Tam Quốc Tranh Phong
-
Chương 23: Đối chọi gay gắt (1)
- Đại ca, ta giới thiệu cho huynh một người.
Lưu Bàn dẫn theo một thanh niên khoảng tuổi y đi về phía Lưu Kỳ, thanh niên này dáng vẻ oai hùng bất phàm, để lộ vài phần tài năng, cái chính là chững chặc hơn Lưu Bàn vài phần.
- Đây là Lữ Giới, con cháu của Lữ Công.
Lưu Bàn không đợi Lưu Kỳ nói liền giới thiệu.
- Lữ Công?
Lưu Kỳ nghi hoặc nói.
- Đại ca biết tướng quân Vương Uy thống lĩnh Phi Hổ Quân chứ? Lữ Công từng là phó thống soái dưới trướng tướng quân Vương Uy, chính là trong một lần chiến đấu không may chết trận. Bởi vì Lữ Công có uy danh rất cao trong quân đội, lại thân cận với tướng quân Văn Sính và tướng quân Vương Uy, vì thế tất cả mọi đều tôn ông là Lữ Công.
Lưu Bàn ở bên giải thích.
Lưu Kỳ quan sát Lữ Giới một hồi, rồi hỏi Lưu Bàn:
- Y võ nghệ thế nào?
- Võ nghệ của Lữ Giới không kém ta, chúng ta giao thủ vài lần, ta đều không thắng được y.
Lưu Bàn nói.
Nghe thế Lưu Kỳ an tâm. Lưu Bàn này tương lai có thể xem như Thái Sử Từ, Lữ Giới này võ nghệ không kém Lưu Bàn, như vậy Y cũng không tồi.
- Đã vậy, ngươi hãy ở bên cạnh ta đi, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ là phó thống lĩnh thị vệ của ta, thị vệ trong phủ sẽ giao cho ngươi và Chính Bình, sự an toàn của ta và nội phủ sẽ giao cho các ngươi. Hy vọng các ngươi đừng làm ta thất vọng.
Lưu Kỳ nói với Lữ Giới.
- Đa tạ đại công tử ưu ái, Định sẽ không phụ sự kỳ vọng của đại công tử.
Lữ Giới vui mừng nói.
- Đại ca, y bảo vệ đại ca, ta phải làm sao bây giờ?
Lưu Bàn lúc này không nguyện ý. Bản thân giới thiệu một người, lại để người đoạt mất bát cơm của mình, đương nhiên Lưu Bàn không nguyện ý. Lưu Bàn thấy Mã Trung lên làm thống lĩnh thị vệ liền năn nỉ Lưu Kỳ cho mình làm phó thống lĩnh.
- Khỏi lo, ngươi về sau sẽ có việc quan trọng hơn để làm.
Lưu Kỳ thấy Lưu Bàn không nguyện ý, trấn an nói.
Lưu Bàn nghe Lưu Kỳ nói xong, cũng không còn tức giận nữa, liền ngồi xuống nói chuyện phiếm với Lưu Kỳ. Lữ Giới đứng sau lưng Lưu Kỳ, hiển nhiên đã muốn đảm đương nhiệm vụ bảo tiêu.
- Đại ca, các người nói chuyện phiếm gì thế?
Sau khi Lưu Tu trở về thấy hai người Lưu Kỳ đang nói chuyện phiếm, lúc này vui vẻ hỏi. Phía sau Lưu Tu cũng có hai gã thiếu niên trẻ tuổi. Một người mặc một thân nho bào, để lộ ra khí tức nho nhã, sắc mặt hồng nhuận, dáng vẻ anh tuấn dị thường, ngay cả lông mi cũng toàn màu trắng, có vẻ không hợp với tướng mạo. Gã còn lại cũng một thân nho bào, nhưng khuôn mặt sắc như đao, để lộ ra chính khí lẫm liệt.
- Cũng không có chuyện gì, chỉ là nói chuyện phiếm thôi, tam đệ vui đùa như thế nào?
Lưu Kỳ hỏi.
- Đại ca, ta vui lắm, ta muốn tiến cử hai nhân tài này với đại ca.
Lưu Tu chỉ về phía hai người phía sau nói.
Trong lòng Lưu Kỳ cảm giác khó hiểu, không rõ hai huynh đệ này là thế nào? Dường như đã bàn trước, đều tiến cử nhân tới cho Lưu Kỳ. Lưu Kỳ không rõ, sau lần Lưu Kỳ giáo huấn hai người, tuy hai người chưa hiểu hết, nhưng biết Lưu Kỳ hiện tại đang trong tình cảnh tương đối không ổn. Dựa vào hai người giúp sức Lưu Kỳ hiển nhiên có hạn, vì thế mới bàn bạc tiến cử vài nhân tài với Lưu Kỳ, hai người lại không dám tùy ý tiến cử, liền tìm trong đám người hay qua lại chọn ra một vài người đáng tin cậy nhất tiến cử lên Lưu Kỳ.
- Mã Lương, Triệu Luy bái kiến đại công tử.
Hai người sau lưng Lưu Tu khom mình hành lễ, nói.
- Mã Lương, " Mã Thị ngũ thường, Mã Lương tối lương " chính là nói ngươi.
Lưu Kỳ sáng mắt liếc nhìn Mã Lương, hỏi.
- Đều là người ta coi trọng thôi.
Mã Lương khiên tốn nói.
- Ha ha, nếu như ngươi không có tài người khác sẽ không khen ngợi.
Lưu Kỳ cười nói.
- Tạ ơn đại công tử khen ngợi.
Mã Lương khom người hành lễ nói.
- Triệu Luy, uhm, ta tuy chưa nói đến, nhưng nếu tam đệ tiến cử nhất định là người có tài, bằng không tam đệ sẽ không kết bạn.
Lưu Kỳ nhìn về phía Triệu Luy. Vì sao Lưu Kỳ lại chưa nghe nói đến Triệu Luy, đó là quan đốc lương của võ thánh Quan Vũ, cuối cùng bị hại cùng với Quan Vũ. Nếu như Quan Vũ không tự cao tự đại, nghe lời Vương Phủ, lệnh Triệu Lưu thủ Kinh Châu, nói không chừng Quan Vũ sẽ không chết, Kinh Châu không mất, trận chiến Di Lăng cũng không bại, tam quốc có lẽ lại có kết cục khác. Đoạn lịch sử này khiến cho không biết bao nhiêu người hậu thế tiếc nuối thay Quan Vũ.
- Tạ ơn đại công tử.
Triệu Luy khom người hành lễ nói.
- Đã vậy, các ngươi hãy lưu lại trong phủ ta đi. Ta hiện tại không có chức tước, cũng không cấp được chức vị gì cho các ngươi, thực sự khiến các ngươi chịu ủy khuất.
Lưu Kỳ cười nói.
- Công tử nói đùa rồi, đi theo công tử chính là vinh hạnh của chúng ta.
Hai người Mã Lương nói.
Lưu Kỳ cũng tin hai người sẽ không phản bội, dù sao trong lịch sử ghi chép phẩm hạnh của hai người này tương đối tốt, vừa nãy Lưu Kỳ cũng chứng thực, thấy được phẩm hạnh hai người này quả nhiên bất phàm.
Lưu Tu thấy Lưu Kỳ tiếp nhận, trong lòng vui vẻ vì cuối cùng có thể trợ giúp đại ca.
Mấy người ngồi cùng một chỗ, vừa uống rượu vừa nói chuyện, Lưu Bàn và Lưu Tu vừa mới tiến cử nhân tài, trong lòng vui vẻ, lại hưng phấn nói chuyện, thống khoái uống rượu.
Lúc này có một người mặc y phục thị vệ bước nhanh tới trước mặt Lưu Biểu nói:
- Khởi bẩm đại nhân, Cam Ninh bên ngoài cầu kiến, nói là đến mừng thọ đại nhân, tướng quân không là phủ cho phép vào, vì thế đặc biệt đến bẩm báo với đại nhân.
- Cam Ninh, chính là Cẩm Phàm tặc Cam Ninh Cam Hưng Bá?
Lưu Biểu kinh hãi hỏi.
- Chính là Cẩm Phàm tặc Cam Ninh Cam Hưng Bá.
Gã thị vệ đáp.
Lưu Biểu trầm tư không nói, hiển nhiên đang lo lắng có nên tiếp Cam Ninh hay không? Nhưng người trước mắt đã nhốn nháo.
- Thật sự là Cẩm Phàm tặc Cam Ninh, nghe nói Cam Ninh này đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm, hôm nay vì sao chạy tới đây? Không phải đến đại náo yến tiệc đấy chứ? Có lẽ phải mau rời đi, bằng không bị vạ lây sẽ không ổn.
- Sát tinh này vì sao tới nơi này? Không được, phải mau rời đi.
- Hy vọng Châu Mục đại nhân có thể ngăn chặn y.
Nghe Cam Ninh tới, người trong viện giống như sắp gặp ôn thần, cả đám đều tính toán rời đi.
- Cam Ninh.
Lưu Kỳ lẩm bẩm nói. Trong lòng vô cùng vui mừng, có Cam Ninh danh xưng Trương Liêu nước Ngô, hắn sao có thể bỏ qua, nhất định phải mời chào vào trướng. Cam Ninh, tên hiệu Hưng Bá không bao lâu đảm nhiệm chức quan nhỏ ở quận Thục, sau không hợp Lưu Yên cướp đoạt mồ hôi sương máu của dân, rồi ám sát Lưu Yên nhưng không thành công. Tiếp đến đầu phục Lưu Biểu lại không được trọng dụng, liền chuyển đầu hàng Hoàng Tổ, vẫn không được trọng dụng, vì thế kết thù với Hoàng Tổ, giết chết Hoàng Tổ, đầu hàng Tôn Quyền được Tôn Quyền trọng dụng, sau phá Hoàng Tổ ở Sở Quan, công Tao Nhân thủ Di Lăng, trấn thủ Ích Dương cự Quan Vũ, thủ Tây Lăng chiếm được Chu Quang, trăm kỵ binh tập kích doanh Tào, Tôn Quyền nói:
- Mạnh Đức có Trương Liêu, cô gia có Cam Hưng Bá, có thể địch lại Trương Liêu.
Sau lại trăm kỵ binh đêm khuya tập kích doanh Tào, có thể nói trí dũng song toàn, chiến công hiển hách. Mãnh tướng như thế, Lưu Kỳ sao có thể bỏ qua.
Lưu Bàn dẫn theo một thanh niên khoảng tuổi y đi về phía Lưu Kỳ, thanh niên này dáng vẻ oai hùng bất phàm, để lộ vài phần tài năng, cái chính là chững chặc hơn Lưu Bàn vài phần.
- Đây là Lữ Giới, con cháu của Lữ Công.
Lưu Bàn không đợi Lưu Kỳ nói liền giới thiệu.
- Lữ Công?
Lưu Kỳ nghi hoặc nói.
- Đại ca biết tướng quân Vương Uy thống lĩnh Phi Hổ Quân chứ? Lữ Công từng là phó thống soái dưới trướng tướng quân Vương Uy, chính là trong một lần chiến đấu không may chết trận. Bởi vì Lữ Công có uy danh rất cao trong quân đội, lại thân cận với tướng quân Văn Sính và tướng quân Vương Uy, vì thế tất cả mọi đều tôn ông là Lữ Công.
Lưu Bàn ở bên giải thích.
Lưu Kỳ quan sát Lữ Giới một hồi, rồi hỏi Lưu Bàn:
- Y võ nghệ thế nào?
- Võ nghệ của Lữ Giới không kém ta, chúng ta giao thủ vài lần, ta đều không thắng được y.
Lưu Bàn nói.
Nghe thế Lưu Kỳ an tâm. Lưu Bàn này tương lai có thể xem như Thái Sử Từ, Lữ Giới này võ nghệ không kém Lưu Bàn, như vậy Y cũng không tồi.
- Đã vậy, ngươi hãy ở bên cạnh ta đi, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ là phó thống lĩnh thị vệ của ta, thị vệ trong phủ sẽ giao cho ngươi và Chính Bình, sự an toàn của ta và nội phủ sẽ giao cho các ngươi. Hy vọng các ngươi đừng làm ta thất vọng.
Lưu Kỳ nói với Lữ Giới.
- Đa tạ đại công tử ưu ái, Định sẽ không phụ sự kỳ vọng của đại công tử.
Lữ Giới vui mừng nói.
- Đại ca, y bảo vệ đại ca, ta phải làm sao bây giờ?
Lưu Bàn lúc này không nguyện ý. Bản thân giới thiệu một người, lại để người đoạt mất bát cơm của mình, đương nhiên Lưu Bàn không nguyện ý. Lưu Bàn thấy Mã Trung lên làm thống lĩnh thị vệ liền năn nỉ Lưu Kỳ cho mình làm phó thống lĩnh.
- Khỏi lo, ngươi về sau sẽ có việc quan trọng hơn để làm.
Lưu Kỳ thấy Lưu Bàn không nguyện ý, trấn an nói.
Lưu Bàn nghe Lưu Kỳ nói xong, cũng không còn tức giận nữa, liền ngồi xuống nói chuyện phiếm với Lưu Kỳ. Lữ Giới đứng sau lưng Lưu Kỳ, hiển nhiên đã muốn đảm đương nhiệm vụ bảo tiêu.
- Đại ca, các người nói chuyện phiếm gì thế?
Sau khi Lưu Tu trở về thấy hai người Lưu Kỳ đang nói chuyện phiếm, lúc này vui vẻ hỏi. Phía sau Lưu Tu cũng có hai gã thiếu niên trẻ tuổi. Một người mặc một thân nho bào, để lộ ra khí tức nho nhã, sắc mặt hồng nhuận, dáng vẻ anh tuấn dị thường, ngay cả lông mi cũng toàn màu trắng, có vẻ không hợp với tướng mạo. Gã còn lại cũng một thân nho bào, nhưng khuôn mặt sắc như đao, để lộ ra chính khí lẫm liệt.
- Cũng không có chuyện gì, chỉ là nói chuyện phiếm thôi, tam đệ vui đùa như thế nào?
Lưu Kỳ hỏi.
- Đại ca, ta vui lắm, ta muốn tiến cử hai nhân tài này với đại ca.
Lưu Tu chỉ về phía hai người phía sau nói.
Trong lòng Lưu Kỳ cảm giác khó hiểu, không rõ hai huynh đệ này là thế nào? Dường như đã bàn trước, đều tiến cử nhân tới cho Lưu Kỳ. Lưu Kỳ không rõ, sau lần Lưu Kỳ giáo huấn hai người, tuy hai người chưa hiểu hết, nhưng biết Lưu Kỳ hiện tại đang trong tình cảnh tương đối không ổn. Dựa vào hai người giúp sức Lưu Kỳ hiển nhiên có hạn, vì thế mới bàn bạc tiến cử vài nhân tài với Lưu Kỳ, hai người lại không dám tùy ý tiến cử, liền tìm trong đám người hay qua lại chọn ra một vài người đáng tin cậy nhất tiến cử lên Lưu Kỳ.
- Mã Lương, Triệu Luy bái kiến đại công tử.
Hai người sau lưng Lưu Tu khom mình hành lễ, nói.
- Mã Lương, " Mã Thị ngũ thường, Mã Lương tối lương " chính là nói ngươi.
Lưu Kỳ sáng mắt liếc nhìn Mã Lương, hỏi.
- Đều là người ta coi trọng thôi.
Mã Lương khiên tốn nói.
- Ha ha, nếu như ngươi không có tài người khác sẽ không khen ngợi.
Lưu Kỳ cười nói.
- Tạ ơn đại công tử khen ngợi.
Mã Lương khom người hành lễ nói.
- Triệu Luy, uhm, ta tuy chưa nói đến, nhưng nếu tam đệ tiến cử nhất định là người có tài, bằng không tam đệ sẽ không kết bạn.
Lưu Kỳ nhìn về phía Triệu Luy. Vì sao Lưu Kỳ lại chưa nghe nói đến Triệu Luy, đó là quan đốc lương của võ thánh Quan Vũ, cuối cùng bị hại cùng với Quan Vũ. Nếu như Quan Vũ không tự cao tự đại, nghe lời Vương Phủ, lệnh Triệu Lưu thủ Kinh Châu, nói không chừng Quan Vũ sẽ không chết, Kinh Châu không mất, trận chiến Di Lăng cũng không bại, tam quốc có lẽ lại có kết cục khác. Đoạn lịch sử này khiến cho không biết bao nhiêu người hậu thế tiếc nuối thay Quan Vũ.
- Tạ ơn đại công tử.
Triệu Luy khom người hành lễ nói.
- Đã vậy, các ngươi hãy lưu lại trong phủ ta đi. Ta hiện tại không có chức tước, cũng không cấp được chức vị gì cho các ngươi, thực sự khiến các ngươi chịu ủy khuất.
Lưu Kỳ cười nói.
- Công tử nói đùa rồi, đi theo công tử chính là vinh hạnh của chúng ta.
Hai người Mã Lương nói.
Lưu Kỳ cũng tin hai người sẽ không phản bội, dù sao trong lịch sử ghi chép phẩm hạnh của hai người này tương đối tốt, vừa nãy Lưu Kỳ cũng chứng thực, thấy được phẩm hạnh hai người này quả nhiên bất phàm.
Lưu Tu thấy Lưu Kỳ tiếp nhận, trong lòng vui vẻ vì cuối cùng có thể trợ giúp đại ca.
Mấy người ngồi cùng một chỗ, vừa uống rượu vừa nói chuyện, Lưu Bàn và Lưu Tu vừa mới tiến cử nhân tài, trong lòng vui vẻ, lại hưng phấn nói chuyện, thống khoái uống rượu.
Lúc này có một người mặc y phục thị vệ bước nhanh tới trước mặt Lưu Biểu nói:
- Khởi bẩm đại nhân, Cam Ninh bên ngoài cầu kiến, nói là đến mừng thọ đại nhân, tướng quân không là phủ cho phép vào, vì thế đặc biệt đến bẩm báo với đại nhân.
- Cam Ninh, chính là Cẩm Phàm tặc Cam Ninh Cam Hưng Bá?
Lưu Biểu kinh hãi hỏi.
- Chính là Cẩm Phàm tặc Cam Ninh Cam Hưng Bá.
Gã thị vệ đáp.
Lưu Biểu trầm tư không nói, hiển nhiên đang lo lắng có nên tiếp Cam Ninh hay không? Nhưng người trước mắt đã nhốn nháo.
- Thật sự là Cẩm Phàm tặc Cam Ninh, nghe nói Cam Ninh này đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm, hôm nay vì sao chạy tới đây? Không phải đến đại náo yến tiệc đấy chứ? Có lẽ phải mau rời đi, bằng không bị vạ lây sẽ không ổn.
- Sát tinh này vì sao tới nơi này? Không được, phải mau rời đi.
- Hy vọng Châu Mục đại nhân có thể ngăn chặn y.
Nghe Cam Ninh tới, người trong viện giống như sắp gặp ôn thần, cả đám đều tính toán rời đi.
- Cam Ninh.
Lưu Kỳ lẩm bẩm nói. Trong lòng vô cùng vui mừng, có Cam Ninh danh xưng Trương Liêu nước Ngô, hắn sao có thể bỏ qua, nhất định phải mời chào vào trướng. Cam Ninh, tên hiệu Hưng Bá không bao lâu đảm nhiệm chức quan nhỏ ở quận Thục, sau không hợp Lưu Yên cướp đoạt mồ hôi sương máu của dân, rồi ám sát Lưu Yên nhưng không thành công. Tiếp đến đầu phục Lưu Biểu lại không được trọng dụng, liền chuyển đầu hàng Hoàng Tổ, vẫn không được trọng dụng, vì thế kết thù với Hoàng Tổ, giết chết Hoàng Tổ, đầu hàng Tôn Quyền được Tôn Quyền trọng dụng, sau phá Hoàng Tổ ở Sở Quan, công Tao Nhân thủ Di Lăng, trấn thủ Ích Dương cự Quan Vũ, thủ Tây Lăng chiếm được Chu Quang, trăm kỵ binh tập kích doanh Tào, Tôn Quyền nói:
- Mạnh Đức có Trương Liêu, cô gia có Cam Hưng Bá, có thể địch lại Trương Liêu.
Sau lại trăm kỵ binh đêm khuya tập kích doanh Tào, có thể nói trí dũng song toàn, chiến công hiển hách. Mãnh tướng như thế, Lưu Kỳ sao có thể bỏ qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook