Tam Điện Hạ - Phượng Cửu An
-
Chương 81: Vân U
Tại khu Tây Hoa Kinh, có một quán hoành thánh do một gia đình đến từ Hải Châu mở ra cách đây mười năm.
Đêm gần đến giờ Tý, quán bánh vẫn sáng đèn. Ngoài những bổ khoái vừa tan làm và thuyền công trở về sau chuyến hải hành, còn có một nữ tử mặc áo đỏ đang ngồi trong góc, lặng lẽ ăn hoành thánh.
Nàng khoác áo choàng dày, thân đầy châu ngọc. Mỗi khi cúi đầu xúc hoành thánh đưa vào miệng, đôi khuyên tai ngọc trai lấp lánh bên tóc mai lại khẽ lay động.
Ai vào quán cũng đều chú ý đến nàng. Một nữ tử ăn vận lộng lẫy đến đây ăn uống vào đêm khuya, nhưng không ai dám nảy sinh ý đồ cướp đoạt.
Bởi sau lưng nàng là một nam nhân tóc bạc, khí chất khiến cả con phố phải sáng rực, chính là Tam Điện hạ – nhân vật thần tiên mà người đời khó lòng gặp mặt.
Tháng trước, kinh thành rộ lên tin đồn Tam Vương phi mang thai.
Kể từ đó, mỗi khi gần đến giờ Tý, người ta lại thấy Tam Vương phi xuất hiện ở quán hoành thánh này.
Có lẽ nàng bỗng dưng thèm vị hoành thánh của quán này khi mang thai, ăn mãi không chán.
Về phần bụng, nhìn chưa rõ. Có lẽ thai kỳ vẫn còn sớm, chưa lộ dáng.
Huống hồ nàng mặc rất nhiều lớp áo, dù chưa đến mùa đông nhưng nàng đã khoác áo bông, phủ thêm áo choàng.
Mỗi lần đến đây, Tam Điện hạ đều đi cùng, thanh toán mỗi lần một cách khác nhau. Đôi khi, Vương phi đặt tiền lên bàn, chia thành hai phần: một phần là giá bánh, một phần là công sức của chủ quán.
Nếu Tam Điện hạ trả, chỉ cần đặt nửa lượng bạc lên bàn, khẽ gật đầu với chủ quán và nói một câu "đa tạ" rồi rời đi.
Tối hôm ấy, sau khi Thẩm Nguyên Tịch ăn xong, thanh toán rồi cùng Tam Điện hạ một trước một sau rời khỏi quán.
Kể từ khi nàng bắt đầu đến đây ăn uống, Tam Điện hạ đã cho thắp đèn sáng khắp con phố, soi sáng đường cho nàng.
Nhưng hôm nay, khi đi trên con phố này, đèn dường như khẽ lay động dù không có gió.
Tam Điện hạ nắm tay nàng, ngước nhìn mặt trăng treo cao trên bầu trời.
Thẩm Nguyên Tịch thấy được những sợi bạc bay bay dưới ánh trăng.
Đó là Tẩm Nguyệt.
Dù cách xa đến vậy, nàng vẫn thấy rõ khóe môi cong lên của Tẩm Nguyệt, lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn.
Tam Điện hạ nhàn nhạt hỏi: "Mẫu thân ta đâu?"
"Trên đường gặp một đoàn hí kịch từ Sóc Châu, bị tiểu yêu trong đoàn mê hoặc, phải chậm nửa ngày mới đến được." Tẩm Nguyệt cười toe toét.
Tam Điện hạ: "Giận thì đừng trút lên đầu ta."
Tẩm Nguyệt cười lớn, tiếng cười hệt như tiếng cú đêm kêu.
Thẩm Nguyên Tịch lần đầu chứng kiến điều này thì mở rộng tầm mắt.
Hóa ra đây là cách Tẩm Nguyệt thể hiện khi không vui.
Nàng thầm nghĩ, sao Tẩm Nguyệt lại đến vào lúc này? Chẳng lẽ nàng sắp sinh?
Tẩm Nguyệt vẫn như thường lệ, chẳng kiêng dè đọc suy nghĩ nàng rồi đáp: "Đúng vậy, sắp rồi."
Thẩm Nguyên Tịch thở dài, không đáp lại.
"Tẩm Nguyệt, lần trước ngài nói hoa của ta sắp nở, nhưng đã ba mươi năm trôi qua, nó nở chưa?"
Hạt giống hoa của nàng có lẽ đã mục nát dưới đất từ lâu.
"Cứ chờ đi, cứ chờ đi." Tẩm Nguyệt nói.
"... Ý ngài là chờ đến hàng ngàn hàng vạn năm sao?"
"Hàng ngàn hàng vạn năm, dài lắm sao?" Tẩm Nguyệt trả lời nhẹ nhàng.
Trưa hôm sau, Công chúa Yến Lan đến nơi.
Lúc ấy, Thẩm Nguyên Tịch vẫn đang ngủ, cảm thấy trên má có hơi lạnh băng, như có ai đó chạm vào mặt nàng.
Nhận ra đây không phải là nhiệt độ của Tam Điện hạ, Thẩm Nguyên Tịch hoảng hốt mở mắt. Trước mặt nàng là khuôn mặt non nớt nhưng đầy tinh nghịch của Công chúa Yến Lan, sau khi vừa làm trò đùa nghịch xong.
"Sao hả?" Yến Lan hỏi. "Có cảm giác gì không?"
"Là nói... về cái thai sao?" Thẩm Nguyên Tịch lắc đầu. "Nếu không tận mắt thấy hoa kết trái, con căn bản không biết mình..."
"Có nặng không?" Yến Lan hỏi.
Thẩm Nguyên Tịch gật đầu.
Nàng cảm thấy mình dường như chỉ kết được một trái trong linh hồn, bụng không hề nhô lên chút nào, chỉ có thân thể mỗi ngày lại nặng hơn.
"Và còn thèm ăn nữa." Yến Lan nói. "Con của các con, có lẽ cần nhiều hương vị nhân gian hơn cả Lâm Sócc trước đây. Vậy dạo gần đây con thích ăn gì?"
"Hoành thánh ở một quán gần bến tàu." Thẩm Nguyên Tịch đáp. "Hương vị rất nồng, vị đậm, nhưng lại thèm ăn."
"Bình thường thôi." Đôi mắt đỏ của Yến Lan lóe sáng. "Còn thèm gì nữa không?"
Thẩm Nguyên Tịch định trả lời, khóe mắt đã thoáng thấy vẻ chế giễu trên gương mặt Yến Lan.
Còn thèm gì nữa? Đương nhiên là thèm máu của Tam Điện hạ rồi.
Thậm chí còn thèm nhiều hơn việc ăn mỗi ngày một bát hoành thánh. Dạo này, dáng người của Tam Điện hạ cũng gầy đi thấy rõ.
Công chúa Yến Lan với kinh nghiệm của mình chắc chắn hiểu rõ điều này.
Biết rõ còn cố tình hỏi, chẳng qua để trêu chọc nàng mà thôi.
Thẩm Nguyên Tịch thở dài: "... Yến Lan, người và Tẩm Nguyệt ngày càng giống nhau."
"Cuối cùng con cũng gọi tên ta!" Công chúa Yến Lan cười lớn. "Tốt, tốt lắm... gọi tên nghe thật hay!"
Thẩm Phong Niên mong ngóng suốt một năm, cuối cùng vào một ngày trời yên biển lặng, vị quản gia già của Tam Vương phủ báo tin, nói rằng đứa trẻ đã "rơi xuống."
Cách nói "rơi xuống" này có phần kỳ quái, nhưng nghĩ đến việc quản gia này vốn là người U tộc, Thẩm Phong Niên cho rằng đây là cách họ gọi trẻ sơ sinh.
Được thăng chức làm ngoại tổ phụ, Thẩm Phong Niên hớn hở đến Tam Vương phủ. Trong tưởng tượng của ông, con gái mình sẽ nằm trong nội viện tĩnh dưỡng, còn Tam Điện hạ sẽ bế đứa trẻ trong tay, trao cho ông nhìn.
Nhưng khi đến nơi, ông lại thấy con gái mình đang đứng ngoài sân, chỉ huy Tam Điện hạ chôn rượu.
Qua những lời nói thoảng lại, dường như là rượu "Nữ Nhi Hồng."
Thẩm Phong Niên mừng rỡ: "Là con gái sao?"
Đúng vậy, là một tiểu tôn nữ!
Thẩm Nguyên Tịch lắc đầu: "Con cũng không biết nữa, mặc kệ đi, đến lúc trồng ra cái gì thì ra cái nấy."
Thẩm Phong Niên nghe vậy càng thêm hồ đồ.
Lúc này tóc ông đã gần bạc trắng, không khác gì sắc tóc của con rể. Nhưng mái tóc bạc vì già nua của ông khác xa với mái tóc bạc mềm mại, bóng mượt của Tam Điện hạ.
Thẩm Phong Niên hỏi: "Đứa bé đâu? Không phải nói... sinh rồi sao?"
"Ừ, sáng nay vẫn đang ngủ, Lâm Sócc đã đánh thức con." Thẩm Nguyên Tịch chỉ về phía một cây non mọc lên giữa sân.
Cây non này trông rất yếu ớt, nhưng trên ngọn lại treo một quả màu cam đỏ trĩu nặng.
Thẩm Phong Niên hoa mắt, dụi mắt mãi mới nhìn rõ được quả ấy.
Quả to cỡ hai bàn tay, theo nhịp thở mà phập phồng.
"...Đây là cái gì?"
"Chính là cách sinh con mà U tộc bọn họ gọi." Thẩm Nguyên Tịch thở dài: "Giai đoạn mang thai của con đã xong, bây giờ cần Lâm Sócc dùng máu nuôi dưỡng nó. Còn là trai hay gái, đợi khi quả chín rụng mới biết."
"Là con gái." Tam Điện hạ hờ hững bổ sung một câu.
"Ồ, thật sao? Phép bói của chàng... đúng được một nửa." Thẩm Nguyên Tịch dịu dàng phản bác: "Chàng từng bảo hạt giống hoa của ta sẽ nảy mầm. Hôm qua ta đào đất lên xem, nào còn hạt giống, chúng sớm đã mục thành bùn cả rồi."
Tam Điện hạ im lặng.
Thẩm Phong Niên trong phút chốc không biết nên phản ứng ra sao.
"Vậy... khi nào mới có đứa bé thật sự?" Thẩm Phong Niên làm động tác minh họa: "Loại trẻ con có thể khóc, có thể cười, có thể gọi ta là ngoại tổ phụ ấy?"
Thẩm Nguyên Tịch cười mỉm, chìa tay vuốt lại những sợi tóc trắng xõa rối bên thái dương của phụ thân mình, dịu dàng đáp: "Còn tùy vào tính tình nó. Lâm Sócc, chàng tốn bao lâu để thành hình?"
"...Hai năm." Tam Điện hạ đáp.
"Thật sự là bao lâu?"
Tam Điện hạ thừa nhận: "...Ba năm ba tháng, đến ngày trăng rằm thứ mười bốn."
Thẩm Nguyên Tịch quay sang nhìn cha.
"Phụ thân cứ kiên nhẫn chờ đi. Lâm Sóc đã nhìn thấy rồi, người sống rất thọ, còn bế cháu chơi đùa trong sân nữa kìa."
Thẩm Phong Niên xoa cằm, lắc đầu: "Con chẳng phải nói, vị này nhà con bói đúng được một nửa sao?"
Thẩm Nguyên Tịch: "Điều tốt thì nhất định đúng cả!"
Một năm Trung Thu sau, cô nương Tiết Sùng đã thành thân, chẳng mấy chốc lại có tin vui nàng đang mang thai.
Thẩm Nguyên Tịch nhìn quả "trái cây" bất động trong sân, lại liếc sang Tam Điện hạ gần như đã trở nên trong suốt, cảm thán: "Sao việc sinh con của người thường... lại nhanh đến thế."
Tam Điện hạ khẽ nâng mắt, trong ánh mắt thấp thoáng chút an ủi.
Khoảnh khắc ấy, cuối cùng nàng cũng hiểu việc sinh sôi của phàm nhân trong mắt chàng nhanh chóng và hư ảo đến nhường nào.
Năm Thẩm Phong Niên được xem là "tứ đại đồng đường," quả của Tam Vương Phủ cuối cùng cũng vỡ vỏ.
Quả nhiên là một cô bé.
Vừa chào đời đã như đứa trẻ hai, ba tuổi, biết nói, biết chạy.
Còn về dung mạo, lúc này vẫn chưa nhìn ra rõ ràng, nét mặt có phần giống Thẩm Nguyên Tịch, nhưng đôi lúc lại thấy thần thái như đúc từ khuôn mặt của Tam Điện hạ.
Thẩm Nguyên Tịch luôn cảm thấy dường như Tam Điện hạ "biến" thành một đứa bé để thay thế.
Bởi đứa trẻ này không có mái tóc bạc, tóc nàng đen nhánh, ánh mắt gần như đen khi không đứng dưới ánh mặt trời.
Khi Tẩm Nguyệt nhìn thoáng qua nàng bé, hắn vừa lòng rời đi.
"Ngày đêm hòa hợp, biên giới U địa dần hòa tan, con bé sẽ giống như vậy. Qua một thế hệ lại một thế hệ, ngàn năm sau, là Chiêu hay là U, ai còn có thể phân biệt nổi?"
Đứa trẻ được đặt tên là Mộ Triêu, trăng non hóa hình mà phá vỏ. Theo luật lệ của U tộc, cô nương này tài năng và tư chất đều tầm thường, nhưng Tam Điện hạ lại vô cùng mãn nguyện.
"Như thế mới đúng." Tam Điện hạ nói, "Đây mới là xu thế. Hơn nữa, Mộ Triêu như vậy cũng báo hiệu rằng, những ngày tháng về sau, sẽ không còn tai họa tranh chấp giữa ngày và đêm nữa."
Hiện giờ ngồi trên ngôi vị Hoàng đế trong hoàng cung kia mới là một kẻ ngốc.
Khi Tiêu Minh Tắc băng hà, loạn cung đình lắng xuống, Tam Điện hạ từng nói với Thẩm Nguyên Tịch rằng: Ba vị hoàng tử tranh giành ngôi báu, một là kẻ ngốc, một là kẻ khờ, một là kẻ đại ngu xuẩn.
Người đến gõ cửa Tam Vương Phủ, muốn lôi kéo Tam Điện hạ chọn phe, là kẻ ngốc. Người lên ngôi trước rồi sau đó bỏ mạng, là kẻ đại ngu xuẩn.
Thẩm Nguyên Tịch lo lắng: "Theo lời chàng, hoàng đế là kẻ khờ... bách tính phải làm sao đây? Cuộc sống chẳng phải sẽ rất khó khăn sao?"
Tam Điện hạ lại lắc đầu: "Hoàng đế là kẻ khờ, nhưng không phải kẻ ngốc hay đại ngu xuẩn. Như vậy, văn võ tài năng trong triều sẽ ngày càng nhiều lên, đây là điều tốt."
"...Tiêu Minh Tắc thuộc loại nào? Đại ngu xuẩn à?"
"Hắn thuộc loại khôn vặt." Tam Điện hạ đáp, "Loại này có thể giữ yên cơ nghiệp, nhưng không thuận lợi cho người tài cống hiến."
Thẩm Nguyên Tịch suy nghĩ một hồi, rồi đồng tình sâu sắc.
Dưới thời Tiêu Minh Tắc trị vì, triều chính tuy bình ổn, nhưng cuối cùng bè phái tranh quyền liên miên, cả triều đình dường như chỉ còn lại phụ thân nàng biết đánh trận.
Mà phụ thânnàng có thể đứng vững là vì Tiêu Minh Tắc không thể công khai đàn áp ông.
"Kẻ khôn vặt đều không muốn bên cạnh mình có người giỏi hơn." Thẩm Nguyên Tịch gật đầu liên tục, "Thì ra là vậy."
Sau khi con gái ra đời, Tam Điện hạ vào cung một chuyến.
Từ đó về sau, vị Hoàng đế ngốc nghe theo lời khuyên, tại biên giới giữa Nhai Châu và Hải Châu, phân ra một khu vực, đặt tên là Vân U, giao cho Tam Điện hạ di dời U tộc đến sinh sống.
Vân Tinh tự đề cử mình làm "người dẫn đường," để dạy họ cách thích nghi với cuộc sống ở Chiêu địa.
Trước lúc lên đường, Vân Tinh – khi ấy tuổi đã cao – lần cuối kể lại với Thẩm Nguyên Tịch câu chuyện giữa ông và Chiêu Thanh.
"Tam Vương phi, ta có một nguyện vọng, muốn nhờ Vương phi giúp hoàn thành."
Ông nói: "Ta lần này đi, sẽ không trở về. Nếu tin tức ta qua đời truyền về kinh thành, xin Vương phi trong đêm trăng tròn của tháng ấy, hãy đốt những câu chuyện giữa ta và Chiêu Thanh về hướng U Địa."
"Ông... không muốn giữ lại sao?"
"Tam Điện hạ vẫn còn đây." Vân Tinh cúi lạy về phía Tam Điện hạ, nói: "Mỗi lần ta kể chuyện với Vương phi, Tam Điện hạ đều ở đó. Liệu hắn có thể kể lại thay ta hay không, ta không biết. Nhưng những bản thảo Vương phi chỉnh lý viết ra, hắn đã xem từng chữ không sót, cũng có thể ghi nhớ từng chữ không sai."
Vân Tinh cười: "Vương phi hãy đốt bản thảo, nếu muốn lưu lại một bản nơi nhân gian, thì xin để Tam Điện hạ chép lại bằng trí nhớ của mình."
Tam Điện hạ nhẹ nhàng gật đầu.
*
Tân hoàng lên ngôi, đổi niên hiệu thành Vĩnh Diên.
Năm Vĩnh Diên thứ mười ba.
Thẩm Nguyên Tịch đã đốt cuốn bản thảo ấy.
Tối hôm đó, Tam Điện hạ ngồi lại chép lại toàn bộ bằng trí nhớ.
Thẩm Nguyên Tịch ngắm nhìn mảnh trăng khuyết trên bầu trời đêm, giọng bình thản: "Mới vài năm ngắn ngủi thôi, mà ta đã không còn nhớ được khuôn mặt của Vân Tinh – người cùng sống với ta suốt mấy chục năm rồi..."
"Khuôn mặt nào?" Tam Điện hạ bất ngờ phá vỡ bầu không khí thoáng buồn bã ấy.
Nghĩ lại, Vân Tinh thực ra có đến bốn khuôn mặt. Lão già U tộc trùm áo choàng đen, thiếu niên anh tuấn bước trong gió với gậy trượng trên tay, phàm nhân sau khi lột đi một lớp máu thịt, cuối cùng là ông lão tóc bạc già nua tự nhiên.
Thẩm Nguyên Tịch ngẩn người thật lâu.
Tam Điện hạ lật trang giấy, phác họa lại khuôn mặt trẻ trung, phong lưu nhất của Vân Tinh.
Tam Điện hạ dùng bút gõ lên bức phác họa khuôn mặt Vân Tinh trên giấy.
"Đây là diện mạo khi hắn yêu Chiêu Thanh... rất hợp với câu chuyện chúng ta đang viết lại, phải không?"
Đêm gần đến giờ Tý, quán bánh vẫn sáng đèn. Ngoài những bổ khoái vừa tan làm và thuyền công trở về sau chuyến hải hành, còn có một nữ tử mặc áo đỏ đang ngồi trong góc, lặng lẽ ăn hoành thánh.
Nàng khoác áo choàng dày, thân đầy châu ngọc. Mỗi khi cúi đầu xúc hoành thánh đưa vào miệng, đôi khuyên tai ngọc trai lấp lánh bên tóc mai lại khẽ lay động.
Ai vào quán cũng đều chú ý đến nàng. Một nữ tử ăn vận lộng lẫy đến đây ăn uống vào đêm khuya, nhưng không ai dám nảy sinh ý đồ cướp đoạt.
Bởi sau lưng nàng là một nam nhân tóc bạc, khí chất khiến cả con phố phải sáng rực, chính là Tam Điện hạ – nhân vật thần tiên mà người đời khó lòng gặp mặt.
Tháng trước, kinh thành rộ lên tin đồn Tam Vương phi mang thai.
Kể từ đó, mỗi khi gần đến giờ Tý, người ta lại thấy Tam Vương phi xuất hiện ở quán hoành thánh này.
Có lẽ nàng bỗng dưng thèm vị hoành thánh của quán này khi mang thai, ăn mãi không chán.
Về phần bụng, nhìn chưa rõ. Có lẽ thai kỳ vẫn còn sớm, chưa lộ dáng.
Huống hồ nàng mặc rất nhiều lớp áo, dù chưa đến mùa đông nhưng nàng đã khoác áo bông, phủ thêm áo choàng.
Mỗi lần đến đây, Tam Điện hạ đều đi cùng, thanh toán mỗi lần một cách khác nhau. Đôi khi, Vương phi đặt tiền lên bàn, chia thành hai phần: một phần là giá bánh, một phần là công sức của chủ quán.
Nếu Tam Điện hạ trả, chỉ cần đặt nửa lượng bạc lên bàn, khẽ gật đầu với chủ quán và nói một câu "đa tạ" rồi rời đi.
Tối hôm ấy, sau khi Thẩm Nguyên Tịch ăn xong, thanh toán rồi cùng Tam Điện hạ một trước một sau rời khỏi quán.
Kể từ khi nàng bắt đầu đến đây ăn uống, Tam Điện hạ đã cho thắp đèn sáng khắp con phố, soi sáng đường cho nàng.
Nhưng hôm nay, khi đi trên con phố này, đèn dường như khẽ lay động dù không có gió.
Tam Điện hạ nắm tay nàng, ngước nhìn mặt trăng treo cao trên bầu trời.
Thẩm Nguyên Tịch thấy được những sợi bạc bay bay dưới ánh trăng.
Đó là Tẩm Nguyệt.
Dù cách xa đến vậy, nàng vẫn thấy rõ khóe môi cong lên của Tẩm Nguyệt, lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn.
Tam Điện hạ nhàn nhạt hỏi: "Mẫu thân ta đâu?"
"Trên đường gặp một đoàn hí kịch từ Sóc Châu, bị tiểu yêu trong đoàn mê hoặc, phải chậm nửa ngày mới đến được." Tẩm Nguyệt cười toe toét.
Tam Điện hạ: "Giận thì đừng trút lên đầu ta."
Tẩm Nguyệt cười lớn, tiếng cười hệt như tiếng cú đêm kêu.
Thẩm Nguyên Tịch lần đầu chứng kiến điều này thì mở rộng tầm mắt.
Hóa ra đây là cách Tẩm Nguyệt thể hiện khi không vui.
Nàng thầm nghĩ, sao Tẩm Nguyệt lại đến vào lúc này? Chẳng lẽ nàng sắp sinh?
Tẩm Nguyệt vẫn như thường lệ, chẳng kiêng dè đọc suy nghĩ nàng rồi đáp: "Đúng vậy, sắp rồi."
Thẩm Nguyên Tịch thở dài, không đáp lại.
"Tẩm Nguyệt, lần trước ngài nói hoa của ta sắp nở, nhưng đã ba mươi năm trôi qua, nó nở chưa?"
Hạt giống hoa của nàng có lẽ đã mục nát dưới đất từ lâu.
"Cứ chờ đi, cứ chờ đi." Tẩm Nguyệt nói.
"... Ý ngài là chờ đến hàng ngàn hàng vạn năm sao?"
"Hàng ngàn hàng vạn năm, dài lắm sao?" Tẩm Nguyệt trả lời nhẹ nhàng.
Trưa hôm sau, Công chúa Yến Lan đến nơi.
Lúc ấy, Thẩm Nguyên Tịch vẫn đang ngủ, cảm thấy trên má có hơi lạnh băng, như có ai đó chạm vào mặt nàng.
Nhận ra đây không phải là nhiệt độ của Tam Điện hạ, Thẩm Nguyên Tịch hoảng hốt mở mắt. Trước mặt nàng là khuôn mặt non nớt nhưng đầy tinh nghịch của Công chúa Yến Lan, sau khi vừa làm trò đùa nghịch xong.
"Sao hả?" Yến Lan hỏi. "Có cảm giác gì không?"
"Là nói... về cái thai sao?" Thẩm Nguyên Tịch lắc đầu. "Nếu không tận mắt thấy hoa kết trái, con căn bản không biết mình..."
"Có nặng không?" Yến Lan hỏi.
Thẩm Nguyên Tịch gật đầu.
Nàng cảm thấy mình dường như chỉ kết được một trái trong linh hồn, bụng không hề nhô lên chút nào, chỉ có thân thể mỗi ngày lại nặng hơn.
"Và còn thèm ăn nữa." Yến Lan nói. "Con của các con, có lẽ cần nhiều hương vị nhân gian hơn cả Lâm Sócc trước đây. Vậy dạo gần đây con thích ăn gì?"
"Hoành thánh ở một quán gần bến tàu." Thẩm Nguyên Tịch đáp. "Hương vị rất nồng, vị đậm, nhưng lại thèm ăn."
"Bình thường thôi." Đôi mắt đỏ của Yến Lan lóe sáng. "Còn thèm gì nữa không?"
Thẩm Nguyên Tịch định trả lời, khóe mắt đã thoáng thấy vẻ chế giễu trên gương mặt Yến Lan.
Còn thèm gì nữa? Đương nhiên là thèm máu của Tam Điện hạ rồi.
Thậm chí còn thèm nhiều hơn việc ăn mỗi ngày một bát hoành thánh. Dạo này, dáng người của Tam Điện hạ cũng gầy đi thấy rõ.
Công chúa Yến Lan với kinh nghiệm của mình chắc chắn hiểu rõ điều này.
Biết rõ còn cố tình hỏi, chẳng qua để trêu chọc nàng mà thôi.
Thẩm Nguyên Tịch thở dài: "... Yến Lan, người và Tẩm Nguyệt ngày càng giống nhau."
"Cuối cùng con cũng gọi tên ta!" Công chúa Yến Lan cười lớn. "Tốt, tốt lắm... gọi tên nghe thật hay!"
Thẩm Phong Niên mong ngóng suốt một năm, cuối cùng vào một ngày trời yên biển lặng, vị quản gia già của Tam Vương phủ báo tin, nói rằng đứa trẻ đã "rơi xuống."
Cách nói "rơi xuống" này có phần kỳ quái, nhưng nghĩ đến việc quản gia này vốn là người U tộc, Thẩm Phong Niên cho rằng đây là cách họ gọi trẻ sơ sinh.
Được thăng chức làm ngoại tổ phụ, Thẩm Phong Niên hớn hở đến Tam Vương phủ. Trong tưởng tượng của ông, con gái mình sẽ nằm trong nội viện tĩnh dưỡng, còn Tam Điện hạ sẽ bế đứa trẻ trong tay, trao cho ông nhìn.
Nhưng khi đến nơi, ông lại thấy con gái mình đang đứng ngoài sân, chỉ huy Tam Điện hạ chôn rượu.
Qua những lời nói thoảng lại, dường như là rượu "Nữ Nhi Hồng."
Thẩm Phong Niên mừng rỡ: "Là con gái sao?"
Đúng vậy, là một tiểu tôn nữ!
Thẩm Nguyên Tịch lắc đầu: "Con cũng không biết nữa, mặc kệ đi, đến lúc trồng ra cái gì thì ra cái nấy."
Thẩm Phong Niên nghe vậy càng thêm hồ đồ.
Lúc này tóc ông đã gần bạc trắng, không khác gì sắc tóc của con rể. Nhưng mái tóc bạc vì già nua của ông khác xa với mái tóc bạc mềm mại, bóng mượt của Tam Điện hạ.
Thẩm Phong Niên hỏi: "Đứa bé đâu? Không phải nói... sinh rồi sao?"
"Ừ, sáng nay vẫn đang ngủ, Lâm Sócc đã đánh thức con." Thẩm Nguyên Tịch chỉ về phía một cây non mọc lên giữa sân.
Cây non này trông rất yếu ớt, nhưng trên ngọn lại treo một quả màu cam đỏ trĩu nặng.
Thẩm Phong Niên hoa mắt, dụi mắt mãi mới nhìn rõ được quả ấy.
Quả to cỡ hai bàn tay, theo nhịp thở mà phập phồng.
"...Đây là cái gì?"
"Chính là cách sinh con mà U tộc bọn họ gọi." Thẩm Nguyên Tịch thở dài: "Giai đoạn mang thai của con đã xong, bây giờ cần Lâm Sócc dùng máu nuôi dưỡng nó. Còn là trai hay gái, đợi khi quả chín rụng mới biết."
"Là con gái." Tam Điện hạ hờ hững bổ sung một câu.
"Ồ, thật sao? Phép bói của chàng... đúng được một nửa." Thẩm Nguyên Tịch dịu dàng phản bác: "Chàng từng bảo hạt giống hoa của ta sẽ nảy mầm. Hôm qua ta đào đất lên xem, nào còn hạt giống, chúng sớm đã mục thành bùn cả rồi."
Tam Điện hạ im lặng.
Thẩm Phong Niên trong phút chốc không biết nên phản ứng ra sao.
"Vậy... khi nào mới có đứa bé thật sự?" Thẩm Phong Niên làm động tác minh họa: "Loại trẻ con có thể khóc, có thể cười, có thể gọi ta là ngoại tổ phụ ấy?"
Thẩm Nguyên Tịch cười mỉm, chìa tay vuốt lại những sợi tóc trắng xõa rối bên thái dương của phụ thân mình, dịu dàng đáp: "Còn tùy vào tính tình nó. Lâm Sócc, chàng tốn bao lâu để thành hình?"
"...Hai năm." Tam Điện hạ đáp.
"Thật sự là bao lâu?"
Tam Điện hạ thừa nhận: "...Ba năm ba tháng, đến ngày trăng rằm thứ mười bốn."
Thẩm Nguyên Tịch quay sang nhìn cha.
"Phụ thân cứ kiên nhẫn chờ đi. Lâm Sóc đã nhìn thấy rồi, người sống rất thọ, còn bế cháu chơi đùa trong sân nữa kìa."
Thẩm Phong Niên xoa cằm, lắc đầu: "Con chẳng phải nói, vị này nhà con bói đúng được một nửa sao?"
Thẩm Nguyên Tịch: "Điều tốt thì nhất định đúng cả!"
Một năm Trung Thu sau, cô nương Tiết Sùng đã thành thân, chẳng mấy chốc lại có tin vui nàng đang mang thai.
Thẩm Nguyên Tịch nhìn quả "trái cây" bất động trong sân, lại liếc sang Tam Điện hạ gần như đã trở nên trong suốt, cảm thán: "Sao việc sinh con của người thường... lại nhanh đến thế."
Tam Điện hạ khẽ nâng mắt, trong ánh mắt thấp thoáng chút an ủi.
Khoảnh khắc ấy, cuối cùng nàng cũng hiểu việc sinh sôi của phàm nhân trong mắt chàng nhanh chóng và hư ảo đến nhường nào.
Năm Thẩm Phong Niên được xem là "tứ đại đồng đường," quả của Tam Vương Phủ cuối cùng cũng vỡ vỏ.
Quả nhiên là một cô bé.
Vừa chào đời đã như đứa trẻ hai, ba tuổi, biết nói, biết chạy.
Còn về dung mạo, lúc này vẫn chưa nhìn ra rõ ràng, nét mặt có phần giống Thẩm Nguyên Tịch, nhưng đôi lúc lại thấy thần thái như đúc từ khuôn mặt của Tam Điện hạ.
Thẩm Nguyên Tịch luôn cảm thấy dường như Tam Điện hạ "biến" thành một đứa bé để thay thế.
Bởi đứa trẻ này không có mái tóc bạc, tóc nàng đen nhánh, ánh mắt gần như đen khi không đứng dưới ánh mặt trời.
Khi Tẩm Nguyệt nhìn thoáng qua nàng bé, hắn vừa lòng rời đi.
"Ngày đêm hòa hợp, biên giới U địa dần hòa tan, con bé sẽ giống như vậy. Qua một thế hệ lại một thế hệ, ngàn năm sau, là Chiêu hay là U, ai còn có thể phân biệt nổi?"
Đứa trẻ được đặt tên là Mộ Triêu, trăng non hóa hình mà phá vỏ. Theo luật lệ của U tộc, cô nương này tài năng và tư chất đều tầm thường, nhưng Tam Điện hạ lại vô cùng mãn nguyện.
"Như thế mới đúng." Tam Điện hạ nói, "Đây mới là xu thế. Hơn nữa, Mộ Triêu như vậy cũng báo hiệu rằng, những ngày tháng về sau, sẽ không còn tai họa tranh chấp giữa ngày và đêm nữa."
Hiện giờ ngồi trên ngôi vị Hoàng đế trong hoàng cung kia mới là một kẻ ngốc.
Khi Tiêu Minh Tắc băng hà, loạn cung đình lắng xuống, Tam Điện hạ từng nói với Thẩm Nguyên Tịch rằng: Ba vị hoàng tử tranh giành ngôi báu, một là kẻ ngốc, một là kẻ khờ, một là kẻ đại ngu xuẩn.
Người đến gõ cửa Tam Vương Phủ, muốn lôi kéo Tam Điện hạ chọn phe, là kẻ ngốc. Người lên ngôi trước rồi sau đó bỏ mạng, là kẻ đại ngu xuẩn.
Thẩm Nguyên Tịch lo lắng: "Theo lời chàng, hoàng đế là kẻ khờ... bách tính phải làm sao đây? Cuộc sống chẳng phải sẽ rất khó khăn sao?"
Tam Điện hạ lại lắc đầu: "Hoàng đế là kẻ khờ, nhưng không phải kẻ ngốc hay đại ngu xuẩn. Như vậy, văn võ tài năng trong triều sẽ ngày càng nhiều lên, đây là điều tốt."
"...Tiêu Minh Tắc thuộc loại nào? Đại ngu xuẩn à?"
"Hắn thuộc loại khôn vặt." Tam Điện hạ đáp, "Loại này có thể giữ yên cơ nghiệp, nhưng không thuận lợi cho người tài cống hiến."
Thẩm Nguyên Tịch suy nghĩ một hồi, rồi đồng tình sâu sắc.
Dưới thời Tiêu Minh Tắc trị vì, triều chính tuy bình ổn, nhưng cuối cùng bè phái tranh quyền liên miên, cả triều đình dường như chỉ còn lại phụ thân nàng biết đánh trận.
Mà phụ thânnàng có thể đứng vững là vì Tiêu Minh Tắc không thể công khai đàn áp ông.
"Kẻ khôn vặt đều không muốn bên cạnh mình có người giỏi hơn." Thẩm Nguyên Tịch gật đầu liên tục, "Thì ra là vậy."
Sau khi con gái ra đời, Tam Điện hạ vào cung một chuyến.
Từ đó về sau, vị Hoàng đế ngốc nghe theo lời khuyên, tại biên giới giữa Nhai Châu và Hải Châu, phân ra một khu vực, đặt tên là Vân U, giao cho Tam Điện hạ di dời U tộc đến sinh sống.
Vân Tinh tự đề cử mình làm "người dẫn đường," để dạy họ cách thích nghi với cuộc sống ở Chiêu địa.
Trước lúc lên đường, Vân Tinh – khi ấy tuổi đã cao – lần cuối kể lại với Thẩm Nguyên Tịch câu chuyện giữa ông và Chiêu Thanh.
"Tam Vương phi, ta có một nguyện vọng, muốn nhờ Vương phi giúp hoàn thành."
Ông nói: "Ta lần này đi, sẽ không trở về. Nếu tin tức ta qua đời truyền về kinh thành, xin Vương phi trong đêm trăng tròn của tháng ấy, hãy đốt những câu chuyện giữa ta và Chiêu Thanh về hướng U Địa."
"Ông... không muốn giữ lại sao?"
"Tam Điện hạ vẫn còn đây." Vân Tinh cúi lạy về phía Tam Điện hạ, nói: "Mỗi lần ta kể chuyện với Vương phi, Tam Điện hạ đều ở đó. Liệu hắn có thể kể lại thay ta hay không, ta không biết. Nhưng những bản thảo Vương phi chỉnh lý viết ra, hắn đã xem từng chữ không sót, cũng có thể ghi nhớ từng chữ không sai."
Vân Tinh cười: "Vương phi hãy đốt bản thảo, nếu muốn lưu lại một bản nơi nhân gian, thì xin để Tam Điện hạ chép lại bằng trí nhớ của mình."
Tam Điện hạ nhẹ nhàng gật đầu.
*
Tân hoàng lên ngôi, đổi niên hiệu thành Vĩnh Diên.
Năm Vĩnh Diên thứ mười ba.
Thẩm Nguyên Tịch đã đốt cuốn bản thảo ấy.
Tối hôm đó, Tam Điện hạ ngồi lại chép lại toàn bộ bằng trí nhớ.
Thẩm Nguyên Tịch ngắm nhìn mảnh trăng khuyết trên bầu trời đêm, giọng bình thản: "Mới vài năm ngắn ngủi thôi, mà ta đã không còn nhớ được khuôn mặt của Vân Tinh – người cùng sống với ta suốt mấy chục năm rồi..."
"Khuôn mặt nào?" Tam Điện hạ bất ngờ phá vỡ bầu không khí thoáng buồn bã ấy.
Nghĩ lại, Vân Tinh thực ra có đến bốn khuôn mặt. Lão già U tộc trùm áo choàng đen, thiếu niên anh tuấn bước trong gió với gậy trượng trên tay, phàm nhân sau khi lột đi một lớp máu thịt, cuối cùng là ông lão tóc bạc già nua tự nhiên.
Thẩm Nguyên Tịch ngẩn người thật lâu.
Tam Điện hạ lật trang giấy, phác họa lại khuôn mặt trẻ trung, phong lưu nhất của Vân Tinh.
Tam Điện hạ dùng bút gõ lên bức phác họa khuôn mặt Vân Tinh trên giấy.
"Đây là diện mạo khi hắn yêu Chiêu Thanh... rất hợp với câu chuyện chúng ta đang viết lại, phải không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook