Tâm Niệm Em Đã Lâu
-
Chương 34: Ôm công chúa
Khuôn mặt Đường Kỳ Thâm vững vàng trực tiếp mang người rời đi.
Nhan Chính bị bỏ lại ở tại chỗ, biểu tình trên mặt khó tránh khỏi có chút không tốt lắm.
Hắn còn chưa biết rõ được quan hệ của Đường Kỳ Thâm và Thời Lạc.
Sau lần gặp mặt ở canteen hôm đó, hắn cũng từng nằm trong KTX nói bóng nói gió với bạn cùng phòng để hỏi mấy lần.
Không thể không nói, con trai tuổi này hóng drama còn không thua kém bất cứ cô gái nào, cứ nhắc tới gái đẹp thì cơ hồ là có thể thao thao bất tuyệt cả ngày.
Nhưng rất nhanh, Nhan Chính liền phát hiện, nghe đồn trong vườn trường cơ hồ tám chín phần mười đã là giả, chỉ nội trong phòng KTX của hắn thôi mà đã mỗi người một lời, mỗi lời một phiên bản khác nhau.
Có người nói Đường Kỳ Thâm chỉ là hàng xóm của Thời Lạc, nhưng Tam Trung hầu như đều là con nhà giàu, mà Ninh Thủy Loan lại chính là nhà giàu trong nhà giàu, thế nhưng chưa từng thấy Thời Lạc thích dính lấy những người khác, ít nhất thì đám con cháu có gia thế như Phạm Vũ Triết mà cũng bị cô coi như tiểu thái giám mà quát mắng.
Có người nói Đường Kỳ Thâm là anh trai của Thời Lạc, theo suy nghĩ của Nhan Chính, cách nói này khá là hợp lý.
Thế nhưng còn có người nói Đường Kỳ Thâm là ba ba của Thời Lạc?!!
“Tao nghe đám người khối 11 truyền xuống mà, chính tai nghe được Thời Lạc gọi anh ta là ba ba, còn nói cái gì mà con gái ruột nữa.”
Nhan Chính cạn lời: “Hôm qua mày vay tiền tao còn gọi tao là ông nội đấy, mày là cháu trai của tao thật à?”
Loại lời này mà cũng có người tin?? Cũng không nhìn xem hai người cách nhau bao nhiêu tuổi!!
Nhan Chính cảm thấy đầu óc của đám bạn KTX của hắn đều không bình thường.
Đồn nhiều nhất chính là quan hệ bạn trai bạn gái.
Thiếu nam thiếu nữ tuổi này, đối với việc vụng trộm yêu đương ăn trái cấm tương đối là tò mò cùng khát vọng.
Không nói tới việc Tam Trung lại khá cởi mở, học sinh còn có thể quang minh chính đại tay nắm tay trước mặt chủ nhiệm lớp cơ mà, nếu mà là những trường cấp ba khác, học sinh yêu sớm thế này sớm đã bị kỷ luật rồi.
Nhưng nói cho cùng, loại trường hợp này là cái mà Nhan Chính không muốn chấp nhận nhất.
Từ tiểu học cho tới cấp ba, một đường đi tới tuổi này, con gái theo đuổi hắn nhiều không đếm xuể, nhưng hắn lại rất ít khi động tâm thật sự với một cô gái nào, thật vất vả mới gặp được người mình thích, vậy nhất định là muốn có được, mặc dù biết đối phương có lẽ là hoa đã có chủ, nhưng với hắn mà nói đều không phải là không thể cưỡng cầu.
Có điều nếu đối phương là Đường Kỳ Thâm, góc tường này có lẽ không dễ đào như vậy.
Nhan Chính đang ngẩn người tại chỗ.
Phạm Vũ Triết tính tình không tốt lắm nhíu chặt mày nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, mắt thấy Thời Lạc cũng đi rồi mà hắn vẫn đứng ngơ ra ở đó, Phạm Vũ Triết thanh thanh giọng nói, mở miệng đuổi người: “Còn nhìn cái gì mà nhìn, quen biết cậu à mà cậu đòi đưa về, coi chúng tôi chết hết rồi hở?!”
Tuy nói từ nhỏ tới lớn Phạm Vũ Triết đều bị Thời Lạc bắt nạt, nhưng đó cũng chỉ là đặc ân đối với tiểu công chúa được sủng ái nhất Ninh Thủy Loan mà thôi, cũng không có nghĩa là ở bên ngoài hắn không thể bộc phát tính tình mắng người khác.
Thiếu niên tùy tiện li3m li3m môi, nghiêng đầu, toàn dáng vẻ đều là tư thái lưu manh, rất có ý tứ muốn giằng co tới cùng.
Nhan Chính xấu hổ cười cười, cũng không nói thêm gì nữa, ngượng ngùng xoay người trở lại bàn của ban 13 bên cạnh.
Đêm còn rất dài.
Sinh hoạt đêm của Thời Lạc đã bị Đường Kỳ Thâm bóp ch ết từ trong trứng nước, Phạm Vũ Triết bên này đã cùng đám Diệp Tầm Tầm ăn xong xiên nướng, cũng tính toán dọn dẹp một chút rồi ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy, nhưng bàn ban 13 bên cạnh vẫn còn đang rất nhiệt, lúc Nhan Chính mặt mày xám tro quay về, không ít nam sinh đều biểu hiện vẻ phức tạp ở trên mặt.
Tò mò, ái muội lại trêu chọc.
Người trong lớp họ phần lớn đều đã nghe qua chuyện hắn bị trừ điểm vì hành vi lần trước, là bởi vì tiết tự học tối lại tự tiện xông lên tầng của con gái, về lời đồn hắn đang theo đuổi một bạn nữ ban 14, đám người ngồi ở đây đều đã từng nghe qua.
Xem ra tối hôm nay, nữ chính đại khái đã được xác định rồi.
Đám người nhìn nhau, bắt đầu nhịn không được mở máy hát.
“Thích?”
Nhan Chính cong cong môi, không tỏ ý kiến.
“Được nha người anh em, lá gan lớn đấy, có điều Thời Lạc đúng thật là tuyệt sắc, chân kia kìa, chẹp, vừa dài vừa thẳng, da cũng trắng, phấn phấn nộn nộn, có điều tính tình lại rất đanh đá.”
“Còn không phải sao, mày không thấy hai tên Phạm Vũ Triết với Tiếu Hoặc, ở bên ngoài thấy ai mà không trừng mắt dựng mày? Trong trường có mấy ai dám trêu tới bọn nó, thế mà tới trước mặt Thời Lạc lại cụp mi rũ mắt, muốn gì cho nấy.”
“Tìm ngược rồi, thích ai mà không được chứ, không cần thiết đâu, gái đẹp đâu có thiếu.”
Nhan Chính xụ miệng cười hai tiếng, không chút để ý hỏi: “Chúng mày đều quen à?
“Quen thì không hẳn, chỉ có thể nói là biết cô ấy thôi, có điều hình như Diễn ca từng tiếp xúc với cô ấy?” Người nói chuyện trực tiếp lấy đũa chọc chọc người tên Diễn ca kia.
Diễn ca đắc ý cười cười: “Hầy, cũng không thể nói là quen, vừa lúc trước đó ba tao mang tao tới hoạt động do nhà họ Thời tổ chức, hôm đó tiểu công chúa kia cũng tới, còn xin được WeChat đấy.”
Thật ra hôm đó Thời Lạc chỉ trùng hợp đi ngang qua, tính đi tới chỗ ba ba nhà mình đòi chút tiền tiêu vặt, nào biết hội sở hôm đó đường cong uốn lượn như cái mê cung, cô lại gặp phải một người nguyện ý đưa cô tới sảnh chính, nhưng lại còn muốn thu phí của cô.
Người muốn thu phí chính là Diễn ca đang nói chuyện lúc này, tên đầy đủ Lưu Diễn, da mặt dày như tường thành, Thời Lạc vừa vặn là người sợ phiền lại không tiếc tiền, cau mày thêm WeChat của hắn, sau đó phát qua mấy cái bao lì xì, sau đó liền đi tìm ba ba, cũng không nhớ rõ việc phải xóa người này đi, cho nên tới bây giờ danh bạ WeChat vẫn còn lưu tên của hắn.
Đương nhiên, Lưu Diễn sẽ không nói ra lý do sâu xa trong đó, người khác chỉ nghĩ là nhà hắn có thể có quan hệ với nhà của Thời Lạc, liền dựng lỗ tai lên tìm hiểu những drama bí ẩn đằng sau đám người hào môn này.
Ánh mắt Nhanh Chín liếc về phía hắn ta, tùy tiện cầm chai rượu rót vào ly, sau đó giơ lên chạm với Lưu Diễn: “Uống một ly.”
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Đối phương cũng không vòng vo với hắn.
Nhan Chính khẽ cười một tiếng, lời nói còn tính là khách khí, “Diễn ca, có biết cô ấy có bạn trai hay đại loại kiểu vậy không?”
Lưu Diễn biết cái con khỉ mốc.
Nếu một hai phải nói tiếp, cũng chỉ là Thời Lạc quên mất bình thường trong danh sách còn có một người như hắn, bình thường đăng vòng bạn bè thật ra cũng không chặn hắn.
Có điều Lưu Diễn, người cũng như tên, thực sự là biết diễn, trước đó hắn có thể diễn cảnh thu phí dẫn đường thì hiện tại cũng có thể diễn bản thân vô cùng thân quen với Thời Lạc.
Đám người bên này đang nói chuyện phiếm, Phạm Vũ Triết bên kia đã sớm rời đi, không còn người biết rõ chân chính gốc rễ, Lưu Diễn có chém gió tận trời cũng không cần kiêng nể.
“Chậc, thường xuyên show ân ái lắm, rốt cuộc cũng vẫn là cô nhóc tính trẻ con, có tiền hay không có tiền thì không phải đều như thế sao, con trai tùy tiện dỗ một chút liền đăng lên vòng bạn bè khoe khoang.” Đầu óc Lưu Diễn xoay nhanh, vừa vặn nhớ tới đợt trước Thời Lạc có đăng Weibo, lập tức lấy điện thoại ra.
Thời Lạc không có thói quen thiết lập chế độ chỉ xem được bài đăng ba ngày gần nhất.
Cho nên Lưu Diễn vừa lướt một cái liền lướt tới tin tức cô đăng cuối tuần trước, điện thoại đặt lên bàn, xoay về phía Nhan Chính: “Tự nhìn đi, bánh mì là bạn trai cô ta đưa, hơn nửa đêm còn kích động không ngủ được, đăng bài lên vòng bạn bè đây này.”
Nhan Chính nhướng mi, qua đợt kinh ngạc là cảm giác mừng thầm: “Cậu nói đây là bạn trai cô ấy đưa?”
Lưu Diễn cũng chỉ là nhìn tình thế rồi đoán mà thôi, nhưng Nhan Chính hỏi thế, hắn lại không thể nói mình không thân nên không biết, vì thế liền mạnh miệng: “Người trong vòng đều biết mà, mấy hôm trước vẫn còn bàn tán đấy.”
Có rất nhiều lúc, lời đồn cứ thế mà truyền ra, cái gọi là người trong vòng của Lưu Diễn, đại khái chắc chỉ có mỗi mình hắn, một miệng là có thể biên kịch ra cả một câu chuyện xưa.
Lại cứ việc câu chuyện xưa này bịa đặt còn rất đúng tâm ý của Nhan Chính, hắn chỉ tùy tiện đưa bánh mì cho cô thôi, Thời Lạc thế mà còn gióng trống khua chiêng đăng vòng bạn bè bày tỏ tình yêu, tâm tư cô gái nhỏ quả đúng là khó hiểu, nhưng mà thật đáng yêu.
Nếu không phải cô đăng vòng bạn bè, chiêu lạt mềm buộc chặt của cô chơi tới mức hắn suýt chút nữa tin là thật.
Trên mặt Nhan Chính hiện ra ý cười đắng ý, cảm thấy trừ điểm gì đó cũng đáng giá, mẹ nó điểm trừ thì sao chứ, theo đuổi cô gái xinh đẹp quan trọng hơn.
*
Thời Lạc trên xe ngủ ngon lành.
Thật ra ở trường học nhiều ngày như vậy rồi, cô vẫn luôn không thể ngủ ngon được giấc nào.
Từ giàu sang về tới hoàn cảnh nghèo khó, thêm nữa bạn cùng phòng còn thói quen nói chuyện điện thoại rất khuya, cô thường xuyên ngủ được một chốc lại bị đánh thức.
Hiện tại, cỗ hương vị quen thuộc nhàn nhạt trên người Đường Kỳ Thâm làm cô không nhịn được mà thả lỏng người, ngay từ đầu chỉ là lười nhác dựa vào đầu vai anh, sau đó cả người cơ hồ đều rúc vào trong ngực anh.
Cổ áo len sợi sam màu đen của thiếu niên mang theo nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt của anh, Thời Lạc ngủ rất thoải mái, gương mặt thỉnh thoảng lại cọ cọ, không tự giác rúc tới càng sâu.
Đêm khuya đen nhánh, chú Lưu lái xe với tốc độ ổn định về phía Ninh Thủy Loan.
Chạy được nửa đường, Đường Kỳ Thâm nặng nề mở miệng nói một câu: “Chú Lưu, đi chậm một chút, không gấp.”
Vì thế, hành trình vốn chỉ cần nửa tiếng đi xe nay lại bị kéo dài ra hơn một tiếng.
Thời Lạc cũng nằm trong ngực Đường Kỳ Thâm hơn nửa tiếng đồng hồ.
Xe an an ổn ổn dừng trước biệt thự hoa viên Đường gia, Thời Lạc vẫn chưa tỉnh.
Đường Kỳ Thâm bảo chú Lưu đi trước, bản thân ngồi ở ghế sau bồi cô thêm một lúc, tiểu tổ tông này cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh lại.
Mười mấy phút sau, anh trực tiếp ôm người từ trong xe ra.
Đi tới gần cửa cạnh hoa viên, ánh sáng so với lúc ở trong xe chói hơn không ít, vừa vặn tia sáng chiếu tới mi mắt của Thời Lạc, cô lười nhác xốc mắt lên, phát hiện đã không còn ở trong xe.
Cô đang được ôm đi.
Ý thức được điểm này, thiếu nữ đang mông lung buồn ngủ cường chống một tia lý trí cuối cùng, nâng mắt nhìn người đang ôm mình.
Là Đường Kỳ Thâm.
Giây tiếp theo, hai tay Thời Lại lại ôm sát vào cổ Đường Kỳ Thâm hơn chút, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, tùy ý để anh ôm, toàn thân toàn tâm tín nhiệm cùng ỷ lại.
Nhưng mà một lát sau, cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, hiện tại hình như, cô đang, được người mình yêu thầm ôm?
!! Má, đây là chuyện thần tiên nhân gian gì vậy!!
Thời Lạc cảm thấy trên đầu mình bắt đầu bắn pháo hoa tùm lum.
Cô cong cong môi, đảo tròng mắt bắt đầu nhìn kỹ dáng ôm của mình bây giờ.
Nhìn tới nhìn lui cứ thấy có gì đó sai sai.
Tại sao không phải ôm công chúa chứ?
Trong tiểu thuyết không phải đều là ôm công chúa sao!!
Lúc ôm công chúa, cô gái sẽ chậm rãi tỉnh lại trong ngực chàng trai, hai người e lệ nhìn nhau cười, hình ảnh như vậy mới xứng với sự yêu thầm của cô chứ?
Nhưng mà lúc này, hai chân cô như con bạch tuộc cuốn chặt lấy hông anh, rốt cuộc là tình huống gì đây?
Thời Lạc cảm thấy mình có chút mất mặt, hơn nữa so với ôm gấu, cô càng thích ôm công chúa hơn.
Đường Kỳ Thâm đã ôm cô đi tới cầu thang xoắn ốc, đang muốn lên tầng hai lại cảm giác được động tác nhỏ không thành thật của Thời Lạc.
“Tỉnh?”
“Ưm…”
Cũng không biết thế nào, nghe được thanh âm buồn ngủ có chút khàn khàn của cô, vành tai Đường Kỳ Thâm hơi đỏ lên, sau đó lại dùng trào phúng để che giấu sự xấu hổ, “Còn rất ham ngủ.”
Diệp Tầm Tầm từng dặn dò, con trai đều thích con gái rụt rè, vì thế Thời Lạc nghe xong câu này liền thập phần rụt rè nói một câu: “Bản năng ngủ như nhau mà thôi, cũng không có lợi hại như vậy.”
Đường Kỳ Thâm: “…”
Thời Lạc giật giật ngọ nguậy, thanh âm trầm thấp của Đường Kỳ Thâm vang lên bên tai: “Thành thật chút, đừng lộn xộn.”
Thời Lạc dẩu miệng nhỏ, chưa từ bỏ ý định nhắc nhở: “Em thấy trong TV đều là ôm công chúa mà…”
“Cho nên em cảm thấy không hài lòng?”
“Có chút chút…”
Đường Kỳ Thâm trầm ổn gật gật đầu: “Được, vậy em xuống dưới tự đi đi.”
“Ôi ôi ôi!! Hài lòng, hài lòng lắm!” Hai chân Thời Lạc lập tức quắp càng chặt hơn, hai tay ôm siết sống chết không buông, “Em không muốn tự đi!”
Đường Kỳ Thâm ở nơi cô không nhìn thấy nhẹ cong môi.
Tới trên lầu, anh trực tiếp ôm người về phòng ngủ của mình.
Lúc này Lương Thục Nghi đã đi ngủ, thật ra anh đưa cô sang phòng cho khách bên cạnh cũng không sao cả, chỉ là anh cũng không làm như thế.
Thiếu niên trước giờ có thói ở sạch, lại tùy tiện đem cô gái đi quán ăn khuya ám một thân mùi xiên nướng lẩu cay như vừa chui từ bãi rác về trực tiếp ném lên trên cái giường trước giờ đều không nhiễm một hạt bụi của mình.
Thời Lạc lăn hai vòng, hai chân co lại ngồi trên giường, rất tự giác ngửa đầu nhìn anh: “Em muốn tắm rồi mới ngủ.”
“Ừ.”
Đường Kỳ Thâm mặt không đổi sắc, quay đầu vào phòng tắm, thay cô chuẩn bị nước ấm.
Heo Corgi lắc mông từ dưới lầu đi lên, quen cửa quen nẻo đi vào trong phòng ngủ của Đường Kỳ Thâm.
Lúc này Thời Lạc vừa thẹn thùng vừa vui vẻ, tâm tình sung sướng, thấy heo nhỏ đi lên liền vui rạo rực nhảy xuống từ trên giường, đi qua ôm lấy nó.
Trong miệng còn nhắc mãi: “Chị gái ôm em cái nha!”
Heo Corgi lăn lộn trong ngực cô, lại điên cuồng nhảy xuống cái nệm tròn bên cạnh mép giường cọ cọ.
Thời Lạc quay đầu nhìn, mềm mại hỏi người trong phòng tắm: “Kỳ Thâm ca ca.”
“Hửm?”
“Buổi tối con heo này luôn ngủ với anh sao?”
Đường Kỳ Thâm nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
“Vậy đêm nay anh ngủ ở đâu?”
“Phòng bên.”
Hừ, không biết vì sao mà trong lòng Thời Lạc lại có chút mất mát, cô hỏi tiếp: “Vậy heo heo ngủ bên này, có phải sẽ không quen không?”
Đường Kỳ Thâm khẽ cười một tiếng: “Vậy thì em phải hỏi nó.”
Thời Lạc li3m li3m môi, bế Corgi lên, vuốt vuốt lông cho nó xong mới thấp giọng mở miệng: “Heo heo! Em nói xem, em muốn ngủ với chị gái, hay là…”
Thời Lạc dừng một chút, gương mặt đột nhiên đỏ lên, một lát sau, cô đè thấp thanh âm, cả người lén lén lút lút giống như ăn trộm, ghé sát bên tai nó nói: “Muốn ngủ với chị, hay là ngủ với anh rể em đây!!”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Corgi bé nhỏ: “Em lựa chọn nhường cơ hội này cho anh rể!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook