước giường của Tịch Nhan. Bởi vì là ban đêm, ánh đèn lờ mờ nên không rõ mặt hắn, chỉ thấy hắn khom gối quỳ xuống:
“Giáo chủ tha tội.”
“Hừ.” Tịch Nhan hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng. “Khi nào ngươi mới thôi quản ta hả? Nếu như ta nói không tha thì với tình trạng của ta hiện giờ có thể làm gì ngươi? Cút!”
Kẻ kia quỳ xuống, im lìm. Bộ dạng của hắn trông có vẻ cung kính nhưng ánh mắt hoàn toàn kiên định. Hắn nói: “Giáo chủ, người phải coi chừng nam nhân kia. Hắn không đơn thuần muốn cứu người đâu.”
“Biết rồi!” Tịch Nhan bực tức. Nàng không muốn họ chỉ trỏ linh tinh về chàng, không muốn chút nào, đặc biệt lại nói đến vấn đề nhạy cảm này nữa. “Ta cấm ngươi làm hại đến chàng.”
Kẻ mặc y phục dạ hành kia cười khổ, hắn bất đắc dĩ nói: “Điều này có thể Giáo chủ không tin nhưng thuộc hạ đã cho người đi vây giết hắn, kết quả không một ai sống sót. Người biết đấy, Thiên Nhật Giáo chúng ta cũng không phải một lũ tép riu, vậy mà lại bị giết sạch, không người nào trở về. Giáo chủ, người ngàn vạn lần không nên tin người quá.”
Tịch Nhan đưa tay ra hiệu cho kẻ kia đừng nói nữa. Nàng có chút hoảng loạn, cần phải suy nghĩ kĩ về điều này. Chàng mạnh đến thế sao? Chàng…
“Nhất, ra ngoài đi. Ta cần suy nghĩ một chút.” Giọng nàng bình thản. Nàng biết Nhất cũng chỉ vì lo lắng cho nàng nhưng nàng cần phải nghĩ kĩ để đưa ra quyết định chính xác nhất. Nhất tựa hồ cũng biết điều này, hắn lui ra ngoài canh ở cửa.
Tịch Nhan gục đầu xuống, tự kiểm điểm bản thân một lượt. Những ngày qua nàng buông thả bản thân quá phải không? Biết rõ chàng là người không bình thường mà còn mang tư tưởng quá phận. Nhưng cảm giác bên chàng rất đặc biệt, chưa một ai mang đến cho nàng cảm giác bình yên, ấm áp như chàng. Nàng không nhịn được lẩm bẩm:
“Thực ra chàng đâu có ý định giết ta. Ta ở với chàng cũng đâu có sao.” Trong một thoáng, Tịch Nhan chợt nghĩ đến một khả năng. Nếu như nàng từ bỏ chức vị Giáo chủ của Thiên Nhật Giáo, nàng có thể ở đây với chàng đúng không? Tịch Nhan thở dài một hơi, nàng cất giọng hỏi, nghe không ra cảm xúc:
“Có phải sư phụ phái ngươi đến đây không Nhất? Người kêu ngươi đến để đưa ta về nhân tiện giết chàng trừ họa?”
Nàng thực ra biết rõ câu trả lời, chẳng qua vẫn không nhịn được mà cất tiếng hỏi. Tịch Nhan biết rõ sư phụ nàng là người hành động quyết đoán, tàn nhẫn nhưng chàng đã cứu nàng cơ mà? Dù chàng có động cơ lấy bông hoa Mẫu Đơn trên trán nàng nhưng cũng không nên nói giết là giết chứ?
“Vâng.” Tiếng Nhất trả lời.
Nhất là người đi theo sư phụ nàng, từ bao giờ thì Tịch Nhan cũng không rõ. Nàng chỉ nhớ năm nàng sáu tuổi được sư phụ nhận nuôi, lúc đó Nhất đã ở bên sư phụ được một khoảng thời gian. Sau này khi sư phụ nàng truyền chức Giáo chủ Thiên Nhật Giáo cho nàng, Nhất cũng chuyển qua bảo vệ cho nàng, luôn đi theo nàng.
Vụ hôm ấy bị truy đuổi gắt gao, bản thân Nhất bị thương không nhẹ nhưng hắn vẫn cố ngăn bọn chúng lại để Tịch Nhan có thể chạy thoát. Điều gì khiến hắn có thể tận tâm như vậy chứ?
Tịch Nhan thoát ra khỏi mớ suy nghĩ mông lung, nàng xỏ giầy vào, khoác tạm chiếc áo của Vô Ưu rồi bước ra ngoài. Thực ra chàng đã mua đầy đủ quần áo, đồ dùng cần thiết cho nàng rồi nhưng theo thói quen và có thể là sở thích nữa, nàng vẫn thường khoác chiếc áo ngoài của chàng.
Trăng đêm nay không tròn và sáng như ngày rằm, ánh trắng hư ảo chiếu lên mọi vật. Tịch Nhan bước ra cửa thấy Nhất vẫn nghiêm chỉnh đứng đó, nàng bất giác cười nhẹ: “Sư phụ thật là… rõ ràng ngươi cũng bị thương không nhẹ mà người vẫn để ngươi đến đây. Vết thương chưa lành thì ngươi làm sao đấu được với chàng chứ? Chẳng phải ngươi cũng bảo chàng rất mạnh sao?”
Nhất cúi đầu đáp: “Những tinh anh của Thiên Nhật Giáo đã vây kín ngọn núi này và điều tra tung tích của hắn rồi, nhất định lần này sẽ giết được hắn. Dù sao thì sức một người không thể địch lại hàng chục, hàng trăm người được, cho dù là cao thủ đi chăng nữa. Giáo chủ, xin người quay về cho. Người cũng đừng nương tay với hắn. Một kẻ võ công cao cường như vậy ắt không đơn thuần là tiện tay cứu người, sợ rằng hắn còn biết thân phận của người rồi.”
Nếu như chàng biết thân phận của nàng thì lại là một chuyện khác. Phải biết rằng nàng chưa bao giờ lộ mặt ngoài giang hồ, mà khi xuất hiện cũng dùng mạng che mặt và nội lực biến đổi giọng nói. Người biết thân phận của nàng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tịch Nhan cảm thấy trái tim trong ngực trái nhói lên một cái rồi thôi. Nàng ngước lên nhìn vầng trăng cong cong rồi nói:
“Ta sẽ về. Không ai trong Thiên Nhật Giáo được giết chàng, chàng đã cứu ta, ta không thể vong ân phụ nghĩa được. Truyền lệnh xuống, kẻ nào dám động đến một cọng tóc của chàng, giết không tha.”
Chính ra Tịch Nhan nói lời này có chút thừa thãi. Võ công chàng cao như vậy, kẻ nào đụng đến chàng đã sớm bị chàng đền đáp xứng đáng từ lâu, nào cần nàng ra tay. Hít một hơi thật sâu, Tịch Nhan bước đi, không quên thông báo:
“Đi thôi Nhất, ta muốn về gặp sư phụ.”
Lần này nàng nhất định phải tìm ra được bí mật của đóa Mẫu Đơn trên trán.
…
Gió nổi lên, cánh hoa đào bay tà tà trong không trung, một vài cánh xoay vòng trên trời rồi đáp xuống mặt đất. Đi xuyên qua mấy dặm hoa đào, Tịch Nhan nhìn thấy ngôi nhà gỗ nhỏ nằm im lìm một góc, cả ngôi nhà như chìm vào trong biển hoa.
“Sư phụ?” Tịch Nhan thử cất tiếng gọi. Từ sau khi quy ẩn, hành tung của sư phụ càng khó dò hơn trước. Nàng tìm khắp nơi cũng chỉ biết rừng đào này là nơi sư phụ ủ rượu và thường lui tới. Bước vài bước tiến đến căn nhà gỗ, vừa mở cửa bước vào Tịch Nhan đã bị choáng ngợp bởi mùi hương của rượu nơi đây.
Hương rượu nồng mà không tục, vừa ngửi đã cảm thấy cả người đều say, say nhưng không loạn. Tịch Nhan mỉm cười, tài nghệ của sư phụ nàng ngày càng cao. Nếu không phải bên ngoài rừng đào có bày trận pháp, sợ rằng những bình rượu quý đã sớm bị trộm đi. Bước đến bên chiếc bàn đặt ở chính giữa ngôi nhà, Tịch Nhan có chút ngạc nhiên khi thấy một quyển sách cũ kĩ đặt trên đó. Phía trên quyển sách là một vài dòng ghi vội: “Gửi đồ nhi của ta.”
Nét chữ này đúng là của sư phụ nàng. Tịch Nhan cầm quyển sách, bắt đầu lật ra xem. Sư phụ ghi như thế chắc chắn muốn cho nàng xem sách này.
Quyển sách nói về những thứ kì dị và hiếm gặp trên đời, đến nửa quyển sách vẫn chưa có gì lạ. Một vài trang giữa của quyển sách bị xé đi, xem vết xé thì cũng đã qua một thời gian rồi. Tịch Nhan không để ý, đọc tiếp.
Những trang sách gần cuối viết về chu sa trên ấn đường, một trong những loại đặc biệt là chu sa hình hoa, đặc biệt là hoa Mẫu Đơn. Theo sách nói, hoa Mẫu Đơn này rất hiếm gặp, là một trong những loài hoa quý phái. Chu sa không thể gỡ xuống, chỉ có thể phủy. Tịch Nhan lật tiếp đến cuối sách, ở đó có ghi một công pháp tu luyện võ công độc bá thiên hạ, điểm đặc biệt là những người có chu sa trên trán sẽ có khả năng thành công lớn hơn nếu kết hợp với một số loại thuốc đặc biệt. Có một chú thích nho nhỏ ở đây ghi về việc nếu đang luyện công pháp này mà phá hủy chu sa trên trán thì đến bảy trên mười phần sẽ chết. Riêng trang nói về những loại thuốc tu luyện công pháp bị xé đi, tuy nhiên nhìn có chút khác lạ.
Tịch Nhan nhìn kĩ dấu vết bị xé đi, định tìm hiểu thêm nhưng rồi lại bỏ xuống. Có thể là sư phụ không muốn nàng xem, nàng cũng không nên tò mò quá. Dù sao thì nàng cũng biết sơ sơ về đóa Mẫu Đơn này và phần nào sư phụ không nói cho nàng lai lịch của đóa hoa này. Có thể công pháp mà nàng đang tu luyện chính là loại độc bá thiên hạ kia.
Nàng đoán là những trang bị xé đi rất quan trọng, nó còn tiết lộ một điều gì nữa mà hiện tại vắt óc nàng cũng nghĩ không ra. Nàng chỉ còn mặc cho số mệnh, điều gì nên đến sẽ đến, không nên đến thì dù nàng khổ cực tìm hiểu cũng không ra.
Không tìm thì thôi, tìm xong rồi Tịch Nhan lại có chút ngẩn ngơ. Chàng có ý giết nàng ư? Đóa Mẫu Đơn đâu thể lấy chứ? Nàng bất giác đưa tay xoa đóa hoa trên trán. Chàng cứu nàng về làm gì rồi lại muốn giết nàng theo cách này?
[Thảo luận - góp ý]
Một nụ cười thoáng qua mắt Vô Ưu, Tịch Nhan nhìn thấy, tim bất giác loạn nhịp. Nàng vội vàng quay đi che dấu sự bối rối trong mắt.
“Ta sẽ thường xuyên không ở nhà, thuốc sẽ đặt trên bàn mỗi buổi tối, nàng nhớ uống đầy đủ.” Vô Ưu nói, ánh mắt của chàng cũng dịu đi rất nhiều. “Nàng đừng chạy lung tung, nội thương chưa đỡ thì nên nằm nghỉ nhiều.”
Tịch Nhan gật đầu đáp lại, nhìn theo bóng chàng vội xuống núi. Có thể chàng chuẩn bị cho việc lấy Mẫu Đơn trên trán nàng xuống.
Nằm trong nhà một mình, Tịch Nhan có chút buồn chán. Vô Ưu giữ đúng lời, chàng thường về ban đêm sắc thuốc đưa đến cho nàng nhưng không để nàng nói câu gì đã mất hút. Thương thế của nàng dần tốt hơn trước rất nhiều, còn bông Mẫu Đơn trên trán, nó cũng không tác oai tác quái nữa. Nàng có cảm giác nó đang rời khỏi mình.
Tịch Nhan uống xong thuốc, khép hờ mắt. Nàng tinh tường nhận thấy có gì khác lạ, mày hơi nhíu lại rồi dãn ra, bình thản ra lệnh:
“Đến rồi thì vào đi, ngươi biết trong phòng chỉ có mình ta thôi mà.”
Ngoài cửa lóe lên một cái. Bóng đen di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã dừng trước giường của Tịch Nhan. Bởi vì là ban đêm, ánh đèn lờ mờ nên không rõ mặt hắn, chỉ thấy hắn khom gối quỳ xuống:
“Giáo chủ tha tội.”
“Hừ.” Tịch Nhan hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng. “Khi nào ngươi mới thôi quản ta hả? Nếu như ta nói không tha thì với tình trạng của ta hiện giờ có thể làm gì ngươi? Cút!”
Kẻ kia quỳ xuống, im lìm. Bộ dạng của hắn trông có vẻ cung kính nhưng ánh mắt hoàn toàn kiên định. Hắn nói: “Giáo chủ, người phải coi chừng nam nhân kia. Hắn không đơn thuần muốn cứu người đâu.”
“Biết rồi!” Tịch Nhan bực tức. Nàng không muốn họ chỉ trỏ linh tinh về chàng, không muốn chút nào, đặc biệt lại nói đến vấn đề nhạy cảm này nữa. “Ta cấm ngươi làm hại đến chàng.”
Kẻ mặc y phục dạ hành kia cười khổ, hắn bất đắc dĩ nói: “Điều này có thể Giáo chủ không tin nhưng thuộc hạ đã cho người đi vây giết hắn, kết quả không một ai sống sót. Người biết đấy, Thiên Nhật Giáo chúng ta cũng không phải một lũ tép riu, vậy mà lại bị giết sạch, không người nào trở về. Giáo chủ, người ngàn vạn lần không nên tin người quá.”
Tịch Nhan đưa tay ra hiệu cho kẻ kia đừng nói nữa. Nàng có chút hoảng loạn, cần phải suy nghĩ kĩ về điều này. Chàng mạnh đến thế sao? Chàng…
“Nhất, ra ngoài đi. Ta cần suy nghĩ một chút.” Giọng nàng bình thản. Nàng biết Nhất cũng chỉ vì lo lắng cho nàng nhưng nàng cần phải nghĩ kĩ để đưa ra quyết định chính xác nhất. Nhất tựa hồ cũng biết điều này, hắn lui ra ngoài canh ở cửa.
Tịch Nhan gục đầu xuống, tự kiểm điểm bản thân một lượt. Những ngày qua nàng buông thả bản thân quá phải không? Biết rõ chàng là người không bình thường mà còn mang tư tưởng quá phận. Nhưng cảm giác bên chàng rất đặc biệt, chưa một ai mang đến cho nàng cảm giác bình yên, ấm áp như chàng. Nàng không nhịn được lẩm bẩm:
“Thực ra chàng đâu có ý định giết ta. Ta ở với chàng cũng đâu có sao.” Trong một thoáng, Tịch Nhan chợt nghĩ đến một khả năng. Nếu như nàng từ bỏ chức vị Giáo chủ của Thiên Nhật Giáo, nàng có thể ở đây với chàng đúng không? Tịch Nhan thở dài một hơi, nàng cất giọng hỏi, nghe không ra cảm xúc:
“Có phải sư phụ phái ngươi đến đây không Nhất? Người kêu ngươi đến để đưa ta về nhân tiện giết chàng trừ họa?”
Nàng thực ra biết rõ câu trả lời, chẳng qua vẫn không nhịn được mà cất tiếng hỏi. Tịch Nhan biết rõ sư phụ nàng là người hành động quyết đoán, tàn nhẫn nhưng chàng đã cứu nàng cơ mà? Dù chàng có động cơ lấy bông hoa Mẫu Đơn trên trán nàng nhưng cũng không nên nói giết là giết chứ?
“Vâng.” Tiếng Nhất trả lời.
Nhất là người đi theo sư phụ nàng, từ bao giờ thì Tịch Nhan cũng không rõ. Nàng chỉ nhớ năm nàng sáu tuổi được sư phụ nhận nuôi, lúc đó Nhất đã ở bên sư phụ được một khoảng thời gian. Sau này khi sư phụ nàng truyền chức Giáo chủ Thiên Nhật Giáo cho nàng, Nhất cũng chuyển qua bảo vệ cho nàng, luôn đi theo nàng.
Vụ hôm ấy bị truy đuổi gắt gao, bản thân Nhất bị thương không nhẹ nhưng hắn vẫn cố ngăn bọn chúng lại để Tịch Nhan có thể chạy thoát. Điều gì khiến hắn có thể tận tâm như vậy chứ?
Tịch Nhan thoát ra khỏi mớ suy nghĩ mông lung, nàng xỏ giầy vào, khoác tạm chiếc áo của Vô Ưu rồi bước ra ngoài. Thực ra chàng đã mua đầy đủ quần áo, đồ dùng cần thiết cho nàng rồi nhưng theo thói quen và có thể là sở thích nữa, nàng vẫn thường khoác chiếc áo ngoài của chàng.
Trăng đêm nay không tròn và sáng như ngày rằm, ánh trắng hư ảo chiếu lên mọi vật. Tịch Nhan bước ra cửa thấy Nhất vẫn nghiêm chỉnh đứng đó, nàng bất giác cười nhẹ: “Sư phụ thật là… rõ ràng ngươi cũng bị thương không nhẹ mà người vẫn để ngươi đến đây. Vết thương chưa lành thì ngươi làm sao đấu được với chàng chứ? Chẳng phải ngươi cũng bảo chàng rất mạnh sao?”
Nhất cúi đầu đáp: “Những tinh anh của Thiên Nhật Giáo đã vây kín ngọn núi này và điều tra tung tích của hắn rồi, nhất định lần này sẽ giết được hắn. Dù sao thì sức một người không thể địch lại hàng chục, hàng trăm người được, cho dù là cao thủ đi chăng nữa. Giáo chủ, xin người quay về cho. Người cũng đừng nương tay với hắn. Một kẻ võ công cao cường như vậy ắt không đơn thuần là tiện tay cứu người, sợ rằng hắn còn biết thân phận của người rồi.”
Nếu như chàng biết thân phận của nàng thì lại là một chuyện khác. Phải biết rằng nàng chưa bao giờ lộ mặt ngoài giang hồ, mà khi xuất hiện cũng dùng mạng che mặt và nội lực biến đổi giọng nói. Người biết thân phận của nàng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tịch Nhan cảm thấy trái tim trong ngực trái nhói lên một cái rồi thôi. Nàng ngước lên nhìn vầng trăng cong cong rồi nói:
“Ta sẽ về. Không ai trong Thiên Nhật Giáo được giết chàng, chàng đã cứu ta, ta không thể vong ân phụ nghĩa được. Truyền lệnh xuống, kẻ nào dám động đến một cọng tóc của chàng, giết không tha.”
Chính ra Tịch Nhan nói lời này có chút thừa thãi. Võ công chàng cao như vậy, kẻ nào đụng đến chàng đã sớm bị chàng đền đáp xứng đáng từ lâu, nào cần nàng ra tay. Hít một hơi thật sâu, Tịch Nhan bước đi, không quên thông báo:
“Đi thôi Nhất, ta muốn về gặp sư phụ.”
Lần này nàng nhất định phải tìm ra được bí mật của đóa Mẫu Đơn trên trán.
…
Gió nổi lên, cánh hoa đào bay tà tà trong không trung, một vài cánh xoay vòng trên trời rồi đáp xuống mặt đất. Đi xuyên qua mấy dặm hoa đào, Tịch Nhan nhìn thấy ngôi nhà gỗ nhỏ nằm im lìm một góc, cả ngôi nhà như chìm vào trong biển hoa.
“Sư phụ?” Tịch Nhan thử cất tiếng gọi. Từ sau khi quy ẩn, hành tung của sư phụ càng khó dò hơn trước. Nàng tìm khắp nơi cũng chỉ biết rừng đào này là nơi sư phụ ủ rượu và thường lui tới. Bước vài bước tiến đến căn nhà gỗ, vừa mở cửa bước vào Tịch Nhan đã bị choáng ngợp bởi mùi hương của rượu nơi đây.
Hương rượu nồng mà không tục, vừa ngửi đã cảm thấy cả người đều say, say nhưng không loạn. Tịch Nhan mỉm cười, tài nghệ của sư phụ nàng ngày càng cao. Nếu không phải bên ngoài rừng đào có bày trận pháp, sợ rằng những bình rượu quý đã sớm bị trộm đi. Bước đến bên chiếc bàn đặt ở chính giữa ngôi nhà, Tịch Nhan có chút ngạc nhiên khi thấy một quyển sách cũ kĩ đặt trên đó. Phía trên quyển sách là một vài dòng ghi vội: “Gửi đồ nhi của ta.”
Nét chữ này đúng là của sư phụ nàng. Tịch Nhan cầm quyển sách, bắt đầu lật ra xem. Sư phụ ghi như thế chắc chắn muốn cho nàng xem sách này.
Quyển sách nói về những thứ kì dị và hiếm gặp trên đời, đến nửa quyển sách vẫn chưa có gì lạ. Một vài trang giữa của quyển sách bị xé đi, xem vết xé thì cũng đã qua một thời gian rồi. Tịch Nhan không để ý, đọc tiếp.
Những trang sách gần cuối viết về chu sa trên ấn đường, một trong những loại đặc biệt là chu sa hình hoa, đặc biệt là hoa Mẫu Đơn. Theo sách nói, hoa Mẫu Đơn này rất hiếm gặp, là một trong những loài hoa quý phái. Chu sa không thể gỡ xuống, chỉ có thể phủy. Tịch Nhan lật tiếp đến cuối sách, ở đó có ghi một công pháp tu luyện võ công độc bá thiên hạ, điểm đặc biệt là những người có chu sa trên trán sẽ có khả năng thành công lớn hơn nếu kết hợp với một số loại thuốc đặc biệt. Có một chú thích nho nhỏ ở đây ghi về việc nếu đang luyện công pháp này mà phá hủy chu sa trên trán thì đến bảy trên mười phần sẽ chết. Riêng trang nói về những loại thuốc tu luyện công pháp bị xé đi, tuy nhiên nhìn có chút khác lạ.
Tịch Nhan nhìn kĩ dấu vết bị xé đi, định tìm hiểu thêm nhưng rồi lại bỏ xuống. Có thể là sư phụ không muốn nàng xem, nàng cũng không nên tò mò quá. Dù sao thì nàng cũng biết sơ sơ về đóa Mẫu Đơn này và phần nào sư phụ không nói cho nàng lai lịch của đóa hoa này. Có thể công pháp mà nàng đang tu luyện chính là loại độc bá thiên hạ kia.
Nàng đoán là những trang bị xé đi rất quan trọng, nó còn tiết lộ một điều gì nữa mà hiện tại vắt óc nàng cũng nghĩ không ra. Nàng chỉ còn mặc cho số mệnh, điều gì nên đến sẽ đến, không nên đến thì dù nàng khổ cực tìm hiểu cũng không ra.
Không tìm thì thôi, tìm xong rồi Tịch Nhan lại có chút ngẩn ngơ. Chàng có ý giết nàng ư? Đóa Mẫu Đơn đâu thể lấy chứ? Nàng bất giác đưa tay xoa đóa hoa trên trán. Chàng cứu nàng về làm gì rồi lại muốn giết nàng theo cách này?
[Thảo luận - góp ý]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook