Tai Tiếng
-
Chương 74
Edit: Sa
Hạ Thanh Thời còn chưa kịp nhìn thấy bài báo có tiêu đề “Diễn viên Tiếu Tiêu hôn trai lạ” thì đã bị choáng váng bởi một tin tức khác với dòng tít rất kích thích: “Giấc mộng lấy chồng nhà giàu vỡ tan tành nhanh nhất lịch sử showbiz? Thực hư việc vợ chồng Diệp Chân Chân sống riêng”.
Nhưng nội dung bài báo thì không được kích thích tiêu đề, “chứng cứ” là một bức ảnh Diệp Chân Chân kéo vali dưới khu chung cư mà cô ấy sống hồi chưa lấy chồng. Tuy chỉ chụp một bên mặt nhưng Hạ Thanh Thời nhận ra Diệp Chân Chân ngay. Có điều mấy ngày qua cư dân mạng vẫn đang bàn tán xôn xao chuyện tình tay ba dẫn đến án mạng của Hoắc Tòng Hi nên ít ai quan tâm đến tin tức về Diệp Chân Chân.
Hiện tại công chúng đang đứng về phía Hoắc Tòng Hi vì cảnh sát đã công bố sự thật của vụ tai nạn giao thông.
Dựa vào nghi ngờ của Hoắc Tòng Hi mà Hạ Thanh Thời đã khai, kết hợp với cái chết của Khang Hân Nhi, cảnh sát đã nhanh chóng điều tra sự việc và phát hiện vụ tai nạn có liên quan mật thiết với Khang Hân Nhi. Sau khi công bố tin tức cụ thể, trong một đêm, dư luận chuyển hướng 180 độ.
Hoắc Tòng Hi đã cắt đứt liên hệ với Dung Vũ từ lâu và có bạn trai mới nhưng Khang Hân Nhi vẫn không chịu buông tha cho cô ấy và đã chủ mưu vụ tai nạn khiến một người chết, hai người bị thương.
So với kẻ giết người, việc làm kẻ thứ ba của Hoắc Tòng Hi gần như không đáng kể.
Tận mắt chứng kiến cảnh người bạn đang mang thai chết thảm, chồng sắp cưới và mối tình đầu bị thương nặng, lại bị kẻ chủ mưu khiêu khích, cũng khó trách Hoắc Tòng Hi bị kích động đến mức giết người.
Tuy nhiên, Hạ Thanh Thời không nghĩ Hoắc Tòng Hi bị kích động nhất thời. Bây giờ khi nhớ lại những lúc gặp Hoắc Tòng Hi, cô có thể thấy được cô ấy đã lên kế hoạch giết người. Có điều khi đó cô ấy cho rằng kẻ chủ mưu là Dung Vũ, sau này mới biết hung thủ thực sự là Khang Hân Nhi nên mới có những chuyện về sau.
Trên mạng, chuyện nóng hổi lan truyền nhanh, mà nguội lạnh cũng nhanh, mấy ngày sau, cư dân mạng lại đổ xô đi bàn tán chuyện yêu đương, scandal và phim mới của các diễn viên nổi tiếng khác, dần dần quên mất Hoắc Tòng Hi, có lẽ chỉ còn vào những ngày giỗ của cô ấy, khán giả mới nhớ để đốt một nén hương cho cô ấy. Rồi thời gian sau, trên mạng sẽ là cảnh tượng những người lớn tuổi hơn kể lại vụ án mạng gây chấn động làng giải trí năm xưa cho lớp trẻ. Những lời mắng nhiếc hoặc lòng xót thường rồi sẽ trôi vào quên lãng.
Hạ Thanh Thời thầm nghĩ tính cô lạnh nhạt, có lẽ một thời gian sau, ngay chính cô cũng chẳng còn nhớ đến Hoắc Tòng Hi.
***
Vì tin đồn Diệp Chân Chân ly hôn không gây ra ồn ào gì nên Hạ Thanh Thời khá thong dong, sáng hôm sau cô đến phim trường thăm Nhậm Hoài Tây, tới gần trưa mới gọi điện cho Diệp Chân Chân: “Cậu và Dịch Tiêu sao thế? Trước khi gây sự, cậu có thể thương lượng trước với tớ được không?”
Giọng Diệp Chân Chân khàn khàn đầy mệt mỏi: “Bà nội tớ bị bệnh, tớ phải vào bệnh viện chăm sóc bà.”
Hạ Thanh Thời giật mình. Nhớ lại bà cụ ngồi một mình ở trong phòng để không làm phiền người khác trong ngày cưới của cháu gái, Hạ Thanh Thời cũng rất lo lắng, cô vội hỏi: “Bà bị sao? Có nghiêm trọng không?”
Giọng nói của Diệp Chân Chân rất bình tĩnh: “Tuần trước bà bị xuất huyết não, may mà người giúp việc phát hiện kịp thời. Hôm qua tớ về nhà lấy quần áo rồi quay lại bệnh viện thì bị chụp.”
Vốn dĩ Hạ Thanh Thời gọi điện để mắng Diệp Chân Chân, đến khi nghe cô ấy giải thích thì cô rất xấu hổ. Qua một lát, cô hỏi: “Bà nằm ở bệnh viện nào? Tớ muốn đi thăm bà.”
“Không cần đâu, chiều nay xuất viện rồi, cậu đừng tới bệnh viện, tốn công.”
Hạ Thanh Thời định xem có thể giúp bà cụ chuyển tới bệnh viện khác tốt hơn không, nhưng sau đó mới nhớ ra lúc còn ở trong nước, bố của Diệp Chân Chân là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực ngoại khoa nên gia đình cô ấy có mối quan hệ rộng rãi với giới y khoa trong nước. Bây giờ, tuy ông ấy đã ra nước ngoài định cư nhưng các mối quan hệ vẫn còn đó, bà cụ Diệp ngã bệnh cũng không đến lượt Hạ Thanh Thời giúp đỡ.
Sau cùng, Hạ Thanh Thời vẫn đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, bà cụ nằm trên giường, tinh thần khá minh mẫn, xem ra tình trạng không tệ lắm.
“Sao xuất viện sớm thế? Hay nằm viện theo dõi ít hôm nữa đi.”
Diệp Chân Chân đang ngồi gọt táo, “Bà nội không thích nằm viện, bác sĩ cũng nói cần nghỉ ngơi mà điều kiện ở phòng bệnh không tốt, về nhà vẫn hơn.”
Hạ Thanh Thời trò chuyện với bà cụ một lát rồi kéo Diệp Chân Chân ra khỏi phòng bệnh.
“Sao không thấy Dịch Tiêu? Anh ta đâu? Những người khác đâu?”
Mặc dù Dịch Tiêu liên tục dây dưa với bạn gái cũ nhưng nói cho cùng anh ta rất tốt, nếu không thì Diệp Chân Chân đã chẳng yêu đơn phương anh ta suốt mười năm qua. Hơn nữa trong những lần gặp nhau ít ỏi, Hạ Thanh Thời nhận thấy Dịch Tiêu rất kính trọng bà nội của Diệp Chân Chân, như trong ngày cưới, chính Dịch Tiêu là người đã đi đón bà đến tham dự hôn lễ. Bây giờ bà bị bệnh nặng nhưng không thấy Dịch Tiêu đâu, thực sự rất khó hiểu.
Bọng mắt Diệp Chân Chân thâm quầng, cả người tiều tụy, trông chẳng khác là bao so với Hoắc phu nhân vào mấy ngày trước khi không tìm thấy Yến Thời. Nghe Hạ Thanh Thời hỏi, Diệp Chân Chân ngoảnh đầu sang chỗ khác, nói nhỏ: “Cậu đừng hỏi nữa, tớ không nói cho anh ấy biết.”
Hạ Thanh Thời thở dài: “Nói đi nói lại thì vẫn là cãi nhau à? Vậy xem như bài báo cũng không hoàn toàn sai sự thật đúng không?”
Diệp Chân Chân không trả lời.
Thật ra, lúc đọc bài báo đó, Hạ Thanh Thời đã đoán được phân nửa.
Lúc cảnh sát bắt quả tang vụ việc ghép thận trái phép tại bệnh viện, mặc dù không có Hạ Hiểu Đường tại hiện trường nhưng cô ta cũng không thoát khỏi liên quan, cho dù không phải là thủ phạm thì cũng là tòng phạm. Hạ Thanh Thời không biết hiện tại tiến độ của vụ án đi đến đâu rồi nhưng với tính cách của Dịch Tiêu, chắc chắn anh ta sẽ giúp đỡ bạn gái cũ.
Ban đầu Hạ Thanh Thời đoán đó là lý do khiến Diệp Chân Chân bỏ về nhà cũ, xem ra là đúng thế thật.
Mặc dù là bạn bè thân thiết, Hạ Thanh Thời cũng biết mình không nên xen vào chuyện của vợ chồng người ta vì hơn phân nửa lời khuyên của mình cũng vô ích thôi, huống chi Diệp Chân Chân còn là người dễ mềm lòng. Nhưng chính vì Diệp Chân Chân là người dễ mềm lòng lại quá lương thiện, biết sẽ chảy máu mà cứ đâm đầu vào nên Hạ Thanh Thời càng muốn khuyên răn cô ấy.
Diệp Chân Chân quá khác Tiếu Tiêu, nếu cô ấy bằng một phần mười Tiếu Tiêu thôi thì Hạ Thanh Thời cũng không cần phải lo lắng cho cô ấy.
“Nếu không chịu đựng nổi nữa thì ly hôn đi.” Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Hạ Thanh Thời vẫn nói ra ý kiến thật lòng mình.
Chuyện đã đến nước này, cô cũng không còn hy vọng rằng Diệp Chân Chân sẽ không bị tổn thương nữa.
“Nếu Dịch Tiêu đề nghị ly hôn mà không có bất kỳ điều khoản bồi thường nào thì đừng quan tâm tới anh ta nữa. Còn nếu cậu đề nghị ly hôn…”
Diệp Chân Chân yêu Dịch Tiêu, cô ấy yêu anh ta từ khi chỉ là cô thiếu nữ cho tới tận bây giờ, yêu đã rất nhiều năm. Nếu cô ấy chủ động đề nghị chia tay, điều đó chứng tỏ cô ấy đã bị tổn thương sâu sắc.
“… thì cũng đừng nói nhiều mà hãy bỏ đi thật nhanh. Tuyệt đối không được để cho anh ta nhìn thấy cậu khổ sở.”
Diệp Chân Chân sửng sốt nhìn Hạ Thanh Thời, lúng túng: “Thanh Thời…”
Hạ Thanh Thời thở dài: “Kể từ tháng sau, Katie sẽ quản lý cậu. Chị ấy còn nóng tính hơn cả tớ nữa, sau này cậu phải cẩn thận, đừng muốn làm gì thì làm, chị ấy cũng cứng rắn hơn tớ nhiều, coi chừng chị ấy đóng băng cậu đó.”
Mắt Diệp Chân Chân đỏ lên, giọng run rẩy đầy sợ hãi như chú chó con bị vứt bỏ: “Ngay cả cậu cũng bỏ rơi tớ…”
Hạ Thanh Thời nhìn cô gái ngốc nghếch trước mặt mình: “Diệp Chân Chân, cậu cho rằng nghệ sĩ mà ngay đến tớ cũng không cần lại lọt vào mắt xanh của Katie?”
Diệp Chân Chân không nói gì, mắt càng lúc càng đỏ, mũi cũng bắt đầu đỏ ửng, trông càng giống chú chó bị bỏ rơi.
Hạ Thanh Thời thở dài: “Tớ nộp đơn thôi việc rồi, đang bàn giao công việc, có lẽ sẽ xong trước tết.”
Diệp Chân Chân khịt mũi, bướng bỉnh: “Ai cho cậu nghỉ! Tớ không cho cậu nghỉ! Cậu nghỉ thì tớ cũng không làm nữa!”
“Được thôi.” Lời nói của Diệp Chân Chân không hề có tác dụng uy hiếp Hạ Thanh Thời, “Không công việc, vậy cậu cứ yên phận con dâu nhà giàu bị chồng ruồng bỏ đi.”
Nói xong, nhìn bộ dạng tủi thân của Diệp Chân Chân, cô không đành lòng nên ghé vào tai cô nàng nói nhỏ.
Chỉ một câu nói nhưng đủ khiến mắt Diệp Chân Chân sáng rỡ, cô ấy vui sướng nói: “Thật hả?”
Không chờ Hạ Thanh Thời trả lời, cô ấy đã tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Úi! Trước ba tháng thì không được nói cho người khác biết đúng không?”
Hạ Thanh Thời nhìn cô nàng, “Tớ nói với cậu rồi đó, giờ tính sao?”
Diệp Chân Chân nhíu mày suy nghĩ, sau đó le lưỡi, vẻ mặt vô cùng áy náy: “Vậy tớ sẽ giả vờ như chưa nghe gì cả.”
Hạ Thanh Thời lại thở dài, sau đó giơ tay sờ đầu cô nàng, “Sau này đừng tin mấy lời dối trá của đám bạn cậu nữa, cũng không được đầu tư linh tinh gì hết. Nếu không ly hôn, cứ xài tiền của Dịch Tiêu; còn nếu ly hôn thì cũng chỉ được đầu tư vào hai lĩnh vực: bất động sản và chứng khoán, không được đầu tư vào bất cứ thứ gì khác, nhớ kỹ chưa?”
***
Hạ Thanh Thời nán lại bệnh viện giúp Diệp Chân Chân thu dọn đồ đạc để đưa bà cụ về nhà.
Đối với bà nội mình, Diệp Chân Chân rất chu đáo, cô ấy thuê y tá riêng, ngoài ra còn có bác sĩ dinh dưỡng riêng nữa.
Khoảng ba giờ, Hoắc Đình Dịch gọi điện hỏi cô gần xuống chưa, anh chờ ở ngoài bệnh viện hơn một tiếng rồi.
Hạ Thanh Thời biết hôm nay là ngày quan trọng nhưng cô vẫn không thể hiện gì mà lạnh lùng hỏi ngược lại: “Em không có quyền bắt anh đợi hả?”
“Dĩ nhiên không phải.” Hoắc tiên sinh lập tức phủ nhận, “Ý của anh là nếu em còn chưa xuống, súp sẽ nguội mất.”
Hoắc phu nhân không giả vờ nổi nữa mà phì cười. Cô nói: “Anh lên đón em đi.” Sau đó, cô báo số phòng cho anh.
Nhưng không ngờ là Hoắc tiên sinh không đến một mình mà còn dẫn Bóng Giàu theo.
Hôm nay trời lạnh, Bóng Béo được quấn rất kỹ, chẳng những mặc áo khoác dày mà cậu còn mặc hai cái quần, đầu đội mũ giữ ấm, trông rất buồn cười.
Hầu hết người già rất thích trẻ con, bà cụ Diệp cũng không ngoại lệ.
Bất ngờ là Bóng Nhỏ không sợ bà cụ xa lạ, lúc bà cụ sờ đầu cậu, cậu cũng không né. Chờ bà xoa đầu xong, cậu bé lấy cái bánh quy từ trong túi quần ra, giơ lên trước mặt bà cụ, nói: “Cụ ơi, cho cụ nè!”
Diệp Chân Chân thấy vậy thì mắt đỏ hoe, cô ấy khom người trêu Bóng Béo: “Cụ không nhai được, phải làm sao đây?”
Gặp vấn đề nan giải, Bóng Béo đứng im suy nghĩ hồi lâu, sau đó đau lòng móc từ túi quần ra viên kẹo sữa mà cậu rất thích, “Vậy… cho cụ cái này nè!”
Sau đó, cậu bé vội vàng cất cái bánh vào lại túi quần, “Cái này… cái này cụ không ăn được!”
Nhìn dáng vẻ tham ăn của cậu, ai cũng bật cười. Cười xong, Diệp Chân Chân lại thấy đau đầu. Quả nhiên, năm giây sau, bà cụ Diệp nằm trên giường thở dài, nói: “Chân Chân, chừng nào nội mới có cháu cố?”
Diệp Chân Chân đảo mắt: “Nội ơi nội, ngày nào nội cũng hỏi câu đó hết, tai cháu mọc kén tới nơi rồi đây này.”
Lúc lên xe, Hoắc phu nhân hỏi ý kiến Hoắc tiên sinh: “Có nên… gọi điện cho Dịch Tiêu không?”
Đàn ông tàn nhẫn ở chỗ nếu anh ta yêu bạn, không cần bạn nói, anh ta cũng sẽ giúp bạn thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, cho dù bạn phải chịu cảnh lao tù, anh ta cũng sẽ nghĩ cách cứu bạn ra ngoài; còn nếu không yêu bạn, e rằng chờ tới khi báo chí đăng tin, anh ta mới biết bạn bỏ nhà đi.
Hoắc tiên sinh: “…”
Thấy chồng im re, Hoắc phu nhân nổi giận, “Em đang hỏi anh đó!”
Hoắc tiên sinh không thích nói về chuyện của người khác nhưng hôm nay cũng không kiềm được mà phát biểu: “Anh thấy Chân Chân đâu có giống bị bệnh khó nói.”
Tuy Hoắc tiên sinh ít lời nhưng ý tứ rất sâu xa.
Ngay cả một đàn ông như anh cũng thấy ngứa mắt, Diệp Chân Chân là cô gái tốt, cần gì phải lao vào đống rác dưới cống?
Hoắc phu nhân liếc anh: “Bà nội người ta muốn có cháu cố, anh ở đó mà bàn ra.”
Hiếm khi Hoắc tiên sinh phản bác Hoắc phu nhân như bây giờ: “Nếu ngay cả yêu nhau mà hai người còn không làm được thì đừng sinh con.”
Kể từ khi biết mình có Bóng Kẹo, “tình thương của cha cao như dãy Himalaya” cũng không đủ để miêu tả về Hoắc tiên sinh. Bây giờ, mỗi lần nhìn trẻ con, đặc biệt là bé gái, ánh mắt của Hoắc tiên sinh cực kỳ trìu mến. Mấy hôm trước nghe nhân viên ở phòng Tổng giám đốc bàn tán về một đồng nghiệp mới sinh con gái nhưng đứa bé vị viêm màng não, mọi người đang định quyên góp để vị đồng nghiệp đó chữa trị cho con, Hoắc tiên sinh đã cho mở cuộc họp ngay đêm đó, cuối cùng quyết định tất cả nhân viên có con dưới mười tuổi sẽ được công ty đóng bảo hiểm trẻ em.
Hoắc phu nhân không hề biết gì về tình cha cao tựa núi của Hoắc tiên sinh. Lúc này, nghe Hoắc tiên sinh nói vậy, cô chỉ cảm thấy chồng mình quá tuyệt vời.
Bà cụ Diệp đã sống cả đời người, chắc hẳn cũng đã nhìn ra Dịch Tiêu không toàn tâm toàn ý với cháu nội bà.
Nhưng thế gian này không phải chỉ có tình yêu mới sống đời được với nhau mà quan trọng nhất chính là trách nhiệm. Có kiểu đàn ông yêu bạn nhưng chưa chắc đã tử tế với bạn, cũng có kiểu đàn ông ngoài trách nhiệm ra thì chẳng có tình cảm gì với bạn nhưng lại có thể chăm sóc chu đáo cho bạn cả đời.
Tuy nhiên, lúc này, Hoắc phu nhân không muốn nói đến những chuyện kém vui đó.
Hoắc tiên sinh của cô là người đàn ông rất tốt, anh trung thành với gia đình, với hôn nhân, thậm chí với cả tình yêu của chính mình.
Nghĩ thế, cô chồm tới hôn anh một cái thật rõ kêu khiến bản thân phải bật cười.
Hiếm khi vợ yêu chủ động nên Hoắc tiên sinh nào chấp nhận nụ hôn phớt như vậy. Anh lập tức giơ tay ra ghế sau xoay đầu Bóng Béo sang chỗ khác, sau đó phủ kín Hoắc phu nhân bằng chính cơ thể mình.
Bóng Béo nỗ lực hết sức để giải thoát cái đầu khỏi bàn tay của Hoắc tiên sinh nhưngvô vọng, cậu bé gào khóc: “Hu hu hu anh làm gì thế hu hu…”
Trong lúc hai đôi môi quấn lấy nhau, Hoắc phu nhân làu bàu: “Ồn quá…”
Hoắc tiên sinh ngầm đồng ý, khi kết thúc nụ hôn, anh thấp giọng bình luận: “Y như còi tàu hỏa.”
Hai vợ chồng vô lương tâm nhìn nhau phì cười, hoàn toàn không để ý cái tàu hỏa bị ngoẹo cổ đang rú còi “hu hu hu” inh ỏi ở đằng sau.
***
Trên đường về đại viện không quân, Hoắc phu nhân đòi đưa Bóng Nhỏ về nhà xong thì hai vợ chồng sẽ ra ngoài ăn.
Hoắc tiên sinh đau đầu: “Tối nay mẹ đích thân xuống bếp.”
Hoắc phu nhân cau mày, tỏ ra nghi ngờ: “Đang yên đang lành, mẹ xuống bếp làm gì?”
Hoắc tiên sinh bình thản nhìn Hoắc phu nhân, lòng thầm đánh giá cao tài diễn kịch của vợ.
Thấy Hoắc tiên sinh không nói gì, Hoắc phu nhân không làm ầm ỹ như mọi hôm nữa mà chỉ lẩm bẩm: “Mẹ nấu có ngon đâu, tự dưng nổi hứng nấu ăn.”
Chờ khi xe đỗ trước đại viện, Hoắc phu nhân vỗ trán, làm như sực nhớ ra: “Hóa ra hôm nay là sinh nhật anh!”
Nhìn vợ vui vẻ diễn kịch, Hoắc tiên sinh thầm thở dài, đành tiếp tục phối hợp diễn với cô.
Anh nhướn mày: “Quên?”
“Ai bảo anh không nhắc em.” Hoắc phu nhân rất hùng hồn biện minh, “Dạo này bận quá, em quên cũng là điều dễ hiểu mà!”
“Chuyện này mà cũng quên được?” Hoắc tiên sinh véo má Hoắc phu nhân, “Em chỉ có một ông chồng thôi đấy, một năm chỉ có một ngày sinh nhật, có mỗi một ngày kỷ niệm này thôi mà em cũng quên cho được?”
“Ai nói chỉ có một ngày kỷ niệm?” Hoắc phu nhân lập tức ngồi thẳng người, khí thế bừng bừng, “Lần đầu tiên chính thức hẹn hò, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên ngủ với nhau, lần đầu tiên cãi nhau, lần đầu tiên chia tay, lần thứ hai chính thức hẹn hò, lần đầu tiên hôn nhau sau khi giảng hòa, lần đầu tiên ngủ với nhau sau khi giảng hòa,…”
Hoắc tiên sinh nghe một đống ngày được thốt ra từ miệng Hoắc phu nhân, nhất thời cảm thấy sự việc chuyển biến quá đột ngột.
Anh hoàn toàn không ngờ mình lại tự đào cái hố to đùng để chôn mình.
Hoắc phu nhân thở hổn hển, “… ngày đăng ký kết hôn, kỷ niệm ngày cưới. Hoắc Đình Dịch, anh không nhớ hết những ngày kỷ niệm đó đúng không?”
Hoắc tiên sinh: “???”
Hoắc phu nhân tức muốn khóc: “Nhiều ngày kỷ niệm như vậy mà anh không nhớ nổi ngày nào! Bây giờ vì mệt quá nên em mới bất cẩn quên sinh nhật của anh, thế mà anh lại chất vấn em!”
Hoắc tiên sinh: “???”
Đã lâu không đụng tới câu hỏi đòi mạng khiến anh suýt quên mất vợ mình là chúa vô lý.
Có điều nếu vợ giận thì Hoắc tiên sinh phải ra sức dỗ dành.
Anh ôm Hoắc phu nhân đang giận dữ vào lòng, dịu dàng nói: “Được rồi, đừng khóc, anh sai rồi.”
Hoắc phu nhân tức giận nhìn anh: “Sai chỗ nào?”
Hoắc tiên sinh trầm tư ba giây, sau đó nghiêm túc nói: “Lỗi của anh hết, đáng lẽ anh phải chờ thêm mấy ngày nữa rồi mới được chui ra khỏi bụng mẹ, vì biết đâu vài hôm nữa vợ sẽ nhớ ra sinh nhật của anh, đúng không?”
Hoắc phu nhân không làm mặt lạnh nổi nữa mà phì cười.
Cười xong, cô ảo não đập vào vai anh, “Hoắc Đình Dịch, anh đáng ghét quá!”
Buổi tối, hai vợ chồng về nhà, tắm xong đi ra ngoài, trong lúc lau tóc, Hoắc tiên sinh đột nhiên tỉnh ngộ: Hoắc phu nhân cũng không nhớ mấy ngày kỷ niệm đó!
Nghĩ thế, Hoắc tiên sinh liền tấn công cô vợ đang nằm trên giường đọc báo.
Anh chống tay ở hai bên hông cô, tra khảo: “Lần đầu tiên chính thức hẹn hò là ngày nào?”
Hoắc phu nhân á khấu: “…”
“Lần đầu tiên hôn nhau?”
“…”
“Lần đầu tiên ngủ với nhau?”
“…”
Hoắc tiên sinh vỗ mông người nằm bên dưới mình một cái: “Đồ xấu xa, còn biết lừa anh cơ đấy.”
“Không có mà…” Hoắc phu nhân lập tức xin tha, giọng điệu nũng nịu khiến Hoắc tiên sinh vô cùng thỏa mãn, “Người ta chuẩn bị quà cho anh từ lâu rồi.”
Nói xong, cô lấy phong thư màu xanh ở dưới gối ra, trên phong bì còn dán một trái tim màu đỏ vô cùng dễ thương.
Hoắc tiên sinh cố kiềm nén sự kích động, anh mở phong bì, rút lá thư ra:
“Bố kính yêu, con là Bóng Đậu của bố.”
Hoắc tiên sinh:???
Bóng Đậu?
Vậy Bóng Kẹo của anh đâu?
Lời tác giả:
“Hu hu hu.”
Bóng Béo: ráng nhịn cười.
“Hu hu hu hu hu.”
Bóng Béo: ráng nhịn cười.
“Hu hu hu hu hu hu hu.”
Bóng Béo: Nếu các chị là em, các chị có cười không?
Hạ Thanh Thời còn chưa kịp nhìn thấy bài báo có tiêu đề “Diễn viên Tiếu Tiêu hôn trai lạ” thì đã bị choáng váng bởi một tin tức khác với dòng tít rất kích thích: “Giấc mộng lấy chồng nhà giàu vỡ tan tành nhanh nhất lịch sử showbiz? Thực hư việc vợ chồng Diệp Chân Chân sống riêng”.
Nhưng nội dung bài báo thì không được kích thích tiêu đề, “chứng cứ” là một bức ảnh Diệp Chân Chân kéo vali dưới khu chung cư mà cô ấy sống hồi chưa lấy chồng. Tuy chỉ chụp một bên mặt nhưng Hạ Thanh Thời nhận ra Diệp Chân Chân ngay. Có điều mấy ngày qua cư dân mạng vẫn đang bàn tán xôn xao chuyện tình tay ba dẫn đến án mạng của Hoắc Tòng Hi nên ít ai quan tâm đến tin tức về Diệp Chân Chân.
Hiện tại công chúng đang đứng về phía Hoắc Tòng Hi vì cảnh sát đã công bố sự thật của vụ tai nạn giao thông.
Dựa vào nghi ngờ của Hoắc Tòng Hi mà Hạ Thanh Thời đã khai, kết hợp với cái chết của Khang Hân Nhi, cảnh sát đã nhanh chóng điều tra sự việc và phát hiện vụ tai nạn có liên quan mật thiết với Khang Hân Nhi. Sau khi công bố tin tức cụ thể, trong một đêm, dư luận chuyển hướng 180 độ.
Hoắc Tòng Hi đã cắt đứt liên hệ với Dung Vũ từ lâu và có bạn trai mới nhưng Khang Hân Nhi vẫn không chịu buông tha cho cô ấy và đã chủ mưu vụ tai nạn khiến một người chết, hai người bị thương.
So với kẻ giết người, việc làm kẻ thứ ba của Hoắc Tòng Hi gần như không đáng kể.
Tận mắt chứng kiến cảnh người bạn đang mang thai chết thảm, chồng sắp cưới và mối tình đầu bị thương nặng, lại bị kẻ chủ mưu khiêu khích, cũng khó trách Hoắc Tòng Hi bị kích động đến mức giết người.
Tuy nhiên, Hạ Thanh Thời không nghĩ Hoắc Tòng Hi bị kích động nhất thời. Bây giờ khi nhớ lại những lúc gặp Hoắc Tòng Hi, cô có thể thấy được cô ấy đã lên kế hoạch giết người. Có điều khi đó cô ấy cho rằng kẻ chủ mưu là Dung Vũ, sau này mới biết hung thủ thực sự là Khang Hân Nhi nên mới có những chuyện về sau.
Trên mạng, chuyện nóng hổi lan truyền nhanh, mà nguội lạnh cũng nhanh, mấy ngày sau, cư dân mạng lại đổ xô đi bàn tán chuyện yêu đương, scandal và phim mới của các diễn viên nổi tiếng khác, dần dần quên mất Hoắc Tòng Hi, có lẽ chỉ còn vào những ngày giỗ của cô ấy, khán giả mới nhớ để đốt một nén hương cho cô ấy. Rồi thời gian sau, trên mạng sẽ là cảnh tượng những người lớn tuổi hơn kể lại vụ án mạng gây chấn động làng giải trí năm xưa cho lớp trẻ. Những lời mắng nhiếc hoặc lòng xót thường rồi sẽ trôi vào quên lãng.
Hạ Thanh Thời thầm nghĩ tính cô lạnh nhạt, có lẽ một thời gian sau, ngay chính cô cũng chẳng còn nhớ đến Hoắc Tòng Hi.
***
Vì tin đồn Diệp Chân Chân ly hôn không gây ra ồn ào gì nên Hạ Thanh Thời khá thong dong, sáng hôm sau cô đến phim trường thăm Nhậm Hoài Tây, tới gần trưa mới gọi điện cho Diệp Chân Chân: “Cậu và Dịch Tiêu sao thế? Trước khi gây sự, cậu có thể thương lượng trước với tớ được không?”
Giọng Diệp Chân Chân khàn khàn đầy mệt mỏi: “Bà nội tớ bị bệnh, tớ phải vào bệnh viện chăm sóc bà.”
Hạ Thanh Thời giật mình. Nhớ lại bà cụ ngồi một mình ở trong phòng để không làm phiền người khác trong ngày cưới của cháu gái, Hạ Thanh Thời cũng rất lo lắng, cô vội hỏi: “Bà bị sao? Có nghiêm trọng không?”
Giọng nói của Diệp Chân Chân rất bình tĩnh: “Tuần trước bà bị xuất huyết não, may mà người giúp việc phát hiện kịp thời. Hôm qua tớ về nhà lấy quần áo rồi quay lại bệnh viện thì bị chụp.”
Vốn dĩ Hạ Thanh Thời gọi điện để mắng Diệp Chân Chân, đến khi nghe cô ấy giải thích thì cô rất xấu hổ. Qua một lát, cô hỏi: “Bà nằm ở bệnh viện nào? Tớ muốn đi thăm bà.”
“Không cần đâu, chiều nay xuất viện rồi, cậu đừng tới bệnh viện, tốn công.”
Hạ Thanh Thời định xem có thể giúp bà cụ chuyển tới bệnh viện khác tốt hơn không, nhưng sau đó mới nhớ ra lúc còn ở trong nước, bố của Diệp Chân Chân là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực ngoại khoa nên gia đình cô ấy có mối quan hệ rộng rãi với giới y khoa trong nước. Bây giờ, tuy ông ấy đã ra nước ngoài định cư nhưng các mối quan hệ vẫn còn đó, bà cụ Diệp ngã bệnh cũng không đến lượt Hạ Thanh Thời giúp đỡ.
Sau cùng, Hạ Thanh Thời vẫn đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, bà cụ nằm trên giường, tinh thần khá minh mẫn, xem ra tình trạng không tệ lắm.
“Sao xuất viện sớm thế? Hay nằm viện theo dõi ít hôm nữa đi.”
Diệp Chân Chân đang ngồi gọt táo, “Bà nội không thích nằm viện, bác sĩ cũng nói cần nghỉ ngơi mà điều kiện ở phòng bệnh không tốt, về nhà vẫn hơn.”
Hạ Thanh Thời trò chuyện với bà cụ một lát rồi kéo Diệp Chân Chân ra khỏi phòng bệnh.
“Sao không thấy Dịch Tiêu? Anh ta đâu? Những người khác đâu?”
Mặc dù Dịch Tiêu liên tục dây dưa với bạn gái cũ nhưng nói cho cùng anh ta rất tốt, nếu không thì Diệp Chân Chân đã chẳng yêu đơn phương anh ta suốt mười năm qua. Hơn nữa trong những lần gặp nhau ít ỏi, Hạ Thanh Thời nhận thấy Dịch Tiêu rất kính trọng bà nội của Diệp Chân Chân, như trong ngày cưới, chính Dịch Tiêu là người đã đi đón bà đến tham dự hôn lễ. Bây giờ bà bị bệnh nặng nhưng không thấy Dịch Tiêu đâu, thực sự rất khó hiểu.
Bọng mắt Diệp Chân Chân thâm quầng, cả người tiều tụy, trông chẳng khác là bao so với Hoắc phu nhân vào mấy ngày trước khi không tìm thấy Yến Thời. Nghe Hạ Thanh Thời hỏi, Diệp Chân Chân ngoảnh đầu sang chỗ khác, nói nhỏ: “Cậu đừng hỏi nữa, tớ không nói cho anh ấy biết.”
Hạ Thanh Thời thở dài: “Nói đi nói lại thì vẫn là cãi nhau à? Vậy xem như bài báo cũng không hoàn toàn sai sự thật đúng không?”
Diệp Chân Chân không trả lời.
Thật ra, lúc đọc bài báo đó, Hạ Thanh Thời đã đoán được phân nửa.
Lúc cảnh sát bắt quả tang vụ việc ghép thận trái phép tại bệnh viện, mặc dù không có Hạ Hiểu Đường tại hiện trường nhưng cô ta cũng không thoát khỏi liên quan, cho dù không phải là thủ phạm thì cũng là tòng phạm. Hạ Thanh Thời không biết hiện tại tiến độ của vụ án đi đến đâu rồi nhưng với tính cách của Dịch Tiêu, chắc chắn anh ta sẽ giúp đỡ bạn gái cũ.
Ban đầu Hạ Thanh Thời đoán đó là lý do khiến Diệp Chân Chân bỏ về nhà cũ, xem ra là đúng thế thật.
Mặc dù là bạn bè thân thiết, Hạ Thanh Thời cũng biết mình không nên xen vào chuyện của vợ chồng người ta vì hơn phân nửa lời khuyên của mình cũng vô ích thôi, huống chi Diệp Chân Chân còn là người dễ mềm lòng. Nhưng chính vì Diệp Chân Chân là người dễ mềm lòng lại quá lương thiện, biết sẽ chảy máu mà cứ đâm đầu vào nên Hạ Thanh Thời càng muốn khuyên răn cô ấy.
Diệp Chân Chân quá khác Tiếu Tiêu, nếu cô ấy bằng một phần mười Tiếu Tiêu thôi thì Hạ Thanh Thời cũng không cần phải lo lắng cho cô ấy.
“Nếu không chịu đựng nổi nữa thì ly hôn đi.” Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Hạ Thanh Thời vẫn nói ra ý kiến thật lòng mình.
Chuyện đã đến nước này, cô cũng không còn hy vọng rằng Diệp Chân Chân sẽ không bị tổn thương nữa.
“Nếu Dịch Tiêu đề nghị ly hôn mà không có bất kỳ điều khoản bồi thường nào thì đừng quan tâm tới anh ta nữa. Còn nếu cậu đề nghị ly hôn…”
Diệp Chân Chân yêu Dịch Tiêu, cô ấy yêu anh ta từ khi chỉ là cô thiếu nữ cho tới tận bây giờ, yêu đã rất nhiều năm. Nếu cô ấy chủ động đề nghị chia tay, điều đó chứng tỏ cô ấy đã bị tổn thương sâu sắc.
“… thì cũng đừng nói nhiều mà hãy bỏ đi thật nhanh. Tuyệt đối không được để cho anh ta nhìn thấy cậu khổ sở.”
Diệp Chân Chân sửng sốt nhìn Hạ Thanh Thời, lúng túng: “Thanh Thời…”
Hạ Thanh Thời thở dài: “Kể từ tháng sau, Katie sẽ quản lý cậu. Chị ấy còn nóng tính hơn cả tớ nữa, sau này cậu phải cẩn thận, đừng muốn làm gì thì làm, chị ấy cũng cứng rắn hơn tớ nhiều, coi chừng chị ấy đóng băng cậu đó.”
Mắt Diệp Chân Chân đỏ lên, giọng run rẩy đầy sợ hãi như chú chó con bị vứt bỏ: “Ngay cả cậu cũng bỏ rơi tớ…”
Hạ Thanh Thời nhìn cô gái ngốc nghếch trước mặt mình: “Diệp Chân Chân, cậu cho rằng nghệ sĩ mà ngay đến tớ cũng không cần lại lọt vào mắt xanh của Katie?”
Diệp Chân Chân không nói gì, mắt càng lúc càng đỏ, mũi cũng bắt đầu đỏ ửng, trông càng giống chú chó bị bỏ rơi.
Hạ Thanh Thời thở dài: “Tớ nộp đơn thôi việc rồi, đang bàn giao công việc, có lẽ sẽ xong trước tết.”
Diệp Chân Chân khịt mũi, bướng bỉnh: “Ai cho cậu nghỉ! Tớ không cho cậu nghỉ! Cậu nghỉ thì tớ cũng không làm nữa!”
“Được thôi.” Lời nói của Diệp Chân Chân không hề có tác dụng uy hiếp Hạ Thanh Thời, “Không công việc, vậy cậu cứ yên phận con dâu nhà giàu bị chồng ruồng bỏ đi.”
Nói xong, nhìn bộ dạng tủi thân của Diệp Chân Chân, cô không đành lòng nên ghé vào tai cô nàng nói nhỏ.
Chỉ một câu nói nhưng đủ khiến mắt Diệp Chân Chân sáng rỡ, cô ấy vui sướng nói: “Thật hả?”
Không chờ Hạ Thanh Thời trả lời, cô ấy đã tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Úi! Trước ba tháng thì không được nói cho người khác biết đúng không?”
Hạ Thanh Thời nhìn cô nàng, “Tớ nói với cậu rồi đó, giờ tính sao?”
Diệp Chân Chân nhíu mày suy nghĩ, sau đó le lưỡi, vẻ mặt vô cùng áy náy: “Vậy tớ sẽ giả vờ như chưa nghe gì cả.”
Hạ Thanh Thời lại thở dài, sau đó giơ tay sờ đầu cô nàng, “Sau này đừng tin mấy lời dối trá của đám bạn cậu nữa, cũng không được đầu tư linh tinh gì hết. Nếu không ly hôn, cứ xài tiền của Dịch Tiêu; còn nếu ly hôn thì cũng chỉ được đầu tư vào hai lĩnh vực: bất động sản và chứng khoán, không được đầu tư vào bất cứ thứ gì khác, nhớ kỹ chưa?”
***
Hạ Thanh Thời nán lại bệnh viện giúp Diệp Chân Chân thu dọn đồ đạc để đưa bà cụ về nhà.
Đối với bà nội mình, Diệp Chân Chân rất chu đáo, cô ấy thuê y tá riêng, ngoài ra còn có bác sĩ dinh dưỡng riêng nữa.
Khoảng ba giờ, Hoắc Đình Dịch gọi điện hỏi cô gần xuống chưa, anh chờ ở ngoài bệnh viện hơn một tiếng rồi.
Hạ Thanh Thời biết hôm nay là ngày quan trọng nhưng cô vẫn không thể hiện gì mà lạnh lùng hỏi ngược lại: “Em không có quyền bắt anh đợi hả?”
“Dĩ nhiên không phải.” Hoắc tiên sinh lập tức phủ nhận, “Ý của anh là nếu em còn chưa xuống, súp sẽ nguội mất.”
Hoắc phu nhân không giả vờ nổi nữa mà phì cười. Cô nói: “Anh lên đón em đi.” Sau đó, cô báo số phòng cho anh.
Nhưng không ngờ là Hoắc tiên sinh không đến một mình mà còn dẫn Bóng Giàu theo.
Hôm nay trời lạnh, Bóng Béo được quấn rất kỹ, chẳng những mặc áo khoác dày mà cậu còn mặc hai cái quần, đầu đội mũ giữ ấm, trông rất buồn cười.
Hầu hết người già rất thích trẻ con, bà cụ Diệp cũng không ngoại lệ.
Bất ngờ là Bóng Nhỏ không sợ bà cụ xa lạ, lúc bà cụ sờ đầu cậu, cậu cũng không né. Chờ bà xoa đầu xong, cậu bé lấy cái bánh quy từ trong túi quần ra, giơ lên trước mặt bà cụ, nói: “Cụ ơi, cho cụ nè!”
Diệp Chân Chân thấy vậy thì mắt đỏ hoe, cô ấy khom người trêu Bóng Béo: “Cụ không nhai được, phải làm sao đây?”
Gặp vấn đề nan giải, Bóng Béo đứng im suy nghĩ hồi lâu, sau đó đau lòng móc từ túi quần ra viên kẹo sữa mà cậu rất thích, “Vậy… cho cụ cái này nè!”
Sau đó, cậu bé vội vàng cất cái bánh vào lại túi quần, “Cái này… cái này cụ không ăn được!”
Nhìn dáng vẻ tham ăn của cậu, ai cũng bật cười. Cười xong, Diệp Chân Chân lại thấy đau đầu. Quả nhiên, năm giây sau, bà cụ Diệp nằm trên giường thở dài, nói: “Chân Chân, chừng nào nội mới có cháu cố?”
Diệp Chân Chân đảo mắt: “Nội ơi nội, ngày nào nội cũng hỏi câu đó hết, tai cháu mọc kén tới nơi rồi đây này.”
Lúc lên xe, Hoắc phu nhân hỏi ý kiến Hoắc tiên sinh: “Có nên… gọi điện cho Dịch Tiêu không?”
Đàn ông tàn nhẫn ở chỗ nếu anh ta yêu bạn, không cần bạn nói, anh ta cũng sẽ giúp bạn thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, cho dù bạn phải chịu cảnh lao tù, anh ta cũng sẽ nghĩ cách cứu bạn ra ngoài; còn nếu không yêu bạn, e rằng chờ tới khi báo chí đăng tin, anh ta mới biết bạn bỏ nhà đi.
Hoắc tiên sinh: “…”
Thấy chồng im re, Hoắc phu nhân nổi giận, “Em đang hỏi anh đó!”
Hoắc tiên sinh không thích nói về chuyện của người khác nhưng hôm nay cũng không kiềm được mà phát biểu: “Anh thấy Chân Chân đâu có giống bị bệnh khó nói.”
Tuy Hoắc tiên sinh ít lời nhưng ý tứ rất sâu xa.
Ngay cả một đàn ông như anh cũng thấy ngứa mắt, Diệp Chân Chân là cô gái tốt, cần gì phải lao vào đống rác dưới cống?
Hoắc phu nhân liếc anh: “Bà nội người ta muốn có cháu cố, anh ở đó mà bàn ra.”
Hiếm khi Hoắc tiên sinh phản bác Hoắc phu nhân như bây giờ: “Nếu ngay cả yêu nhau mà hai người còn không làm được thì đừng sinh con.”
Kể từ khi biết mình có Bóng Kẹo, “tình thương của cha cao như dãy Himalaya” cũng không đủ để miêu tả về Hoắc tiên sinh. Bây giờ, mỗi lần nhìn trẻ con, đặc biệt là bé gái, ánh mắt của Hoắc tiên sinh cực kỳ trìu mến. Mấy hôm trước nghe nhân viên ở phòng Tổng giám đốc bàn tán về một đồng nghiệp mới sinh con gái nhưng đứa bé vị viêm màng não, mọi người đang định quyên góp để vị đồng nghiệp đó chữa trị cho con, Hoắc tiên sinh đã cho mở cuộc họp ngay đêm đó, cuối cùng quyết định tất cả nhân viên có con dưới mười tuổi sẽ được công ty đóng bảo hiểm trẻ em.
Hoắc phu nhân không hề biết gì về tình cha cao tựa núi của Hoắc tiên sinh. Lúc này, nghe Hoắc tiên sinh nói vậy, cô chỉ cảm thấy chồng mình quá tuyệt vời.
Bà cụ Diệp đã sống cả đời người, chắc hẳn cũng đã nhìn ra Dịch Tiêu không toàn tâm toàn ý với cháu nội bà.
Nhưng thế gian này không phải chỉ có tình yêu mới sống đời được với nhau mà quan trọng nhất chính là trách nhiệm. Có kiểu đàn ông yêu bạn nhưng chưa chắc đã tử tế với bạn, cũng có kiểu đàn ông ngoài trách nhiệm ra thì chẳng có tình cảm gì với bạn nhưng lại có thể chăm sóc chu đáo cho bạn cả đời.
Tuy nhiên, lúc này, Hoắc phu nhân không muốn nói đến những chuyện kém vui đó.
Hoắc tiên sinh của cô là người đàn ông rất tốt, anh trung thành với gia đình, với hôn nhân, thậm chí với cả tình yêu của chính mình.
Nghĩ thế, cô chồm tới hôn anh một cái thật rõ kêu khiến bản thân phải bật cười.
Hiếm khi vợ yêu chủ động nên Hoắc tiên sinh nào chấp nhận nụ hôn phớt như vậy. Anh lập tức giơ tay ra ghế sau xoay đầu Bóng Béo sang chỗ khác, sau đó phủ kín Hoắc phu nhân bằng chính cơ thể mình.
Bóng Béo nỗ lực hết sức để giải thoát cái đầu khỏi bàn tay của Hoắc tiên sinh nhưngvô vọng, cậu bé gào khóc: “Hu hu hu anh làm gì thế hu hu…”
Trong lúc hai đôi môi quấn lấy nhau, Hoắc phu nhân làu bàu: “Ồn quá…”
Hoắc tiên sinh ngầm đồng ý, khi kết thúc nụ hôn, anh thấp giọng bình luận: “Y như còi tàu hỏa.”
Hai vợ chồng vô lương tâm nhìn nhau phì cười, hoàn toàn không để ý cái tàu hỏa bị ngoẹo cổ đang rú còi “hu hu hu” inh ỏi ở đằng sau.
***
Trên đường về đại viện không quân, Hoắc phu nhân đòi đưa Bóng Nhỏ về nhà xong thì hai vợ chồng sẽ ra ngoài ăn.
Hoắc tiên sinh đau đầu: “Tối nay mẹ đích thân xuống bếp.”
Hoắc phu nhân cau mày, tỏ ra nghi ngờ: “Đang yên đang lành, mẹ xuống bếp làm gì?”
Hoắc tiên sinh bình thản nhìn Hoắc phu nhân, lòng thầm đánh giá cao tài diễn kịch của vợ.
Thấy Hoắc tiên sinh không nói gì, Hoắc phu nhân không làm ầm ỹ như mọi hôm nữa mà chỉ lẩm bẩm: “Mẹ nấu có ngon đâu, tự dưng nổi hứng nấu ăn.”
Chờ khi xe đỗ trước đại viện, Hoắc phu nhân vỗ trán, làm như sực nhớ ra: “Hóa ra hôm nay là sinh nhật anh!”
Nhìn vợ vui vẻ diễn kịch, Hoắc tiên sinh thầm thở dài, đành tiếp tục phối hợp diễn với cô.
Anh nhướn mày: “Quên?”
“Ai bảo anh không nhắc em.” Hoắc phu nhân rất hùng hồn biện minh, “Dạo này bận quá, em quên cũng là điều dễ hiểu mà!”
“Chuyện này mà cũng quên được?” Hoắc tiên sinh véo má Hoắc phu nhân, “Em chỉ có một ông chồng thôi đấy, một năm chỉ có một ngày sinh nhật, có mỗi một ngày kỷ niệm này thôi mà em cũng quên cho được?”
“Ai nói chỉ có một ngày kỷ niệm?” Hoắc phu nhân lập tức ngồi thẳng người, khí thế bừng bừng, “Lần đầu tiên chính thức hẹn hò, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên ngủ với nhau, lần đầu tiên cãi nhau, lần đầu tiên chia tay, lần thứ hai chính thức hẹn hò, lần đầu tiên hôn nhau sau khi giảng hòa, lần đầu tiên ngủ với nhau sau khi giảng hòa,…”
Hoắc tiên sinh nghe một đống ngày được thốt ra từ miệng Hoắc phu nhân, nhất thời cảm thấy sự việc chuyển biến quá đột ngột.
Anh hoàn toàn không ngờ mình lại tự đào cái hố to đùng để chôn mình.
Hoắc phu nhân thở hổn hển, “… ngày đăng ký kết hôn, kỷ niệm ngày cưới. Hoắc Đình Dịch, anh không nhớ hết những ngày kỷ niệm đó đúng không?”
Hoắc tiên sinh: “???”
Hoắc phu nhân tức muốn khóc: “Nhiều ngày kỷ niệm như vậy mà anh không nhớ nổi ngày nào! Bây giờ vì mệt quá nên em mới bất cẩn quên sinh nhật của anh, thế mà anh lại chất vấn em!”
Hoắc tiên sinh: “???”
Đã lâu không đụng tới câu hỏi đòi mạng khiến anh suýt quên mất vợ mình là chúa vô lý.
Có điều nếu vợ giận thì Hoắc tiên sinh phải ra sức dỗ dành.
Anh ôm Hoắc phu nhân đang giận dữ vào lòng, dịu dàng nói: “Được rồi, đừng khóc, anh sai rồi.”
Hoắc phu nhân tức giận nhìn anh: “Sai chỗ nào?”
Hoắc tiên sinh trầm tư ba giây, sau đó nghiêm túc nói: “Lỗi của anh hết, đáng lẽ anh phải chờ thêm mấy ngày nữa rồi mới được chui ra khỏi bụng mẹ, vì biết đâu vài hôm nữa vợ sẽ nhớ ra sinh nhật của anh, đúng không?”
Hoắc phu nhân không làm mặt lạnh nổi nữa mà phì cười.
Cười xong, cô ảo não đập vào vai anh, “Hoắc Đình Dịch, anh đáng ghét quá!”
Buổi tối, hai vợ chồng về nhà, tắm xong đi ra ngoài, trong lúc lau tóc, Hoắc tiên sinh đột nhiên tỉnh ngộ: Hoắc phu nhân cũng không nhớ mấy ngày kỷ niệm đó!
Nghĩ thế, Hoắc tiên sinh liền tấn công cô vợ đang nằm trên giường đọc báo.
Anh chống tay ở hai bên hông cô, tra khảo: “Lần đầu tiên chính thức hẹn hò là ngày nào?”
Hoắc phu nhân á khấu: “…”
“Lần đầu tiên hôn nhau?”
“…”
“Lần đầu tiên ngủ với nhau?”
“…”
Hoắc tiên sinh vỗ mông người nằm bên dưới mình một cái: “Đồ xấu xa, còn biết lừa anh cơ đấy.”
“Không có mà…” Hoắc phu nhân lập tức xin tha, giọng điệu nũng nịu khiến Hoắc tiên sinh vô cùng thỏa mãn, “Người ta chuẩn bị quà cho anh từ lâu rồi.”
Nói xong, cô lấy phong thư màu xanh ở dưới gối ra, trên phong bì còn dán một trái tim màu đỏ vô cùng dễ thương.
Hoắc tiên sinh cố kiềm nén sự kích động, anh mở phong bì, rút lá thư ra:
“Bố kính yêu, con là Bóng Đậu của bố.”
Hoắc tiên sinh:???
Bóng Đậu?
Vậy Bóng Kẹo của anh đâu?
Lời tác giả:
“Hu hu hu.”
Bóng Béo: ráng nhịn cười.
“Hu hu hu hu hu.”
Bóng Béo: ráng nhịn cười.
“Hu hu hu hu hu hu hu.”
Bóng Béo: Nếu các chị là em, các chị có cười không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook