Tâm Cuồng
-
Chương 52
Editor: Mộc
Đồ đạc cá nhân của Vu Chấn đã được phân loại cho vào hộp lưu trữ, tạm đặt trong văn phòng của bộ phận kiểm tra dấu vết.
Ngoại trừ quần áo và vật dụng hàng ngày, trong hộp lưu trữ đựng nhiều nhất chính là sách và sổ da dày. Tiêu Mãn từng đến công ty văn hóa truyền thông Lưu Quang, thấy nơi ấy vốn có lượng sách lớn cung ứng cho nhu cầu tìm đọc của biên kịch, bên trong bao gồm các tác phẩm truyền hình điện ảnh đang sốt dẻo hiện nay, còn có hầu hết tài liệu giảng dạy biên kịch. Lẽ ra, Vu Chấn không cần tự mua sách.
Cũng giống như sổ tay biên kịch, Vu Chấn không mượn công ty, mà là tự mình bỏ tiền ra mua, dùng bút xanh và bút đỏ ghi chép một mớ trong sách.
“Đúng là một người chăm chỉ.” Tiêu Mãn đeo găng tay, vừa đọc những quyển sách kia vừa cảm khái.
Ngoại trừ sách liên quan đến biên kịch, Vu Chấn còn có một quyển nhập môn đàn cổ tranh.
Sách này do “Kiêm Gia Bạch Lộ” phát hành, miễn là học chương trình một kèm một, thì mỗi người một quyển.
Trên sách đã lấy được vân tay Sa Xuân, vài trang đầu còn có nét chữ của cô. Đây cũng không lạ, lúc Sa Xuân giảng bài cho Vu Chấn, có khi cũng sẽ khẽ lật quyển sách này.
Nhưng lúc cầm quyển sổ da dày, bỗng nhiên Tiêu Mãn có cảm giác kỳ lạ, cứ cảm giác từng thấy quyển sổ này ở đâu rồi.
Sổ rất bình thường, một quyển trên mạng bán chưa đến 10 tệ. Giống quyển vở như đúc, trên web mua sắm trực tuyến có thể bán ra hơn 10.000 bản một tháng.
Vu Chấn viết trong sổ hầu hết đều là cảm nhận phim, đại cương tiểu cương kịch bản, trong đó cũng không thiếu sự đau khổ trong nội tâm.
Tính chuyên môn của ngành điện ảnh và truyền hình không mang tác dụng gì nhiều cho việc phá án, ngược lại thì những tâm tư vụn vặt có thể gợi ý điều gì đó, Tiêu Mãn đang chăm chú xem, chợt nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.
Đám người tổ trọng án không thể lễ phép như thế, gõ cửa mà không trực tiếp đi vào là chuyện gần như không bao giờ có.
Tiêu Mãn cũng không ngẩng đầu lên, “Không nhìn thấy đang bận sao? Còn bày đặt gõ cửa, lịch sự quá ha?”
Trợ lý đập cho cậu một phát, lớn tiếng nói: “Tiêu cục!”
Tiêu Mãn lúc này mới quay người, lúng túng nói: “Tiêu cục, tôi không biết là anh…”
Tiêu Ngộ An cười cười, cũng không để bụng, “Tôi đến xem đồ đạc cá nhân của Vu Chấn.”
“Đều ở đây.” Tiêu Mãn đưa một đôi găng tay, chỉ vào bốn quyển sổ da dày được đặt một bên, “Vu Chấn thỉnh thoảng sẽ viết nhật ký trong đó, anh xem thử.”
Tiêu Ngộ An nhận lấy, ánh mắt rơi vào đoạn chữ mạnh mẽ cứng cáp bên trên.
“Vì sao càng hy vọng lại càng thất bại? Cớ gì lại dùng ‘thành công’ bắt ép tôi? Bọn họ thật sự xuất sắc hơn tôi sao? Không, bọn họ chỉ là may mắn hơn tôi một chút. Tôi vẫn muốn liều một phen, tôi đã nỗ lực hết mình, chẳng lẽ lại thua kém mấy người kia đến thế?”
“Ba quyển kia đã viết đến trang cuối cùng, quyển này mới dùng được một phần ba.” Tiêu Mãn nhanh chóng lật đến nơi có chữ viết trong cuốn thứ tư, “Trước lúc mất tích, chữ viết của Vu Chấn đã xuất hiện thay đổi rõ ràng.”
“Nếu như nói trước kia là mạnh mẽ cứng cáp, càng về sau chữ viết càng giống quỷ họa bùa đào*.” Tiêu Ngộ An nói: “Thay đổi nội tâm là quá trình tuần tự nhưng cũng rất dài, có thể trong khoảng thời gian này, tâm lý Vu Chấn xuất hiện một sự thay đổi rõ rệt.”
*Quỷ họa bùa đào: ám chỉ chữ viết nguệch ngoạc, cẩu thả.
Lúc nói chuyện, ngón tay phải Tiêu Ngộ An đặt trên một tờ nào đó.
Tiêu Mãn nói: “Là phải xác định một khoảng thời gian ước chừng sao?”
Tiêu Ngộ An hỏi: “Có thể làm được không?”
Tiêu Mãn tự tin nói: “Có thể!”
Tiêu Ngộ An cười cười, “Vất vả rồi.”
Tiêu Mãn nói: “Phải rồi, Tiêu cục, manh mối về quyển sổ này, tôi nghĩ nó còn hơn cả nội dung bên trong.”
“Còn có phát hiện gì à?” Tiêu Ngộ An hỏi.
“Tạm thời thì không.” Tiêu Mãn gãi dái tai, “Nhưng tôi có cảm giác mãnh liệt là —— gần đây tôi đã thấy quyển sổ tương tự thế này ở đâu đó.”
Tiêu Ngộ An lại cầm quyển sổ tay lên, “Quyển sổ này rất bình thường mà.”
“Tôi biết.” Tiêu Mãn gật gật đầu, “Nhưng vẫn hơi để tâm chút.”
“Vậy thì thử suy nghĩ cẩn thận lại xem.” Tiêu Ngộ An nói: “Không được bỏ qua bất kỳ linh cảm hay manh mối nào.”
Nhân viên cảnh sát của đội điều tra số 1 được điều tới và Dịch Phi dẫn đầu đội viên tổ trọng án cùng tập hợp tại phố Y Lộ đi hỏi thăm xung quanh. Minh Thứ lại đến nhà Sa Xuân ở tiểu khu Gia Sang.
Căn phòng vẫn bảo trì nguyên trạng, đồ ăn trong tủ lạnh vẫn chưa hết hạn. Ung Hoan từng nói muốn thu dọn di vật của Sa Xuân, trước mắt vẫn còn chưa phải lúc.
Minh Thứ ngồi bên cây đàn cổ tranh trong phòng luyện tập, nhìn giá đỡ điện thoại di động phía đối diện.
Mỗi lần Sa Xuân ngồi ở chỗ này luyện tập, lúc quay lại video diễn tấu, cũng đang nghĩ gì?
Lần này nhất định phải thành công.
Video quay được lần này rất tuyệt, nhất định sẽ có người xem.
Kiên trì thêm một chút nữa, đừng bỏ cuộc…
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi quần rung lên, Minh Thứ hoàn hồn, nhận ra là tin nhắn Tiêu Ngộ An gửi tới.
Trong khung chat chỉ có một tấm hình, quyển sổ da màu đen.
Trên màn hình nhấp nháy dòng chữ “Đang nhập tin nhắn”.
Không lâu sau, Tiêu Ngộ An gửi tin nhắn thoại tới: “Có ấn tượng gì với quyển sổ này không?”
Minh Thứ phóng to ảnh chụp lên, nghĩ một hồi, lập tức đứng lên, chạy đến cạnh giá sách.
Lần trước lúc tới đây, cậu từng thấy một quyển sổ da dày, nhưng lúc đó còn bận chuyện khác, cho nên không lấy cuốn sổ ra xem xét cẩn thận.
Trên giá cũng không có nhiều sách, gần như đều liên quan tới âm nhạc. Minh Thứ lấy quyển sổ xuống, lật ra xem thử, bên trong trống trơn, một chữ cũng không thấy viết.
Đây là quyển sổ mới, vẫn chưa sử dụng.
“Ca, tấm ảnh quyển sổ của anh thấy ở đâu thế?” Minh Thứ gọi điện hỏi.
“Bộ phận kiểm tra dấu vết, là Vu Chấn để lại.” Tiêu Ngộ An nói: “Tiêu Mãn có ấn tượng với quyển sổ tay này, nhưng nhất thời không nhớ ra. Gần đây những nơi cậu ấy từng đến có liên quan đến vụ án thì có tập đoàn tạp kỹ, hai là nhà Sa Xuân, vừa khéo em đang ở nhà Sa Xuân, nên tiện gửi em xem thử.”
Minh Thứ lập tức bỏ sổ tay vào túi vật chứng, lại ngẩng đầu nhìn về phía giá sách, ở trong đó còn có mấy quyển sổ tay khác, “Vu Chấn và Sa Xuân có sổ tay giống nhau… Ca, sổ của Sa Xuân đều là hệ màu sáng, con gái thích mấy cái loại kia.”
Nói xong, Minh Thứ đã lấy toàn bộ sổ ra, tiếp đó bước nhanh tới phòng ngủ.
Cậu còn nhớ rõ, trong lều vải của Sa Xuân, có một cái sổ nhỏ bìa cứng, trong ngoài đều là nhân vật hoạt hình, khá là đáng yêu.
Người trẻ tuổi bây giờ sẽ gọi nó là sổ tay.
Có thể thấy rõ sự lạc loài của quyển sổ da dày này với những quyển sổ khác của Sa Xuân.
“Có lẽ cái này không phải là đồ của Sa Xuân.” Minh Thứ nói, “Nhưng nếu là của Vu Chấn, thì tại sao lại ở chỗ của Sa Xuân?”
“Trước tiên cứ cầm về đã.” Tiêu Ngộ An nói: “Giao cho bên kiểm tra dấu vết giám định thử.”
Mùa hè đã đến những ngày cuối cùng, nhưng đợt nóng cuối cùng vẫn oi bức như trước khiến người bôn ba chạy việc bên ngoài âm thầm kêu khổ.
Lúc Vu Chấn vừa mất tích, đồn cảnh sát không nắm được manh mối của La Tu, nên không thể tìm đến phố Y Lộ, hiện tổ trọng án đã tới được đây, nhưng thời điểm tốt nhất để phá án trôi qua mất, cho dù đi từ nhà này sang nhà khác thì kết quả cũng không mấy khả quan.
Sắp khai giảng, bọn trẻ con đang cầm chắc thời gian đi quậy. Vùng này toàn là những căn nhà cũ, ngõ hẻm cực kỳ hẹp, nền đất là loại phiến đá xanh được lát cả chục năm rồi nên đã sinh ra nứt nẻ. Dịch Phi mới đi ra từ một gia đình, nóng chết người, vặn nắp bình nước muốn làm một ngụm, thì bị hai đứa nhỏ chạy tới từ phía sau đụng phải thắt lưng, nước không uống được đã đành, răng còn bị đập cái cộp nữa.
Đội phó văn minh từ trước đến nay cũng thốt ra lời chửi tục “Mẹ nó!”, chỉ thấy hai đứa bé kia chẳng qua mới 7 8 tuổi, lưng đeo túi rằn ri, đội mũ nồi từa tựa dùng trong quân sự, bên hông giắt bình nước, chạy đến một cái cầu thang cũ kỹ.
Dịch Phi nhất thời nhớ tới lúc trước ở khu Tây Thành có xảy ra một vụ án khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười —— bảy đứa trẻ tập hợp thành một đội rời nhà đi thám hiểm, trang bị rất chuyên nghiệp, la bàn, xẻng công binh, lều vải, kính viễn vọng hồng ngoại nói chung cái gì cần đều có đủ, có hai đứa trẻ thậm chí còn mang theo dù nhảy.
Cha mẹ bảy gia đình đều phát điên cả lên, đi khắp thành phố tìm con, cảnh sát theo trình tự điều động cảnh sát nhân dân ở đồn, cùng phân cục đặc công, cuối cùng mới tìm được bọn trẻ trong một hang động ở ngoại ô.
Lúc ấy vì trời mưa to như trút nước, nước sông tăng nhanh, bảy “nhà thám hiểm” trốn vào trong hang động, nếu như mưa rơi lớn hơn chút nữa, lúc cảnh sát đến nơi, có khi bọn trẻ đã mất mạng.
Bởi vì vụ án này, cục thành phố đã mở cuộc họp đặc biệt, yêu cầu các phân cục, đồn cảnh sát nhất định phải tăng cường tuần tra, nhìn thấy bất cứ đứa trẻ nào có dấu hiệu rời nhà đi thám hiểm, cần phải cản lại, đồng thời liên lạc với cha mẹ.
Tổ trọng án chả quan tâm mấy loại chuyện trị an này, nhưng Dịch Phi dẫu sao cũng là cảnh sát, vội vàng gọi một đội viên tới, bảo đi theo hai đứa bé kia.
Cũng không lâu sau, đội viên kia bỗng nhiên la lên trong bộ đàm liên lạc tổ đội nhỏ: “Hai đứa trẻ này không phải trốn nhà đi, thế mà mẹ nó đi tìm xác chết! Chuyện gì đã xảy ra với bọn trẻ ngày nay thế? Lúc ông đây vừa vào đội cũng không có lá gan lớn như vậy!”
Cách khu dân cư cũ trên phố Y Lộ ba cây số có một trường dạy nghề, hơn nửa năm trước vì vấn đề trình độ nên đóng cửa, khu dạy học để trống không, nhưng ký túc xá cho công nhân viên chức vẫn còn người ở.
Ký túc xá ngăn cách với khu dạy học bằng một sân bãi, ban đầu hướng khu dạy học mới là cổng chính, nhưng sau khi trường học đóng cửa, cổng chính đã bị khóa, đổi sang mở cửa hông gần ký túc xá.
Vì như vậy nên khu dạy học dường như là bị ẩn vào chỗ sâu.
Trước khi đóng cửa, trường dạy nghề còn dự định xây một khu thí nghiệm bên cạnh khu dạy học, bởi vậy đằng sau khu dạy học vẫn chất đống các phế liệu xây dựng lớn, còn có một cái máy trộn bê tông thường thấy ở các thị trấn nhỏ.
Nơi đó chính là mục tiêu thám hiểm của hai đứa người thì nhỏ nhưng lá gan vô cùng lớn.
Vừa đến hiện trường, Dịch Phi lập tức ngửi thấy một mùi không quá nồng nhưng lại hết sức quen thuộc —— xác thối.
Nơi phát ra mùi xác thối, là một tấm bê tông hình thù kỳ dị cách đó không xa.
Trường dạy nghề vốn vắng vẻ, sau khi đóng cửa gần như không còn ai qua lại, tấm bê tông lại nằm khuất dưới lớp gỗ và gạch mục nát, rất khó khiến người khác chú ý.
Khi nhiệt độ dạo gần đây chạm ngưỡng cao liên tục, tấm bê tông xuất hiện vết nứt vỡ làm mùi xác thối bay ra.
Lúc nhận được tin, Minh Thứ đang lái xe chạy về cục trinh sát hình sự, còn chưa cúp điện thoại đã lập tức quay đầu. Giọng Dịch Phi còn đang réo rắt tràn ngập trong xe: “Đã di dời tấm bê tông, thi thể bị chứa trong túi ni lông, đã thối rữa nghiêm trọng, bước đầu kiểm tra quần áo và dấu hiệu vật lý đã xác định là nam giới. Cậu đoán xem bọn anh phát hiện cái gì trong túi quần dài của nạn nhân?”
Minh Thứ nói: “Đừng có úp úp mở mở nữa!”
Sau khi dời tấm bê tông đi, rốt cuộc cũng giấu không nổi mùi thối nữa, Dịch Phi bị xông đến hoa mắt chóng mặt, hai mắt đều không mở ra được, “Gói Lãng Vị Tiên!”
Hai đứa trẻ một tên Chu Lễ, một là Hứa Ngâm, đều mới có 8 tuổi, Hứa Ngâm trông như thằng cu, nhưng thật ra là một bé gái.
Minh Thứ hỏi một hồi, hai đứa đã đầu hàng nhận tội.
Chu Lễ và Hứa Ngâm là hàng xóm, cha mẹ Hứa Ngâm đều đã mất, trong nhà chỉ còn ông nội bị câm điếc, cha mẹ Chu Lễ mặc dù còn khỏe mạnh, nhưng đều đi xa làm thuê, có khi một năm cũng không về lần nào, nhiều năm sống chung với ông bà ngoại.
Hai đứa cùng lớn lên từ nhỏ, thích xem mấy chương trình phiêu lưu hoang dã, ngôi nhà ma ám các kiểu, đã muốn rời nhà đi thám hiểm từ lâu, nhưng ông bà ngoại Chu Lễ quản nghiêm, chỉ có thể đi loanh quanh gần đó.
Một tuần trước, Hứa Ngâm phát hiện mùi xác thối phía dưới khu dạy học của trường nghề, thế là kể cho Chu Lễ, hai đứa cùng nhau lên kế hoạch mang theo trang bị đầy đủ đi tìm xác chết.
“Chờ đã!” Minh Thứ nhìn về phía Hứa Ngâm: “Làm sao cháu phân biệt được kia chính là mùi xác thối?”
Lúc tấm bê tông chưa dời đi, trong không khí quả thực đã có mùi xác thối, nhưng cũng không quá rõ ràng, đừng nói là một bé gái mới có 8 tuổi, ngay cả người lớn cũng chưa chắc có thể ngửi ra mùi lạ.
Cộng thêm thời tiết nóng bức, đằng sau khu dạy học có một thảm thực vật héo rũ, vốn đã tràn ngập mùi lạ khó ngửi.
Ánh mắt Hứa Ngâm bỗng trở nên quái dị, Chu Lễ nói: “Vì cậu ấy đã sống cùng thi thể cha mẹ mình suốt một tuần!”
Phương Viễn Hàng kinh hãi, “Cái gì?”
“Cháu có thể phân biệt được.” Hứa Ngâm cười rộ lên, nhưng nụ cười kia xuất hiện trên mặt của một đứa bé nhưng không khiến người ta cảm thấy đáng yêu, mà chỉ thấy đáng sợ, “Cháu ngửi ra được, đó chính là mùi của người chết.”
Minh Thứ ra hiệu cho Phương Viễn Hàng lập tức đi điều tra, đồng thời liên hệ với chuyên gia tâm lý trong cục —— chưa tính đến chuyện cô bé này có dính dáng đến vụ án mạng chưa phá hay không, nhưng đã thấy rõ tâm lý có vấn đề nghiêm trọng.
Một đứa trẻ bình thường, làm sao có thể sau khi ngửi thấy mùi xác thối, rủ bạn đồng trang lứa cùng chơi trò tìm xác chết.
Bởi vì có tấm bê tông ngăn cách, tốc độ thối rữa của thi thể chậm lại, sau khi kiểm tra sơ bộ thi thể thì Hình Mục lắc đầu, “Tạm thời chưa phát hiện vết thương chí mạng nằm bên ngoài, sau khi tiến hành khám nghiệm tử thi, tôi mới có thể báo cáo nguyên nhân tử vong cho sếp.”
Minh Thứ thử quan sát quần áo của thi thể nam. Mặc dù quần áo bên ngoài đã bẩn chịu không nổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đây là bộ quần áo Vu Chấn đã mặc ngày 21 tháng 6 lúc bị camera ghi lại được. Kết hợp với gói Lãng Vị Tiên trong túi quần, bộ thi thể nam này rất có thể chính là Vu Chấn.
Hiện trường đã bị phong tỏa hoàn toàn, Hình Mục mang thi thể nam trở về cục tiến hành khám nghiệm tử thi và so sánh DNA trước, nhóm chuyên viên kiểm tra dấu vết thì đang thu thập dấu vết phạm tội có thể có quanh đây. Minh Thứ lùi ra ngoài từng bước một, nhìn máy trộn bê tông kia, lại nhìn khu dạy học, “Hành động ngày 21 tháng 6 của Vu Chấn giống như sắp tự sát, nhưng nạn nhân vừa nãy kia, rõ ràng là bị giết. Dùng tấm bê tông giấu kín thi thể, vứt ở nơi hoang vu như này, nếu chiếu theo quá trình điều tra án mất tích thông thường, chỉ sợ nửa năm hay một năm cũng không tra được.”
Trước khi có kết quả khám nghiệm tử thi thi thể nam kia, Phương Viễn Hàng đã biết được chuyện gì xảy ra trong nhà Hứa Ngâm.
Cha mẹ của Hứa Ngâm từng làm việc ở thành phố ven duyên hải. Kỳ nghỉ hè hai năm trước, Hứa Ngâm được cha mẹ đón về sống chung. Mùa hè ngắn ngủi đó, xảy ra một chuyện khiến người nghe kinh hãi —— mẹ Hứa Ngâm yêu đương vụng trộm với một công nhân trên công trường, bị cha Hứa Ngâm phát hiện, hai người nảy sinh xung đột gay gắt trong phòng trọ, mẹ Hứa lỡ tay giết cha Hứa, sau đó bởi vì sợ hãi mà tự sát. Hứa Ngâm chứng kiến tận mắt mẹ tự sát, bị dọa ngất xỉu, sau khi tỉnh lại muốn ra ngoài, lại phát hiện cửa đã bị khóa lại từ lúc nào, con bé căn bản không mở ra được.
Cứ như vậy, Hứa Ngâm sống cùng thi thể của cha mẹ nhiều ngày trong căn phòng trọ nhỏ dưới tiết trời nóng bức, mãi đến khi cảnh sát phá cửa vào.
Nhiệt độ ở vùng duyên hải vừa cao lại ẩm ướt, hai bộ thi thể tản ra mùi hôi thối mà người thường khó lòng chịu được. Sau khi phá xong vụ án, Hứa Ngâm được đưa về thành phố Đông Nghiệp, tiếp nhận trị liệu tâm lý một khoảng thời gian, cũng không thể trở về trạng thái như cũ được.
Con bé luôn miệng nói, mình thích xác chết, cũng thích mùi thối phát ra từ nó, trong loại mùi thối này, con bé cảm thấy vui vẻ và an bình, giống như lúc vẫn đang sống chung với cha mẹ.
“Đáng thương quá đi.” Phương Viễn Hàng nói, “Nếu loại tâm lý này của con bé không được điều trị đến nơi đến chốn, sau này lớn lên sẽ ra sao đây?”
Minh Thứ không rảnh để tiếc thương cho nhân sinh của một bé gái, trước mắt có quá nhiều việc cần cậu xử lý.
Kiểm tra thi thể và làm so sánh DNA đều đang tiến hành.
Sau khi Vu Chấn mất tích, đồn cảnh sát lấy được DNA trong đồ đạc hàng ngày của Vu Chấn, đây là điểm mấu chốt để chứng thực thi thể nam kia có phải Vu Chấn hay không.
Tiêu Mãn chạy từ bộ phận kiểm tra dấu vết đến, trên tay cầm quyển sổ Minh Thứ mang về từ nhà của Sa Xuân, “Minh đội! Đây đúng là sổ của Vu Chấn, tôi tìm thấy dấu vân tay của Vu Chấn trên đó!”
Tài liệu học đàn cổ tranh của Vu Chấn có nét chữ và vân tay của Sa Xuân, cái này cũng không lạ, thế nhưng trên quyển sổ trong nhà Sa Xuân, vì sao lại có vân tay của Vu Chấn?
“Quan hệ của Vu Chấn và Sa Xuân hẳn là thân thiết hơn so với suy nghĩ trước đó của chúng ta.” Minh Thứ đi tới đi lui trước mặt Tiêu Ngộ An, “Chương trình học của Vu Chấn vốn sẽ tiếp tục đến tháng 7, nhưng lần cuối ông ta đến ‘Kiêm Gia Bạch Lộ’ học là ngày 13 tháng 6, nguyên nhân là không hài lòng với khóa học. Kiểu học một kèm một như này, cái gọi là ‘không hài lòng với khóa học’ thường thường là ám chỉ sự không hài lòng đối với giáo viên.”
Tiêu Ngộ An nói: “Vu Chấn không giống như có bất mãn gì đó với Sa Xuân. Chúng ta thử mở rộng chút, vì sao quyển sổ này lại nằm trong tay Sa Xuân.”
“Có tất cả có năm quyển sổ. Kỹ thuật viên đã điều tra lịch sử mua sắm online của Vu Chấn, ông ta đã mua năm quyển sổ này ba năm trước, năm quyển cùng một bộ.” Minh Thứ nói: “Trước lúc mất tích, ông ta đã dùng hết ba quyển, quyển thứ tư đang sử dụng, mà quyển cuối cùng vẫn chưa đụng vào.”
Tiêu Ngộ An nói: “Rất nhiều biên kịch, tác giả đều quen mang một quyển sổ bên mình, lấy ra ghi chép lại linh cảm xuất hiện đột ngột. Vu Chấn chắc cũng giống thế. Nhưng ông ta không có lý do gì lại kè kè quyển sổ chưa bắt đầu sử dụng bên người.”
“Nói cách khác, chỉ cần Sa Xuân không đến nhà Vu Chấn, thì sẽ không nhìn thấy quyển sổ này.” Tay phải Minh Thứ nắm thành quyền, nhẹ chống cằm, “Dù cho camera giám sát ở tiểu khu Lưu Quang, hay là lời khai của đồng nghiệp Vu Chấn, đều có thể chứng minh Sa Xuân quả thực chưa từng đến nơi ở của Vu Chấn. Thứ này nếu không phải là Sa Xuân hỏi xin từ Vu Chấn thì chỉ có thể là Vu Chấn chủ động đưa cho Sa Xuân.”
“Vì sao Vu Chấn lại muốn làm thế?” Tiêu Ngộ An hỏi.
Minh Thứ nhíu mày, “Chuyện đó…”
“Nói không chừng là tặng cho Sa Xuân làm kỷ niệm.” Tiêu Ngộ An nói: “Anh có xem sơ qua nội dung trong sổ ở bên bộ phận kiểm tra dấu vết, có thể nói như này, Những gì được ghi lại ở đó là tâm tư và nỗ lực của Vu Chấn với tư cách là một nhà biên kịch —— mỗi một mẩu truyện về nhân vật trong kịch bản, lời thoại chính, mỗi chi tiết tình cảnh, còn có cảm xúc trước và sau sau khi ông ta sáng tác. Không còn nghi ngờ gì nữa, với ông ta mà nói thì quyển sổ kia cực kỳ quan trọng.”
“Vu Chấn biết quyển cuối cùng mình không cần dùng, cho nên tặng cho Sa Xuân?” Minh Thứ nói: “Vậy trong lòng Vu Chấn, Sa Xuân là người rất quan trọng? Đây rõ ràng đi ngược với ‘không hài lòng với khóa học’ của Vu Chấn mà. Vả lại Sa Xuân nhận sổ rồi, vẫn luôn để ở trong nhà, ít nhất cho thấy Sa Xuân và Vu Chấn thực chất có giao tình. Nhưng sau khi Vu Chấn mất tích, Sa Xuân không có bất cứ phản ứng gì, giống như chỉ là một người xa lạ mất tích. Em đã đọc qua ghi chép điều tra của đồn cảnh sát đến ‘Kiêm Gia Bạch Lộ’, Sa Xuân hoàn toàn hỏi gì cũng không biết.”
“Cô ấy cố tình lấp liếm sự thật với cảnh sát, cũng giống như La Tu.” Tiêu Ngộ An nói: “Sa Xuân thậm chí có thể biết, sự thật của việc Vu Chấn mất tích.”
Minh Thứ nện một quyền lên mép bàn, “Đáng tiếc đã không còn chứng cứ.”
Kết quả so sánh DNA đã xong trước khi có báo cáo khám nghiệm tử thi, thi thể nam chính là Vu Chấn mất tích hai tháng trước.
Sau đó không lâu, Hình Mục gọi Minh Thứ đến trung tâm giám định pháp y xác thực, “Nạn nhân chết vì ngộ độc natri xyanua.”
Đồ đạc cá nhân của Vu Chấn đã được phân loại cho vào hộp lưu trữ, tạm đặt trong văn phòng của bộ phận kiểm tra dấu vết.
Ngoại trừ quần áo và vật dụng hàng ngày, trong hộp lưu trữ đựng nhiều nhất chính là sách và sổ da dày. Tiêu Mãn từng đến công ty văn hóa truyền thông Lưu Quang, thấy nơi ấy vốn có lượng sách lớn cung ứng cho nhu cầu tìm đọc của biên kịch, bên trong bao gồm các tác phẩm truyền hình điện ảnh đang sốt dẻo hiện nay, còn có hầu hết tài liệu giảng dạy biên kịch. Lẽ ra, Vu Chấn không cần tự mua sách.
Cũng giống như sổ tay biên kịch, Vu Chấn không mượn công ty, mà là tự mình bỏ tiền ra mua, dùng bút xanh và bút đỏ ghi chép một mớ trong sách.
“Đúng là một người chăm chỉ.” Tiêu Mãn đeo găng tay, vừa đọc những quyển sách kia vừa cảm khái.
Ngoại trừ sách liên quan đến biên kịch, Vu Chấn còn có một quyển nhập môn đàn cổ tranh.
Sách này do “Kiêm Gia Bạch Lộ” phát hành, miễn là học chương trình một kèm một, thì mỗi người một quyển.
Trên sách đã lấy được vân tay Sa Xuân, vài trang đầu còn có nét chữ của cô. Đây cũng không lạ, lúc Sa Xuân giảng bài cho Vu Chấn, có khi cũng sẽ khẽ lật quyển sách này.
Nhưng lúc cầm quyển sổ da dày, bỗng nhiên Tiêu Mãn có cảm giác kỳ lạ, cứ cảm giác từng thấy quyển sổ này ở đâu rồi.
Sổ rất bình thường, một quyển trên mạng bán chưa đến 10 tệ. Giống quyển vở như đúc, trên web mua sắm trực tuyến có thể bán ra hơn 10.000 bản một tháng.
Vu Chấn viết trong sổ hầu hết đều là cảm nhận phim, đại cương tiểu cương kịch bản, trong đó cũng không thiếu sự đau khổ trong nội tâm.
Tính chuyên môn của ngành điện ảnh và truyền hình không mang tác dụng gì nhiều cho việc phá án, ngược lại thì những tâm tư vụn vặt có thể gợi ý điều gì đó, Tiêu Mãn đang chăm chú xem, chợt nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.
Đám người tổ trọng án không thể lễ phép như thế, gõ cửa mà không trực tiếp đi vào là chuyện gần như không bao giờ có.
Tiêu Mãn cũng không ngẩng đầu lên, “Không nhìn thấy đang bận sao? Còn bày đặt gõ cửa, lịch sự quá ha?”
Trợ lý đập cho cậu một phát, lớn tiếng nói: “Tiêu cục!”
Tiêu Mãn lúc này mới quay người, lúng túng nói: “Tiêu cục, tôi không biết là anh…”
Tiêu Ngộ An cười cười, cũng không để bụng, “Tôi đến xem đồ đạc cá nhân của Vu Chấn.”
“Đều ở đây.” Tiêu Mãn đưa một đôi găng tay, chỉ vào bốn quyển sổ da dày được đặt một bên, “Vu Chấn thỉnh thoảng sẽ viết nhật ký trong đó, anh xem thử.”
Tiêu Ngộ An nhận lấy, ánh mắt rơi vào đoạn chữ mạnh mẽ cứng cáp bên trên.
“Vì sao càng hy vọng lại càng thất bại? Cớ gì lại dùng ‘thành công’ bắt ép tôi? Bọn họ thật sự xuất sắc hơn tôi sao? Không, bọn họ chỉ là may mắn hơn tôi một chút. Tôi vẫn muốn liều một phen, tôi đã nỗ lực hết mình, chẳng lẽ lại thua kém mấy người kia đến thế?”
“Ba quyển kia đã viết đến trang cuối cùng, quyển này mới dùng được một phần ba.” Tiêu Mãn nhanh chóng lật đến nơi có chữ viết trong cuốn thứ tư, “Trước lúc mất tích, chữ viết của Vu Chấn đã xuất hiện thay đổi rõ ràng.”
“Nếu như nói trước kia là mạnh mẽ cứng cáp, càng về sau chữ viết càng giống quỷ họa bùa đào*.” Tiêu Ngộ An nói: “Thay đổi nội tâm là quá trình tuần tự nhưng cũng rất dài, có thể trong khoảng thời gian này, tâm lý Vu Chấn xuất hiện một sự thay đổi rõ rệt.”
*Quỷ họa bùa đào: ám chỉ chữ viết nguệch ngoạc, cẩu thả.
Lúc nói chuyện, ngón tay phải Tiêu Ngộ An đặt trên một tờ nào đó.
Tiêu Mãn nói: “Là phải xác định một khoảng thời gian ước chừng sao?”
Tiêu Ngộ An hỏi: “Có thể làm được không?”
Tiêu Mãn tự tin nói: “Có thể!”
Tiêu Ngộ An cười cười, “Vất vả rồi.”
Tiêu Mãn nói: “Phải rồi, Tiêu cục, manh mối về quyển sổ này, tôi nghĩ nó còn hơn cả nội dung bên trong.”
“Còn có phát hiện gì à?” Tiêu Ngộ An hỏi.
“Tạm thời thì không.” Tiêu Mãn gãi dái tai, “Nhưng tôi có cảm giác mãnh liệt là —— gần đây tôi đã thấy quyển sổ tương tự thế này ở đâu đó.”
Tiêu Ngộ An lại cầm quyển sổ tay lên, “Quyển sổ này rất bình thường mà.”
“Tôi biết.” Tiêu Mãn gật gật đầu, “Nhưng vẫn hơi để tâm chút.”
“Vậy thì thử suy nghĩ cẩn thận lại xem.” Tiêu Ngộ An nói: “Không được bỏ qua bất kỳ linh cảm hay manh mối nào.”
Nhân viên cảnh sát của đội điều tra số 1 được điều tới và Dịch Phi dẫn đầu đội viên tổ trọng án cùng tập hợp tại phố Y Lộ đi hỏi thăm xung quanh. Minh Thứ lại đến nhà Sa Xuân ở tiểu khu Gia Sang.
Căn phòng vẫn bảo trì nguyên trạng, đồ ăn trong tủ lạnh vẫn chưa hết hạn. Ung Hoan từng nói muốn thu dọn di vật của Sa Xuân, trước mắt vẫn còn chưa phải lúc.
Minh Thứ ngồi bên cây đàn cổ tranh trong phòng luyện tập, nhìn giá đỡ điện thoại di động phía đối diện.
Mỗi lần Sa Xuân ngồi ở chỗ này luyện tập, lúc quay lại video diễn tấu, cũng đang nghĩ gì?
Lần này nhất định phải thành công.
Video quay được lần này rất tuyệt, nhất định sẽ có người xem.
Kiên trì thêm một chút nữa, đừng bỏ cuộc…
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi quần rung lên, Minh Thứ hoàn hồn, nhận ra là tin nhắn Tiêu Ngộ An gửi tới.
Trong khung chat chỉ có một tấm hình, quyển sổ da màu đen.
Trên màn hình nhấp nháy dòng chữ “Đang nhập tin nhắn”.
Không lâu sau, Tiêu Ngộ An gửi tin nhắn thoại tới: “Có ấn tượng gì với quyển sổ này không?”
Minh Thứ phóng to ảnh chụp lên, nghĩ một hồi, lập tức đứng lên, chạy đến cạnh giá sách.
Lần trước lúc tới đây, cậu từng thấy một quyển sổ da dày, nhưng lúc đó còn bận chuyện khác, cho nên không lấy cuốn sổ ra xem xét cẩn thận.
Trên giá cũng không có nhiều sách, gần như đều liên quan tới âm nhạc. Minh Thứ lấy quyển sổ xuống, lật ra xem thử, bên trong trống trơn, một chữ cũng không thấy viết.
Đây là quyển sổ mới, vẫn chưa sử dụng.
“Ca, tấm ảnh quyển sổ của anh thấy ở đâu thế?” Minh Thứ gọi điện hỏi.
“Bộ phận kiểm tra dấu vết, là Vu Chấn để lại.” Tiêu Ngộ An nói: “Tiêu Mãn có ấn tượng với quyển sổ tay này, nhưng nhất thời không nhớ ra. Gần đây những nơi cậu ấy từng đến có liên quan đến vụ án thì có tập đoàn tạp kỹ, hai là nhà Sa Xuân, vừa khéo em đang ở nhà Sa Xuân, nên tiện gửi em xem thử.”
Minh Thứ lập tức bỏ sổ tay vào túi vật chứng, lại ngẩng đầu nhìn về phía giá sách, ở trong đó còn có mấy quyển sổ tay khác, “Vu Chấn và Sa Xuân có sổ tay giống nhau… Ca, sổ của Sa Xuân đều là hệ màu sáng, con gái thích mấy cái loại kia.”
Nói xong, Minh Thứ đã lấy toàn bộ sổ ra, tiếp đó bước nhanh tới phòng ngủ.
Cậu còn nhớ rõ, trong lều vải của Sa Xuân, có một cái sổ nhỏ bìa cứng, trong ngoài đều là nhân vật hoạt hình, khá là đáng yêu.
Người trẻ tuổi bây giờ sẽ gọi nó là sổ tay.
Có thể thấy rõ sự lạc loài của quyển sổ da dày này với những quyển sổ khác của Sa Xuân.
“Có lẽ cái này không phải là đồ của Sa Xuân.” Minh Thứ nói, “Nhưng nếu là của Vu Chấn, thì tại sao lại ở chỗ của Sa Xuân?”
“Trước tiên cứ cầm về đã.” Tiêu Ngộ An nói: “Giao cho bên kiểm tra dấu vết giám định thử.”
Mùa hè đã đến những ngày cuối cùng, nhưng đợt nóng cuối cùng vẫn oi bức như trước khiến người bôn ba chạy việc bên ngoài âm thầm kêu khổ.
Lúc Vu Chấn vừa mất tích, đồn cảnh sát không nắm được manh mối của La Tu, nên không thể tìm đến phố Y Lộ, hiện tổ trọng án đã tới được đây, nhưng thời điểm tốt nhất để phá án trôi qua mất, cho dù đi từ nhà này sang nhà khác thì kết quả cũng không mấy khả quan.
Sắp khai giảng, bọn trẻ con đang cầm chắc thời gian đi quậy. Vùng này toàn là những căn nhà cũ, ngõ hẻm cực kỳ hẹp, nền đất là loại phiến đá xanh được lát cả chục năm rồi nên đã sinh ra nứt nẻ. Dịch Phi mới đi ra từ một gia đình, nóng chết người, vặn nắp bình nước muốn làm một ngụm, thì bị hai đứa nhỏ chạy tới từ phía sau đụng phải thắt lưng, nước không uống được đã đành, răng còn bị đập cái cộp nữa.
Đội phó văn minh từ trước đến nay cũng thốt ra lời chửi tục “Mẹ nó!”, chỉ thấy hai đứa bé kia chẳng qua mới 7 8 tuổi, lưng đeo túi rằn ri, đội mũ nồi từa tựa dùng trong quân sự, bên hông giắt bình nước, chạy đến một cái cầu thang cũ kỹ.
Dịch Phi nhất thời nhớ tới lúc trước ở khu Tây Thành có xảy ra một vụ án khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười —— bảy đứa trẻ tập hợp thành một đội rời nhà đi thám hiểm, trang bị rất chuyên nghiệp, la bàn, xẻng công binh, lều vải, kính viễn vọng hồng ngoại nói chung cái gì cần đều có đủ, có hai đứa trẻ thậm chí còn mang theo dù nhảy.
Cha mẹ bảy gia đình đều phát điên cả lên, đi khắp thành phố tìm con, cảnh sát theo trình tự điều động cảnh sát nhân dân ở đồn, cùng phân cục đặc công, cuối cùng mới tìm được bọn trẻ trong một hang động ở ngoại ô.
Lúc ấy vì trời mưa to như trút nước, nước sông tăng nhanh, bảy “nhà thám hiểm” trốn vào trong hang động, nếu như mưa rơi lớn hơn chút nữa, lúc cảnh sát đến nơi, có khi bọn trẻ đã mất mạng.
Bởi vì vụ án này, cục thành phố đã mở cuộc họp đặc biệt, yêu cầu các phân cục, đồn cảnh sát nhất định phải tăng cường tuần tra, nhìn thấy bất cứ đứa trẻ nào có dấu hiệu rời nhà đi thám hiểm, cần phải cản lại, đồng thời liên lạc với cha mẹ.
Tổ trọng án chả quan tâm mấy loại chuyện trị an này, nhưng Dịch Phi dẫu sao cũng là cảnh sát, vội vàng gọi một đội viên tới, bảo đi theo hai đứa bé kia.
Cũng không lâu sau, đội viên kia bỗng nhiên la lên trong bộ đàm liên lạc tổ đội nhỏ: “Hai đứa trẻ này không phải trốn nhà đi, thế mà mẹ nó đi tìm xác chết! Chuyện gì đã xảy ra với bọn trẻ ngày nay thế? Lúc ông đây vừa vào đội cũng không có lá gan lớn như vậy!”
Cách khu dân cư cũ trên phố Y Lộ ba cây số có một trường dạy nghề, hơn nửa năm trước vì vấn đề trình độ nên đóng cửa, khu dạy học để trống không, nhưng ký túc xá cho công nhân viên chức vẫn còn người ở.
Ký túc xá ngăn cách với khu dạy học bằng một sân bãi, ban đầu hướng khu dạy học mới là cổng chính, nhưng sau khi trường học đóng cửa, cổng chính đã bị khóa, đổi sang mở cửa hông gần ký túc xá.
Vì như vậy nên khu dạy học dường như là bị ẩn vào chỗ sâu.
Trước khi đóng cửa, trường dạy nghề còn dự định xây một khu thí nghiệm bên cạnh khu dạy học, bởi vậy đằng sau khu dạy học vẫn chất đống các phế liệu xây dựng lớn, còn có một cái máy trộn bê tông thường thấy ở các thị trấn nhỏ.
Nơi đó chính là mục tiêu thám hiểm của hai đứa người thì nhỏ nhưng lá gan vô cùng lớn.
Vừa đến hiện trường, Dịch Phi lập tức ngửi thấy một mùi không quá nồng nhưng lại hết sức quen thuộc —— xác thối.
Nơi phát ra mùi xác thối, là một tấm bê tông hình thù kỳ dị cách đó không xa.
Trường dạy nghề vốn vắng vẻ, sau khi đóng cửa gần như không còn ai qua lại, tấm bê tông lại nằm khuất dưới lớp gỗ và gạch mục nát, rất khó khiến người khác chú ý.
Khi nhiệt độ dạo gần đây chạm ngưỡng cao liên tục, tấm bê tông xuất hiện vết nứt vỡ làm mùi xác thối bay ra.
Lúc nhận được tin, Minh Thứ đang lái xe chạy về cục trinh sát hình sự, còn chưa cúp điện thoại đã lập tức quay đầu. Giọng Dịch Phi còn đang réo rắt tràn ngập trong xe: “Đã di dời tấm bê tông, thi thể bị chứa trong túi ni lông, đã thối rữa nghiêm trọng, bước đầu kiểm tra quần áo và dấu hiệu vật lý đã xác định là nam giới. Cậu đoán xem bọn anh phát hiện cái gì trong túi quần dài của nạn nhân?”
Minh Thứ nói: “Đừng có úp úp mở mở nữa!”
Sau khi dời tấm bê tông đi, rốt cuộc cũng giấu không nổi mùi thối nữa, Dịch Phi bị xông đến hoa mắt chóng mặt, hai mắt đều không mở ra được, “Gói Lãng Vị Tiên!”
Hai đứa trẻ một tên Chu Lễ, một là Hứa Ngâm, đều mới có 8 tuổi, Hứa Ngâm trông như thằng cu, nhưng thật ra là một bé gái.
Minh Thứ hỏi một hồi, hai đứa đã đầu hàng nhận tội.
Chu Lễ và Hứa Ngâm là hàng xóm, cha mẹ Hứa Ngâm đều đã mất, trong nhà chỉ còn ông nội bị câm điếc, cha mẹ Chu Lễ mặc dù còn khỏe mạnh, nhưng đều đi xa làm thuê, có khi một năm cũng không về lần nào, nhiều năm sống chung với ông bà ngoại.
Hai đứa cùng lớn lên từ nhỏ, thích xem mấy chương trình phiêu lưu hoang dã, ngôi nhà ma ám các kiểu, đã muốn rời nhà đi thám hiểm từ lâu, nhưng ông bà ngoại Chu Lễ quản nghiêm, chỉ có thể đi loanh quanh gần đó.
Một tuần trước, Hứa Ngâm phát hiện mùi xác thối phía dưới khu dạy học của trường nghề, thế là kể cho Chu Lễ, hai đứa cùng nhau lên kế hoạch mang theo trang bị đầy đủ đi tìm xác chết.
“Chờ đã!” Minh Thứ nhìn về phía Hứa Ngâm: “Làm sao cháu phân biệt được kia chính là mùi xác thối?”
Lúc tấm bê tông chưa dời đi, trong không khí quả thực đã có mùi xác thối, nhưng cũng không quá rõ ràng, đừng nói là một bé gái mới có 8 tuổi, ngay cả người lớn cũng chưa chắc có thể ngửi ra mùi lạ.
Cộng thêm thời tiết nóng bức, đằng sau khu dạy học có một thảm thực vật héo rũ, vốn đã tràn ngập mùi lạ khó ngửi.
Ánh mắt Hứa Ngâm bỗng trở nên quái dị, Chu Lễ nói: “Vì cậu ấy đã sống cùng thi thể cha mẹ mình suốt một tuần!”
Phương Viễn Hàng kinh hãi, “Cái gì?”
“Cháu có thể phân biệt được.” Hứa Ngâm cười rộ lên, nhưng nụ cười kia xuất hiện trên mặt của một đứa bé nhưng không khiến người ta cảm thấy đáng yêu, mà chỉ thấy đáng sợ, “Cháu ngửi ra được, đó chính là mùi của người chết.”
Minh Thứ ra hiệu cho Phương Viễn Hàng lập tức đi điều tra, đồng thời liên hệ với chuyên gia tâm lý trong cục —— chưa tính đến chuyện cô bé này có dính dáng đến vụ án mạng chưa phá hay không, nhưng đã thấy rõ tâm lý có vấn đề nghiêm trọng.
Một đứa trẻ bình thường, làm sao có thể sau khi ngửi thấy mùi xác thối, rủ bạn đồng trang lứa cùng chơi trò tìm xác chết.
Bởi vì có tấm bê tông ngăn cách, tốc độ thối rữa của thi thể chậm lại, sau khi kiểm tra sơ bộ thi thể thì Hình Mục lắc đầu, “Tạm thời chưa phát hiện vết thương chí mạng nằm bên ngoài, sau khi tiến hành khám nghiệm tử thi, tôi mới có thể báo cáo nguyên nhân tử vong cho sếp.”
Minh Thứ thử quan sát quần áo của thi thể nam. Mặc dù quần áo bên ngoài đã bẩn chịu không nổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đây là bộ quần áo Vu Chấn đã mặc ngày 21 tháng 6 lúc bị camera ghi lại được. Kết hợp với gói Lãng Vị Tiên trong túi quần, bộ thi thể nam này rất có thể chính là Vu Chấn.
Hiện trường đã bị phong tỏa hoàn toàn, Hình Mục mang thi thể nam trở về cục tiến hành khám nghiệm tử thi và so sánh DNA trước, nhóm chuyên viên kiểm tra dấu vết thì đang thu thập dấu vết phạm tội có thể có quanh đây. Minh Thứ lùi ra ngoài từng bước một, nhìn máy trộn bê tông kia, lại nhìn khu dạy học, “Hành động ngày 21 tháng 6 của Vu Chấn giống như sắp tự sát, nhưng nạn nhân vừa nãy kia, rõ ràng là bị giết. Dùng tấm bê tông giấu kín thi thể, vứt ở nơi hoang vu như này, nếu chiếu theo quá trình điều tra án mất tích thông thường, chỉ sợ nửa năm hay một năm cũng không tra được.”
Trước khi có kết quả khám nghiệm tử thi thi thể nam kia, Phương Viễn Hàng đã biết được chuyện gì xảy ra trong nhà Hứa Ngâm.
Cha mẹ của Hứa Ngâm từng làm việc ở thành phố ven duyên hải. Kỳ nghỉ hè hai năm trước, Hứa Ngâm được cha mẹ đón về sống chung. Mùa hè ngắn ngủi đó, xảy ra một chuyện khiến người nghe kinh hãi —— mẹ Hứa Ngâm yêu đương vụng trộm với một công nhân trên công trường, bị cha Hứa Ngâm phát hiện, hai người nảy sinh xung đột gay gắt trong phòng trọ, mẹ Hứa lỡ tay giết cha Hứa, sau đó bởi vì sợ hãi mà tự sát. Hứa Ngâm chứng kiến tận mắt mẹ tự sát, bị dọa ngất xỉu, sau khi tỉnh lại muốn ra ngoài, lại phát hiện cửa đã bị khóa lại từ lúc nào, con bé căn bản không mở ra được.
Cứ như vậy, Hứa Ngâm sống cùng thi thể của cha mẹ nhiều ngày trong căn phòng trọ nhỏ dưới tiết trời nóng bức, mãi đến khi cảnh sát phá cửa vào.
Nhiệt độ ở vùng duyên hải vừa cao lại ẩm ướt, hai bộ thi thể tản ra mùi hôi thối mà người thường khó lòng chịu được. Sau khi phá xong vụ án, Hứa Ngâm được đưa về thành phố Đông Nghiệp, tiếp nhận trị liệu tâm lý một khoảng thời gian, cũng không thể trở về trạng thái như cũ được.
Con bé luôn miệng nói, mình thích xác chết, cũng thích mùi thối phát ra từ nó, trong loại mùi thối này, con bé cảm thấy vui vẻ và an bình, giống như lúc vẫn đang sống chung với cha mẹ.
“Đáng thương quá đi.” Phương Viễn Hàng nói, “Nếu loại tâm lý này của con bé không được điều trị đến nơi đến chốn, sau này lớn lên sẽ ra sao đây?”
Minh Thứ không rảnh để tiếc thương cho nhân sinh của một bé gái, trước mắt có quá nhiều việc cần cậu xử lý.
Kiểm tra thi thể và làm so sánh DNA đều đang tiến hành.
Sau khi Vu Chấn mất tích, đồn cảnh sát lấy được DNA trong đồ đạc hàng ngày của Vu Chấn, đây là điểm mấu chốt để chứng thực thi thể nam kia có phải Vu Chấn hay không.
Tiêu Mãn chạy từ bộ phận kiểm tra dấu vết đến, trên tay cầm quyển sổ Minh Thứ mang về từ nhà của Sa Xuân, “Minh đội! Đây đúng là sổ của Vu Chấn, tôi tìm thấy dấu vân tay của Vu Chấn trên đó!”
Tài liệu học đàn cổ tranh của Vu Chấn có nét chữ và vân tay của Sa Xuân, cái này cũng không lạ, thế nhưng trên quyển sổ trong nhà Sa Xuân, vì sao lại có vân tay của Vu Chấn?
“Quan hệ của Vu Chấn và Sa Xuân hẳn là thân thiết hơn so với suy nghĩ trước đó của chúng ta.” Minh Thứ đi tới đi lui trước mặt Tiêu Ngộ An, “Chương trình học của Vu Chấn vốn sẽ tiếp tục đến tháng 7, nhưng lần cuối ông ta đến ‘Kiêm Gia Bạch Lộ’ học là ngày 13 tháng 6, nguyên nhân là không hài lòng với khóa học. Kiểu học một kèm một như này, cái gọi là ‘không hài lòng với khóa học’ thường thường là ám chỉ sự không hài lòng đối với giáo viên.”
Tiêu Ngộ An nói: “Vu Chấn không giống như có bất mãn gì đó với Sa Xuân. Chúng ta thử mở rộng chút, vì sao quyển sổ này lại nằm trong tay Sa Xuân.”
“Có tất cả có năm quyển sổ. Kỹ thuật viên đã điều tra lịch sử mua sắm online của Vu Chấn, ông ta đã mua năm quyển sổ này ba năm trước, năm quyển cùng một bộ.” Minh Thứ nói: “Trước lúc mất tích, ông ta đã dùng hết ba quyển, quyển thứ tư đang sử dụng, mà quyển cuối cùng vẫn chưa đụng vào.”
Tiêu Ngộ An nói: “Rất nhiều biên kịch, tác giả đều quen mang một quyển sổ bên mình, lấy ra ghi chép lại linh cảm xuất hiện đột ngột. Vu Chấn chắc cũng giống thế. Nhưng ông ta không có lý do gì lại kè kè quyển sổ chưa bắt đầu sử dụng bên người.”
“Nói cách khác, chỉ cần Sa Xuân không đến nhà Vu Chấn, thì sẽ không nhìn thấy quyển sổ này.” Tay phải Minh Thứ nắm thành quyền, nhẹ chống cằm, “Dù cho camera giám sát ở tiểu khu Lưu Quang, hay là lời khai của đồng nghiệp Vu Chấn, đều có thể chứng minh Sa Xuân quả thực chưa từng đến nơi ở của Vu Chấn. Thứ này nếu không phải là Sa Xuân hỏi xin từ Vu Chấn thì chỉ có thể là Vu Chấn chủ động đưa cho Sa Xuân.”
“Vì sao Vu Chấn lại muốn làm thế?” Tiêu Ngộ An hỏi.
Minh Thứ nhíu mày, “Chuyện đó…”
“Nói không chừng là tặng cho Sa Xuân làm kỷ niệm.” Tiêu Ngộ An nói: “Anh có xem sơ qua nội dung trong sổ ở bên bộ phận kiểm tra dấu vết, có thể nói như này, Những gì được ghi lại ở đó là tâm tư và nỗ lực của Vu Chấn với tư cách là một nhà biên kịch —— mỗi một mẩu truyện về nhân vật trong kịch bản, lời thoại chính, mỗi chi tiết tình cảnh, còn có cảm xúc trước và sau sau khi ông ta sáng tác. Không còn nghi ngờ gì nữa, với ông ta mà nói thì quyển sổ kia cực kỳ quan trọng.”
“Vu Chấn biết quyển cuối cùng mình không cần dùng, cho nên tặng cho Sa Xuân?” Minh Thứ nói: “Vậy trong lòng Vu Chấn, Sa Xuân là người rất quan trọng? Đây rõ ràng đi ngược với ‘không hài lòng với khóa học’ của Vu Chấn mà. Vả lại Sa Xuân nhận sổ rồi, vẫn luôn để ở trong nhà, ít nhất cho thấy Sa Xuân và Vu Chấn thực chất có giao tình. Nhưng sau khi Vu Chấn mất tích, Sa Xuân không có bất cứ phản ứng gì, giống như chỉ là một người xa lạ mất tích. Em đã đọc qua ghi chép điều tra của đồn cảnh sát đến ‘Kiêm Gia Bạch Lộ’, Sa Xuân hoàn toàn hỏi gì cũng không biết.”
“Cô ấy cố tình lấp liếm sự thật với cảnh sát, cũng giống như La Tu.” Tiêu Ngộ An nói: “Sa Xuân thậm chí có thể biết, sự thật của việc Vu Chấn mất tích.”
Minh Thứ nện một quyền lên mép bàn, “Đáng tiếc đã không còn chứng cứ.”
Kết quả so sánh DNA đã xong trước khi có báo cáo khám nghiệm tử thi, thi thể nam chính là Vu Chấn mất tích hai tháng trước.
Sau đó không lâu, Hình Mục gọi Minh Thứ đến trung tâm giám định pháp y xác thực, “Nạn nhân chết vì ngộ độc natri xyanua.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook