Tâm Nhận - Xuân Phong Lựu Hoả
C22: #21. Xấc Xược (14)

Xe dừng lại trước một biệt thự sáng trưng.

Vừa xuống xe, Hứa Nhận đã ngửi thấy hơi thở nguy hiểm, biệt thự là biệt thự tư nhân, tiếng người ồn ào, thường xuyên có tiếng phụ nữ thét chói tai và tiếng đàn ông biến thái điên cuồng cười truyền ra.

Trình Lệ Minh dẫn Hứa Nhận vào biệt thự, trong phòng khách có mấy quý công tử bưng rượu đi ra, công tử Giáp giương mắt đánh giá Hứa Nhận một lượt, cười hỏi Trình Lệ Minh: "Mày mẹ nó mang đàn ông đến đây à?"

"Ông đây mang đàn ông đến đây, làm khô chúng mày!" Trình Lệ Minh không hề khách khí nói.

Hứa Nhận nhíu mày, nhìn xung quanh một vòng, trong phòng tối tăm, trong lòng mỗi gã đàn ông đều ôm một người phụ nữ, trong lòng phụ nữ lại ôm nam, trên bàn bày biện đủ loại "Công cụ", đều là vật trợ tình thú, nhưng nhìn qua vẫn khỏi làm người sởn tóc gáy.

"Được, anh Trình tới, trò chơi bắt đầu đi!" Công tử Giáp vỗ vỗ tay, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Ngay sau đó, bàn trà được dọn sạch sẽ, bọn họ bê tới mấy cái bếp điện từ, trên bếp điện từ đặt một nồi to, trong nồi đựng đầy nước nóng.

Nhìn có vẻ không phải nấu lẩu.

Mấy người phụ nữ bị chọn, quỳ gối trước bàn trà, run bần bật, sắc mặt trắng bệch, Hứa Nhận cũng bị Trình Lệ Minh đá ra ngoài.

Quy tắc trò chơi, là bọn họ thả tay vào trong nồi, sau đó bật bếp điện bắt đầu đun nóng, ai có thể chịu được nóng, giữ tay trong nồi đến cuối cùng, người đó sẽ chiến thắng.

Đương nhiên những người phụ nữ bị bắt tham gia trò chơi, đều là những tiểu thư (1) được cậu ấm bao dưỡng.

Trình Lệ Minh nói với Hứa Nhận: "Nếu anh đây thắng, anh sẽ thưởng cậu mười vạn!"

Trong ánh mắt gã lóe lên tia kích động mà biến thái, làm Hứa Nhận sởn tóc gáy.


Hứa Nhận hối hận, đáng ra anh nên mua một cái điện thoại, anh nhớ số điện thoại của Trình Trì, anh muốn gọi cho cô, hiện tại, anh muốn nghe thấy giọng nói của cô.

Trò chơi bắt đầu, dường như Trình Lệ Minh nhớ ra gì đó, nói với Hứa Nhận: "Lúc ăn cơm... Hình như cậu thuận tay trái."

Hứa Nhận ngồi lặng im, khóe mắt hơi run rẩy.

"Vậy thì cậu thả..." Trình Lệ Minh nhếch miệng cười: "Thả tay trái vào trong nồi nấu, đến gân cốt nát nhừ, ha ha."

----

Trình Trì bị thầy giáo giữ lại văn phòng, cầm bài thi dạy dỗ nửa giờ.

Sau khi xong việc, cả người cô gần như bay ra khỏi khu dạy học, chạy đến nhà để xe đạp tia một lượt, không thấy chiếc xe tồi tàn của Hứa Nhận, cô chán nản bĩu môi, tâm nói chạy trốn nhanh thật, rõ ràng đã bảo anh chờ cô.

Điện thoại lại rung lên, vừa rồi ở trong văn phòng đã réo liên tục, bây giờ mở ra, nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Dương Tĩnh gọi đến, cô nhấc máy.

"Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cũng nghe điện thoại!"

"Làm sao vậy?" Trình Trì nhíu mày, nghe thấy giọng cậu rất gấp.

"Vừa rồi trước cổng trường, công chúa nhỏ bị anh cậu mang đi, động tĩnh rất lớn, ngay cả xe đạp cũng bị ném xuống sông."

"Đệch, chiếc xe kia là bảo bối trong tim anh ta đấy." Lòng Trình Trì đột nhiên căng thẳng: "Cậu mau tìm vài người, hỗ trợ vớt xe lên đi!"

"Trình Trì, cậu có bị ngốc không đấy!" Dương Tĩnh lớn tiếng: "Hứa Nhận bị tên anh trai biến thái của cậu bắt đi rồi! Kết quả không ổn thế nào, thế mà cậu còn quan tâm đến xe đạp!"


Trình Trì: "...... Chưa kịp phản ứng mà."

"Tớ lái xe đi theo bọn họ, nhưng bị bảo vệ khu biệt thự Vân Sơn ngăn lại bên ngoài, không vào được, đừng nói nữa bây giờ mau tới đây đi."

Trình Trì ném điện thoại, trực tiếp ngồi vào ghế lái Ferrari, thắt đai an toàn, động cơ Ferrari gầm một tiếng, mãnh mẽ lao ra ngoài.

----

Trước khi trò chơi bắt đầu, Hứa Nhận bị Trình Lệ Minh rót rất nhiều rượu, toàn bộ là rượu nặng, nói cái gì mà tăng thêm can đảm cho anh, nhưng Hứa Nhận cảm thấy dùng cũng bằng không, anh vẫn sợ hãi, vẫn rất tỉnh táo.

Cuộn tay áo lên, cùng cánh tay trắng nõn mảnh khảnh như ngọc của mấy người phụ nữ thả vào trong nồi nấu, nhiệt độ nước càng ngày càng cao, tay anh siết càng chặt, giữa trán toát ra giọt lớn giọt bé mồ hôi.

Rất nhanh, có người đã không chịu nổi cảm giác nóng bỏng, dẫn đầu rút tay từ trong nồi ra, kết quả bị công tử ngồi bên cạnh tát mạnh một cái, hung tợn mắng chửi: "Phế vật! Mày hại ông đây tổn thất mất ba trăm vạn rồi!"

"Rất xin lỗi, anh Vương thật sự rất xin lỗi!" Người phụ nữ kia quỳ xuống đất cầu xin, sợ hãi đến run bần bật.

"Tiện nhân!" Công tử đá một chân vào bụng cô ta, đá đến mức cô ta ngã lăn xuống đất, tay đấm chân đá, điên cuồng trút giận.

Rất nhanh lại có hai người phụ nữ không chịu đựng được, nhấc cánh tay sưng đỏ ra, không tránh khỏi bị một nhóm công tử đánh đập.

Bên tai là tiếng chửi mắng của đàn ông, tiếng phụ nữ khóc thút thít cùng tiếng rên rỉ đau đớn...

Cuối cùng chỉ còn một người phụ nữ và Hứa Nhận cắn răng liều mạng.


Nước trong nồi đã sôi đến sủi bọt nước, sùng sục sùng sục.

Rõ ràng người phụ nữ kia đã chịu không nổi, đang định rút tay ra, công tử Giáp dứt khoát gọi tuỳ tùng lại đây, đè lại bả vai người phụ nữ, cưỡng ép cô ta thả tay trong nồi, không cho cô ta rút tay ra!

"Á! Á!" Người phụ nữ bắt đầu hét thảm thiết, âm thanh vô cùng thê lương!

"Hứa Nhận, lúc này, cắn răng chịu đựng cho ông, nếu mày dám vớt tay lên, ông đây sẽ khiến đời này của mày không được sống yên ổn!" Tiếng đe dọa của Trình Lệ Minh vang lên bên tai anh.

Hứa Nhận cắn chặt môi dưới, môi đã bắt đầu trắng bệch, rách da, máu tươi đỏ thắm chảy ra.

Nước trong nồi đã bốc khói nghi ngút, bọt nước sôi bắn lên, sùng sục sùng sục, tay người phụ nữ vẫn bị mấy gã đàn ông đè trong nồi, cô ta liều mạng giãy giụa, thét chói tai, âm thanh vô cùng thê lương bi thảm, giống như đặt mình trong lò ngục trần gian.

Cuối cùng, người phụ nữ không chịu được nóng bỏng, chết ngất.

Một giây cuối cùng, rốt cuộc Hứa Nhận cũng không chịu nổi, gầm lên một tiếng trầm thấp, rút tay từ trong nồi ra, toàn bộ cánh tay anh đã sưng đỏ, trên tay nổi lên bọt nước to nhỏ, thảm đến không nỡ nhìn.

Người phụ nữ thở thoi thóp kia cũng được lôi từ nồi ra, nằm im trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Công tử Giáp thắng Trình Lệ Minh.

Trình Lệ Minh gào to một tiếng, đá vào bụng Hứa Nhận, liên tiếp mấy cú, điên cuồng trút lên người anh.

"Đệch mợ mày! Tao đệch mợ mày! Tao đệch mợ mày!"

Hứa Nhận trừng gã, tròng mắt nứt toạc, gắn đầy tơ máu, gần như chảy máu, miệng vẫn luôn nỉ non, không biết đang nói gì.

Giọng anh rất nhỏ rất trầm, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, Trình Lệ Minh cúi người xuống, ghé sát tai vào, nghe thấy giọng nói nghẹn ngào mà hữu lực của anh, lẩm bẩm: "Mẹ tôi chết rồi, anh đệch quỷ đi thôi!"


Một câu này, nháy mắt chọc giận Trình Lệ Minh, gã xoay người, bưng nồi điện từ trên bàn lên, hùng hổ đi về phía Hứa Nhận.

Nhưng đúng lúc này, cửa bị người đá văng, Trình Trì cùng Dương Tĩnh xông vào, nhìn thấy Trình Lệ Minh chuẩn bị đổ toàn bộ nồi nước nóng sôi sùng sục vào người Hứa Nhận, Trình Trì không nghĩ nhiều, xông thẳng đến chỗ Hứa Nhận, đưa lưng về phía Trình Lệ Minh, che chở anh trong ngực.

Cánh tay nho nhỏ, ôm đầu của anh, ấn vào bộ ngực mềm mại xinh xắn của mình, đôi mắt nhắm chặt, cái gì cũng mặc kệ!

Muốn chết cùng chết,

Muốn sống, phải để anh sống!

Ý thức Hứa Nhận rối loạn, nhưng anh lại ngửi thấy mùi thơm cơ thể đặc biệt trên người Trình Trì, giống như hỗn hợp mùi sữa bò và hoa hồng, hương vị kia, khiến anh yên tâm.

Dương Tĩnh không giữ chặt Trình Trì, sợ tới mức hồn phi phách tán, xông vào theo, một tay đẩy Trình Lệ Minh ra, nồi điện từ trong tay Trình Lệ Minh bay ra ngoài, đập vào tường, toàn bộ nước sôi trong nồi đổ lên thảm, may mà không có người bị thương.

Trình Trì ôm ghì lấy anh, thấy trên tay anh toàn bọt nước, bị dọa đến ngây người.

Hứa Nhận giấu tay ra sau lưng, trợn mắt, vô lực nhìn cô, mặt hai người dán rất gần, hô hấp đan xen, anh có thể nhìn thấy rõ ràng ánh nước trong mắt Trình Trì.

"Trình Trì." Miệng anh lẩm bẩm lẩm bẩm, giọng điệu rất dịu dàng, không có sức lực, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Anh dùng khẩu ngữ chỉ có cô mới hiểu nói: "Em thật giống thiên sứ."

Chỉ có trời mới biết, anh nhớ cô đến nhường nào, rất nhớ rất nhớ cô, hiện tại cô thật giống thiên sứ, dưới địa ngục Tu La tràn đầy ác ma, cô như sáng lên trong mắt anh.

Trình Trì suýt nữa khóc lên.

Khi mẹ chết, cô cũng không khóc.

Lúc này, trong mắt cô ngập nước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương