Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo
-
Chương 61
Thiên binh thiên tướng thấy bọn yêu ma đến gần liền giàn hàng ngang che chắn cho Thiên Đế và Thiên Hậu. Tuyết Linh dẫn đầu đội ngũ nhếch miệng cười:
- Ta có chuyện cần giải quyết sồng phẳng với Ngọc Đế và Thiên Hậu. Những ai không liên can thì làm ơn tránh đường cho.
Ngọc Đế trừng mắt nhìn nàng. Ông ta phất tay hô:
- Giết!
- Hahaha…Hay cho một cái Ngọc Đế cữu ngũ chí tôn tự xưng mình là thần tiên thật chất cũng không bằng loài yêu ma quỷ quái. Tốt! Nay ta sẽ cho cả gia đình ngươi xuống âm ti!
Thiên Hậu nhìn gương mặt âm trầm của Tuyết Linh trong lòng khẽ run sợ. Bà ta cố gắng lấy lại dáng vẻ cao quý, ngênh cầm nói:
- Ngươi lấy quyền gì mà đòi trừng phạt thiên giới? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một cái phản tiên mà thôi!
- Haha… - Tuyết Linh một trận cuồng tiếu: - Thiên Hậu a! Ta vừa nhớ ra món nợ với ngươi. Kẻ đã hạ độc bọn ta. Hảo! Để ta nói rõ hết cho ngươi biết để mắc công ngươi chết rồi lại không phục.
Tuyết Linh ngừng một chút rồi hỏi:
- Nghơi chắc biết đến thần tộc chứ?
Thiên Đế ngạc nhiên:
- Thần tộc? Năm xưa đã đại chiến với yêu ma dẫn đến hôi phi yên diệt?
- Ồ? Cũng có một chút kiến thức. - Tuyết Linh khinh thường nói. Nếu năm xưa nàng không đọc nhiều sách thì bây giờ chắc cũng không biết lai lịch thật sự của mình.
- Ta, Ngân Nhi và Ngọc Di chính là sinh từ đá Nữ Oa mà ra. Mà đá Nữ Oa là loại đá thần, có bao nhiêu tinh hoa của trời đất? Luận theo lí mà nói, bọn ta là gì?
- Chẳng lẽ…các ngươi… - Thien Hậu ngỡ ngàng nhìn bọn họ.
Tuyết Linh vỗ tay hai cái nói:
- Chà! Đúng là già rồi lẩm cẩm. Bây giờ mới nhận ra sao? Đúng vậy, bọn ta chính là thần! Mà ranh giới cấp bậc giữa thần và tiên phân biệt hẳn hòi. Thần tộc ta lại hi sinh tính mạng cứu thiên giới, mà các ngươi, lũ xúc sinh hỗn đãn dám sát hại tộc nhân của bọn họ. Luận theo lí, các ngươi đáng bị phạt. Luận theo quy cũ, các ngươi là phạm tội tày trời! Các ngươi nói…ta có đủ tư cách để sát phạt hay chưa?
Chư tiên nghe xong đều có ý đinhj buông vũ khí. Đúng vậy, thần tộc trên tiên tộc một bậc. Bọn họ chỉ được tuân theo thần nhân, không có quyền phản lại bọn họ.
Ngọc Đế hoang mang nhìn chúng tiên đang có ý định bỏ vũ khí xuống. Nếu bọn họ đầu hàng, vậy chẳng khác nào tính mạng ông ta bị đe doạ? Không, không được. Ngọc Đế lấy lại dáng vẻ nói:
- Đừng nghe ả ta nói bậy. Các ngươi không thấy ả thống lĩnh yêu ma tấn công thiên giới sao? Ả đã trở thành phản nghịch rồi.
Nghe Thiên Đế nói thế, bo j họ thấy cũng có phần đúng liền cầm lại vũ khí, hướng bọn Tuyết Linh mà xông tới.
Đại chiến yêu tiên diễn ra đến năm ngày năm đêm. Yêu ma rất giữ lời hứa với Tuyết Linh, bọn họ không giết bất cứ tên tiên binh nào cả mà chỉ đánh cho bọn họ ngủ đi hoặc trọng thương. Tuyết Linh cũng giữ lời hứa với Tử Liên, hoá ra màn bảo vệ mọi đao kiếm cho bọn chúng. Năm ngày năm đêm đấu đến chết đi sông lại, ai cũng đều có dấu hiệu mệt mỏi. Thiên Đế không biết từ khi nào đã chạy trốn.
Bắt được Thiên Hậu, lại bắt được cả bọn công chúa cùng hoàng tử thien giới, Tuyết Linh liền phế hết tiên mạch của bọn họ làm bọn họ trở thành phế nhân. Nàng còn nhớ, bọn hoàng tử hỗn đản này khi xưa ba lần bảy lượt muốn hãm hiếp các nàng. Hừ.…lần này thì cho bọn hắn không toàn thay.
Đang lúc Tuyết Linh định một phát đánh chết bọn người này lại bị Ngân Nhi ngăn cản:
- Khoan đã!
- Ngân Nhi, tại sao? - Ánh mắt sắc bén của Tuyết Linh quét qua làm cho Ngân Nhi nhất thời run lên. Đây…là Tử Vân…thật là một con người đáng sợ…
Ngân Nhi hít moitj hơi nói:
- Nỗi khổ năm trăm năm của chúng ta làm sao mà vơi đi khi để cho bo j họ chết dễ dàng như vậy được? Phải để cho bọn họ chết trong đau đớn, sốngaf cứ như địa ngục, chết cũng không được mà sống cũng không sông đấy mới hả dạ.
Tuyết Linh có vẻ suy nghĩ thì Huỳnh Lưu lại nói:
- Đúng đấy đại hoàng tẩu, đệ cũng có rất nhiều thuốc muốn có người thử nghiệm giùm a.
- Được rồi, bọn họ giao cho các ngươi. - Tuyết Linh không thèm nhìn đám người này nữa mà quăng bọn họ cho Ngân Nhi và Huỳnh Lưu.
Ngân Nhi và Huỳnh Lưu cười đầy ác độc nhìn bọn người đó rồi mang theo họ trở về đại lao.
Tuyết Linh hướng ma quân nói:
- Mấy ngày qua thật sự cảm ơn mọi người. Nhưng không biết, mọi người có thể hay không giúp ta tìm tên Ngọc Hoàng thỏ đế kia?
- Vâng. - Bọn yêu ma quỳ xuống tuân mệnh rồi phân tán khắp nơi. Kẻ thì lên trời, kẻ thì xuống đất tìm kiếm tung tích của Thiên Đế.
Đột nhiên một cây chuỷ thủ sắc bén nhắm thẳng đến đẳng sau Tuyết Linh mà lao tới. Nguyên Phong hớt hãi kêu:
- Linh nhi coi chừng!!!!!!
- Ta có chuyện cần giải quyết sồng phẳng với Ngọc Đế và Thiên Hậu. Những ai không liên can thì làm ơn tránh đường cho.
Ngọc Đế trừng mắt nhìn nàng. Ông ta phất tay hô:
- Giết!
- Hahaha…Hay cho một cái Ngọc Đế cữu ngũ chí tôn tự xưng mình là thần tiên thật chất cũng không bằng loài yêu ma quỷ quái. Tốt! Nay ta sẽ cho cả gia đình ngươi xuống âm ti!
Thiên Hậu nhìn gương mặt âm trầm của Tuyết Linh trong lòng khẽ run sợ. Bà ta cố gắng lấy lại dáng vẻ cao quý, ngênh cầm nói:
- Ngươi lấy quyền gì mà đòi trừng phạt thiên giới? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một cái phản tiên mà thôi!
- Haha… - Tuyết Linh một trận cuồng tiếu: - Thiên Hậu a! Ta vừa nhớ ra món nợ với ngươi. Kẻ đã hạ độc bọn ta. Hảo! Để ta nói rõ hết cho ngươi biết để mắc công ngươi chết rồi lại không phục.
Tuyết Linh ngừng một chút rồi hỏi:
- Nghơi chắc biết đến thần tộc chứ?
Thiên Đế ngạc nhiên:
- Thần tộc? Năm xưa đã đại chiến với yêu ma dẫn đến hôi phi yên diệt?
- Ồ? Cũng có một chút kiến thức. - Tuyết Linh khinh thường nói. Nếu năm xưa nàng không đọc nhiều sách thì bây giờ chắc cũng không biết lai lịch thật sự của mình.
- Ta, Ngân Nhi và Ngọc Di chính là sinh từ đá Nữ Oa mà ra. Mà đá Nữ Oa là loại đá thần, có bao nhiêu tinh hoa của trời đất? Luận theo lí mà nói, bọn ta là gì?
- Chẳng lẽ…các ngươi… - Thien Hậu ngỡ ngàng nhìn bọn họ.
Tuyết Linh vỗ tay hai cái nói:
- Chà! Đúng là già rồi lẩm cẩm. Bây giờ mới nhận ra sao? Đúng vậy, bọn ta chính là thần! Mà ranh giới cấp bậc giữa thần và tiên phân biệt hẳn hòi. Thần tộc ta lại hi sinh tính mạng cứu thiên giới, mà các ngươi, lũ xúc sinh hỗn đãn dám sát hại tộc nhân của bọn họ. Luận theo lí, các ngươi đáng bị phạt. Luận theo quy cũ, các ngươi là phạm tội tày trời! Các ngươi nói…ta có đủ tư cách để sát phạt hay chưa?
Chư tiên nghe xong đều có ý đinhj buông vũ khí. Đúng vậy, thần tộc trên tiên tộc một bậc. Bọn họ chỉ được tuân theo thần nhân, không có quyền phản lại bọn họ.
Ngọc Đế hoang mang nhìn chúng tiên đang có ý định bỏ vũ khí xuống. Nếu bọn họ đầu hàng, vậy chẳng khác nào tính mạng ông ta bị đe doạ? Không, không được. Ngọc Đế lấy lại dáng vẻ nói:
- Đừng nghe ả ta nói bậy. Các ngươi không thấy ả thống lĩnh yêu ma tấn công thiên giới sao? Ả đã trở thành phản nghịch rồi.
Nghe Thiên Đế nói thế, bo j họ thấy cũng có phần đúng liền cầm lại vũ khí, hướng bọn Tuyết Linh mà xông tới.
Đại chiến yêu tiên diễn ra đến năm ngày năm đêm. Yêu ma rất giữ lời hứa với Tuyết Linh, bọn họ không giết bất cứ tên tiên binh nào cả mà chỉ đánh cho bọn họ ngủ đi hoặc trọng thương. Tuyết Linh cũng giữ lời hứa với Tử Liên, hoá ra màn bảo vệ mọi đao kiếm cho bọn chúng. Năm ngày năm đêm đấu đến chết đi sông lại, ai cũng đều có dấu hiệu mệt mỏi. Thiên Đế không biết từ khi nào đã chạy trốn.
Bắt được Thiên Hậu, lại bắt được cả bọn công chúa cùng hoàng tử thien giới, Tuyết Linh liền phế hết tiên mạch của bọn họ làm bọn họ trở thành phế nhân. Nàng còn nhớ, bọn hoàng tử hỗn đản này khi xưa ba lần bảy lượt muốn hãm hiếp các nàng. Hừ.…lần này thì cho bọn hắn không toàn thay.
Đang lúc Tuyết Linh định một phát đánh chết bọn người này lại bị Ngân Nhi ngăn cản:
- Khoan đã!
- Ngân Nhi, tại sao? - Ánh mắt sắc bén của Tuyết Linh quét qua làm cho Ngân Nhi nhất thời run lên. Đây…là Tử Vân…thật là một con người đáng sợ…
Ngân Nhi hít moitj hơi nói:
- Nỗi khổ năm trăm năm của chúng ta làm sao mà vơi đi khi để cho bo j họ chết dễ dàng như vậy được? Phải để cho bọn họ chết trong đau đớn, sốngaf cứ như địa ngục, chết cũng không được mà sống cũng không sông đấy mới hả dạ.
Tuyết Linh có vẻ suy nghĩ thì Huỳnh Lưu lại nói:
- Đúng đấy đại hoàng tẩu, đệ cũng có rất nhiều thuốc muốn có người thử nghiệm giùm a.
- Được rồi, bọn họ giao cho các ngươi. - Tuyết Linh không thèm nhìn đám người này nữa mà quăng bọn họ cho Ngân Nhi và Huỳnh Lưu.
Ngân Nhi và Huỳnh Lưu cười đầy ác độc nhìn bọn người đó rồi mang theo họ trở về đại lao.
Tuyết Linh hướng ma quân nói:
- Mấy ngày qua thật sự cảm ơn mọi người. Nhưng không biết, mọi người có thể hay không giúp ta tìm tên Ngọc Hoàng thỏ đế kia?
- Vâng. - Bọn yêu ma quỳ xuống tuân mệnh rồi phân tán khắp nơi. Kẻ thì lên trời, kẻ thì xuống đất tìm kiếm tung tích của Thiên Đế.
Đột nhiên một cây chuỷ thủ sắc bén nhắm thẳng đến đẳng sau Tuyết Linh mà lao tới. Nguyên Phong hớt hãi kêu:
- Linh nhi coi chừng!!!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook