Mấy ngày hôm trước cùng Dư Dương đi dạo ở tiệm sách tìm thấy một quyển sách nấu ăn gần 600 trang giấy màu, bên trong khai vị đến món chính rồi tráng miệng đều có đủ, hơn nữa còn phân loại đồ ăn của các quốc gia khác nhau vùng với công thức rõ ràng.

Khi mẹ gọi điện thoại đến, hắn đang nhìn thực đơn làm món bò hầm theo phong cách Hungari. Đây là món hắn và Dư Dương trước đây ở nhà ăn hay ăn nhất. Hắn nói muốn làm thử một lần theo phong cách chính thống, hôm sau Dư Dương liền đem công thức dịch từ tiếng Đức sang tiếng Trung.

Chu Khải nghiêng đầu kẹp điện thoại, quấy thịt bò trong nồi, đem lửa giảm xuống, nghe đầu dây bên kia hỏi hắn tại sao gửi nhiều đồ về như thế mà cũng không nói câu nào. Hắn lúc này mới nhớ đến, chuyện mình chính thức kết thúc hợp đồng còn chưa nói với mẹ, có vẻ như là hôm nay mẹ đã nhận được hành lý.

“Là muốn trở về sao?”

“…Chắc phải một thời gian nữa, ” Chu Khải lui ra phía sau vài bước tựa ở bàn bếp, “Nhớ con sao?”

Nữ nhân có thói quen hỏi Chu Khải như vậy, chỉ không chủ động nói mình mấy hôm nay ngủ luôn cảm thấy không an tâm, hôm nay lại thình lình nhận được hành lý kí gửi từ Đức, cho nên mới cố ý gọi điện thoại tới. Nghe được tất cả vẫn tốt, mới thoáng yên lòng.

Thị thực đến mùa hè là hết hạn, không có hợp đồng làm việc với chứng minh tiền lương ba tháng gần nhất thì không thể ra cục gia hạn visa.. Chu Khải tạm thời không chưa nói với mẹ hè về nước, bởi vì hắn còn việc cuối cùng phải làm.

Trong hai ngày này, hắn đi qua một vài nhà ăn trung quốc ở Duisburg, nhưng đều bởi vì nhà bếp không thiếu đầu bếp mà bị từ chối. Các nhà ăn ở Duisburg hầu hết đều không chuyên nghiệp, cộng thêm thành phố nhỏ, mặc dù sinh ý tốt, phần lớn đều là làm ăn nhỏ, mặt tiền không lớn lắm, thuê 1-2 đầu bếp, nên nhu cầu cũng ít.

Không chỉ riêng Duisburg, hắn thậm chí cố ý đi Cologne tìm cơ hội.

Nơi đó có một nhà ăn Trung Hoa danh tiếng không tệ, quy mô không nhỏ, thậm chí còn có một chi nhánh ở Düsseldorf, nhưng nhà bếp cũng đến mức bão hòa rồi.

Ông chủ nhìn nhìn Chu Khải, không khách khí hỏi: “Nhưng là chúng ta đang thiếu người nhân viên phục vụ, cậu cân nhắc xem?”

Trái tim một phát thật giống bị hung hăng nện một quyền, còn chưa kịp tức giận lại bị hỏi: “Được rồi, tiếng Đức của cậu như nào?”

“…”

Hiện tại bắt đầu đáng tiếc chính mình nói tiếng Đức không tốt, nên cả cơ hội làm phục vụ cũng không có.

Quanh thành phố cuối cùng chỉ còn lại Düsseldorf.

Chu Khải không nguyện ý về Düsseldorf là bởi vì tất cả mọi thứ nơi này hắn đều quen thuộc, hắn thậm chí có thể kể ra một vài tên đầu bếp ở đây. Tuy là không ít nhà hàng kiểu Hoa, nhưng đều biết lẫn nhau. Đều là người Trung Quốc lại là đối thủ cạnh tranh, ràng buộc giữa người với người liền vi diệu như thế. Hắn nhận ra người ta, người ta cũng nhận ra hắn.

Chiều nay, Chu Khải tới một nhà ăn ở gần trạm xe lửa Düsseldorf, trước đây hắn từng tới nơi này ăn cơm. Chủ nơi này là một đôi phu thê trung niên, người vùng Quảng Đông, món ăn làm ra cũng thiên về phong cách Quảng Đông, mùi vị lại không tệ, Chu Khải có một thời gian thường đến đây ăn, ông chủ còn từng nói đùa nhờ có hắn chiếu cố mà nhà ăn tuy rằng kiếm được không nhiều lắm, nhưng cũng không đến mức lỗ vốn.

Ông chủ nhìn thấy hắn có điểm ngoài ý muốn, nhưng sau khi biết được lý do hắn đến thì càng kinh ngạc.

“Nghe nói hợp đồng bên kia của cậu hết hạn, còn tưởng cậu về nước rồi, không nghĩ tới…”

Hai người đi vào phía trong nhà ăn tầng hai, có thể thấy bình thường bọn họ ở trên tầng, phía sau là hai phòng đơn giản.

Chu Khải cười, đưa cho ông chủ một điếu thuốc, “Không nhanh như vậy, cháu muốn ở lại một thời gian nữa, học tập thêm một chút.”

“Còn việc cậu nói…” Thấy Chu Khải thay mình châm lửa, nam nhân vội vàng đưa đầu thuốc qua, hút một hơi khó xử nói: “Cậu cũng biết, chỗ này của chúng tôi vốn dĩ đã nhỏ như vậy, dù cho thực sự đông khách, để vợ tôi ra phụ một tay, vẫn là thoải mãi.”

Chu Khải cũng cúi đầu hút thuốc, từ góc độ của ông chủ, cái miệng của hắn hơi giương lên, giống như cười khổ.

“Cháu hiểu, cũng không muốn miễn cưỡng hai người. Chỉ là khi cháu về Dusseldorf, nơi đầu tiên đến chính là đây, thành thật mà nói, chỉ là thiếu một phần hợp đồng mà thôi, thời gian trước mắt vẫn là lưu lại đây.”

Nam nhân hiểu ý cười cười, “Tôi tôn trọng cậu, nhưng đáng tiếc là không thể giúp gì được.”

Chu Khải khoát tay, không để ý.

“Cậu ăn cơm không? Không bằng cơm tối ăn ở đây đi!”

Chu Khải thấy thời gian sắp đến giờ cơm tối, dưới lầu phỏng chừng sắp sửa đến lúc đông khách.

“Thôi, cháu đi trước, không làm phiền mọi người nữa.”

Không nghĩ tới nam nhân bị vợ gọi xuống, thế nhưng không lâu sau lại mang theo cơm tối lên.

Thật sự không thể từ chối, Chu Khải cuối cùng ở lại ăn một chút.

Trước khi đi, nam nhân cân nhắc nói: ” Nếu cậu thật sự không biết đi đâu.. Ở đây tôi đang thiếu một người rửa chén, tôi biết đối với cậu mà nói là đại tài tiểu dụng (Dùng người tài không đúng chỗ), tôi nói như vậy, cậu cảm thấy không thích thì đừng để trong lòng.”

Chu Khải ngừng lại, cuối cùng không quay lưng lại, ở trong gió hướng nam nhân cười cười, “Được rồi, cháu suy nghĩ đã, hôm khác sẽ gọi điện thoại cho chú!”

Trên đường đi nhà ăn đón Dư Dương tan làm, Chu Khải không ngồi xe, mà là đi bộ.

Hắn nghĩ rất nhiều, nhớ lại trước đây mình cùng lão Chúc theo sư phụ học nghề, lòng dạ từng cao ngạo cỡ nào. Làm đầu bếp trưởng trong nước mấy năm, hắn chưa từng hoài nghi một thân tay nghề này. Đều nói muốn trở thành đầu bếp giỏi, nhất định phải muốn cứng nhắc thậm chí cố chấp, vì thế rất nhiều đầu bếp giỏi không phải là một người biết hợp tác làm việc, mà là người lãnh đạo. Chu Khải tự hỏi bản thân mấy năm gần đây, tuy rằng không đến mức không hiểu nhân tình, nhưng cũng chưa bao giờ hạ thấp chính mình. Hắn có lòng tự trọng rất cao, không cho phép chính mình phạm sai lầm, cũng khiến hắn ngay từ đầu cũng không có ý muốn về Dusseldorf.

Nhưng khi một người thanh niên từ trong cửa hông nhà ăn đi ra, Chu Khải ngồi ở tiệm tạp hoá đối diện chờ cậu hô một tiếng “Này!”

Sau đó Dư Dương trái phải nhìn xe, liền vội vội vàng vàng chạy sang bên này, có chút xấu hổ nói: ” Lúc mười giờ có một bàn đến, vừa rồi mới rời khỏi… đợi lâu rồi?”

Chu Khải nhìn cậu, đứng lên ôm lấy cậu, “Không lâu, đi, về nhà!”

Nghe nói buổi sáng trong nhà có thịt bò hầm, Dư Dương vui vẻ vô cùng, “Anh làm giống trong sách?”

“Đúng, ” Chu Khải bĩu môi, “Hóa ra lại rất dễ.”

“Anh đắc ý cái gì, cũng không biết có ăn được không…” Dư Dương cười nhạo, sau đó lại hỏi: “Được rồi, sao hôm nay anh lại đến đây? Tự mua vé tới đây sao, thật siêu nha!”

Nghe giọng nói mang ý trêu chọc, Chu Khải liền không thoải mái, “Hừ, có một cái vé mà anh đây không mua nổi sao?… Đến đây tìm việc chứ không thì ai nuôi nổi em?”

“Đang yên lành anh làm gì…”

Dư Dương thình lình ý thức được, nhất định là bởi vì vấn đề thị thực. Hóa ra chuyện mà mình ngày đêm lo lắng, thì anh đã sớm có hành động giải quyết.

“Đúng vậy, là nhà ăn ở phía sau trạm xe lửa, em cũng biết mà?”

“Bọn họ thiếu đầu bếp?”

Chu Khải một tay đút túi áo, rất tiêu sái nói: “Không thiếu, anh đến nhà bếp giúp đỡ.”

Hắn còn tưởng rằng chỉ cần bản thân nghĩ cẩn thận, thì sau này sẽ không sao, nhưng không nghĩ Dư Dương lại dừng lại. Chu Khải có điểm kinh ngạc xoay người, nhìn người đứng bất động đằng sau, trên mặt đối phương treo biểu tình không thể tin tưởng hỏi rằng: “… Anh muốn đi rửa chén sao?”

Chu Khải ở trong gió nở nụ cười, giống như gặp một chuyện vui vẻ mà trước nay chưa có.

“Đúng vậy, không tốt sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương