Tâm Nhãn
-
Chương 95
Phòng bệnh một người chỉ cho một người nhà ở lại trông, Lương Thừa nhất quyết không chịu đi, khi màn đêm vừa buông xuống là anh liền xua Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp về nhà.
Kiều Uyển Lâm nằm lâu chán quá, tắm xong cậu bèn đi tới quầy y tá cầm một tờ báo chiều về, đứng trước bệ cửa sổ chơi trò điền ô chữ trên báo. Lương Thừa vào phòng, anh mặc áo blouse, trong tay cầm hai quyển tạp chí truyện tranh cướp được từ bác sĩ Tiểu Hồ.
Kiều Uyển Lâm toét miệng cười: “Đúng lúc em đang chán.”
Lương Thừa dừng lại ở cái bàn cuối giường, nói: “Lại đây nằm xuống, đắp chăn vào.”
Kiều Uyển Lâm nghe lời làm theo, tiện tay giật lấy quyển tạp chí mở ra đọc. Điện thoại reo một tiếng, Lương Thừa móc ra trả lời tin nhắn, là Ứng Tiểu Quỳnh, hỏi mấy giờ bọn họ đến nhà hàng.
Anh quên mất chuyện này, vừa gõ chữ vừa đi sang giường giành cho người nhà.
Kiều Uyển Lâm liền gọi anh: “Anh ơi, đừng đi.”
Lương Thừa quay về giường cậu ngồi phịch xuống, cầm điện thoại nói: “Sao, ở đây mà cũng muốn chung chăn chung gối à?”
Ba mẹ đều không có mặt, Kiều Uyển Lâm khép quyển truyện lại, trong vẻ nghiêm túc lẫn thêm một chút nũng nịu: “Kết quả kiểm tra cụ thể là thế nào? Anh nói em biết đi, em có phải trẻ con nữa đâu.”
Theo quy định thì nên nói, tuy Lương Thừa đã chữa trị cho nhiều bệnh nhân như thế rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh do dự: “Đợi ngày mai hội chẩn xong thì anh sẽ nói chung với cả phần phác đồ điều trị cho em.”
“Nhưng em muốn biết ngay bây giờ.” Kiều Uyển Lâm đanh mặt, “Anh không nói thì em sẽ mặc nhận mình cách cái chết không còn bao xa nữa.”
Lương Thừa nhíu mày: “Nói năng vớ vẩn.”
Giằng co giây lát, Lương Thừa lấy ống nghe từ trong túi áo blouse ra, tháo nút thắt, nói: “Em bị bệnh tim hai buồng thất phải (*), cộng với một vài dị tật khác trong tim, lúc trước tình trạng vẫn kiểm soát được, nhưng bệnh này có thể trở nặng bất cứ lúc nào.”
(*) tim hai buồng thất phải: hai thành tâm thất phải tự tạo ra vách ngăn, chia tâm thất phải thành hai buồng, dẫn đến hẹp đường thông tới động mạch phổi, dòng chảy của máu từ tim đến phổi bị cản trở. Nó gần giống với bệnh hẹp van động mạch phổi. Hình chữ “normal” là tim người bình thường, hình bên cạnh là tim hai buồng thất phải.
Những chuyện này Kiều Uyển Lâm cũng tự hiểu được, cậu bèn hỏi: “Vậy bệnh của em đã trở nặng rồi đúng không?”
Lương Thừa đã thuộc nằm lòng các chỉ số của cậu, anh trả lời: “Huyết áp tâm thu tụt xuống bảy mươi (*), huyết áp động mạch trung bình cũng ra khỏi chỉ số thông thường. Phim X quang anh đã đưa cho chú Kiều xem, chú ấy nói hệ thống mạch máu phổi của em thưa thớt hơn lần kiểm tra trước.”
(*) huyết áp tâm thu: là chỉ số nằm trước khi đo huyết áp, ví dụ đo ra 120/60mmHG, thì 120 là huyết áp tâm thu, 60 là tâm trương, chỉ số huyết áp tâm thu bình thường là từ 90-140
Kiều Uyển Lâm trưng ra khuôn mặt y như hồi cấp ba học môn Sinh, xụ mặt nói: “Anh nói gì dễ hiểu hơn được không?”
Lương Thừa vuốt khóe miệng cậu, nói: “Có gì để nói đâu, sáng nay em có biểu hiện tím tái mức độ nhẹ (*), ở trên xe thiếu oxy nên hôn mê, còn chưa đủ để em cảnh giác hay sao?”
(*) ở đa số các bệnh tim bẩm sinh thì bệnh nhân thường có biểu hiện tím tái môi và đầu ngón tay ngón chân
Thảo nào anh lại nóng ruột như thế, thế mà Kiều Uyển Lâm chẳng nhận ra được gì: “Em tưởng là do em mệt thôi.”
“Đúng thật là em mệt mỏi quá độ, cả tâm lý lẫn sinh lý.” Lương Thừa nói, “Công việc của em và cả những chuyện xảy ra gần đây đã tạo gánh nặng quá lớn cho em.”
Kiều Uyển Lâm biết mình đã dọa Lương Thừa sợ chết khiếp, nếu như trước khi xuất phát đã có dấu hiệu, chắc chuyến đi này anh sẽ kinh hồn bạt vía mất. Cậu chủ động cởi cúc áo bỗng nhiên, để lộ lồng ngực, hỏi: “Anh muốn nghe không?”
Lương Thừa đeo ống nghe lên, đầu ống nghe mát lạnh dán lên, làm Kiều Uyển Lâm rùng mình một phát, cứ như mấy đứa bé xếp hàng tiêm vắc xin vậy, nơm nớp lo sợ không biết bác sĩ sẽ nói những điều tồi tệ gì.
Nghe xong, Lương Thừa nói: “Được rồi, nằm xuống đi.”
“Vậy là xong rồi hả?” Bác sĩ người ta chưa nói thì thôi, Kiều Uyển Lâm lại không hài lòng, “Em cũng muốn nghe thử.”
Lương Thừa đưa ống nghe cho cậu, chuyển động đầu ống nghe tới mép trái xương ức, nói: “Có nghe được âm thanh đục ngầu sột soạt không, tiếng thổi tâm thu đấy (*).” Lại nghe tiếp đến khu van động mạch chủ, “Tiếng tim rất yếu.”
(*) tiếng thổi tâm thu: tiếng thổi tâm thu nghe được khi cơ tim co lại, thường xuất hiện khi máu đi qua động mạch hẹp
Kiều Uyển Lâm hoang mang: “Có hả?”
Lần cuối nghe tim là đêm giao thừa, Lương Thừa nói: “Nói dễ hiểu hơn thì lần này nghe… dở hơn lúc ở Bắc Kinh.”
“Anh mới dở ấy.” Kiều Uyển Lâm cãi ngang, “Em thấy nghe cũng hay mà, phượng hoàng hót chốn Côn Sơn, như có tiên nhạc văng vẳng bên tai.” (*)
(*) vế phượng hoàng thuộc bài thơ “Lý bằng không hầu dẫn” của Lý Hạ, vế tiên nhạc nằm trong bài thơ “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị, Kiều Uyển Lâm kết hợp 2 bài lại với nhau
Lương Thừa phì cười, anh cài khuy áo lại cho Kiều Uyển Lâm rồi đặt cậu ngả lên gối, nói: “Ngủ đi, sáng mai chụp MRI tim mạch.”
Kiều Uyển Lâm than thở: “Lại phải chụp nữa à.”
Lương Thừa cúi đầu hôn lên trán cậu: “Đừng có ý kiến ý cò, bé phượng hoàng mau khỏi bệnh, anh đợi nghe em hót.”
Sắc mặt trắng bệch của Kiều Uyển Lâm đột nhiên đỏ lên, đầu óc chạy xa năm cây số, đắp chăn lên nói: “Sáng mai em sẽ gáy cho cả khu nội trú nghe luôn.”
Đêm nhập viện đầu tiên không hẳn là dài lắm, Lương Thừa trằn trọc mấy bận thì trời đã sáng rồi. Chào hỏi với quầy y tá xong anh về văn phòng khoa Ngoại tim mạch hội chẩn.
Đồng nghiệp biết Kiều Uyển Lâm là em trai anh, huống hồ tình cảm còn sâu đậm nên ai cũng hỏi han an ủi anh.
Ngược lại Lương Thừa rất điềm tĩnh, một khi quay về vai diễn bác sĩ thì anh sẽ đè nén tất cả cảm xúc khác xuống. Anh không nói ai biết, hôm qua khi anh bồng Kiều Uyển Lâm xuống xe hai cánh tay đã run rẩy đến mức nào, khoảnh khắc đó anh mất hết toàn bộ can đảm cầm dao mổ.
Hội chẩn kết thúc, Lương Thừa mở tờ đơn tra cứu đi đến khu nội trú, gặp được Hạ Tiệp trong thang máy.
Anh xách hộ bà một túi vật dụng hàng ngày, hỏi: “Bệnh viện chú Kiều bận rộn thế sáng nay có tới được không, con muốn bàn bạc với chú ấy về phác đồ điều trị.”
Hạ Tiệp trả lời: “Ông ấy nói có chuyện cần làm, tối qua đưa mẹ về xong là đi luôn rồi.”
Thang máy mở ra, ở chốn đông người qua lại, Lương Thừa không hỏi thêm, cùng Hạ Tiệp đi tới trước phòng bệnh, cửa mở toang, trong phòng chỉ có một mình y tá tới đưa thuốc đang đứng ở đầu giường.
Giường bệnh thì trống trơn, Lương Thừa hỏi: “Bệnh nhân đâu rồi?”
Y tá nói: “Cậu ấy thức dậy nói là chán quá nên đến khu khám bệnh tìm bác sĩ đó.”
Lương Thừa mới từ khu khám bệnh về mà có thấy bóng dáng Kiều Uyển Lâm đâu, quy định của bệnh viện là không cho bệnh nhân đi lung tung, ông trời con kia chắc đã lấy anh ra làm “giấy thông hành”: “Cậu ấy đi bao lâu rồi?”
Y tá nói: “Mới sáng đã đi ngay, đây là lần thứ ba em tới rồi đó.”
Lương Thừa bảo Hạ Tiệp đợi ở phòng bệnh để khỏi cho Kiều Uyển Lâm quay về lại chẳng thấy ai. Anh đẩy cửa ra ngoài, vừa nhìn ngó xung quanh hành lang vừa tìm số điện thoại phòng giám sát trong điện thoại.
Đến lầu một, anh đoán Kiều Uyển Lâm sẽ tránh những nơi đông người, anh đi ra từ cửa hông, bên ngoài là vườn hoa của bệnh viện,
Điện thoại vang lên, Lương Thừa nghe máy: “Alo mẹ?”
Bên kia đầu dây Hạ Tiệp nói: “Hóa ra Uyển Lâm có để lại giấy nhưng bị gió thổi xuống đất, chắc nó đang ở vườn hoa đó.”
Sau một trận tuyết thời tiết khá trong xanh, tuyết đọng trong vườn hoa đã tan hơn nửa, hồ nước óng ánh những gợn sóng, Kiều Uyển Lâm mặc áo lông dày ngồi im phăng phắc trên ghế khiến người ta không nỡ lòng nào làm phiền.
Lương Thừa dừng lại ở đằng xa, anh nghĩ Kiều Uyển Lâm đang đợi ai đó.
Ánh nắng ngày càng rõ rệt, dưới ánh mặt trời, da dẻ trắng bóc mỏng manh của Kiều Uyển Lâm hiện lên những đường tơ máu đỏ tím. Tay chân cậu không đủ ấm, cảm giác tê liệt từ tứ chi lan ra toàn thân, giống như cơ thể bị xích lại không nhúc nhích được.
Vẻ mặt Kiều Văn Uyên đầy mệt mỏi, ông lái xe cả đêm đến thành phố lân cận, ông chẳng có tâm trạng để ý đến quy củ hay tình lý, đích thân đón Vương Nhuế Chi tới.
Kéo cửa sau xe ra, lòng bà cụ nóng như lửa đốt. Thoáng thấy bóng dáng lẻ loi của đứa cháu yêu, tim bà muốn tan nát tới nơi, cố gắng kìm chế bước chân, quay đầu lại quát: “Ra mà xem con trai của mày đi!”
Cửa xe bên kia được đẩy ra, Lâm Thành Bích bước xuống.
Đã từng là một gia đình ba thế hệ, xa cách nhiều năm mới gặp mặt mà ai cũng ôm nỗi khổ riêng. Sự tinh anh trong ánh mắt Lâm Thành Bích đã tan biến hết sạch, bà đờ đẫn đi đến bên hồ.
Kiều Uyển Lâm đang cúi đầu cụp mi, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, đợi đến khi mũi giày dừng trước tầm mắt thì mười ngón tay đang bện chặt vào nhau mới chịu buông lỏng.
Lâm Thành Bích ngồi cạnh cậu, giây phút nhận được điện thoại của Kiều Văn Uyên thì bà đã chẳng ôm hy vọng may mắn nào được nữa. Nửa đêm Kiều Văn Uyên chạy tới tìm tận cửa, nhưng lại không dám oán trách, chỉ cầu xin tha thiết. Cả đời này đây là lần đầu tiên bà thấy bộ dạng đó của Kiều Văn Uyên, như một cái tát giáng xuống mặt, khiến bà hổ thẹn không thôi.
Vương Nhuế Chi cũng biết chuyện, người mẹ trước giờ vẫn luôn tự hào về mình bây giờ lại chất vấn bà, quát nạt bà, nói cho bà biết tất cả những chuyện mà Kiều Uyển Lâm và Lương Thừa đã trải qua cùng nhau, chỉ thiếu điều quỳ xuống lạy lục bà cho đứa cháu ngoại của mình một con đường sống.
Khi bà rời khỏi nhà, con trai khóc lóc níu kéo, chồng thì tỏ vẻ bất mãn, bao nhiêu công việc vẫn chưa giải quyết ổn thỏa. Bà mới nhận ra, sự thành công mà bà mất bao nhiêu tâm sức để theo đuổi để đắm chìm hóa ra chẳng thể chịu nổi một cú đả kích.
Lâm Thành Bích khoác tay lên bả vai gầy guộc của Kiều Uyển Lâm, hỏi nhẹ nhàng: “Con đang nhìn gì thế?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Thiên nga đen.”
Trên mặt hồ có hai con thiên nga đen một lớn một nhỏ đang bơi cùng nhau, con lớn duỗi cái cổ thon dài, ngậm một nắm rau diếp, thả vào nước, con nhỏ hơn chỉ cần mổ thức ăn trong nước thôi.
Lâm Thành Bích nói: “Là một cặp mẹ con thiên nga.”
“Vâng.” Giọng điệu Kiều Uyển Lâm rất bình tĩnh, “Bệnh tình của con không được tốt lắm, phải nằm viện một thời gian, sắp tới ngày nào con cũng có thể nhìn thấy chúng.”
Kiều Văn Uyên gấp gáp đến như thế thì Lâm Thành Bích cũng đoán được rồi, bà nói: “Có phải con đã có dự tính từ trước, cho nên mới mượn cơ hội này trừng phạt mẹ phải không?”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Vậy mẹ có chấp nhận hình phạt này không?”
Hai mắt Lâm Thành Bích sưng đỏ, bà rất hiếm khi khóc, nước mắt mấy ngày nay cộng lại gấp mấy lần nửa đời trước, bà vòng qua nách Kiều Uyển Lâm khoác cánh tay cậu, muốn xin một chút cảm giác thân thiết.
“Đã lâu rồi mẹ chưa vào bệnh viện, khi Khang Khang đổ bệnh mẹ toàn để ba nó đưa đi. Mẹ ghét mùi bệnh viện, nó khiến mẹ nhớ tới con lúc nhỏ chịu khổ ở đây, khóc lóc kêu gào đòi về nhà.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Như vậy không công bằng với Khang Khang.”
“Trên thế giới làm gì có nhiều công bằng đến thế.” Lâm Thành Bích nói, “Có người sinh ra được khỏe mạnh, có người lại bệnh tật đầy mình, công bằng ở chỗ nào chứ?”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Mẹ có hối hận không?”
“Hối hận điều gì, vì đã sinh con ra ư?” Lâm Thành Bích trả lời, “Từ khi con được sinh ra, mẹ vừa buồn bã vừa mong đợi, nhưng mẹ không hối hận. Mẹ buồn vì bệnh của con, mong đợi con trưởng thành, mẹ từng suy nghĩ mãi, con sẽ trở thành một người như thế nào. Mắc bệnh thì có làm sao, con là con trai của Lâm Thành Bích mà.”
Kiều Uyển Lâm tin những gì bà nói, cậu khẽ cười: “Mẹ kiêu ngạo quá rồi đó.”
“Đúng, ông bà ngoại con cũng nói như vậy, ba con cũng nói như vậy. Từ nhỏ mẹ chưa bao giờ nếm trải cảm giác thất bại, mẹ luôn muốn tiến về phía trước, luôn nhận được lời ca ngợi, nhưng không ngờ lại đi tới bước đường này.”
Bỗng nhiên Kiều Uyển Lâm gọi bà, giọng nũng nịu y như lúc nhỏ: “Mẹ ơi.”
Lâm Thành Bích không kìm được nước mắt, bà mỉm cười: “Mẹ tưởng con sẽ không bao giờ gọi mẹ như thế nữa, con cứng rắn y như mẹ, nhưng vì lấy lòng mẹ mà lại nhân nhượng hết lần này đến lần khác.”
“Vậy mẹ nhường con một lần đi.” Kiều Uyển Lâm đưa mắt nhìn hai con thiên nga bơi đi, “Lần này con sẽ không lấy lòng mẹ nữa đâu.”
Đầu ngón tay cậu cũng đã hiện lên màu tím nhạt, Lâm Thành Bích gỡ những ngón tay đang gập lại của cậu rồi nắm lấy, nói: “Cám ơn con trai, cám ơn con vì đã không trở thành một người giống như mẹ.”
Kiều Uyển Lâm cúi đầu xuống, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc USB.
Lâm Thành Bích nói: “Toàn bộ bản scan đống tài liệu đó đều ở đây, còn có một vài tình tiết về phỏng vấn vụ án nhận nuôi, với cả đơn tường trình của mẹ.”
Kiều Uyển Lâm siết chặt lấy nó: “Mẹ chắc chưa?”
“Bản gốc mẹ sẽ giao cho cảnh sát.” Lâm Thành Bích rút tay về, ngồi thẳng lưng, “Những thứ này con cầm lấy đi, bản tin vạch trần mẹ hy vọng sẽ do con thực hiện.”
Kiều Uyển Lâm nhắm chặt mắt lại, khi mở ra thì tầm mắt trở nên mông lung. Cậu chỉ mong vụ việc được giải quyết, chứ làm sao có thể tự tay viết nên một bản tin đề cập tới lỗi lầm của mẹ mình được?
Cậu nói: “Nhưng con đang nằm viện mà.”
Lâm Thành Bích ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng của bệnh viện: “Cho nên con phải mau chóng khỏe lại.”
“Lỡ như ——”
“Không có lỡ như.” Lâm Thành Bích nói rất quyết tuyệt, “Phải bình an quay về trung tâm tin tức, hoàn thành vụ này một cách xuất sắc. Con phải tiếp tục bước về phía trước, phải đạt được thành công một cách vững vàng, vì con là con trai của Lâm Thành Bích mà.”
Bà đứng dậy: “Uyển Lâm, nhìn mẹ này.”
Kiều Uyển Lâm từ nãy giờ vẫn nghiêng đầu từ từ quay lại, không kịp nhìn rõ thì đã bị Lâm Thành Bích ôm thật chặt. Cậu vùi đầu vào ổ bụng đã từng mang thai cậu, một cảm giác yên bình kỳ lạ chợt dâng lên.
Lâm Thành Bích kết thúc màn tự trách của một người mẹ, nói với cậu: “Con tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì. Hóa ra đối với mẹ, chẳng ai có thể bù đắp được sự tiếc nuối này.”
Kiều Uyển Lâm gật đầu đồng ý.
Lâm Thành Bích buông cậu ra, cậu đưa mắt nhìn Lâm Thành Bích đi ngày càng xa, tim cậu đau quá, giống như con thiên nga bay tới mổ một lỗ thủng vậy.
Lâm Thành Bích vừa đi vừa vuốt lại đầu tóc, lau khô mặt, chỉnh cổ áo, biến bản thân quay về dáng vẻ kiêu ngạo như bình thường.
Cách đó một hai mét, bà nhìn thấy Lương Thừa.
“Xin lỗi cậu.” Bà nói, “Và từ giờ, đành nhờ vả cậu.”
Đoạn “Hóa ra đối với mẹ, chẳng ai có thể bù đắp được sự tiếc nuối này” theo mình hiểu là Lâm Thành Bích chỉ Kiều Uyển Lâm, dù bà có sinh thêm một đứa con trai khỏe mạnh nữa nhưng vẫn đứa trẻ đó vẫn không thể thay thế được Kiều Uyển Lâm
Kiều Uyển Lâm nằm lâu chán quá, tắm xong cậu bèn đi tới quầy y tá cầm một tờ báo chiều về, đứng trước bệ cửa sổ chơi trò điền ô chữ trên báo. Lương Thừa vào phòng, anh mặc áo blouse, trong tay cầm hai quyển tạp chí truyện tranh cướp được từ bác sĩ Tiểu Hồ.
Kiều Uyển Lâm toét miệng cười: “Đúng lúc em đang chán.”
Lương Thừa dừng lại ở cái bàn cuối giường, nói: “Lại đây nằm xuống, đắp chăn vào.”
Kiều Uyển Lâm nghe lời làm theo, tiện tay giật lấy quyển tạp chí mở ra đọc. Điện thoại reo một tiếng, Lương Thừa móc ra trả lời tin nhắn, là Ứng Tiểu Quỳnh, hỏi mấy giờ bọn họ đến nhà hàng.
Anh quên mất chuyện này, vừa gõ chữ vừa đi sang giường giành cho người nhà.
Kiều Uyển Lâm liền gọi anh: “Anh ơi, đừng đi.”
Lương Thừa quay về giường cậu ngồi phịch xuống, cầm điện thoại nói: “Sao, ở đây mà cũng muốn chung chăn chung gối à?”
Ba mẹ đều không có mặt, Kiều Uyển Lâm khép quyển truyện lại, trong vẻ nghiêm túc lẫn thêm một chút nũng nịu: “Kết quả kiểm tra cụ thể là thế nào? Anh nói em biết đi, em có phải trẻ con nữa đâu.”
Theo quy định thì nên nói, tuy Lương Thừa đã chữa trị cho nhiều bệnh nhân như thế rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh do dự: “Đợi ngày mai hội chẩn xong thì anh sẽ nói chung với cả phần phác đồ điều trị cho em.”
“Nhưng em muốn biết ngay bây giờ.” Kiều Uyển Lâm đanh mặt, “Anh không nói thì em sẽ mặc nhận mình cách cái chết không còn bao xa nữa.”
Lương Thừa nhíu mày: “Nói năng vớ vẩn.”
Giằng co giây lát, Lương Thừa lấy ống nghe từ trong túi áo blouse ra, tháo nút thắt, nói: “Em bị bệnh tim hai buồng thất phải (*), cộng với một vài dị tật khác trong tim, lúc trước tình trạng vẫn kiểm soát được, nhưng bệnh này có thể trở nặng bất cứ lúc nào.”
(*) tim hai buồng thất phải: hai thành tâm thất phải tự tạo ra vách ngăn, chia tâm thất phải thành hai buồng, dẫn đến hẹp đường thông tới động mạch phổi, dòng chảy của máu từ tim đến phổi bị cản trở. Nó gần giống với bệnh hẹp van động mạch phổi. Hình chữ “normal” là tim người bình thường, hình bên cạnh là tim hai buồng thất phải.
Những chuyện này Kiều Uyển Lâm cũng tự hiểu được, cậu bèn hỏi: “Vậy bệnh của em đã trở nặng rồi đúng không?”
Lương Thừa đã thuộc nằm lòng các chỉ số của cậu, anh trả lời: “Huyết áp tâm thu tụt xuống bảy mươi (*), huyết áp động mạch trung bình cũng ra khỏi chỉ số thông thường. Phim X quang anh đã đưa cho chú Kiều xem, chú ấy nói hệ thống mạch máu phổi của em thưa thớt hơn lần kiểm tra trước.”
(*) huyết áp tâm thu: là chỉ số nằm trước khi đo huyết áp, ví dụ đo ra 120/60mmHG, thì 120 là huyết áp tâm thu, 60 là tâm trương, chỉ số huyết áp tâm thu bình thường là từ 90-140
Kiều Uyển Lâm trưng ra khuôn mặt y như hồi cấp ba học môn Sinh, xụ mặt nói: “Anh nói gì dễ hiểu hơn được không?”
Lương Thừa vuốt khóe miệng cậu, nói: “Có gì để nói đâu, sáng nay em có biểu hiện tím tái mức độ nhẹ (*), ở trên xe thiếu oxy nên hôn mê, còn chưa đủ để em cảnh giác hay sao?”
(*) ở đa số các bệnh tim bẩm sinh thì bệnh nhân thường có biểu hiện tím tái môi và đầu ngón tay ngón chân
Thảo nào anh lại nóng ruột như thế, thế mà Kiều Uyển Lâm chẳng nhận ra được gì: “Em tưởng là do em mệt thôi.”
“Đúng thật là em mệt mỏi quá độ, cả tâm lý lẫn sinh lý.” Lương Thừa nói, “Công việc của em và cả những chuyện xảy ra gần đây đã tạo gánh nặng quá lớn cho em.”
Kiều Uyển Lâm biết mình đã dọa Lương Thừa sợ chết khiếp, nếu như trước khi xuất phát đã có dấu hiệu, chắc chuyến đi này anh sẽ kinh hồn bạt vía mất. Cậu chủ động cởi cúc áo bỗng nhiên, để lộ lồng ngực, hỏi: “Anh muốn nghe không?”
Lương Thừa đeo ống nghe lên, đầu ống nghe mát lạnh dán lên, làm Kiều Uyển Lâm rùng mình một phát, cứ như mấy đứa bé xếp hàng tiêm vắc xin vậy, nơm nớp lo sợ không biết bác sĩ sẽ nói những điều tồi tệ gì.
Nghe xong, Lương Thừa nói: “Được rồi, nằm xuống đi.”
“Vậy là xong rồi hả?” Bác sĩ người ta chưa nói thì thôi, Kiều Uyển Lâm lại không hài lòng, “Em cũng muốn nghe thử.”
Lương Thừa đưa ống nghe cho cậu, chuyển động đầu ống nghe tới mép trái xương ức, nói: “Có nghe được âm thanh đục ngầu sột soạt không, tiếng thổi tâm thu đấy (*).” Lại nghe tiếp đến khu van động mạch chủ, “Tiếng tim rất yếu.”
(*) tiếng thổi tâm thu: tiếng thổi tâm thu nghe được khi cơ tim co lại, thường xuất hiện khi máu đi qua động mạch hẹp
Kiều Uyển Lâm hoang mang: “Có hả?”
Lần cuối nghe tim là đêm giao thừa, Lương Thừa nói: “Nói dễ hiểu hơn thì lần này nghe… dở hơn lúc ở Bắc Kinh.”
“Anh mới dở ấy.” Kiều Uyển Lâm cãi ngang, “Em thấy nghe cũng hay mà, phượng hoàng hót chốn Côn Sơn, như có tiên nhạc văng vẳng bên tai.” (*)
(*) vế phượng hoàng thuộc bài thơ “Lý bằng không hầu dẫn” của Lý Hạ, vế tiên nhạc nằm trong bài thơ “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị, Kiều Uyển Lâm kết hợp 2 bài lại với nhau
Lương Thừa phì cười, anh cài khuy áo lại cho Kiều Uyển Lâm rồi đặt cậu ngả lên gối, nói: “Ngủ đi, sáng mai chụp MRI tim mạch.”
Kiều Uyển Lâm than thở: “Lại phải chụp nữa à.”
Lương Thừa cúi đầu hôn lên trán cậu: “Đừng có ý kiến ý cò, bé phượng hoàng mau khỏi bệnh, anh đợi nghe em hót.”
Sắc mặt trắng bệch của Kiều Uyển Lâm đột nhiên đỏ lên, đầu óc chạy xa năm cây số, đắp chăn lên nói: “Sáng mai em sẽ gáy cho cả khu nội trú nghe luôn.”
Đêm nhập viện đầu tiên không hẳn là dài lắm, Lương Thừa trằn trọc mấy bận thì trời đã sáng rồi. Chào hỏi với quầy y tá xong anh về văn phòng khoa Ngoại tim mạch hội chẩn.
Đồng nghiệp biết Kiều Uyển Lâm là em trai anh, huống hồ tình cảm còn sâu đậm nên ai cũng hỏi han an ủi anh.
Ngược lại Lương Thừa rất điềm tĩnh, một khi quay về vai diễn bác sĩ thì anh sẽ đè nén tất cả cảm xúc khác xuống. Anh không nói ai biết, hôm qua khi anh bồng Kiều Uyển Lâm xuống xe hai cánh tay đã run rẩy đến mức nào, khoảnh khắc đó anh mất hết toàn bộ can đảm cầm dao mổ.
Hội chẩn kết thúc, Lương Thừa mở tờ đơn tra cứu đi đến khu nội trú, gặp được Hạ Tiệp trong thang máy.
Anh xách hộ bà một túi vật dụng hàng ngày, hỏi: “Bệnh viện chú Kiều bận rộn thế sáng nay có tới được không, con muốn bàn bạc với chú ấy về phác đồ điều trị.”
Hạ Tiệp trả lời: “Ông ấy nói có chuyện cần làm, tối qua đưa mẹ về xong là đi luôn rồi.”
Thang máy mở ra, ở chốn đông người qua lại, Lương Thừa không hỏi thêm, cùng Hạ Tiệp đi tới trước phòng bệnh, cửa mở toang, trong phòng chỉ có một mình y tá tới đưa thuốc đang đứng ở đầu giường.
Giường bệnh thì trống trơn, Lương Thừa hỏi: “Bệnh nhân đâu rồi?”
Y tá nói: “Cậu ấy thức dậy nói là chán quá nên đến khu khám bệnh tìm bác sĩ đó.”
Lương Thừa mới từ khu khám bệnh về mà có thấy bóng dáng Kiều Uyển Lâm đâu, quy định của bệnh viện là không cho bệnh nhân đi lung tung, ông trời con kia chắc đã lấy anh ra làm “giấy thông hành”: “Cậu ấy đi bao lâu rồi?”
Y tá nói: “Mới sáng đã đi ngay, đây là lần thứ ba em tới rồi đó.”
Lương Thừa bảo Hạ Tiệp đợi ở phòng bệnh để khỏi cho Kiều Uyển Lâm quay về lại chẳng thấy ai. Anh đẩy cửa ra ngoài, vừa nhìn ngó xung quanh hành lang vừa tìm số điện thoại phòng giám sát trong điện thoại.
Đến lầu một, anh đoán Kiều Uyển Lâm sẽ tránh những nơi đông người, anh đi ra từ cửa hông, bên ngoài là vườn hoa của bệnh viện,
Điện thoại vang lên, Lương Thừa nghe máy: “Alo mẹ?”
Bên kia đầu dây Hạ Tiệp nói: “Hóa ra Uyển Lâm có để lại giấy nhưng bị gió thổi xuống đất, chắc nó đang ở vườn hoa đó.”
Sau một trận tuyết thời tiết khá trong xanh, tuyết đọng trong vườn hoa đã tan hơn nửa, hồ nước óng ánh những gợn sóng, Kiều Uyển Lâm mặc áo lông dày ngồi im phăng phắc trên ghế khiến người ta không nỡ lòng nào làm phiền.
Lương Thừa dừng lại ở đằng xa, anh nghĩ Kiều Uyển Lâm đang đợi ai đó.
Ánh nắng ngày càng rõ rệt, dưới ánh mặt trời, da dẻ trắng bóc mỏng manh của Kiều Uyển Lâm hiện lên những đường tơ máu đỏ tím. Tay chân cậu không đủ ấm, cảm giác tê liệt từ tứ chi lan ra toàn thân, giống như cơ thể bị xích lại không nhúc nhích được.
Vẻ mặt Kiều Văn Uyên đầy mệt mỏi, ông lái xe cả đêm đến thành phố lân cận, ông chẳng có tâm trạng để ý đến quy củ hay tình lý, đích thân đón Vương Nhuế Chi tới.
Kéo cửa sau xe ra, lòng bà cụ nóng như lửa đốt. Thoáng thấy bóng dáng lẻ loi của đứa cháu yêu, tim bà muốn tan nát tới nơi, cố gắng kìm chế bước chân, quay đầu lại quát: “Ra mà xem con trai của mày đi!”
Cửa xe bên kia được đẩy ra, Lâm Thành Bích bước xuống.
Đã từng là một gia đình ba thế hệ, xa cách nhiều năm mới gặp mặt mà ai cũng ôm nỗi khổ riêng. Sự tinh anh trong ánh mắt Lâm Thành Bích đã tan biến hết sạch, bà đờ đẫn đi đến bên hồ.
Kiều Uyển Lâm đang cúi đầu cụp mi, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, đợi đến khi mũi giày dừng trước tầm mắt thì mười ngón tay đang bện chặt vào nhau mới chịu buông lỏng.
Lâm Thành Bích ngồi cạnh cậu, giây phút nhận được điện thoại của Kiều Văn Uyên thì bà đã chẳng ôm hy vọng may mắn nào được nữa. Nửa đêm Kiều Văn Uyên chạy tới tìm tận cửa, nhưng lại không dám oán trách, chỉ cầu xin tha thiết. Cả đời này đây là lần đầu tiên bà thấy bộ dạng đó của Kiều Văn Uyên, như một cái tát giáng xuống mặt, khiến bà hổ thẹn không thôi.
Vương Nhuế Chi cũng biết chuyện, người mẹ trước giờ vẫn luôn tự hào về mình bây giờ lại chất vấn bà, quát nạt bà, nói cho bà biết tất cả những chuyện mà Kiều Uyển Lâm và Lương Thừa đã trải qua cùng nhau, chỉ thiếu điều quỳ xuống lạy lục bà cho đứa cháu ngoại của mình một con đường sống.
Khi bà rời khỏi nhà, con trai khóc lóc níu kéo, chồng thì tỏ vẻ bất mãn, bao nhiêu công việc vẫn chưa giải quyết ổn thỏa. Bà mới nhận ra, sự thành công mà bà mất bao nhiêu tâm sức để theo đuổi để đắm chìm hóa ra chẳng thể chịu nổi một cú đả kích.
Lâm Thành Bích khoác tay lên bả vai gầy guộc của Kiều Uyển Lâm, hỏi nhẹ nhàng: “Con đang nhìn gì thế?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Thiên nga đen.”
Trên mặt hồ có hai con thiên nga đen một lớn một nhỏ đang bơi cùng nhau, con lớn duỗi cái cổ thon dài, ngậm một nắm rau diếp, thả vào nước, con nhỏ hơn chỉ cần mổ thức ăn trong nước thôi.
Lâm Thành Bích nói: “Là một cặp mẹ con thiên nga.”
“Vâng.” Giọng điệu Kiều Uyển Lâm rất bình tĩnh, “Bệnh tình của con không được tốt lắm, phải nằm viện một thời gian, sắp tới ngày nào con cũng có thể nhìn thấy chúng.”
Kiều Văn Uyên gấp gáp đến như thế thì Lâm Thành Bích cũng đoán được rồi, bà nói: “Có phải con đã có dự tính từ trước, cho nên mới mượn cơ hội này trừng phạt mẹ phải không?”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Vậy mẹ có chấp nhận hình phạt này không?”
Hai mắt Lâm Thành Bích sưng đỏ, bà rất hiếm khi khóc, nước mắt mấy ngày nay cộng lại gấp mấy lần nửa đời trước, bà vòng qua nách Kiều Uyển Lâm khoác cánh tay cậu, muốn xin một chút cảm giác thân thiết.
“Đã lâu rồi mẹ chưa vào bệnh viện, khi Khang Khang đổ bệnh mẹ toàn để ba nó đưa đi. Mẹ ghét mùi bệnh viện, nó khiến mẹ nhớ tới con lúc nhỏ chịu khổ ở đây, khóc lóc kêu gào đòi về nhà.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Như vậy không công bằng với Khang Khang.”
“Trên thế giới làm gì có nhiều công bằng đến thế.” Lâm Thành Bích nói, “Có người sinh ra được khỏe mạnh, có người lại bệnh tật đầy mình, công bằng ở chỗ nào chứ?”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Mẹ có hối hận không?”
“Hối hận điều gì, vì đã sinh con ra ư?” Lâm Thành Bích trả lời, “Từ khi con được sinh ra, mẹ vừa buồn bã vừa mong đợi, nhưng mẹ không hối hận. Mẹ buồn vì bệnh của con, mong đợi con trưởng thành, mẹ từng suy nghĩ mãi, con sẽ trở thành một người như thế nào. Mắc bệnh thì có làm sao, con là con trai của Lâm Thành Bích mà.”
Kiều Uyển Lâm tin những gì bà nói, cậu khẽ cười: “Mẹ kiêu ngạo quá rồi đó.”
“Đúng, ông bà ngoại con cũng nói như vậy, ba con cũng nói như vậy. Từ nhỏ mẹ chưa bao giờ nếm trải cảm giác thất bại, mẹ luôn muốn tiến về phía trước, luôn nhận được lời ca ngợi, nhưng không ngờ lại đi tới bước đường này.”
Bỗng nhiên Kiều Uyển Lâm gọi bà, giọng nũng nịu y như lúc nhỏ: “Mẹ ơi.”
Lâm Thành Bích không kìm được nước mắt, bà mỉm cười: “Mẹ tưởng con sẽ không bao giờ gọi mẹ như thế nữa, con cứng rắn y như mẹ, nhưng vì lấy lòng mẹ mà lại nhân nhượng hết lần này đến lần khác.”
“Vậy mẹ nhường con một lần đi.” Kiều Uyển Lâm đưa mắt nhìn hai con thiên nga bơi đi, “Lần này con sẽ không lấy lòng mẹ nữa đâu.”
Đầu ngón tay cậu cũng đã hiện lên màu tím nhạt, Lâm Thành Bích gỡ những ngón tay đang gập lại của cậu rồi nắm lấy, nói: “Cám ơn con trai, cám ơn con vì đã không trở thành một người giống như mẹ.”
Kiều Uyển Lâm cúi đầu xuống, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc USB.
Lâm Thành Bích nói: “Toàn bộ bản scan đống tài liệu đó đều ở đây, còn có một vài tình tiết về phỏng vấn vụ án nhận nuôi, với cả đơn tường trình của mẹ.”
Kiều Uyển Lâm siết chặt lấy nó: “Mẹ chắc chưa?”
“Bản gốc mẹ sẽ giao cho cảnh sát.” Lâm Thành Bích rút tay về, ngồi thẳng lưng, “Những thứ này con cầm lấy đi, bản tin vạch trần mẹ hy vọng sẽ do con thực hiện.”
Kiều Uyển Lâm nhắm chặt mắt lại, khi mở ra thì tầm mắt trở nên mông lung. Cậu chỉ mong vụ việc được giải quyết, chứ làm sao có thể tự tay viết nên một bản tin đề cập tới lỗi lầm của mẹ mình được?
Cậu nói: “Nhưng con đang nằm viện mà.”
Lâm Thành Bích ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng của bệnh viện: “Cho nên con phải mau chóng khỏe lại.”
“Lỡ như ——”
“Không có lỡ như.” Lâm Thành Bích nói rất quyết tuyệt, “Phải bình an quay về trung tâm tin tức, hoàn thành vụ này một cách xuất sắc. Con phải tiếp tục bước về phía trước, phải đạt được thành công một cách vững vàng, vì con là con trai của Lâm Thành Bích mà.”
Bà đứng dậy: “Uyển Lâm, nhìn mẹ này.”
Kiều Uyển Lâm từ nãy giờ vẫn nghiêng đầu từ từ quay lại, không kịp nhìn rõ thì đã bị Lâm Thành Bích ôm thật chặt. Cậu vùi đầu vào ổ bụng đã từng mang thai cậu, một cảm giác yên bình kỳ lạ chợt dâng lên.
Lâm Thành Bích kết thúc màn tự trách của một người mẹ, nói với cậu: “Con tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì. Hóa ra đối với mẹ, chẳng ai có thể bù đắp được sự tiếc nuối này.”
Kiều Uyển Lâm gật đầu đồng ý.
Lâm Thành Bích buông cậu ra, cậu đưa mắt nhìn Lâm Thành Bích đi ngày càng xa, tim cậu đau quá, giống như con thiên nga bay tới mổ một lỗ thủng vậy.
Lâm Thành Bích vừa đi vừa vuốt lại đầu tóc, lau khô mặt, chỉnh cổ áo, biến bản thân quay về dáng vẻ kiêu ngạo như bình thường.
Cách đó một hai mét, bà nhìn thấy Lương Thừa.
“Xin lỗi cậu.” Bà nói, “Và từ giờ, đành nhờ vả cậu.”
Đoạn “Hóa ra đối với mẹ, chẳng ai có thể bù đắp được sự tiếc nuối này” theo mình hiểu là Lâm Thành Bích chỉ Kiều Uyển Lâm, dù bà có sinh thêm một đứa con trai khỏe mạnh nữa nhưng vẫn đứa trẻ đó vẫn không thể thay thế được Kiều Uyển Lâm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook