Tâm Ma - Jim Maryal
-
Chương 22: Bóng đè
Trời dần chuyển sang màu đỏ rực lửa như một cái lò thiêu. Phía Tây, người ta có thể nhìn thấy những vệt mây xanh xanh xen lẫn giữa màu hồng, màu đỏ, màu cam được tạo ra từ hình tròn lóa mắt đang dần đắp chăn đi ngủ, nhường lại lãnh địa của mình cho chị Hằng Nga.
Hôm nay là ngày rằm, 15 âm lịch.
Tương truyền, cứ ngày rằm hàng tháng, Diêm Vương sẽ mở cửa Quỷ Môn Quan một lần để vong hồn ngạ quỷ tự do trở về dương gian. Về để gặp người thân, về để thỏa nỗi mong nhớ trần thế dung tục nơi mà bản thân đã từng gắn bó, và về, để trả thù.
Theo dân gian thì ngày rằm có ý nghĩa như thế. Còn Quyên, cô chẳng quá quan tâm. Nếu như điều đó là sự thật thì ngày 15 âm lịch hàng tháng cô đã có thể gặp lại những người thân yêu của mình rồi, chẳng qua là một loại dân gian truyền miệng từ thời cha ông... Những kẻ có tật thì mới giật mình mà thôi.
Ngày này chính là ngày sinh nhật của Minh, thứ bảy.
Sau bữa tiệc hoành tráng, nhưng Quyên nghĩ nó không dành cho một đứa như cô, Minh đích thân đưa Quyên về nhà. Ngôi nhà Quyên ở dưới ánh chiều tà hiện lên một vẻ buồn ảm đạm, hiu hắt.
Đứng trước cửa, Minh luyến quyến không chịu rời đi ngay.
"Tớ ước gì ngày hôm nay có thể kéo dài mãi mãi."
Quyên hơi đỏ mặt, hai má hồng hồng hướng về phía khác. Ánh chiều rạng rỡ lan dần trên gương mặt, trông Quyên vô cùng dễ thương.
"Minh về đi. Hôm nay... rất vui. Chúc Minh buổi tối vui vẻ bên gia đình."
Sau đó cô vội vội vàng vàng mở cửa chạy vào trong, rồi đóng sầm cửa lại. Minh hơi ngơ ngác trước hành động đó, rồi cười hihi quay lại bước vào trong xe.
Chiếc xe xa dần.
Quyên dần lấy lại được bình tĩnh, sau đó trở về phòng thay đồng phục. Bà Vân có lẽ vẫn ở cơ quan chưa về. Trong đầu Quyên lúc này toàn là những khoảnh khắc ở bên cạnh Minh trong suốt ngày hôm nay. Quyên lại cười nhẹ nhõm. Thật sự cô bé rất là vui khi ở cạnh Minh.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua căn phòng của Quyên, rèm cửa sổ khẽ lay động. Quyên không hề để ý thấy, chiếc dây chuyền hình mặt trăng đang phát sáng chói mắt, vô cùng chói mắt. Ánh chiều màu đỏ đã che đi thứ ánh sáng đó, và đương nhiên, một người phàm trần như cô không thể cảm nhận được điều dị thường gì trên cơ thể của mình rồi.
Quyên cảm thấy hơi lạnh nên đã đứng dậy tiến đến và đóng cửa sổ lại. Giờ này, có lẽ bà Vân cũng sắp về rồi. Cô xuống bếp cắm cơm, xong nấu vài món đơn giản. Không gian tĩnh mịch dội lên tiếng gió hú từ bên ngoài đập vào cửa sổ, tạo nên thứ âm thanh quỷ dị. Bên ngoài, trời bắt đầu tối, mờ ảo, không còn thấy rõ được bất cứ vật gì. Một màu xanh bao trùm toàn bộ không gian. Quyên nấu ăn xong thì đậy nắp lại, sau đó lên nhà ngồi xem tivi đợi bà Vân đi làm về.
Tiếng vỡ choang rất to từ trong bếp vọng đến khiến cô giật mình, bèn chạy nhanh vào trong bếp. Các món ăn vẫn được đậy nắp cẩn thận. Chỉ là không hiểu sao chiếc đĩa trắng tinh từ trong chạn bát rơ xuống đất vỡ vụn. Quyên nhìn xung quanh phòng bếp để tìm thủ phạm gây nên sự đổ vỡ kia thì thấy một con mèo đen mắt xanh lá đang đứng ở trong góc bếp, mắt gườm gườm nhìn Quyên. Cô thở phào. Thì ra là con mèo hoang chạy vào bếp. Nhưng nó vào bếp từ lúc nào sao cô không biết nhỉ?
Ngao... Ngao...
Con mèo kêu mấy tiếng sau đó chạy vọt đi. Quyên để nó chạy đi, còn mình thì tìm chổi và mo hót để dọn dẹp bãi chiến trường mà con mèo để lại. Cô đi qua phòng khách thì ngạc nhiên vô cùng. Là ai đã tắt ti vi? Ban nãy cô còn chưa kịp tắt ti vi...
Đúng lúc ấy, tiếng cửa mở ra, bà Vân bước vào, ti vi tự động bật lên.
Chuyện ma quái gì thế nhỉ?
Quyên nhìn ngó xung quanh thì thấy chiếc điều khiển tự lúc nào đã bị rớt trên mặt đất, cạnh ghế sô pha. Tiếng nhạc đám ma và tiếng nói trong trẻo của cô phát thanh viên trên ti vi vang vọng khắp căn phòng. Vụ án đang được xã hội đặc biệt quan tâm, kể cả Quyên ít đọc báo cũng biết, vì đi đến đâu người ta cũng bàn tán sôi nổi về nó. Cậu bé 6 tuổi tội nghiệp bị nhốt trong xe từ sáng cho đến tận chiều, khi người ta phát hiện ra thì cậu đã vĩnh viễn ra đi ở độ tuổi bắt đầu khám phá tri thức của nhân loại, khám phá những giá trị vĩnh hằng, những điều tuyệt vời mà chỉ loài người mới có thể trải nghiệm được... Cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sao mà đau đớn tan nát cõi lòng đến như vậy! Quyên đờ đẫn khi nghe giọng của nữ phát thanh viên chất chứa bao nhiêu là cảm xúc khiến người ta cảm khái, rồi liên tưởng tới bản thân mình. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đau lòng thật đấy, nhưng kẻ đầu xanh tiễn người đầu bạc như Quyên lại không đau đớn ư? Khám phá thế giới này, Quyên không còn hứng thú từ lâu. Trong cô chỉ còn lại hai chữ "truy tìm". Phải tìm cho ra kẻ máu lạnh ấy. Phải tìm bằng được.
Bà Vân bước vào và thấy Quyên đứng đờ đẫn một lúc như thế, không khỏi lo lắng. Bà tiến lại gần và vỗ nhẹ vai vào vai Quyên.
"Con không sao chứ?"
"Con không sao."
Quyên bị tiếng gọi của bà Vân kéo ra khỏi những suy tư miên man.
Trời đã tối hẳn, hai người một lớn một bé vừa ăn cơm vừa xem ti vi, một khung cảnh yên bình.
Bên ngoài, gió như vô tình hay cố ý va chạm mạnh vào cửa sổ, cửa chính, tạo thành những âm thanh rùng rợn. Người ta sẽ không biết chính xác có bao nhiêu linh hồn người chết lượn lờ trên đường, nên sẽ hạn chế ra đường vào buổi tối.
Cho đến thời điểm tất cả đều tắt hết đèn đi ngủ, chuẩn bị cho một ngày mới sắp đến, không ai biết họ sẽ gặp những gì vào đêm nay, một đêm đặc biệt.
Quyên hơi rùng mình khi đắp chăn và chuẩn bị ngủ. Điều cô băn khoăn chính là ngày mai sẽ làm gì? À, ngày mai Quyên đã có một kế hoạch hoàn hảo.
Khoảnh khắc chập chờn giữa cơn tỉnh và cơn mê, mộng mị, trong mơ hồ Quyên nghe thấy tiếng gọi bên tai. Đó là giọng nữ, nhưng người đó nói gì thì Quyên không thể nghe rõ. Giọng nói ấy cứ chập chờn bên tai không chịu biến đi, khiến Quyên muốn tỉnh dậy ngay lập tức.
Nhưng không thể.
Giọng nói mập mờ ấy đã đánh thức não bộ của Quyên. Cô muốn gượng dậy thì phát hiện bản thân căn bản là không có khả năng ngồi dậy. Cô nhìn thấy mọi thứ trong căn phòng của mình. Sự buồn ngủ lại lôi kéo khiến cô chỉ muốn ngủ, nhưng Quyên biết mình đang bị gì và cố gắng không ngủ. Đây là hiện tượng bóng đè. Quyên bình tĩnh lại và cố gắng tìm ra cách giải quyết. Bất chợt, cô thấy một cái bóng trắng đứng cạnh giường, mờ ảo, một thân váy trắng, tóc dài che đi gần hết khuôn mặt.
Mặc dù đã gặp ma ở nhiều tình huống khác nhau nhưng như thế này thì quá sức đối với một cô bé như Quyên. Theo một số nguồn nghiên cứu về bóng đè, về mặt duy vật, những gì ta nhìn thấy khi bị bóng đè đều là ảo tưởng do não bộ gây nên. Đó là tình trạng não thức nhưng thân thể chưa thức. Về mặt duy tâm, chưa ai giải thích được tại sao ta lại nhìn thấy những thứ mà đáng ra không nên thấy đó.
Quyên bình tĩnh lại, nếu như tất cả những hình ảnh trước mắt chỉ là tưởng tượng do tình trạng bóng đè gây nên, thì chẳng có gì phải sợ hãi cả. Tiếng ù ù bên tai, Quyên cố gắng không để cơn buồn ngủ khống chế mình. Nếu thực sự ngủ rồi, Quyên sẽ có những cơn ác mộng không đáng có, tối đen và có thể bị tạo dựng bởi một linh hồn nào đó. Vậy thì Quyên sẽ chọn cách đối mặt với ảo ảnh trước mắt. Dù sao, cái thức dậy bây giờ không phải là thân xác Quyên, mà là linh hồn Quyên. Không phải đôi mắt của Quyên nhìn thấy ảo ảnh, mà là đôi mắt linh hồn Quyên... Chính là phần tâm của con người.
Không thể nói, không thể cử động, chỉ có thể tập trung không bị cuốn theo cơn buồn ngủ đang ngày càng rõ rệt. Trong cái cơn mê nửa tỉnh nửa ngủ đó, Quyên bất chợt nghe thấy tiếng nói vang lên bên tai...
Ps: Xin lỗi vì sự chậm trễ vừa qua, mình sẽ đăng đầy đủ từ tuần này. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình ^^
Hôm nay là ngày rằm, 15 âm lịch.
Tương truyền, cứ ngày rằm hàng tháng, Diêm Vương sẽ mở cửa Quỷ Môn Quan một lần để vong hồn ngạ quỷ tự do trở về dương gian. Về để gặp người thân, về để thỏa nỗi mong nhớ trần thế dung tục nơi mà bản thân đã từng gắn bó, và về, để trả thù.
Theo dân gian thì ngày rằm có ý nghĩa như thế. Còn Quyên, cô chẳng quá quan tâm. Nếu như điều đó là sự thật thì ngày 15 âm lịch hàng tháng cô đã có thể gặp lại những người thân yêu của mình rồi, chẳng qua là một loại dân gian truyền miệng từ thời cha ông... Những kẻ có tật thì mới giật mình mà thôi.
Ngày này chính là ngày sinh nhật của Minh, thứ bảy.
Sau bữa tiệc hoành tráng, nhưng Quyên nghĩ nó không dành cho một đứa như cô, Minh đích thân đưa Quyên về nhà. Ngôi nhà Quyên ở dưới ánh chiều tà hiện lên một vẻ buồn ảm đạm, hiu hắt.
Đứng trước cửa, Minh luyến quyến không chịu rời đi ngay.
"Tớ ước gì ngày hôm nay có thể kéo dài mãi mãi."
Quyên hơi đỏ mặt, hai má hồng hồng hướng về phía khác. Ánh chiều rạng rỡ lan dần trên gương mặt, trông Quyên vô cùng dễ thương.
"Minh về đi. Hôm nay... rất vui. Chúc Minh buổi tối vui vẻ bên gia đình."
Sau đó cô vội vội vàng vàng mở cửa chạy vào trong, rồi đóng sầm cửa lại. Minh hơi ngơ ngác trước hành động đó, rồi cười hihi quay lại bước vào trong xe.
Chiếc xe xa dần.
Quyên dần lấy lại được bình tĩnh, sau đó trở về phòng thay đồng phục. Bà Vân có lẽ vẫn ở cơ quan chưa về. Trong đầu Quyên lúc này toàn là những khoảnh khắc ở bên cạnh Minh trong suốt ngày hôm nay. Quyên lại cười nhẹ nhõm. Thật sự cô bé rất là vui khi ở cạnh Minh.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua căn phòng của Quyên, rèm cửa sổ khẽ lay động. Quyên không hề để ý thấy, chiếc dây chuyền hình mặt trăng đang phát sáng chói mắt, vô cùng chói mắt. Ánh chiều màu đỏ đã che đi thứ ánh sáng đó, và đương nhiên, một người phàm trần như cô không thể cảm nhận được điều dị thường gì trên cơ thể của mình rồi.
Quyên cảm thấy hơi lạnh nên đã đứng dậy tiến đến và đóng cửa sổ lại. Giờ này, có lẽ bà Vân cũng sắp về rồi. Cô xuống bếp cắm cơm, xong nấu vài món đơn giản. Không gian tĩnh mịch dội lên tiếng gió hú từ bên ngoài đập vào cửa sổ, tạo nên thứ âm thanh quỷ dị. Bên ngoài, trời bắt đầu tối, mờ ảo, không còn thấy rõ được bất cứ vật gì. Một màu xanh bao trùm toàn bộ không gian. Quyên nấu ăn xong thì đậy nắp lại, sau đó lên nhà ngồi xem tivi đợi bà Vân đi làm về.
Tiếng vỡ choang rất to từ trong bếp vọng đến khiến cô giật mình, bèn chạy nhanh vào trong bếp. Các món ăn vẫn được đậy nắp cẩn thận. Chỉ là không hiểu sao chiếc đĩa trắng tinh từ trong chạn bát rơ xuống đất vỡ vụn. Quyên nhìn xung quanh phòng bếp để tìm thủ phạm gây nên sự đổ vỡ kia thì thấy một con mèo đen mắt xanh lá đang đứng ở trong góc bếp, mắt gườm gườm nhìn Quyên. Cô thở phào. Thì ra là con mèo hoang chạy vào bếp. Nhưng nó vào bếp từ lúc nào sao cô không biết nhỉ?
Ngao... Ngao...
Con mèo kêu mấy tiếng sau đó chạy vọt đi. Quyên để nó chạy đi, còn mình thì tìm chổi và mo hót để dọn dẹp bãi chiến trường mà con mèo để lại. Cô đi qua phòng khách thì ngạc nhiên vô cùng. Là ai đã tắt ti vi? Ban nãy cô còn chưa kịp tắt ti vi...
Đúng lúc ấy, tiếng cửa mở ra, bà Vân bước vào, ti vi tự động bật lên.
Chuyện ma quái gì thế nhỉ?
Quyên nhìn ngó xung quanh thì thấy chiếc điều khiển tự lúc nào đã bị rớt trên mặt đất, cạnh ghế sô pha. Tiếng nhạc đám ma và tiếng nói trong trẻo của cô phát thanh viên trên ti vi vang vọng khắp căn phòng. Vụ án đang được xã hội đặc biệt quan tâm, kể cả Quyên ít đọc báo cũng biết, vì đi đến đâu người ta cũng bàn tán sôi nổi về nó. Cậu bé 6 tuổi tội nghiệp bị nhốt trong xe từ sáng cho đến tận chiều, khi người ta phát hiện ra thì cậu đã vĩnh viễn ra đi ở độ tuổi bắt đầu khám phá tri thức của nhân loại, khám phá những giá trị vĩnh hằng, những điều tuyệt vời mà chỉ loài người mới có thể trải nghiệm được... Cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sao mà đau đớn tan nát cõi lòng đến như vậy! Quyên đờ đẫn khi nghe giọng của nữ phát thanh viên chất chứa bao nhiêu là cảm xúc khiến người ta cảm khái, rồi liên tưởng tới bản thân mình. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đau lòng thật đấy, nhưng kẻ đầu xanh tiễn người đầu bạc như Quyên lại không đau đớn ư? Khám phá thế giới này, Quyên không còn hứng thú từ lâu. Trong cô chỉ còn lại hai chữ "truy tìm". Phải tìm cho ra kẻ máu lạnh ấy. Phải tìm bằng được.
Bà Vân bước vào và thấy Quyên đứng đờ đẫn một lúc như thế, không khỏi lo lắng. Bà tiến lại gần và vỗ nhẹ vai vào vai Quyên.
"Con không sao chứ?"
"Con không sao."
Quyên bị tiếng gọi của bà Vân kéo ra khỏi những suy tư miên man.
Trời đã tối hẳn, hai người một lớn một bé vừa ăn cơm vừa xem ti vi, một khung cảnh yên bình.
Bên ngoài, gió như vô tình hay cố ý va chạm mạnh vào cửa sổ, cửa chính, tạo thành những âm thanh rùng rợn. Người ta sẽ không biết chính xác có bao nhiêu linh hồn người chết lượn lờ trên đường, nên sẽ hạn chế ra đường vào buổi tối.
Cho đến thời điểm tất cả đều tắt hết đèn đi ngủ, chuẩn bị cho một ngày mới sắp đến, không ai biết họ sẽ gặp những gì vào đêm nay, một đêm đặc biệt.
Quyên hơi rùng mình khi đắp chăn và chuẩn bị ngủ. Điều cô băn khoăn chính là ngày mai sẽ làm gì? À, ngày mai Quyên đã có một kế hoạch hoàn hảo.
Khoảnh khắc chập chờn giữa cơn tỉnh và cơn mê, mộng mị, trong mơ hồ Quyên nghe thấy tiếng gọi bên tai. Đó là giọng nữ, nhưng người đó nói gì thì Quyên không thể nghe rõ. Giọng nói ấy cứ chập chờn bên tai không chịu biến đi, khiến Quyên muốn tỉnh dậy ngay lập tức.
Nhưng không thể.
Giọng nói mập mờ ấy đã đánh thức não bộ của Quyên. Cô muốn gượng dậy thì phát hiện bản thân căn bản là không có khả năng ngồi dậy. Cô nhìn thấy mọi thứ trong căn phòng của mình. Sự buồn ngủ lại lôi kéo khiến cô chỉ muốn ngủ, nhưng Quyên biết mình đang bị gì và cố gắng không ngủ. Đây là hiện tượng bóng đè. Quyên bình tĩnh lại và cố gắng tìm ra cách giải quyết. Bất chợt, cô thấy một cái bóng trắng đứng cạnh giường, mờ ảo, một thân váy trắng, tóc dài che đi gần hết khuôn mặt.
Mặc dù đã gặp ma ở nhiều tình huống khác nhau nhưng như thế này thì quá sức đối với một cô bé như Quyên. Theo một số nguồn nghiên cứu về bóng đè, về mặt duy vật, những gì ta nhìn thấy khi bị bóng đè đều là ảo tưởng do não bộ gây nên. Đó là tình trạng não thức nhưng thân thể chưa thức. Về mặt duy tâm, chưa ai giải thích được tại sao ta lại nhìn thấy những thứ mà đáng ra không nên thấy đó.
Quyên bình tĩnh lại, nếu như tất cả những hình ảnh trước mắt chỉ là tưởng tượng do tình trạng bóng đè gây nên, thì chẳng có gì phải sợ hãi cả. Tiếng ù ù bên tai, Quyên cố gắng không để cơn buồn ngủ khống chế mình. Nếu thực sự ngủ rồi, Quyên sẽ có những cơn ác mộng không đáng có, tối đen và có thể bị tạo dựng bởi một linh hồn nào đó. Vậy thì Quyên sẽ chọn cách đối mặt với ảo ảnh trước mắt. Dù sao, cái thức dậy bây giờ không phải là thân xác Quyên, mà là linh hồn Quyên. Không phải đôi mắt của Quyên nhìn thấy ảo ảnh, mà là đôi mắt linh hồn Quyên... Chính là phần tâm của con người.
Không thể nói, không thể cử động, chỉ có thể tập trung không bị cuốn theo cơn buồn ngủ đang ngày càng rõ rệt. Trong cái cơn mê nửa tỉnh nửa ngủ đó, Quyên bất chợt nghe thấy tiếng nói vang lên bên tai...
Ps: Xin lỗi vì sự chậm trễ vừa qua, mình sẽ đăng đầy đủ từ tuần này. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook