Đời trước, sau khi thành hôn Đỗ Thiên Minh mới biết ta là tai tinh, người làm ăn buôn bán thường rất mê tín.

Sau khi biết chuyện, hắn bắt đầu dùng mọi thủ đoạn vô sỉ tr///a t///ấn ta, đánh đập còn là nhẹ, hắn còn bỏ thuốc rồi đưa ta lên giường của quan tri phủ, đổi lấy quyền lợi trong buôn bán.

Khi ta không còn luyến tiếc gì mạng sống này nữa, ta gặp một người — Lý Mậu Tùng, biểu đệ nhà bà con xa của Đỗ Thiên Minh.

Gia cảnh Lý Mậu Tùng bần hàn nhưng cực kỳ thông minh đa trí, lại có thiên phú buôn bán nên đã trở thành trợ thủ đắc lực cho Đỗ Thiên Minh.

Trong nhiều năm, Lý Mậu Tùng đã thay Đỗ Thiên Minh kiếm không ít tiền, còn thay hắn ngồi tù hai năm, nhưng Đỗ Thiên Minh chỉ tìm mọi cách lợi dụng, bóc lột người ta.

Nương Lý Mậu Tùng bệnh nặng, cần một củ nhân sâm ngàn năm làm thuốc dẫn.

Toàn bộ thành Từ Châu, chỉ mình Đỗ Thiên Minh có.

Nhưng lúc ấy sắp đến ngày sinh nhật tri phủ đại nhân, Đỗ Thiên Minh muốn lấy lòng tri phủ nên lạnh lùng cự tuyệt Lý Mậu Tùng.

Ngày ấy ta lên chùa dâng hương, trùng hợp gặp Lý Mậu Tùng đến cầu phúc cho nương.

Nước mắt nam nhi không dễ rơi, nhưng Lý Mậu Tùng lại quỳ trước Phật Tổ, liên tục dập đầu, khóc đến khổ sở, nói nguyện đổi mười năm dương thọ để nương có thể khỏi bệnh.

Ta động lòng thương, nhị thẩm ta là người Miêu, tinh thông y thuật cùng thiện cổ, ta từ nhỏ cũng theo nhị thẩm học.

Ta chủ động tiến lên, hỏi Lý Mậu Tùng: “Có thể để ta đến xem một chút không?”

Lý Mậu Tùng giật mình: “Phu nhân là…?”

Ta cười khổ: “Theo bối phận, ngươi phải gọi ta là biểu tẩu. Chỉ là mấy năm nay ngươi ngồi tù thay Đỗ Thiên Minh nên chưa từng gặp ta.”

Ta dùng phương thuốc của người Miêu trị khỏi bệnh cho nương Lý Mậu Tùng.

Hắn quỳ xuống tạ ơn, nói cả đời này sẽ ghi nhớ ân tình của ta.

Hắn hỏi ta có điều gì muốn hắn làm không, dù là lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng chấp nhận.

Ta lắc đầu.

Đời này ta đã bị hủy trong tay Đỗ Thiên Minh, không có mong muốn gì cả, chỉ là nhớ nhị thúc nhị thẩm, nhớ quê hương nơi đầy hoa sơn trà.

Không lâu sau, rất nhiều cây sơn trà quý bỗng dưng được chuyển đến hậu viện, hoa đỏ rực như lửa, hoa trắng đẹp tựa sương, nở bung đẹp mắt.

Sau đó ta hỏi thăm mới biết tất cả hoa sơn trà này đều là do Lý Mậu Tùng tìm về.

Hắn nói cảm kích sự chiếu cố của biểu ca mấy năm nay nên dâng ít lễ vật để bày tỏ lòng thành kinh.

Ta biết, hoa sơn trà này, thật ra hắn đang tặng ta.

Ta đứng trên lầu son rơi lệ, hắn đứng dưới sân vắng trồng hoa.

Hai chúng ta cứ thế nhìn nhau từ xa, không nói với nhau lời nào, chỉ biết cười khổ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương