Tâm Lạnh - Bhtt
-
C22: Chương 21 Cải Mệnh
Bà Thắm chăm chú nhìn vào bùa chú mà Phương mới vẽ xong, bà nhìn chữ viết ngay ngắn rất có thần mà hài lòng gật đầu, con nhỏ thiên phú dường như rất cao. Bà xoay người định bước ra khỏi phòng Phương, thì nhìn thấy Nhàn nằm nghiêng trên giường ,ánh mắt bà híp lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh khảnh kia.
Bà Thắm nhớ lại cái đêm bốn năm về trước, lúc gia đình phát hiện Phương đã đi mất liền vội vã đi tìm. Bà là người tu đạo nên dễ dàng theo dấu vết của Phương để lại, khi đến nơi liền thấy Phương bị một nữ quỷ bắt đi. Nhìn thấy tình huống nguy hiểm bà liền phóng ra một đạo bùa, thế nhưng đạo bùa kia không làm gì được nữ quỷ cả.
Nhàn ôm lấy Phương ánh mắt giận dữ nhìn bà Thắm, cô ôm lấy gò má Phương hun lên chùn chụt, mà chỗ cô hun là chỗ mà hồi nãy bà Thắm từng hun qua.
2
Khóe môi bà Thắm giật giật vài cái, nhìn đến thái độ kỳ lạ của nữ quỷ, lại nhìn đến vẻ mặt ngơ ngẩn của đứa cháu ngoại mới nhận về. Bà Thắm chợt thở dài thườn thượt, bà hướng về Phương mà gọi. "Phương qua đây dí ngoại đi con".
Phương nhìn Nhàn rồi nhìn bà Thắm, nàng cười nhe răng lắc đầu một cái.
"Nhìn cái chi".
Bà Thắm bị giọng nói của Nhàn cắt đứt dòng suy nghĩ, bà cười cười rồi nhanh chóng bước ra bên ngoài, bà cũng đã quen với sự có mặt của Nhàn trong căn nhà này. Mà nghĩ cũng lạ bà là thầy pháp mà lại cho một nữ quỷ tự do ra vào, đã vậy còn không ít lần nhìn nữ quỷ kia hun chùn chụt lên má cháu gái, mà đứa cháu kia bị hun miệng cười không khép lại được.
Nhàn đợi đến khi bà Thắm ra ngoài thì tiến đến chỗ Phương, cô nhìn từng xấp giấy vàng chi chít những chữ viết bằng mực đỏ, thân là một nữ quỷ nhưng cô lại không hề sợ bùa chú của thầy pháp. Nhàn nhìn từng nét Phương vẽ ra có chút trầm ngâm, cô cau mày đưa tay chỉ vào lá bùa rồi nói . "Nét này con vẽ sai rồi nè".
"Ủa nội chỉ con vậy mà". Phương có chút khó hiểu mà cau lại đôi mày, nàng đưa bút lên miệng cắn cắn một chút.
Từ cái đêm Nhàn theo nàng về nhà, thì bà ngoại lại tự dưng biến thành bà nội, mà cậu út Bình dí vợ cậu lại thành cha má của nàng. Lúc đó còn nhỏ nên nàng không hiểu người lớn họ nghĩ thế nào, nhưng bây giờ nàng hiểu, nàng biết mọi người muốn nàng chính thức ẩn dấu thân phận thật sự của mình.
"Hông có cắn bút nè Phương". Nhàn đưa tay kéo ra cây bút trong miệng Phương, trên môi nàng vì thế dính một ít mực chu sa.
Phương mím môi vết mực liền thấm vào đầu lưỡi có chút đắng, nàng nhăn mặt chiếc lưỡi hồng cũng lộ ra bên ngoài, nhưng lưỡi nàng lại chạm lên bờ môi đắng càng thêm đắng.
Nhàn giữ lấy gò má của Phương, ngón tay cái chà lên môi lau đi vết mực, ngón tay cô vô tình đụng vào lưỡi Phương, Nhàn khựng lại ánh mắt trầm xuống nhìn vào ngón tay còn đặt trên môi nàng.
Ánh mắt Phương ngơ ngác nhìn Nhàn bất động, nàng hé miệng cắn cắn ngón tay Nhàn rồi nhả ra, Phương chỉ vô ý làm ra hành động này nhưng khiến Nhàn có cảm giác rất lạ.
Nhàn mím môi rụt tay về chà sát vào áo bà ba, cô nhìn Phương rồi tự dưng cúi xuống hôn lên má nàng một cái, nhưng sau cái hôn lòng cô lại bình lặng không còn xốn xang nữa. Nhàn chợt cau mày khó hiểu mà nắm chặt nắm chặt tay lại, cảm giác này quá xa lạ đối với cô, cũng dấy lên một mầm sống nhỏ len lỏi trong lòng.
Phương ngồi suy nghĩ một lúc thì nghe theo Nhàn vẽ thêm một nét, đến khi hoàn tất đạo bùa chợt phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, mắt Phương sáng lên vội vẽ thêm vài lá nữa. Phương đang vẽ hăng say thì phía sau cổ chợt đau nhói, nàng đưa tay chạm lên ót của mình mà hít sâu một hơi, sau ót từng trận đau nhói bắt đầu lan ra toàn thân.
Phương tay chân tự dưng không còn sức lực, nàng ngã người ra sau liền được Nhàn ôm lấy, cô nhìn ót của Phương ánh mắt chợt đỏ ngầu lên. Nơi đốt sống thứ bảy của Phương xuất hiện một hình thù kỳ lạ, Nhàn như bị điều khiển mà cúi người xuống ngửi mùi hương trên ót nàng, cô bất giác vươn đầu lưỡi liếm nhẹ một cái.
Phương rùng mình môi khẽ mở kêu lên một tiếng, âm thanh của nàng khiến Nhàn chợt tỉnh táo lại, cô đưa tay bắt một đạo ấn chú rồi điểm lên hình thù kia, Phương đau đớn ngất xỉu trong cái ôm của cô.
Nhàn nhìn ấn chú từ từ biến mất trong lòng dâng lên tia lạnh lẽo, cái hôm cô cùng ông Cấn phong ấn quỷ ở sông lớn, cô đã đem một phần sức mạnh phong ấn trong đốt sống thứ bảy của Phương, vì cô biết người đàn ông kia không tốt đẹp gì. Nhưng có một điều cô không thể nào lường trước được, một phần sức mạnh của cô lại khiến đốt sống thứ bảy của nàng bị thay thế, âm khí của cô hiện tại đã hòa vào người Phương chuyển thành cương khí của đạo sư. Nhàn chợt nhớ đến ngày đầu tiên cô gặp nàng, lúc đó cô đã cho nàng đốt xương, có lẽ thứ kia tìm được người có duyên nên mới khiến Phương có được sức mạnh này.
Nhàn ôm Phương đặt lên giường rồi ngồi xuống cạnh bên, cô đưa tay vuốt ve gò má trắng nõn của nàng, Phương lớn lên thì không còn giống cô nữa. Gương mặt nàng giờ đây có chút giống bà hội, nếu lúc trước bà nhìn thấy không chừng sẽ cưng chiều Phương hết mực,nhưng ai mà biết trước được chữ nếu này kia chứ.
Bà Thắm ngồi trên ghế mây ánh mắt nhìn về phía đầu ngõ, bóng dáng cao lớn của cậu út Bình đang bước vào từ bên ngoài, cậu bỏ cái cặp táp xuống mà thở dài một hơi.
"Sao rồi con". Bà Thắm đợi cậu út uống ly trà rồi mới hỏi.
"Cũng vậy thôi má à, con Sương nó cứ im lìm như vậy. Má vợ cho nó ăn thì nó ăn, còn bình thường nó ngồi một chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ". Cậu út Bình ánh mắt buồn thiu kể lại chuyện bên kia, từ khi sinh ra con gái cậu đã đần độn không nói một lời, hiện tại thì khá hơn được một chút nhưng cũng không biết nói.
Mắt của bà Thắm chợt đỏ hoe, cái nhà này có tội tình chi mà chịu cảnh tan thương như vầy, bà già rồi gần đất xa trời mà không chết, để mấy đứa nhỏ chưa biết mùi đời là chi phải nằm im dưới sâu dưới ba tất đất.
Cậu út Bình nhìn má thì trong lòng dấy lên cảm xúc uất hận, cũng tại người đàn ông kia mà cái nhà này phải chịu liên lụy đến ba đời, rồi cậu lại cười chua chát cho cái gọi là tình thân máu mủ. Cậu út Bình nhìn lên phía tủ thờ, trên đó đặt ba tấm di ảnh trắng đen của ba người chị đã khuất.
Chị hai Thêm vừa sinh ra chưa được một tuổi thì gãy cổ lìa đời, chị ba Tánh năm mười hai tuổi treo cổ trên cây đa trước ngõ mà chết, Tư Mẩn thì cả cái xác cũng không còn để mà đem về chôn cất.
Đang suy nghĩ miên man thì cậu út Bình bị tiếng gọi bà Thắm làm cho giật mình, cậu hít sâu rồi hỏi lại một câu. "Má nói cái chi".
"Má kêu bay đưa con Phương về bển ở đi, nào vợ bay nó sanh rồi đưa nó về". Bà Thắm nói xong thì nhìn vào trong buồng của Phương, ánh mắt mang theo một tia hi vọng.
"Dạ mai con đưa con nhỏ dìa, chắc Phương cũng nhớ má nó lắm". Cậu út Bình nghe đến Phương trong lòng tràn ra yêu thương, má nói con nhỏ là phúc tinh cũng cái nhà này.
Cậu út Bình nghe lời má dẫn theo Phương về nhà vợ, vợ cậu Bình tên là Ngọc Hà, mợ là con của quan Chánh tổng. Ngọc Hà xinh đẹp lắm, tuy là tiểu thư quyền quý nhưng tính nết hiền lành thương người, hai người nên duyên cũng một phần nhờ ông Chánh tác hợp.
Cậu út Bình là học trò của ông, thấy cậu hiền hậu chất phát nên ông Chánh mới đem Ngọc Hà gả cho cậu.
Ngọc Hà cũng gần sanh rồi nghe bà cụ Chín nói mợ bầu con trai, nhìn bụng mợ nhọn thế này thì không sai vào đâu được. Ngọc Hà nằm trên ghế mây đưa tay vuốt ve cái bụng nhô cao của mình, mợ mong rằng con mợ sanh ra khỏe mạnh.
"Má ơi".
Tiếng gọi trong trẻo khiến Ngọc Hà ngước lên xem, từ ngoài ngõ Phương đã lon ton chạy vào trong nhà, nàng chạy đến ngồi xụp xuống cạnh ghế mây mà đưa tay xoa bụng Ngọc Hà.
Cậu út Bình vừa vào tới bên trong,cậu cũng đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Phương đưa tay sờ bụng vợ, Ngọc Hà thấy hai cha con như thế thì bật cười thành tiếng.
.....
Đêm đó trời bỗng nhiên đổ xuống một cơn mưa lớn, Phương nằm trên giường bị tiếng sét làm giật mình tỉnh dậy, nàng ngồi phắt dậy nhìn đến cửa sổ bị đóng chặt.
Bên ngoài tiếng bước chân cùng âm thanh ồn ào dần rõ hơn, tiếng gọi lớn hòa vào tiếng mưa tạo nên âm thanh như gào thét.
Nhàn không biết từ bao giờ đã đứng trước cửa buồng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn vào từng người chạy qua chạy lại, Nhàn nghe họ nói Ngọc Hà chuyển dạ sanh non.
Một tia sét đánh xuống chiếu sáng một khoảng trong màn mưa dầy đặc, nhân dáng mờ ảo cũng hiện ra rồi vụt tắt, Nhàn cau mày nhìn đến nơi cái thứ kia vừa biến mất.
Là tà linh.
Gương mặt cô khuất trong bóng đêm, ánh mắt tràn ra một luồng sát ý kinh người, nhưng bỗng chốc liền bị tiếng gọi làm cho biến mất.
"Cô ơi".
Nhàn quay người lại thì Phương đã đến bên cạnh mình, cô đưa tay kéo nàng đến gần rồi nói."Má con sắp sanh rồi, con muốn đi coi hông".
"Dạ đi". Phương lập tức đáp lời, nàng lo lắng cho má nhiều lắm, hồi trước nàng có nghe người ta nói " đàn bà sinh con là đã bước một chân vào cửa tử".
Ngoài trời mưa không hề ngớt, trước cửa nhà bỗng vang lên tiếng xe hơi, cậu út Bình mở dù đưa một người đàn bà vào trong nhà.
Người đàn bà kia vừa kiểm tra xong cho Ngọc Hà liền xanh mặt mà nói. "Vụ này tui không đỡ được, đứa nhỏ nằm ngược rồi".
Bà Chánh nghe bà mụ nói vậy thì lảo đảo muốn ngã, cũng may con bé người ở nó nhanh tay đỡ bà lại.
"Trời ơi là trời". Bà Chánh trong miệng chỉ thốt lên một câu rồi bật khóc.
Cậu út Bình nắm lấy tay vợ quỳ thụp xuống đất, nước mắt từng giọt rơi xuống đầy thống khổ, vợ cậu làm chi nên tội mà phải chịu khổ thế này. Chợt cậu út ngẩn đầu lên cậu đứng bật dạy chạy như điên ra bên ngoài, trong màn mưa dầy đặc cậu đưa tay chỉ thẳng lên trời mà hét lên.
"Ông trời ơi, ông muốn giết cả nhà tui chết hết mới vui sao, ông có ngon thì đánh chết tui đây này".
Tiếng nói cậu vừa dứt thì một đạo sét rạch ngang đánh xuống phía xa, cậu út Bình quỳ thụp xuống đất mà gào khóc trong mưa.
"Trở vào nhà đi".
Cậu út Bình đang khóc chợt giật mình ngẩng phắt dậy, cậu nghe được giọng nói của một người con gái vang vọng bên tai, đến khi quay đầu nhìn lại thì thấy Phương đang đứng trước hàng ba,mà bên cạnh nàng một nhân dáng mờ ảo đang nhìn cậu chằm chằm.
"A". Cậu út Bình trợn mắt nhìn về phía Nhàn, trong ánh mắt toàn là sợ hãi, bên tai cậu một lần nữa lại vang lên giọng nói âm trầm.
"Trở vào trong nhà nhanh".
Cậu út Bình lật đật đứng lên mà đi vào trong nhà, cậu không dám tiếng đến chỗ Phương mà né qua một bên, nhưng đến khi vào bên trong liền không thấy bóng dáng ai bênh cạnh nàng cả. Cậu út Bình đưa tay dụi mắt nhưng cũng không thấy gì, cậu hết nhìn Phương rồi nhìn qua bên cạnh nàng.
Bên trong buồng chợt vang lên tiếng hét, Cậu út Bình lại chạy vào trong buồng xem vợ của mình. Ngọc Hà nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, bờ môi đã bị cô cắn đến bật máu, phía dưới hạ thân một chất lỏng đỏ tươi đang tràn ra bên ngoài.
Ngọc Hà thở lên khó nhọc, bụng không ngừng truyền đến từng cơn đau đớn, Ngọc Hà há miệng thở ra một hơi nghẹn ứ.
Ngọc Hà không hề biết rằng trên bụng cô đang có một bóng đen ngồi lên, bóng đen kia chìa ra bàn tay đen đúa đặt lên bụng cô, từng tiếng gầm gừ cũng phát ra từ trong cổ họng khản đặc. Chợt bóng đen quay nhìn về một vị trí, nó có chút run sợ khi thấy Nhàn đang đứng đó, nhưng qua một lúc không thấy cô có phản ứng nó liền cười lên khoái chí.
Phương nhìn má đau như vậy thì bật khóc, nàng muốn chạy đến nhưng bị người ở giữ lại, nàng còn nhỏ không nên coi những thứ này.
Nhàn mím môi thở ra một hơi, cô lướt đến đưa tay tát vào mặt tà linh khiến nó bay ra ngoài cửa.
2
Tà linh ngơ ngác mà nhìn vào phía trong buồng, nó nghiến răng trèo trẹo mà đứng lên muốn leo lên người Ngọc Hà một lần nữa, thế nhưng nó vừa lướt vô liền bị Nhàn tát thêm một phát bay ra ngoài.
Nhàn lướt đến chỉ thẳng mặt nó mà nói.
"Mày ngồi đây lén phén là tao tán cho bay hồn".
4
Tà linh dù sợ nhưng vẫn cương người ra nói. "Đây là nghiệp tui phải đòi,cô mần chi mà cản tui".
"Đòi sai người rồi cha nội". Nhàn bĩu môi nói một câu, nhưng nói xong Nhàn chợt nhớ ra một điều liền nói lại. "Ờ tui quên tà linh thì không biết là đờn ông hay đờn bà, tui xin lỗi mấy người nghen hí hí ".
3
"Mày". Tà linh tức giận đưa bàn tay đen đúa chỉ vào Nhàn, đúng là nó không có giới tính rõ rệt, nó chỉ là một phần oán khí được người ta tạo thành do nghiệp mà thôi.
"Mày cái gì mà mày ,kêu cô nghe hông". Nhàn đưa tay lên tát một phát khiến nó bay ra cả mét, cô đứng đó chống nạnh mà hét lên.
"A".
Đột nhiên Nhàn nghe một tiếng "a" nhỏ như muỗi, cô theo phản xạ liền bỏ tay xuống nhẹ nhàng mà quay ra sau."Vô nhà đi Phương".
Phương đứng đó tròn xoe mắt nhìn cô, nàng mím môi nuốt nước miếng cái ực, ánh mắt chợt liếc nhìn về cái bóng đen bị tát bay ra bụi tre đằng trước.
Tà linh thấy mình không đánh lại thì tan biến đi, Nhàn liếc mắt nhìn vào khoảng không phía trước, rồi xoay người đi vào trong nhà, tà linh thấy cô không đề phòng thì lập tức hiện ra đưa tay đánh về phía cô. Nhàn nghiêng người né đi đòn đánh, cô đưa tay bóp chặt một cái liền nghe tiếng hét thảm thiết, thân ảnh đen đúa của tà linh liền tan thành mảnh vụn.
"Giỡn mặt dí tui à". Nhàn hừ một tiếng quay người đi đến cạnh Phương, thấy nàng há hốc miệng đứng đó ,thì chặn ngang hông ôm nàng đi vô nhà, cũng hên là cả nhà đang bận bịu, hông là tự dưng thấy Phương như thế không sợ mới lạ.
Nhàn ôm Phương vào trong buồng rồi nói. "Lấy bùa ra cô chỉ con vẽ".
"Chi vậy cô". Phương có chút khó hiểu nhìn cô, vừa rồi thấy một màn kia khiến nàng quên mất má đang sanh khó luôn rồi.
"Thì cho má con sanh em ra chứ chi, lấy bút vẽ mau lên hồi má con chịu hông nổi bây giờ". Nhàn đưa tay gõ lên trán Phương một cái, con nhỏ này sao mau quên vậy trời.
Phương nghe xong thì vội lấy vài tấm giấy vàng ra vẽ bùa, Nhàn chỉ nàng vẽ từng nét không bỏ sót chữ nào, khi vẽ xong năm đạo bùa gương mặt Phương có chút tái nhợt. Nhàn đưa ngón tay điểm lên ót Phương rồi nhẩm đọc gì đó, một luồng ánh sáng xanh nhạt theo ngón tay truyền thẳng vào ấn ký mờ ảo.
Phương cảm thấy thoải mái hơn một chút, nàng đưa tay bắt lấy tay Nhàn cười một cái.
Phương biết Nhàn đang truyền sức mạnh cho mình, cô cũng đã nói hết mọi chuyện cho nàng nghe ngoài cái chết của mình, Phương từng hỏi rất nhiều lần nhưng Nhàn chỉ lắc đầu nói mình trượt chân xuống sông chết đuối. Phương luôn cảm nhận được một tia bi thương từ đôi mắt cô, có nhiều lúc lại thấy một chút phẫn hận, nhưng nàng không tài nào biết được câu chuyện đằng sau những cảm xúc đó.
"Qua buồng má con đi cô chỉ con lập trận pháp". Nhàn lây lây vai Phương rồi nói.
"Dạ". Phương nhanh chóng đứng lên cầm theo năm đạo bùa.
Phương qua bên kia buồng thì Ngọc Hà đã ngất đi, bà mụ không ngừng gọi cô dậy nhưng không có kết quả. Phương len lỏi qua mấy người lớn trèo lên giường của Ngọc Hà, nàng chưa kịp dán bùa liền bị dì Sanh ôm lấy kéo xuống giường.
"Cô Phương hông có phá".
Phương cau mày quay lại nhìn dì Sanh gằn giọng. "Buông ra coi".
Dì Sanh tự dưng thấy sống lưng lạnh toát, một cổ áp lực không tên tự dưng đè lên người khiến bà muốn ngộp thở, bà liền buông tay mà lùi ra sau mấy bước.
Phương liếc mắt nhìn bà rồi lại trèo lên giường, khi quay mặt vào phía trong ánh mắt nàng lại đỏ lên một chút. Phương đem bùa dán ở bốn góc trên giường, còn một lá lại đem dán vào cạnh giường trên đỉnh đầu Ngọc Hà.
Phương dán xong thì trèo xuống giường bắt đầu đọc chú pháp, nàng đưa tay bắt ấn điểm thẳng lên trán Ngọc Hà, khi vừa điểm xong ánh mắt Ngọc Hà đột nhiên mở ra thở lên một hơi.
Bà Mụ đứng phía dưới giường bỗng dưng la lên. "Đứa nhỏ trở đầu rồi trời ơi".
Bà nói xong liền đuổi mấy người trong nhà ra ngoài bớt, đến khi nhìn đến Phương không biết sao bà lại không nói gì, bà sống mấy chục năm rồi cũng hiểu được nàng đang làm gì.
Cậu út Bình đi qua đi lại ngoài buồng lo lắng không thôi, rồi một tiếng khóc non nớt từ trong buồng vọng ra, cậu út Bình chưa kịp vui mừng liền nghe một tiếng sét nổ mạnh khiến cậu giật thót tim. Cậu út Bình quay đầu nhìn ra cửa liền thấy một tia rạch dài sáng loáng, mà hướng sét hình như bên phía nhà má cậu.
Bà Thắm đang ngủ nghe một tiếng sấm lớn, bà giật mình từ trên giường ngồi dậy đi nhanh ra ngoài, phía sau nhà ngôi mộ của cha bà bị sét đánh nứt ra một đường lớn. Bà Thắm mở to mắt sống mũi cũng cay sè, cứ thế nước mắt theo khóe mi lăn dài xuống gò má, cháu bà được cứu rồi.
Người tạo nghiệp một khi bị hóa giải thì sẽ bị trời phạt, tà linh kia đã tan biến, đứa con của Ngọc Hà cũng ra đời an toàn thì đương nhiên lời nguyền sẽ bị phản phệ, âu cũng là nghiệp quả mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook