Tái Thế Làm Phi
-
Chương 1
Mùa đông năm nay vô cùng lạnh giá, Mạnh Uyển nằm trong cái chăn ấm áp. Thoáng chốc, nàng cho rằng mình đã trở về quãng thời gian lúc tám, chín tuổi.
Nàng còn nhớ rõ Tam điện hạ một thân áo trắng, đầu đội ngọc quan vô cùng anh tuấn.
Đôi mắt hắn đẹp đến động lòng người, giọng nói dịu dàng, ôn nhu.
Hắn luôn nhìn nàng tràn đầy cưng chiều, sủng nịnh, dường như hắn cảm thấy nàng bưng trà rót nước rất mệt mỏi.
Mạnh Uyển không biết vì sao bây giờ lại nghĩ đến Triệu Sâm, hay lòng nàng vẫn chưa thật sự quên được hắn.
Nếu không nàng sẽ không kháng cự việc viên phòng với Tô Ký Trần, đối xử với hắn cũng lạnh lùng và mang đầy ai oán.
Năm ấy ngày ấy, mặt trời rực rỡ như lửa, nàng còn là một thiếu nữ ngồi trong kiệu, dự định đến Thư Họa Trai lựa chọn một ít bút mới, nàng vốn không thích khoa trương, càng không muốn làm phiền chủ quán đưa đồ vào phủ, nhưng sau này nàng đã cực kỳ hối hận tại sao khi đó mình không ở yên trong nhà mà lại muốn đi ra ngoài đến vậy.
Nếu như nàng không đi ra ngoài, nàng cũng sẽ không nhìn thấy cảnh tượng làm cho mình hận không thể quay ngược thời gian trở lại.
Đó là Thư Họa Trai lớn nhất kinh thành, phần lớn văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) trong cung đều được lựa chọn từ nơi này, có thể thường xuyên nhìn thấy vương tôn quý tộc đến đây, cho nên Triệu Sâm xuất hiện ở đó là rất bình thường.
Chẳng qua Mạnh Uyển không ngờ tới, người đàn ông luôn dùng thái độ lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh cũng có thể đi lựa chọn trang sức cùng nữ nhân. Nàng nắm chặt khăn tay, nhìn hắn vì nữ tử bên cạnh mà dốc lòng giải thích nguồn gốc của một bức họa, tay kia lại bất giác nắm lấy rèm cửa.
Sức lực của nàng rất lớn, thoáng cái rèm cửa đã bị nàng kéo đứt, hạt châu trong suốt rải đầy mặt đất, giống như tiếng lòng của nàng vậy.
Đến bây giờ, Mạnh Uyển vẫn còn nhớ rõ, khi đó toàn bộ người trong phòng đều nhìn về phía nàng, Triệu Sâm cũng nhìn thấy nàng, hiếm khi hắn lộ ra vẻ mặt sững sờ như vậy, nhưng nàng đã kịp chạy đi trước khi hắn đuổi theo.
Cứ như thế, một Mạnh Uyển thương tâm đã động lòng bởi lời nói đường mật của Tô Ký Trần, môn khách phủ Thừa Tướng: “Một đời một kiếp một đôi.”rồi hồ đồ cùng hắn bỏ trốn.
Kết quả là nàng bị người ta vứt bỏ phải lưu lạc đến bây giờ, hơn nữa còn bị đuổi ra khỏi nhà, cuối cùng chết một cách thê thảm.
Mạnh Uyển cười đau khổ, từ cổ họng tràn lên một cỗ nhiệt, nàng kịch liệt ho khan, thân thể run rẩy như muốn rụng rời, chưởng quầy trông coi bên ngoài lập tức đẩy cửa vào, sau lưng là đại phu vừa ra ngoài không lâu.
“Nha đầu Tiểu Mạnh này, sao lại ho khan rồi?”
Tuổi tác chưởng quầy đã lớn, mà tuổi của Mạnh Uyển và con gái ông cũng không chênh lệch là bao, nên khi thấy nàng như thế, ông đau lòng vô cùng. Mắt rưng rưng, ông khẽ nói: “Nha đầu này thật sự quá đáng thương, trơ trọi lẻ loi một mình, còn phải chịu cực khổ như vậy…Aizz…”
Vành mắt Mạnh Uyển đỏ ửng, cố nở nụ cười, nàng muốn an ủi chưởng quầy một chút, nhưng vừa mới mở miệng liền phun ra một ngụm máu.
Đại phu và chưởng quầy thoáng nhìn nhau, lắc đầu thở dài, cùng lui ra ngoài.
Mạnh Uyển nhìn vũng máu trên mặt đất, khẽ tựa vào tường, bức tường lành lạnh, mồ hôi nhỏ giọt thấm đẫm lưng làm nàng càng lạnh hơn.
Mạnh Uyển cảm thấy tuy hiện giờ nàng còn một chút sinh khí, nhưng lại như người đã chết. Nàng chết dần chết mòn giữa những giằng xé của sự áy náy và hối hận, chết trong sự vô tận của thời gian.
Tất cả những chuyện xảy ra lúc nàng là một cô thiếu nữ giờ chỉ là một giấc chiêm bao, khi ấy nàng không cần phải lo được lo mất, không phải để ý bất cứ chuyện gì, nàng có thể tùy hứng, ích kỷ, bởi phía sau có rất nhiều người yêu thương, bảo vệ nàng.
Nhưng hiện tại thì sao? Tất cả đều do nàng gây ra, cho dù là chịu khổ, thì cũng là nàng chịu.
Tầm mắt Mạnh Uyển dần dần mơ hồ, cánh tay nàng vắt trên giường, mê man nhìn lên, chờ đợi tính mạng mình đang trôi đi từng chút một, mang theo cả sự tiếc nuối vô hạn của nàng.
Mà tiếc nuối lớn nhất của nàng không ai khác ngoài Triệu Sâm. Sau khi bị đuổi ra khỏi Tô gia, nàng nghe nói, Tam điện hạ được lập làm thái tử vẫn chưa cưới thái tử phi, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có. Vậy thì tất cả những gì nàng chứng kiến ở Thư Hoạ Trai ngày ấy đều là sự hiểu lầm.
Vì một hiểu lầm nho nhỏ mà nàng đã bỏ lỡ hắn. Cho nên rơi vào kết cục như ngày hôm này đều là báo ứng của nàng.
Mạnh Uyển không rõ đây có phải là ảo tưởng của nàng trước khi chết hay không? Cho dù chỉ là ảo tưởng cũng được, nàng cũng đã mãn nguyện rồi.
Nàng nghe thấy cửa phòng mở toang, tiếng bước chân vội vàng truyền đến, có người vội vàng nắm lấy tay nàng, mang theo hơi lạnh của những bông tuyết ngoài trời.
Mạnh Uyển hơi mở mắt, khiếp sợ nhìn về phía người nắm tay nàng. Nàng biết, có lẽ mình đang hồi quang phản chiếu (1), nhưng nàng vẫn thấy rõ, nhìn xem người này là ai?
(1) Hồi quang phản chiếu (回光返照) là tên thường gọi của hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời
Là Triệu Sâm!
“Xin lỗi.” Triệu Sâm mở miệng liền nói xin lỗi, “Thực xin lỗi.” Hắn thở dài, hai đầu lông mày nhíu lại thật u sầu, thống khổ. Bản thân hắn lại tràn ngập tự trách và áy náy. Triệu Sâm ngồi bên giường ôm nàng vào lòng, gọi tên nàng, “Uyển Uyển… Uyển Uyển… Thực xin lỗi.”
Đã bao lâu rồi không có ai gọi nàng là Uyển Uyển?
Nước mắt Mạnh Uyển rơi như mưa, nàng đã không còn sức để hỏi hắn tại sao lại xuất hiện ở nơi thâm sơn cùng cốc này, nàng muốn đưa tay chạm vào hắn nhưng không thể, nàng vô lực rơi lệ, gương mặt tràn đầy vẻ hối hận và không cam lòng, nàng nghẹn ngào nói: “Ta rất hối hận…”
Triệu Sâm trầm mặc đỡ cơ thể mệt mỏi của nàng, bàn tay thô ráp của nàng và bàn tay trắng nõn như ngọc của hắn tạo nên hình ảnh đối lập rõ rệt. Nàng cực kỳ bi thương buông tay ra, từ trong lồng ngực hắn từng chút một trượt xuống, trong đầu hiện lên một mảng trắng xoá.
Giữa không gian hỗn độn, nàng dường như thấy chưởng quầy và đại phu bước vào cửa, Triệu Sâm trách cứ bọn họ, hắn nói: “ Ngươi là Viện Phán (2) của viện Thái Y, tại sao lại không nghĩ ra cách cứu nàng?”
(2) Viện Phán làm công việc ghi chép sổ sách, công văn của viện Thái Y
Chưởng quầy ở một bên thấp giọng khuyên ngăn: “Điện hạ bớt giận, nha đầu Tiểu Mạnh ưu tư thành bệnh, nàng…”
Lời nói phía sau nàng không nghe rõ, thì ra, người mà nàng tưởng là vị lang trung đã hồi hương lại là Viện Phán của viện Thái Y, còn chưởng quầy, người thu nhận và chiếu cố nàng, cũng có quan hệ với Triệu Sâm.
Nghĩ lại thì, sau khi nàng trừ bỏ hôn ước với hắn rồi bỏ trốn cùng Tô Ký Trần, phủ Thừa Tướng không bị Hoàng Đế trách tội, cũng không có ai phái người đuổi theo, có lẽ là do hắn chăng?
Mạnh Uyển mở miệng, nhưng không nói nên lời, đôi mắt vô thần từ từ khép lại.
Nàng hối hận, thật sự rất hối hận.
Ngoài trời lạnh giá, nhưng nàng cảm thấy chỉ cần nằm trong lòng hắn, ngay cả trái tim cũng ấm áp vô cùng, giống như sinh mệnh của nàng vẫn còn nguyện vẹn.
Mạnh Uyển biết, nàng không xứng có cơ hội được sống lại lần thứ hai. Vậy thì trước khi chết, hãy để nàng mơ giấc mộng được bên hắn đến bạc đầu đi.
Cả cuộc đời nàng kết thúc thảm bại như thế. Mạnh Uyển chỉ dám trông mong ở trong mộng, nếu thế gian thật sự có kiếp sau, nàng hy vọng bản thân sẽ không lãng phí nước mắt, tình cảm và cả tuổi xuân trên người Tô Ký Trần.
Mạnh Uyển chết. Kiếp này do nàng ngốc mà chết.
Từ lúc vào cửa đến giờ, Triệu Sâm như đang trong giấc mơ. Hắn thấy Mạnh Uyển thời trẻ xinh đẹp vô song, ngồi bên giường vẫy tay với hắn. Nhưng giờ đây, hắn chợt tỉnh mộng.
Nhưng hắn nguyện ý nằm mãi trong giấc mộng ấy, chỉ cần nàng vẫn nằm trong lòng hắn, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Hắn còn nhớ năm đó, ngoài cửa Thư Họa Trai, hắn không phải không muốn đuổi theo nàng, chỉ là lúc ấy nàng đã đi rồi. Hắn cứ đứng một chỗ nhìn theo hướng nàng rời đi, tóc đen bay tán loạn và vẻ mặt lạnh nhạt tựa một bức tượng ngọc được chạm khắc công phu.
Có lẽ đây chính là số mệnh, ông trời nhất định muốn bọn họ phải bỏ lỡ nhau, dù cố gắng thế nào cũng vô ích.
Chữ ‘ tình’, Triệu Sâm vốn thấy nó rất nhạt. Đó là thứ mà dù ta có cách xa hay đền gần thì nó đều dễ dàng làm bản thân ta bị thương, lưỡng tình tương duyệt (3) còn không bằng tương kính như tân (4). Cho nên đối với Triệu Sâm, bất kì ai có tình cảm sâu nặng với hắn đều chỉ là phù du.
(3) Lưỡng tình tương duyệt (两情相悦) chỉ hai người cũng có cảm tình sâu nặng với đối phương.
(4) Tương kính như tân (相敬如宾) ý chỉ vợ chồng tôn trọng nhau như khách quý đến nhà.
Nhưng giờ phút này, Triệu Sâm ôm lấy cơ thể đang mất dần đi độ ấm của Mạnh Uyển. Hắn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh, bầu trời xanh thăm thẳm cùng những áng mây phiêu bồng có thể coi là tuyệt đẹp.
Nếu như có thể quay trở lại, hắn nhất định sẽ không suy nghĩ rằng: “Nếu nàng lớn lên không thay lòng đổi dạ thì bọn họ sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau”.
Hắn nhất định sẽ không thuận theo ý nàng, cho rằng nàng thích Tô Ký Trần mà chịu nhượng bộ, làm cả đời nàng đặt sai chỗ.
Nàng còn nhớ rõ Tam điện hạ một thân áo trắng, đầu đội ngọc quan vô cùng anh tuấn.
Đôi mắt hắn đẹp đến động lòng người, giọng nói dịu dàng, ôn nhu.
Hắn luôn nhìn nàng tràn đầy cưng chiều, sủng nịnh, dường như hắn cảm thấy nàng bưng trà rót nước rất mệt mỏi.
Mạnh Uyển không biết vì sao bây giờ lại nghĩ đến Triệu Sâm, hay lòng nàng vẫn chưa thật sự quên được hắn.
Nếu không nàng sẽ không kháng cự việc viên phòng với Tô Ký Trần, đối xử với hắn cũng lạnh lùng và mang đầy ai oán.
Năm ấy ngày ấy, mặt trời rực rỡ như lửa, nàng còn là một thiếu nữ ngồi trong kiệu, dự định đến Thư Họa Trai lựa chọn một ít bút mới, nàng vốn không thích khoa trương, càng không muốn làm phiền chủ quán đưa đồ vào phủ, nhưng sau này nàng đã cực kỳ hối hận tại sao khi đó mình không ở yên trong nhà mà lại muốn đi ra ngoài đến vậy.
Nếu như nàng không đi ra ngoài, nàng cũng sẽ không nhìn thấy cảnh tượng làm cho mình hận không thể quay ngược thời gian trở lại.
Đó là Thư Họa Trai lớn nhất kinh thành, phần lớn văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) trong cung đều được lựa chọn từ nơi này, có thể thường xuyên nhìn thấy vương tôn quý tộc đến đây, cho nên Triệu Sâm xuất hiện ở đó là rất bình thường.
Chẳng qua Mạnh Uyển không ngờ tới, người đàn ông luôn dùng thái độ lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh cũng có thể đi lựa chọn trang sức cùng nữ nhân. Nàng nắm chặt khăn tay, nhìn hắn vì nữ tử bên cạnh mà dốc lòng giải thích nguồn gốc của một bức họa, tay kia lại bất giác nắm lấy rèm cửa.
Sức lực của nàng rất lớn, thoáng cái rèm cửa đã bị nàng kéo đứt, hạt châu trong suốt rải đầy mặt đất, giống như tiếng lòng của nàng vậy.
Đến bây giờ, Mạnh Uyển vẫn còn nhớ rõ, khi đó toàn bộ người trong phòng đều nhìn về phía nàng, Triệu Sâm cũng nhìn thấy nàng, hiếm khi hắn lộ ra vẻ mặt sững sờ như vậy, nhưng nàng đã kịp chạy đi trước khi hắn đuổi theo.
Cứ như thế, một Mạnh Uyển thương tâm đã động lòng bởi lời nói đường mật của Tô Ký Trần, môn khách phủ Thừa Tướng: “Một đời một kiếp một đôi.”rồi hồ đồ cùng hắn bỏ trốn.
Kết quả là nàng bị người ta vứt bỏ phải lưu lạc đến bây giờ, hơn nữa còn bị đuổi ra khỏi nhà, cuối cùng chết một cách thê thảm.
Mạnh Uyển cười đau khổ, từ cổ họng tràn lên một cỗ nhiệt, nàng kịch liệt ho khan, thân thể run rẩy như muốn rụng rời, chưởng quầy trông coi bên ngoài lập tức đẩy cửa vào, sau lưng là đại phu vừa ra ngoài không lâu.
“Nha đầu Tiểu Mạnh này, sao lại ho khan rồi?”
Tuổi tác chưởng quầy đã lớn, mà tuổi của Mạnh Uyển và con gái ông cũng không chênh lệch là bao, nên khi thấy nàng như thế, ông đau lòng vô cùng. Mắt rưng rưng, ông khẽ nói: “Nha đầu này thật sự quá đáng thương, trơ trọi lẻ loi một mình, còn phải chịu cực khổ như vậy…Aizz…”
Vành mắt Mạnh Uyển đỏ ửng, cố nở nụ cười, nàng muốn an ủi chưởng quầy một chút, nhưng vừa mới mở miệng liền phun ra một ngụm máu.
Đại phu và chưởng quầy thoáng nhìn nhau, lắc đầu thở dài, cùng lui ra ngoài.
Mạnh Uyển nhìn vũng máu trên mặt đất, khẽ tựa vào tường, bức tường lành lạnh, mồ hôi nhỏ giọt thấm đẫm lưng làm nàng càng lạnh hơn.
Mạnh Uyển cảm thấy tuy hiện giờ nàng còn một chút sinh khí, nhưng lại như người đã chết. Nàng chết dần chết mòn giữa những giằng xé của sự áy náy và hối hận, chết trong sự vô tận của thời gian.
Tất cả những chuyện xảy ra lúc nàng là một cô thiếu nữ giờ chỉ là một giấc chiêm bao, khi ấy nàng không cần phải lo được lo mất, không phải để ý bất cứ chuyện gì, nàng có thể tùy hứng, ích kỷ, bởi phía sau có rất nhiều người yêu thương, bảo vệ nàng.
Nhưng hiện tại thì sao? Tất cả đều do nàng gây ra, cho dù là chịu khổ, thì cũng là nàng chịu.
Tầm mắt Mạnh Uyển dần dần mơ hồ, cánh tay nàng vắt trên giường, mê man nhìn lên, chờ đợi tính mạng mình đang trôi đi từng chút một, mang theo cả sự tiếc nuối vô hạn của nàng.
Mà tiếc nuối lớn nhất của nàng không ai khác ngoài Triệu Sâm. Sau khi bị đuổi ra khỏi Tô gia, nàng nghe nói, Tam điện hạ được lập làm thái tử vẫn chưa cưới thái tử phi, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có. Vậy thì tất cả những gì nàng chứng kiến ở Thư Hoạ Trai ngày ấy đều là sự hiểu lầm.
Vì một hiểu lầm nho nhỏ mà nàng đã bỏ lỡ hắn. Cho nên rơi vào kết cục như ngày hôm này đều là báo ứng của nàng.
Mạnh Uyển không rõ đây có phải là ảo tưởng của nàng trước khi chết hay không? Cho dù chỉ là ảo tưởng cũng được, nàng cũng đã mãn nguyện rồi.
Nàng nghe thấy cửa phòng mở toang, tiếng bước chân vội vàng truyền đến, có người vội vàng nắm lấy tay nàng, mang theo hơi lạnh của những bông tuyết ngoài trời.
Mạnh Uyển hơi mở mắt, khiếp sợ nhìn về phía người nắm tay nàng. Nàng biết, có lẽ mình đang hồi quang phản chiếu (1), nhưng nàng vẫn thấy rõ, nhìn xem người này là ai?
(1) Hồi quang phản chiếu (回光返照) là tên thường gọi của hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời
Là Triệu Sâm!
“Xin lỗi.” Triệu Sâm mở miệng liền nói xin lỗi, “Thực xin lỗi.” Hắn thở dài, hai đầu lông mày nhíu lại thật u sầu, thống khổ. Bản thân hắn lại tràn ngập tự trách và áy náy. Triệu Sâm ngồi bên giường ôm nàng vào lòng, gọi tên nàng, “Uyển Uyển… Uyển Uyển… Thực xin lỗi.”
Đã bao lâu rồi không có ai gọi nàng là Uyển Uyển?
Nước mắt Mạnh Uyển rơi như mưa, nàng đã không còn sức để hỏi hắn tại sao lại xuất hiện ở nơi thâm sơn cùng cốc này, nàng muốn đưa tay chạm vào hắn nhưng không thể, nàng vô lực rơi lệ, gương mặt tràn đầy vẻ hối hận và không cam lòng, nàng nghẹn ngào nói: “Ta rất hối hận…”
Triệu Sâm trầm mặc đỡ cơ thể mệt mỏi của nàng, bàn tay thô ráp của nàng và bàn tay trắng nõn như ngọc của hắn tạo nên hình ảnh đối lập rõ rệt. Nàng cực kỳ bi thương buông tay ra, từ trong lồng ngực hắn từng chút một trượt xuống, trong đầu hiện lên một mảng trắng xoá.
Giữa không gian hỗn độn, nàng dường như thấy chưởng quầy và đại phu bước vào cửa, Triệu Sâm trách cứ bọn họ, hắn nói: “ Ngươi là Viện Phán (2) của viện Thái Y, tại sao lại không nghĩ ra cách cứu nàng?”
(2) Viện Phán làm công việc ghi chép sổ sách, công văn của viện Thái Y
Chưởng quầy ở một bên thấp giọng khuyên ngăn: “Điện hạ bớt giận, nha đầu Tiểu Mạnh ưu tư thành bệnh, nàng…”
Lời nói phía sau nàng không nghe rõ, thì ra, người mà nàng tưởng là vị lang trung đã hồi hương lại là Viện Phán của viện Thái Y, còn chưởng quầy, người thu nhận và chiếu cố nàng, cũng có quan hệ với Triệu Sâm.
Nghĩ lại thì, sau khi nàng trừ bỏ hôn ước với hắn rồi bỏ trốn cùng Tô Ký Trần, phủ Thừa Tướng không bị Hoàng Đế trách tội, cũng không có ai phái người đuổi theo, có lẽ là do hắn chăng?
Mạnh Uyển mở miệng, nhưng không nói nên lời, đôi mắt vô thần từ từ khép lại.
Nàng hối hận, thật sự rất hối hận.
Ngoài trời lạnh giá, nhưng nàng cảm thấy chỉ cần nằm trong lòng hắn, ngay cả trái tim cũng ấm áp vô cùng, giống như sinh mệnh của nàng vẫn còn nguyện vẹn.
Mạnh Uyển biết, nàng không xứng có cơ hội được sống lại lần thứ hai. Vậy thì trước khi chết, hãy để nàng mơ giấc mộng được bên hắn đến bạc đầu đi.
Cả cuộc đời nàng kết thúc thảm bại như thế. Mạnh Uyển chỉ dám trông mong ở trong mộng, nếu thế gian thật sự có kiếp sau, nàng hy vọng bản thân sẽ không lãng phí nước mắt, tình cảm và cả tuổi xuân trên người Tô Ký Trần.
Mạnh Uyển chết. Kiếp này do nàng ngốc mà chết.
Từ lúc vào cửa đến giờ, Triệu Sâm như đang trong giấc mơ. Hắn thấy Mạnh Uyển thời trẻ xinh đẹp vô song, ngồi bên giường vẫy tay với hắn. Nhưng giờ đây, hắn chợt tỉnh mộng.
Nhưng hắn nguyện ý nằm mãi trong giấc mộng ấy, chỉ cần nàng vẫn nằm trong lòng hắn, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Hắn còn nhớ năm đó, ngoài cửa Thư Họa Trai, hắn không phải không muốn đuổi theo nàng, chỉ là lúc ấy nàng đã đi rồi. Hắn cứ đứng một chỗ nhìn theo hướng nàng rời đi, tóc đen bay tán loạn và vẻ mặt lạnh nhạt tựa một bức tượng ngọc được chạm khắc công phu.
Có lẽ đây chính là số mệnh, ông trời nhất định muốn bọn họ phải bỏ lỡ nhau, dù cố gắng thế nào cũng vô ích.
Chữ ‘ tình’, Triệu Sâm vốn thấy nó rất nhạt. Đó là thứ mà dù ta có cách xa hay đền gần thì nó đều dễ dàng làm bản thân ta bị thương, lưỡng tình tương duyệt (3) còn không bằng tương kính như tân (4). Cho nên đối với Triệu Sâm, bất kì ai có tình cảm sâu nặng với hắn đều chỉ là phù du.
(3) Lưỡng tình tương duyệt (两情相悦) chỉ hai người cũng có cảm tình sâu nặng với đối phương.
(4) Tương kính như tân (相敬如宾) ý chỉ vợ chồng tôn trọng nhau như khách quý đến nhà.
Nhưng giờ phút này, Triệu Sâm ôm lấy cơ thể đang mất dần đi độ ấm của Mạnh Uyển. Hắn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh, bầu trời xanh thăm thẳm cùng những áng mây phiêu bồng có thể coi là tuyệt đẹp.
Nếu như có thể quay trở lại, hắn nhất định sẽ không suy nghĩ rằng: “Nếu nàng lớn lên không thay lòng đổi dạ thì bọn họ sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau”.
Hắn nhất định sẽ không thuận theo ý nàng, cho rằng nàng thích Tô Ký Trần mà chịu nhượng bộ, làm cả đời nàng đặt sai chỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook