Tâm Đầu Hảo
-
Chương 56: Chủ động
Edit: reallllchicken
Beta: Uyên
Không trí bỗng trầm lặng sau khi câu nói được thốt ra, Chu Trạch Đình khẽ bật cười nói:
"Nghĩ gì vậy?"
Giọng điệu ẩn chứa trêu chọc.
Gò má Lạc Thời nóng lên, xấu hổ không thôi, bàn tay để trước ngực anh đẩy đẩy, đầu cọ cọ.
Sự cọ xát của phụ nữ với đàn ông thực sự là điều vừa hưởng thụ vừa tra tấn.
Hô hấp anh nặng nề hơn, nhẹ buông lỏng bàn tay cầm eo cô, bước chân lùi về sau một bước, thấy Bùi Đông ở trong xe phất tay với mình.
Sắp xếp lại cảm xúc, anh nói: "Chút nữa tôi sẽ đi công tác, tối nay có thể sẽ không về nhà, nếu em ở một mình thấy sợ thì nói dì Trần làm bạn với em."
Cô ngạc nhiên, "Phải đi công tác?"
Không ở nhà?
"Ừ, trước cuộc thi sẽ trở về." Anh nói.
"Vậy được rồi."
Chu Trạch Đình thấy cảm xúc cô vẫn tụt xuống, đưa tay xoa xoa đầu cô, sợi tóc quấn quanh ngón tay anh, anh thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai gặp."
Tiếp đó, Chu Trạch Đình cúi đầu lại gần, áp trán vào trán cô, mắt đối nhau, phản chiếu bóng dáng từng người, anh nói, "Ngoan nào, nghe lời tôi."
Hiếm thấy anh nói nhiều như vậy, không hiểu sao tâm trạng cô nhanh chóng tốt lên, cô gật đầu, nhẹ giọng nói: "Em nghe anh."
Hai phút sau, Lạc Thời đưa mắt nhìn Chu Trạch Đình lên xe rời đi, đứng tại chỗ một lúc, rồi mới vào biệt thự.
Buổi tối dì Trần hỏi cô: "Cô Lạc muốn ăn gì?"
Lạc Thời trả lời không cần, bởi vì Lạc Thịnh hẹn cô cùng ăn cơm.
Đến địa điểm ăn cơm, cô đi theo người phục vụ vào phòng bao, điều khiến cô bất ngờ là Tần Nhiễm không có mặt.
Tâm trạng của Lạc Thịnh không tốt, nên cô cũng không nhiều lời, chỉ yên lặng ăn cơm cùng anh, nghe anh nói chuyện.
Ban đầu Lạc Thịnh nói về ngày thi đấu, bảo cô cố gắng lên, khích lệ cô đủ thứ, nhưng về sau lời nói không tự giác luôn chuyển tới Lạc Mi Mi. Cô hiếm khi thấy anh đau lòng như vậy, đáy mắt anh hiện lên vẻ chán chường, cũng có chút không đành lòng.
Nhưng Lạc Mi Mi cùng anh ở bên nhau sẽ có tương lai sao?
Lạc Thời thật sự không biết.
Bữa cơm kết thúc, Lạc Thời muốn an ủi Lạc Thịnh, nhưng biết tính tình của anh, từ nhỏ đến lớn, thương tích đều giấu đi tự mình chữa lành, cô há miệng muốn nói chuyện, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh, "Anh cảm thấy lần này anh và Mi Mi thật sự không vượt qua được."
Sự suy sụp bên trong khiến lòng cô nổi lên đau xót.
Cô chưa từng thấy Lạc Thịnh mất tự tin như vậy, trước kia bất cứ khi nào gặp chuyện khó khăn, anh luôn giữ vững khí thế, tựa như trời sinh để làm người lãnh đạo.
Cô đau lòng cho anh, nhưng cũng bất lực.
Lúc trở về biệt thự, cô gọi điện thoại cho Lạc Mi Mi.
Bên kia thông báo tắt máy.
Trên đường từng cơn gió lạnh, Lạc Thời nghe tiếng gió lại nghĩ đến nhà bác cả, cả đầu đều đau.
Lo lắng.
Cho Lạc Mi Mi.
Ngày hôm sau, Lạc Thời đến công ty tập hợp cùng Tống Giản, một lát sau Hàn Châm cũng đến.
Trên đường đi đến công ty FONUR, Tống Giản không tạo cho cô quá nhiều áp lực, chỉ nói cô cố gắng hết sức là được.
Lạc Thời lên tiếng đáp lại.
Đến phía sau sân khấu, thấy Tưởng Tiểu Ảnh và một nam minh tinh, động tác thân mật quen thuộc nói chuyện phiếm với nhau, nam minh tinh kia nhìn hơi quen mắt, Lạc Thời nhìn chăm chú, lúc lục tìm ký ức trong đầu, thì nghe Hàn Châm cùng anh ta chào hỏi, "Giang Thục."
À!
Cô nhớ ra rồi, trước kia rất lâu cô đã gặp Giang Thục.
Thời gian dài, suýt nữa quên mất anh ta.
Tưởng Tiểu Ảnh đứng bên cạnh liếc nhìn bộ dáng bừng tỉnh của Lạc Thời, bỗng dưng sức lực muốn khoe khoang Giang Thục cũng không còn.
Không thú vị.
Nhưng thấy Lạc Thời muốn đi, tuy không thể chiếm được lợi ích trước mặt cô, nhưng Tưởng Tiểu Ảnh cũng không muốn buông tha châm chọc ngoài miệng, cô ta chắn trước mặt Lạc Thời, mắt hạ xuống, cúi nhìn cô, "Quên nhắc cô, vòng này do cư dân mạng bỏ phiếu, không được đi đường tắt nên cô cố gắng một chút nha."
Trong lời nói chứa hàm ý, Lạc Thời chỉ đi theo Tống Giản, không nhìn cô ta, bước chân thay đổi bỏ qua cô ta đi đến phòng nghỉ.
Kẻ trước nay tâm cao khí ngạo nay dứt khoát bị người khác làm lơ, sắc mặt Tưởng Tiểu Ảnh xấu hổ có thể nhỏ ra nước.
Nhưng cũng không trách được người khác, ai bảo cô ta tự đào hố chôn mình.
Cách cuộc thi còn bảy mươi phút, Chu Trạch Đình vẫn chưa đến.
Tống Giản nói cho cô tin này, hơi lo lắng cuộc thi có thể bị hoãn lại lần nữa, hoặc là Chu Trạch Đình sẽ vắng mặt.
Lạc Thời ngồi trên sô pha, nhớ đến lời anh nói bên tai mình vào ngày hôm qua, tai bắt đầu nóng lên, kiên định nói, "Không đâu, anh Trạch Đình sẽ không vắng mặt."
"Sao em biết?" Tống Giản hỏi.
Cô chỉ cười dịu dàng, không nói chuyện.
Qua hai mươi phút, bên ngoài phòng nghỉ xôn xao, âm thanh của nhân viên giữ gìn trật tự thay nhau vang lên.
Tống Giản đi ra ngoài nhìn, trở về giơ ngón tay trêu ghẹo Lạc Thời, "Nói chính xác, Tổng giám đốc đến."
Lạc Thời ngồi trên ghế, nghe thấy cô ấy trêu chọc cũng không quan tâm lắm, chỉ đang nghĩ có nên nhân cơ hội đi nhìn trộm một chút.
Nghĩ là làm, cô buông ly nước ấm trong tay, đứng lên.
Tống Giản ở sau lưng, thấy động tác cô hỏi, "Aiz aiz em đi đâu đó?"
"Hít thở không khí."
Vừa nói vừa đi ra cửa phòng nghỉ, bước trên hành lang, hiện giờ trên hành lang đã yên tĩnh trở lại, cô dựa vào trí nhớ lần trước xác định vị trí phòng nghỉ nên đến rất nhanh.
Nhưng tới rồi thì lại do dự.
Để cho người khác biết trước khi cuộc thi bắt đầu mà gặp mặt liệu có khiến mọi người nghĩ nhiều không?
Nghĩ vậy tay gõ cửa rụt lại, đang định dọc theo đường cũ trở về thì cửa phòng đang đóng bỗng mở ra.
Bước chân chưa kịp di chuyển của Lạc Thời lập tức bất động tại chỗ.
Lâm Thăng đi từ trong ra, thấy bên ngoài có người đang đứng nên hơi ngạc nhiên, thấy là Lạc Thời nên lấy lại tinh thần nói: "Là cô Lạc à, đúng lúc bớt công tôi đi gọi một chuyến."
"Cái gì?" Lạc Thời nghi ngờ hỏi.
Chân vốn dĩ muốn chạy lại vòng trở lại.
Lâm Thăng cười một tiếng, tròng mắt xoay chuyển, "Vừa nãy ông chủ dặn tôi đến nói với cô Lạc một tiếng là ngài ấy đã đến, nhưng bây giờ thì không cần nữa, nếu cô đã đến, vậy thì vào gặp ông chủ một lát đi."
Nói xong, Lâm Thăng nhường đường cho cô, trên mặt còn mang theo ý cười.
Cô nhìn nụ cười trên mặt anh ta, hiếm khi ở trước mặt người khác mà đỏ mặt, lặng lẽ từ bên cạnh anh ta đi vào phòng nghỉ.
Sau khi cô tiến vào, Lâm Thăng nhanh chóng đóng cửa phòng, ánh đèn bên trong rất tối, ánh sáng bên ngoài cũng bị che khuất, mắt nhìn cũng không rõ.
Chỉ loáng thoáng thấy bóng dáng anh đang ngồi trên sô pha.
Lạc Thời đi về phía trước mấy bước, nhỏ giọng gọi tên anh, "Anh Trạch Đình?"
Trong phòng yên tĩnh.
Không ai lên tiếng đáp lại.
Cô lại đi về trước mấy bước, trong miệng vẫn gọi tên anh.
Lần này cũng như thế, không ai lên tiếng.
Chân cô liên tục bước về trước, bắp chân đụng vào ghế sô pha, Lạc Thời nhẹ giọng "Xì" một tiếng, đưa tay xoa, lại đi về trước hai bước, ngồi trước mặt người đó.
Hình như Chu Trạch Đình đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hay là đã ngủ rồi?
Ánh sáng tối tăm, cô khom người muốn khua tay trước mặt anh để thăm dò, nhưng không ngờ tới lúc khom lưng xương đầu gối đột nhiên đau xót, cả người ngã xuống.
Không có gì bất ngờ, cô ngã thẳng vào lòng anh.
Thậm chí còn kèm theo tiếng kêu đau của Chu Trạch Đình.
Mục đích đầu hoài tống bão* quá rõ ràng.
(*) Đầu hoài tống bảo: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác
Nhưng cô thật sự không cố ý.
Lạc Thời giãy giụa ngẩng đầu lên từ trong ngực Chu Trạch Đình, lúc muốn giải thích thì nghe thấy anh nói trên đỉnh đầu cô, giọng nói mê người ẩn giấu ý cười:
"Lạc Thời, tôi luôn biết em là người chủ động nhưng chủ động như vậy.....Thật sự chưa từng thấy qua."
Lời edit: Cảm ơn chị Beta siêu nhiều vì đã cứu vớt chương này =.= Nói thật chứ chương này tui làm ăn chẳng ra sao cả:(((
Beta: Uyên
Không trí bỗng trầm lặng sau khi câu nói được thốt ra, Chu Trạch Đình khẽ bật cười nói:
"Nghĩ gì vậy?"
Giọng điệu ẩn chứa trêu chọc.
Gò má Lạc Thời nóng lên, xấu hổ không thôi, bàn tay để trước ngực anh đẩy đẩy, đầu cọ cọ.
Sự cọ xát của phụ nữ với đàn ông thực sự là điều vừa hưởng thụ vừa tra tấn.
Hô hấp anh nặng nề hơn, nhẹ buông lỏng bàn tay cầm eo cô, bước chân lùi về sau một bước, thấy Bùi Đông ở trong xe phất tay với mình.
Sắp xếp lại cảm xúc, anh nói: "Chút nữa tôi sẽ đi công tác, tối nay có thể sẽ không về nhà, nếu em ở một mình thấy sợ thì nói dì Trần làm bạn với em."
Cô ngạc nhiên, "Phải đi công tác?"
Không ở nhà?
"Ừ, trước cuộc thi sẽ trở về." Anh nói.
"Vậy được rồi."
Chu Trạch Đình thấy cảm xúc cô vẫn tụt xuống, đưa tay xoa xoa đầu cô, sợi tóc quấn quanh ngón tay anh, anh thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai gặp."
Tiếp đó, Chu Trạch Đình cúi đầu lại gần, áp trán vào trán cô, mắt đối nhau, phản chiếu bóng dáng từng người, anh nói, "Ngoan nào, nghe lời tôi."
Hiếm thấy anh nói nhiều như vậy, không hiểu sao tâm trạng cô nhanh chóng tốt lên, cô gật đầu, nhẹ giọng nói: "Em nghe anh."
Hai phút sau, Lạc Thời đưa mắt nhìn Chu Trạch Đình lên xe rời đi, đứng tại chỗ một lúc, rồi mới vào biệt thự.
Buổi tối dì Trần hỏi cô: "Cô Lạc muốn ăn gì?"
Lạc Thời trả lời không cần, bởi vì Lạc Thịnh hẹn cô cùng ăn cơm.
Đến địa điểm ăn cơm, cô đi theo người phục vụ vào phòng bao, điều khiến cô bất ngờ là Tần Nhiễm không có mặt.
Tâm trạng của Lạc Thịnh không tốt, nên cô cũng không nhiều lời, chỉ yên lặng ăn cơm cùng anh, nghe anh nói chuyện.
Ban đầu Lạc Thịnh nói về ngày thi đấu, bảo cô cố gắng lên, khích lệ cô đủ thứ, nhưng về sau lời nói không tự giác luôn chuyển tới Lạc Mi Mi. Cô hiếm khi thấy anh đau lòng như vậy, đáy mắt anh hiện lên vẻ chán chường, cũng có chút không đành lòng.
Nhưng Lạc Mi Mi cùng anh ở bên nhau sẽ có tương lai sao?
Lạc Thời thật sự không biết.
Bữa cơm kết thúc, Lạc Thời muốn an ủi Lạc Thịnh, nhưng biết tính tình của anh, từ nhỏ đến lớn, thương tích đều giấu đi tự mình chữa lành, cô há miệng muốn nói chuyện, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh, "Anh cảm thấy lần này anh và Mi Mi thật sự không vượt qua được."
Sự suy sụp bên trong khiến lòng cô nổi lên đau xót.
Cô chưa từng thấy Lạc Thịnh mất tự tin như vậy, trước kia bất cứ khi nào gặp chuyện khó khăn, anh luôn giữ vững khí thế, tựa như trời sinh để làm người lãnh đạo.
Cô đau lòng cho anh, nhưng cũng bất lực.
Lúc trở về biệt thự, cô gọi điện thoại cho Lạc Mi Mi.
Bên kia thông báo tắt máy.
Trên đường từng cơn gió lạnh, Lạc Thời nghe tiếng gió lại nghĩ đến nhà bác cả, cả đầu đều đau.
Lo lắng.
Cho Lạc Mi Mi.
Ngày hôm sau, Lạc Thời đến công ty tập hợp cùng Tống Giản, một lát sau Hàn Châm cũng đến.
Trên đường đi đến công ty FONUR, Tống Giản không tạo cho cô quá nhiều áp lực, chỉ nói cô cố gắng hết sức là được.
Lạc Thời lên tiếng đáp lại.
Đến phía sau sân khấu, thấy Tưởng Tiểu Ảnh và một nam minh tinh, động tác thân mật quen thuộc nói chuyện phiếm với nhau, nam minh tinh kia nhìn hơi quen mắt, Lạc Thời nhìn chăm chú, lúc lục tìm ký ức trong đầu, thì nghe Hàn Châm cùng anh ta chào hỏi, "Giang Thục."
À!
Cô nhớ ra rồi, trước kia rất lâu cô đã gặp Giang Thục.
Thời gian dài, suýt nữa quên mất anh ta.
Tưởng Tiểu Ảnh đứng bên cạnh liếc nhìn bộ dáng bừng tỉnh của Lạc Thời, bỗng dưng sức lực muốn khoe khoang Giang Thục cũng không còn.
Không thú vị.
Nhưng thấy Lạc Thời muốn đi, tuy không thể chiếm được lợi ích trước mặt cô, nhưng Tưởng Tiểu Ảnh cũng không muốn buông tha châm chọc ngoài miệng, cô ta chắn trước mặt Lạc Thời, mắt hạ xuống, cúi nhìn cô, "Quên nhắc cô, vòng này do cư dân mạng bỏ phiếu, không được đi đường tắt nên cô cố gắng một chút nha."
Trong lời nói chứa hàm ý, Lạc Thời chỉ đi theo Tống Giản, không nhìn cô ta, bước chân thay đổi bỏ qua cô ta đi đến phòng nghỉ.
Kẻ trước nay tâm cao khí ngạo nay dứt khoát bị người khác làm lơ, sắc mặt Tưởng Tiểu Ảnh xấu hổ có thể nhỏ ra nước.
Nhưng cũng không trách được người khác, ai bảo cô ta tự đào hố chôn mình.
Cách cuộc thi còn bảy mươi phút, Chu Trạch Đình vẫn chưa đến.
Tống Giản nói cho cô tin này, hơi lo lắng cuộc thi có thể bị hoãn lại lần nữa, hoặc là Chu Trạch Đình sẽ vắng mặt.
Lạc Thời ngồi trên sô pha, nhớ đến lời anh nói bên tai mình vào ngày hôm qua, tai bắt đầu nóng lên, kiên định nói, "Không đâu, anh Trạch Đình sẽ không vắng mặt."
"Sao em biết?" Tống Giản hỏi.
Cô chỉ cười dịu dàng, không nói chuyện.
Qua hai mươi phút, bên ngoài phòng nghỉ xôn xao, âm thanh của nhân viên giữ gìn trật tự thay nhau vang lên.
Tống Giản đi ra ngoài nhìn, trở về giơ ngón tay trêu ghẹo Lạc Thời, "Nói chính xác, Tổng giám đốc đến."
Lạc Thời ngồi trên ghế, nghe thấy cô ấy trêu chọc cũng không quan tâm lắm, chỉ đang nghĩ có nên nhân cơ hội đi nhìn trộm một chút.
Nghĩ là làm, cô buông ly nước ấm trong tay, đứng lên.
Tống Giản ở sau lưng, thấy động tác cô hỏi, "Aiz aiz em đi đâu đó?"
"Hít thở không khí."
Vừa nói vừa đi ra cửa phòng nghỉ, bước trên hành lang, hiện giờ trên hành lang đã yên tĩnh trở lại, cô dựa vào trí nhớ lần trước xác định vị trí phòng nghỉ nên đến rất nhanh.
Nhưng tới rồi thì lại do dự.
Để cho người khác biết trước khi cuộc thi bắt đầu mà gặp mặt liệu có khiến mọi người nghĩ nhiều không?
Nghĩ vậy tay gõ cửa rụt lại, đang định dọc theo đường cũ trở về thì cửa phòng đang đóng bỗng mở ra.
Bước chân chưa kịp di chuyển của Lạc Thời lập tức bất động tại chỗ.
Lâm Thăng đi từ trong ra, thấy bên ngoài có người đang đứng nên hơi ngạc nhiên, thấy là Lạc Thời nên lấy lại tinh thần nói: "Là cô Lạc à, đúng lúc bớt công tôi đi gọi một chuyến."
"Cái gì?" Lạc Thời nghi ngờ hỏi.
Chân vốn dĩ muốn chạy lại vòng trở lại.
Lâm Thăng cười một tiếng, tròng mắt xoay chuyển, "Vừa nãy ông chủ dặn tôi đến nói với cô Lạc một tiếng là ngài ấy đã đến, nhưng bây giờ thì không cần nữa, nếu cô đã đến, vậy thì vào gặp ông chủ một lát đi."
Nói xong, Lâm Thăng nhường đường cho cô, trên mặt còn mang theo ý cười.
Cô nhìn nụ cười trên mặt anh ta, hiếm khi ở trước mặt người khác mà đỏ mặt, lặng lẽ từ bên cạnh anh ta đi vào phòng nghỉ.
Sau khi cô tiến vào, Lâm Thăng nhanh chóng đóng cửa phòng, ánh đèn bên trong rất tối, ánh sáng bên ngoài cũng bị che khuất, mắt nhìn cũng không rõ.
Chỉ loáng thoáng thấy bóng dáng anh đang ngồi trên sô pha.
Lạc Thời đi về phía trước mấy bước, nhỏ giọng gọi tên anh, "Anh Trạch Đình?"
Trong phòng yên tĩnh.
Không ai lên tiếng đáp lại.
Cô lại đi về trước mấy bước, trong miệng vẫn gọi tên anh.
Lần này cũng như thế, không ai lên tiếng.
Chân cô liên tục bước về trước, bắp chân đụng vào ghế sô pha, Lạc Thời nhẹ giọng "Xì" một tiếng, đưa tay xoa, lại đi về trước hai bước, ngồi trước mặt người đó.
Hình như Chu Trạch Đình đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hay là đã ngủ rồi?
Ánh sáng tối tăm, cô khom người muốn khua tay trước mặt anh để thăm dò, nhưng không ngờ tới lúc khom lưng xương đầu gối đột nhiên đau xót, cả người ngã xuống.
Không có gì bất ngờ, cô ngã thẳng vào lòng anh.
Thậm chí còn kèm theo tiếng kêu đau của Chu Trạch Đình.
Mục đích đầu hoài tống bão* quá rõ ràng.
(*) Đầu hoài tống bảo: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác
Nhưng cô thật sự không cố ý.
Lạc Thời giãy giụa ngẩng đầu lên từ trong ngực Chu Trạch Đình, lúc muốn giải thích thì nghe thấy anh nói trên đỉnh đầu cô, giọng nói mê người ẩn giấu ý cười:
"Lạc Thời, tôi luôn biết em là người chủ động nhưng chủ động như vậy.....Thật sự chưa từng thấy qua."
Lời edit: Cảm ơn chị Beta siêu nhiều vì đã cứu vớt chương này =.= Nói thật chứ chương này tui làm ăn chẳng ra sao cả:(((
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook