Tam Điện Hạ - Phượng Cửu An
Chương 78: Ngày tháng nhàn nhã

Ngày mùng bảy tháng sáu, Thẩm Nguyên Tịch nhận được tin: Thẩm Phong Niên từ chức hồi kinh.

Chuyện ở Hải Châu đã xong, phòng thủ hải quân vừa mới thành hình. Thuế thương mại buôn bán cũng khởi sắc ngay từ đầu năm.

Hoàng đế long tâm đại duyệt, hậu cung cũng yên ổn hơn nhiều. Vài tin mừng được truyền đến, mùa xuân năm sau hoàng thất lại có thêm thành viên mới.

Nghe Ô Dạ líu ríu thuật lại những chuyện xảy ra trong ngày, Thẩm Nguyên Tịch cảm thán: "Bọn họ sinh sôi... thật nhanh."

Ô Dạ thức thời ngậm miệng, nhảy lùi ba bước, ám chỉ Tam Điện hạ xuất hiện.

Tam Điện hạ không nói nên lời.

Ôm sách trong tay, chàng trầm mặc rất lâu rồi mới lên tiếng: "Con người quả thực dễ dàng sinh sôi."

Thẩm Nguyên Tịch như bừng tỉnh, vừa nghe y nói vậy, ngây ra một lát, mới ý thức được bản thân vừa buột miệng thốt ra câu cảm khái gì.

"Đừng nghĩ ngợi nhiều, không có hàm ý gì đâu." Thẩm Nguyên Tịch vỗ về chàng như vậy.

Tam Điện hạ dở khóc dở cười.

Lại biến thành nàng an ủi chàng, tựa như khiến chàng – một người sống hơn hai trăm năm – còn chẳng rộng rãi bằng nàng.

"Ta không để bụng lắm." Tam Điện hạ bổ sung thêm.

Thẩm Nguyên Tịch bắt chước phong thái của chàng, nghiêng đầu nhìn chàng rất lâu, mới nói: "Chàng nếu không nói ra câu này, mới thật sự là không để bụng."

Tam Điện hạ khẽ thở dài, cuối cùng cũng gấp sách lại, không giả bộ đọc sách nữa.

"Chỉ là thoáng nghĩ đến, không hiểu nổi, suy nghĩ thêm lại thấy buồn cười."

"Buồn cười ở chỗ nào?"

Tam Điện hạ từ tốn nói từng chữ, trêu nàng: "Chậm rãi, thong thả, từng chút một... chẳng thú vị sao?"

"Không thú vị." Thẩm Nguyên Tịch cúi đầu, nhìn lại quyển sách của mình.

Tam Điện hạ không có việc gì làm, cứ quấn lấy nàng. Lúc thì dựa sát vào nàng, lúc thì nằm trên đầu gối nàng, như thể đầu đã dính chặt vào đó. Nếu nàng không động đậy, chàng có thể không ăn không uống mà nằm cả ngày.

Thỉnh thoảng, khi câu chuyện không đến hồi cao trào, Thẩm Nguyên Tịch sẽ xao nhãng, đưa tay vuốt ve mái tóc của chàng. Những sợi tóc bạc lạnh mềm mại trượt qua đầu ngón tay, khiến lòng nàng dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Khi bàn tay nàng khuấy động khiến chàng tỉnh giấc, lúc ấy, việc đọc sách xem như không thể tiếp tục nữa. Trong sự đụng chạm thân thiết đó, Thẩm Nguyên Tịch dần sinh ra một niềm hân hoan kín đáo.

Người này... là phu quân của nàng.

Mỗi ngày khi mở mắt, chàng đều ở ngay bên cạnh, có thể chạm đến, có thể hôn, có thể tiến xa hơn để chiếm hữu chàng.

Nhưng khi những niềm hư vinh trong lòng dần tan biến, điều khiến nàng vui sướng nhất lại là sự "bất biến" trong cuộc sống của mình.

Nhiều năm trước, nàng ở Mạc Bắc, cuộn mình trong căn phòng ấm áp, cúi đầu đọc sách. Ngoài cửa sổ gió cát rít gào như tiếng quỷ khóc, phụ thânkhông bận quân vụ, an nhiên ở nhà, còn nàng có thể trốn trong chăn, chẳng cần nghĩ ngợi gì, không vướng bận điều chi, cứ thế mà đọc sách.

Lúc ấy, luôn có một ý nghĩ len lỏi trong lòng, khiến nàng thấp thỏm không yên: Sau này nếu phải gả đi, làm một nữ nhân của gia đình, phải lo trong lo ngoài, không còn được cuộn tròn trong chăn đến quá trưa, không rửa mặt chải đầu, thoải mái đọc sách như bây giờ nữa.

Khi đó, nàng từng ước ao, nếu phụ thân có thể yêu thương nàng cả đời, không để nàng bước chân ra khỏi nhà, thì tốt biết bao. Hoặc nếu phải gả đi, thì gả cho một người gỗ không biết nói cũng chẳng biết động... Tóm lại, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc đọc sách của nàng, không làm thay đổi cuộc sống hiện tại là được.

Trộm được nửa ngày nhàn nhã... Nếu có thể kéo dài mãi khoảnh khắc nửa ngày ấy, thì thật tuyệt. Không phải lo lắng sinh tử, chẳng bận tâm đến chuyện già nua, không bận lòng, không vướng bận bất cứ điều gì.

Nàng biết bản thân đang mơ giữa ban ngày, thế nhưng không ngờ, giấc mộng đó lại trở thành hiện thực.

Nàng có một phu quân không thuộc về trần thế, sống một cuộc đời nhàn tản như trong mộng. Thậm chí, cuộc sống ấy còn mờ ảo hơn nàng từng tưởng tượng.

Tam Điện hạ luôn có mặt đúng lúc, lắng nghe nàng kể những câu chuyện nàng muốn chia sẻ. Những câu chuyện ấy vốn là thứ các bậc học giả chính thống khinh thường, nhưng Tam Điện hạ lại nghiêm túc bàn luận cùng nàng.

Những cảm xúc nàng muốn nói, chàng đều hiểu rõ, thậm chí còn diễn đạt chính xác hơn lời nàng. Chàng luôn nhanh chóng hiểu được ý nàng, rồi dùng những từ ngữ thích hợp nhất để biểu đạt.

Thẩm Nguyên Tịch đầy vui sướng. Nàng cực kỳ yêu Tam Điện hạ như vậy. Đồng thời, nàng nhận ra chàng cũng yêu thích những lần nàng trò chuyện cùng. Những lời nàng nói, chàng đều sẵn lòng lắng nghe.

Nàng yêu ánh mắt chàng sáng rực khi nghe được điều nàng muốn nói, yêu cả vẻ mặt phấn khích của chàng.

Chàng đôi khi đột nhiên hứng thú, như một thiếu niên mỉm cười tìm đến nàng, nói liền một hơi rất nhiều điều.

Một Tam Điện hạ như vậy, càng nghĩ nàng càng yêu.

"Đang nghĩ gì mà cười vui thế?" Tam Điện hạ gối đầu trên gối nàng, giơ tay chọc nhẹ khóe miệng nàng.

"Cảm thấy chàng thật đặc biệt." Thẩm Nguyên Tịch hân hoan đáp.

"Lại đây." Tam Điện hạ dang tay, "Đến đây."

Chàng ôm lấy Thẩm Nguyên Tịch, cười khẽ bên tai nàng.

"Muốn nếm thử máu ta không?" Chàng nói, "Khi vui vẻ, hương vị sẽ đặc biệt ngon."

Chàng cắn rách cổ tay, máu nhỏ xuống, loang thành vệt trên áo bào màu lam nhạt như tuyết. Hương máu nồng đậm lấp đầy từng hơi thở, khi chạm môi hòa quyện, càng thêm đậm đà.

Thẩm Nguyên Tịch uống một ngụm máu, nuốt xuống rồi chau mày, giữ lấy áo chàng.

"Ta khá thích chàng mặc bộ này..."

Màu lam nhạt như tuyết hợp với mái tóc bạc của chàng, cả sắc áo lẫn chàng, đều đẹp đến phi thực, như tiên khí phiêu diêu thoát tục.

Đôi mắt đỏ của Tam Điện hạ lại chăm chăm nhìn vào môi nàng.

Dấu vết máu còn sót lại trên môi nàng chảy dài xuống cằm.

Hơi thở càng gần hơn.

Chàng vẫn giữ thói quen, đầu lưỡi khẽ cuốn lấy dòng máu còn vương, cuối cùng không quên siết chặt nụ hôn, đưa hơi thở lẫn hương vị tan chảy vào nhau.

Đầu ngón tay chàng dừng lại nơi bờ vai nàng, vuốt ve chậm rãi.

Thẩm Nguyên Tịch khẽ ừ một tiếng, gật đầu đồng ý.

Sau đó chính là bữa tiệc máu.

Ban ngày, nếu chàng không ngủ, ánh nắng càng rực rỡ, thì thường sẽ phải "nuôi dưỡng" một lần. Có đôi khi tóc mai ướt đẫm, không khí mơ màng, liền thuận thế mà cởi áo tháo thắt, cùng nhau ôm ấp, ngọt ngào uống mật.

Số lần càng nhiều, thói quen cũng hình thành, trong lòng của Thẩm Nguyên Tịch lại nảy sinh những cảm giác khác với trước đây. Trước kia mỗi lần cho Tam Điện hạ uống, trái tim nàng luôn đập thình thịch nơi cuống họng, vừa sợ hãi vừa phấn khích. Giờ đây không còn như thế nữa, giờ đây nàng say mê lắng nghe tiếng chàng nuốt.

Có đôi khi giữa những tiếng nuốt ấy, sẽ vang lên những tiếng hít thở rất khẽ, nghe rồi, nàng liền muốn chiếm hữu chàng, muốn ôm lấy chàng, dùng hết sức ôm chặt chàng vào lòng, giữ thật gần bên mình. Âm thanh ấy làm nàng mê đắm, còn cảm giác đau đớn từ hàm răng cắn phá da thịt thì lại như tơ lụa mềm mại, khiến nàng càng ngày càng nghiện.

Không chỉ là cổ, nàng còn muốn mọi nơi trên cơ thể đều bị răng nanh chàng làm tổn thương, muốn cảm nhận từng chút nhiệt độ từ đó dần dần hội tụ, trước tiên là sưởi ấm chàng, sau đó lại được chàng sưởi ấm. Nghĩ tới như vậy, việc con cái đến muộn mười năm hay hai mươi năm, cũng chẳng phải điều gì tệ hại.

Giờ đây, nàng chỉ muốn có chàng, chỉ muốn giữ mãi cuộc sống này, thong dong tự tại, chẳng phải nghĩ đến điều gì khác.

Cuối tháng, Thẩm Phong Niên về đến kinh.

Tiết Tử Du xin phép nghỉ để ra đón, sau đó gặp Thẩm Nguyên Tịch.

Khí sắc nàng rất tốt, nhưng Tiết Tử Du lại cảm thấy, dù yên tâm nhưng nàng dường như đã xa cách với mình.

Rõ ràng người vẫn ở đây, ngay bên cạnh, nhưng ngay cả chính nàng cũng không nhận ra, khí chất của nàng giờ đây cũng mang một chút gì đó khó diễn tả, giống như Tam Điện hạ, trôi nổi, chẳng chạm đất.

"Thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài một chút." Tiết Tử Du nói, "Lâu rồi không gặp tỷ, cũng chẳng nghe ai nhắc tỷ đi dự tiệc. Cứ thế này thêm một thời gian, mọi người sẽ tưởng tỷ giống Tam Điện hạ, chỉ ra ngoài vào ban đêm thôi."

"Đúng vậy." Bất ngờ thay, Thẩm Nguyên Tịch gật đầu.

"Gần đây ta quả thực ra ngoài vào buổi tối," Nàng nói, "Lâm Sóc dẫn ta du ngoạn Hoa Kinh vào ban đêm, mỗi nơi so với ban ngày đều khác biệt rất nhiều."

"Hả?" Tiết Tử Du ngượng ngùng gãi gãi sống mũi.

Chỉ trong mấy ngày không gặp, hắn đã cao đến ngang tai Tam Điện hạ, lưng cũng trở nên vững chãi, dáng vẻ rắn rỏi, phong thái hiển lộ.

Từ khi tìm được mẫu thân, đứa trẻ này như cây vừa bén rễ, bắt đầu vươn cành tỏa lá. Sự thay đổi ấy khiến ngay cả hắn cũng cảm thấy thoải mái, từ một kẻ mang vẻ u ám như quỷ đói, giờ đây đã trở thành một thiếu niên sáng sủa.

"Đệ biết về dạ du quỷ không?" Thẩm Nguyên Tịch hỏi, "Thật sự tồn tại."

Tiết Tử Du tặc lưỡi một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Hắn biết ngay Thẩm Nguyên Tịch lại muốn kể những chuyện kỳ quái.

"Tối qua ta còn thấy một dạ du quỷ không tìm được đường về nhà, ôm đầu liên tục hỏi: "Ở đâu đây? Ở đâu đây?"" Thẩm Nguyên Tịch giọng điệu như u hồn kể lại, "Lâm Sóc chỉ đường cho hắn, dạ du quỷ ấy còn cảm tạ, nói rằng ngày mùng bảy tháng sau, sẽ thắp đèn cả đêm cho Tam Vương phủ."

"..." Tiết Tử Du vẫn chưa đủ kinh nghiệm tu luyện, đành hỏi: "Rốt cuộc là thật hay giả? Tỷ đang hù dọa ta, hay là thật sự nhìn thấy?"

Thẩm Nguyên Tịch lúc này mới nhìn hắn, mỉm cười. "Ngươi đoán thử xem."

"Nguyên Tịch!" Thẩm Phong Niên vẫy tay.

"Phụ thân!" Thẩm Nguyên Tịch nhảy bật lên, theo bản năng túm lấy Tiết Tử Du bên cạnh.

Chiếc xe ngựa dừng bên bóng râm của cổng thành, cánh cửa mở ra một nửa, Tam Điện hạ giơ áo choàng che người, liếc Tiết Tử Du một cái đầy u oán, rồi chậm rãi bước xuống xe, tiến đến bên tay phải của Thẩm Nguyên Tịch.

Thẩm Nguyên Tịch khoác tay chàng, nhưng chợt nhớ đang ở ngoài, liền nhanh chóng buông ra. Ánh mắt Thẩm Phong Niên tinh tường, nhìn rõ mọi thứ, mỉm cười bước xuống ngựa.

"Tam Điện hạ."

Tam Điện hạ khẽ gật đầu.

"Nguyên Tịch!" Thẩm Phong Niên muốn xoa đầu con gái, nhưng lại phát hiện nàng đã lớn thêm rất nhiều, không còn cảm giác mềm mại như trước. Giống như một con mèo nhỏ đã rụng đi lớp lông non, không còn vẻ ngây thơ, giờ đây đã trở thành một con mèo lớn.

Dẫu có vuốt ve ôm ấp, cũng không còn tìm lại được cảm giác như trước, vừa vui mừng vừa tiếc nuối.

"Lớn rồi." Thẩm Phong Niên phức tạp nói.

Rồi quay sang nhìn Tiết Tử Du.

"...Nếu không tận mắt nhìn thấy, ngay cả khi gặp trên đường, cũng không dám nhận ra." Thẩm Phong Niên nói.

Con gái trưởng thành, nhưng vẫn giống như trước kia.

Nhưng Tiết Tử Du lớn lên, lại như biến thành một người khác.

"Giống phụ thân ngươi." Thẩm Phong Niên nói, "Thần thái giống."

Còn đôi mắt, lại giống mẫu thân hắn hơn.

"Vậy thì tốt rồi." Tiết Tử Du mỉm cười, Thẩm Phong Niên càng thấy giống, như thể trở về hai mươi năm trước, khi Tiết Càng đứng trước mặt ông, trong những lúc trò chuyện cười nói, ý cười từ trong ánh mắt Tiết Càng không khác chút nào so với giờ đây của Tiết Tử Du.

Cuối cùng, ánh mắt lại hướng về Tam Điện hạ.

Thẩm Phong Niên khẽ trầm mặc, thầm nghĩ, ô, chàng thì không lớn.

Tam Điện hạ vẫn là Tam Điện hạ, cảm giác chẳng lớn lên chút nào, thậm chí còn trẻ hơn, như trở về hình dáng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi sắp trưởng thành năm xưa.

Nếu phải nói có gì thay đổi... Tam Điện hạ dường như có vẻ ôn hòa hơn chút ít.

Không còn xa cách nhân gian như trước kia.

"Con đã chuẩn bị tiệc đón gió cho phụ thân." Thẩm Nguyên Tịch nói, "Nhân lúc hôm nay còn chưa bận rộn, con sẽ tẩy trần cho phụ thân."

"Ta có phần chứ?" Tiết Tử Du cười hỏi.

"Nói gì vậy chứ." Thẩm Nguyên Tịch đáp, "Tiệc tẩy trần cho phụ thân, cả nhà đều có mặt, làm sao lại không có ngươi."

"Ta vẫn nên hỏi một câu." Tiết Tử Du chọc ghẹo, "Bằng không lại sợ Tam Điện hạ không cho ta vào."

Tam Điện hạ ngáp một cái, kéo thấp chiếc áo choàng che đầu, chậm rãi nói: "Sẽ không, đừng tự đa tình."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương