Tâm Đầu Hảo
-
Chương 8: Rất thông minh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: realllllchicken
Thần sắc trên mặt anh rất nhạt, biểu tình bất động chẳng mảy may. Liếc nhìn cô một cái, sau đó anh bị đám người vây quanh như vì sao vây quanh mặt trăng, đi tới chỗ rẽ ở hành lang rồi mất hút.
Khi Lạc Thời vào phòng bao thì chân mềm nhũn.
Cô ngồi vào chỗ, Qúy Tiêu Tiêu thấy sắc mặt cô không tốt lắm nên đi đến cô hỏi: "Em ổn chứ? Chị thấy sắc mặt em hơi kém."
"Không có gì đâu ạ, vừa rồi em bị gió thổi trúng chắc ngồi một lát sẽ tốt lên thôi."
"Ừ, vậy nếu em khó chịu thì nhớ nói đấy nhé."
Lạc Thời gật đầu.
Qúy Tiêu Tiêu múc cho cô một chén canh thịt bò, Lạc Thời cầm lên húp một hơi.
Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Chu Trạch Đình thì đầu cô liền đau.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Bùi Đông gửi tin nhắn cho cô.
[ Cô bé, hôm nay khí thế của em sa sút.]
Khí thế sa sút?
Lạc Thời nhíu mày.
[ Em..... bị khí hư (*). ]
(*) Khí hư: Chứng khí hư là tên gọi chung, chỉ công năng Tạng Phủ trong cơ thể bị giảm sút, nguyên khí bất túc dẫn đến xuất hiện những trạng hư yếu toàn thân.
Rõ ràng không làm chuyện gì trái với lương tâm nhưng ở dưới ánh mắt của Chu Trạch Đình lại không dám ngẩng đầu.
Bùi Đông trả lời.
[ Kiểu như kinh sợ. ]
Ừm....
Anh ta rất hiểu cô.
Nói trắng ra là một khi đụng tới Chu Trạch Đình cô chính là sợ.
- -
Lạc Mi Mi về thành phố C ba ngày rồi mà vẫn chưa có tin tức gì. Cô muốn hỏi Lạc Thịnh thử xem sao.
Buổi sáng, nhân lúc nghỉ ngơi cô liền gọi cho Lạc Thịnh, bên kia bắt máy rất nhanh.
Lần này gọi điện, bên kia bắt máy rất nhanh.
"Anh, chị Mi Mi đã về thành phố C rồi, anh có gặp chị ấy chưa?"
"Đã gặp, cô ấy không có việc gì đâu, mấy ngày nữa sẽ trở về."
"À, vậy được rồi."
"Ừm...Giờ,..... Em....." Bên kia Lạc Thịnh có chút do dự.
Lạc Thời nghe Lạc Thịnh nói, vẻ mặt khó hiểu, "Anh, làm sao vậy? Có chuyện gì à?"
"Em..... Quên đi, không có việc gì đâu, anh cúp máy đây."
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại bị cúp, có hơi mờ mịt.
Anh trai cô có chút kì lạ.
"Lạc Thời, lại đây." Đạo diễn từ xa kêu cô, Lạc Thời cũng không nghĩ nữa, vội vàng chạy qua.
Quay xong cảnh buổi sáng, buổi chiều cô không có cảnh.
Bùi Đông gửi tin nhắn cho cô, nói cô đến phòng tập chơi.
Do dự một lát, Lạc Thời gõ mấy chữ.
"Anh Trạch Đình có ở đó không?"
Đang muốn ấn gửi nhưng nghĩ một lát rồi xóa tất cả.
Một hồi sau, Lạc Thời gõ bàn phím rồi ấn gửi đi.
[ Anh Trạch Đình có ở không? ]
Vẫn là nội dung kia.
Qua một lúc, Bùi Đông mới nhắn lại.
[ Cậu ấy là người bận rộn, làm sao có thời gian để mỗi ngày đều đến đây, hôm nay cậu ấy không đến, em có đến chơi không? ]
Tuy rằng cô có chút thất vọng, nhưng cả buổi chiều ở nhà thì càng buồn chán, cô trả lời.
[ Đi, chờ em mười lăm phút.]
Lạc Thời đi đến câu lạc bộ thể hình của Bùi Đông chỉ mất mười phút.
Bùi Đông trong miệng cắn ống hút, ngồi ở ghế chân cao nhìn chằm chằm nơi nào đó đến phát ngốc.
Cô đưa tay trước mặt anh ta quơ quơ, sau đó theo tầm mắt nhìn qua.
Hóa ra không phải đang ngẩn người mà đang nhìn người đẹp.
"Ai, em nói này, có phải anh mở câu lạc bộ này để ngắm người đẹp không?" Lạc Thời hoài nghi nhìn Bùi Đông.
"Cô bé, em thông minh quá nha."
Lạc Thời gật đầu.
Cô thông minh lắm đó.
Bùi Đông lại nói: "Đáng tiếc nếu so thông minh với Trạch Đình thì anh thấy em chẳng thể nào đuổi kịp đâu."
Lạc Thời cau mày, "Đừng nói vội, anh cứ chờ mà xem."
Anh ta bật cười nói, "Ừ ừ, anh sẽ chờ."
Sau đó lại nói tiếp: "Anh sẽ chờ để xem, nhưng hiện tại em nhìn ra phía sau đi."
Lòng cô nhảy dựng lên, niềm vui dâng trào xoay người lại, kết quả ngoại trừ cô gái lễ tân ra thì không có ai khác.
"Bùi Đông!"
"Ha ha ha ha....."
Chờ anh ta cười đủ rồi, mới đem Lạc Thời đi tìm huấn luyện viên.
Lạc Thời ở phía sau nói lảm nhảm, "Anh tìm một người đừng quá nghiêm khắc là được, em chỉ tập chơi thôi, cũng không muốn tập cho có cơ bắp."
Bùi Đông cười như không cười nhìn cô, "Anh sẽ giới thiệu cho em một huấn luyện viên khẳng định em sẽ vừa lòng."
Lạc Thời hơi nghi ngờ về sự tin tin thái quá của anh ta.
"Vị này chính là huấn luyện viên cá nhân của Trạch Đình."
Cụm từ "Huấn luyện viên cá nhân" kéo thật dài.
Dù cho vẻ mặt của huấn luyện cá nhân kia cực kỳ nghiêm túc, cơ bắp trên người cuồn cuộn, thì Lạc Thời cũng sẽ như cũ cười cong mi mắt, hướng về phía huấn luyện viên lịch sự mà chào hỏi.
Tuy rằng cô đã được huấn luyện cá nhân Chu Trạch Đình dạy, nhưng hai ngày tiếp theo anh đều không tới câu lạc bộ.
Lạc Thời có chút lười biếng.
Câu lạc bộ của Bùi Đông thường xuyên có minh tinh đến tập, ở đây cô đã thấy qua không dưới ba lần.
Sáng hôm nay, Lạc Thời đang định ở phòng nghỉ câu lạc bộ ngủ trưa.
Cách vách là phòng tắm vòi sen, cách âm không tốt.
Một giọng nữ truyền vào tai cô.
"Tiểu Anh, cô đi hỏi thử hôm nay Chu Trạch Đình có đến không?"
Đối với ba chữ Chu Trạch Đình, Lạc Thời cực kỳ mẫm cảm, nên lập tức dỏng tai lên nghe.
"Chị Tuệ, lễ tân không chịu nói, cô ấy bảo đó là thông tin bảo mật. Nhưng em nghe thấy lầu hai có tiếng động chắc là đã tới rồi, nếu không thì để em đi nhìn thử."
"Cô đừng đi, để tôi tự mình đi."
Lúc này, âm thanh dần dần nhỏ lại.
Lạc Thời từ phản sô pha(*) đứng dậy.
(*) Phản sô pha
Chu Trạch Đình đã đến sao?
Thế nhưng Bùi Đông lại không nói với cô.
Bạn bè như thế là không được.
Bùi Đông đương nhiên không thể nói với Lạc Thời rồi vì anh ta đang cùng Chu Trạch Đình luyện quyền.
Hơn nữa anh ta là người bị đánh đó.
Bùi Đông tránh nắm đấm Chu Trạch Đình, đại khái chắc là do chuyện anh đem huấn luyên viên cá nhân của cậu ấy cho Lạc Thời.
Bùi Đông lại bị trúng một quyền nên dứt khoát giả chết, ngồi dưới đất, liếc anh, "Quan báo tư thù có chút quá đáng (*)."
(*) Quan báo tư thù: lợi dụng việc công để trả thù cá nhân
Chu Trạch Đình liếc anh ta một cái, không nói chuyện.
Bùi Đông thấy anh hoạt động thân thể, vội vàng đứng lên,
"Tôi không muốn tiếp tục, cậu với huấn luyện viên của cậu luyện đi."
"Huấn luyện viên cá nhân không phải đã bị cậu đưa cho người khác sao?"
Bùi Đông khóc, "Oan uổng quá mà, tôi chỉ là mang huấn luyện viên cho em ấy thôi, nào có đưa cho người khác?"
Anh làm như không nghe được, cười như không cười nói: "Lên, tiếp tục."
Bùi Đông nhanh chóng liếc Chu Trạch Đình, đột nhiên hỏi:
"Cô nhóc kia khá tốt, tại sao cậu không thích em ấy?"
Anh cúi đầu, nhàn nhạt nói,
"Trên đời này có rất nhiều người phụ nữ tốt, chẳng lẽ tôi phải thích hết tất cả huh?"
Bùi Đông: "....."
Thấy Chu Trạch còn muốn đánh, Bùi Đông xoa khóe miệng đến chết cũng không muốn đánh tiếp, sau đó anh ta đẩy huấn luyện viên vào sân.
"Tôi không muốn đánh với cậu nữa, để cho huấn luyện viên đánh cùng cậu đi."
Bùi Đông đi xuống lầu, cầu thang có một trận ồn ào.
Một người phụ nữ bị đẩy ngã ở cầu thang.
Anh ta không thèm để ý, cứ mỗi lần Chu Trạch Đình đến đây thì đều có một hai người phụ nữ muốn lên lầu, cho nên anh đã thuê hai nhân viên canh giữ ở cầu thang.
Đề phòng những người không có quan hệ lén lút đi lên lầu.
Bùi Đông đứng ở bậc thang bỗng nhìn thấy Lạc Thời đứng cách người phụ nữ lúc nãy không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn trên lầu dến ngây ra.
"Ha, nha đầu." Bùi Đông phất phất tay.
Lạc Thời nhìn thấy anh ta, trên mặt khôi phục lại thần thái, nhanh chóng đi lên cầu thang.
Dưới lầu người phụ nữ kia trơ mắt xem Lạc Thời dưới cái nhìn của nhân viên bảo vệ đi lên lầu hai,vì vậy cô ta kêu to hơn.
Bùi Đông ngoáy ngoáy tai, dẫn cô đến chỗ khuất của lầu hai.
"Anh Trạch Đình luyện quyền?" Lạc Thời kinh ngạc nói.
Bùi Đông khẽ cười, "Anh Trạch Đình của em không ôn tồn lễ độ như vẻ ngoài đâu."
Cô chống cằm, tầm mắt tập trung, anh ta liếc cô hỏi:
"Đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ xem rốt cuộc anh Trạch Đình thích mẫu người phụ nữ nào."
Bùi Đông vỗ vỗ đầu cô, "Đừng nghĩ nữa, cho dù em có nghĩ đến nát óc cũng không ra đâu."
"Tại sao?"
"Vì anh Trạch Đình của em từ lúc sinh đến giờ đều không có hứng thú với phụ nữ."
"A....."
"Cho nên, em phải tiếp tục cố gắng, có thể sẽ trở thành người đầu tiên."
"....."
Một lát sau, trong mắt Bùi Đông xoay chuyển đưa ra chủ ý, "Sao em không đi vào để cho cậu ấy biết em có đến?"
Cô nhíu mày, nhìn tâm tình của Chu Trạch Đình coi bộ không tốt lắm, do dự nói: "Lần sau đi."
- -
Ngày thứ tư, Lạc Mi Mi trở lại thành phố L, khi ở sân bay cô cảm nhận được cô ấy đã thay đổi, tinh thần sáng lạng.
Có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết.
Lạc Thời đưa Lạc Mi Mi vào trong xe, bảo cô ấy ngủ một lát, chờ khi nào đến nhà sẽ gọi cô dậy.
Lạc Mi Mi cũng không cậy mạnh, dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi.
Gần trưa thành phố L kẹt xe, Lạc Thời ngồi chờ đèn đỏ đến phát chán.
Trong lúc đó, điện thoại cô reo lên.
Lạc Thời lấy ra nhìn, là Bùi Đông gửi tin nhắn cho cô.
[ Cô bé, tin tức đáng tin cậy, Chu lão gia định giới thiệu đối tượng cho Chu Trạch Đình. ]
Cô kinh ngạc đến nỗi đèn đường đã sáng mà vẫn không biết, khi phía sau vang lên tiếng còi xe dồn dập, cô mới lấy lại tinh thần.
Xem mắt?
Chu Trạch Đình muốn đi xem mắt?
Đến tiểu khu, Lạc Thời mới bình tĩnh lại.
Từ từ trả lời, [ Anh Trạch Đình muốn đi xem mắt? Sao lại thế này a? ]
Bùi Đông trả lời rất nhanh.
[ Chắc là do Chu lão gia bắt ép, anh nói cho em biết một tiếng nhưng mà em không cần quá lo lắng đâu, nếu mà Trạch Đình có thể xem mắt thành công, tên của anh sẽ viết ngược lại.]
Đó là lời anh nói, ai mà biết được lỡ như đối tượng xem mắt là kiểu mà Chu Trạch Đình thích thì làm sao đây?
Lạc Thời cắn môi.
[ Anh có thể nói cho em biết địa điểm nơi xem mắt không? ]
[ Chẳng lẽ em muốn đi phá đám? ] Theo sau còn là một chuỗi icon với vẻ mặt hưng phấn.
[..... Không phải]
[ Vậy là tốt rồi, anh cảm thấy em đi phá đám sẽ không tốt đâu, đi cũng vô ích. Chi bằng em cố gắng nghĩ ra cách làm Chu lão gia vui vẻ rồi thu hồi ý định. ]
Lạc Thời cầm điện thoại, nhìn dòng xe đang chạy ngoài cửa sổ xe, lâm vào trầm tư.
Bùi Đông nói rất đúng.
Nếu là ý định của Chu lão gia vậy thì làm ông thu hồi lại ý định là được.
Giải quyết vấn đề theo cách đơn giản nhất.
Vừa vặn buổi chiều cô không có cảnh quay, Lạc Thời dự định cuối tuần sẽ đi thăm Chu lão gia.
Ai ngờ được khi đến bệnh viện thì nghe được Chu lão gia đã xuất viện về nhà.
Mất công đi một chuyến, Lạc Thời rầu rĩ ngồi ở cửa bệnh viện, nhắn tin cho Bùi Đông.
[ Bùi Đông, ông nội Chu đã xuất viện, anh biết nhà cũ Chu gia ở đâu không? ]
Bên này, lúc nhìn thấy tin nhắn Lạc Thời, Bùi Đông quay đầu lại nhìn người nào đó đang uống rượu cùng mình, cúi đầu ôm điện thoại, lén lút trả lời.
[ Sao em không nói mà liền chạy đến bệnh viện? Chu lão gia đã xuất viện hai ngày trước rồi. ]
[...... Cho nên anh biết nhà cũ Chu gia ở đâu sao? ]
[ Biết thì biết, nhưng anh muốn biết em tính toán sẽ làm thế nào? ]
Quyết định của ông nội Chu không phải dễ dàng thay đổi được.
Lạc Thời cau mày, theo đúng sự thật mà nói, [ Không biết..... em đi thăm ông rồi thuận tiện xem có thể nói vài lời không? ]
Anh ta suy nghĩ, phát địa chỉ nhà cũ Chu gia qua.
Nhân tiện nhắn một câu, [ Cố lên.]
Cô nhìn địa chỉ kia phát ngốc hồi lâu, đang muốn chạy xe qua thì Tống Giản gọi điện thoại cho cô.
"Alo, chị Tống, có việc gì sao?"
"Lạc Thời, em còn lần trước em có chụp cái quảng cáo không?"
"Nhớ rõ."
"Nhà quảng cáo muốn chụp lại, bây giờ em đến nhanh đi."
"Có vấn đề gì sao chị?" Lạc Thời vẫy xe taxi.
"Họ thay đổi ý tưởng, muốn em và Giang Thục cùng chụp."
Giang Thục?
Lạc Thời hơi biết người này, hình như là ca sĩ xuất đạo, sau đó công ty thấy hình tượng của hắn không tồi nên cho hắn tiến quân vào điện ảnh, đạt được những thành tích không nhỏ, là nam diễn viên "chạm tay là bỏng".
"Em đang ở đâu?"
Giọng nói Tống Giản có chút gấp gáp.
"Em đang ở bệnh viện Tân Biết."
"Vậy em đi nhanh lên, chị sợ em đến trễ."
"Được rồi."
"Đúng rồi địa điểm chụp đã thay đổi, chị phát định vị cho em, em đừng có tới nhầm chỗ nha."
Địa điểm chụp thay đổi?
Được rồi.
"Em đã biết."
Edit: realllllchicken
Thần sắc trên mặt anh rất nhạt, biểu tình bất động chẳng mảy may. Liếc nhìn cô một cái, sau đó anh bị đám người vây quanh như vì sao vây quanh mặt trăng, đi tới chỗ rẽ ở hành lang rồi mất hút.
Khi Lạc Thời vào phòng bao thì chân mềm nhũn.
Cô ngồi vào chỗ, Qúy Tiêu Tiêu thấy sắc mặt cô không tốt lắm nên đi đến cô hỏi: "Em ổn chứ? Chị thấy sắc mặt em hơi kém."
"Không có gì đâu ạ, vừa rồi em bị gió thổi trúng chắc ngồi một lát sẽ tốt lên thôi."
"Ừ, vậy nếu em khó chịu thì nhớ nói đấy nhé."
Lạc Thời gật đầu.
Qúy Tiêu Tiêu múc cho cô một chén canh thịt bò, Lạc Thời cầm lên húp một hơi.
Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Chu Trạch Đình thì đầu cô liền đau.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Bùi Đông gửi tin nhắn cho cô.
[ Cô bé, hôm nay khí thế của em sa sút.]
Khí thế sa sút?
Lạc Thời nhíu mày.
[ Em..... bị khí hư (*). ]
(*) Khí hư: Chứng khí hư là tên gọi chung, chỉ công năng Tạng Phủ trong cơ thể bị giảm sút, nguyên khí bất túc dẫn đến xuất hiện những trạng hư yếu toàn thân.
Rõ ràng không làm chuyện gì trái với lương tâm nhưng ở dưới ánh mắt của Chu Trạch Đình lại không dám ngẩng đầu.
Bùi Đông trả lời.
[ Kiểu như kinh sợ. ]
Ừm....
Anh ta rất hiểu cô.
Nói trắng ra là một khi đụng tới Chu Trạch Đình cô chính là sợ.
- -
Lạc Mi Mi về thành phố C ba ngày rồi mà vẫn chưa có tin tức gì. Cô muốn hỏi Lạc Thịnh thử xem sao.
Buổi sáng, nhân lúc nghỉ ngơi cô liền gọi cho Lạc Thịnh, bên kia bắt máy rất nhanh.
Lần này gọi điện, bên kia bắt máy rất nhanh.
"Anh, chị Mi Mi đã về thành phố C rồi, anh có gặp chị ấy chưa?"
"Đã gặp, cô ấy không có việc gì đâu, mấy ngày nữa sẽ trở về."
"À, vậy được rồi."
"Ừm...Giờ,..... Em....." Bên kia Lạc Thịnh có chút do dự.
Lạc Thời nghe Lạc Thịnh nói, vẻ mặt khó hiểu, "Anh, làm sao vậy? Có chuyện gì à?"
"Em..... Quên đi, không có việc gì đâu, anh cúp máy đây."
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại bị cúp, có hơi mờ mịt.
Anh trai cô có chút kì lạ.
"Lạc Thời, lại đây." Đạo diễn từ xa kêu cô, Lạc Thời cũng không nghĩ nữa, vội vàng chạy qua.
Quay xong cảnh buổi sáng, buổi chiều cô không có cảnh.
Bùi Đông gửi tin nhắn cho cô, nói cô đến phòng tập chơi.
Do dự một lát, Lạc Thời gõ mấy chữ.
"Anh Trạch Đình có ở đó không?"
Đang muốn ấn gửi nhưng nghĩ một lát rồi xóa tất cả.
Một hồi sau, Lạc Thời gõ bàn phím rồi ấn gửi đi.
[ Anh Trạch Đình có ở không? ]
Vẫn là nội dung kia.
Qua một lúc, Bùi Đông mới nhắn lại.
[ Cậu ấy là người bận rộn, làm sao có thời gian để mỗi ngày đều đến đây, hôm nay cậu ấy không đến, em có đến chơi không? ]
Tuy rằng cô có chút thất vọng, nhưng cả buổi chiều ở nhà thì càng buồn chán, cô trả lời.
[ Đi, chờ em mười lăm phút.]
Lạc Thời đi đến câu lạc bộ thể hình của Bùi Đông chỉ mất mười phút.
Bùi Đông trong miệng cắn ống hút, ngồi ở ghế chân cao nhìn chằm chằm nơi nào đó đến phát ngốc.
Cô đưa tay trước mặt anh ta quơ quơ, sau đó theo tầm mắt nhìn qua.
Hóa ra không phải đang ngẩn người mà đang nhìn người đẹp.
"Ai, em nói này, có phải anh mở câu lạc bộ này để ngắm người đẹp không?" Lạc Thời hoài nghi nhìn Bùi Đông.
"Cô bé, em thông minh quá nha."
Lạc Thời gật đầu.
Cô thông minh lắm đó.
Bùi Đông lại nói: "Đáng tiếc nếu so thông minh với Trạch Đình thì anh thấy em chẳng thể nào đuổi kịp đâu."
Lạc Thời cau mày, "Đừng nói vội, anh cứ chờ mà xem."
Anh ta bật cười nói, "Ừ ừ, anh sẽ chờ."
Sau đó lại nói tiếp: "Anh sẽ chờ để xem, nhưng hiện tại em nhìn ra phía sau đi."
Lòng cô nhảy dựng lên, niềm vui dâng trào xoay người lại, kết quả ngoại trừ cô gái lễ tân ra thì không có ai khác.
"Bùi Đông!"
"Ha ha ha ha....."
Chờ anh ta cười đủ rồi, mới đem Lạc Thời đi tìm huấn luyện viên.
Lạc Thời ở phía sau nói lảm nhảm, "Anh tìm một người đừng quá nghiêm khắc là được, em chỉ tập chơi thôi, cũng không muốn tập cho có cơ bắp."
Bùi Đông cười như không cười nhìn cô, "Anh sẽ giới thiệu cho em một huấn luyện viên khẳng định em sẽ vừa lòng."
Lạc Thời hơi nghi ngờ về sự tin tin thái quá của anh ta.
"Vị này chính là huấn luyện viên cá nhân của Trạch Đình."
Cụm từ "Huấn luyện viên cá nhân" kéo thật dài.
Dù cho vẻ mặt của huấn luyện cá nhân kia cực kỳ nghiêm túc, cơ bắp trên người cuồn cuộn, thì Lạc Thời cũng sẽ như cũ cười cong mi mắt, hướng về phía huấn luyện viên lịch sự mà chào hỏi.
Tuy rằng cô đã được huấn luyện cá nhân Chu Trạch Đình dạy, nhưng hai ngày tiếp theo anh đều không tới câu lạc bộ.
Lạc Thời có chút lười biếng.
Câu lạc bộ của Bùi Đông thường xuyên có minh tinh đến tập, ở đây cô đã thấy qua không dưới ba lần.
Sáng hôm nay, Lạc Thời đang định ở phòng nghỉ câu lạc bộ ngủ trưa.
Cách vách là phòng tắm vòi sen, cách âm không tốt.
Một giọng nữ truyền vào tai cô.
"Tiểu Anh, cô đi hỏi thử hôm nay Chu Trạch Đình có đến không?"
Đối với ba chữ Chu Trạch Đình, Lạc Thời cực kỳ mẫm cảm, nên lập tức dỏng tai lên nghe.
"Chị Tuệ, lễ tân không chịu nói, cô ấy bảo đó là thông tin bảo mật. Nhưng em nghe thấy lầu hai có tiếng động chắc là đã tới rồi, nếu không thì để em đi nhìn thử."
"Cô đừng đi, để tôi tự mình đi."
Lúc này, âm thanh dần dần nhỏ lại.
Lạc Thời từ phản sô pha(*) đứng dậy.
(*) Phản sô pha
Chu Trạch Đình đã đến sao?
Thế nhưng Bùi Đông lại không nói với cô.
Bạn bè như thế là không được.
Bùi Đông đương nhiên không thể nói với Lạc Thời rồi vì anh ta đang cùng Chu Trạch Đình luyện quyền.
Hơn nữa anh ta là người bị đánh đó.
Bùi Đông tránh nắm đấm Chu Trạch Đình, đại khái chắc là do chuyện anh đem huấn luyên viên cá nhân của cậu ấy cho Lạc Thời.
Bùi Đông lại bị trúng một quyền nên dứt khoát giả chết, ngồi dưới đất, liếc anh, "Quan báo tư thù có chút quá đáng (*)."
(*) Quan báo tư thù: lợi dụng việc công để trả thù cá nhân
Chu Trạch Đình liếc anh ta một cái, không nói chuyện.
Bùi Đông thấy anh hoạt động thân thể, vội vàng đứng lên,
"Tôi không muốn tiếp tục, cậu với huấn luyện viên của cậu luyện đi."
"Huấn luyện viên cá nhân không phải đã bị cậu đưa cho người khác sao?"
Bùi Đông khóc, "Oan uổng quá mà, tôi chỉ là mang huấn luyện viên cho em ấy thôi, nào có đưa cho người khác?"
Anh làm như không nghe được, cười như không cười nói: "Lên, tiếp tục."
Bùi Đông nhanh chóng liếc Chu Trạch Đình, đột nhiên hỏi:
"Cô nhóc kia khá tốt, tại sao cậu không thích em ấy?"
Anh cúi đầu, nhàn nhạt nói,
"Trên đời này có rất nhiều người phụ nữ tốt, chẳng lẽ tôi phải thích hết tất cả huh?"
Bùi Đông: "....."
Thấy Chu Trạch còn muốn đánh, Bùi Đông xoa khóe miệng đến chết cũng không muốn đánh tiếp, sau đó anh ta đẩy huấn luyện viên vào sân.
"Tôi không muốn đánh với cậu nữa, để cho huấn luyện viên đánh cùng cậu đi."
Bùi Đông đi xuống lầu, cầu thang có một trận ồn ào.
Một người phụ nữ bị đẩy ngã ở cầu thang.
Anh ta không thèm để ý, cứ mỗi lần Chu Trạch Đình đến đây thì đều có một hai người phụ nữ muốn lên lầu, cho nên anh đã thuê hai nhân viên canh giữ ở cầu thang.
Đề phòng những người không có quan hệ lén lút đi lên lầu.
Bùi Đông đứng ở bậc thang bỗng nhìn thấy Lạc Thời đứng cách người phụ nữ lúc nãy không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn trên lầu dến ngây ra.
"Ha, nha đầu." Bùi Đông phất phất tay.
Lạc Thời nhìn thấy anh ta, trên mặt khôi phục lại thần thái, nhanh chóng đi lên cầu thang.
Dưới lầu người phụ nữ kia trơ mắt xem Lạc Thời dưới cái nhìn của nhân viên bảo vệ đi lên lầu hai,vì vậy cô ta kêu to hơn.
Bùi Đông ngoáy ngoáy tai, dẫn cô đến chỗ khuất của lầu hai.
"Anh Trạch Đình luyện quyền?" Lạc Thời kinh ngạc nói.
Bùi Đông khẽ cười, "Anh Trạch Đình của em không ôn tồn lễ độ như vẻ ngoài đâu."
Cô chống cằm, tầm mắt tập trung, anh ta liếc cô hỏi:
"Đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ xem rốt cuộc anh Trạch Đình thích mẫu người phụ nữ nào."
Bùi Đông vỗ vỗ đầu cô, "Đừng nghĩ nữa, cho dù em có nghĩ đến nát óc cũng không ra đâu."
"Tại sao?"
"Vì anh Trạch Đình của em từ lúc sinh đến giờ đều không có hứng thú với phụ nữ."
"A....."
"Cho nên, em phải tiếp tục cố gắng, có thể sẽ trở thành người đầu tiên."
"....."
Một lát sau, trong mắt Bùi Đông xoay chuyển đưa ra chủ ý, "Sao em không đi vào để cho cậu ấy biết em có đến?"
Cô nhíu mày, nhìn tâm tình của Chu Trạch Đình coi bộ không tốt lắm, do dự nói: "Lần sau đi."
- -
Ngày thứ tư, Lạc Mi Mi trở lại thành phố L, khi ở sân bay cô cảm nhận được cô ấy đã thay đổi, tinh thần sáng lạng.
Có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết.
Lạc Thời đưa Lạc Mi Mi vào trong xe, bảo cô ấy ngủ một lát, chờ khi nào đến nhà sẽ gọi cô dậy.
Lạc Mi Mi cũng không cậy mạnh, dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi.
Gần trưa thành phố L kẹt xe, Lạc Thời ngồi chờ đèn đỏ đến phát chán.
Trong lúc đó, điện thoại cô reo lên.
Lạc Thời lấy ra nhìn, là Bùi Đông gửi tin nhắn cho cô.
[ Cô bé, tin tức đáng tin cậy, Chu lão gia định giới thiệu đối tượng cho Chu Trạch Đình. ]
Cô kinh ngạc đến nỗi đèn đường đã sáng mà vẫn không biết, khi phía sau vang lên tiếng còi xe dồn dập, cô mới lấy lại tinh thần.
Xem mắt?
Chu Trạch Đình muốn đi xem mắt?
Đến tiểu khu, Lạc Thời mới bình tĩnh lại.
Từ từ trả lời, [ Anh Trạch Đình muốn đi xem mắt? Sao lại thế này a? ]
Bùi Đông trả lời rất nhanh.
[ Chắc là do Chu lão gia bắt ép, anh nói cho em biết một tiếng nhưng mà em không cần quá lo lắng đâu, nếu mà Trạch Đình có thể xem mắt thành công, tên của anh sẽ viết ngược lại.]
Đó là lời anh nói, ai mà biết được lỡ như đối tượng xem mắt là kiểu mà Chu Trạch Đình thích thì làm sao đây?
Lạc Thời cắn môi.
[ Anh có thể nói cho em biết địa điểm nơi xem mắt không? ]
[ Chẳng lẽ em muốn đi phá đám? ] Theo sau còn là một chuỗi icon với vẻ mặt hưng phấn.
[..... Không phải]
[ Vậy là tốt rồi, anh cảm thấy em đi phá đám sẽ không tốt đâu, đi cũng vô ích. Chi bằng em cố gắng nghĩ ra cách làm Chu lão gia vui vẻ rồi thu hồi ý định. ]
Lạc Thời cầm điện thoại, nhìn dòng xe đang chạy ngoài cửa sổ xe, lâm vào trầm tư.
Bùi Đông nói rất đúng.
Nếu là ý định của Chu lão gia vậy thì làm ông thu hồi lại ý định là được.
Giải quyết vấn đề theo cách đơn giản nhất.
Vừa vặn buổi chiều cô không có cảnh quay, Lạc Thời dự định cuối tuần sẽ đi thăm Chu lão gia.
Ai ngờ được khi đến bệnh viện thì nghe được Chu lão gia đã xuất viện về nhà.
Mất công đi một chuyến, Lạc Thời rầu rĩ ngồi ở cửa bệnh viện, nhắn tin cho Bùi Đông.
[ Bùi Đông, ông nội Chu đã xuất viện, anh biết nhà cũ Chu gia ở đâu không? ]
Bên này, lúc nhìn thấy tin nhắn Lạc Thời, Bùi Đông quay đầu lại nhìn người nào đó đang uống rượu cùng mình, cúi đầu ôm điện thoại, lén lút trả lời.
[ Sao em không nói mà liền chạy đến bệnh viện? Chu lão gia đã xuất viện hai ngày trước rồi. ]
[...... Cho nên anh biết nhà cũ Chu gia ở đâu sao? ]
[ Biết thì biết, nhưng anh muốn biết em tính toán sẽ làm thế nào? ]
Quyết định của ông nội Chu không phải dễ dàng thay đổi được.
Lạc Thời cau mày, theo đúng sự thật mà nói, [ Không biết..... em đi thăm ông rồi thuận tiện xem có thể nói vài lời không? ]
Anh ta suy nghĩ, phát địa chỉ nhà cũ Chu gia qua.
Nhân tiện nhắn một câu, [ Cố lên.]
Cô nhìn địa chỉ kia phát ngốc hồi lâu, đang muốn chạy xe qua thì Tống Giản gọi điện thoại cho cô.
"Alo, chị Tống, có việc gì sao?"
"Lạc Thời, em còn lần trước em có chụp cái quảng cáo không?"
"Nhớ rõ."
"Nhà quảng cáo muốn chụp lại, bây giờ em đến nhanh đi."
"Có vấn đề gì sao chị?" Lạc Thời vẫy xe taxi.
"Họ thay đổi ý tưởng, muốn em và Giang Thục cùng chụp."
Giang Thục?
Lạc Thời hơi biết người này, hình như là ca sĩ xuất đạo, sau đó công ty thấy hình tượng của hắn không tồi nên cho hắn tiến quân vào điện ảnh, đạt được những thành tích không nhỏ, là nam diễn viên "chạm tay là bỏng".
"Em đang ở đâu?"
Giọng nói Tống Giản có chút gấp gáp.
"Em đang ở bệnh viện Tân Biết."
"Vậy em đi nhanh lên, chị sợ em đến trễ."
"Được rồi."
"Đúng rồi địa điểm chụp đã thay đổi, chị phát định vị cho em, em đừng có tới nhầm chỗ nha."
Địa điểm chụp thay đổi?
Được rồi.
"Em đã biết."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook