Tái Sinh Với Hệ Thống Mạnh Nhất
Chapter 20. Sự Thỏa Hiệp Của William (Phần 2)

William sững người khi đọc thông báo.  anh chàng mất vài giây để lấy lại bình tĩnh và ngay lập tức chọn câu trả lời là Có.

“Hết giờ.” Rebecca tuyên bố khi cô giật lấy Quyền Trượng Ma Thuật từ tay William. “Nửa phút của cậu đã trôi qua.”

William vẫn còn bàng hoàng. cậu ấy đã không nghe thấy những lời của Rebecca vì cậu ấy đang bận kiểm tra lớp nghề mới mà cậu ấy đã nhận được.

—–

< Xin chúc mừng! Ký chủ đã nhận được Nghề Pháp Sư Băng. >

< Lớp nghề Pháp sư Băng đã được tự động thêm vào Danh mục Lớp Phụ. >

<Pháp sư băng>

— Một pháp sư chuyên về Băng thuật

— Tăng sức đề kháng chống lại cảm lạnh.

< Ký chủ đã học được kỹ năng: Băng Đạn >

—–

'Chết tiệt! Mình đã nhận được một lớp nghề mới chỉ bằng cách cầm một cây trượng?!' Tim William đập thình thịch trong lồng ngực. cậu ấy thường tự hỏi làm thế nào cậu ấy có thể có được một lớp nghề. Chưa bao giờ trong giấc mơ điên rồ nhất của mình, cậu ấy lại nghĩ rằng việc có được nó lại dễ dàng đến thế!

Vẻ mặt kinh ngạc của William khiến Agatha và Eleanor nhìn cậu ta với vẻ khinh bỉ. Hai người phụ nữ lớn tuổi nghĩ rằng cậu bé đã bị sốc vì cây quyền trượng quá đắt.

'Thật dốt nát.' Agatha nghĩ.

'Đồ quê mùa.' Eleanor trầm ngâm.

Mordred ngồi bên cạnh William cau mày.  Anh có thể thấy tay William run rẩy và tự hỏi liệu anh có nên xông vào cứu cháu mình hay không.

“C-các người có món đồ đắt tiền nào khác không?” William lắp bắp. “Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được cầm trên tay một thứ tuyệt vời như vậy. Nếu các người có thể cho tôi xem ít nhất năm món đồ có chất lượng như vậy, tôi sẽ đồng ý hủy bỏ cuộc hôn nhân sắp đặt này.”

"Chỉ cho ngươi xem?" Agatha hỏi. "Ngươi sẽ không lấy nó?"

“Tôi sẽ không lấy đâu.” William trả lời trong khi cố gắng kiềm chế sự phấn khích của mình. “Tôi chỉ muốn giữ nó giống như tôi đã làm với cây gậy đó.”

"Nếu bọn ta làm điều này, ngươi sẽ thực sự đồng ý hủy bỏ hôn ước chứ?" Eleanor hỏi. Đây là lý do cho chuyến thăm của họ. Nếu cô ấy có thể khiến cậu bé viết một lá thư từ bỏ thỏa thuận thì Lão Công tước sẽ không thể tìm thấy bất cứ điều gì sai trái.

"Được thôi. Tuy nhiên, nó phải có chất lượng tương đương hoặc cao hơn.” William trả lời. “Tôi sẽ không chấp nhận những món đồ rẻ tiền!”

Agatha và Eleanor liếc nhìn nhau rồi đồng thời gật đầu. Họ lấy những món đồ đắt tiền nhất từ ​​những chiếc nhẫn chứa đồ của mình và chất đống trước mặt William.

Cậu bé nhìn tất cả kho báu trước mặt và đôi mắt lấp lánh sự phấn khích.

—-

< Ding! >

< Bạn có muốn nhận được Nghề Pháp sư Lửa không? >

< Ding! >

< Bạn có muốn nhận được Nghề Pháp Sư Nước không? >

< Ding! >

< Bạn có muốn nhận được Nghề Pháp sư Đất không? >

< Ding! >

< Bạn có muốn nhận được Nghề Pháp sư Gió không? >

Những vật phẩm mà Eleanor đưa ra đều là những cây quyền trượng ma thuật thuộc các nguyên tố khác nhau. Vì cô ấy là một Phù thủy, tất cả kho báu của cô ấy đều thuộc loại ma thuật.

Hơi thở của William trở nên nặng nề hơn với mỗi món đồ cậu cầm trên tay. Đôi mắt cậu cũng trở nên đỏ ngầu khiến Eleanor rất vui. Bà nghĩ rằng cậu bé cuối cùng đã nhận ra rằng mình là một con ếch ngồi đáy giếng.

'Vịt đen định ăn thịt thiên nga?' Eleanor cười thầm trong đầu. 'Hãy xem sự khác biệt giữa vị thế xã hội của chúng ta! Đã đến lúc thức dậy khỏi giấc mơ ban ngày của ngươi rồi, tên quê mùa.'

Sau khi William kiểm tra xong vũ khí ma thuật đến từ Eleanor, cậu ta chuyển sự chú ý của mình sang vũ khí đến từ bộ sưu tập của Agatha.

—-

< Ding! >

< Bạn có muốn nhận được Nghề kiếm sĩ không? >

< Ding! >

< Bạn có muốn nhận được Nghề Cung thủ không? >

< Ding! >

< Bạn có muốn nhận được Nghề Thương Nhân không? >

< Ding! >

< Bạn có muốn nhận được Nghề Tu sĩ không? >

< Ding! >

< Bạn có muốn nhận được Nghề Đạo chích không? >

—-

Cơ thể của William rùng mình trong ngây ngất. Hơi thở của cậu giờ trở nên đứt quãng, như thể cậu sắp ngất đi bất cứ lúc nào vì kiệt sức.

“William, con không sao chứ?” Mordred hỏi. Ông rất lo lắng cho tình trạng hiện tại của cháu mình.

“Con chưa bao giờ cảm thấy tốt hơn bây giờ.” William khàn giọng trả lời. cậu lùi lại một bước và gần như gục xuống chiếc ghế dài. May mắn thay, Mordred đã chú ý đến William và có thể đỡ cơ thể cậu ta đúng lúc.

"Ngươi có hài lòng không?" Agatha hỏi. “Ngươi sẽ tôn trọng thỏa thuận của chúng ta chứ?”

“V-Vâng.” William trả lời. cậu vẫn chưa hồi phục sau sự phấn khích mà cậu cảm thấy trước đó. “Tôi sẽ đồng ý hủy bỏ hôn ước này.”

“Bọn ta cần ngươi viết một lá thư, và nó cũng phải có chữ ký của ngươi.” Eleanor xen vào. "Không phải là ta không tin tưởng ngươi, nhưng điều này phải được ghi lại một cách chính xác."

"Tôi hiểu." William gật đầu và xin giấy và mực.

Sau đó, William đã viết một lá thư nói rằng cậu ấy không đồng ý với cuộc hôn nhân sắp đặt được thực hiện giữa ông nội của cậu ấy và ông nội của Rebecca. Lý do cậu hủy bỏ hôn ước là do Rebecca không đủ tốt với cậu.

William cho biết vì là trai đẹp nhất lục địa nên việc được ghép đôi với cô gái có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành là điều đương nhiên. Ngoài ra, cậu ấy không lạc quan về sự phát triển ở vùng ngực của Rebecca.

William cảm thấy rằng cô gái sẽ chỉ có “size S” khi đến tuổi trưởng thành. William thậm chí còn lịch sự nói thêm rằng cậu ta có thể cân nhắc việc biến Rebecca thành vợ lẻ của mình nếu người vợ chính đồng ý nhận cô vào hậu cung của cậu ta.

Khi Agatha và Eleanor đọc lá thư của William, cả hai người gần như phun ra một ngụm máu vì tức giận. William đã liệt kê ra hàng loạt lời phàn nàn tại sao Rebecca không xứng đáng trở thành vị hôn thê của cậu chứ không phải ngược lại!

Agatha thậm chí còn có ý muốn xé xác tên khốn nhỏ bé đó để ăn thịt và uống máu hắn. Cô chưa bao giờ cảm thấy tức giận như vậy trong đời và nó gần như khiến cô phát điên.

“Vì tôi đã viết thư rồi nên tất cả các người nên rời đi.” William xua lũ sâu bọ đi. “Đừng nói với tôi là các người định ở lại ăn tối với chúng tôi nhé? Chà, tôi đoán chúng tôi có thể dành cho các người một ít cháo vì gia đình Ainsworth có một trái tim nhân hậu. Tôi không muốn có bất kỳ tin đồn nào bay xung quanh rằng chúng tôi đã không đối xử đúng mực với khách của mình.”

Agatha kéo con gái về phía cửa trước vì cô sợ rằng nếu ở lại thêm một giây nữa, cô sẽ chặt tên khốn nhỏ bé đó thành từng mảnh.

Eleanor cũng bỏ đi mà không nói lời nào, bởi vì bà chưa bao giờ trải qua sự sỉ nhục như thế này trong đời. Bà ấy là trưởng lão của Giáo phái Sương mù và được đối xử tôn trọng ở bất cứ đâu bà ấy đến.

Họ nguyền rủa William trong lòng và thậm chí quyết định sẽ trả thù trong tương lai. Rebecca chưa xem nội dung bức thư và ngoan ngoãn theo mẹ trở lại xe ngựa. Cô cho rằng William là một chàng trai thú vị, nhưng không đủ xứng đáng để trở thành vị hôn phu của cô.

Nếu Rebecca biết những gì “cậu bé thú vị” viết trong bức thư của mình, cô ấy có thể đã triệu hồi quyền trượng của mình và dùng nó để đánh William cho đến khi cậu ta rơi nước mắt.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương