Tâm Nhận - Xuân Phong Lựu Hoả
-
C17: #16. Xấc Xược (9)
Đúng như dự đoán, đẩy cửa Hồng Tụ ra, trong phòng tối tăm, một mình Trình Trì nằm liệt trên sô pha, có vài chai rượu đặt trên bàn, tất cả đều đã mở, trên bàn còn có mấy ly rượu, bên trong là các loại rượu không cùng màu sắc, sâu cạn khác nhau, đều do một mình cô xử lý.
Hứa Nhận đến gần, nhìn cô từ trên cao.
Cô vẫn mặc áo lông hồng và quần jean khi ra cửa sáng nay, trước giờ cô luôn trang điểm nhẹ nhàng, nhan sắc thiên về đẹp tự nhiên, không tô son điểm phấn quá đậm, không giống những nữ sinh đầu gấu khác trong trường, vẽ mặt mình như quỷ, không giống người thường, Trình Trì không như vậy, có thể là vì, cô lười.
Hứa Nhận thích nhan sắc tự nhiên của cô, thoải mái tươi tắn, sạch sẽ, hơn nữa chân thật.
"Đi nào." Hứa Nhận nói.
Trình Trì mắt điếc tai ngơ, không hề trừng mắt nhìn anh, không có bộ dáng nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Yên tĩnh như vậy, không giống cô.
Hứa Nhận nhớ ra, cô không đeo máy trợ thính, máy trợ thính bị ném trên sân thể dục vẫn còn ở trong túi quần anh.
Anh đá đá đầu gối cô, để cô khép chân lại, lúc này Trình Trì mới phản ứng, vội vàng thay đổi dáng ngồi, hai chân bắt chéo nhau, ngồi thẳng dậy.
Hứa Nhận đột nhiên cảm thấy thú vị, dáng vẻ yên tĩnh như vậy của Trình Trì, đúng là trăm năm mới gặp một lần. Anh xách quần, ngồi bên người cô, đầu ngón tay thon dài vươn ra cầm lên hai ly rượu, lấy một chai Brandy ra rót, một ly cho mình uống, một ly đưa cho Trình Trì.
"Em không nghe thấy gì à?" Anh hỏi cô.
Môi dưới Trình Trì bị cắn đến trắng bệch, giật ly rượu trong tay anh, giống như đang giận dỗi, uống một ngụm hết hơn nửa ly.
Bất kể uống nước, hay uống rượu, cô đều ngửa cổ, nhắm mắt lại, hàng mi cong dài run nhè nhẹ.
Hứa Nhận nhìn cô, lại hỏi: "Em không nghe thấy, nên cũng không thể nói chuyện?"
Trình Trì vẫn không trả lời, Hứa Nhận chỉ lo cho bản thân, nói chuyện rất thoải mái.
"Tiểu Thiên Kim, em biết mình bây giờ giống cái gì không?"
Anh không quan tâm cô có thể nghe thấy hay không.
"Em từng xem thế giới động vật chưa?" Anh hoàn toàn lờ đi sự im lặng của cô, lẩm bẩm: "Em bây giờ, giống như... Một con báo mẹ đang đi săn mồi."
Cô không nói lời nào, mà anh càng nói càng nhiều.
"Tôi là con nai bị em theo dõi, đương nhiên... Là đực, trên đầu có sừng." Anh uống một ly rượu, con ngươi mờ mịt hơi nước.
Trình Trì không nói một lời, nhìn anh chằm chằm.
"Con nai đực không phải đối thủ của con báo mẹ, nhất định sẽ chết, nhưng nó sẽ vì sinh tồn mà liều chết một lần, lúc này, con báo mẹ có thể sẽ bị sừng con nai gây thương tích."
"Trình Trì, tôi không muốn tổn thương em, nếu có thể, xin em đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi."
"Anh định tổn thương tôi như thế nào?" Cô chợt mở miệng.
Hứa Nhận bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn cô chăm chú, ánh mắt thoáng kinh ngạc.
Tại sao cô lại nghe thấy?
Hai người, nhìn nhau một lúc.
Anh đột nhiên cúi đầu cười khẽ một tiếng, lắc lắc đầu.
"Tôi thật ngớ ngẩn, những đứa trẻ vừa sinh ra đã không thể nghe thấy âm thanh, chắc chắn có thể đọc hiểu khẩu hình."
"Cho nên, anh định tổn thương tôi thế nào?" Cô chỉ chấp nhất vấn đề này, đồng thời nhận ra, khi Hứa Nhận đau đầu, anh đều vô thức giơ tay xoa khóe mắt, ví dụ như hiện tại...
"Nếu ngay từ đầu anh đã biết tôi có thể đọc hiểu khẩu hình, tôi đoán chắc anh sẽ đổi sang một lý do khác để thoái thác." Trình Trì nói.
Hứa Nhận cười nhạt, chôn sâu trong ánh sáng trụy lạc: "Tiểu thiên kim uống rượu vào, cũng không giống ngày thường..."
"Ngu ngốc?" Trình Trì cầm ly rượu lên, lại uống thêm một ngụm, tư thế uống say của cô rất nhã nhặn, không lỗ mãng, khoảnh khắc nhắm mắt, vô cùng... Động lòng người.
Cô đổi giọng, ngữ điệu tựa như đang làm nũng: "Đừng vạch trần tôi, tiếp tục coi tôi là tiểu thiên kim ngốc trắng đáng yêu, với anh với tôi, đều tốt."
Hứa Nhận gật đầu: "Được."
Ngay sau đó anh lại bổ sung: "Ngốc trắng, nhưng không đáng yêu, có chút hung dữ."
"Câu ví von con báo mẹ với con nai đực, anh chỉ định nói cho chính mình nghe." Trình Trì không để ý tới lời châm chọc của anh, nói thẳng vào chủ đề: "Đây là âm thanh từ đáy lòng anh, không cẩn thận bị tôi biết, nếu bây giờ tôi cho anh thêm một cơ hội, anh nói lại lần nữa, anh sẽ nói như thế nào?"
Hứa Nhận ngẩng đầu, chỉ vào đôi môi mỏng như lưỡi dao của mình, không phát ra tiếng, mà dùng khẩu ngữ, nói cho cô: "Tôi sẽ nói với Trình Trì, ngày mai tôi từ chức, em không thích, tôi sẽ không làm."
Trình Trì cười tươi: "Thế nên, đối mặt với con báo mẹ hung ác, con nai định tước vũ khí đầu hàng, không phản kháng nữa hả?"
"Nếu biết rõ kết quả là như vậy, một con nai thông minh, sẽ không để mình chịu khổ, có chết cũng phải giữ thể diện." Hứa Nhận lấy máy trợ thính màu trắng trong túi ra, nhẹ nhàng đeo lên vành tai Trình Trì, sau khi đeo cho cô, đầu ngón tay anh còn cố ý véo nhẹ vành tai cô.
Trong bụng Trình Trì vốn mang đầy lửa giận, cứ vậy mà bị anh bốn lạng đẩy ngàn cân dập tắt, cuối cùng, khuôn mặt lại ửng hồng, đầu óc bắt đầu ngây ngất, nhìn Hứa Nhận trước mặt, muốn hôn anh một cái.
Nhất định cô đã uống quá nhiều!
"Đi thôi, về nhà." Hứa Nhận kéo cánh tay Trình Trì, khuỷu tay nhỏ, rất rắn chắc.
Trình Trì mơ màng, bước chân lảo đảo, Hứa Nhận dứt khoát cõng Trình Trì lên, dựa theo ánh trăng, đi về nhà, từng bước một, tiến về phía trước.
Cô nắm chặt vạt áo anh, nắm đến nhăn nhúm: "Anh vẫn chưa nói, anh muốn tổn thương tôi như thế nào?" Đôi mắt cô thoáng chút men say.
"Em thật là nặng."
"Anh định tổn thương tôi như thế nào?"
Anh than một tiếng, giọng điệu bông đùa: "Sống không bằng chết, được chưa?"
Ngày hôm đó hình như anh đã nói rất nhiều, nhưng phần lớn Trình Trì không nhớ rõ.
Chỉ có một câu, sống không bằng chết, cô nhớ...
Dưới ánh trăng sáng, Trình Trì đá rơi chiếc giày màu trắng trên chân xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn sao trời, tò mò hỏi: "Anh định khiến tôi sống không bằng chết như thế nào?"
Hứa Nhận cúi người, giúp cô nhặt chiếc giày màu trắng trên mặt đất lên, cầm trong tay, lẩm bẩm nói: "Rất dễ dàng!"
"Thế à?"
"Em đã yêu tôi."
"Đừng đùa."
"Ừ."
----
Hai ngày sau là ngày Trình Chính Niên đi công tác về, Hứa Nhận đến quán bar từ chức, dù sao trước đó cũng không có thêm thứ gì, muốn quay người bỏ chạy lúc nào cũng được, giám đốc trả cho anh lương cứng, có chút không nỡ, ai bảo Hứa Nhận làm việc tốt như thế.
"Nếu muốn quay về, lúc nào chúng tôi cũng chào đón cậu." Giám đốc bỏ phong bì tiền vào trong túi áo Hứa Nhận.
Anh sẽ không trở lại, Hứa Nhận nghĩ thầm.
Anh đã đồng ý với cô rồi.
Hứa Nhận đút tay vào túi quần, bước đi lười nhác, từ trong hành lang dài u ám đi ra ngoài, ở phòng bao cách đó không xa, một người phụ nữ mặt đầy nước mắt chạy ra, Hứa Nhận nhanh nhẹn nghiêng người tránh đi, người phụ nữ kia bước lảo đảo, chạy nghiêng ngả về phía trước, cuối cùng bất ngờ ngã lăn ra đất.
Có mấy người đàn ông chạy ra khỏi phòng bao, tiến lên nắm cổ tay người phụ nữ kia kéo về phía ghế ngồi.
Phụ nữ gào khóc, đàn ông mắng chửi.
Đúng là địa ngục trần gian.
"Liên quan gì đến mình." Hứa Nhận nghĩ thầm, nhấc bước đi lên phía trước, không nhanh không chậm, dáng vẻ lười nhác.
"Các anh, xin hãy thương xót cho tôi, tôi không làm! Tôi thật sự không làm!" Tiếng phụ nữ cầu xin vang lên bên tai không dứt.
"Cầu xin các anh, tôi thật sự không làm được, tôi có bệnh! Tôi sẽ lây bệnh cho các anh!"
Đúng lúc này, trong phòng bao lại có một người đàn ông, tóc húi cua, vóc dáng tầm trung, mặc đồ vest đi giày da, gã siết chặt hàm dưới của người phụ nữ kia, ngắm nhìn, hất ra, chất giọng lạnh lẽo, lười nhác: "Có bệnh còn dám đi bán?"
"Tôi... Tôi chỉ bán rượu." Ả ta khóc đến mức sắp tắt thở: "Tôi chỉ bán rượu, tôi cần tiền... Chữa bệnh..."
Bước chân Hứa Nhận khựng lại, tim anh, giống như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, anh kéo kéo cổ áo, cảm thấy thật khó thở.
Người phụ nữ này, làm anh nghĩ tới mẹ anh.
Trường hợp như vậy, làm sao anh chưa từng thấy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook