Tấm Ảnh Cũ
-
Chương 2
Quãng thời gian sau ấy cứ từ từ chảy xuôi…
Lê Vũ là một người đàn ông tốt rất biết chăm lo cho gia đình, cậu cũng thích một cuộc sống thanh thanh thản thản nữa, có một số việc — tình rồi yêu cái gì chứ — kỳ thực cũng không hề vĩ đại đến thế, tuổi tác càng lớn thì hết thảy cảm xúc mãnh liệt thuở ban đầu cũng đều sẽ dần trở nên “tế thủy trường lưu” thôi.
(*) Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
Chí ít là Lê Vũ nghĩ như vậy đấy…
Cậu rất thích cái cụm từ “tế thủy trường lưu” ấy, bởi vì nó tạo cảm giác như thể chỉ cần bản thân chịu quý trọng loại tình cảm này thì sẽ có thể vĩnh viễn mãi như vậy, mãi luôn như thế mặc cho bão táp mưa sa. Và “tế thủy trường lưu” cũng không có nghĩa là không yêu, mà ngược lại, chính bởi yêu quá đậm sâu từng tế bào một của đối phương nên Triệu Mộ mới có thể giâm được một gốc rễ trong lòng cậu.
Cậu yêu Triệu Mộ…
Bạn có thể tưởng tượng được không? Dáng vẻ một người đàn ông cao 1m80 đứng dưới căn bếp chật hẹp thành thạo xắt rau củ quả, mà trên người của người ấy thường thường còn kèm theo những vết thương chưa tiêu tan, còn ở bên ngoài phòng bếp, trên một chiếc bàn nhỏ là một thanh niên mi mục như họa ngồi ở đấy, đặt một cây đàn kế bên, tay viết nên những nốt nhạc.
Lê Vũ dùng hết thảy tình yêu của mình để tưới lên Triệu Mộ, bọn họ đã từng xứng đôi như thế, yêu nhau đến thế, song khoảng thời gian ấy chung quy cách thuở ban đầu tận 5 năm đằng đẵng.
Năm năm…
Triệu Mộ, anh ấy vừa thống khổ vừa điên cuồng…
Niềm hạnh phúc mà tình yêu mang đến cho anh lúc ban đầu dần dần bị bao phủ bởi buồn bực vì lý tưởng không thành, anh dần học được cách gào thét với Lê Vũ. Lê Vũ trở thành không khí của anh, anh yêu cậu, anh cũng biết tầm quan trọng của không khí, nhưng không khí liệu sẽ rời khỏi anh chứ?
Sẽ không đâu.
Cho nên anh liền bắt đầu trắng trợn không kiêng dè…
Lê Vũ luôn dỗ dành nuông chiều anh, nên anh nhanh chóng không tự biết sức mình.
“Anh phải là một thiên tài!!” Anh thường gào thét lật bàn, đỏ mắt phát điên xoay người giữa mớ giấy trắng tung bay giữa không trung, “Bọn chúng là cái thá gì mà dám đánh giá anh như thế!!!”
Mấy món ăn trên bàn rơi vãi xuống, cháo dính nhớp trên đất tựa như giấc mơ tan tành cùng tự tôn vụn nát của anh.
Triệu Mộ không phải là người tốt đẹp gì, Lê Vũ biết rất rõ.
Còn có thể như thế nào nữa đây?
Cậu chỉ có thể bưng mâm ngồi xổm trên mặt đất, thân hình cao lớn co rụt lại nhìn đồ ăn dưới đất, xem thử xem còn có cái nào có thể ăn được hay không.
Có thể sẽ bị dính chút đất cát, nhưng không sao cả, chỗ nào dính cát thì cậu giữ cho mình ăn là được.
Cậu yêu Triệu Mộ đến gần như chấp chứa cả thói xấu của anh…
— Mà những việc trên, cậu đã làm trong một quãng thời gian rất dài. Triệu Mộ không hề biết gì cả.
Anh đã bị dã tâm cùng sự không cam lòng xâm chiếm rồi, chúng mạnh mẽ xây nên một tảng đá trong anh, mặc cho Lê Vũ liều mạng dùng tim mình để sưởi ấm, cũng không đánh tan được bao nhiêu.
Bọn họ suốt một khoảng thời gian không ngủ cùng giường với nhau, Triệu Mộ nằm trên bàn ngủ, mà lúc ngủ cũng phải quay mặt về chồng giấy mà với Lê Vũ chỉ là thứ vô dụng vứt đi.
Vì vậy, Lê Vũ lúc đó đã nghĩ rằng, có lẽ tình yêu suy cho cùng…
Cậu yêu một người điên, nhưng cái người điên ấy lại không phải điên dại vì cậu. Người điên sắp xếp vô số thứ vào đầu mình, nhưng giấc mộng của cậu lại chỉ có một mình người điên ấy. Cậu không hiểu lý tưởng là cái gì, đối với cậu mà nói, lý tưởng chính là Triệu Mộ có thể được ăn ngon, ngủ ngon, có thể nhìn thấy anh ấy mỉm cười đến híp lại đôi mắt đào hoa.
Lê Vũ từng nói những vết sẹo trên người mình đều là huân chương dành cho Triệu Mộ, nhưng có lẽ đã sai rồi.
Vết sẹo chính là vết sẹo, có mỹ hóa nó thế nào đi nữa thì bản chất nó vẫn chỉ là một vết sẹo.
Lê Vũ nói muốn chia tay…
Ngày ấy cậu làm một bàn đồ ăn thật nhiều, như thường ngày vừa rung chân vừa cười một cách lưu manh vô lại.
“Ăn ngon không?” Cậu hỏi, gắp cho Triệu Mộ một miếng thịt heo.
“Ừm, không tệ.” Triệu Mộ hờ hững đáp.
Bàn tay cầm đũa của Lê Vũ khó nhìn ra được khẽ run nhẹ.
“Vậy à… Vậy thì tốt.” Cậu làm bộ không để ý, “Thích là tốt rồi, có thể… sau này cũng không được ăn nữa đâu nha. A Mộ, em… muốn chia tay.”
Cậu nói một cách hời hợt qua loa như thế, tựa như bản thân không hề để tâm đến, nhưng một bàn tay khác giấu dưới bàn của cậu đang run rẩy dữ dội.
Đây là một chuyện rất thống khổ, Triệu Mộ sinh trưởng trong từng tế bào của cậu, nếu chia tay cũng đồng nghĩa với tình yêu của người thiếu niên năm hai mươi mốt tuổi ấy sẽ lập tức chấm hết tại đây.
Kỳ thực vốn cũng không có gì để quá lưu luyến…
Nhưng Triệu Mộ lại ngây người, chiếc đũa “cạch” môt tiếng rơi xuống từ trên tay anh.
“… Cái gì?” Anh dường như không thể tin nổi, “Em vừa nói gì?”
Lê Vũ ngồi xổm người xuống tìm chiếc đũa, trong nháy mắt khom lưng ấy cậu nhanh chóng lau lau khóe mắt.
Tốt lắm, kín kẽ đến không có chỗ hở, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.
Cậu còn tự nói đùa trong lòng như thế.
Lê Vũ phải đi.
Triệu Mộ kéo tay áo cậu, như tên thần kinh mà cầu xin cậu, anh không ngừng nói mình sai rồi, Lê Vũ giằng co một hồi làm anh ngã ra đất.
“A Vũ… A Vũ… Đừng vứt bỏ anh…”
Lê Vũ nhấc chân bước đi, Triệu Mộ ôm chặt lấy chân cậu.
“Anh sai rồi…” Triệu Mộ như một đứa trẻ sắp bị cha mẹ nên vứt bỏ chôn mặt vào chân Lê Vũ, “A Vũ… Anh sai rồi… A Vũ… Đừng như vậy… Anh sai rồi… Em đừng đi… Không được đi…”
Lê Vũ miễn cưỡng nhếch khóe miệng.
“Cảm lạnh bây giờ, đứng lên đi.”
Đây chính là câu nói cuối cùng của cậu.
Triệu Mộ là người điên…
Lê Vũ vẫn rời đi, cậu từ công nhân bốc vác chuyển tới một bar gay làm phục vụ. Làm phục vụ tuy thoải mái ung dung, nhưng cậu trước đây không dám làm — Triệu Mộ là một bình giấm chua, cậu lại không nỡ để Triệu Mộ có chút uất ức nào. Còn bây giờ? Cậu vốn là cong, mà cũng không thấy điều kiện ở đây kém lắm, đôi khi có hai ba vụ ẩu đả của mấy thanh niên trẻ tuổi cậu cũng mặc kệ, cậu chỉ là người phục vụ, chỉ cần bưng rượu đến, nhưng tiền lương lại gấp hai lần so với công việc bốc vác trước đây.
Cơ bắp của cậu rắn chắc, dáng người cao gầy, tướng tá điển trai, mỗi ngày đều làm cho một đám tiểu 0 phải rít gào.
Mỗi ngày Triệu Mộ đều trốn nằm sấp trên cửa kính ở ngoài bar để quan sát bọn đàn ông làm điệu làm bộ với Lê Vũ, ánh mắt anh gần như chất chứa sự oán hận.
Bọn nó là cái thá gì chứ!!
Lê Vũ là của anh!! Anh!!
Một ngày rồi một ngày, nỗi đau đớn ăn mòn trái tim anh. Lê Vũ không đáp trả bọn chúng, có lúc thậm chí còn lộ ra vẻ mặt phiền chán, nhưng Triệu Mộ vẫn không chịu được, anh đố kị đến phát điên.
Anh không chịu được, ngộ nhỡ A Vũ của anh thật sự thích người khác thì anh phải làm sao bây giờ?
Giết chết? Phân thây?
Quá tiện nghi cho kẻ đó rồi.
Anh cầm theo con dao xông vào bên trong quán bar nhìn bốn phía xung quanh tìm Lê Vũ, người khách đang nhận ly rượu Lê Vũ đưa đến chợt bị đâm tới.
“Mẹ kiếp mày dám chạm vào em ấy hả!!!”
Anh như phát điên mà xông vào.
Một tiếng vang dội lại, khách khứa hoảng sợ nhìn Triệu Mộ với cặp mắt đỏ chót, may mà người đó kịp thu tay lại, con dao đáng lẽ cắm trên tay người khách kia nay lại phách lối găm lên mặt bàn, găm sâu đến 1 cm…
Triệu Mộ đang cười, anh chậm rãi quay người lại, tựa sát lên Lê Vũ đang cứng đờ người…
“A Vũ… thân yêu, đừng để ý đến loại hàng này.” Anh cố gắng tựa dính lên người Lê Vũ, trên mặt Triệu Mộ đều là mị sắc quái dị, “Cứ coi như chỉ là trò chơi chó má gì đấy, thì anh chẳng phải vẫn đẹp hơn sao?”
Ánh mắt nham hiểm đến gần như muốn giết người, anh quay đầu lại đối với người khách đang sợ hãi không ngừng kia lộ ra một nụ cười khoe khoang xán lạn.
Hết chương 02.
Lê Vũ là một người đàn ông tốt rất biết chăm lo cho gia đình, cậu cũng thích một cuộc sống thanh thanh thản thản nữa, có một số việc — tình rồi yêu cái gì chứ — kỳ thực cũng không hề vĩ đại đến thế, tuổi tác càng lớn thì hết thảy cảm xúc mãnh liệt thuở ban đầu cũng đều sẽ dần trở nên “tế thủy trường lưu” thôi.
(*) Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
Chí ít là Lê Vũ nghĩ như vậy đấy…
Cậu rất thích cái cụm từ “tế thủy trường lưu” ấy, bởi vì nó tạo cảm giác như thể chỉ cần bản thân chịu quý trọng loại tình cảm này thì sẽ có thể vĩnh viễn mãi như vậy, mãi luôn như thế mặc cho bão táp mưa sa. Và “tế thủy trường lưu” cũng không có nghĩa là không yêu, mà ngược lại, chính bởi yêu quá đậm sâu từng tế bào một của đối phương nên Triệu Mộ mới có thể giâm được một gốc rễ trong lòng cậu.
Cậu yêu Triệu Mộ…
Bạn có thể tưởng tượng được không? Dáng vẻ một người đàn ông cao 1m80 đứng dưới căn bếp chật hẹp thành thạo xắt rau củ quả, mà trên người của người ấy thường thường còn kèm theo những vết thương chưa tiêu tan, còn ở bên ngoài phòng bếp, trên một chiếc bàn nhỏ là một thanh niên mi mục như họa ngồi ở đấy, đặt một cây đàn kế bên, tay viết nên những nốt nhạc.
Lê Vũ dùng hết thảy tình yêu của mình để tưới lên Triệu Mộ, bọn họ đã từng xứng đôi như thế, yêu nhau đến thế, song khoảng thời gian ấy chung quy cách thuở ban đầu tận 5 năm đằng đẵng.
Năm năm…
Triệu Mộ, anh ấy vừa thống khổ vừa điên cuồng…
Niềm hạnh phúc mà tình yêu mang đến cho anh lúc ban đầu dần dần bị bao phủ bởi buồn bực vì lý tưởng không thành, anh dần học được cách gào thét với Lê Vũ. Lê Vũ trở thành không khí của anh, anh yêu cậu, anh cũng biết tầm quan trọng của không khí, nhưng không khí liệu sẽ rời khỏi anh chứ?
Sẽ không đâu.
Cho nên anh liền bắt đầu trắng trợn không kiêng dè…
Lê Vũ luôn dỗ dành nuông chiều anh, nên anh nhanh chóng không tự biết sức mình.
“Anh phải là một thiên tài!!” Anh thường gào thét lật bàn, đỏ mắt phát điên xoay người giữa mớ giấy trắng tung bay giữa không trung, “Bọn chúng là cái thá gì mà dám đánh giá anh như thế!!!”
Mấy món ăn trên bàn rơi vãi xuống, cháo dính nhớp trên đất tựa như giấc mơ tan tành cùng tự tôn vụn nát của anh.
Triệu Mộ không phải là người tốt đẹp gì, Lê Vũ biết rất rõ.
Còn có thể như thế nào nữa đây?
Cậu chỉ có thể bưng mâm ngồi xổm trên mặt đất, thân hình cao lớn co rụt lại nhìn đồ ăn dưới đất, xem thử xem còn có cái nào có thể ăn được hay không.
Có thể sẽ bị dính chút đất cát, nhưng không sao cả, chỗ nào dính cát thì cậu giữ cho mình ăn là được.
Cậu yêu Triệu Mộ đến gần như chấp chứa cả thói xấu của anh…
— Mà những việc trên, cậu đã làm trong một quãng thời gian rất dài. Triệu Mộ không hề biết gì cả.
Anh đã bị dã tâm cùng sự không cam lòng xâm chiếm rồi, chúng mạnh mẽ xây nên một tảng đá trong anh, mặc cho Lê Vũ liều mạng dùng tim mình để sưởi ấm, cũng không đánh tan được bao nhiêu.
Bọn họ suốt một khoảng thời gian không ngủ cùng giường với nhau, Triệu Mộ nằm trên bàn ngủ, mà lúc ngủ cũng phải quay mặt về chồng giấy mà với Lê Vũ chỉ là thứ vô dụng vứt đi.
Vì vậy, Lê Vũ lúc đó đã nghĩ rằng, có lẽ tình yêu suy cho cùng…
Cậu yêu một người điên, nhưng cái người điên ấy lại không phải điên dại vì cậu. Người điên sắp xếp vô số thứ vào đầu mình, nhưng giấc mộng của cậu lại chỉ có một mình người điên ấy. Cậu không hiểu lý tưởng là cái gì, đối với cậu mà nói, lý tưởng chính là Triệu Mộ có thể được ăn ngon, ngủ ngon, có thể nhìn thấy anh ấy mỉm cười đến híp lại đôi mắt đào hoa.
Lê Vũ từng nói những vết sẹo trên người mình đều là huân chương dành cho Triệu Mộ, nhưng có lẽ đã sai rồi.
Vết sẹo chính là vết sẹo, có mỹ hóa nó thế nào đi nữa thì bản chất nó vẫn chỉ là một vết sẹo.
Lê Vũ nói muốn chia tay…
Ngày ấy cậu làm một bàn đồ ăn thật nhiều, như thường ngày vừa rung chân vừa cười một cách lưu manh vô lại.
“Ăn ngon không?” Cậu hỏi, gắp cho Triệu Mộ một miếng thịt heo.
“Ừm, không tệ.” Triệu Mộ hờ hững đáp.
Bàn tay cầm đũa của Lê Vũ khó nhìn ra được khẽ run nhẹ.
“Vậy à… Vậy thì tốt.” Cậu làm bộ không để ý, “Thích là tốt rồi, có thể… sau này cũng không được ăn nữa đâu nha. A Mộ, em… muốn chia tay.”
Cậu nói một cách hời hợt qua loa như thế, tựa như bản thân không hề để tâm đến, nhưng một bàn tay khác giấu dưới bàn của cậu đang run rẩy dữ dội.
Đây là một chuyện rất thống khổ, Triệu Mộ sinh trưởng trong từng tế bào của cậu, nếu chia tay cũng đồng nghĩa với tình yêu của người thiếu niên năm hai mươi mốt tuổi ấy sẽ lập tức chấm hết tại đây.
Kỳ thực vốn cũng không có gì để quá lưu luyến…
Nhưng Triệu Mộ lại ngây người, chiếc đũa “cạch” môt tiếng rơi xuống từ trên tay anh.
“… Cái gì?” Anh dường như không thể tin nổi, “Em vừa nói gì?”
Lê Vũ ngồi xổm người xuống tìm chiếc đũa, trong nháy mắt khom lưng ấy cậu nhanh chóng lau lau khóe mắt.
Tốt lắm, kín kẽ đến không có chỗ hở, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.
Cậu còn tự nói đùa trong lòng như thế.
Lê Vũ phải đi.
Triệu Mộ kéo tay áo cậu, như tên thần kinh mà cầu xin cậu, anh không ngừng nói mình sai rồi, Lê Vũ giằng co một hồi làm anh ngã ra đất.
“A Vũ… A Vũ… Đừng vứt bỏ anh…”
Lê Vũ nhấc chân bước đi, Triệu Mộ ôm chặt lấy chân cậu.
“Anh sai rồi…” Triệu Mộ như một đứa trẻ sắp bị cha mẹ nên vứt bỏ chôn mặt vào chân Lê Vũ, “A Vũ… Anh sai rồi… A Vũ… Đừng như vậy… Anh sai rồi… Em đừng đi… Không được đi…”
Lê Vũ miễn cưỡng nhếch khóe miệng.
“Cảm lạnh bây giờ, đứng lên đi.”
Đây chính là câu nói cuối cùng của cậu.
Triệu Mộ là người điên…
Lê Vũ vẫn rời đi, cậu từ công nhân bốc vác chuyển tới một bar gay làm phục vụ. Làm phục vụ tuy thoải mái ung dung, nhưng cậu trước đây không dám làm — Triệu Mộ là một bình giấm chua, cậu lại không nỡ để Triệu Mộ có chút uất ức nào. Còn bây giờ? Cậu vốn là cong, mà cũng không thấy điều kiện ở đây kém lắm, đôi khi có hai ba vụ ẩu đả của mấy thanh niên trẻ tuổi cậu cũng mặc kệ, cậu chỉ là người phục vụ, chỉ cần bưng rượu đến, nhưng tiền lương lại gấp hai lần so với công việc bốc vác trước đây.
Cơ bắp của cậu rắn chắc, dáng người cao gầy, tướng tá điển trai, mỗi ngày đều làm cho một đám tiểu 0 phải rít gào.
Mỗi ngày Triệu Mộ đều trốn nằm sấp trên cửa kính ở ngoài bar để quan sát bọn đàn ông làm điệu làm bộ với Lê Vũ, ánh mắt anh gần như chất chứa sự oán hận.
Bọn nó là cái thá gì chứ!!
Lê Vũ là của anh!! Anh!!
Một ngày rồi một ngày, nỗi đau đớn ăn mòn trái tim anh. Lê Vũ không đáp trả bọn chúng, có lúc thậm chí còn lộ ra vẻ mặt phiền chán, nhưng Triệu Mộ vẫn không chịu được, anh đố kị đến phát điên.
Anh không chịu được, ngộ nhỡ A Vũ của anh thật sự thích người khác thì anh phải làm sao bây giờ?
Giết chết? Phân thây?
Quá tiện nghi cho kẻ đó rồi.
Anh cầm theo con dao xông vào bên trong quán bar nhìn bốn phía xung quanh tìm Lê Vũ, người khách đang nhận ly rượu Lê Vũ đưa đến chợt bị đâm tới.
“Mẹ kiếp mày dám chạm vào em ấy hả!!!”
Anh như phát điên mà xông vào.
Một tiếng vang dội lại, khách khứa hoảng sợ nhìn Triệu Mộ với cặp mắt đỏ chót, may mà người đó kịp thu tay lại, con dao đáng lẽ cắm trên tay người khách kia nay lại phách lối găm lên mặt bàn, găm sâu đến 1 cm…
Triệu Mộ đang cười, anh chậm rãi quay người lại, tựa sát lên Lê Vũ đang cứng đờ người…
“A Vũ… thân yêu, đừng để ý đến loại hàng này.” Anh cố gắng tựa dính lên người Lê Vũ, trên mặt Triệu Mộ đều là mị sắc quái dị, “Cứ coi như chỉ là trò chơi chó má gì đấy, thì anh chẳng phải vẫn đẹp hơn sao?”
Ánh mắt nham hiểm đến gần như muốn giết người, anh quay đầu lại đối với người khách đang sợ hãi không ngừng kia lộ ra một nụ cười khoe khoang xán lạn.
Hết chương 02.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook