Tâm Đầu Hảo
-
Chương 10: Đánh cờ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: realllllchicken
Căn phòng lần nữa trở nên yên tĩnh, Lạc Thời nằm trên giường nhắm mắt lại, trong đầu toàn hiện lên cặp mắt thon dài ghen ghét kia, lòng cô sợ hãi không muốn ngủ nữa.
Cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, dùng khăn lông lau khô, tự nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, mắt thì sưng lên, đôi môi nhợt nhạt không còn huyết sắc như ngày thường, cả người đều không có sức sống.
Hơi vỗ vỗ vào má để cho vẻ mặt tốt hơn rồi mới ra khỏi phòng.
Trên hành lang lầu hai của biệt thự, có người giúp việc đang dọn dẹp. Cô đứng ở cửa nhìn một lúc rồi theo cầu thang gỗ xuống tầng một.
Bước chân Lạc Thời nhẹ nhàng, trong đầu đang suy nghĩ về việc gì đó. Đi được nửa cầu thang xoắn ốc đến khúc rẽ, cô gặp Chu Trạch Đình đang đi lên.
Trên người anh mặc một chiếc áo thun cổ tròn mỏng màu xám trắng, đường nét trên mặt không còn sắc bén như trước. Lạc Thời thấy trên tay anh cầm ly phê, hai ngón tay nhẹ nắm quai chiếc ly, xương ngón tay căn căn cực kỳ đẹp mắt. Cà phê còn tỏa hơi nóng chắc là từ phòng bếp ra rồi đi thẳng lên lầu.
Lạc Thời thu tầm mắt đang nhìn bàn tay lại, bước chân di chuyển, cho dù cầu thang rộng nhưng cơ thể theo bản năng nép sát vào bên cạnh mà đi, cũng không nói lời nào, chờ đến khi cơ thể đụng vào tay vịn mới dừng lại.
Chu Trạch Đình cầm ly cà phê đứng lại, vì vị trí của hai người nên anh chỉ cần nhẹ nâng mắt là có thể thoáng nhìn cả khuôn mặt cô. So với trước kia con ngươi có chút ảm đạm, lúc nãy anh đã không nhìn kỹ. Khi ở trong xe, đôi mắt của cô gái nhỏ sưng đỏ lên, có thể thấy được cô sợ đến mức nào.
Có lẽ lúc ở trong phòng vừa khóc một trận cho nên xung quanh đôi mắt đều sưng cả lên, đuôi mắt còn tệ hơn. Cả khuôn mặt nhỏ không có thần thái, cô tiều tụy giống như một con búp bê vải không ai cần.
Chu Trạch Đình cau mày một chút, nhấc chân bước lên cùng cô đứng trên một bậc thang. Hơi quay đầu nhìn, sườn mặt cô gái nhỏ nhu thuận, đôi mắt buông xuống, mí mắt hơi sưng, bên má có vài sợi tóc dính vào đuôi mắt.
Anh mở miệng, "Ông nội và Bùi Đông đang ở thư phòng lầu hai chơi cờ, nếu nhàm chán thì có thể đi tìm bọn họ."
Lúc Chu Trạch Đình mở miệng, lông mi Lạc Thời run rẩy. Hôm nay ở trong phòng cô bất lực nhìn chằm chằm anh, muốn được anh an ủi nhưng anh không hề dao động, bây giờ lại chủ động mở miệng nói chuyện với cô, cảm xúc Lạc Thời không ngừng tăng vọt.
Nhẹ nhàng đáp "Vâng"
Vốn dĩ định đi xuống lầu một, nhưng bây giờ lần nữa bước lên lầu hai.
Chu Trạch Đình nhìn bóng dáng yếu ớt mảnh khảnh của Lạc Thời, đôi mắt sâu thẳm không biết đang suy nghĩ gì.
Kỹ năng đánh cờ của Bùi Đông không tính là giỏi, bị Chu lão gia vô tình áp chế năm ván, rốt cuộc ném quân cờ xuống, không thèm cầu xin.
Ông cười ha hả buông quân cờ, hỏi anh ta: "Cô gái nhỏ như thế nào rồi?"
"Đã tỉnh, nhưng cảm xúc không tốt lắm, rất suy sụp. Chắc chưa từng gặp phải chuyện này với cả trong lòng vẫn chưa bình tĩnh lại, hơn nữa......" Bùi Đông rung đùi đắc ý tiếp tục nói: "Trạch Đình quá lãnh đạm, cô nhóc kia có lẽ sẽ càng đau lòng."
Ông thở dài, "Đâu phải ngày đầu tiên cháu biết Trạch Đình, tính tình kia cũng không biết giống ai?"
Anh ta cười, không nói lời nào.
"Chính vì cái tính tình kia ông mới suy nghĩ cho nó nhiều. Lúc còn nhỏ, ông vẫn luôn cho rằng nó tâm cao khí ngạo (*) hơn mọi người nên cũng kệ, nghĩ chờ khi nó trưởng thành chín chắn đối với phụ nữ sẽ để tâm. Ai ngờ đâu bây giờ nó đã chững chạc thuần thục nhưng với phụ nữ lại bày ra bộ dạng lạnh như băng. Nếu ông không giúp đỡ thì ông sợ nó sẽ sống một mình ở quãng đời còn lại."
(*) Tâm cao ngạo khí: Nói về sự tự cao và kiêu ngạo.
Chu lão gia liên tục than thở.
Bùi Đông nhớ tới bộ dáng của người bạn thân, cũng không biết nên an ủi ông như thế nào.
Lạc Thời lên lầu hai, tìm được phòng mà Chu Trạch Đình nói, gõ cửa
Chu lão gia ở bên trong đáp.
Cô đặt tay trên nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Ông nhớ cô và cũng biết cô vừa gặp phải chuyện gì nên thấp giọng an ủi vài câu, sau đó hỏi: "Có biết đánh cờ không?"
Lạc Thời đáp: "Dạ biết một chút."
Bùi Đông có lòng muốn cho cô thả lỏng, thế là vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho cô còn mình thong thả đi ra cửa, dừng vài giây rồi bước đến căn phòng ở bên phải cầu thang.
Lạc Thời nói "Biết một chút" kỳ thật là đang khiêm tốn, kỹ năng đánh cờ của cô là do Lạc Thịnh tự mình mời một bậc thầy nổi tiếng trong nước đến dạy cô. Năm đó cô học rất nghiêm túc, hơn nữa cũng có chút thiên phú, kỹ năng đánh cờ của cô không đạt trình độ cao siêu, nhưng có thể xem như vượt trội.
Ông nội Chu thua ở lần thứ ba, trên mặt hơi nóng nảy, "Nhóc con, vừa rồi con rất khiêm tốn đó, ông liên tiếp ba ván đều thua, mặc kệ tiếp theo phải cho ông đi trước vài nước."
Lạc Thời nhìn vẻ mặt trẻ con của ông, cô lộ ra chút ý cười rồi đáp ứng.
Chu Trạch Đình bị Bùi Đông kéo vào, liền thấy ý cười nhàn nhạt bên khóe miệng Lạc Thời, Bùi Đông thở phào nhẹ nhỏm. Nhìn vẻ mặt bạn thân mình, không thấy động tĩnh gì, trong lòng lẩm bẩm câu "Băng sơn" sau đó lôi Chu Trạch Đình ngồi bên bàn cờ.
Mùi hương quen thuộc xuất hiện, tay cầm quân cờ của Lạc Thời nhẹ động suýt chút nữa đặt sai vị trí. Chu lão gia thấy tiểu nha đầu sắp phạm sai lầm thì rất cao hứng, ai dè tiểu nha đầu này lại thu tay về, quân cờ còn chưa đặt xuống. Ông không thể ngăn cản nên chỉ có thể trơ mắt nhìn quân cờ mình suy nghĩ tỉ mỉ để bố trí cẩn thận bị phá, nhìn chằm chằm một lúc sau đó ông ném quân cờ, "Không được, không được, một lão già như ta mà bị hạ bởi một tiểu nha đầu, thật không còn mặt mũi gì nữa. Trạch Đình con thay ông, ông tin vào kỹ năng đánh cờ của con, con phải giành chiến thắng cho ông."
Lạc Thời ngẩng đầu nhìn Chu Trạch Đình, miệng giật giật muốn nói gì đó. Thì thấy Chu lão gia từ bàn cờ đứng dậy, không cho con đường sống, nên chỉ có thể thấp đôi mắt chậm rãi thu dọn các quân cờ trên bàn.
Anh cũng không từ chối, đứng lên, ngồi xuống dối diện cô.
Chu lão gia trên tay bưng ly trà, nhẹ nhấm nháp, cười tủm tỉm nói: "Nhóc con, kỹ năng đánh cờ của Trạch Đình là được dạy bởi người có chuyện môn, phương diện này nó có chút thiên phú, con nên để tâm xíu nha."
Từ trước đến nay Lạc Thời chưa cùng Chu Trạch Đình đánh cờ lần nào, nên cũng không dám cam đoan điều gì với ông nội Chu, chỉ cười nhẹ, thấp giọng nói: "Khẳng định kỹ năng đánh cờ của anh Trạch Đình rất giỏi, con chỉ có thể cố hết sức."
Chu lão gia ở một bên không có lập trường, cười to nói: "Không sao, ông tin tưởng con."
Bùi Đông bên cạnh Chu Trạch Đình chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Nên nhường cô nhóc một chút."
Chu Trạch Đình liếc mắt nhìn anh ta, không nói chuyện.
Ánh mắt kia tựa như trách anh ta nói nhiều.
Bùi Đông sờ cái mũi, ngượng ngùng cười một cái.
Ván thứ nhất từ lúc bắt đầu đến kết thúc chỉ có mười phút.
Lạc Thời thật sự kinh ngạc về kỹ năng của anh, so với cô còn giỏi hơn nhiều.
Ván thứ hai bắt đầu, cô thu lại toàn bộ tâm trạng, chuyên chú cùng anh đối chiến, trong lúc đánh cờ, tay chưa kịp thu về thì đụng vào cổ tay anh, tâm tư cô cũng không dao động. Ngược lại là Chu Trạch Đình, khi được một trận lạnh lẽo chạm vào thì hơi ngẩn ngơ.
Qua mười lăm phút, Chu Trạch Đình đặt xuống một quân cờ, cuối cùng anh toàn thắng.
Lạc Thời buồn bực hạ bả vai, rầu rĩ không vui nhìn bàn cờ.
Vừa rồi quá mức khẩn trương, trên chóp mũi cô toát ra chút mồ hôi, ánh đèn trong phòng chiếu xuống có thể thấy được.
Bùi Đông đập vào vai bạn mình, "Cậu không biết nhường cô gái nhỏ sao?"
Anh không để ý tới lời anh ta nói, từ trên bàn rút ra tờ khăn giấy đưa cho Lạc Thời.
Mặt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, thấy anh chỉ chỉ mũi mình thì mới nhận lấy. Ngón út không cẩn thận đụng phải lòng bàn tay đang cầm khăn giấy của anh, hơi sửng sốt rồi nói khẽ với Bùi Đông: "Anh đừng trách anh Trạch Đình, vừa rồi anh ấy nhường em rất nhiều."
Ở phương diện đánh cờ, cô kỳ thực không bằng anh.
Bùi Đông còn muốn nói chuyện thì thấy Chu Trạch Đình dùng ngón tay để lên miệng, anh ta có hơi không hiểu nhưng vẫn im lặng không nói. Lạc Thời cũng ngơ ngẩn, quay đầu nhìn về phía ông nội Chu thì mới hiểu.
Chu lão gia đang nằm ngủ trên ghế, ông lớn tuổi nên dễ mất ngủ.
Thật vất vả ông mới ngủ được, ba người tự giác thả nhẹ động tác.
Chu Trạch Đình đứng lên, thân hình cao lớn lập tức bao phủ trên người Lạc Thời, sau đó đi đến cửa gọi quản gia phân phó đem chăn tới.
Quản gia theo tiếng đem chăn đến, anh nhận lấy rồi nhẹ nhàng đắp lên người ông.
Ba người ra khỏi thư phòng, Chu Trạch Đình cùng Bùi Đông đi trước, Lạc Thời đi sau hai người, đi theo Chu Trạch Đình.
Vừa mới cùng anh đánh cờ nên tâm tình cô tốt lên nhiều, giờ phút này theo sau anh, ánh đèn từ đỉnh đầu chiếu xuống, cô như ẩn sau lưng anh.
Chu Trạch Đình cùng Bùi Đông nói chuyện, sau đó dừng lại xoay người.
Lạc Thời vẫn cẩn thận đi theo sau anh, thấy anh dừng bước cũng dừng theo.
Chu Trạch Đình xoay người, cô không động dậy, nên khoảng cách gần đến mức hô hấp của hai người có thể giao nhau.
Lạc Thời giật giật chân, tựa hồ cảm thấy đây là khoảng cách nguy hiểm, không được tự nhiên muốn nhúc nhích. Chu Trạch Đình phát hiện, bất động thanh sắc lùi một bước, "Em định ở đây nghỉ ngơi một đêm hay là muốn tôi kêu người lái xe đưa em về?"
Bùi Đông đứng sau Chu Trạch Đình khoa tay múa chân.
Ý bảo cô ở lại. Gần quan được ban lộc!
Lạc Thời nhìn Bùi Đông một hồi, anh cũng quay ra sau xem, dường như liếc mắt cảnh cáo anh ta. Bùi Đông liền thành thật.
"Em muốn về." Cô biết ý tứ Bùi Đông, có điều hiện tại cô không có tâm trạng.
Chu Trạch Đình gật đầu, sau đó nói: "Lát nữa tôi trở lại thành phố, sẽ đưa em theo cùng."
Bùi Đông lúc này nói khẽ: "Bây giờ anh đi, nha đầu không đi cùng anh sao?"
Chu Trạch Đình nhíu mày không thể nhận ra.
Lạc Thời còn nhớ lần trước Bùi Đông chở cô đi KTV, tốc độ xe càng nhanh, adrenaline(*) của cô sinh ra càng nhiều, nên vội vàng lắc đầu.
(*) Adrenaline: là một loại hormone do cơ thể con người tiết ra khi trải qua một số kích thích nhất định (như hưng phấn, sợ hãi, căng thẳng, v.v)
Một giờ sau, Lạc Thời ngồi xe Chu Trạch Đình xuống núi.
Đến tiểu khu của Lạc Mi Mi đã là 5 giờ chiều.
Hoàng hôn ngã về phía tây, ánh sáng dịu nhẹ từ lá cây chiếu xuống.
Cô đứng ở cửa tiểu khu nói tạm biệt với Chu Trạch Đình, xong xoay người đi vào trong.
Vào thang máy, mở cửa nhà ra thì trong phòng một mảnh tối om, Lạc Mi Mi còn chưa về. Cô cảm thấy thật may mắn.
Bằng không nếu cô ấy thấy bộ dáng hiện tại của cô, thì cô không biết phải giải thích thế nào.
Lạc Thời bật đèn phòng khách, đi tắm rửa.
Mười phút sau, cô ngồi ở phòng khách sấy tóc, thuận tiện cầm điện thoại lên xem.
Buổi chiều 3 giờ, Tống Giản gửi tin nhắn cho cô.
[ Lạc Thời,《Những người sống ở Lolita》đã bắt đầu quảng cáo, em lên Weibo chứng thực đi (*). ]
(*) Weibo chứng thực: Weibo có chữ V sau tên weibo, đây là weibo đã xác thực thân phận.
《Những người sống ở Lolita》là bộ phim truyền hình hiện tại cô đang quay.
[ Em biết rồi, em sẽ nhanh chóng chứng thực.]
Lạc Thời sấy tóc xong, mí mắt trên dưới đánh nhau trong đầu một mảng hỗn độn.
Vội vàng lên Weibo từng bước chứng thực, đến khi hoàn thành thì cô đặt điện thoại đầu giường rồi ngủ say.
Lời của edit: Happy Valentine"s Day. Định sẽ tặng mọi người món quà nho nhỏ nhưng hôm nay bận quá nên không tặng được:((( Nên mình sẽ bù vào sau nha. Love youuu❤️💋
I don"t need anything on Valentine"s Day but YOU ❤️
Edit: realllllchicken
Căn phòng lần nữa trở nên yên tĩnh, Lạc Thời nằm trên giường nhắm mắt lại, trong đầu toàn hiện lên cặp mắt thon dài ghen ghét kia, lòng cô sợ hãi không muốn ngủ nữa.
Cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, dùng khăn lông lau khô, tự nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, mắt thì sưng lên, đôi môi nhợt nhạt không còn huyết sắc như ngày thường, cả người đều không có sức sống.
Hơi vỗ vỗ vào má để cho vẻ mặt tốt hơn rồi mới ra khỏi phòng.
Trên hành lang lầu hai của biệt thự, có người giúp việc đang dọn dẹp. Cô đứng ở cửa nhìn một lúc rồi theo cầu thang gỗ xuống tầng một.
Bước chân Lạc Thời nhẹ nhàng, trong đầu đang suy nghĩ về việc gì đó. Đi được nửa cầu thang xoắn ốc đến khúc rẽ, cô gặp Chu Trạch Đình đang đi lên.
Trên người anh mặc một chiếc áo thun cổ tròn mỏng màu xám trắng, đường nét trên mặt không còn sắc bén như trước. Lạc Thời thấy trên tay anh cầm ly phê, hai ngón tay nhẹ nắm quai chiếc ly, xương ngón tay căn căn cực kỳ đẹp mắt. Cà phê còn tỏa hơi nóng chắc là từ phòng bếp ra rồi đi thẳng lên lầu.
Lạc Thời thu tầm mắt đang nhìn bàn tay lại, bước chân di chuyển, cho dù cầu thang rộng nhưng cơ thể theo bản năng nép sát vào bên cạnh mà đi, cũng không nói lời nào, chờ đến khi cơ thể đụng vào tay vịn mới dừng lại.
Chu Trạch Đình cầm ly cà phê đứng lại, vì vị trí của hai người nên anh chỉ cần nhẹ nâng mắt là có thể thoáng nhìn cả khuôn mặt cô. So với trước kia con ngươi có chút ảm đạm, lúc nãy anh đã không nhìn kỹ. Khi ở trong xe, đôi mắt của cô gái nhỏ sưng đỏ lên, có thể thấy được cô sợ đến mức nào.
Có lẽ lúc ở trong phòng vừa khóc một trận cho nên xung quanh đôi mắt đều sưng cả lên, đuôi mắt còn tệ hơn. Cả khuôn mặt nhỏ không có thần thái, cô tiều tụy giống như một con búp bê vải không ai cần.
Chu Trạch Đình cau mày một chút, nhấc chân bước lên cùng cô đứng trên một bậc thang. Hơi quay đầu nhìn, sườn mặt cô gái nhỏ nhu thuận, đôi mắt buông xuống, mí mắt hơi sưng, bên má có vài sợi tóc dính vào đuôi mắt.
Anh mở miệng, "Ông nội và Bùi Đông đang ở thư phòng lầu hai chơi cờ, nếu nhàm chán thì có thể đi tìm bọn họ."
Lúc Chu Trạch Đình mở miệng, lông mi Lạc Thời run rẩy. Hôm nay ở trong phòng cô bất lực nhìn chằm chằm anh, muốn được anh an ủi nhưng anh không hề dao động, bây giờ lại chủ động mở miệng nói chuyện với cô, cảm xúc Lạc Thời không ngừng tăng vọt.
Nhẹ nhàng đáp "Vâng"
Vốn dĩ định đi xuống lầu một, nhưng bây giờ lần nữa bước lên lầu hai.
Chu Trạch Đình nhìn bóng dáng yếu ớt mảnh khảnh của Lạc Thời, đôi mắt sâu thẳm không biết đang suy nghĩ gì.
Kỹ năng đánh cờ của Bùi Đông không tính là giỏi, bị Chu lão gia vô tình áp chế năm ván, rốt cuộc ném quân cờ xuống, không thèm cầu xin.
Ông cười ha hả buông quân cờ, hỏi anh ta: "Cô gái nhỏ như thế nào rồi?"
"Đã tỉnh, nhưng cảm xúc không tốt lắm, rất suy sụp. Chắc chưa từng gặp phải chuyện này với cả trong lòng vẫn chưa bình tĩnh lại, hơn nữa......" Bùi Đông rung đùi đắc ý tiếp tục nói: "Trạch Đình quá lãnh đạm, cô nhóc kia có lẽ sẽ càng đau lòng."
Ông thở dài, "Đâu phải ngày đầu tiên cháu biết Trạch Đình, tính tình kia cũng không biết giống ai?"
Anh ta cười, không nói lời nào.
"Chính vì cái tính tình kia ông mới suy nghĩ cho nó nhiều. Lúc còn nhỏ, ông vẫn luôn cho rằng nó tâm cao khí ngạo (*) hơn mọi người nên cũng kệ, nghĩ chờ khi nó trưởng thành chín chắn đối với phụ nữ sẽ để tâm. Ai ngờ đâu bây giờ nó đã chững chạc thuần thục nhưng với phụ nữ lại bày ra bộ dạng lạnh như băng. Nếu ông không giúp đỡ thì ông sợ nó sẽ sống một mình ở quãng đời còn lại."
(*) Tâm cao ngạo khí: Nói về sự tự cao và kiêu ngạo.
Chu lão gia liên tục than thở.
Bùi Đông nhớ tới bộ dáng của người bạn thân, cũng không biết nên an ủi ông như thế nào.
Lạc Thời lên lầu hai, tìm được phòng mà Chu Trạch Đình nói, gõ cửa
Chu lão gia ở bên trong đáp.
Cô đặt tay trên nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Ông nhớ cô và cũng biết cô vừa gặp phải chuyện gì nên thấp giọng an ủi vài câu, sau đó hỏi: "Có biết đánh cờ không?"
Lạc Thời đáp: "Dạ biết một chút."
Bùi Đông có lòng muốn cho cô thả lỏng, thế là vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho cô còn mình thong thả đi ra cửa, dừng vài giây rồi bước đến căn phòng ở bên phải cầu thang.
Lạc Thời nói "Biết một chút" kỳ thật là đang khiêm tốn, kỹ năng đánh cờ của cô là do Lạc Thịnh tự mình mời một bậc thầy nổi tiếng trong nước đến dạy cô. Năm đó cô học rất nghiêm túc, hơn nữa cũng có chút thiên phú, kỹ năng đánh cờ của cô không đạt trình độ cao siêu, nhưng có thể xem như vượt trội.
Ông nội Chu thua ở lần thứ ba, trên mặt hơi nóng nảy, "Nhóc con, vừa rồi con rất khiêm tốn đó, ông liên tiếp ba ván đều thua, mặc kệ tiếp theo phải cho ông đi trước vài nước."
Lạc Thời nhìn vẻ mặt trẻ con của ông, cô lộ ra chút ý cười rồi đáp ứng.
Chu Trạch Đình bị Bùi Đông kéo vào, liền thấy ý cười nhàn nhạt bên khóe miệng Lạc Thời, Bùi Đông thở phào nhẹ nhỏm. Nhìn vẻ mặt bạn thân mình, không thấy động tĩnh gì, trong lòng lẩm bẩm câu "Băng sơn" sau đó lôi Chu Trạch Đình ngồi bên bàn cờ.
Mùi hương quen thuộc xuất hiện, tay cầm quân cờ của Lạc Thời nhẹ động suýt chút nữa đặt sai vị trí. Chu lão gia thấy tiểu nha đầu sắp phạm sai lầm thì rất cao hứng, ai dè tiểu nha đầu này lại thu tay về, quân cờ còn chưa đặt xuống. Ông không thể ngăn cản nên chỉ có thể trơ mắt nhìn quân cờ mình suy nghĩ tỉ mỉ để bố trí cẩn thận bị phá, nhìn chằm chằm một lúc sau đó ông ném quân cờ, "Không được, không được, một lão già như ta mà bị hạ bởi một tiểu nha đầu, thật không còn mặt mũi gì nữa. Trạch Đình con thay ông, ông tin vào kỹ năng đánh cờ của con, con phải giành chiến thắng cho ông."
Lạc Thời ngẩng đầu nhìn Chu Trạch Đình, miệng giật giật muốn nói gì đó. Thì thấy Chu lão gia từ bàn cờ đứng dậy, không cho con đường sống, nên chỉ có thể thấp đôi mắt chậm rãi thu dọn các quân cờ trên bàn.
Anh cũng không từ chối, đứng lên, ngồi xuống dối diện cô.
Chu lão gia trên tay bưng ly trà, nhẹ nhấm nháp, cười tủm tỉm nói: "Nhóc con, kỹ năng đánh cờ của Trạch Đình là được dạy bởi người có chuyện môn, phương diện này nó có chút thiên phú, con nên để tâm xíu nha."
Từ trước đến nay Lạc Thời chưa cùng Chu Trạch Đình đánh cờ lần nào, nên cũng không dám cam đoan điều gì với ông nội Chu, chỉ cười nhẹ, thấp giọng nói: "Khẳng định kỹ năng đánh cờ của anh Trạch Đình rất giỏi, con chỉ có thể cố hết sức."
Chu lão gia ở một bên không có lập trường, cười to nói: "Không sao, ông tin tưởng con."
Bùi Đông bên cạnh Chu Trạch Đình chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Nên nhường cô nhóc một chút."
Chu Trạch Đình liếc mắt nhìn anh ta, không nói chuyện.
Ánh mắt kia tựa như trách anh ta nói nhiều.
Bùi Đông sờ cái mũi, ngượng ngùng cười một cái.
Ván thứ nhất từ lúc bắt đầu đến kết thúc chỉ có mười phút.
Lạc Thời thật sự kinh ngạc về kỹ năng của anh, so với cô còn giỏi hơn nhiều.
Ván thứ hai bắt đầu, cô thu lại toàn bộ tâm trạng, chuyên chú cùng anh đối chiến, trong lúc đánh cờ, tay chưa kịp thu về thì đụng vào cổ tay anh, tâm tư cô cũng không dao động. Ngược lại là Chu Trạch Đình, khi được một trận lạnh lẽo chạm vào thì hơi ngẩn ngơ.
Qua mười lăm phút, Chu Trạch Đình đặt xuống một quân cờ, cuối cùng anh toàn thắng.
Lạc Thời buồn bực hạ bả vai, rầu rĩ không vui nhìn bàn cờ.
Vừa rồi quá mức khẩn trương, trên chóp mũi cô toát ra chút mồ hôi, ánh đèn trong phòng chiếu xuống có thể thấy được.
Bùi Đông đập vào vai bạn mình, "Cậu không biết nhường cô gái nhỏ sao?"
Anh không để ý tới lời anh ta nói, từ trên bàn rút ra tờ khăn giấy đưa cho Lạc Thời.
Mặt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, thấy anh chỉ chỉ mũi mình thì mới nhận lấy. Ngón út không cẩn thận đụng phải lòng bàn tay đang cầm khăn giấy của anh, hơi sửng sốt rồi nói khẽ với Bùi Đông: "Anh đừng trách anh Trạch Đình, vừa rồi anh ấy nhường em rất nhiều."
Ở phương diện đánh cờ, cô kỳ thực không bằng anh.
Bùi Đông còn muốn nói chuyện thì thấy Chu Trạch Đình dùng ngón tay để lên miệng, anh ta có hơi không hiểu nhưng vẫn im lặng không nói. Lạc Thời cũng ngơ ngẩn, quay đầu nhìn về phía ông nội Chu thì mới hiểu.
Chu lão gia đang nằm ngủ trên ghế, ông lớn tuổi nên dễ mất ngủ.
Thật vất vả ông mới ngủ được, ba người tự giác thả nhẹ động tác.
Chu Trạch Đình đứng lên, thân hình cao lớn lập tức bao phủ trên người Lạc Thời, sau đó đi đến cửa gọi quản gia phân phó đem chăn tới.
Quản gia theo tiếng đem chăn đến, anh nhận lấy rồi nhẹ nhàng đắp lên người ông.
Ba người ra khỏi thư phòng, Chu Trạch Đình cùng Bùi Đông đi trước, Lạc Thời đi sau hai người, đi theo Chu Trạch Đình.
Vừa mới cùng anh đánh cờ nên tâm tình cô tốt lên nhiều, giờ phút này theo sau anh, ánh đèn từ đỉnh đầu chiếu xuống, cô như ẩn sau lưng anh.
Chu Trạch Đình cùng Bùi Đông nói chuyện, sau đó dừng lại xoay người.
Lạc Thời vẫn cẩn thận đi theo sau anh, thấy anh dừng bước cũng dừng theo.
Chu Trạch Đình xoay người, cô không động dậy, nên khoảng cách gần đến mức hô hấp của hai người có thể giao nhau.
Lạc Thời giật giật chân, tựa hồ cảm thấy đây là khoảng cách nguy hiểm, không được tự nhiên muốn nhúc nhích. Chu Trạch Đình phát hiện, bất động thanh sắc lùi một bước, "Em định ở đây nghỉ ngơi một đêm hay là muốn tôi kêu người lái xe đưa em về?"
Bùi Đông đứng sau Chu Trạch Đình khoa tay múa chân.
Ý bảo cô ở lại. Gần quan được ban lộc!
Lạc Thời nhìn Bùi Đông một hồi, anh cũng quay ra sau xem, dường như liếc mắt cảnh cáo anh ta. Bùi Đông liền thành thật.
"Em muốn về." Cô biết ý tứ Bùi Đông, có điều hiện tại cô không có tâm trạng.
Chu Trạch Đình gật đầu, sau đó nói: "Lát nữa tôi trở lại thành phố, sẽ đưa em theo cùng."
Bùi Đông lúc này nói khẽ: "Bây giờ anh đi, nha đầu không đi cùng anh sao?"
Chu Trạch Đình nhíu mày không thể nhận ra.
Lạc Thời còn nhớ lần trước Bùi Đông chở cô đi KTV, tốc độ xe càng nhanh, adrenaline(*) của cô sinh ra càng nhiều, nên vội vàng lắc đầu.
(*) Adrenaline: là một loại hormone do cơ thể con người tiết ra khi trải qua một số kích thích nhất định (như hưng phấn, sợ hãi, căng thẳng, v.v)
Một giờ sau, Lạc Thời ngồi xe Chu Trạch Đình xuống núi.
Đến tiểu khu của Lạc Mi Mi đã là 5 giờ chiều.
Hoàng hôn ngã về phía tây, ánh sáng dịu nhẹ từ lá cây chiếu xuống.
Cô đứng ở cửa tiểu khu nói tạm biệt với Chu Trạch Đình, xong xoay người đi vào trong.
Vào thang máy, mở cửa nhà ra thì trong phòng một mảnh tối om, Lạc Mi Mi còn chưa về. Cô cảm thấy thật may mắn.
Bằng không nếu cô ấy thấy bộ dáng hiện tại của cô, thì cô không biết phải giải thích thế nào.
Lạc Thời bật đèn phòng khách, đi tắm rửa.
Mười phút sau, cô ngồi ở phòng khách sấy tóc, thuận tiện cầm điện thoại lên xem.
Buổi chiều 3 giờ, Tống Giản gửi tin nhắn cho cô.
[ Lạc Thời,《Những người sống ở Lolita》đã bắt đầu quảng cáo, em lên Weibo chứng thực đi (*). ]
(*) Weibo chứng thực: Weibo có chữ V sau tên weibo, đây là weibo đã xác thực thân phận.
《Những người sống ở Lolita》là bộ phim truyền hình hiện tại cô đang quay.
[ Em biết rồi, em sẽ nhanh chóng chứng thực.]
Lạc Thời sấy tóc xong, mí mắt trên dưới đánh nhau trong đầu một mảng hỗn độn.
Vội vàng lên Weibo từng bước chứng thực, đến khi hoàn thành thì cô đặt điện thoại đầu giường rồi ngủ say.
Lời của edit: Happy Valentine"s Day. Định sẽ tặng mọi người món quà nho nhỏ nhưng hôm nay bận quá nên không tặng được:((( Nên mình sẽ bù vào sau nha. Love youuu❤️💋
I don"t need anything on Valentine"s Day but YOU ❤️
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook