Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo
-
Chương 23
Con rắn lao tới Tuyết Linh, nàng không biết làm gì cả. Đầu óc trống rỗng, mở to mắt nhìn cái loài bò xát kia đang dần dần tiến đến gần.
- Tuyết Linh!!!!!!!!!
- Không, chạy đi!!!!!!!
Trong lúc ấy nàng nghe rõ tiếng của Ngọc Di cùng Ngân Nhi đang la hét. hình như.....hai người bọn họ đang ở trên cây. Như vậy cũng không sao. Nàng đã một lần cận kề với cái chết rồi. Bây giờ chết nữa chắc cũng sẽ qua nhanh thôi! Miễn là hai con bạn nếu không tại nàng một hai đòi đi viện bảo tàng thì cũng không có ngày hôm nay. Cho nên dù có ra sao, hai người họ vẫn không được chết!
Một bóng đen lao ra từ bụi cây gần đó ôm trọn lấy thân thể của Tuyết Linh. Đó chính là Nguyên Phong! Hắn khi vừa tìm được Tuyết Linh bèn vội vàng dùng hết sức ôm lấy nàng tránh né sự tấn công của đại mãn xà kia! Con rắn đang lao tới lại chụp được không khí thì tức giận kêu lên một tiếng rồi lại đuổi theo hai kẻ đang lăn lăn trông rất "vui vẻ" kia nhưng lần nào cũng hụt.
Không biết từ khi nào mà Tuyết Linh cùng nguyên Phong đã lăn đến vách núi. Con rắn đứng lại nhìn hai thân ảnh đang rơi xuống một cách đắc ý.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaa - Tuyết Linh hốt hoảng la lên. Ông trời ơi! Nếu đã cứu nàng rồi thì tại sao lại cho nàng chết nữa vậy? Hay là ông lại muốn hù ta? Chơi kì nha! Không vui đâu à!
- Linh nhi, đừng sợ. Không sao đâu! - Nguyên Phong ôm chầm lấy nàng nói. Chết tiệt, ở đây không có gì để đạp lên cho hắn dùng khinh công cả! Chẳng lẽ hắn và nàng phải bỏ mạng ở đây?
Trở lại với trên kia, sau khi Tuyết Linh và Nguyên Phong rơi xuống vực thì không khí đột nhiên trầm xuống. Sát khi bốn bề bao quanh đại mãn xà làm nó lạnh sống lưng.
- Con rắn kia! Chết đi! - Ngân Nhi, Ngọc Di, Thiếu Hạo và Huỳnh Lưu cùng nói.
Huỳnh Lưu nhảy qua đầu con rắn độc nó sống dở chết dở một mà không ai hay biết. Còn ba người còn lại thì dùng kiếm và đao của mình chém chết con rắn thành nhiều mảnh. Mùi tanh bốc lên nồng nặc, những thớt thịt tanh của đại mãn xà khi nãy rơi tứ tung trên mặt đất. Bốn người mặt đây âm trầm và lạnh lẽo.
Họ sợ, sợ con đại mãn xà ấy là thật! Nhưng mà làm sao họ lại có thế đứng nhìn người họ thương lại chết dưới tay con rắn chết tiệt này? Có lẽ nỗi oán hận ấy đã giúp họ dũng cảm hơn.
Ngân Nhi và Ngọc Di bắt đầu khóc. Các nàng không kiềm được nước mắt nữa. Tuyết Linh đã ngã xuống vực rồi! Đã chết rồi! Tại sao nàng ấy lại bỏ các nàng mà đi sớm như vậy chứ?
Tiếng khóc thút thít càng ngày càng lớn, Thiếu Hạo cùng Huỳnh Lưu cũng không biết làm gì hơn. Nắm tay bọn hắn xiết chặt. Hoàng huynh của bọn hắn thật sự đã chết rồi sao? Thật là như vậy sao? Người mà bọn hắn kính trọng nhất đã.......
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaa - Ngân Nhi thống khổ hét lên. Con bạn của nàng......đứa bạn mà mãi không lớn được của nàng giờ đây đã bỏ các nàng đi thật xa rồi.....
- Tuyết Linh!!!!!!!!!!! Tại sao?????????? - Ngọc Di đứng trên vách núi cao không thấy đáy ấy hét lên.
Mọi người đang trong tâm trạng rất tồi tệ thì......
- Tuyết Linh!!!!!!!!!
- Không, chạy đi!!!!!!!
Trong lúc ấy nàng nghe rõ tiếng của Ngọc Di cùng Ngân Nhi đang la hét. hình như.....hai người bọn họ đang ở trên cây. Như vậy cũng không sao. Nàng đã một lần cận kề với cái chết rồi. Bây giờ chết nữa chắc cũng sẽ qua nhanh thôi! Miễn là hai con bạn nếu không tại nàng một hai đòi đi viện bảo tàng thì cũng không có ngày hôm nay. Cho nên dù có ra sao, hai người họ vẫn không được chết!
Một bóng đen lao ra từ bụi cây gần đó ôm trọn lấy thân thể của Tuyết Linh. Đó chính là Nguyên Phong! Hắn khi vừa tìm được Tuyết Linh bèn vội vàng dùng hết sức ôm lấy nàng tránh né sự tấn công của đại mãn xà kia! Con rắn đang lao tới lại chụp được không khí thì tức giận kêu lên một tiếng rồi lại đuổi theo hai kẻ đang lăn lăn trông rất "vui vẻ" kia nhưng lần nào cũng hụt.
Không biết từ khi nào mà Tuyết Linh cùng nguyên Phong đã lăn đến vách núi. Con rắn đứng lại nhìn hai thân ảnh đang rơi xuống một cách đắc ý.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaa - Tuyết Linh hốt hoảng la lên. Ông trời ơi! Nếu đã cứu nàng rồi thì tại sao lại cho nàng chết nữa vậy? Hay là ông lại muốn hù ta? Chơi kì nha! Không vui đâu à!
- Linh nhi, đừng sợ. Không sao đâu! - Nguyên Phong ôm chầm lấy nàng nói. Chết tiệt, ở đây không có gì để đạp lên cho hắn dùng khinh công cả! Chẳng lẽ hắn và nàng phải bỏ mạng ở đây?
Trở lại với trên kia, sau khi Tuyết Linh và Nguyên Phong rơi xuống vực thì không khí đột nhiên trầm xuống. Sát khi bốn bề bao quanh đại mãn xà làm nó lạnh sống lưng.
- Con rắn kia! Chết đi! - Ngân Nhi, Ngọc Di, Thiếu Hạo và Huỳnh Lưu cùng nói.
Huỳnh Lưu nhảy qua đầu con rắn độc nó sống dở chết dở một mà không ai hay biết. Còn ba người còn lại thì dùng kiếm và đao của mình chém chết con rắn thành nhiều mảnh. Mùi tanh bốc lên nồng nặc, những thớt thịt tanh của đại mãn xà khi nãy rơi tứ tung trên mặt đất. Bốn người mặt đây âm trầm và lạnh lẽo.
Họ sợ, sợ con đại mãn xà ấy là thật! Nhưng mà làm sao họ lại có thế đứng nhìn người họ thương lại chết dưới tay con rắn chết tiệt này? Có lẽ nỗi oán hận ấy đã giúp họ dũng cảm hơn.
Ngân Nhi và Ngọc Di bắt đầu khóc. Các nàng không kiềm được nước mắt nữa. Tuyết Linh đã ngã xuống vực rồi! Đã chết rồi! Tại sao nàng ấy lại bỏ các nàng mà đi sớm như vậy chứ?
Tiếng khóc thút thít càng ngày càng lớn, Thiếu Hạo cùng Huỳnh Lưu cũng không biết làm gì hơn. Nắm tay bọn hắn xiết chặt. Hoàng huynh của bọn hắn thật sự đã chết rồi sao? Thật là như vậy sao? Người mà bọn hắn kính trọng nhất đã.......
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaa - Ngân Nhi thống khổ hét lên. Con bạn của nàng......đứa bạn mà mãi không lớn được của nàng giờ đây đã bỏ các nàng đi thật xa rồi.....
- Tuyết Linh!!!!!!!!!!! Tại sao?????????? - Ngọc Di đứng trên vách núi cao không thấy đáy ấy hét lên.
Mọi người đang trong tâm trạng rất tồi tệ thì......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook