Tâm Cuồng
Chương 37: Săn quỷ (37)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm cuồng (37)


Tác giả: Sơ Hòa


Chuyển ngữ: Yuyu | Beta: Andrew Pastel


Săn quỷ


37.


Vì thời thơ ấu đau khổ ấy nên Trần Mễ quyết không nhận người cha Trần Quyền Hán này, cũng không muốn phối hợp điều tra với cảnh sát. Đám Phương Viễn Hàng nghĩ cô ta là nghi phạm đáng ngờ nhất.


"Không thể là Trần Mễ được." Minh Thứ nói: "Nếu cô ta giết Trần Quyền Hán, vậy phải giải thích cái chết của La Tường Phủ thế nào đây? La Tường Phủ không có quan hệ gì với Trần Mễ cả. Chẳng lẽ sau khi giết cha mình, cô ta lại đi giết một kẻ xa lạ có cùng sở thích với ông ta à? Chuyện này nghe hợp lý không? Hai vụ án đó giống nhau lắm, hơn nữa còn phát hiện ra sự tiến bộ trong cách gây án. Thi thể của Trần Quyền Hán mới được tìm thấy gần đây, không thể là bắt chước đâu, hung thủ chỉ có một mà thôi."


"Dù hồi bé, Trần Mễ bị Trần Quyền Hán ngược đãi thê thảm, nhưng giờ cô ta đã có một gia đình hạnh phúc rồi." Dịch Phi vừa từ bên ngoài về, trong tay cầm theo tài liệu chứa thông tin của Trần Mễ, "Trần Mễ có hai đứa con, một trai một gái, đứa lớn tám tuổi, đứa nhỏ sáu tuổi, nhà hàng của cô ta đông khách lắm, Trần Mễ đã thoát khỏi quá khứ đau khổ lâu rồi. Nếu giết cha mình, cô ta sẽ tự tay phá hủy gia đình nhỏ hạnh phúc ấy. Trần Quyền Hán chết vào giữa tháng tư, trong khi cả nhà Trần Mễ đi du lịch nước ngoài từ ngày 7 đến ngày 25 tháng 4. Dù cô ta có động cơ gây án thì cũng không có điều kiện gây án. Vụ án này vẫn phải quay về suy đoán ban đầu của chúng ta: Hung thủ vì chụp ảnh dạo trên phố mà ra tay giết người."


Minh Thứ gật đầu, "Đúng vậy."


Phương Viễn Hàng nhớ lại mấy vết thương kinh khủng trên lưng Trần Mễ: "Trần Mễ là người hận Trần Quyền Hán nhất. Ông ta đã cố ý gây thương tích cho cô ta. Nhưng Trần Mễ vẫn lựa chọn bỏ qua, không báo thù, cũng không tố cáo, chỉ cắt đứt quan hệ với cha mình. Chẳng lẽ Trần Quyền Hán đã làm tổn thương hung thủ hơn Trần Mễ à?"


"Không thể so sánh như thế được, mỗi người là một cá thể riêng biệt mà..." Nói tới đây, Minh Thứ bỗng nhiên nhớ đến chồng của Trần Mễ.


Trong lúc Trần Mễ bị tra hỏi, người đàn ông hơn 30 tuổi ấy vẫn luôn chờ ngoài hành lang. Trần Mễ vừa ra khỏi cửa, anh ta đã vội vã chạy tới, ôm vai vợ mình, nhỏ giọng an ủi cô ta.


Muốn biết lòng thù hận của một người sâu đến đâu thì phải xem thử tổn thương người đó chịu có thể xoa dịu hay không, chứ không hoàn toàn dựa vào mức độ tổn thương người đó nhận.


Tất nhiên nỗi đau của Trần Mễ vẫn chưa biến mất, có khi cả đời này cô cũng không quên được, nhưng tổn thương ấy đã được chồng cô xoa dịu rồi.


Cho nên Trần Mễ mới có thể thản nhiên phô bày những vết thương trên cơ thể mình, chỉ là cô lựa chọn không tha thứ cho Trần Quyền Hán, còn cố tình quên ông ta luôn.


Hung thủ khác hẳn Trần Mễ.


E là cả Trần Quyền Hán và La Tường Phủ đều chưa từng tổn thương hung thủ, thậm chí chưa chắc đã gặp qua người này, có lẽ đối phương vì nguyên nhân gì đấy... ví dụ như chứng hoang tưởng bị hại hay cái gì đó khác... cần giết người mới thấy thỏa mãn.


Minh Thứ đứng một mình trên sân thượng, thử miêu tả đặc điểm của hung thủ.


Cô ta có vấn đề tâm lý nghiêm trọng, đồng thời không nghĩ ra cách gì để giải quyết nó suốt một thời gian dài.


Cô ta không có bạn bè hay người thân ở bên cạnh, nên hễ gặp chuyện là phải tự xử lý một mình.


Cô ta có áp lực rất lớn.


Cứ thế này mãi thì cô ta sẽ dần biến thái hơn.


Cô ta cũng không quen tâm sự với người khác.


Tự kỷ?


Không thể nào.


Sao cô ta lại mắc bệnh tâm lý nhỉ?


Minh Thứ mờ mịt bóp trán, nhớ tới một khả năng đã phân tích với Tiêu Ngộ An trước đó: Cô ta sống ở thành phố nhiều năm, làm một công việc có tiếng, bắt buộc phải giao tiếp với nhiều người...


Là do áp lực công việc à?


"Tổ trưởng Minh!" Từ Xuân đứng ngoài cửa sân thượng la lớn: "Bọn tôi tìm thấy khá nhiều thư ở nhà Trần Quyền Hán, muốn xem thử không?"


Có tổng cộng 79 bức thư, do không gửi bức nào cả nên cũng chẳng dán tem.


Trong thư, Trần Quyền Hán đã sám hối với Trần Mễ, ông ấy kể lại từng lần ngược đãi con gái khi xưa, dưới mỗi bức đều viết dòng "Trần Mễ, ba có lỗi với con."


Xem mục thời gian, bức thư thứ nhất được viết vào bốn năm trước, còn bức cuối cùng được viết vào ngày 9 tháng 4. Trần Quyền Hán hy vọng Trần Mễ có thể dẫn gia đình về thăm mình, cũng nói rõ ông ấy sẽ để lại toàn bộ nhà cửa và tiền tiết kiệm cho con gái và cháu ngoại.


"Trần Quyền Hán chưa từng gửi chúng đi, chắc do không dám đối mặt với Trần Mễ." Minh Thứ nhìn lướt qua chồng thư, "Ông ta biết rõ con gái sẽ không bao giờ tha thứ cho mình."


Phương Viễn Hàng nhớ tới cha mình, cảm thấy hơi rung động: "Sư phụ, em đưa thư cho Trần Mễ nhé."


"Từ từ đã." Minh Thứ nói: "Cứ thả Trần Mễ ra trước đi, chờ phá xong án rồi đưa cho cô ấy sau."


Vụ án của La Tường Phủ và Trần Quyền Hán được điều tra song song, tổ trọng án đã mượn căn phòng lớn nhất trong cục cảnh sát để mở cuộc họp phân tích hai vụ này, nhưng không báo trước cho Tiêu Ngộ An. Đang họp giữa chừng thì có người đẩy nhẹ cửa sau tiến vào phòng, bởi vì không ai chịu quay đầu nhìn, nên không hề biết cấp trên đã đến, ngay cả Minh Thứ cũng không chú ý tới anh.


Tiêu Ngộ An lặng lẽ bước đến góc phòng, kéo ghế qua ngồi xuống, Phương Viễn Hang ở bên cạnh nghe thấy tiếng động, bèn xoay mặt sang: "Cục..."


Lúc này Minh Thứ đang nói, Tiêu Ngộ An vừa nhìn cậu ta vừa đè ngón trỏ lên môi, ra hiệu đừng lên tiếng.


Phương Viễn Hàng hiểu ý, vội vã quay đầu lên.


Nhưng cậu cảnh sát trẻ không thể phớt lờ cấp trên ngồi ngay bên cạnh mình được, tròng mắt của Phương Viễn Hàng cứ lia qua lia lại, không lâu sau thì phát hiện người vẫn luôn không chú ý tới mình là Minh Thứ cũng bắt đầu nhìn về phía này.


Cậu ta nhìn lén Tiêu Ngộ An, thầm nghĩ có lẽ sư phụ đã thấy cục phó Tiêu rồi.


Lúc Tiêu Ngộ An làm động tác cấm nói với Phương Viễn Hàng, Minh Thứ đã thấy anh.


Cuộc họp này rất phức tạp, mọi người cùng nhau mổ xẻ tất cả chứng cứ hiện có, cố gắng đưa ra những ý tưởng khác nhau, nhưng chẳng ai dám chắc sẽ tìm được manh mối mới.


Lần họp phân tích nào cũng vậy, cả đám người ngồi trong một căn phòng, không ngừng thảo luận, có người hút thuốc, có người nhai kẹo, khiến khói trắng lượn lờ khắp nơi, như thể đang ở hiện trường vậy.


Cho nên Minh Thứ không ngờ Tiêu Ngộ An sẽ đến đây, thứ nhất là do anh ghét mùi thuốc lá, thứ hai là do vẫn chưa tìm được điểm đột phá, gọi Tiêu Ngộ An tới chỉ tổ lãng phí thời gian của anh.


Tiêu Ngộ An cũng từng nói: Anh không chỉ quản lý mỗi tổ trọng án thôi đâu.


Bây giờ trong phòng hội nghị đã có vài người bắt đầu hút thuốc, Minh Thứ bỗng nhiên ngừng nói, cậu bước tới cửa sổ chỉ mới được mở hé, giơ tay đẩy nó ra hết cỡ, sau đó quay qua nói với cấp dưới đang nhả khói: "Dập thuốc đi."


Tiếu Mãn nói: "Hả?"


"Hả cái gì mà hả." Minh Thứ nói: "Phải nghĩ đến sức khỏe của mình chứ, mai này bớt hút thuốc trong lúc họp đi. Nếu nhịn không nổi thì ra ban công mà hút, hút xong mới được trở về."


Người của tổ trọng án rất nể Minh Thứ, nếu đổi một vị đội trường hay tổ trường khác trong cục hình sự đến nói mấy lời này, chắc chắn sẽ có người ngậm điếu thuốc bỏ đi ngay, may là do cậu nói, nên mọi người đều ngoan ngoãn dập hết thuốc, sau đó họp tiếp.


"Dựa vào bản ghi chép lịch sử cuộc gọi của Trần Quyền Hán, có thể thấy lần cuối ông ta dùng điện thoại là vào 8 giờ 13 phút ngày 12 tháng 4, người gọi là nhân viên giao thức ăn nhanh." Chu Nguyện nói: "Lúc đó ông ta đã gọi một phần miến và dưa chua. Ngoài ra, chúng tôi còn tra xét cả lịch sử liên lạc trong vòng ba tháng trước khi Trần Quyền Hán bị giết, tất cả đều là giao thức ăn ngoài, ship hàng, tin nhắc nhở của hệ thống và cuộc gọi quấy rối. Chúng tôi cũng điều tra luôn lịch sử lên mạng, Trần Quyền Hán khác La Tường Phủ. La Tường Phủ chỉ đơn thuần thích chụp ảnh dạo, hầu như không share ảnh lên internet, còn ông ta thì lại bán chúng cho một website tranh ảnh tên là "Giai Mỹ", mỗi tháng kiếm được khoảng 2000 tệ."


"Trần Quyền Hán là công nhân đã về hưu của nhà máy chế tạo thuốc, tháng nào cũng lãnh 3400 tệ tiền lương hưu, cộng với thu nhập từ việc chụp ảnh, rõ ràng ông ta có thể rời khỏi đường Phổ Âu Tân, chuyển đến nơi khác có điều kiện tốt hơn." Tiếu Mãn lắc đầu. "Đường Phổ Âu Tân sắp bị dỡ bỏ rồi, đến một cái camera cũng không có, đúng là tăng độ khó cho chúng ta mà."


Đường Phổ Âu Tân là khu vực chờ giải tỏa nằm sát cửa phía nam của khu giải trí khoa học, mấy năm trước người ta đồn rằng nó sẽ bị dỡ bỏ, nhưng đến nay nơi này và sân chơi vẫn leo lắt sống qua ngày, hiện giờ còn rất ít người ở đó.


So với La Tường Phủ, hung thủ khó dụ dỗ Trần Quyền Hán vào khu giải trí để giết hơn.


"Tôi còn chưa hiểu một chuyện." Dịch Phi nói: "Dựa theo lời khai của Chiêm Hoàn Hùng, La Tường Phủ đã tự tới khu giải trí để chờ hung thủ, vậy chắc Trần Quyền Hán cũng thế. Sao hung thủ làm được điều này chứ?"


"Hung thủ đã từng giao tiếp với hai người họ." Minh Thứ nói: "Còn biết rõ nên hẹn họ ở đâu để tránh lọt vào ống kính camera. Tức là cô ta rất quen thuộc khu Tây thành, nhất là sân chơi khoa học."


"Phạm vi này quá rộng." Dịch Phi nghiêm túc, "Giao tiếp chỉ là dùng lời nói để mê hoặc thôi. Thật ra hung thủ đã nói gì với họ, mà có thể khiến họ uống rượu xong là tự vác xác đến khu giải trí chờ đợi vào đêm khuya nhỉ?"


Một thành viên trong tổ lên tiếng: "Nếu đó là một người phụ nữ rất quyến rũ thì sao?"


Minh Thứ chợt nhớ tới một kiểu người khác mà mình và Tiêu Ngộ An đã gặp ở quảng trường Hoa Vận.


Hiện giờ hai vụ này rất rõ ràng, hung thủ giết người là vì chụp ảnh dạo trên phố, còn động cơ được chia thành hai loại, thứ nhất là suy đoán ban đầu, hung thủ ghét chụp ảnh dạo, có lẽ đã từng bị mấy ông già quấy rối, hai là hung thủ không được người chụp ảnh dạo yêu thích, sau khi thường xuyên bị họ phớt lờ thì tâm lý trở nên vặn vẹo u ám nên mới ra tay giết người.


Nếu là động cơ đầu tiên, khả năng cao hung thủ là một người vô cùng quyến rũ, ít nhất là có vẻ ngoài hấp dẫn. Nếu là cái thứ hai...


Minh Thứ cúi đầu, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra sao một kẻ không có chút hấp dẫn nào với mấy người chụp ảnh dạo mà lại có thể dụ dỗ họ được.


Một lát sau, cậu ngước mắt lên, nhìn Tiêu Ngộ An đang ngồi trong góc.


Đúng lúc này anh bỗng hắng giọng một cái: "Trước tiên cứ kiểm tra mấy "chỗ giao nhau" đã."


Tất cả đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó đều ngẩn người.


"Cục phó Tiêu..."


"Anh đến đây từ khi nào vậy?"


"Cục phó Tiêu mới đến thôi." Minh Thứ ra hiệu bảo mọi người im lặng, "Trừ những nơi quen thuộc với dân chụp ảnh dạo ở khu Tây Thành, thì La Tường Phủ và Trần Quyền Hán còn thường xuyên đến trung tâm Hoa Vận, đây được xem như là "chỗ giao nhau" quan trọng nhất."


Tiêu Ngộ An nói: "Có lẽ hung thủ cũng rất hay đến đó."


"Trung tâm Hoa Vận bị nguyền rồi." Tiếu Mãn bỗng nhiên nói: "Ở đó vừa xảy ra vụ giết người ở quán cà phê, nếu La Tường Phủ và Trần Quyền Hán cũng bị hung thủ nhắm trúng lúc đến đây thì đúng là vi diệu thật."


Chu Nguyện nói: "Chúng ta có thể xem thử camera theo dõi ở Hoa Vận."


"Hung thủ quen thuộc khu Tây Thành và trung tâm Hoa Vận, có lẽ cô ta sống ở khu Tây Thành và làm việc xung quanh trung tâm Hoa Vận." Tiêu Ngô An nói: "Trước đây chúng ta bị ảnh hưởng bởi hai vụ án của Lỗ Côn và Lý Hồng Mai nên mới cho rằng hung thủ ra tay vì "chính nghĩa". Thật ra cũng chưa chắc đâu."


"Đúng vậy." Minh Thứ tiếp lời Tiêu Ngộ An, đồng thời còn nêu ra một khả năng khác là trút giận do không được yêu thích.


Thành viên của tổ trọng án đã từng nghe qua khá nhiều động cơ dị hợm, thậm chí đôi khi còn vô cùng khó tin, cho nên rất dễ tiếp thu động cơ này.


Trong khi mọi người đều đang tập trung suy nghĩ manh mối mới, chỉ có mình Phương Viễn Hàng là lơ đễnh, cậu ta cảm thấy sư phụ và cục phó Tiêu luôn hiểu ý nhau.


Luôn hiểu ý nhau tức là có bí mật.


Tiêu Ngộ An nói tiếp: "Tôi không rõ các cậu có để ý không. Vụ của La Tường Phủ chỉ xảy ra ngay sau vụ giết người ở quán cà phê."


Minh Thứ suy nghĩ một lát: "Chắc là trùng hợp nhỉ?"


"Vậy nếu không phải thì sao?" Tiêu Ngộ An nói: "Có thể hung thủ đã bị dẫn dắt hoặc bị kích động bởi vụ giết người ở quán cà phê, sau đó thì khoác lên hành vi của mình một cái áo 'chính nghĩa'."


Minh Thứ nhỏ giọng nói: "... Ai có khả năng bị dẫn dắt nhất?"


Nhân chứng? Tức là mấy người có mặt ở quán cà phê Thư Hãn lúc đó à?


Nếu thật sự là vậy thì việc này đúng với suy đoán "Hung thủ thường xuyên đến trung tâm Hoa Vận".


"Suy nghĩ của hung thủ rất mâu thuẫn, cô ta vừa muốn che giấu bản thân để có thể gây án tiếp, vừa cố ý cho chúng ta manh mối." Tiêu Ngộ An nói: "Cô ta biết cảnh sát đang điều tra hai vụ La, Trần, nên bây giờ chỉ dám quan sát hướng điều tra của chúng ta và theo dõi mục tiêu mới thôi, không dám giết người nữa đâu. Mọi người phải nắm bắt cơ hội lần này."


Loại trừ dần dần các điều kiện thì sẽ xâu chuỗi được manh mối.


Trong số những ông già thích chụp ảnh dạo ở thành phố, khoảng 75 người có hoàn cảnh giống hai người La và Trần, mà trong số 75 người ấy, chỉ có 6 người sống ở khu Tây Thành và thường xuyên đến trung tâm Hoa Vận, bao gồm cả Huệ Thành Hiến đã chụp ảnh Trần Quyền Hán.


Rất có thể mấy người đó đã lọt vào tầm ngắm của hung thủ.


Nhưng đáng chú ý là Huệ Thành Hiến không có thói quen chụp ảnh gây phản cảm cho người khác như hai người La, Trần.


Minh Thứ quyết định tự đi hỏi lần lượt các hộ gia đình trên đường Phổ Âu Tân, cuối cùng cũng nghe được một thông tin quan trọng từ người thợ sửa giày đầu đường: Từng có một người phụ nữ cao gầy, mặc váy dài xuất hiện dưới lầu nhà Trần Quyền Hán.


"Tôi không nhớ rõ mặt của đối phương." Thợ sửa giày nói: "Chỉ nhớ cô ta bận váy màu vàng và xịt nước hoa khắp người. Ôi, phụ nữ ở cái chỗ nhỏ bé này không biết cách ăn diện như cô ta đâu. Vì vậy, tôi mới có ấn tượng sâu sắc về người này, nhưng tôi cũng thấy kỳ lạ lắm."


Minh Thứ hỏi: "Kỳ lạ thế nào?"


"À... Tôi cũng không biết nói sao nữa." Thợ sửa giày xoắn xuýt hồi lâu, "Tôi chỉ cảm thấy khó hiểu, sao cô ta phải ăn mặc đẹp như vậy để đến chỗ chúng tôi chứ?"


Trong đầu Minh Thứ chợt nảy ra một suy đoán...


Là vì cô ta muốn dụ dỗ Trần Quyền Hán, để ông ta sẵn sàng đến khu giải trí khoa học chờ chết!


Nắng buổi chiều rất gắt, Minh Thứ chạy về cục hình sự dưới ánh nắng chói chang, sau đó cậu vội vã tới phòng làm việc của Tiêu Ngộ An, gấp đến mức quên cả gõ cửa, cứ thế xông thẳng vào.


"Tiêu..."


Có hai ánh mắt đồng thời nhìn về phía Minh Thứ, lúc này cậu mới phát hiện cục trưởng Lý cũng đang ở đây.


May là hổi nãy chưa thốt ra từ "Anh".


Minh Thứ nhanh chóng chỉnh lại dáng đứng và giọng điệu rồi cười nói: "Cục trưởng Lý, chú đến tìm cục phó Tiêu ạ?"


Cục trưởng Lý nói giỡn, "Tổ trường Minh à, sao ngày càng thiếu phép tắc thế, chưa nói tiếng nào đã đẩy cửa vào rồi? Bình thường cậu đến gặp cục phó Tiêu đều giống thế này hả?"


"Không có đâu, lần nào cháu cũng gõ cửa hết." Minh Thứ nói: "Hôm nay bên ngoài nắng gắt quá, cháu suýt nữa bị say nắng, nên chạy vội tới đây để hường ké tí gió điều hòa ấy mà."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương