Tâm Cơ Của Cô Bé Lọ Lem
-
Chương 19: Gương mẫu
Nhà hàng này mới khai trương không bao lâu, danh tiếng lại không nhỏ, nghe nói hải sản ở đây làm cũng rất được, vị trí gần bờ sông, ban đêm có ngọn đèn sáng rực, nhìn cảnh bên dòng sông và ăn uống, rất có giai điệu. Quan Hành muốn dẫn bạn gái nhà mình đi ăn, thuận đường hẹn gặp người anh trai xấu xa.
Vốn là Quan Triệt không nghĩ tới muốn gọi Nguyễn Hâm Kiều, lúc này đưa cô theo, hình như rất dễ dàng sinh ra hiểu lầm.
Nhưng trong điện thoại nghe được thanh âm mềm yếu của cô, trái tim đập nhanh có chút quái lạ, câu nói kia cũng giống như tự chủ trương, đầu óc chưa cho phép liền nhảy ra từ trong miệng.
Cô nhóc lanh lợi kia còn cố tình, chợt nghe một chút liền nhận ra lời anh muốn nói.
Quan Triệt chạy xe ra bãi đỗ, lại gọi cho Quan Hành, bảo nó đưa Lương Kiều đi trước.
Vừa nghe anh nói muốn đi đón Nguyễn Hâm Kiều, Quan Hành gật đầu vui vẻ: "Ôi, cái giá của viên đạn bọc đường ném ra từ máy bay tính ra cũng không tệ a, nhanh như vậy liền đánh hạ được anh, tường thành của anh cũng không rắn chắc."
Quan Triệt không để ý tới nó, trực tiếp tắt điện thoại.
Lúc tới bên trong thành phố thì sắc trời đã biến thành màu đen, quảng trường phía trước đã rực sáng, nhịp điệu sôi động như muốn xuyên thấu tầng mây đêm đen, tạo nên một không khí náo nhiệt như không khí đón năm mới.
Quan Triệt chậm rãi dừng xe ở ven đường, đang muốn gọi điện thoại cho Nguyễn Hâm Kiều, thình lình một bóng người chạy ra ở bên cạnh, ghé vào cửa sổ thủy tinh trên xe gõ gõ.
Mở cửa kính xe, lọt vào trong tầm mắt đó là khuôn mặt cười dịu dàng của cô, trong bóng đêm như trước mang theo ánh sáng nhu hòa.
"Hi ~" Cách tấm cửa sổ Nguyễn Hâm Kiều hướng anh xua tay, cười mắt cong cong.
Quan Triệt không khỏi mỉm cười: "Hi."
Nguyễn Hâm Kiều kéo mở cửa xe, phất váy, cẩn thận ngồi lên, thắt dây an toàn.
"Làm sao lại không chờ ở trong nhà?" Quan Triệt chậm rãi khởi động xe, một bên hỏi cô.
Nguyễn Hâm Kiều gãi đùi bị muỗi đốt, giải thích nói: "Em vừa xuống đây một lát."
Thực ra khi nhận xong điện thoại của anh lập tức chạy tới rửa mặt chải đầu trang điểm, sợ chờ sốt ruột, vội vã tự mình chuẩn bị xong, nhắn với lão ba một tiếng, chạy xuống chờ.
Ngược lại thời gian chờ cũng không tính là lâu, ai biết nơi này muỗi rất nhiều, dường như đồng lòng muốn làm ngã cô, bay qua đây tập trung đốt.
"Thân thể của ba cô có tốt không?" Rời khỏi một đoạn, Quan Triệt mới hỏi.
Nhắc tới chuyện này làm cho Nguyễn Hâm Kiều mất tinh thần: "Không tốt lắm. Mấy ngày hôm trước kiểm tra ra bệnh tăng nhãn áp, thị lực đã giảm xuống rất nhiều, tình huống không tốt còn có khả năng sẽ làm phẫu thuật."
Quan Triệt trầm ngâm một lát, "Cần giúp đỡ thì nói, nói với tôi."
"Cám ơn học trưởng." Nguyễn Hâm Kiều cười cười, bệnh này tuy rằng không có khả năng khỏi hẳn, nhưng có thể tìm chuyên gia tốt nhất để làm phẫu thuật đương nhiên có lợi chứ không có hại. Anh nguyện ý giúp đỡ, không còn gì tốt hơn.
Hình như vài câu này là Quan Triệt đã dành hết tất cả lời nói với nhau, thấy anh lại buồn thế, Nguyễn Hâm Kiều vội vàng chủ động chọn chủ đề, hỏi muốn đi ăn ở nơi đâu.
Quan Triệt hiểu biết cũng không nhiều, giải thích vài câu rất ít.
Biết được đi cùng còn có bạn gái thần bí kia của Tiểu Quan tổng, Nguyễn Hâm Kiều nhớ lại lần trước Lộ Lộ cho cô xem kia đoạn phim kia, rất tò mò muốn biết thêm.
Quan Triệt đưa ra đánh giá rất đơn giản —— "Tóm được Quan Hành".
Nguyễn Hâm Kiều không khỏi tò mò thêm, người con gái có thể gây khó dễ cho Tiểu Quan tổng, nhất định có chỗ hơn người.
Nơi đi có chút xa, đi một khoảng thời gian mới vừa tới. Nguyễn Hâm Kiều vừa xuống xe, đã bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.
Nói là nhà hàng, thoạt nhìn giống như tòa nhà ba tầng ven biển để nghỉ ngơi, ngọn đèn xán lạn, chiếu rọi mặt sông yên tĩnh cách đó không xa, sóng nước trong vắt. Lầu một là đại sảnh sạch sẽ sáng ngời, đồng phục của người phục vụ rất tinh xảo, đồng phục nữ đều là váy màu đỏ rượu ôm sát người, kiểu nam là tây trang cùng màu, liếc nhìn một cái rất là đẹp mắt.
Bốn phía của lầu thứ hai đều là cửa sổ sát đất, có thể nhìn cảnh sông lớn, giờ phút này gần hết chỗ. Lầu ba còn lại là thiết kế nửa ngoài trời, ngọn đèn không sáng như vậy, không thấy được người đứng phía dưới.
Nguyễn Hâm Kiều đi theo sau Quan Triệt, tất cả người phục vụ đều dẫn lên lầu ba.
Phía trên có phân tách vài không gian độc lập, có thiết bị cách âm và che khuất tầm nhìn đều tốt. Phảng phất có thể thấy được khung cảnh dưới đáy biển như tranh vẽ, có cá mập lớn, cũng có màu sắc tươi sáng của bầy cá. Mái hiên treo vỏ sò và các dạng đèn hình sao, nơi nơi đều có cảm giác của biển.
Một đường đi Nguyễn Hâm Kiều nhìn cảnh mới lạ.
Phục vụ đưa họ tới cửa liền rời đi, Nguyễn Hâm Kiều cùng Quan Triệt đi vào, theo thói quen lôi kéo tay áo của anh.
Quan Triệt dừng một chút, không biến sắc che bàn tay nhỏ của cô, không nắm, không dùng lực.
Phản ứng này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Nguyễn Hâm Kiều, cô theo bản năng nhìn chằm chằm vào tay mình đang trong tay Quan Triệt, đầu óc như pháo hoa nở tung, bùm bùm.
Ở giữa bố trí một bàn dài, Quan Hành và Lương Kiều dựa vào nhau nói nói cười cười, thấy hai người tiến vào, xa xa mới đưa tay xuống.
Tầm mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm bóng người xinh đẹp bên cạnh Quan Triệt, Lương Kiều nhíu nhíu lông mày: "Đây là người mà anh nói máy bay ném bom kia sao? Có phải anh bị mù hay không, này rõ ràng là cái ly bánh ngọt giấy."
Quan Hành chậc một tiếng: "Anh không nói là diện mạo, dáng vẻ trưởng thành kìa, khẩu vị của anh trai cũng rất nặng."
Lương Kiều vui vẻ, không đợi hai người đi tới, khẩn trương đứng dậy đi đón.
"Hi, Kiều Kiều, tôi là Lương Kiều."
Cô cười tủm tỉm duỗi tay, gọi thân thiết lại không làm cho người khác thấy phản cảm, Nguyễn Hâm Kiều cũng cười nắm lấy, ngọt ngào chào hỏi theo cô. Sau đó thình lình bị cô sờ sờ đầu, giống như là nói với đứa nhỏ: "Thật đáng yêu!"
Nguyễn Hâm Kiều đơn giản, so với đáng yêu, cô càng vui mừng khi người khác khen cô xinh đẹp gợi cảm có sức quyến rũ.
Đương nhiên nếu là Quan Triệt nói, anh nói cái gì cô đều vui mừng.
Quan Hành cùng Lương Kiều đã gọi trước món ăn, không bao lâu bọn họ xử lý xong hải sản, có đưa thêm mấy bình rượu, tất cả đều trắng.
Lương Kiều uống rượu hoàn toàn không thành vấn đề, về phần Nguyễn Hâm Kiều... Cô luôn tỏ ra chính mình có thể uống, mặt khác ba người lại rất ăn ý, biểu cảm như là đối xử với một đứa nhỏ học người uống rượu, sau đó gọi cho cô một ly nước dừa.
Nguyễn Hâm Kiều ôm ly nước vẻ mặt ai oán, không uống rượu thì không thể mượn rượu hành hung a.
Tình cảm của hai anh em Quan Triệt cùng Quan Hành rất tốt, mọi người đều biết chuyện, thoạt nhìn Lương Kiều và Quan Triệt cũng rất quen thuộc, cử chỉ tự nhiên. Ba người họ ngồi cùng nhau, thật sự chính là cảm giác người một nhà, lời nói lộ ra rất ăn ý và rất quen.
Nguyễn Hâm Kiều giống là thành viên mớivừa gia nhập vào nơi này, rụt rè, cũng tò mò, thêm nhiều bạn bè cũng rất vui.
Quan Triệt vẫn như cũ nói không thân thiết, Nguyễn Hâm Kiều cũng yên lặng như bình thường, nghe nhiều là Quan Hành cùng Lương Kiều trước mặt đấu võ mồm.
Hai người đều có hứng thú đùa cợt, một phút trước còn hào hứng bừng bừng nói đại gia già có tính tình cổ quái, bỗng giây tiếp theo bắt đầu sặc, động tác người bên cạnh một phen nắm tay lôi kéo, tiếp theo không hiểu sao lại đấu võ mồm, có yêu có đùa.
Đó là một loại hòa hợp lẫn nhau chẳng phân biệt được ngươi ta ân ái cùng triền miên, ánh mắt Nguyễn Hâm Kiều đầy hâm mộ, nhìn lại người bên cạnh trầm mặc, thờ ơ, phảng phất như sớm đã thành thói quen.
Dường như nhận thấy được Nguyễn Hâm Kiều đang nhìn anh, Quan Triệt lườm cô một cái, yên lặng bóc thịt tôm bỏ vào chén nhỏ của cô.
"..." Nguyễn Hâm Kiều dở khóc dở cười, xiên qua ăn luôn, sau đó nói cảm ơn với anh.
Quan Triệt nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, trong tiếng nói lộ ra vài phần vui sướng không dễ phát hiện.
Đối diện nhìn hai người, không hẹn mà cũng bắt đầu cúi đầu bóc tôm. Hai người một trước một sau bóc xong, Quan Hành đắc ý dào dạt chuyển tôm mà mình bóc được vào chén của Lương Kiều, khoe nói: "Xem anh bóc được gì này."
Lương Kiều lấy một khối tôm khô cuối cùng ra, lơ đễnh nói: "Em bóc rất đẹp mắt a."
Nói xong nhanh chóng lấy nĩa chuyển khối tôm bóc được qua cho Nguyễn Hâm Kiều, còn hướng cô trừng mắt nhìn, "Ăn đi."
Nguyễn Hâm Kiều có chút lơ mơ, nhưng nằm trong dự đoán của Quan Hành, ôm chầm Lương Kiều ở trên lưng nhéo một cái, đè nặng âm thanh khêu gợi nói: "Tôm cho cô ấy, lấy cái gì mà anh ăn, hở?"
Lương Kiều quay đầu nhìn, đối với anh mị hoặc liếm liếm môi, "Này."
Hai cái đầu liền cùng nhau triền triền miên nhẹ nhàng.
Má ơi, thật sự giống như là đưa thức ăn cho nhau thật tốt vậy...
Nguyễn Hâm Kiều không khỏi đồng tình nhìn Quan Triệt, trẻ trung tán gái, lão đại ăn thức ăn thừa.
Bữa tiệc này... Oh không, là hải sản, ăn rất thích, sau khi kết thúc phụ vụ giúp gọi xe, ở cửa bốn người nói tạm biệt, đều tự lên xe.
Quan Hành đưa bạn gái về nhà, Quan Triệt đưa Nguyễn Hâm Kiều về nhà.
Mọi người xem, một chữ cũng kém, cuộc sống như là hai thái cực nóng và lạnh, Nguyễn Hâm Kiều ngồi ở trong xe còn đang xúc động, sự chênh lệch giữa hai anh em cũng quá lớn.
Quan Triệt vào chỗ ngồi bên cạnh cô, cách một khoảng, nhìn cô rung đùi đắc ý, cuối cùng còn thở dài, buồn cười không thôi.
Uống một ít rượu, thần kinh ngược lại so bình thường tỉnh táo hơn, Quan Triệt yên lặng nhìn cô, đột nhiên có chút tò mò, đầu óc của cô nhóc này so với bản thân thì hoàn toàn bất đồng, rốt cuộc là thế nào.
"Đang nghĩ cái gì?"
Trong đầu Nguyễn Hâm Kiều còn phản phất bóng dáng phóng khoáng lạc quan của đôi ác nghiệt kia trong lúc ăn mà ân ái từng chút từng chút, thình lình nghe được câu hỏi của anh, "A" một tiếng, đáp: "Suy nghĩ về Tiểu Quan tổng và Lương tiểu thư."
"Nghĩ bọn họ làm cái gì." Quan Triệt có chút không thể lý giải.
Nguyễn Hâm Kiều tựa vào sau lưng ghế ngồi, đem đầu chuyển hướng bên anh, quanh mũi là hơi thở nhàn nhạt mùi rượu. Tất cả mùi vị trên người anh cô đều thích, nhịn không được hướng lại gần một chút, nhìn anh nói: "Bọn họ thật sự rất yêu nhau a."
Quan Triệt nhẹ nhàng kéo khóe miệng, không lên tiếng.
"Chúng ta về sau cũng sẽ yêu nhau như vậy sao?" Cô lại tiếp một câu, thanh âm như là người say rượu đang ngủ mơ.
Quan Triệt nghe rõ, hơi hơi bị kiềm hãm, quay đầu, ánh mắt bị nóng tối che mờ nhìn không chân thực.
Nguyễn Hâm Kiều nghĩ, không né cũng không tránh, thẳng tắp nhìn lại anh.
Cô có loại cảm giác hâm mộ Lương Kiều cùng Quan Hành có thế lực ngang nhau, dáng vẻ như vậy mới là đôi tình nhân bên nhau.
Nhưng cô cùng Quan Triệt thậm chí chỉ là tình bạn không hơn, cho tới nay đều là do cô tình nguyện, anh chưa bao giờ tỏ thái độ. Anh đối với cô đủ loại dung túng, không hiểu được là xuất phát từ gia đình giáo dục, hay do Lưu viện trưởng phó thác, hoặc là, giống cô hi vọng như vậy, bắt đầu có tình cảm như vậy—— ngầm đồng ý.
Cuối cùng vẫn là đạo hạnh không đủ, đối mặt với anh, cô giống như đứa nhỏ ra vẻ thông minh để được thưởng, chỉ có vài phần phô trương thanh thế, không lo lắng.
Ánh mắt của anh ẩn trong bóng đêm, vẫn như cũ làm cho cô có loại cảm giác áp bức không thể che giấu, Nguyễn Hâm Kiều cắn môi, lấy can đảm muốn gọi tên của anh, không ngờ vừa ra khỏi miệng cũng là một tiếng: "Tiểu triệt triệt..."
Kém chút nữa là cắn phải đầu lưỡi của mình cũng không nói, rõ ràng nhìn thấy khóe môi của Quan Triệt khóe co rút một chút.
Nguyễn Hâm Kiều che mặt, hận không thể lập tức nín thở tự sát.
Vốn là Quan Triệt không nghĩ tới muốn gọi Nguyễn Hâm Kiều, lúc này đưa cô theo, hình như rất dễ dàng sinh ra hiểu lầm.
Nhưng trong điện thoại nghe được thanh âm mềm yếu của cô, trái tim đập nhanh có chút quái lạ, câu nói kia cũng giống như tự chủ trương, đầu óc chưa cho phép liền nhảy ra từ trong miệng.
Cô nhóc lanh lợi kia còn cố tình, chợt nghe một chút liền nhận ra lời anh muốn nói.
Quan Triệt chạy xe ra bãi đỗ, lại gọi cho Quan Hành, bảo nó đưa Lương Kiều đi trước.
Vừa nghe anh nói muốn đi đón Nguyễn Hâm Kiều, Quan Hành gật đầu vui vẻ: "Ôi, cái giá của viên đạn bọc đường ném ra từ máy bay tính ra cũng không tệ a, nhanh như vậy liền đánh hạ được anh, tường thành của anh cũng không rắn chắc."
Quan Triệt không để ý tới nó, trực tiếp tắt điện thoại.
Lúc tới bên trong thành phố thì sắc trời đã biến thành màu đen, quảng trường phía trước đã rực sáng, nhịp điệu sôi động như muốn xuyên thấu tầng mây đêm đen, tạo nên một không khí náo nhiệt như không khí đón năm mới.
Quan Triệt chậm rãi dừng xe ở ven đường, đang muốn gọi điện thoại cho Nguyễn Hâm Kiều, thình lình một bóng người chạy ra ở bên cạnh, ghé vào cửa sổ thủy tinh trên xe gõ gõ.
Mở cửa kính xe, lọt vào trong tầm mắt đó là khuôn mặt cười dịu dàng của cô, trong bóng đêm như trước mang theo ánh sáng nhu hòa.
"Hi ~" Cách tấm cửa sổ Nguyễn Hâm Kiều hướng anh xua tay, cười mắt cong cong.
Quan Triệt không khỏi mỉm cười: "Hi."
Nguyễn Hâm Kiều kéo mở cửa xe, phất váy, cẩn thận ngồi lên, thắt dây an toàn.
"Làm sao lại không chờ ở trong nhà?" Quan Triệt chậm rãi khởi động xe, một bên hỏi cô.
Nguyễn Hâm Kiều gãi đùi bị muỗi đốt, giải thích nói: "Em vừa xuống đây một lát."
Thực ra khi nhận xong điện thoại của anh lập tức chạy tới rửa mặt chải đầu trang điểm, sợ chờ sốt ruột, vội vã tự mình chuẩn bị xong, nhắn với lão ba một tiếng, chạy xuống chờ.
Ngược lại thời gian chờ cũng không tính là lâu, ai biết nơi này muỗi rất nhiều, dường như đồng lòng muốn làm ngã cô, bay qua đây tập trung đốt.
"Thân thể của ba cô có tốt không?" Rời khỏi một đoạn, Quan Triệt mới hỏi.
Nhắc tới chuyện này làm cho Nguyễn Hâm Kiều mất tinh thần: "Không tốt lắm. Mấy ngày hôm trước kiểm tra ra bệnh tăng nhãn áp, thị lực đã giảm xuống rất nhiều, tình huống không tốt còn có khả năng sẽ làm phẫu thuật."
Quan Triệt trầm ngâm một lát, "Cần giúp đỡ thì nói, nói với tôi."
"Cám ơn học trưởng." Nguyễn Hâm Kiều cười cười, bệnh này tuy rằng không có khả năng khỏi hẳn, nhưng có thể tìm chuyên gia tốt nhất để làm phẫu thuật đương nhiên có lợi chứ không có hại. Anh nguyện ý giúp đỡ, không còn gì tốt hơn.
Hình như vài câu này là Quan Triệt đã dành hết tất cả lời nói với nhau, thấy anh lại buồn thế, Nguyễn Hâm Kiều vội vàng chủ động chọn chủ đề, hỏi muốn đi ăn ở nơi đâu.
Quan Triệt hiểu biết cũng không nhiều, giải thích vài câu rất ít.
Biết được đi cùng còn có bạn gái thần bí kia của Tiểu Quan tổng, Nguyễn Hâm Kiều nhớ lại lần trước Lộ Lộ cho cô xem kia đoạn phim kia, rất tò mò muốn biết thêm.
Quan Triệt đưa ra đánh giá rất đơn giản —— "Tóm được Quan Hành".
Nguyễn Hâm Kiều không khỏi tò mò thêm, người con gái có thể gây khó dễ cho Tiểu Quan tổng, nhất định có chỗ hơn người.
Nơi đi có chút xa, đi một khoảng thời gian mới vừa tới. Nguyễn Hâm Kiều vừa xuống xe, đã bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.
Nói là nhà hàng, thoạt nhìn giống như tòa nhà ba tầng ven biển để nghỉ ngơi, ngọn đèn xán lạn, chiếu rọi mặt sông yên tĩnh cách đó không xa, sóng nước trong vắt. Lầu một là đại sảnh sạch sẽ sáng ngời, đồng phục của người phục vụ rất tinh xảo, đồng phục nữ đều là váy màu đỏ rượu ôm sát người, kiểu nam là tây trang cùng màu, liếc nhìn một cái rất là đẹp mắt.
Bốn phía của lầu thứ hai đều là cửa sổ sát đất, có thể nhìn cảnh sông lớn, giờ phút này gần hết chỗ. Lầu ba còn lại là thiết kế nửa ngoài trời, ngọn đèn không sáng như vậy, không thấy được người đứng phía dưới.
Nguyễn Hâm Kiều đi theo sau Quan Triệt, tất cả người phục vụ đều dẫn lên lầu ba.
Phía trên có phân tách vài không gian độc lập, có thiết bị cách âm và che khuất tầm nhìn đều tốt. Phảng phất có thể thấy được khung cảnh dưới đáy biển như tranh vẽ, có cá mập lớn, cũng có màu sắc tươi sáng của bầy cá. Mái hiên treo vỏ sò và các dạng đèn hình sao, nơi nơi đều có cảm giác của biển.
Một đường đi Nguyễn Hâm Kiều nhìn cảnh mới lạ.
Phục vụ đưa họ tới cửa liền rời đi, Nguyễn Hâm Kiều cùng Quan Triệt đi vào, theo thói quen lôi kéo tay áo của anh.
Quan Triệt dừng một chút, không biến sắc che bàn tay nhỏ của cô, không nắm, không dùng lực.
Phản ứng này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Nguyễn Hâm Kiều, cô theo bản năng nhìn chằm chằm vào tay mình đang trong tay Quan Triệt, đầu óc như pháo hoa nở tung, bùm bùm.
Ở giữa bố trí một bàn dài, Quan Hành và Lương Kiều dựa vào nhau nói nói cười cười, thấy hai người tiến vào, xa xa mới đưa tay xuống.
Tầm mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm bóng người xinh đẹp bên cạnh Quan Triệt, Lương Kiều nhíu nhíu lông mày: "Đây là người mà anh nói máy bay ném bom kia sao? Có phải anh bị mù hay không, này rõ ràng là cái ly bánh ngọt giấy."
Quan Hành chậc một tiếng: "Anh không nói là diện mạo, dáng vẻ trưởng thành kìa, khẩu vị của anh trai cũng rất nặng."
Lương Kiều vui vẻ, không đợi hai người đi tới, khẩn trương đứng dậy đi đón.
"Hi, Kiều Kiều, tôi là Lương Kiều."
Cô cười tủm tỉm duỗi tay, gọi thân thiết lại không làm cho người khác thấy phản cảm, Nguyễn Hâm Kiều cũng cười nắm lấy, ngọt ngào chào hỏi theo cô. Sau đó thình lình bị cô sờ sờ đầu, giống như là nói với đứa nhỏ: "Thật đáng yêu!"
Nguyễn Hâm Kiều đơn giản, so với đáng yêu, cô càng vui mừng khi người khác khen cô xinh đẹp gợi cảm có sức quyến rũ.
Đương nhiên nếu là Quan Triệt nói, anh nói cái gì cô đều vui mừng.
Quan Hành cùng Lương Kiều đã gọi trước món ăn, không bao lâu bọn họ xử lý xong hải sản, có đưa thêm mấy bình rượu, tất cả đều trắng.
Lương Kiều uống rượu hoàn toàn không thành vấn đề, về phần Nguyễn Hâm Kiều... Cô luôn tỏ ra chính mình có thể uống, mặt khác ba người lại rất ăn ý, biểu cảm như là đối xử với một đứa nhỏ học người uống rượu, sau đó gọi cho cô một ly nước dừa.
Nguyễn Hâm Kiều ôm ly nước vẻ mặt ai oán, không uống rượu thì không thể mượn rượu hành hung a.
Tình cảm của hai anh em Quan Triệt cùng Quan Hành rất tốt, mọi người đều biết chuyện, thoạt nhìn Lương Kiều và Quan Triệt cũng rất quen thuộc, cử chỉ tự nhiên. Ba người họ ngồi cùng nhau, thật sự chính là cảm giác người một nhà, lời nói lộ ra rất ăn ý và rất quen.
Nguyễn Hâm Kiều giống là thành viên mớivừa gia nhập vào nơi này, rụt rè, cũng tò mò, thêm nhiều bạn bè cũng rất vui.
Quan Triệt vẫn như cũ nói không thân thiết, Nguyễn Hâm Kiều cũng yên lặng như bình thường, nghe nhiều là Quan Hành cùng Lương Kiều trước mặt đấu võ mồm.
Hai người đều có hứng thú đùa cợt, một phút trước còn hào hứng bừng bừng nói đại gia già có tính tình cổ quái, bỗng giây tiếp theo bắt đầu sặc, động tác người bên cạnh một phen nắm tay lôi kéo, tiếp theo không hiểu sao lại đấu võ mồm, có yêu có đùa.
Đó là một loại hòa hợp lẫn nhau chẳng phân biệt được ngươi ta ân ái cùng triền miên, ánh mắt Nguyễn Hâm Kiều đầy hâm mộ, nhìn lại người bên cạnh trầm mặc, thờ ơ, phảng phất như sớm đã thành thói quen.
Dường như nhận thấy được Nguyễn Hâm Kiều đang nhìn anh, Quan Triệt lườm cô một cái, yên lặng bóc thịt tôm bỏ vào chén nhỏ của cô.
"..." Nguyễn Hâm Kiều dở khóc dở cười, xiên qua ăn luôn, sau đó nói cảm ơn với anh.
Quan Triệt nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, trong tiếng nói lộ ra vài phần vui sướng không dễ phát hiện.
Đối diện nhìn hai người, không hẹn mà cũng bắt đầu cúi đầu bóc tôm. Hai người một trước một sau bóc xong, Quan Hành đắc ý dào dạt chuyển tôm mà mình bóc được vào chén của Lương Kiều, khoe nói: "Xem anh bóc được gì này."
Lương Kiều lấy một khối tôm khô cuối cùng ra, lơ đễnh nói: "Em bóc rất đẹp mắt a."
Nói xong nhanh chóng lấy nĩa chuyển khối tôm bóc được qua cho Nguyễn Hâm Kiều, còn hướng cô trừng mắt nhìn, "Ăn đi."
Nguyễn Hâm Kiều có chút lơ mơ, nhưng nằm trong dự đoán của Quan Hành, ôm chầm Lương Kiều ở trên lưng nhéo một cái, đè nặng âm thanh khêu gợi nói: "Tôm cho cô ấy, lấy cái gì mà anh ăn, hở?"
Lương Kiều quay đầu nhìn, đối với anh mị hoặc liếm liếm môi, "Này."
Hai cái đầu liền cùng nhau triền triền miên nhẹ nhàng.
Má ơi, thật sự giống như là đưa thức ăn cho nhau thật tốt vậy...
Nguyễn Hâm Kiều không khỏi đồng tình nhìn Quan Triệt, trẻ trung tán gái, lão đại ăn thức ăn thừa.
Bữa tiệc này... Oh không, là hải sản, ăn rất thích, sau khi kết thúc phụ vụ giúp gọi xe, ở cửa bốn người nói tạm biệt, đều tự lên xe.
Quan Hành đưa bạn gái về nhà, Quan Triệt đưa Nguyễn Hâm Kiều về nhà.
Mọi người xem, một chữ cũng kém, cuộc sống như là hai thái cực nóng và lạnh, Nguyễn Hâm Kiều ngồi ở trong xe còn đang xúc động, sự chênh lệch giữa hai anh em cũng quá lớn.
Quan Triệt vào chỗ ngồi bên cạnh cô, cách một khoảng, nhìn cô rung đùi đắc ý, cuối cùng còn thở dài, buồn cười không thôi.
Uống một ít rượu, thần kinh ngược lại so bình thường tỉnh táo hơn, Quan Triệt yên lặng nhìn cô, đột nhiên có chút tò mò, đầu óc của cô nhóc này so với bản thân thì hoàn toàn bất đồng, rốt cuộc là thế nào.
"Đang nghĩ cái gì?"
Trong đầu Nguyễn Hâm Kiều còn phản phất bóng dáng phóng khoáng lạc quan của đôi ác nghiệt kia trong lúc ăn mà ân ái từng chút từng chút, thình lình nghe được câu hỏi của anh, "A" một tiếng, đáp: "Suy nghĩ về Tiểu Quan tổng và Lương tiểu thư."
"Nghĩ bọn họ làm cái gì." Quan Triệt có chút không thể lý giải.
Nguyễn Hâm Kiều tựa vào sau lưng ghế ngồi, đem đầu chuyển hướng bên anh, quanh mũi là hơi thở nhàn nhạt mùi rượu. Tất cả mùi vị trên người anh cô đều thích, nhịn không được hướng lại gần một chút, nhìn anh nói: "Bọn họ thật sự rất yêu nhau a."
Quan Triệt nhẹ nhàng kéo khóe miệng, không lên tiếng.
"Chúng ta về sau cũng sẽ yêu nhau như vậy sao?" Cô lại tiếp một câu, thanh âm như là người say rượu đang ngủ mơ.
Quan Triệt nghe rõ, hơi hơi bị kiềm hãm, quay đầu, ánh mắt bị nóng tối che mờ nhìn không chân thực.
Nguyễn Hâm Kiều nghĩ, không né cũng không tránh, thẳng tắp nhìn lại anh.
Cô có loại cảm giác hâm mộ Lương Kiều cùng Quan Hành có thế lực ngang nhau, dáng vẻ như vậy mới là đôi tình nhân bên nhau.
Nhưng cô cùng Quan Triệt thậm chí chỉ là tình bạn không hơn, cho tới nay đều là do cô tình nguyện, anh chưa bao giờ tỏ thái độ. Anh đối với cô đủ loại dung túng, không hiểu được là xuất phát từ gia đình giáo dục, hay do Lưu viện trưởng phó thác, hoặc là, giống cô hi vọng như vậy, bắt đầu có tình cảm như vậy—— ngầm đồng ý.
Cuối cùng vẫn là đạo hạnh không đủ, đối mặt với anh, cô giống như đứa nhỏ ra vẻ thông minh để được thưởng, chỉ có vài phần phô trương thanh thế, không lo lắng.
Ánh mắt của anh ẩn trong bóng đêm, vẫn như cũ làm cho cô có loại cảm giác áp bức không thể che giấu, Nguyễn Hâm Kiều cắn môi, lấy can đảm muốn gọi tên của anh, không ngờ vừa ra khỏi miệng cũng là một tiếng: "Tiểu triệt triệt..."
Kém chút nữa là cắn phải đầu lưỡi của mình cũng không nói, rõ ràng nhìn thấy khóe môi của Quan Triệt khóe co rút một chút.
Nguyễn Hâm Kiều che mặt, hận không thể lập tức nín thở tự sát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook