Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên)
-
Chương 4: Người si tình?
Nghê Vân Huyên nhìn đống tư liệu tỉ mỉ này, hoàn toàn tóm gọn tất cả tin tức về Lục Tử Chiếu trong đó. Bắt đầu từ lúc Viễn Xuyên phát triển, cho tới hiện giờ Lục Tử Chiếu hoàn toàn tiếp nhận tập đoàn Viễn Xuyên, đương nhiên, Viễn Xuyên là cơ đồ bố mẹ Lục Tử Chiếu tay trắng lập nên. Nhưng trên thương trường, lúc vị lão nhân từng trải đó nhận xét Lục Tử Chiếu cũng chỉ dùng một câu “Giữ nghiệp vững hơn dựng nghiệp khó” để miêu tả tình hình tiếp nhận Vĩnh Xuyên gần đây của Lục Tử Chiếu.
Đương nhiên, đó không phải là thứ Lương Bích muốn Nghê Vân Huyên hiểu rõ.
Lương Bích chỉ vào một tin tức giật gân: “Thấy tin tức này không?”
Nghê Vân Huyên gật gật đầu, ở trang giải trí có một bức ảnh, phía trên là Lục Tử Chiếu và bóng lưng của một cô gái. Tuy rằng không nhìn rõ diện mạo của cô gái, nhưng nhìn nụ cười của Lục Tử Chiếu, có thể đoán ra được Lục Tử Chiếu và cô gái trong ảnh có quan hệ không ở mức bình thường.
“Đây là bài báo từ ba năm trước của một đơn vị truyền thông không sợ chết, nghĩ rằng có tin tức này chắc chắn sẽ bán hết hàng.” Lương Bích tạm ngừng: “Trên thực tế, ngày hôm sau khi tờ báo xuất hiện, đơn vị truyền thông kia liền ‘người đi lầu trống’.”
Nghê Vân Huyên mở to hai mắt nhìn Lương Bích, sau đó, cô đột nhiên hiểu được, Lương Bích đang nhắc nhở cô thế lực của Lục Tử Chiếu to lớn bao nhiêu.
Lương Bích thấy Nghê Vân Huyên dường như có chút hiểu rõ mới tiếp tục mở miệng: “Lúc đó bức ảnh này xác thực đã gây náo động, em có biết nguyên nhân là gì không?”
Nghê Vân Huyên lắc đầu: “Bức ảnh này có thể gây náo động?” Cô có chút không tin, trên thương trường những người giàu có áo mũ chỉnh tề tựa hồ không cần người khác nhiều lời cũng có thể biết được, hơn nửa là cờ đỏ trong nhà còn chưa ngã mà cờ màu bên ngoài đã phất, cuộc sống vô cùng phong phú. Nhìn từ góc độ đó, thỉnh thoảng những người này bị truyền ra chuyện xấu gì cũng không làm mọi người cảm thấy kì quái.
“Nguyên nhân là người này là Lục Tử Chiếu, trước đó, Lục Tử Chiếu chưa từng bị giới truyền thông đưa tin có hành động thân mật với cô gái nào. Hơn nữa, chuyện xấu của Lục Tử Chiếu là con số 0, thông tin anh ta trầm lặng an phận cũng như vậy mà tới. Cho nên khi bức ảnh này xuất hiện, lúc ấy liền có người phỏng đoán quan hệ giữa Lục Tử Chiếu và cô gái này. Hơn nữa từ phản ứng của Lục Tử Chiếu, gần như có thể cho thấy quan hệ giữa Lục Tử Chiếu và cô gái này chắc chắn vô cùng không bình thường.”
Lương Bích vẫn nhìn Nghê Vân Huyên không rời, Nghê Vân Huyên nhíu mi, nghiên cứu tin tức bát quái này: “Đây tính là tin tức có giá trị? Em không biết là có gì liên quan đến em.”
“Chị muốn nói đến hai điểm, Lục Tử Chiếu là một người trầm tĩnh an phận. Một khi đã như vậy, anh ta làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy lôi em đi, chắc chắn có nguyên nhân của anh ta.” Sắc mặt Lương Bích hơi nghiêm túc: “Đương nhiên, chị chưa bao giờ tin vào mấy lời nói suông về nhất kiến chung tình hay duyên phận gì đó.”
“Vậy chị cho là gì?” Lúc này Nghê Vân Huyên hiểu được trong lời Lương Bích nói có ý khác, là bản thân cô không đủ thông minh, chưa lĩnh hội được.
“Em nhìn kĩ bóng lưng của cô gái trên bức ảnh xem.” Lương Bích chỉ chỉ: “Em không cảm thấy rằng, rất giống em hay sao?”
Nghê Vân Huyên ngẩn người: “Ý của chị là, Lục Tử Chiếu bởi vì điều này mới giữ em lại?”
“Nếu không thì sao nữa?” Lương Bích không nghi ngờ: “Nói thật, trong cái vòng luẩn quẩn này có bao nhiêu người muốn trèo lên giường của Lục Tử Chiếu, nhưng tất cả đều hăng hái đi ủ rũ trở về, cho nên, không có trường hợp nào thành công. Nếu, em có một bàn đạp tốt như thế, vậy đi thử đi!”
“Ngộ nhỡ, suy đoán của chị là sai thì sao?”
“Không thử sao biết.”
Nghê Vân Huyên và Lương Bích tiếp tục cùng nhau xem một vài tin tức về Lục Tử Chiếu, căn bản không có gì giá trị, mà tin tức đáng để người ta nhắc tới chính là Lục Tử Chiếu đã từng kết hôn. Hai năm trước, Lục Tử Chiếu và con gái của thương nhân nổi tiếng trong thành phố Điền Văn Cử là Điền Tâm Hàm làm đám cưới, khi đó mọi người đều chúc phúc cho cặp đôi này, dù sao cũng coi như thực sự môn đăng hộ đối. Hơn nữa Điền Văn Cử cũng bảo vệ con gái cực tốt, người ngoài căn bản không thể gặp cô con gái bảo bối này của ông, trình độ này kết hợp với tác phong làm việc của Lục Tử Chiếu dường như lại càng hỗ trợ cho nhau.
Cho nên, rất nhiều người đều coi trọng đoạn hôn nhân này.
Nhưng mà hai năm trước, đã xảy ra chuyện lớn gây sốc toàn tỉnh, biệt thự nhà họ Điền xảy ra một trận đại hỏa hoạn, cháy mấy ngày mấy đêm. Ba người nhà họ Điền đều mắc kẹt trong biển lửa, theo truyền thông địa phương đưa tin, sau khi biết được tin Lục Tử Chiếu lập tức chạy tới hiện trường, biết Điền Tâm Hàm còn ở trong biệt thự, anh lập tức xông vào, nhưng cửa chính biệt thự đã bị khóa trái, lửa đã đốt cháy gần hết cánh cửa. Lục Tử Chiếu muốn trực tiếp xông vào, bả vai bị bỏng một mảng lớn, không ít người giữ chặt lấy anh, nhưng Lục Tử Chiếu vẫn muốn xông vào, cuối cùng bất ngờ bị người ta đánh ngất phải đưa vào bệnh viện.
Sau khi lửa được dập tắt, mọi người mới phát hiện, trong biệt thự có đủ ba bộ hài cốt, trong đó hai người còn đang ôm nhau. Theo kết quả điều tra của cảnh sát, lửa cháy hẳn là do có người làm, mà hung thủ chính là bản thân người chết, bởi vì cửa biệt thự đều bị khóa trái, hơn nữa theo lời giúp việc thì chính Trương Thư Anh đã bảo mọi người rời đi. Bởi vì hôm đó là sinh nhật bốn mươi lăm tuổi của Điền Văn Cử, bà muốn một nhà đoàn tụ. Không lâu sau Điền thị bị người ta thu mua, hoàn toàn bị “nuốt chửng”, mà người thu mua không ai khác, chính là Lục Tử Chiếu.
Mà trước khi xảy ra hỏa hoạn không lâu, nhà họ Lục cũng tuyên bố công khai, cuộc hôn nhân này chỉ còn trên danh nghĩa, chỉ thiếu mỗi việc đi làm thủ tục ly hôn.
Nghê Vân Huyên nhìn bài báo này, thổn thức không thôi: “Thoạt nhìn như vậy, Lục Tử Chiếu có thể xem như một người si tình, đã sắp ly hôn, còn liều mạng xông vào lửa.”
“Đàn ông ở trong lòng đều cảm thấy mình si tình, cho dù là lúc trước từ bỏ đối phương, cũng sẽ dùng quãng đời còn lại hoài niệm để biểu hiện sự si tình của mình.” Lương Bích lắc lắc đầu: “Lục Tử Chiếu chắc chắn là có cảm tình với cô gái trong bức ảnh này, ông chủ của chúng ta từng vô ý đề cập qua, anh ta quen biết Lục Tử Chiếu nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Lục Tử Chiếu dùng ánh mắt như vậy nhìn một cô gái. Nhưng dù yêu như vậy thì lại thế nào được nữa, còn không phải lựa chọn vứt bỏ sau đó làm thông gia với nhà giàu có hay sao. Đối với những người như Lục Tử Chiếu, tình cảm vĩnh viễn sẽ không xếp vị trí thứ nhất, cho nên cũng vĩnh viễn đừng bao giờ ôm chờ mong với kiểu đàn ông đó, chỉ có như vậy mới không bị tổn thương.”
“Không phải chị nói nhà họ Lục đã công khai tuyên bố họ sẽ ly hôn sao? Nếu Lục Tử Chiếu thực sự yêu cô gái này như thế, vậy anh ta hoàn toàn có thể tìm cô ấy trở về, lại thế nào vẫn là người cô đơn?”
“Cô gái Lục Tử Chiếu có thể yêu, chắc chắn không phải người bình thường. Nếu lúc trước anh ta từ bỏ cô ấy, cô gái kiêu ngạo kia nhất định sẽ không trở lại bên cạnh anh ta.” Lương Bích cau mày: “Nhưng mà, chị cũng không hiểu vì sao Lục Tử Chiếu lại xông vào lúc hỏa hoạn. Thoạt nhìn, dường như anh ta cũng không phải không có tình cảm với người vợ đó, nhưng nếu có tình cảm, sao lại trực tiếp thu mua Điền thị? Có lẽ, tâm lý của những người đó không phải thứ mà người bình thường như chúng ta có thể đoán được.”
Nghê Vân Huyên hơi run lên, Lương Bích thuận mắt nhìn qua, tư liệu này thật kĩ càng, ngay cả thi thể bị thiêu cháy sau vụ hỏa hoạn cũng chụp lại, hai thi thể ôm nhau là Điền Văn Cử và Trương Thư Anh, mà thi thể đơn độc kia là Điền Tâm Hàm. Tất cả chuyện hậu sự của họ đều là Lục Tử Chiếu xử lý, chôn tất cả bọn họ ở nghĩa trang nhà họ Lục, không ai biết được Lục Tử Chiếu nghĩ gì. Thậm chí lúc ấy có người còn cười nói, Lục Tử Chiếu làm như vậy không sợ linh hồn người chết sẽ đến tìm mình hay sao.
Kỳ thật, lời giải thích tốt nhất và cũng cẩu huyết nhất chính là, trước khi kết hôn Lục Tử Chiếu yêu một cô gái sâu đậm, nhưng vì lợi ích gia tộc, anh không thể không phản bội cô gái mà anh yêu, cưới Điền Tâm Hàm. Nhưng sau khi kết hôn, Lục Tử Chiếu lại yêu người vợ của mình, nhưng kế hoạch thì không thể dừng lại, cho nên anh chỉ có thể thực sự xin lỗi vợ mình, nhưng anh cũng không nghĩ sẽ xảy ra trận hỏa hoạn đó. Mà tuy rằng Lục Tử Chiếu biết mình yêu Điền Tâm Hàm, nhưng dù sao Điền Tâm Hàm cũng đã qua đời trong trận hỏa hoạn. Cho nên, Lục Tử Chiếu áy náy nhất chính là với cô gái năm đó anh từng yêu, bởi vì áy náy, cho nên vẫn không muốn quên. Hoặc lại là anh vẫn luôn yêu cô gái đó, còn đối với Điền Tâm Hàm chính là áy náy. Cứ như vậy, Lục Tử Chiếu càng nhớ về cô gái năm đó anh đã yêu, cũng bởi vì vậy, mới có thể làm ra hành động kì quái đó với Nghê Vân Huyên.
Nghê Vân Huyên nhìn bức ảnh kia, hóa ra anh là người đàn ông như vậy? Đây tính là si tình hay vẫn là vô tình?
Đương nhiên, đó không phải là thứ Lương Bích muốn Nghê Vân Huyên hiểu rõ.
Lương Bích chỉ vào một tin tức giật gân: “Thấy tin tức này không?”
Nghê Vân Huyên gật gật đầu, ở trang giải trí có một bức ảnh, phía trên là Lục Tử Chiếu và bóng lưng của một cô gái. Tuy rằng không nhìn rõ diện mạo của cô gái, nhưng nhìn nụ cười của Lục Tử Chiếu, có thể đoán ra được Lục Tử Chiếu và cô gái trong ảnh có quan hệ không ở mức bình thường.
“Đây là bài báo từ ba năm trước của một đơn vị truyền thông không sợ chết, nghĩ rằng có tin tức này chắc chắn sẽ bán hết hàng.” Lương Bích tạm ngừng: “Trên thực tế, ngày hôm sau khi tờ báo xuất hiện, đơn vị truyền thông kia liền ‘người đi lầu trống’.”
Nghê Vân Huyên mở to hai mắt nhìn Lương Bích, sau đó, cô đột nhiên hiểu được, Lương Bích đang nhắc nhở cô thế lực của Lục Tử Chiếu to lớn bao nhiêu.
Lương Bích thấy Nghê Vân Huyên dường như có chút hiểu rõ mới tiếp tục mở miệng: “Lúc đó bức ảnh này xác thực đã gây náo động, em có biết nguyên nhân là gì không?”
Nghê Vân Huyên lắc đầu: “Bức ảnh này có thể gây náo động?” Cô có chút không tin, trên thương trường những người giàu có áo mũ chỉnh tề tựa hồ không cần người khác nhiều lời cũng có thể biết được, hơn nửa là cờ đỏ trong nhà còn chưa ngã mà cờ màu bên ngoài đã phất, cuộc sống vô cùng phong phú. Nhìn từ góc độ đó, thỉnh thoảng những người này bị truyền ra chuyện xấu gì cũng không làm mọi người cảm thấy kì quái.
“Nguyên nhân là người này là Lục Tử Chiếu, trước đó, Lục Tử Chiếu chưa từng bị giới truyền thông đưa tin có hành động thân mật với cô gái nào. Hơn nữa, chuyện xấu của Lục Tử Chiếu là con số 0, thông tin anh ta trầm lặng an phận cũng như vậy mà tới. Cho nên khi bức ảnh này xuất hiện, lúc ấy liền có người phỏng đoán quan hệ giữa Lục Tử Chiếu và cô gái này. Hơn nữa từ phản ứng của Lục Tử Chiếu, gần như có thể cho thấy quan hệ giữa Lục Tử Chiếu và cô gái này chắc chắn vô cùng không bình thường.”
Lương Bích vẫn nhìn Nghê Vân Huyên không rời, Nghê Vân Huyên nhíu mi, nghiên cứu tin tức bát quái này: “Đây tính là tin tức có giá trị? Em không biết là có gì liên quan đến em.”
“Chị muốn nói đến hai điểm, Lục Tử Chiếu là một người trầm tĩnh an phận. Một khi đã như vậy, anh ta làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy lôi em đi, chắc chắn có nguyên nhân của anh ta.” Sắc mặt Lương Bích hơi nghiêm túc: “Đương nhiên, chị chưa bao giờ tin vào mấy lời nói suông về nhất kiến chung tình hay duyên phận gì đó.”
“Vậy chị cho là gì?” Lúc này Nghê Vân Huyên hiểu được trong lời Lương Bích nói có ý khác, là bản thân cô không đủ thông minh, chưa lĩnh hội được.
“Em nhìn kĩ bóng lưng của cô gái trên bức ảnh xem.” Lương Bích chỉ chỉ: “Em không cảm thấy rằng, rất giống em hay sao?”
Nghê Vân Huyên ngẩn người: “Ý của chị là, Lục Tử Chiếu bởi vì điều này mới giữ em lại?”
“Nếu không thì sao nữa?” Lương Bích không nghi ngờ: “Nói thật, trong cái vòng luẩn quẩn này có bao nhiêu người muốn trèo lên giường của Lục Tử Chiếu, nhưng tất cả đều hăng hái đi ủ rũ trở về, cho nên, không có trường hợp nào thành công. Nếu, em có một bàn đạp tốt như thế, vậy đi thử đi!”
“Ngộ nhỡ, suy đoán của chị là sai thì sao?”
“Không thử sao biết.”
Nghê Vân Huyên và Lương Bích tiếp tục cùng nhau xem một vài tin tức về Lục Tử Chiếu, căn bản không có gì giá trị, mà tin tức đáng để người ta nhắc tới chính là Lục Tử Chiếu đã từng kết hôn. Hai năm trước, Lục Tử Chiếu và con gái của thương nhân nổi tiếng trong thành phố Điền Văn Cử là Điền Tâm Hàm làm đám cưới, khi đó mọi người đều chúc phúc cho cặp đôi này, dù sao cũng coi như thực sự môn đăng hộ đối. Hơn nữa Điền Văn Cử cũng bảo vệ con gái cực tốt, người ngoài căn bản không thể gặp cô con gái bảo bối này của ông, trình độ này kết hợp với tác phong làm việc của Lục Tử Chiếu dường như lại càng hỗ trợ cho nhau.
Cho nên, rất nhiều người đều coi trọng đoạn hôn nhân này.
Nhưng mà hai năm trước, đã xảy ra chuyện lớn gây sốc toàn tỉnh, biệt thự nhà họ Điền xảy ra một trận đại hỏa hoạn, cháy mấy ngày mấy đêm. Ba người nhà họ Điền đều mắc kẹt trong biển lửa, theo truyền thông địa phương đưa tin, sau khi biết được tin Lục Tử Chiếu lập tức chạy tới hiện trường, biết Điền Tâm Hàm còn ở trong biệt thự, anh lập tức xông vào, nhưng cửa chính biệt thự đã bị khóa trái, lửa đã đốt cháy gần hết cánh cửa. Lục Tử Chiếu muốn trực tiếp xông vào, bả vai bị bỏng một mảng lớn, không ít người giữ chặt lấy anh, nhưng Lục Tử Chiếu vẫn muốn xông vào, cuối cùng bất ngờ bị người ta đánh ngất phải đưa vào bệnh viện.
Sau khi lửa được dập tắt, mọi người mới phát hiện, trong biệt thự có đủ ba bộ hài cốt, trong đó hai người còn đang ôm nhau. Theo kết quả điều tra của cảnh sát, lửa cháy hẳn là do có người làm, mà hung thủ chính là bản thân người chết, bởi vì cửa biệt thự đều bị khóa trái, hơn nữa theo lời giúp việc thì chính Trương Thư Anh đã bảo mọi người rời đi. Bởi vì hôm đó là sinh nhật bốn mươi lăm tuổi của Điền Văn Cử, bà muốn một nhà đoàn tụ. Không lâu sau Điền thị bị người ta thu mua, hoàn toàn bị “nuốt chửng”, mà người thu mua không ai khác, chính là Lục Tử Chiếu.
Mà trước khi xảy ra hỏa hoạn không lâu, nhà họ Lục cũng tuyên bố công khai, cuộc hôn nhân này chỉ còn trên danh nghĩa, chỉ thiếu mỗi việc đi làm thủ tục ly hôn.
Nghê Vân Huyên nhìn bài báo này, thổn thức không thôi: “Thoạt nhìn như vậy, Lục Tử Chiếu có thể xem như một người si tình, đã sắp ly hôn, còn liều mạng xông vào lửa.”
“Đàn ông ở trong lòng đều cảm thấy mình si tình, cho dù là lúc trước từ bỏ đối phương, cũng sẽ dùng quãng đời còn lại hoài niệm để biểu hiện sự si tình của mình.” Lương Bích lắc lắc đầu: “Lục Tử Chiếu chắc chắn là có cảm tình với cô gái trong bức ảnh này, ông chủ của chúng ta từng vô ý đề cập qua, anh ta quen biết Lục Tử Chiếu nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Lục Tử Chiếu dùng ánh mắt như vậy nhìn một cô gái. Nhưng dù yêu như vậy thì lại thế nào được nữa, còn không phải lựa chọn vứt bỏ sau đó làm thông gia với nhà giàu có hay sao. Đối với những người như Lục Tử Chiếu, tình cảm vĩnh viễn sẽ không xếp vị trí thứ nhất, cho nên cũng vĩnh viễn đừng bao giờ ôm chờ mong với kiểu đàn ông đó, chỉ có như vậy mới không bị tổn thương.”
“Không phải chị nói nhà họ Lục đã công khai tuyên bố họ sẽ ly hôn sao? Nếu Lục Tử Chiếu thực sự yêu cô gái này như thế, vậy anh ta hoàn toàn có thể tìm cô ấy trở về, lại thế nào vẫn là người cô đơn?”
“Cô gái Lục Tử Chiếu có thể yêu, chắc chắn không phải người bình thường. Nếu lúc trước anh ta từ bỏ cô ấy, cô gái kiêu ngạo kia nhất định sẽ không trở lại bên cạnh anh ta.” Lương Bích cau mày: “Nhưng mà, chị cũng không hiểu vì sao Lục Tử Chiếu lại xông vào lúc hỏa hoạn. Thoạt nhìn, dường như anh ta cũng không phải không có tình cảm với người vợ đó, nhưng nếu có tình cảm, sao lại trực tiếp thu mua Điền thị? Có lẽ, tâm lý của những người đó không phải thứ mà người bình thường như chúng ta có thể đoán được.”
Nghê Vân Huyên hơi run lên, Lương Bích thuận mắt nhìn qua, tư liệu này thật kĩ càng, ngay cả thi thể bị thiêu cháy sau vụ hỏa hoạn cũng chụp lại, hai thi thể ôm nhau là Điền Văn Cử và Trương Thư Anh, mà thi thể đơn độc kia là Điền Tâm Hàm. Tất cả chuyện hậu sự của họ đều là Lục Tử Chiếu xử lý, chôn tất cả bọn họ ở nghĩa trang nhà họ Lục, không ai biết được Lục Tử Chiếu nghĩ gì. Thậm chí lúc ấy có người còn cười nói, Lục Tử Chiếu làm như vậy không sợ linh hồn người chết sẽ đến tìm mình hay sao.
Kỳ thật, lời giải thích tốt nhất và cũng cẩu huyết nhất chính là, trước khi kết hôn Lục Tử Chiếu yêu một cô gái sâu đậm, nhưng vì lợi ích gia tộc, anh không thể không phản bội cô gái mà anh yêu, cưới Điền Tâm Hàm. Nhưng sau khi kết hôn, Lục Tử Chiếu lại yêu người vợ của mình, nhưng kế hoạch thì không thể dừng lại, cho nên anh chỉ có thể thực sự xin lỗi vợ mình, nhưng anh cũng không nghĩ sẽ xảy ra trận hỏa hoạn đó. Mà tuy rằng Lục Tử Chiếu biết mình yêu Điền Tâm Hàm, nhưng dù sao Điền Tâm Hàm cũng đã qua đời trong trận hỏa hoạn. Cho nên, Lục Tử Chiếu áy náy nhất chính là với cô gái năm đó anh từng yêu, bởi vì áy náy, cho nên vẫn không muốn quên. Hoặc lại là anh vẫn luôn yêu cô gái đó, còn đối với Điền Tâm Hàm chính là áy náy. Cứ như vậy, Lục Tử Chiếu càng nhớ về cô gái năm đó anh đã yêu, cũng bởi vì vậy, mới có thể làm ra hành động kì quái đó với Nghê Vân Huyên.
Nghê Vân Huyên nhìn bức ảnh kia, hóa ra anh là người đàn ông như vậy? Đây tính là si tình hay vẫn là vô tình?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook